Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1026
Chương 1026
DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (5)
Nhiếp Nhiên phóng khoáng trả lời: “Dương Thụ.”
Lý Tông Dũng vừa nghe thấy thế, lập tức kinh ngạc, “Cậu ta?”
“Tiểu đoàn trưởng biết à?”
Đâu chỉ biết, có lẽ trong căn cứ này không ai không biết anh ta.
Binh lính này từ sau khi trở về vẫn luôn quỳ bên cạnh thi thể Lâm Hoài, thời tiết sắp ấm lên, dễ thối rữa, hôm qua thiêu người rồi, anh ta ôm lọ tro cốt quỳ ở đó không chịu đứng lên. Không một ai khuyên được.
Mọi người thấy anh ta có tâm ý như vậy cũng chỉ có thể mặc kệ.
“Sao thế, định sau này để tâm đến cậu ta thật à?”
Ông ta nghe được câu chuyện này từ chỗ An Viễn Đạo, ban đầu ông ta còn không để ý đến, cảm thấy sớm muộn Nhiếp Nhiên cũng phải về đơn vị dự bị, Dương Thụ ở Quân khu 2 nên chắc chẳng thể quan tâm được.
Nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên lại đích thân đề cử Dương Thụ vào đơn vị dự bị, chuyện này khiến ông ta không thể không tìm hiểu thay học trò của mình một chút.
Vẫn nói gần quan được lợi, đến lúc đó mà có tình cảm, tên nhóc kia biết được nhất định sẽ muốn chết.
“Không thể coi là để tâm, chỉ là cảm thấy bản lĩnh dưới nước của Dương Thụ không tệ, cũng coi là đề cử một nhân tài cho tiểu đoàn trưởng.” Nhiếp Nhiên đã đích thân thể nghiệm rồi.
Nhưng Lý Tông Dũng không biết nội tình này, nghĩ là cô muốn đi cửa sau.
“Cô chắc chắn chứ? Phải biết là nhân tài vô cùng xuất sắc mới có thể vào, cô chắc chắn cậu ta có thể sống sót ở đơn vị dự bị chứ?”
Trong giọng nói của ông vô ý lộ ra cảm giác cao hơn người một bậc khiến Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Ngài có thể để đám cậu ấm cô chiêu kia sống sót trong lớp 6, sao Dương Thụ lại không thể sống sót?”
Lý Tông Dũng thấy hơi lúng túng. Nhiều năm qua trừ chịu thiệt ở trước mặt tên nhóc kia ra thì ông chưa từng mất thể diện như vậy.
Cô gái này sẽ không thật sự cho là có thằng nhóc kia làm chỗ dựa nên có thể không kiêng kị điều gì chứ.
Thấy Lý Tông Dũng tức giận trừng mình, Nhiếp Nhiên cũng biết mình đã nói quá lời. Dù sao thì sự tồn tại của lớp 6 thực sự đặc biệt, không phải một mình Lý Tông Dũng có thể chống lại.
“Ngài yên tâm, đây không phải là đi cửa sau, tôi sẽ để Dương Thụ quang minh chính đại thi vào lớp 6.” Nhiếp Nhiên lùi một bước.
Lý Tông Dũng thấy cô chịu thua thì bình phục lại tâm trạng rồi cũng đành cho qua.
“Cô tự tin như vậy à? Cô phải biết vì cô luôn ở lớp 6 nên có thể không coi đơn vị dự bị là gì, nhưng nếu như cô thật sự huấn luyện tử tế một khoảng thời gian, cô sẽ phát hiện đơn vị dự bị khác với những đơn vị khác.”
Nhiếp Nhiên tự tin cười, “Lớp 1 có lẽ anh ta không vào được, nhưng nếu là lớp 6, huấn luyện ma quỷ một đoạn thời gian chắc không phải là vấn đề.”
“Vậy ai huấn luyện?” Lý Tông Dũng ngẩng đầu nhìn cô hỏi.
Nhiếp Nhiên không biết đây là cái bẫy, dứt khoát nhảy xuống, chỉ mình nói: “Tôi.”
Lý Tông Dũng cười ý tứ, “Cô còn nói không phải cô đang quan tâm đến cậu ta?”
Với tính tình ngoài nóng trong lạnh của cô gái này, căn bản sẽ không chủ động yêu cầu dạy người khác, cô chỉ mong kiếm chỗ nào mát mẻ để nghỉ ngơi mới đúng.
Nhưng bây giờ cô lại có thái độ khác thường, rõ ràng là bị Lâm Hoài làm cảm động.
“Tôi cho cô thời gian một tháng, sau đó dẫn cậu ta về đơn vị dự bị, tôi sẽ giữ lại vị trí lớp 6 cho cô.” Lý Tông Dũng nghiêm mặt ra lệnh.
“Rõ, tiểu đoàn trưởng!”
Lý Tông Dũng nhìn bóng lưng cô rời đi, không nhịn được than thở thấp giọng nói với cô, “Nhóc con, cô tính rõ ràng hết mọi thứ, tương lai cô cũng tính rõ cả tình cảm không?”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, hỏi: “Tiểu đoàn trưởng nói gì?”
Lý Tông Dũng ngậm miệng lại, dửng dưng nói: “Không sao, cô về đi.”
“Rõ.” Nhiếp Nhiên vặn chốt cửa, sau đó đi ra ngoài.
“Hi vọng tương lai thằng nhóc này sẽ không gửi gắm tình cảm sai chỗ.” Lý Tông Dũng âm thầm lắc đầu thở dài.
DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (5)
Nhiếp Nhiên phóng khoáng trả lời: “Dương Thụ.”
Lý Tông Dũng vừa nghe thấy thế, lập tức kinh ngạc, “Cậu ta?”
“Tiểu đoàn trưởng biết à?”
Đâu chỉ biết, có lẽ trong căn cứ này không ai không biết anh ta.
Binh lính này từ sau khi trở về vẫn luôn quỳ bên cạnh thi thể Lâm Hoài, thời tiết sắp ấm lên, dễ thối rữa, hôm qua thiêu người rồi, anh ta ôm lọ tro cốt quỳ ở đó không chịu đứng lên. Không một ai khuyên được.
Mọi người thấy anh ta có tâm ý như vậy cũng chỉ có thể mặc kệ.
“Sao thế, định sau này để tâm đến cậu ta thật à?”
Ông ta nghe được câu chuyện này từ chỗ An Viễn Đạo, ban đầu ông ta còn không để ý đến, cảm thấy sớm muộn Nhiếp Nhiên cũng phải về đơn vị dự bị, Dương Thụ ở Quân khu 2 nên chắc chẳng thể quan tâm được.
Nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên lại đích thân đề cử Dương Thụ vào đơn vị dự bị, chuyện này khiến ông ta không thể không tìm hiểu thay học trò của mình một chút.
Vẫn nói gần quan được lợi, đến lúc đó mà có tình cảm, tên nhóc kia biết được nhất định sẽ muốn chết.
“Không thể coi là để tâm, chỉ là cảm thấy bản lĩnh dưới nước của Dương Thụ không tệ, cũng coi là đề cử một nhân tài cho tiểu đoàn trưởng.” Nhiếp Nhiên đã đích thân thể nghiệm rồi.
Nhưng Lý Tông Dũng không biết nội tình này, nghĩ là cô muốn đi cửa sau.
“Cô chắc chắn chứ? Phải biết là nhân tài vô cùng xuất sắc mới có thể vào, cô chắc chắn cậu ta có thể sống sót ở đơn vị dự bị chứ?”
Trong giọng nói của ông vô ý lộ ra cảm giác cao hơn người một bậc khiến Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Ngài có thể để đám cậu ấm cô chiêu kia sống sót trong lớp 6, sao Dương Thụ lại không thể sống sót?”
Lý Tông Dũng thấy hơi lúng túng. Nhiều năm qua trừ chịu thiệt ở trước mặt tên nhóc kia ra thì ông chưa từng mất thể diện như vậy.
Cô gái này sẽ không thật sự cho là có thằng nhóc kia làm chỗ dựa nên có thể không kiêng kị điều gì chứ.
Thấy Lý Tông Dũng tức giận trừng mình, Nhiếp Nhiên cũng biết mình đã nói quá lời. Dù sao thì sự tồn tại của lớp 6 thực sự đặc biệt, không phải một mình Lý Tông Dũng có thể chống lại.
“Ngài yên tâm, đây không phải là đi cửa sau, tôi sẽ để Dương Thụ quang minh chính đại thi vào lớp 6.” Nhiếp Nhiên lùi một bước.
Lý Tông Dũng thấy cô chịu thua thì bình phục lại tâm trạng rồi cũng đành cho qua.
“Cô tự tin như vậy à? Cô phải biết vì cô luôn ở lớp 6 nên có thể không coi đơn vị dự bị là gì, nhưng nếu như cô thật sự huấn luyện tử tế một khoảng thời gian, cô sẽ phát hiện đơn vị dự bị khác với những đơn vị khác.”
Nhiếp Nhiên tự tin cười, “Lớp 1 có lẽ anh ta không vào được, nhưng nếu là lớp 6, huấn luyện ma quỷ một đoạn thời gian chắc không phải là vấn đề.”
“Vậy ai huấn luyện?” Lý Tông Dũng ngẩng đầu nhìn cô hỏi.
Nhiếp Nhiên không biết đây là cái bẫy, dứt khoát nhảy xuống, chỉ mình nói: “Tôi.”
Lý Tông Dũng cười ý tứ, “Cô còn nói không phải cô đang quan tâm đến cậu ta?”
Với tính tình ngoài nóng trong lạnh của cô gái này, căn bản sẽ không chủ động yêu cầu dạy người khác, cô chỉ mong kiếm chỗ nào mát mẻ để nghỉ ngơi mới đúng.
Nhưng bây giờ cô lại có thái độ khác thường, rõ ràng là bị Lâm Hoài làm cảm động.
“Tôi cho cô thời gian một tháng, sau đó dẫn cậu ta về đơn vị dự bị, tôi sẽ giữ lại vị trí lớp 6 cho cô.” Lý Tông Dũng nghiêm mặt ra lệnh.
“Rõ, tiểu đoàn trưởng!”
Lý Tông Dũng nhìn bóng lưng cô rời đi, không nhịn được than thở thấp giọng nói với cô, “Nhóc con, cô tính rõ ràng hết mọi thứ, tương lai cô cũng tính rõ cả tình cảm không?”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, hỏi: “Tiểu đoàn trưởng nói gì?”
Lý Tông Dũng ngậm miệng lại, dửng dưng nói: “Không sao, cô về đi.”
“Rõ.” Nhiếp Nhiên vặn chốt cửa, sau đó đi ra ngoài.
“Hi vọng tương lai thằng nhóc này sẽ không gửi gắm tình cảm sai chỗ.” Lý Tông Dũng âm thầm lắc đầu thở dài.
Bình luận facebook