Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1306
Chương 1306
CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (7)
“Tôi...”
Tên thuộc hạ đứng bên ngoài xe nói với Nhiếp Nhiên: “Cô Nhiếp, Hoắc tổng nói cô không cần đích thân ra mặt, tất cả đều do chúng tôi lo.”
“Vậy thì tốt quá, có bọn họ ra mặt thay chúng ta tốt hơn chúng ta ra mặt rất nhiều.” Triệu Lực nghe thấy không cần tự động thủ lập tức thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói được.
Bị Nhiếp Nhiên lườm, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Cô nói với người bên ngoài xe: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của Hoắc tổng nhà các anh, nhưng chỗ hàng này tôi muốn tự mình động thủ.”
Có lẽ sau đó Hoắc Hoành đã nhắc nhở bọn họ nên bọn họ không miễn cưỡng nữa, chỉ để lại mấy khẩu súng và băng đạn trang bị đầy đủ đạn dược rồi xuống xe hết, định đi bộ lẻn vào trong đó.
Yên tĩnh chờ đợi thêm một lúc, Nhiếp Nhiên đột nhiên bật đèn xe, đạp chân ga lao thẳng vào nhà kho.
Cửa sắt bị đâm mở toang ra, dọa cho Triệu Lực ngây ngốc.
Xe tiến vào sân bãi mênh mông bên ngoài nhà kho.
Mấy người đang trực ban canh hàng đứng ở bên trong nghe thấy tiếng động, lập tức có năm sáu người lao tới, vây quanh đầu xe, “Các người là ai?”
“Hỏng... hỏng rồi, chị Nhiếp... chúng ta bị... bị phát hiện rồi!” Triệu Lực hoàn toàn không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải làm như vậy.
Đàng hoàng xông vào như vậy là chủ động làm con tin sao?
Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế lái, bình tĩnh tháo dây an toàn ra, nói với Triệu Lực: “Xuống xe.”
Đám người đó thấy một cô gái đi từ bên trong xe ra thì hơi kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói: “Chúng tôi tới lấy hàng.”
“Cô? Lấy hàng?” Một tên thuộc hạ trong đó thấy gương mặt non choẹt của cô, cười ha ha, “Em gái, cô nói cô học lái xe không cẩn thận đạp nhầm chân phanh thành chân ga thì chúng tôi còn có thể tin. Cô có biết trong kho của chúng tôi chứa hàng gì không?”
Đám người kia nói xong cười ầm lên.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng trả lời: “Vũ khí đạn dược.”
Tiếng cười nhạo tùy tiện của đám người kia còn chưa kịp dứt thì đã tắt lịm.
“Đường Lôi Hổ bảo chúng tôi tới lấy vũ khí đạn dược, câu này không có vấn đề chứ?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ cô gái này lại biết tên ông chủ của bọn họ, càng không ngờ ông chủ của bọn họ tìm một cô gái nhỏ thế này để tới lấy hàng.
“Ông chủ Đường không dặn hôm nay có người lấy hàng.”
Nhiếp Nhiên cười, “Đúng, ông ta không dặn dò, bởi vì bây giờ ông ta đã thành thức ăn cho chó rồi.”
Vừa nói xong chữ cuối cùng, “đoàng” một tiếng, tên thuộc hạ kia lập tức bị một viên đạn ghim vào giữa trán, sau đó ngã xuống đất.
Đám người kia vô cùng kinh hãi, bọn họ không thấy cô gái này nổ súng, làm sao... làm sao có thể như vậy!
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên không cần nổ súng, những thuộc hạ đã sớm lẻn vào và nấp ở trong góc từ lâu, chỉ chờ khẩu lệnh của Nhiếp Nhiên.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng đám người này, lúc xuống xe cô cố ý không đóng cửa xe lại, giấu súng của mình ở sau cửa xe để đề phòng bất trắc.
Đám thuộc hạ của Đường Lôi Hổ nhanh chóng hoàn hồn lại, người đàn ông ở gần Nhiếp Nhiên nhất lạnh lùng nói: “Mau bắt cô ta lại!”
Dứt lời, bọn chúng lập tức tiến lên.
CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (7)
“Tôi...”
Tên thuộc hạ đứng bên ngoài xe nói với Nhiếp Nhiên: “Cô Nhiếp, Hoắc tổng nói cô không cần đích thân ra mặt, tất cả đều do chúng tôi lo.”
“Vậy thì tốt quá, có bọn họ ra mặt thay chúng ta tốt hơn chúng ta ra mặt rất nhiều.” Triệu Lực nghe thấy không cần tự động thủ lập tức thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói được.
Bị Nhiếp Nhiên lườm, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Cô nói với người bên ngoài xe: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của Hoắc tổng nhà các anh, nhưng chỗ hàng này tôi muốn tự mình động thủ.”
Có lẽ sau đó Hoắc Hoành đã nhắc nhở bọn họ nên bọn họ không miễn cưỡng nữa, chỉ để lại mấy khẩu súng và băng đạn trang bị đầy đủ đạn dược rồi xuống xe hết, định đi bộ lẻn vào trong đó.
Yên tĩnh chờ đợi thêm một lúc, Nhiếp Nhiên đột nhiên bật đèn xe, đạp chân ga lao thẳng vào nhà kho.
Cửa sắt bị đâm mở toang ra, dọa cho Triệu Lực ngây ngốc.
Xe tiến vào sân bãi mênh mông bên ngoài nhà kho.
Mấy người đang trực ban canh hàng đứng ở bên trong nghe thấy tiếng động, lập tức có năm sáu người lao tới, vây quanh đầu xe, “Các người là ai?”
“Hỏng... hỏng rồi, chị Nhiếp... chúng ta bị... bị phát hiện rồi!” Triệu Lực hoàn toàn không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải làm như vậy.
Đàng hoàng xông vào như vậy là chủ động làm con tin sao?
Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế lái, bình tĩnh tháo dây an toàn ra, nói với Triệu Lực: “Xuống xe.”
Đám người đó thấy một cô gái đi từ bên trong xe ra thì hơi kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói: “Chúng tôi tới lấy hàng.”
“Cô? Lấy hàng?” Một tên thuộc hạ trong đó thấy gương mặt non choẹt của cô, cười ha ha, “Em gái, cô nói cô học lái xe không cẩn thận đạp nhầm chân phanh thành chân ga thì chúng tôi còn có thể tin. Cô có biết trong kho của chúng tôi chứa hàng gì không?”
Đám người kia nói xong cười ầm lên.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng trả lời: “Vũ khí đạn dược.”
Tiếng cười nhạo tùy tiện của đám người kia còn chưa kịp dứt thì đã tắt lịm.
“Đường Lôi Hổ bảo chúng tôi tới lấy vũ khí đạn dược, câu này không có vấn đề chứ?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ cô gái này lại biết tên ông chủ của bọn họ, càng không ngờ ông chủ của bọn họ tìm một cô gái nhỏ thế này để tới lấy hàng.
“Ông chủ Đường không dặn hôm nay có người lấy hàng.”
Nhiếp Nhiên cười, “Đúng, ông ta không dặn dò, bởi vì bây giờ ông ta đã thành thức ăn cho chó rồi.”
Vừa nói xong chữ cuối cùng, “đoàng” một tiếng, tên thuộc hạ kia lập tức bị một viên đạn ghim vào giữa trán, sau đó ngã xuống đất.
Đám người kia vô cùng kinh hãi, bọn họ không thấy cô gái này nổ súng, làm sao... làm sao có thể như vậy!
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên không cần nổ súng, những thuộc hạ đã sớm lẻn vào và nấp ở trong góc từ lâu, chỉ chờ khẩu lệnh của Nhiếp Nhiên.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng đám người này, lúc xuống xe cô cố ý không đóng cửa xe lại, giấu súng của mình ở sau cửa xe để đề phòng bất trắc.
Đám thuộc hạ của Đường Lôi Hổ nhanh chóng hoàn hồn lại, người đàn ông ở gần Nhiếp Nhiên nhất lạnh lùng nói: “Mau bắt cô ta lại!”
Dứt lời, bọn chúng lập tức tiến lên.
Bình luận facebook