Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1078
Chương 1078
CHÍNH THỨC TRỞ VỀ (2)
Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên không nói lời nào, bèn xích lại gần hỏi: “Chị Nhiên, sao chị không nói chuyện?”
Thi Sảnh ngồi ở bên cạnh kéo về, “Chị Nhiên nhà cậu đang huấn luyện, đừng quấy rầy cậu ấy. Lát Quý Chính Hổ tới mà phát hiện cậu ấy đang tán gẫu thì sẽ bị phạt đấy.”
Thế là Hà Giai Ngọc vội nói với Nhiếp Nhiên: “Vậy chị Nhiên cố lên nhé! Ban đêm chúng ta trở về phòng ngủ sẽ trò chuyện sau!”
Thế rồi cả đám ngoan ngoãn trở về vị trí của mình nghỉ ngơi. Sau đó, Quý Chính Hổ lại cho bọn họ huấn luyện thêm nửa tiếng gập bụng trên xà, rồi mới để cả đội đi ăn cơm tối, chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục duy trì tư thế ngồi xổm bất động ở đó.
Lúc này tất cả các lớp luyện tập trong sân đều đã giải tán.
Mặt trời dần lặn xuống phía Tây, đám mây ở đường chân trời cũng bị nhuộm đỏ giống như bị lửa thiêu đốt vậy.
Trong sân huấn luyện chỉ còn lại một mình Nhiếp Nhiên.
Theo thời gian trôi qua, Nhiếp Nhiên dần cảm thấy cơ bắp ở chân hơi tê dại.
Còn hơn một tiếng nữa.
Cô biết tiếp theo phải hoàn toàn dựa vào sự nhẫn nại của chính mình.
Nhiếp Nhiên cố gắng khống chế hô hấp và cơ thể của mình để đảm bảo không bị lung lay hoặc run rẩy khiến cơ thể mất đi cân bằng. Cô nhắm mắt lại, cố gắng để cho đầu óc mình trống rỗng, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian trôi qua.
CHÍNH THỨC TRỞ VỀ (2)
Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên không nói lời nào, bèn xích lại gần hỏi: “Chị Nhiên, sao chị không nói chuyện?”
Thi Sảnh ngồi ở bên cạnh kéo về, “Chị Nhiên nhà cậu đang huấn luyện, đừng quấy rầy cậu ấy. Lát Quý Chính Hổ tới mà phát hiện cậu ấy đang tán gẫu thì sẽ bị phạt đấy.”
Thế là Hà Giai Ngọc vội nói với Nhiếp Nhiên: “Vậy chị Nhiên cố lên nhé! Ban đêm chúng ta trở về phòng ngủ sẽ trò chuyện sau!”
Thế rồi cả đám ngoan ngoãn trở về vị trí của mình nghỉ ngơi. Sau đó, Quý Chính Hổ lại cho bọn họ huấn luyện thêm nửa tiếng gập bụng trên xà, rồi mới để cả đội đi ăn cơm tối, chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục duy trì tư thế ngồi xổm bất động ở đó.
Lúc này tất cả các lớp luyện tập trong sân đều đã giải tán.
Mặt trời dần lặn xuống phía Tây, đám mây ở đường chân trời cũng bị nhuộm đỏ giống như bị lửa thiêu đốt vậy.
Trong sân huấn luyện chỉ còn lại một mình Nhiếp Nhiên.
Theo thời gian trôi qua, Nhiếp Nhiên dần cảm thấy cơ bắp ở chân hơi tê dại.
Còn hơn một tiếng nữa.
Cô biết tiếp theo phải hoàn toàn dựa vào sự nhẫn nại của chính mình.
Nhiếp Nhiên cố gắng khống chế hô hấp và cơ thể của mình để đảm bảo không bị lung lay hoặc run rẩy khiến cơ thể mất đi cân bằng. Cô nhắm mắt lại, cố gắng để cho đầu óc mình trống rỗng, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian trôi qua.
Bình luận facebook