Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1362
Chương 1362
TRONG CHÚNG TA CÓ NỘI GIÁN (4)
Nhưng lời này đối với đám người Nhiếp Nhiên không có bất cứ tác dụng gì cả.
Cảnh sát cực chẳng đã, chỉ có thể nổ súng.
Đoàng...
Đoàng... đoàng...
Tiếng súng vang lên, ba viên đạn có hai viên bắn vào cốp xe, còn một viên thì bắn vào kính chiếu hậu ở cửa xe khiến nó lập tức vỡ nát.
Hoắc Hoành ngồi ở phía sau kinh hãi, buột miệng hô: “Cẩn thận!”
Nhiếp Nhiên vội vàng nghiêng đầu, tránh được mảnh vụn của cái gương vỡ, chỉ tiếc lực đạn quá mạnh, có một mảnh vụn nhỏ vẫn đâm vào mu bàn tay cô.
A Báo ngồi ở ghế phụ lập tức quay người lại bắn mấy phát vào cảnh sát phía sau xe.
Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này lại đạp chân ga một lần nữa, nhìn xuyên qua cái gương vỡ chỉ còn mấy miếng kính, tránh được mấy phát súng sau đó rồi cười nói: “Yên tâm, Hoắc tổng, khi chưa lấy được 30%, tôi tuyệt đối sẽ không dễ chết như vậy đâu.”
Cô vừa dứt lời, lại một tiếng súng vang lên.
Đoàng...
Lần này, viên đạn kia lướt qua tai Nhiếp Nhiên, bắn nát kính chắn gió.
Cô híp mắt lại, bẻ vô lăng sang bên trái muốn tránh lần nữa. Truyện chính ở { T r ù m T r u y ệ n . c o m }
Chỉ là không biết rốt cuộc là cao thủ nào lại đuổi theo không buông tha cho cô, đạn liên tục lao qua bên tay bên tai cô.
Nếu như không phải là cô dựa vào tiếng đạn gào thét mà tránh, có thể đã sớm bị một phát súng bắn chết rồi.
Đạn bên tai vẫn tiếp tục.
Hoắc Hoành ngồi ở phía sau nhìn mà vô cùng kinh hãi, anh quay đầu nhìn về phía cảnh sát phía ngoài cửa xe, phát hiện người kia đang đứng ở đó, khẩu súng đen ngòm nhắm ngay vào gáy Nhiếp Nhiên, đang chuẩn bị nổ súng.
Con ngươi của anh co rụt lại, không chút nghĩ ngợi trực tiếp rút súng bên hông ra nhắm ngay vào cảnh sát kia.
Ngay lúc anh đang muốn bóp cò thì nghe thấy một đám người cách đó không xa lao đến, một cảnh sát trong đó hô to: “Dừng tay, mau dừng tay! Ở trong đó có người của chúng ta! Mau dừng tay cho tôi!”
Còn một bóng đen khác lại trực tiếp nhào vào cảnh sát kia, đè anh ta xuống đất.
Cảnh sát kia vốn đã bóp cò rồi, đột nhiên bị xô nên mất chính xác, đạn lao vào khung xe, kim loại va nhau phát ra một chuỗi đốm lửa nhỏ.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề phát hiện ra những thứ này, chỉ vì câu nói vừa rồi rõ ràng đã truyền vào bên trong xe.
Đáng chết!
Rốt cuộc là tên cảnh sát thiếu đầu óc nào hô lớn như vậy, là sợ Cát Nghĩa không nghe thấy à!
“Đám cảnh sát đáng chết này dám bắn tôi, đúng là tự tìm cái chết!”
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ tức giận tới cực điểm, rút súng ra nhanh chóng bắn ba phát súng vào đám cảnh sát phía sau xe.
Đoàng đoàng đoàng....
Lần này cô không giả vờ, ba phát súng kia thật sự bắn vào người mấy tên cảnh sát kia nhưng đều là ở trên tay chân, không bắn vào bộ phận quan trọng.
Cảnh sát kêu gào kia bị ba phát súng của Nhiếp Nhiên uy hiếp, đám cảnh sát còn lại quả nhiên không bám theo nữa.
“Chắc là đã cắt đuôi cảnh sát rồi, Cát gia, bây giờ chúng ta đi đâu?” Một lúc sau, Nhiếp Nhiên thấy sau lưng không có xe cảnh sát đuổi theo mới mở miệng hỏi.
Giọng Cát Nghĩa không thay đổi, giống như hoàn toàn không nghe được câu nói vừa rồi: “Đến nhà kho, tôi để hàng ở đó.”
“Được.” Nhiếp Nhiên đạp chân ga, lao nhanh về phía bến tàu.
Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh Cát Nghĩa ngước mắt lên, liếc nhìn vào kính chiếu hậu.
Bóng đêm sắp trôi qua, chân trời đã nổi lên màu xanh đậm.
Sơn trang cách bến tàu không quá xa, bốn người đi xe khoảng một tiếng là đến.
Nhiếp Nhiên tìm một chỗ khuất tắt máy dừng xe, “Cát gia, chúng ta đến rồi.”
Bọn họ xuống xe, đi thẳng đến kho hàng.
Mấy tên thuộc hạ của Cát Nghĩa đứng bên ngoài kho trông thấy ông ta liền vội vàng cung kính chào hỏi.
“Mở nhà kho ra.” Cát Nghĩa lạnh lùng ra lệnh.
Bốn người vừa đi vào thì thấy trong kho hàng trống rỗng, không có gì cả.
Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, khóe miệng khẽ cong lên, hỏi: “Hàng đâu? Cát gia định dùng ma thuật biến ra hàng à?”
Đối với câu đùa của Hoắc Hoành, Cát Nghĩa chỉ lạnh lùng nhếch mép lên, “Hàng? Trước khi lấy hàng, có phải nên hỏi Hoắc tổng, tại sao lần này đột nhiên có cảnh sát xuất hiện không?”
Nhiếp Nhiên đứng ở sau lưng Cát Nghĩa, trong lòng trầm xuống.
Lúc này, nụ cười của Hoắc Hoành dần nhạt đi, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo, “Điều này nên là tôi hỏi Cát gia mới đúng.”
“Hỏi tôi? Không thể là tôi bảo cảnh sát tới đúng không?” Cát Nghĩa phá lên cười giống như là nghe thấy một câu chuyện khôi hài.
Hoắc Hoành cũng cười theo, “Thế thì chưa chắc, câu ‘vừa ăn cướp vừa la làng’ cũng không phải tôi nghĩ ra.”
Mặt Cát Nghĩa biến sắc, tức giận nói: “Tôi phá hỏng vụ hợp tác này thì có lợi ích gì!”
“Kéo dài thời gian để không cần chia một bát canh với người khác, điều này còn chưa đủ sao?”
“Hoắc tổng, nếu tôi làm vậy thì không cần phải lôi mình vào đó.”
“Đúng như ông nói, nếu như là tôi gọi điện thoại tìm cảnh sát thì tôi cần gì phải đích thân tới một chuyến.”
Hai người này cãi qua cãi lại, nhất thời không thể phân biệt được rốt cuộc ai đúng ai sai.
Cát Nghĩa tức giận quát to: “Nhưng vừa rồi tôi nghe rất rõ lời tên cảnh sát kia nói, hắn nói trong xe có người của bọn chúng! Điều này chứng minh trong bốn người chúng ta nhất định có một người là nội gián!”
TRONG CHÚNG TA CÓ NỘI GIÁN (4)
Nhưng lời này đối với đám người Nhiếp Nhiên không có bất cứ tác dụng gì cả.
Cảnh sát cực chẳng đã, chỉ có thể nổ súng.
Đoàng...
Đoàng... đoàng...
Tiếng súng vang lên, ba viên đạn có hai viên bắn vào cốp xe, còn một viên thì bắn vào kính chiếu hậu ở cửa xe khiến nó lập tức vỡ nát.
Hoắc Hoành ngồi ở phía sau kinh hãi, buột miệng hô: “Cẩn thận!”
Nhiếp Nhiên vội vàng nghiêng đầu, tránh được mảnh vụn của cái gương vỡ, chỉ tiếc lực đạn quá mạnh, có một mảnh vụn nhỏ vẫn đâm vào mu bàn tay cô.
A Báo ngồi ở ghế phụ lập tức quay người lại bắn mấy phát vào cảnh sát phía sau xe.
Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này lại đạp chân ga một lần nữa, nhìn xuyên qua cái gương vỡ chỉ còn mấy miếng kính, tránh được mấy phát súng sau đó rồi cười nói: “Yên tâm, Hoắc tổng, khi chưa lấy được 30%, tôi tuyệt đối sẽ không dễ chết như vậy đâu.”
Cô vừa dứt lời, lại một tiếng súng vang lên.
Đoàng...
Lần này, viên đạn kia lướt qua tai Nhiếp Nhiên, bắn nát kính chắn gió.
Cô híp mắt lại, bẻ vô lăng sang bên trái muốn tránh lần nữa. Truyện chính ở { T r ù m T r u y ệ n . c o m }
Chỉ là không biết rốt cuộc là cao thủ nào lại đuổi theo không buông tha cho cô, đạn liên tục lao qua bên tay bên tai cô.
Nếu như không phải là cô dựa vào tiếng đạn gào thét mà tránh, có thể đã sớm bị một phát súng bắn chết rồi.
Đạn bên tai vẫn tiếp tục.
Hoắc Hoành ngồi ở phía sau nhìn mà vô cùng kinh hãi, anh quay đầu nhìn về phía cảnh sát phía ngoài cửa xe, phát hiện người kia đang đứng ở đó, khẩu súng đen ngòm nhắm ngay vào gáy Nhiếp Nhiên, đang chuẩn bị nổ súng.
Con ngươi của anh co rụt lại, không chút nghĩ ngợi trực tiếp rút súng bên hông ra nhắm ngay vào cảnh sát kia.
Ngay lúc anh đang muốn bóp cò thì nghe thấy một đám người cách đó không xa lao đến, một cảnh sát trong đó hô to: “Dừng tay, mau dừng tay! Ở trong đó có người của chúng ta! Mau dừng tay cho tôi!”
Còn một bóng đen khác lại trực tiếp nhào vào cảnh sát kia, đè anh ta xuống đất.
Cảnh sát kia vốn đã bóp cò rồi, đột nhiên bị xô nên mất chính xác, đạn lao vào khung xe, kim loại va nhau phát ra một chuỗi đốm lửa nhỏ.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề phát hiện ra những thứ này, chỉ vì câu nói vừa rồi rõ ràng đã truyền vào bên trong xe.
Đáng chết!
Rốt cuộc là tên cảnh sát thiếu đầu óc nào hô lớn như vậy, là sợ Cát Nghĩa không nghe thấy à!
“Đám cảnh sát đáng chết này dám bắn tôi, đúng là tự tìm cái chết!”
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ tức giận tới cực điểm, rút súng ra nhanh chóng bắn ba phát súng vào đám cảnh sát phía sau xe.
Đoàng đoàng đoàng....
Lần này cô không giả vờ, ba phát súng kia thật sự bắn vào người mấy tên cảnh sát kia nhưng đều là ở trên tay chân, không bắn vào bộ phận quan trọng.
Cảnh sát kêu gào kia bị ba phát súng của Nhiếp Nhiên uy hiếp, đám cảnh sát còn lại quả nhiên không bám theo nữa.
“Chắc là đã cắt đuôi cảnh sát rồi, Cát gia, bây giờ chúng ta đi đâu?” Một lúc sau, Nhiếp Nhiên thấy sau lưng không có xe cảnh sát đuổi theo mới mở miệng hỏi.
Giọng Cát Nghĩa không thay đổi, giống như hoàn toàn không nghe được câu nói vừa rồi: “Đến nhà kho, tôi để hàng ở đó.”
“Được.” Nhiếp Nhiên đạp chân ga, lao nhanh về phía bến tàu.
Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh Cát Nghĩa ngước mắt lên, liếc nhìn vào kính chiếu hậu.
Bóng đêm sắp trôi qua, chân trời đã nổi lên màu xanh đậm.
Sơn trang cách bến tàu không quá xa, bốn người đi xe khoảng một tiếng là đến.
Nhiếp Nhiên tìm một chỗ khuất tắt máy dừng xe, “Cát gia, chúng ta đến rồi.”
Bọn họ xuống xe, đi thẳng đến kho hàng.
Mấy tên thuộc hạ của Cát Nghĩa đứng bên ngoài kho trông thấy ông ta liền vội vàng cung kính chào hỏi.
“Mở nhà kho ra.” Cát Nghĩa lạnh lùng ra lệnh.
Bốn người vừa đi vào thì thấy trong kho hàng trống rỗng, không có gì cả.
Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, khóe miệng khẽ cong lên, hỏi: “Hàng đâu? Cát gia định dùng ma thuật biến ra hàng à?”
Đối với câu đùa của Hoắc Hoành, Cát Nghĩa chỉ lạnh lùng nhếch mép lên, “Hàng? Trước khi lấy hàng, có phải nên hỏi Hoắc tổng, tại sao lần này đột nhiên có cảnh sát xuất hiện không?”
Nhiếp Nhiên đứng ở sau lưng Cát Nghĩa, trong lòng trầm xuống.
Lúc này, nụ cười của Hoắc Hoành dần nhạt đi, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo, “Điều này nên là tôi hỏi Cát gia mới đúng.”
“Hỏi tôi? Không thể là tôi bảo cảnh sát tới đúng không?” Cát Nghĩa phá lên cười giống như là nghe thấy một câu chuyện khôi hài.
Hoắc Hoành cũng cười theo, “Thế thì chưa chắc, câu ‘vừa ăn cướp vừa la làng’ cũng không phải tôi nghĩ ra.”
Mặt Cát Nghĩa biến sắc, tức giận nói: “Tôi phá hỏng vụ hợp tác này thì có lợi ích gì!”
“Kéo dài thời gian để không cần chia một bát canh với người khác, điều này còn chưa đủ sao?”
“Hoắc tổng, nếu tôi làm vậy thì không cần phải lôi mình vào đó.”
“Đúng như ông nói, nếu như là tôi gọi điện thoại tìm cảnh sát thì tôi cần gì phải đích thân tới một chuyến.”
Hai người này cãi qua cãi lại, nhất thời không thể phân biệt được rốt cuộc ai đúng ai sai.
Cát Nghĩa tức giận quát to: “Nhưng vừa rồi tôi nghe rất rõ lời tên cảnh sát kia nói, hắn nói trong xe có người của bọn chúng! Điều này chứng minh trong bốn người chúng ta nhất định có một người là nội gián!”
Bình luận facebook