Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1206
Chương 1206
THẲNG THẮN - CÔ XẢY RA CHUYỆN RỒI (5)
“Cô!” An Viễn Đạo nghiến răng nói: “Cô sẽ hối hận!”
“Tôi chỉ có một yêu cầu, để tôi tiễn Cổ Lâm xong rồi sẽ về đơn vị.” Nhiếp Nhiên nói xong cũng không để ý An Viễn Đạo có đồng ý hay không mà đi ra khỏi phòng.
Cô đi thang máy xuống đến đại sảnh khách sạn, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy Lý Kiêu lo lắng đứng ở cửa.
“Cậu nói rồi đúng không? Có phải cậu nói hết rồi không!” Lý Kiêu nắm bả vai Nhiếp Nhiên, trong giọng nói lộ ra vẻ kích động.
Nhiếp Nhiên thản nhiên nói: “Đây là do tôi nợ cậu ấy, tôi nên trả.”
“Mẹ kiếp, ngay cả mạng cậu cũng suýt cho cậu ấy rồi, cậu còn muốn trả cái gì nữa!”
Vừa rồi lúc Nhiếp Nhiên được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra, nếu như không thấy ngực vẫn phập phồng yếu ớt thì cô còn tưởng là Nhiếp Nhiên đã chết rồi!
Cơ thể lạnh như băng, môi không có huyết sắc, cứ nằm im không nhúc nhích ở đó, trên người còn đang đắp cái áo blouse trắng của bác sĩ... Cảnh tượng đó cô không thể nào quên được.
Bác sĩ nói cô mất máu quá nhiều, tổng cộng đã truyền 1500cc máu, suýt nữa bị sốc. Lúc nghe thấy con số này, Lý Kiêu còn kinh hãi, như vậy là đã nhiều gấp ba lần người bình thường rồi.
Lý Kiêu nhớ tới câu Nhiếp Nhiên nói với ba mẹ Cổ Lâm trước khi truyền máu.
Hóa ra cô thật sự muốn lấy mạng đổi mạng.
“Cô ấy nằm ở đó là do tôi gây ra.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói.
“Nói linh tinh! Cô ấy nằm ở đó là do Thiên Dạ! Cô ta nhúng tay vào là có mục đích, thế nên mới gây ra việc độc ác này!”
Nhiếp Nhiên chậm rãi lắc đầu, “Nếu như không phải là tôi đẩy Cổ Lâm vào trong thì Thiên Dạ sẽ không nảy sinh suy nghĩ hy sinh cô ấy.”.
đam mỹ hài
“Theo như cậu nói thì nếu Thiên Dạ không bắt chúng ta tới đó thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.”
Lần đầu tiên Nhiếp Nhiên thấy Lý Kiêu ngang ngược như vậy, cô cố nén cơn choáng váng, cau mày cười khổ nói: “Lý Kiêu, sao lý trí của cậu cũng bị chó ăn rồi thế?”
“Dù sao thì chuyện này cũng không thể để một mình cậu gánh hết oan uổng được! Thiên Dạ mới nên chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
“Lý Kiêu, cậu không hiểu đâu.”
Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết trong chuyện này Thiên Dạ mới là người có trách nhiệm lớn nhất.
Nhưng mà…
Ngay từ đầu, nếu cô đẩy người vào trong, cô phải có kế sách vẹn toàn, cho dù viên đạn kia không phải tới từ kẻ địch.
Nếu là sai lầm của cô thì cô phải nhận!
Là cô nợ, cô cũng phải trả! Nguồn:
“Nhưng mà…”
Lý Kiêu vẫn muốn nói tiếp nhưng Nhiếp Nhiên đã ngăn cản.
“Không có nhưng nhị gì cả, cậu nghĩ là giấu giếm mãi thì không có vấn đề gì sao? Giấu càng lâu, đến cuối cùng mọi người đều sẽ bị tôi liên lụy. Đừng quên, cậu phải làm nữ binh đặc chủng, nếu cậu bị xử phạt thì sẽ mất đi tư cách.”
THẲNG THẮN - CÔ XẢY RA CHUYỆN RỒI (5)
“Cô!” An Viễn Đạo nghiến răng nói: “Cô sẽ hối hận!”
“Tôi chỉ có một yêu cầu, để tôi tiễn Cổ Lâm xong rồi sẽ về đơn vị.” Nhiếp Nhiên nói xong cũng không để ý An Viễn Đạo có đồng ý hay không mà đi ra khỏi phòng.
Cô đi thang máy xuống đến đại sảnh khách sạn, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy Lý Kiêu lo lắng đứng ở cửa.
“Cậu nói rồi đúng không? Có phải cậu nói hết rồi không!” Lý Kiêu nắm bả vai Nhiếp Nhiên, trong giọng nói lộ ra vẻ kích động.
Nhiếp Nhiên thản nhiên nói: “Đây là do tôi nợ cậu ấy, tôi nên trả.”
“Mẹ kiếp, ngay cả mạng cậu cũng suýt cho cậu ấy rồi, cậu còn muốn trả cái gì nữa!”
Vừa rồi lúc Nhiếp Nhiên được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra, nếu như không thấy ngực vẫn phập phồng yếu ớt thì cô còn tưởng là Nhiếp Nhiên đã chết rồi!
Cơ thể lạnh như băng, môi không có huyết sắc, cứ nằm im không nhúc nhích ở đó, trên người còn đang đắp cái áo blouse trắng của bác sĩ... Cảnh tượng đó cô không thể nào quên được.
Bác sĩ nói cô mất máu quá nhiều, tổng cộng đã truyền 1500cc máu, suýt nữa bị sốc. Lúc nghe thấy con số này, Lý Kiêu còn kinh hãi, như vậy là đã nhiều gấp ba lần người bình thường rồi.
Lý Kiêu nhớ tới câu Nhiếp Nhiên nói với ba mẹ Cổ Lâm trước khi truyền máu.
Hóa ra cô thật sự muốn lấy mạng đổi mạng.
“Cô ấy nằm ở đó là do tôi gây ra.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói.
“Nói linh tinh! Cô ấy nằm ở đó là do Thiên Dạ! Cô ta nhúng tay vào là có mục đích, thế nên mới gây ra việc độc ác này!”
Nhiếp Nhiên chậm rãi lắc đầu, “Nếu như không phải là tôi đẩy Cổ Lâm vào trong thì Thiên Dạ sẽ không nảy sinh suy nghĩ hy sinh cô ấy.”.
đam mỹ hài
“Theo như cậu nói thì nếu Thiên Dạ không bắt chúng ta tới đó thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.”
Lần đầu tiên Nhiếp Nhiên thấy Lý Kiêu ngang ngược như vậy, cô cố nén cơn choáng váng, cau mày cười khổ nói: “Lý Kiêu, sao lý trí của cậu cũng bị chó ăn rồi thế?”
“Dù sao thì chuyện này cũng không thể để một mình cậu gánh hết oan uổng được! Thiên Dạ mới nên chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
“Lý Kiêu, cậu không hiểu đâu.”
Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết trong chuyện này Thiên Dạ mới là người có trách nhiệm lớn nhất.
Nhưng mà…
Ngay từ đầu, nếu cô đẩy người vào trong, cô phải có kế sách vẹn toàn, cho dù viên đạn kia không phải tới từ kẻ địch.
Nếu là sai lầm của cô thì cô phải nhận!
Là cô nợ, cô cũng phải trả! Nguồn:
“Nhưng mà…”
Lý Kiêu vẫn muốn nói tiếp nhưng Nhiếp Nhiên đã ngăn cản.
“Không có nhưng nhị gì cả, cậu nghĩ là giấu giếm mãi thì không có vấn đề gì sao? Giấu càng lâu, đến cuối cùng mọi người đều sẽ bị tôi liên lụy. Đừng quên, cậu phải làm nữ binh đặc chủng, nếu cậu bị xử phạt thì sẽ mất đi tư cách.”
Bình luận facebook