Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1228
Chương 1228
CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (1)
Nhiếp Nhiên và Tống Nhất Thành đồng thời chuyển ánh nhìn về phía người kia.
Nhất thời, lông mày Nhiếp Nhiên khẽ cau lại, mang theo sự nghi ngờ nhìn về phía Lệ Xuyên Lâm trước mắt.
“Sao anh lại tới đây?”
Lệ Xuyên Lâm lạnh mặt đi tới, một tay anh ta túm lấy cánh tay kia của Nhiếp Nhiên kéo cô về bên người, “Đi theo tôi.”
“Chờ một chút!” Tống Nhất Thành nhanh tay nhanh mắt kéo Nhiếp Nhiên lại, đồng thời bảo vệ cô ở phía sau, đanh giọng nói: “Tại sao cô ấy phải đi theo anh chứ?”
Lệ Xuyên Lâm đánh giá anh ta một lượt, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”
Tống Nhất Thành giũ giũ áo blouse trắng của mình, hơi hếch cằm lên nói: “Tôi là bác sĩ ở đây.”
Lệ Xuyên Lâm vừa nghe xong liền không thèm nhìn anh ta nữa, kéo thẳng tay Nhiếp Nhiên đi, nói: “Đi thôi.”
“Không được đi! Cô ấy là bệnh nhân của tôi! Tôi không cho phép, cô ấy không thể rời bệnh viện.” Tống Nhất Thành quát lên.
Quả nhiên, Lệ Xuyên Lâm nghe thấy hai chữ “bệnh nhân” thì không tiếp tục giằng kéo nữa, sắc mặt còn hơi lo lắng, “Cô có chỗ nào không ổn sao?”
Bạn đang �
Tống Nhất Thành nhân lúc anh ta đang hỏi Nhiếp Nhiên thì lại kéo cô về phía mình trước, rồi hỏi Lệ Xuyên Lâm, “Còn anh là ai?”
Hôm nay Lệ Xuyên Lâm nghỉ phép, anh ta không mặc đồng phục mà chỉ một bộ quần áo thể thao đơn giản, vốn dĩ là tới thăm cấp dưới của mình, không ngờ lúc đi qua nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang bị một người đàn ông giằng kéo.
Nhiếp Nhiên thấy hai người bọn họ một trái một phái nắm lấy tay mình, hai bên đều ẩn chứa một mùi thuốc súng nồng nặc. Cô hít một hơi, lạnh lùng hỏi: “Hai người các anh làm loạn đủ chưa?”
Cả hai người đều đồng thanh hỏi một câu:
“Anh ta là ai?”
“Anh ta là ai?”
Ba người cứ như vậy đứng ở cửa bệnh viện trong bầu không khí quái dị. Bệnh nhân và các bác sĩ xung quanh nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà hiếu kỳ liếc mắt qua.
CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (1)
Nhiếp Nhiên và Tống Nhất Thành đồng thời chuyển ánh nhìn về phía người kia.
Nhất thời, lông mày Nhiếp Nhiên khẽ cau lại, mang theo sự nghi ngờ nhìn về phía Lệ Xuyên Lâm trước mắt.
“Sao anh lại tới đây?”
Lệ Xuyên Lâm lạnh mặt đi tới, một tay anh ta túm lấy cánh tay kia của Nhiếp Nhiên kéo cô về bên người, “Đi theo tôi.”
“Chờ một chút!” Tống Nhất Thành nhanh tay nhanh mắt kéo Nhiếp Nhiên lại, đồng thời bảo vệ cô ở phía sau, đanh giọng nói: “Tại sao cô ấy phải đi theo anh chứ?”
Lệ Xuyên Lâm đánh giá anh ta một lượt, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”
Tống Nhất Thành giũ giũ áo blouse trắng của mình, hơi hếch cằm lên nói: “Tôi là bác sĩ ở đây.”
Lệ Xuyên Lâm vừa nghe xong liền không thèm nhìn anh ta nữa, kéo thẳng tay Nhiếp Nhiên đi, nói: “Đi thôi.”
“Không được đi! Cô ấy là bệnh nhân của tôi! Tôi không cho phép, cô ấy không thể rời bệnh viện.” Tống Nhất Thành quát lên.
Quả nhiên, Lệ Xuyên Lâm nghe thấy hai chữ “bệnh nhân” thì không tiếp tục giằng kéo nữa, sắc mặt còn hơi lo lắng, “Cô có chỗ nào không ổn sao?”
Bạn đang �
Tống Nhất Thành nhân lúc anh ta đang hỏi Nhiếp Nhiên thì lại kéo cô về phía mình trước, rồi hỏi Lệ Xuyên Lâm, “Còn anh là ai?”
Hôm nay Lệ Xuyên Lâm nghỉ phép, anh ta không mặc đồng phục mà chỉ một bộ quần áo thể thao đơn giản, vốn dĩ là tới thăm cấp dưới của mình, không ngờ lúc đi qua nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang bị một người đàn ông giằng kéo.
Nhiếp Nhiên thấy hai người bọn họ một trái một phái nắm lấy tay mình, hai bên đều ẩn chứa một mùi thuốc súng nồng nặc. Cô hít một hơi, lạnh lùng hỏi: “Hai người các anh làm loạn đủ chưa?”
Cả hai người đều đồng thanh hỏi một câu:
“Anh ta là ai?”
“Anh ta là ai?”
Ba người cứ như vậy đứng ở cửa bệnh viện trong bầu không khí quái dị. Bệnh nhân và các bác sĩ xung quanh nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà hiếu kỳ liếc mắt qua.
Bình luận facebook