Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1042
Chương 1042
CÔ CÓ CHẮC LÀ HUẤN LUYỆN ĐƯỢC TÔI KHÔNG THẾ? (1)
Từ hôm Nhiếp Nhiên mắng đuổi Lưu Hồng Văn đi, quả nhiên Lưu Hồng Văn không trở lại nữa, đồng thời cũng hoàn toàn mất tin tức của Dương Thụ.
Có điều lúc đến phòng ăn ăn cơm, cô vô tình nghe thấy lớp phó Vương nói sau đó Dương Thụ vừa tỉnh lại đã rút ống truyền ra tiếp tục quỳ, ai khuyên cũng không nghe.
Sau khi nghe được chuyện này, Nhiếp Nhiên càng thất vọng về anh ta hơn, cảm thấy anh ta đúng là đồ ngoan cố, không cần cũng được.
Buổi tối ngày trước khi đi, cô bắt đầu thu dọn hành lý, định ngày mai cùng đơn vị dự bị rời khỏi nơi này.
Lúc cô định bỏ mấy bộ đồ lót mới phơi khô vào trong túi xách thì vô tình nhìn thấy khẩu súng màu đen trên bàn.
Nhiếp Nhiên đặt quần áo xuống, cầm khẩu súng lên.
Khẩu súng này vốn là của A Hổ, chỉ có điều bây giờ anh ta đã thành đồ ăn cho cá mập rồi, súng cũng rơi vào trong tay mình.
Nhiếp Nhiên vuốt nhẹ thân súng, không thể không nói Hoắc Khải Lãng đã hao tốn không ít tâm huyết và tiền bạc với Hoắc Hoành.
A Hổ chỉ là một vệ sĩ bên cạnh Hoắc Hoành mà lại dùng súng HM2.
Bây giờ giá khẩu súng này ở chợ đen chắc phải ba trăm năm mươi nghìn tệ.
Nhiếp Nhiên cẩn thận thưởng thức sự hoàn mỹ trên thân súng cùng với xúc cảm lạnh như băng trên đầu ngón tay với đáy mắt sâu thẳm.
Có lẽ cô không biết, ánh mắt lúc cô nhìn chằm chằm khẩu súng này hoàn toàn giống với ánh mắt lúc Hoắc Hoành nhìn chằm chằm cô, đó là sự khát vọng mãnh liệt mà nồng đậm.
Ngoài cửa sổ gió thổi mây bay, ánh trăng mờ im lặng chiếu vào trong cửa sổ nhà gỗ.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn lại, theo bản năng giấu khẩu súng ra sau lưng mình.
Đã muộn thế này rồi, ai còn đến đây nữa?
Cô cau mày cảnh giác kéo then cửa ra, hóa ra người đứng ở cửa là Dương Thụ.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, sau đó quay người lại giường, đưa lưng về phía anh ta rồi cất những bộ quần áo còn sót lại vào trong túi.
Dương Thụ đứng ở cửa thấy cô đang không ngừng bận rộn thì cau mày hỏi: “Cô phải về đơn vị dự bị rồi à?”
Nhiếp Nhiên không trả lời mà chế giễu: “Anh không lo quỳ đi, đến chỗ tôi làm gì? Chẳng lẽ anh sợ sau khi chết Lâm Hoài không chịu gặp anh nên tới để bảo tôi nói giúp anh à?”
Nhưng Dương Thụ giống như không nghe thấy, lại hỏi; “Cô phải về đơn vị dự bị rồi à?”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, động tác càng nhanh hơn, “Ở lại nơi này có ý nghĩa gì nữa?”
Dương Thụ nhìn động tác của cô, cau chặt mày hơn mấy phần, môi mím thành một đường thẳng, qua một lúc lâu, cuối cùng anh ta cũng mở miệng nói: “Lời cô nói hôm đó... còn hiệu lực không?”
Nhiếp Nhiên tức giận, tên đáng chết này cứ phải đến thời khắc cuối cùng mới đổi ý à?
Đúng là thân lừa ưa nặng!
“Tôi nói nhiều như vậy, ai biết anh nói câu nào.”
“Cô nói… sẽ đưa tôi vào đơn vị dự bị.”
CÔ CÓ CHẮC LÀ HUẤN LUYỆN ĐƯỢC TÔI KHÔNG THẾ? (1)
Từ hôm Nhiếp Nhiên mắng đuổi Lưu Hồng Văn đi, quả nhiên Lưu Hồng Văn không trở lại nữa, đồng thời cũng hoàn toàn mất tin tức của Dương Thụ.
Có điều lúc đến phòng ăn ăn cơm, cô vô tình nghe thấy lớp phó Vương nói sau đó Dương Thụ vừa tỉnh lại đã rút ống truyền ra tiếp tục quỳ, ai khuyên cũng không nghe.
Sau khi nghe được chuyện này, Nhiếp Nhiên càng thất vọng về anh ta hơn, cảm thấy anh ta đúng là đồ ngoan cố, không cần cũng được.
Buổi tối ngày trước khi đi, cô bắt đầu thu dọn hành lý, định ngày mai cùng đơn vị dự bị rời khỏi nơi này.
Lúc cô định bỏ mấy bộ đồ lót mới phơi khô vào trong túi xách thì vô tình nhìn thấy khẩu súng màu đen trên bàn.
Nhiếp Nhiên đặt quần áo xuống, cầm khẩu súng lên.
Khẩu súng này vốn là của A Hổ, chỉ có điều bây giờ anh ta đã thành đồ ăn cho cá mập rồi, súng cũng rơi vào trong tay mình.
Nhiếp Nhiên vuốt nhẹ thân súng, không thể không nói Hoắc Khải Lãng đã hao tốn không ít tâm huyết và tiền bạc với Hoắc Hoành.
A Hổ chỉ là một vệ sĩ bên cạnh Hoắc Hoành mà lại dùng súng HM2.
Bây giờ giá khẩu súng này ở chợ đen chắc phải ba trăm năm mươi nghìn tệ.
Nhiếp Nhiên cẩn thận thưởng thức sự hoàn mỹ trên thân súng cùng với xúc cảm lạnh như băng trên đầu ngón tay với đáy mắt sâu thẳm.
Có lẽ cô không biết, ánh mắt lúc cô nhìn chằm chằm khẩu súng này hoàn toàn giống với ánh mắt lúc Hoắc Hoành nhìn chằm chằm cô, đó là sự khát vọng mãnh liệt mà nồng đậm.
Ngoài cửa sổ gió thổi mây bay, ánh trăng mờ im lặng chiếu vào trong cửa sổ nhà gỗ.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn lại, theo bản năng giấu khẩu súng ra sau lưng mình.
Đã muộn thế này rồi, ai còn đến đây nữa?
Cô cau mày cảnh giác kéo then cửa ra, hóa ra người đứng ở cửa là Dương Thụ.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, sau đó quay người lại giường, đưa lưng về phía anh ta rồi cất những bộ quần áo còn sót lại vào trong túi.
Dương Thụ đứng ở cửa thấy cô đang không ngừng bận rộn thì cau mày hỏi: “Cô phải về đơn vị dự bị rồi à?”
Nhiếp Nhiên không trả lời mà chế giễu: “Anh không lo quỳ đi, đến chỗ tôi làm gì? Chẳng lẽ anh sợ sau khi chết Lâm Hoài không chịu gặp anh nên tới để bảo tôi nói giúp anh à?”
Nhưng Dương Thụ giống như không nghe thấy, lại hỏi; “Cô phải về đơn vị dự bị rồi à?”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, động tác càng nhanh hơn, “Ở lại nơi này có ý nghĩa gì nữa?”
Dương Thụ nhìn động tác của cô, cau chặt mày hơn mấy phần, môi mím thành một đường thẳng, qua một lúc lâu, cuối cùng anh ta cũng mở miệng nói: “Lời cô nói hôm đó... còn hiệu lực không?”
Nhiếp Nhiên tức giận, tên đáng chết này cứ phải đến thời khắc cuối cùng mới đổi ý à?
Đúng là thân lừa ưa nặng!
“Tôi nói nhiều như vậy, ai biết anh nói câu nào.”
“Cô nói… sẽ đưa tôi vào đơn vị dự bị.”
Bình luận facebook