Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1305
Chương 1305
CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (6)
Cho nên bây giờ cô phải tốc chiến tốc thắng mới được, không thể kéo dài thời gian.
“Tôi có thể cho cô mượn người.” Lúc này, Hoắc Hoành mở miệng nói.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn anh, khẽ mỉm cười gật đầu, “Vậy thì cảm ơn Hoắc tổng.”
Nói xong, cô dặn dò Triệu Lực: “Triệu Lực, đi cùng tôi một chuyến.”
Triệu Lực lập tức hoàn hồn rồi đi theo cô.
Đến cầu thang, Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, phần lễ vật này coi như là một chút tâm ý của tôi.”
Sau khi nói xong, cô không chờ Cát Nghĩa phản ứng đã quay đi, bước nhanh xuống tầng, theo lối ra từ cửa ngách ra ngoài.
Hoắc Hoành đã sớm thông báo, những người đó đều đợi ở ngoài xe, vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đi ra ngoài lập tức cung kính gật đầu với cô.
“Đến bến tàu Đường Lôi Hổ để hàng.” Nhiếp Nhiên ra lệnh rồi chui vào một chiếc xe.
Vừa rồi cô nghe rất rõ ràng lần này Đường Lôi Hổ mang hàng tới, hơn nữa hàng để ở ngay bến tàu. Chỗ hàng này chắc là để giao dịch với Hoắc Hoành.
Xe lao như mũi tên hướng về phía bến tàu.
Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau, chống một tay lên cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Triệu Lực ngồi ở bên cạnh thấy bầu không khí trong xe nặng nề, cùng với những tên thuộc hạ xa lạ mà nghiêm túc kia, trong lòng lo ngay ngáy.
Những người này nhìn lợi hại hơn đám thuộc hạ của Cát gia nhiều.
Có điều so với những người này, hắn sợ Nhiếp Nhiên ở bên cạnh hơn.
Triệu Lực lén liếc đôi tay cô, trong lòng khẽ run.
Rõ ràng cái tay kia còn nhỏ hơn tay mình, nhưng sức lực bùng nổ ra lại không thể tưởng tượng nổi, chỉ một cái vặn nhẹ nhàng đã có thể giết chết người.
Đường Lôi Hổ cũng thật thảm, dù sao ông ta cũng là một nhân vật có tiếng ở phía Đông, thế mà lại phải nhận kết cục bị một nhân vật không tiếng tăm bẻ cổ, không chỉ như vậy, ngay cả thi thể cũng vào trong bụng chó hết.
Có lẽ đến chết ông ta sẽ không ngờ rằng có một ngày mình sẽ chết ở trong tay một cô gái như vậy.
Xe chạy thẳng lên đường cao tốc ở ngoại ô hẻo lánh. Khoảng ba mươi phút sau, phong cảnh bên ngoài cửa kính bắt đầu thay đổi, đường quốc lộ bằng phẳng lại trở nên gập ghềnh, láng máng Nhiếp Nhiên còn nghe được tiếng sóng biển xa xa.
�
Một lát sau, một bóng đen cực lớn ở phía xa hiện ra trong đêm đen.
“Dừng xe!” Nhiếp Nhiên kịp thời hô ngừng.
Ba chiếc xe đều dừng lại.
“Hàng của Đường Lôi Hổ đều ở đây à?” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm điểm che phủ cách đó không xa, hỏi.
“Đúng vậy.” Thuộc hạ của Hoắc Hoành trả lời ngắn gọn.
“Mấy người lẻn vào trước đi, đến lúc đó ám sát bọn họ cho tôi.” Nhiếp Nhiên xuống xe, vòng qua đầu xe kéo tên thuộc hạ ngồi ở ghế lái ra, “Triệu Lực, anh dẫn mấy người kia cùng tôi lái xe vào trong.”
Triệu Lực vừa mới mở cửa xe nghe thấy cô nói thế thì không dám bước xuống, “Không, không phải chứ... chúng ta lái thẳng vào liệu có chết không?”
“Sợ chết sao anh còn làm xã hội đen?”
CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (6)
Cho nên bây giờ cô phải tốc chiến tốc thắng mới được, không thể kéo dài thời gian.
“Tôi có thể cho cô mượn người.” Lúc này, Hoắc Hoành mở miệng nói.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn anh, khẽ mỉm cười gật đầu, “Vậy thì cảm ơn Hoắc tổng.”
Nói xong, cô dặn dò Triệu Lực: “Triệu Lực, đi cùng tôi một chuyến.”
Triệu Lực lập tức hoàn hồn rồi đi theo cô.
Đến cầu thang, Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, phần lễ vật này coi như là một chút tâm ý của tôi.”
Sau khi nói xong, cô không chờ Cát Nghĩa phản ứng đã quay đi, bước nhanh xuống tầng, theo lối ra từ cửa ngách ra ngoài.
Hoắc Hoành đã sớm thông báo, những người đó đều đợi ở ngoài xe, vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đi ra ngoài lập tức cung kính gật đầu với cô.
“Đến bến tàu Đường Lôi Hổ để hàng.” Nhiếp Nhiên ra lệnh rồi chui vào một chiếc xe.
Vừa rồi cô nghe rất rõ ràng lần này Đường Lôi Hổ mang hàng tới, hơn nữa hàng để ở ngay bến tàu. Chỗ hàng này chắc là để giao dịch với Hoắc Hoành.
Xe lao như mũi tên hướng về phía bến tàu.
Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau, chống một tay lên cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Triệu Lực ngồi ở bên cạnh thấy bầu không khí trong xe nặng nề, cùng với những tên thuộc hạ xa lạ mà nghiêm túc kia, trong lòng lo ngay ngáy.
Những người này nhìn lợi hại hơn đám thuộc hạ của Cát gia nhiều.
Có điều so với những người này, hắn sợ Nhiếp Nhiên ở bên cạnh hơn.
Triệu Lực lén liếc đôi tay cô, trong lòng khẽ run.
Rõ ràng cái tay kia còn nhỏ hơn tay mình, nhưng sức lực bùng nổ ra lại không thể tưởng tượng nổi, chỉ một cái vặn nhẹ nhàng đã có thể giết chết người.
Đường Lôi Hổ cũng thật thảm, dù sao ông ta cũng là một nhân vật có tiếng ở phía Đông, thế mà lại phải nhận kết cục bị một nhân vật không tiếng tăm bẻ cổ, không chỉ như vậy, ngay cả thi thể cũng vào trong bụng chó hết.
Có lẽ đến chết ông ta sẽ không ngờ rằng có một ngày mình sẽ chết ở trong tay một cô gái như vậy.
Xe chạy thẳng lên đường cao tốc ở ngoại ô hẻo lánh. Khoảng ba mươi phút sau, phong cảnh bên ngoài cửa kính bắt đầu thay đổi, đường quốc lộ bằng phẳng lại trở nên gập ghềnh, láng máng Nhiếp Nhiên còn nghe được tiếng sóng biển xa xa.
�
Một lát sau, một bóng đen cực lớn ở phía xa hiện ra trong đêm đen.
“Dừng xe!” Nhiếp Nhiên kịp thời hô ngừng.
Ba chiếc xe đều dừng lại.
“Hàng của Đường Lôi Hổ đều ở đây à?” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm điểm che phủ cách đó không xa, hỏi.
“Đúng vậy.” Thuộc hạ của Hoắc Hoành trả lời ngắn gọn.
“Mấy người lẻn vào trước đi, đến lúc đó ám sát bọn họ cho tôi.” Nhiếp Nhiên xuống xe, vòng qua đầu xe kéo tên thuộc hạ ngồi ở ghế lái ra, “Triệu Lực, anh dẫn mấy người kia cùng tôi lái xe vào trong.”
Triệu Lực vừa mới mở cửa xe nghe thấy cô nói thế thì không dám bước xuống, “Không, không phải chứ... chúng ta lái thẳng vào liệu có chết không?”
“Sợ chết sao anh còn làm xã hội đen?”