Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1377
Chương 1377
ĐÃ SỚM CÓ DỰ TÍNH - ẤM ÁP (3)
Hoắc Hoành biết khoảng thời gian cô nói đó là lúc nào.
Lúc ấy cô bị thương ở nhà nghỉ ngơi, anh phát hiện trong tủ lạnh ở phòng trọ trừ trứng gà ra không có cái gì khác.
Truyện Teen Hay
Nghĩ tới đây, anh bật cười, gắp nửa quả trứng gà lên bỏ vào miệng, nhai kĩ một lúc, thưởng thức cái “không tệ” mà Nhiếp Nhiên nói.
Sau đó anh tỏ vẻ chưa thỏa mãn, nói: “Đúng là mùi vị đặc biệt.”
Nhiếp Nhiên gật đầu như chuyện đương nhiên, “Dĩ nhiên rồi, độc nhất trên thế gian.”
Hoắc Hoành gắp nốt nửa kia lên, trong con ngươi như lóe lên ánh sáng: “Vinh hạnh cho tôi rồi.”
Nhưng trên thực tế đâu có không tệ như Nhiếp Nhiên nói. Đồ chấm kia chỉ là nước tương và một chút xíu dầu mè mà thôi, ngay cả đường cũng không có.
Có điều, bởi vì đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên thành tâm thành ý, không mang theo bất cứ mục đích gì mà làm cho anh nên anh cảm thấy cực kì ngon.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành ăn hết cả hai quả trứng thì hơi giận, “Anh ăn hết rồi thì tôi ăn cái gì?”
Hoắc Hoành đẩy bát cháo của mình tới trước mặt cô, “Em ăn nhiều táo đỏ vào, em mất máu hai lần nên vẫn rất yếu, đợi sau khi trở về tôi sẽ nói rõ với chú ấy, cho em ăn cơm bệnh nhân một thời gian.”
Anh không muốn cho cô ăn nước tương này, đề phòng vết thương trên cổ sẽ để lại sẹo sẫm màu.
“Cảm ơn anh.” Nhiếp Nhiên dùng thìa chọc vào bát cháo táo đỏ giống như là đang trút giận.
Hoắc Hoành hiếm khi nhìn thấy cô có hành động ấu trĩ như vậy, ý cười ở khóe miệng sâu thêm mấy phần.
Nắng sớm mùa thu đã xuyên ra khỏi tầng mây, trong ánh sáng có nhiệt độ ấm áp, chiếu vào cửa sổ quán ăn, phủ lên hai người bọn họ.
Cảnh tượng đó đẹp đến nỗi khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Hoắc Hoành rung lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, anh thu lại nụ cười.
Anh dửng dưng nói với người ở đầu kia điện thoại: “Đã chở hết đi rồi? Được, tôi biết rồi. Vậy chú Trần mang hàng lập tức liên hệ với người bên kia để nhanh chóng đưa đồ đi.”
ĐÃ SỚM CÓ DỰ TÍNH - ẤM ÁP (3)
Hoắc Hoành biết khoảng thời gian cô nói đó là lúc nào.
Lúc ấy cô bị thương ở nhà nghỉ ngơi, anh phát hiện trong tủ lạnh ở phòng trọ trừ trứng gà ra không có cái gì khác.
Truyện Teen Hay
Nghĩ tới đây, anh bật cười, gắp nửa quả trứng gà lên bỏ vào miệng, nhai kĩ một lúc, thưởng thức cái “không tệ” mà Nhiếp Nhiên nói.
Sau đó anh tỏ vẻ chưa thỏa mãn, nói: “Đúng là mùi vị đặc biệt.”
Nhiếp Nhiên gật đầu như chuyện đương nhiên, “Dĩ nhiên rồi, độc nhất trên thế gian.”
Hoắc Hoành gắp nốt nửa kia lên, trong con ngươi như lóe lên ánh sáng: “Vinh hạnh cho tôi rồi.”
Nhưng trên thực tế đâu có không tệ như Nhiếp Nhiên nói. Đồ chấm kia chỉ là nước tương và một chút xíu dầu mè mà thôi, ngay cả đường cũng không có.
Có điều, bởi vì đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên thành tâm thành ý, không mang theo bất cứ mục đích gì mà làm cho anh nên anh cảm thấy cực kì ngon.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành ăn hết cả hai quả trứng thì hơi giận, “Anh ăn hết rồi thì tôi ăn cái gì?”
Hoắc Hoành đẩy bát cháo của mình tới trước mặt cô, “Em ăn nhiều táo đỏ vào, em mất máu hai lần nên vẫn rất yếu, đợi sau khi trở về tôi sẽ nói rõ với chú ấy, cho em ăn cơm bệnh nhân một thời gian.”
Anh không muốn cho cô ăn nước tương này, đề phòng vết thương trên cổ sẽ để lại sẹo sẫm màu.
“Cảm ơn anh.” Nhiếp Nhiên dùng thìa chọc vào bát cháo táo đỏ giống như là đang trút giận.
Hoắc Hoành hiếm khi nhìn thấy cô có hành động ấu trĩ như vậy, ý cười ở khóe miệng sâu thêm mấy phần.
Nắng sớm mùa thu đã xuyên ra khỏi tầng mây, trong ánh sáng có nhiệt độ ấm áp, chiếu vào cửa sổ quán ăn, phủ lên hai người bọn họ.
Cảnh tượng đó đẹp đến nỗi khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Hoắc Hoành rung lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, anh thu lại nụ cười.
Anh dửng dưng nói với người ở đầu kia điện thoại: “Đã chở hết đi rồi? Được, tôi biết rồi. Vậy chú Trần mang hàng lập tức liên hệ với người bên kia để nhanh chóng đưa đồ đi.”
Bình luận facebook