Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1157
Chương 1157
LÀ CÔ TA - TRÚT THÙ HẬN CÁ NHÂN (2)
Hắn liên tục xoa tay, kinh hoàng nói với hai người: “Chị ơi, hai chị ơi, xin các chị đấy... Cầu xin các chị hãy tha cho em một lần này, được không ạ?”
Lý Kiêu không muốn nhận cái quỳ này của hắn nên lập tức lùi ra ngoài cửa.
Mã Cường thấy thế, đang định đứng lên lao ra thì một mũi dao nhọn hoắt, sắc lạnh đã xuất hiện ở ngay trước mắt hắn.
“Mày mà còn định trốn một lần nữa, tao sẽ khiến cho cả đời này của mày không đứng lên được.” Giọng nói cười cợt như có như không vang lên trên đỉnh đầu, làm cho đầu gối vừa mới cong lên của hắn lập tức lại khuỵu xuống.
Mã Cường nuốt nước bọt, cố nén sự sợ hãi trong lòng, nói: “Chị à, chỉ là đòi tiền thôi mà, đâu đến nỗi... cần mạng em đúng không?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, ngồi xổm xuống, con dao lia qua lia lại trước mắt hắn: “Chỉ cần mày ngoan ngoãn một chút thì chuôi dao này sẽ không bắn về phía mày đâu. Sống hay chết phụ thuộc cả vào suy nghĩ của mày đấy.”
Mã Cường gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, vâng vâng vâng, nhất định em sẽ không chạy nữa, chắc chắn em sẽ không chạy nữa.”
“Vậy đi thôi.” Nhiếp Nhiên túm lấy áo hắn lôi ra ngoài cửa.
Mã Cường loạng choạng bước đi, Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên một trái một phải cùng sóng vai đưa hắn đi xuống lầu.
Vẫy một chiếc taxi ở bên ngoài khu nhà cũ kĩ kia, ba người đi thẳng tới nhà Mã Tường.
Ở trong xe taxi, Mà Cường ngồi ở ghế sau, Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên vẫn ngồi ở hai bên làm hắn không thể chạy trốn.
Mã Cường nghĩ có lẽ mình nên cầu cứu lái xe taxi, nhưng hắn còn chưa kịp há miệng cầu cứu thì đã nghe thấy một tiếng nói thì thào vang lên bên tai: “Mày có thể cầu cứu tài xế, nhưng sau khi mày vào Cục Cảnh sát rồi thì tin tao đi, nhất định sẽ càng có nhiều người tới chiêu đãi mày cẩn thận hơn đấy.”
Mã Cường nghe mà chấn động, kinh hãi quay sang người bên cạnh.
Sao... sao cô ta biết trong lòng hắn đang nghĩ gì chứ?
Cả ba lần chạy trốn đều bị cô ta bắt ngay tại trận, thậm chí lần thứ ba này, hắn còn chưa kịp có hành động gì, chưa kịp phát ra bất kì âm thanh nào đã bị cô ta chặn lại.
Thật là khủng khiếp!
Nhiếp Nhiên nở nụ cười lạnh với hắn khiến Mã Cường thật thót, vội vàng quay đầu đi, ngồi yên nghiêm chỉnh.
Hơn hai tiếng sau, cuối cùng xe dừng lại ở gần nhà của Mã Tường.
Sau khi xuống xe, Mã Cường nhìn khung cảnh xung quanh và cảm thấy hoang mang.
“Đây... đây không phải địa bàn của Cát gia mà.”
“Mày không biết chỗ này à? Rõ ràng là họ hàng mà cho tới giờ chưa từng qua lại à?” Nhiếp Nhiên thanh toán tiền xe xong liền đi tới trước mặt hắn.
“Họ hàng?” Mã Cường lại cẩn thận quan sát rồi giật mình, “Nơi này là... Nơi này là... Bọn mày đưa tao tới đây làm gì?”
Hắn không hiểu nổi, vì sao hai người này không dẫn hắn tới chỗ Cát gia mà lại đưa tới nhà của Mã Tường. Lúc này Nhiếp Nhiên không trả lời hắn mà tiếp tục đi thẳng về phía trước. Cô hi vọng đám du côn kia còn ở đây, như vậy thì coi như mọi chuyện được giải quyết xong.
Nhưng sự tình hiển nhiên không hề đơn giản như cô nghĩ.
LÀ CÔ TA - TRÚT THÙ HẬN CÁ NHÂN (2)
Hắn liên tục xoa tay, kinh hoàng nói với hai người: “Chị ơi, hai chị ơi, xin các chị đấy... Cầu xin các chị hãy tha cho em một lần này, được không ạ?”
Lý Kiêu không muốn nhận cái quỳ này của hắn nên lập tức lùi ra ngoài cửa.
Mã Cường thấy thế, đang định đứng lên lao ra thì một mũi dao nhọn hoắt, sắc lạnh đã xuất hiện ở ngay trước mắt hắn.
“Mày mà còn định trốn một lần nữa, tao sẽ khiến cho cả đời này của mày không đứng lên được.” Giọng nói cười cợt như có như không vang lên trên đỉnh đầu, làm cho đầu gối vừa mới cong lên của hắn lập tức lại khuỵu xuống.
Mã Cường nuốt nước bọt, cố nén sự sợ hãi trong lòng, nói: “Chị à, chỉ là đòi tiền thôi mà, đâu đến nỗi... cần mạng em đúng không?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, ngồi xổm xuống, con dao lia qua lia lại trước mắt hắn: “Chỉ cần mày ngoan ngoãn một chút thì chuôi dao này sẽ không bắn về phía mày đâu. Sống hay chết phụ thuộc cả vào suy nghĩ của mày đấy.”
Mã Cường gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, vâng vâng vâng, nhất định em sẽ không chạy nữa, chắc chắn em sẽ không chạy nữa.”
“Vậy đi thôi.” Nhiếp Nhiên túm lấy áo hắn lôi ra ngoài cửa.
Mã Cường loạng choạng bước đi, Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên một trái một phải cùng sóng vai đưa hắn đi xuống lầu.
Vẫy một chiếc taxi ở bên ngoài khu nhà cũ kĩ kia, ba người đi thẳng tới nhà Mã Tường.
Ở trong xe taxi, Mà Cường ngồi ở ghế sau, Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên vẫn ngồi ở hai bên làm hắn không thể chạy trốn.
Mã Cường nghĩ có lẽ mình nên cầu cứu lái xe taxi, nhưng hắn còn chưa kịp há miệng cầu cứu thì đã nghe thấy một tiếng nói thì thào vang lên bên tai: “Mày có thể cầu cứu tài xế, nhưng sau khi mày vào Cục Cảnh sát rồi thì tin tao đi, nhất định sẽ càng có nhiều người tới chiêu đãi mày cẩn thận hơn đấy.”
Mã Cường nghe mà chấn động, kinh hãi quay sang người bên cạnh.
Sao... sao cô ta biết trong lòng hắn đang nghĩ gì chứ?
Cả ba lần chạy trốn đều bị cô ta bắt ngay tại trận, thậm chí lần thứ ba này, hắn còn chưa kịp có hành động gì, chưa kịp phát ra bất kì âm thanh nào đã bị cô ta chặn lại.
Thật là khủng khiếp!
Nhiếp Nhiên nở nụ cười lạnh với hắn khiến Mã Cường thật thót, vội vàng quay đầu đi, ngồi yên nghiêm chỉnh.
Hơn hai tiếng sau, cuối cùng xe dừng lại ở gần nhà của Mã Tường.
Sau khi xuống xe, Mã Cường nhìn khung cảnh xung quanh và cảm thấy hoang mang.
“Đây... đây không phải địa bàn của Cát gia mà.”
“Mày không biết chỗ này à? Rõ ràng là họ hàng mà cho tới giờ chưa từng qua lại à?” Nhiếp Nhiên thanh toán tiền xe xong liền đi tới trước mặt hắn.
“Họ hàng?” Mã Cường lại cẩn thận quan sát rồi giật mình, “Nơi này là... Nơi này là... Bọn mày đưa tao tới đây làm gì?”
Hắn không hiểu nổi, vì sao hai người này không dẫn hắn tới chỗ Cát gia mà lại đưa tới nhà của Mã Tường. Lúc này Nhiếp Nhiên không trả lời hắn mà tiếp tục đi thẳng về phía trước. Cô hi vọng đám du côn kia còn ở đây, như vậy thì coi như mọi chuyện được giải quyết xong.
Nhưng sự tình hiển nhiên không hề đơn giản như cô nghĩ.
Bình luận facebook