Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1010
Chương 1010
CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (4)
Chuyện này khiến Dương Thụ vô cùng kích động, đáy mắt đầy ánh nước, anh ta dựng ba ngón tay lên thề, “Sẽ không đâu, sẽ không như vậy nữa, đợi thầy khỏe rồi, em nhất định tuân thủ kỷ luật, em thề, em thề!”
Lâm Hoài khẽ bật cười, “Bỏ đi, thề với... sĩ quan huấn luyện mới của cậu đi...”
Sau khi nói xong, anh ta phun ra một ngụm máu, máu theo cằm chảy dài xuống. Miệng anh ta đầy máu tươi, ngay cả răng cũng bị nhuộm thành màu đỏ làm cho Dương Thụ hoàn toàn sụp đổ. Anh ta quỳ xuống trước mặt Lâm Hoài, bi thương khóc lên, “Em xin lỗi, em xin lỗi...”
Em xin lỗi, em không nên cố ý làm thầy tức giận.
Em xin lỗi, em không nên mở miệng là chống đối thầy.
Em xin lỗi, em không phải là một binh lính có thể để thầy cảm thấy tự hào.
Em xin lỗi...
Những cảnh trong quá khứ hiện lên rõ mồn một trước mắt, trong ký ức của Dương Thụ, hình như mình chưa bao giờ tôn trọng Lâm Hoài, lần nào cũng làm Lâm Hoài tức giận không kiềm chế được.
Nhưng bây giờ, tất cả đều sắp không còn kịp rồi.
Không còn kịp rồi.
Tiếng khóc bi thương của Dương Thụ làm khóe mắt Lâm Hoài cũng ươn ướt, nhưng anh ta nhanh chóng sầm mặt lại, dùng hết sức mắng: “Khóc cái gì, làm quân nhân có thể chết vì quân phục, là vinh quang của tôi! Không được... khóc...”
“Em… em không khóc, có phải thầy... có phải thầy sẽ không chết không...”
Lời nói ngây thơ của anh ta làm Lâm Hoài cười đến mức ho khan, “Khụ khụ... sao tôi lại có... binh lính như cậu chứ? Cậu nhìn người ta đi, bình tĩnh biết bao... tốt xấu gì cậu cũng là một nam binh, sao mà... không bằng một nữ binh...”
Nói tới đây, anh ta cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía Nhiếp Nhiên đứng im lặng ở đó.
Nhiếp Nhiên nặng nề nhìn chằm chằm Lâm Hoài, trong mắt mang theo vẻ kỳ lạ và phức tạp.
Dương Thụ thấy Nhiếp Nhiên bình tĩnh như vậy thì trong lòng cũng chấn động, mang theo mấy phần mong đợi hỏi: “Có phải cô nghĩ được cách gì cứu thầy ấy rồi không?”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, im lặng lắc đầu.
Phát súng này bắn vào chỗ hiểm, cô không phải là thần y, làm sao có thể có cách?
“Làm sao có thể! Cô bình tĩnh như vậy nhất định là có cách!” Dương Thụ thấy cô lắc đầu, lập tức kích động.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên u ám lạnh lùng, cô nói: “Nếu như nước mắt của tôi có thể cứu anh ta, tôi nhất định sẽ khóc.”
Nhưng rất đáng tiếc, nước mắt của cô không có tác dụng gì, còn sẽ khiến cô mất nhiều nước. Hơn nữa, kiếp trước cô nhìn sống chết quen rồi, ngay cả mình cũng là người đã từng chết một lần, cho nên không có cảm nhận gì quá lớn đối với cái chết.
“Nhưng thầy ấy đã cứu cô!” Dương Thụ thấy cô nói vô tình như vậy, giận dữ đứng lên.
“Vậy tôi đền cho anh ta nửa cái mạng.”
“Cô!” Dương Thụ vô cùng tức giận, “Lúc này rồi mà cô còn nói đùa à!”
Nói đùa?
Không, đây không phải là đùa.
Lâm Hoài nhào tới cứu mình và Dương Thụ, theo lý mà nói mỗi người nợ anh ta một nửa.
Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ không nợ ai bất cứ chuyện gì, nếu như Lâm Hoài thật sự muốn trả, cô có thể trả.
Dù sao cũng chỉ là nửa cái mạng mà thôi, chỉ cần không chết, như thế nào cũng được.
Nhìn đôi mắt hờ hững của Nhiếp Nhiên, Lâm Hoài lắc đầu, “Không... không cần cô đền, thằng... thằng nhóc này... sau này ở Quân khu 2... cô... quan tâm nó nhiều hơn...”
Dương Thụ gân cổ, cự tuyệt nói: “Em không cần cô ấy quan tâm!”
Lâm Hoài cố gắng gom hết chút sức lực cuối cùng, chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng, “Ngu xuẩn! Năng lực của cô ấy... vượt xa cậu, nếu cậu muốn bảo vệ cô ấy... vẫn cần cố gắng hơn mới được... Đừng tưởng là tôi không nhìn ra tâm tư của cậu...”
CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (4)
Chuyện này khiến Dương Thụ vô cùng kích động, đáy mắt đầy ánh nước, anh ta dựng ba ngón tay lên thề, “Sẽ không đâu, sẽ không như vậy nữa, đợi thầy khỏe rồi, em nhất định tuân thủ kỷ luật, em thề, em thề!”
Lâm Hoài khẽ bật cười, “Bỏ đi, thề với... sĩ quan huấn luyện mới của cậu đi...”
Sau khi nói xong, anh ta phun ra một ngụm máu, máu theo cằm chảy dài xuống. Miệng anh ta đầy máu tươi, ngay cả răng cũng bị nhuộm thành màu đỏ làm cho Dương Thụ hoàn toàn sụp đổ. Anh ta quỳ xuống trước mặt Lâm Hoài, bi thương khóc lên, “Em xin lỗi, em xin lỗi...”
Em xin lỗi, em không nên cố ý làm thầy tức giận.
Em xin lỗi, em không nên mở miệng là chống đối thầy.
Em xin lỗi, em không phải là một binh lính có thể để thầy cảm thấy tự hào.
Em xin lỗi...
Những cảnh trong quá khứ hiện lên rõ mồn một trước mắt, trong ký ức của Dương Thụ, hình như mình chưa bao giờ tôn trọng Lâm Hoài, lần nào cũng làm Lâm Hoài tức giận không kiềm chế được.
Nhưng bây giờ, tất cả đều sắp không còn kịp rồi.
Không còn kịp rồi.
Tiếng khóc bi thương của Dương Thụ làm khóe mắt Lâm Hoài cũng ươn ướt, nhưng anh ta nhanh chóng sầm mặt lại, dùng hết sức mắng: “Khóc cái gì, làm quân nhân có thể chết vì quân phục, là vinh quang của tôi! Không được... khóc...”
“Em… em không khóc, có phải thầy... có phải thầy sẽ không chết không...”
Lời nói ngây thơ của anh ta làm Lâm Hoài cười đến mức ho khan, “Khụ khụ... sao tôi lại có... binh lính như cậu chứ? Cậu nhìn người ta đi, bình tĩnh biết bao... tốt xấu gì cậu cũng là một nam binh, sao mà... không bằng một nữ binh...”
Nói tới đây, anh ta cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía Nhiếp Nhiên đứng im lặng ở đó.
Nhiếp Nhiên nặng nề nhìn chằm chằm Lâm Hoài, trong mắt mang theo vẻ kỳ lạ và phức tạp.
Dương Thụ thấy Nhiếp Nhiên bình tĩnh như vậy thì trong lòng cũng chấn động, mang theo mấy phần mong đợi hỏi: “Có phải cô nghĩ được cách gì cứu thầy ấy rồi không?”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, im lặng lắc đầu.
Phát súng này bắn vào chỗ hiểm, cô không phải là thần y, làm sao có thể có cách?
“Làm sao có thể! Cô bình tĩnh như vậy nhất định là có cách!” Dương Thụ thấy cô lắc đầu, lập tức kích động.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên u ám lạnh lùng, cô nói: “Nếu như nước mắt của tôi có thể cứu anh ta, tôi nhất định sẽ khóc.”
Nhưng rất đáng tiếc, nước mắt của cô không có tác dụng gì, còn sẽ khiến cô mất nhiều nước. Hơn nữa, kiếp trước cô nhìn sống chết quen rồi, ngay cả mình cũng là người đã từng chết một lần, cho nên không có cảm nhận gì quá lớn đối với cái chết.
“Nhưng thầy ấy đã cứu cô!” Dương Thụ thấy cô nói vô tình như vậy, giận dữ đứng lên.
“Vậy tôi đền cho anh ta nửa cái mạng.”
“Cô!” Dương Thụ vô cùng tức giận, “Lúc này rồi mà cô còn nói đùa à!”
Nói đùa?
Không, đây không phải là đùa.
Lâm Hoài nhào tới cứu mình và Dương Thụ, theo lý mà nói mỗi người nợ anh ta một nửa.
Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ không nợ ai bất cứ chuyện gì, nếu như Lâm Hoài thật sự muốn trả, cô có thể trả.
Dù sao cũng chỉ là nửa cái mạng mà thôi, chỉ cần không chết, như thế nào cũng được.
Nhìn đôi mắt hờ hững của Nhiếp Nhiên, Lâm Hoài lắc đầu, “Không... không cần cô đền, thằng... thằng nhóc này... sau này ở Quân khu 2... cô... quan tâm nó nhiều hơn...”
Dương Thụ gân cổ, cự tuyệt nói: “Em không cần cô ấy quan tâm!”
Lâm Hoài cố gắng gom hết chút sức lực cuối cùng, chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng, “Ngu xuẩn! Năng lực của cô ấy... vượt xa cậu, nếu cậu muốn bảo vệ cô ấy... vẫn cần cố gắng hơn mới được... Đừng tưởng là tôi không nhìn ra tâm tư của cậu...”
Bình luận facebook