Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1213
Chương 1213: Chương 1213ANH TỚI RỒI (4)
Người trên giường vẫn nằm ở đó nhắm mắt ngủ.
Cho đến khi cơn đói gọi cô dậy, ánh nắng quá sáng chói, lúc này cô mới mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, từ từ khôi phục lại thần trí của mình.
Cốc cốc cốc... Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhiếp Nhiên tưởng là đám người Lý Kiêu nên nằm trên giường mấy giây mới bò dậy, mở cửa ra.
“Chào cô, tôi đưa đồ ăn đến.” Là một người mặc đồng phục phục vụ, anh ta đang đẩy một cái xe đồ ăn.
“Đồ ăn? Tôi không hề gọi đồ, anh đưa nhầm rồi.” Nhiếp Nhiên nói xong định đóng cửa phòng lại.
“Là anh ở cùng phòng với cô gọi, sáng sớm anh ấy dặn dò lễ tân là chín rưỡi mang lên cho cô.”
Nhiếp Nhiên biết người đàn ông đó là Hoắc Hoành.
Người phục vụ thấy cô không đóng cửa nữa thì lên tiếng hỏi: “Cô có cần tôi đưa vào cho cô không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
“Mời cô dùng cơm, chúc cô ngon miệng.”
Sau đó anh ta rời đi.
Nhiếp Nhiên mở cửa phòng ra, kiểm tra phía dưới xe đẩy không có gì mới đẩy vào.
Trên xe đồ ăn để đĩa lớn đĩa nhỏ, cháo táo đỏ long nhãn gạo đen, bánh mứt táo củ mài, canh a giao mè đen óc chó, canh kỷ tử bổ khí huyết, thậm chí còn có một bát cháo gà đương quy rất nhỏ.
Đều là đồ bổ khí dưỡng máu.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm những món ăn đó, bánh ngọt tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, cháo gà đi kèm với hơi khói vấn vít màu trắng xông vào mũi khiến bụng cô sôi òng ọc.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Từ sau khi Cổ Lâm xảy ra chuyện, cô chưa ăn uống tử tế, sau đó lại truyền nhiều máu như vậy, cho dù là sinh lý hay là tâm lý đều đã sớm mệt mỏi rồi.
Trong mấy ngày nhốn nháo hoảng loạn này, cô bận mắc nợ, bận nói thật, bây giờ nhìn thấy những món ăn nóng hổi này, nơi sâu nhất trong đáy mắt cô có cái gì đó đang xao động, nhưng cô nhanh chóng áp chế xuống.
Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu.
Nhóm người Hà Giai Ngọc đến thăm Nhiếp Nhiên, đẩy cửa phòng ra thấy cô đang ngồi cạnh một cái xe đẩy bày la liệt đồ ăn, mùi thơm mê người.
“Chị Nhiên chị tỉnh rồi à? Chị không sao chứ, hôm qua…” Hà Giai Ngọc đi vào đầu tiên, nói được một nửa thì bị Nghiêm Hoài Vũ sau lưng chọc một cái, cô ta lập tức im miệng.
“Tiểu Nhiên Tử, cô gọi cái gì thế, nhìn ngon thật.”
Người trên giường vẫn nằm ở đó nhắm mắt ngủ.
Cho đến khi cơn đói gọi cô dậy, ánh nắng quá sáng chói, lúc này cô mới mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, từ từ khôi phục lại thần trí của mình.
Cốc cốc cốc... Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhiếp Nhiên tưởng là đám người Lý Kiêu nên nằm trên giường mấy giây mới bò dậy, mở cửa ra.
“Chào cô, tôi đưa đồ ăn đến.” Là một người mặc đồng phục phục vụ, anh ta đang đẩy một cái xe đồ ăn.
“Đồ ăn? Tôi không hề gọi đồ, anh đưa nhầm rồi.” Nhiếp Nhiên nói xong định đóng cửa phòng lại.
“Là anh ở cùng phòng với cô gọi, sáng sớm anh ấy dặn dò lễ tân là chín rưỡi mang lên cho cô.”
Nhiếp Nhiên biết người đàn ông đó là Hoắc Hoành.
Người phục vụ thấy cô không đóng cửa nữa thì lên tiếng hỏi: “Cô có cần tôi đưa vào cho cô không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
“Mời cô dùng cơm, chúc cô ngon miệng.”
Sau đó anh ta rời đi.
Nhiếp Nhiên mở cửa phòng ra, kiểm tra phía dưới xe đẩy không có gì mới đẩy vào.
Trên xe đồ ăn để đĩa lớn đĩa nhỏ, cháo táo đỏ long nhãn gạo đen, bánh mứt táo củ mài, canh a giao mè đen óc chó, canh kỷ tử bổ khí huyết, thậm chí còn có một bát cháo gà đương quy rất nhỏ.
Đều là đồ bổ khí dưỡng máu.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm những món ăn đó, bánh ngọt tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, cháo gà đi kèm với hơi khói vấn vít màu trắng xông vào mũi khiến bụng cô sôi òng ọc.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Từ sau khi Cổ Lâm xảy ra chuyện, cô chưa ăn uống tử tế, sau đó lại truyền nhiều máu như vậy, cho dù là sinh lý hay là tâm lý đều đã sớm mệt mỏi rồi.
Trong mấy ngày nhốn nháo hoảng loạn này, cô bận mắc nợ, bận nói thật, bây giờ nhìn thấy những món ăn nóng hổi này, nơi sâu nhất trong đáy mắt cô có cái gì đó đang xao động, nhưng cô nhanh chóng áp chế xuống.
Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu.
Nhóm người Hà Giai Ngọc đến thăm Nhiếp Nhiên, đẩy cửa phòng ra thấy cô đang ngồi cạnh một cái xe đẩy bày la liệt đồ ăn, mùi thơm mê người.
“Chị Nhiên chị tỉnh rồi à? Chị không sao chứ, hôm qua…” Hà Giai Ngọc đi vào đầu tiên, nói được một nửa thì bị Nghiêm Hoài Vũ sau lưng chọc một cái, cô ta lập tức im miệng.
“Tiểu Nhiên Tử, cô gọi cái gì thế, nhìn ngon thật.”
Bình luận facebook