Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1047
Chương 1047
ANH KHÔNG GIÚP ĐƯỢC TÔI CẢ ĐỜI (1)
Nhiếp Nhiên đang cố gắng lấy lại nhịp thở nghe vậy thì lập tức vẻ mặt trở nên khó coi.
Mấy ngày nay, mặc dù cô không ngừng gia tăng huấn luyện nhưng thể lực là thứ cần phải luyện trong thời gian lâu dài mới có hiệu quả. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cô mặc dù động lòng nhưng vẫn kiên quyết từ chối lời đề nghị của An Viễn Đạo.
“Tôi đã ngừng huấn luyện một thời gian dài, đương nhiên không thể so được với anh rồi.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta.
Dương Thụ nhíu mày, thật sự là vì đã ngừng huấn luyện thời gian dài sao?
Nhưng cho dù ngừng huấn luyện ở đội dự bị mấy tháng thì cũng không thể thụt lùi đến mức này chứ, cùng chạy với binh sĩ bình thường như anh ta mà phải cố gắng lắm mới về đích cùng lúc.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta vẫn nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi thì cũng biết lời giải thích của mình hơi không đáng tin cậy, lập tức đổi đề tài: “Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là không ngừng huấn luyện thể lực, thể lực là trụ cột, không có thể lực tốt thì hết thảy đều là nói suông.”
Sau đó, cô đi về một phía trong núi.
Dương Thụ ở phía sau không biết cô đi đâu nhưng vẫn đi theo.
truyện teen hay
Hai người một trước một sau đi xuyên qua một đường mòn, tới một vách núi đen ngòm tương đối bằng phẳng, bên dưới là mặt biển không sóng vỗ.
“Cô dẫn tôi tới đây làm gì?” Dương Thụ nhất thời không hiểu cô định làm gì.
“Chạy mang vật nặng chỉ là làm nóng thân thể, giờ mới là huấn luyện chính thức.”
Huấn luyện chính thức ư?
Dương Thụ trố mắt nhìn mặt biển bên dưới, “Cô bảo tôi xuống biển bơi à?”
Cái này thì là huấn luyện gì chứ, khả năng bơi của anh ta rất nổi danh ở Quân khu 2, căn bản không cần huấn luyện bơi thêm nữa.
“Tôi biết kỹ năng bơi của anh không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, nếu thật sự muốn tham gia đội thủy quân lục chiến thì anh còn non và xanh lắm.” Nhiếp Nhiên nhìn về phía mặt biển xa xa, gió biển thổi quần áo cô bay phất phơ, giọng nói cũng trở nên mơ hồ.
Dương Thụ sửng sốt, hỏi: “Cô định sau này tham gia đội thủy quân lục chiến à?”
“Tôi chưa có kế hoạch đó.” Nhiếp Nhiên lắc đầu.
Nếu là kiếp trước thì không có vấn đề gì, nhưng với thân thể này thì cô không dám chắc.
Thân thể này đến đi xe ô tô gặp phải đường xóc còn say, bơi một lúc là chìm, nói thật là cô chẳng có chút tự tin nào cả.
Nói là có thể ngang vai ngang vế với Nhiếp Thành Thắng, nhưng rốt cuộc có thể trở thành sự thật hay không còn chưa biết, nếu thật sự không được thì cô chỉ có thể cõng một mạng người trên lưng mà ra đi thôi.
ANH KHÔNG GIÚP ĐƯỢC TÔI CẢ ĐỜI (1)
Nhiếp Nhiên đang cố gắng lấy lại nhịp thở nghe vậy thì lập tức vẻ mặt trở nên khó coi.
Mấy ngày nay, mặc dù cô không ngừng gia tăng huấn luyện nhưng thể lực là thứ cần phải luyện trong thời gian lâu dài mới có hiệu quả. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cô mặc dù động lòng nhưng vẫn kiên quyết từ chối lời đề nghị của An Viễn Đạo.
“Tôi đã ngừng huấn luyện một thời gian dài, đương nhiên không thể so được với anh rồi.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta.
Dương Thụ nhíu mày, thật sự là vì đã ngừng huấn luyện thời gian dài sao?
Nhưng cho dù ngừng huấn luyện ở đội dự bị mấy tháng thì cũng không thể thụt lùi đến mức này chứ, cùng chạy với binh sĩ bình thường như anh ta mà phải cố gắng lắm mới về đích cùng lúc.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta vẫn nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi thì cũng biết lời giải thích của mình hơi không đáng tin cậy, lập tức đổi đề tài: “Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là không ngừng huấn luyện thể lực, thể lực là trụ cột, không có thể lực tốt thì hết thảy đều là nói suông.”
Sau đó, cô đi về một phía trong núi.
Dương Thụ ở phía sau không biết cô đi đâu nhưng vẫn đi theo.
truyện teen hay
Hai người một trước một sau đi xuyên qua một đường mòn, tới một vách núi đen ngòm tương đối bằng phẳng, bên dưới là mặt biển không sóng vỗ.
“Cô dẫn tôi tới đây làm gì?” Dương Thụ nhất thời không hiểu cô định làm gì.
“Chạy mang vật nặng chỉ là làm nóng thân thể, giờ mới là huấn luyện chính thức.”
Huấn luyện chính thức ư?
Dương Thụ trố mắt nhìn mặt biển bên dưới, “Cô bảo tôi xuống biển bơi à?”
Cái này thì là huấn luyện gì chứ, khả năng bơi của anh ta rất nổi danh ở Quân khu 2, căn bản không cần huấn luyện bơi thêm nữa.
“Tôi biết kỹ năng bơi của anh không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, nếu thật sự muốn tham gia đội thủy quân lục chiến thì anh còn non và xanh lắm.” Nhiếp Nhiên nhìn về phía mặt biển xa xa, gió biển thổi quần áo cô bay phất phơ, giọng nói cũng trở nên mơ hồ.
Dương Thụ sửng sốt, hỏi: “Cô định sau này tham gia đội thủy quân lục chiến à?”
“Tôi chưa có kế hoạch đó.” Nhiếp Nhiên lắc đầu.
Nếu là kiếp trước thì không có vấn đề gì, nhưng với thân thể này thì cô không dám chắc.
Thân thể này đến đi xe ô tô gặp phải đường xóc còn say, bơi một lúc là chìm, nói thật là cô chẳng có chút tự tin nào cả.
Nói là có thể ngang vai ngang vế với Nhiếp Thành Thắng, nhưng rốt cuộc có thể trở thành sự thật hay không còn chưa biết, nếu thật sự không được thì cô chỉ có thể cõng một mạng người trên lưng mà ra đi thôi.
Bình luận facebook