Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1034
Chương 1034
NGOÉO TAY GIAO HẸN - ANH TA LẠI LỪA MÌNH (3)
Nếu thật sự nghe Lý Tông Dũng vào lớp 1, có lẽ cô có thể bị An Viễn Đạo chỉnh chết.
Nghỉ ngơi một lúc, cô tập trung vào chân tay, hô hấp và một loạt cơ năng thân thể của mình vạch ra tất cả kế hoạch. Bây giờ cô ở phía sau núi, nơi này địa thế gập ghềnh, cho dù là lên núi hay xuống núi đều có độ dốc nhất định, có tác dụng nhất định với việc huấn luyện sức chân.
Vì vậy, cô bắt đầu một ngày ba lần chạy lên núi xuống núi, không có miếng sắt nặng buộc vào chân mình, cô dùng đá để buộc, ăn cơm ngủ nghỉ cũng buộc, bắp thịt từ đau đớn lúc đầu dần dần trở nên tê dại.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại mọc, chớp mắt đã qua hai ngày.
Hai ngày này, cô đến phòng ăn sớm hơn các binh lính huấn luyện kia nửa tiếng, ăn xong trở về sau núi không ngừng huấn luyện, không hề có ai quấy rầy.
Cô còn chưa tự tại được lâu thì Nghiêm Hoài Vũ đã không mời mà tới.
Lúc cô mới chạy một vòng sau núi rồi về định tắm thì thấy Nghiêm Hoài Vũ không ngừng di chuyển trước sau phòng mình.
“Anh làm gì thế hả?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta như vậy, không nhịn được cau mày lên tiếng hỏi.
Nghiêm Hoài Vũ vốn đang định đứng ở cửa sổ thò đầu nhìn vào trong, nghe thấy sau lưng có tiếng nói thì giật mình, lúc thấy rõ là Nhiếp Nhiên, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Nhiên Tử, cô đi đâu thế, tôi tìm cô lâu lắm rồi.”
“Lại có chuyện gì nữa?”
“Tiểu đoàn trưởng tìm cô, cô mau đi theo tôi đi”
“Tiểu đoàn trưởng?”
Nhiếp Nhiên tùy tiện lau mặt rồi theo Nghiêm Hoài Vũ đi ra ngoài, “Đi thôi.”
“Đá trên chân cô...” Nghiêm Hoài Vũ chỉ hai tảng đá trên chân cô, nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên lập tức cởi hai tảng đá ra ném sang bên cạnh.
Khoảnh khắc cởi đá ra khiến cô cảm thấy không thăng bằng.
“Cô buộc đá đi bộ có phải là đang huấn luyện không?”
“Ừ.” Nguồn:
Nghiêm Hoài Vũ nghe cô nói vậy thì thấy rất kỳ quái. Bây giờ cô chỉ là một lính giữ kho, tại sao phải huấn luyện thể năng như vậy?
Không bao lâu sau, hai người đã đi từ sau núi đến căn cứ, Nhiếp Nhiên đi đến phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng nhưng lại bị Nghiêm Hoài Vũ ngăn lại.
“Tiểu đoàn trưởng không ở phòng làm việc, đang ở bên chỗ sân bay.”
Sân bay? Lý Tông Dũng tới đó làm gì?
Chẳng lẽ ông ta là tiểu đoàn trưởng của đơn vị dự bị nên phải đi trước à?
NGOÉO TAY GIAO HẸN - ANH TA LẠI LỪA MÌNH (3)
Nếu thật sự nghe Lý Tông Dũng vào lớp 1, có lẽ cô có thể bị An Viễn Đạo chỉnh chết.
Nghỉ ngơi một lúc, cô tập trung vào chân tay, hô hấp và một loạt cơ năng thân thể của mình vạch ra tất cả kế hoạch. Bây giờ cô ở phía sau núi, nơi này địa thế gập ghềnh, cho dù là lên núi hay xuống núi đều có độ dốc nhất định, có tác dụng nhất định với việc huấn luyện sức chân.
Vì vậy, cô bắt đầu một ngày ba lần chạy lên núi xuống núi, không có miếng sắt nặng buộc vào chân mình, cô dùng đá để buộc, ăn cơm ngủ nghỉ cũng buộc, bắp thịt từ đau đớn lúc đầu dần dần trở nên tê dại.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại mọc, chớp mắt đã qua hai ngày.
Hai ngày này, cô đến phòng ăn sớm hơn các binh lính huấn luyện kia nửa tiếng, ăn xong trở về sau núi không ngừng huấn luyện, không hề có ai quấy rầy.
Cô còn chưa tự tại được lâu thì Nghiêm Hoài Vũ đã không mời mà tới.
Lúc cô mới chạy một vòng sau núi rồi về định tắm thì thấy Nghiêm Hoài Vũ không ngừng di chuyển trước sau phòng mình.
“Anh làm gì thế hả?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta như vậy, không nhịn được cau mày lên tiếng hỏi.
Nghiêm Hoài Vũ vốn đang định đứng ở cửa sổ thò đầu nhìn vào trong, nghe thấy sau lưng có tiếng nói thì giật mình, lúc thấy rõ là Nhiếp Nhiên, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Nhiên Tử, cô đi đâu thế, tôi tìm cô lâu lắm rồi.”
“Lại có chuyện gì nữa?”
“Tiểu đoàn trưởng tìm cô, cô mau đi theo tôi đi”
“Tiểu đoàn trưởng?”
Nhiếp Nhiên tùy tiện lau mặt rồi theo Nghiêm Hoài Vũ đi ra ngoài, “Đi thôi.”
“Đá trên chân cô...” Nghiêm Hoài Vũ chỉ hai tảng đá trên chân cô, nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên lập tức cởi hai tảng đá ra ném sang bên cạnh.
Khoảnh khắc cởi đá ra khiến cô cảm thấy không thăng bằng.
“Cô buộc đá đi bộ có phải là đang huấn luyện không?”
“Ừ.” Nguồn:
Nghiêm Hoài Vũ nghe cô nói vậy thì thấy rất kỳ quái. Bây giờ cô chỉ là một lính giữ kho, tại sao phải huấn luyện thể năng như vậy?
Không bao lâu sau, hai người đã đi từ sau núi đến căn cứ, Nhiếp Nhiên đi đến phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng nhưng lại bị Nghiêm Hoài Vũ ngăn lại.
“Tiểu đoàn trưởng không ở phòng làm việc, đang ở bên chỗ sân bay.”
Sân bay? Lý Tông Dũng tới đó làm gì?
Chẳng lẽ ông ta là tiểu đoàn trưởng của đơn vị dự bị nên phải đi trước à?
Bình luận facebook