Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1439
Chương 1439: Chương 1439 EM NỢ TÔI MỘT LỜI HỨA
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên đã khôi phục lại.
Cô cười trêu hỏi: “Vậy sao? Vậy Chủ tịch Hoắc có nhớ đã từng gặp tôi ở đâu không?”
Quả nhiên, Hoắc Khải Lãng lắc đầu, “Không, nhưng tôi cảm thấy đôi mắt cô rất quen.”
Mắt?
Đúng rồi.
Hồi đó lúc đóng vai Diệp Lan, đúng là cô đeo một cái kính gọng đen, nhưng hôm làm bạn gái của Hoắc Hoành, cô đã tháo kính ra.
Chẳng trách ông ta lại nói vậy.
Không ngờ đã qua một năm rồi, cô làm một nhân vật phụ nho nhỏ mà vẫn bị Hoắc Khải Lãng ghi nhớ. Điều này đủ để có thể thấy người này cẩn thận đối với tất cả những sự vật dù nhỏ quanh mình thế nào, cũng đủ để thể hiện ông ta không tin bất cứ cái gì xung quanh.
“Cảm thấy ư? Hình như sức thuyết phục không lớn lắm.” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên không có biến hóa gì quá lớn, giống như là nghe một câu chuyện cười.
Hoắc Khải Lãng đang nhìn chằm chằm phản ứng của cô rồi cảm thán nói một câu, “Có thể tôi đã già rồi, mắt nhìn không tốt, cho nên luôn muốn dựa vào cảm giác trong lòng để làm việc.”
Nhiếp Nhiên nói như thật: “Vậy có lẽ Chủ tịch Hoắc phải nghe tôi khuyên một câu rồi. Trái tim thường dễ lừa người nhất, cho nên nhất định đừng tin tưởng vào cảm giác trong lòng.”
“Ồ. Câu này nghe rất mới lạ, từ trước đến giờ những người khác đều nói phải nghe theo cảm giác trong lòng mình, duy chỉ có cô Diệp đi ngược đường, là có cảm ngộ đặc biệt gì sao?”
“Cảm ngộ thì không phải, chỉ là cảm thấy trái tim quá lơ lửng bất định, luôn đi theo cảm xúc, rất dễ ảnh hưởng đến phán đoán cơ bản nhất, cũng sẽ bỏ lỡ mục tiêu của mình. Cho nên những người dựa vào cảm nhận chân thực nhất để làm việc kia, thật ra trong lòng những người đó muốn kiếm cớ cho sự phát tiết và tùy hứng của mình mà thôi.”
Hoắc Khải Lãng gật đầu nói: “Hình như thật sự là thế.”
Lại trò chuyện mấy câu, lúc này Nhiếp Nhiên mới lui ra ngoài.
Bên trong phòng sách nhất thời yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc phát ra âm thanh máy móc.
“Cô gái này đúng là thông minh hơn mấy người ba cho con rất nhiều.” Rất lâu sau, cuối cùng Hoắc Khải Lãng nói một câu.
“Một quân cờ ngầm mà thôi, chỉ có điều hợp tác nhiều năm, làm nhiệm vụ cũng rất xuất sắc nên mới không bỏ cũ thay mới.” Hoắc Hoành tỏ ra không để bụng tới đánh giá về Nhiếp Nhiên.
Hoắc Khải Lãng gõ nhẹ ngón tay ở trên bàn, dừng lại mấy giây mới lên tiếng: “Quân cờ ngầm mà dùng tốt, cũng là trợ thủ lớn.”
Nói rồi, ông ta đẩy cái điện thoại kiểu cũ đã cũ nát kia đến trước mặt Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành cười một tiếng, ngoài mặt vẫn là vẻ trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh biết chuyện này tạm thời coi như qua rồi.
Ông ta đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của Nhiếp Nhiên.
“Con biết rồi.” Anh khẽ trả lời một câu.
Hai cha con lại nói mấy câu, lúc này Hoắc Hoành mới đẩy xe lăn rời khỏi phòng sách rồi đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, chú Trần đứng ở bên cạnh đã cau mày hỏi: “Lão gia, ngài thật sự định giữ cô gái đó lại sao? Tôi cảm thấy cô ta rất có vấn đề.”
Người này mặc dù có đầy đủ tài liệu, lời khai của cô cũng hoàn toàn khớp với Nhị thiếu, không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng vẫn có điều gì đó bất thường.
Ánh mắt Hoắc Khải Lãng uy nghiêm nặng nề, “Sao tôi có thể không biết cô ta có vấn đề? Nhưng để cô ta ẩn nấp bên cạnh A Hoành không bằng bày cô ta ra trước mắt, như vậy mới càng yên tâm hơn.”
Ông ta nhìn chằm chằm cửa một lúc lâu rồi lại nói: “Có điều, tôi thật sự cảm thấy cô ta rất quen thuộc, không chỉ là ở cảm giác, trí nhớ của tôi nói với tôi rằng cô ta đã từng xuất hiện ở trước mắt tôi, ở một khắc tôi không chú ý.”
Ông ta cảm thấy mình thật sự từng gặp cô rồi.
Hơn nữa phải là một người khiến ông ta rất ấn tượng.
Nhưng đến lúc ông ta hồi tưởng lại, trong đầu lại mơ hồ, không tìm ra người này.
Người này... rốt cuộc là ai?
Chú Trần thấy vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Hoắc Khải Lãng bèn nghiêm túc hỏi: “Vậy có cần tôi nghe lén cô ta 24/24 giờ không?”
Hoắc Khải Lãng cau chặt mày, khẽ híp mắt lại, “Chú cho là cô ta dễ bị nghe lén như vậy sao? Tính tình cô gái này rất ngang tàng, không phải người bình thường có thể áp chế được. Tôi nghĩ nhiều năm như vậy A Hoành chỉ có quan hệ hợp tác với cô ta, chắc cũng là không nắm bắt được cô ta.”
Ông ta ít nhiều vẫn hiểu đứa con trai này của mình.
Có thể khiến A Hoành không có bản lĩnh thu phục, tuyệt đối không thể xem thường.
Chú Trần nghe thấy Hoắc Khải Lãng nói như vậy, vẻ mặt lập tức cứng lại, “Vậy thì phải làm thế nào? Hay là giải quyết cô ta đi?”
Hoắc Khải Lãng xua tay, “Không cần, cứ quan sát một thời gian trước đã, nếu thật sự có bối cảnh sạch sẽ, làm một con dao nhọn sắc bén ở lại bên cạnh A Hoành cũng không tệ.”
“Vậy nếu như cô ta chạy mất thì sao?”
Hai ngày nay chú Trần tiếp xúc với Nhiếp Nhiên, cô gái này không chỉ thông minh lanh lợi mà còn rất xảo trá, giống như con hồ ly, khó mà đoán bắt được.
Ông ta mơ hồ có cảm giác, nếu như cô muốn đi, nơi này sẽ không thể giữ được cô.
“Vậy thì nghĩ cách khiến cô ta tự nguyện gia nhập.” Hoắc Khải Lãng lạnh lùng nói.
“Nhưng ngay cả tiền cô ta cũng không động lòng.”
Cô gái này yêu tiền thế nào, ông ta vô cùng rõ. Nhưng Hoắc Khải Lãng dùng tiền cũng không đánh động được cô.
Thế này... khó xử lý rồi.
“Vậy thì đổi cách khác, trên thế giới này, không có ai cứng đầu cứng cổ mãi được, luôn có một thứ là điểm yếu của cô ta. Huống hồ, chú cho là cô ta tham tiền thật sao? Nếu như chú cảm thấy như vậy, chú sẽ bị cô ta lừa gạt.” Ánh mắt Hoắc Khải Lãng như đuốc, trong giọng nói già dặn lộ ra thâm ý.
Chú Trần ngẩn ra, chẳng lẽ cô gái này không hề tham tiền? Cái gọi là cần tiền không cần mạng chỉ là cô ta đang diễn?
Chú Trần lập tức cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Nếu như cô ta không yêu tiền, vậy thì cô ta đến tìm Nhị thiếu làm gì?
Chẳng lẽ là có chuyện gì khác muốn mật đàm với Nhị thiếu sao?
Càng ngày càng nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu chú Trần.
Sau khi bình ổn tâm trạng, ông ta gật đầu đáp, “Vâng.”
Nhiếp Nhiên đứng ở đầu cầu thang ngoài cửa thấy Hoắc Hoành đi từ bên trong phòng sách ra, cô mới đi tới, hỏi: “Tiếp theo anh định đuổi tôi đi bằng cách nào?”
Nếu Hoắc Khải Lãng đã lên tiếng bảo cô mấy ngày nay đi theo bên cạnh Hoắc Hoành, vậy cô cứ ngoan ngoãn nghe lời làm việc là được rồi.
Dù sao bây giờ cô vừa thèm ngủ vừa mệt, cũng không muốn giày vò thêm, chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
“Hai ngày tới cô tạm thời ở lại nhà họ Hoắc đi.” Hoắc Hoành thấy mấy tên vệ sĩ dưới cầu thang, bình tĩnh nói.
Nhiếp Nhiên không để ý đến thái độ của anh, đút hai tay trong túi, dửng dưng nói: “Tùy anh, tôi ở đâu cũng được.”
“Vậy thì tốt, tôi nhường phòng sách của tôi cho cô ở.” Hoắc Hoành nói xong, đẩy xe lăn đến phòng của mình.
Nhiếp Nhiên dừng chân lại, phòng sách của anh?
Vậy không phải là ở trong phòng anh sao?
Cô nhíu mày, bước nhanh theo.
Đến khi vào phòng anh rồi, cô mới thấy trong phòng ngủ của anh bày biện rất đơn giản, trừ giường ngủ, một cái sofa, một cái bàn trà nhỏ ra thì không còn thứ gì khác.
Hoắc Hoành đẩy xe lăn mở một cánh cửa trong đó ra, chỉ bên trong nói: “Nơi này chính là phòng sách của tôi.”
Nhiếp Nhiên đi tới, liếc nhìn vào trong, tuy nói là phòng sách nhưng thiết bị cơ bản đều có, thậm chí còn có một cái giường mềm kiểu tiện lợi.
“Không tệ, tôi rất hài lòng.” Nhiếp Nhiên đi vào, trực tiếp nằm ở trên giường, thử tính đàn hồi rồi nói.
“Phòng của tôi rất đơn giản, không có chỗ nào bí mật cả.” Hoắc Hoành chỉ hai cánh cửa đối diện phòng sách, “Hai cánh cửa này, một là phòng thay đồ, một là phòng tắm, cô có thể dùng phòng tắm rửa mặt chải đầu.”
Nói xong anh đẩy xe lăn rời khỏi cửa phòng sách.
“Tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên nằm đó nhìn ngắm xung quanh. Một lúc sau cô mới đứng dậy, lấy đồ đi tắm.
Đi từ phòng sách ra, cô nhìn thấy Hoắc Hoành ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhiếp Nhiên không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm.
Cô vặn vòi nước, sau đó ngồi ở bên cạnh bồn tắm, yên tĩnh chờ.
Không lâu sau, bên ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ nhẹ.
Nhiếp Nhiên vừa mở cửa ra, một bóng người đã nhanh chóng chui vào.
Cô khoanh hai tay trước ngực cười như không cười nhìn Hoắc Hoành hỏi: “Nhị thiếu đi vào bây giờ không thỏa đáng lắm đâu.”
Hoắc Hoành lập tức kéo cô vào lòng, nỉ non: “Thật tốt.”
“Thật tốt?” Nhiếp Nhiên không thay đổi động tác, hai tay vẫn khoanh lại như cũ, ngăn cản thân thể anh.
“Đúng vậy, cả phòng chắc chỉ có chỗ này là không có máy quay, cảm giác không có ai quấy rầy thật tốt.” Hoắc Hoành vẫn cứ ôm như vậy, mặc kệ đôi tay trong lòng kia vướng thế nào, vẻ mặt anh vẫn vui vẻ.
Không phải là Nhiếp Nhiên không biết trong phòng anh có vấn đề.
Hoắc Hoành biến cái phòng ngủ đẹp đẽ thành đơn giản như vậy, nhất định là có lý do của anh. Sau đó, từ lời nói, hành động và thái độ của anh là cô biết trong phòng này nhất định có thứ khác.
Cô cũng lập tức theo phân phó của anh vào phòng tắm chờ.
Nhiếp Nhiên bị anh ôm chặt, không cần nhìn cũng biết bây giờ anh vui thế nào, cô không buông hai tay xuống mà hỏi: “Chuyện điện thoại là thế nào? Tại sao lại bị ông ta tìm được?”
“Chắc là lúc chú Trần gọi điện thoại nói rõ sự tồn tại của em, vì tìm hồ sơ cá nhân của em nên đã tới phòng anh lục soát.”
Hoắc Hoành nói rất đơn giản dứt khoát, nhưng Nhiếp Nhiên nghe thấy lại nhíu mày, “Cứ quang minh chính đại lục soát như vậy à?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn cần lén lén lút lút với anh à? Khi anh chưa đánh thắng trong trận chiến người thừa kế này, anh vĩnh viễn không có quyền lợi và danh phận.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế cũng không nói được gì.
Không sai, nếu Hoắc Khải Lãng dám lắp máy quay ở trong phòng của anh, vậy đi vào lục soát tài liệu cũng là quá bình thường.
“Có điều, sao em lại hiểu anh như vậy, lời khai vô cùng trót lọt. Trời mới biết, vừa rồi anh sợ em nói sai một chữ thế nào.” Hoắc Hoành nói đến đây thì cọ mặt vào đỉnh đầu cô.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, giơ tay đẩy đầu anh ra, “Nói thì nói, đừng có động tay động chân còn chạm vào mặt.”
Hoắc Hoành bị đẩy ra bèn lên tiếng nhắc nhở: “Hôm đó em đồng ý với anh rồi.”
Nhiếp Nhiên nảy ý xấu muốn trêu anh liền giả vờ nghiêm túc hỏi: “Em có thể thu hồi không?”
Quả nhiên Hoắc Hoành khẽ híp mắt lại, khàn giọng nói: “Em đang ép anh hành động sớm à?”
Nhiếp Nhiên không chút nao núng, cười khiêu khích, “Không phải nói là hai tháng sau sao? Không thể nuốt lời được.”
Hoắc Hoành không làm gì được, chỉ đành vùi đầu vào cổ cô, hậm hực, ấm ức nói: “Điều kiện trước tiên của việc nhịn hai tháng là phải cho anh chút phúc lợi chứ.”
Lần này, Nhiếp Nhiên không đẩy anh ra nữa mà còn khẽ đặt tay lên lưng anh.
Hành động đáp lại này của cô khiến cơ thể anh khẽ run lên, trong lòng vui mừng khôn xiết.
“Anh nhất định phải tiếp tục âm thầm hợp tác với Đạt Khôn à? Làm như vậy là vi phạm quân lệnh đó.” Lúc này Nhiếp Nhiên chỉ một lòng nghĩ tới nhiệm vụ, đâu biết Hoắc Hoành đang kích động nhường nào.
Nói đến vấn đề nhiệm vụ, vẻ mặt Hoắc Hoành liền trầm xuống, “Ừm, chuyện đã đến mức này rồi, muốn quay lại cũng không được. Ngày mai anh phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, em cùng anh đến bệnh viện, sau đó anh sẽ nghĩ cách đưa em đi.”
“Anh bảo em chạy trốn à? Nhưng như vậy không phải sẽ càng khiến Hoắc Khải Lãng chú ý sao?”
“Không sao, anh đã chuẩn bị thân phận của em ở bên kia rồi, che giấu rất tốt, cho dù ông ta có tra thế nào đi nữa cũng sẽ không tra được vấn đề. Em cứ rời đi là được.”
Anh nhìn Nhiếp Nhiên với ánh mắt sâu lắng mang theo sự quyến luyến và không nỡ.
Nhiếp Nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, nghiêm mặt nói: “Em không nói mình, mà là nói anh! Em chạy trốn khỏi chỗ anh, Hoắc Khải Lãng nhất định sẽ cho là anh cố ý để em đi, đến lúc đó khó tránh khỏi việc ông ta sẽ có những suy đoán và liên tưởng khác.”
“Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, ông ta có đoán thế nào cũng chỉ là suy đoán, không có cách nào chứng thực.”
Dáng vẻ “yên tâm, không làm gì được anh đâu” của anh khiến Nhiếp Nhiên lườm anh một cái.
Coi cô là trẻ con à?
Hay là cảm thấy chỉ số thông minh của cô bây giờ bằng trẻ con?
“Không giống nhau, một khi trong lòng có nghi kị, sau này ông ta sẽ càng nghiêng về phía Hoắc Chử.”
Từ đầu tới cuối cô chỉ là một vai phụ mà thôi, cần gì phải vì một cái vai phụ mà mất đi hào quang của nhân vật chính?
Một khi vị trí của nhân vật chính bị cướp, anh cũng sẽ trở thành nhân vật phụ như mình.
Đến lúc đó nhiệm vụ nội gián những năm qua của anh sẽ đổ sông đổ bể hết.
“Em cho là em tự dưng xuất hiện như vậy, trong lòng ông ta sẽ không nghi ngờ sao?” Hoắc Hoành thấy cô lo lắng cho mình, trong lòng vui như nở hoa, giơ tay lên véo mũi cô, “Ngây thơ!”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra một chút, sau đó cô sờ mũi mình, cau mày, “Nhưng chỉ cần em ở lại đây thì sự băn khoăn của ông ta sẽ giảm đi rất nhiều. Dù sao bây giờ em cũng ở ngoài sáng, nhưng nếu như anh thả em đi, như vậy sẽ tuyên bố anh đối nghịch với ông ta, ông ta có thể cho là anh có dụng tâm xấu.”
“Có dụng tâm xấu thì có dụng tâm xấu.” Hoắc Hoành đặt hai tay lên vai cô, giọng vô cùng nghiêm túc, “Dù sao thì sự an toàn của em cũng phải đặt lên hàng đầu.”
“Sự an toàn của em đặt lên hàng đầu, thế thì sự an toàn của anh không quan trọng à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi.
“Anh đã chịu đựng được nhiều năm như vậy, chút chuyện này sẽ không thành vấn đề. Còn em, nếu như ông ta biết em rời đi, nhất định sẽ phái người tìm, cho nên em phải cẩn thận nhiều hơn.”
Anh dặn đi dặn lại, cẩn thận cái gì, chú ý cái gì, nói mãi không phiền.
Hai tay Nhiếp Nhiên đặt lên lưng anh dần dần vòng lấy eo anh, cười khẽ dịch lại gần, “Nếu em không rời đi mà cứ ở lại bên cạnh anh, không phải là không cần cẩn thận nữa sao?”
Cơ thể Hoắc Hoành cứng đờ, nhưng rất nhanh, anh đã kéo cô vào trong lòng, lập tức tỉnh táo lại.
Đây là mỹ nhân kế!
Không được, không thể mắc lừa!
Hoắc Hoành từ chối: “Không được, nhiệm vụ ở đây quá nguy hiểm, hơn nữa cũng không biết lúc nào mới kết thúc, em không cần phải mất thời gian cùng anh.”
Nhiếp Nhiên không buông tay, càng ép sát người anh hơn, “Anh cảm thấy em ở đó đợi anh thì không phải là đang mất thời gian?”
Khoảng cách giữa hai người gần như bằng 0.
Hoắc Hoành cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình, trong lòng chỉ cảm thấy thỏa mãn.
Anh khẽ cong khóe miệng lên, cốc nhẹ lên trán cô, nói khẽ: “Yên tâm, anh sẽ tranh thủ thời gian nhanh chóng kết thúc.”
“Tranh thủ thế nào? Lại muốn dùng mạng đi đổi lấy sự tín nhiệm của đối phương à?” Nhiếp Nhiên nhớ lại chuyện này mà tức giận. Đôi tay vốn dĩ đang ôm eo anh lập tức túm lấy cổ áo anh, vẻ mặt cũng biến thành tàn bạo, “Hoắc Hoành, em cảnh cáo anh, nếu anh còn dám làm như vậy, em mặc kệ anh là vì ai, vì nguyên nhân gì, em cũng sẽ không tha thứ cho anh!”
Hoắc Hoành đang đắm chìm trong sự dịu dàng lập tức bị ném xuống hầm băng khiến cả người ngơ ngẩn. Mất mấy giây sau, anh mới hoàn hồn hỏi: “Vậy em thì sao, em cũng thường xuyên dùng mạng để liều, tại sao em có thể còn anh thì không thể?”
Ồ, có ý tính sổ với cô à?
Nhiếp Nhiên khẽ híp đôi mắt phượng lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười rực rỡ, ngọt ngào nói: “Vậy anh có thể không tha thứ cho em.”
Hoắc Hoành vốn tưởng là Nhiếp Nhiên sẽ nhận thua, nhưng lại không ngờ cô lại phản đòn như vậy.
Không tha thứ cho cô?
Không tha thứ cho cô có tác dụng gì!
Cuối cùng người xui xẻo không phải vẫn là mình sao!
Nguồn:
Cô gái xấu xa này!
Hoắc Hoành giận đến ngứa răng, chỉ muốn bế ngang cô lên, đánh vào mông cô mấy cái.
Nhưng thấy hậu quả nếu làm như vậy quá đẫm máu bạo lực nên anh chỉ có thể tưởng tượng.
Anh tươi cười dỗ dành: “Vậy chúng ta đều lùi một bước, sau này làm việc đều suy nghĩ đến đối phương nhiều hơn một chút, có được không?”
“Anh nói vòng vo như vậy, mục đích là đây đúng không?” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên thay đổi.
“Đâu có, anh cũng có hy vọng giống em. Em không biết dáng vẻ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc của em mấy lần trước dọa anh thế nào đâu, bây giờ em bồi thường cho anh một lời hứa cũng là việc nên làm thôi.”
Nhiếp Nhiên lại lập tức bị anh ôm vào trong lòng.
Cô cau chặt mày, “Nghe xem, anh một câu bồi thường, hai câu hứa, sao em lại cảm thấy mình nợ anh nhiều như vậy chứ? Em nhớ trước kia anh nói em chưa bao giờ nợ anh cái gì cả.”
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của Hoắc Hoành vang lên bên tai cô, “Làm việc vì em, anh cam tâm tình nguyện, tất cả đều đáng. Nhưng điều kiện trước tiên là em phải sống, sống thật tốt. Cho nên, em nợ anh lời hứa này.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên đã khôi phục lại.
Cô cười trêu hỏi: “Vậy sao? Vậy Chủ tịch Hoắc có nhớ đã từng gặp tôi ở đâu không?”
Quả nhiên, Hoắc Khải Lãng lắc đầu, “Không, nhưng tôi cảm thấy đôi mắt cô rất quen.”
Mắt?
Đúng rồi.
Hồi đó lúc đóng vai Diệp Lan, đúng là cô đeo một cái kính gọng đen, nhưng hôm làm bạn gái của Hoắc Hoành, cô đã tháo kính ra.
Chẳng trách ông ta lại nói vậy.
Không ngờ đã qua một năm rồi, cô làm một nhân vật phụ nho nhỏ mà vẫn bị Hoắc Khải Lãng ghi nhớ. Điều này đủ để có thể thấy người này cẩn thận đối với tất cả những sự vật dù nhỏ quanh mình thế nào, cũng đủ để thể hiện ông ta không tin bất cứ cái gì xung quanh.
“Cảm thấy ư? Hình như sức thuyết phục không lớn lắm.” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên không có biến hóa gì quá lớn, giống như là nghe một câu chuyện cười.
Hoắc Khải Lãng đang nhìn chằm chằm phản ứng của cô rồi cảm thán nói một câu, “Có thể tôi đã già rồi, mắt nhìn không tốt, cho nên luôn muốn dựa vào cảm giác trong lòng để làm việc.”
Nhiếp Nhiên nói như thật: “Vậy có lẽ Chủ tịch Hoắc phải nghe tôi khuyên một câu rồi. Trái tim thường dễ lừa người nhất, cho nên nhất định đừng tin tưởng vào cảm giác trong lòng.”
“Ồ. Câu này nghe rất mới lạ, từ trước đến giờ những người khác đều nói phải nghe theo cảm giác trong lòng mình, duy chỉ có cô Diệp đi ngược đường, là có cảm ngộ đặc biệt gì sao?”
“Cảm ngộ thì không phải, chỉ là cảm thấy trái tim quá lơ lửng bất định, luôn đi theo cảm xúc, rất dễ ảnh hưởng đến phán đoán cơ bản nhất, cũng sẽ bỏ lỡ mục tiêu của mình. Cho nên những người dựa vào cảm nhận chân thực nhất để làm việc kia, thật ra trong lòng những người đó muốn kiếm cớ cho sự phát tiết và tùy hứng của mình mà thôi.”
Hoắc Khải Lãng gật đầu nói: “Hình như thật sự là thế.”
Lại trò chuyện mấy câu, lúc này Nhiếp Nhiên mới lui ra ngoài.
Bên trong phòng sách nhất thời yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc phát ra âm thanh máy móc.
“Cô gái này đúng là thông minh hơn mấy người ba cho con rất nhiều.” Rất lâu sau, cuối cùng Hoắc Khải Lãng nói một câu.
“Một quân cờ ngầm mà thôi, chỉ có điều hợp tác nhiều năm, làm nhiệm vụ cũng rất xuất sắc nên mới không bỏ cũ thay mới.” Hoắc Hoành tỏ ra không để bụng tới đánh giá về Nhiếp Nhiên.
Hoắc Khải Lãng gõ nhẹ ngón tay ở trên bàn, dừng lại mấy giây mới lên tiếng: “Quân cờ ngầm mà dùng tốt, cũng là trợ thủ lớn.”
Nói rồi, ông ta đẩy cái điện thoại kiểu cũ đã cũ nát kia đến trước mặt Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành cười một tiếng, ngoài mặt vẫn là vẻ trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh biết chuyện này tạm thời coi như qua rồi.
Ông ta đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của Nhiếp Nhiên.
“Con biết rồi.” Anh khẽ trả lời một câu.
Hai cha con lại nói mấy câu, lúc này Hoắc Hoành mới đẩy xe lăn rời khỏi phòng sách rồi đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, chú Trần đứng ở bên cạnh đã cau mày hỏi: “Lão gia, ngài thật sự định giữ cô gái đó lại sao? Tôi cảm thấy cô ta rất có vấn đề.”
Người này mặc dù có đầy đủ tài liệu, lời khai của cô cũng hoàn toàn khớp với Nhị thiếu, không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng vẫn có điều gì đó bất thường.
Ánh mắt Hoắc Khải Lãng uy nghiêm nặng nề, “Sao tôi có thể không biết cô ta có vấn đề? Nhưng để cô ta ẩn nấp bên cạnh A Hoành không bằng bày cô ta ra trước mắt, như vậy mới càng yên tâm hơn.”
Ông ta nhìn chằm chằm cửa một lúc lâu rồi lại nói: “Có điều, tôi thật sự cảm thấy cô ta rất quen thuộc, không chỉ là ở cảm giác, trí nhớ của tôi nói với tôi rằng cô ta đã từng xuất hiện ở trước mắt tôi, ở một khắc tôi không chú ý.”
Ông ta cảm thấy mình thật sự từng gặp cô rồi.
Hơn nữa phải là một người khiến ông ta rất ấn tượng.
Nhưng đến lúc ông ta hồi tưởng lại, trong đầu lại mơ hồ, không tìm ra người này.
Người này... rốt cuộc là ai?
Chú Trần thấy vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Hoắc Khải Lãng bèn nghiêm túc hỏi: “Vậy có cần tôi nghe lén cô ta 24/24 giờ không?”
Hoắc Khải Lãng cau chặt mày, khẽ híp mắt lại, “Chú cho là cô ta dễ bị nghe lén như vậy sao? Tính tình cô gái này rất ngang tàng, không phải người bình thường có thể áp chế được. Tôi nghĩ nhiều năm như vậy A Hoành chỉ có quan hệ hợp tác với cô ta, chắc cũng là không nắm bắt được cô ta.”
Ông ta ít nhiều vẫn hiểu đứa con trai này của mình.
Có thể khiến A Hoành không có bản lĩnh thu phục, tuyệt đối không thể xem thường.
Chú Trần nghe thấy Hoắc Khải Lãng nói như vậy, vẻ mặt lập tức cứng lại, “Vậy thì phải làm thế nào? Hay là giải quyết cô ta đi?”
Hoắc Khải Lãng xua tay, “Không cần, cứ quan sát một thời gian trước đã, nếu thật sự có bối cảnh sạch sẽ, làm một con dao nhọn sắc bén ở lại bên cạnh A Hoành cũng không tệ.”
“Vậy nếu như cô ta chạy mất thì sao?”
Hai ngày nay chú Trần tiếp xúc với Nhiếp Nhiên, cô gái này không chỉ thông minh lanh lợi mà còn rất xảo trá, giống như con hồ ly, khó mà đoán bắt được.
Ông ta mơ hồ có cảm giác, nếu như cô muốn đi, nơi này sẽ không thể giữ được cô.
“Vậy thì nghĩ cách khiến cô ta tự nguyện gia nhập.” Hoắc Khải Lãng lạnh lùng nói.
“Nhưng ngay cả tiền cô ta cũng không động lòng.”
Cô gái này yêu tiền thế nào, ông ta vô cùng rõ. Nhưng Hoắc Khải Lãng dùng tiền cũng không đánh động được cô.
Thế này... khó xử lý rồi.
“Vậy thì đổi cách khác, trên thế giới này, không có ai cứng đầu cứng cổ mãi được, luôn có một thứ là điểm yếu của cô ta. Huống hồ, chú cho là cô ta tham tiền thật sao? Nếu như chú cảm thấy như vậy, chú sẽ bị cô ta lừa gạt.” Ánh mắt Hoắc Khải Lãng như đuốc, trong giọng nói già dặn lộ ra thâm ý.
Chú Trần ngẩn ra, chẳng lẽ cô gái này không hề tham tiền? Cái gọi là cần tiền không cần mạng chỉ là cô ta đang diễn?
Chú Trần lập tức cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Nếu như cô ta không yêu tiền, vậy thì cô ta đến tìm Nhị thiếu làm gì?
Chẳng lẽ là có chuyện gì khác muốn mật đàm với Nhị thiếu sao?
Càng ngày càng nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu chú Trần.
Sau khi bình ổn tâm trạng, ông ta gật đầu đáp, “Vâng.”
Nhiếp Nhiên đứng ở đầu cầu thang ngoài cửa thấy Hoắc Hoành đi từ bên trong phòng sách ra, cô mới đi tới, hỏi: “Tiếp theo anh định đuổi tôi đi bằng cách nào?”
Nếu Hoắc Khải Lãng đã lên tiếng bảo cô mấy ngày nay đi theo bên cạnh Hoắc Hoành, vậy cô cứ ngoan ngoãn nghe lời làm việc là được rồi.
Dù sao bây giờ cô vừa thèm ngủ vừa mệt, cũng không muốn giày vò thêm, chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
“Hai ngày tới cô tạm thời ở lại nhà họ Hoắc đi.” Hoắc Hoành thấy mấy tên vệ sĩ dưới cầu thang, bình tĩnh nói.
Nhiếp Nhiên không để ý đến thái độ của anh, đút hai tay trong túi, dửng dưng nói: “Tùy anh, tôi ở đâu cũng được.”
“Vậy thì tốt, tôi nhường phòng sách của tôi cho cô ở.” Hoắc Hoành nói xong, đẩy xe lăn đến phòng của mình.
Nhiếp Nhiên dừng chân lại, phòng sách của anh?
Vậy không phải là ở trong phòng anh sao?
Cô nhíu mày, bước nhanh theo.
Đến khi vào phòng anh rồi, cô mới thấy trong phòng ngủ của anh bày biện rất đơn giản, trừ giường ngủ, một cái sofa, một cái bàn trà nhỏ ra thì không còn thứ gì khác.
Hoắc Hoành đẩy xe lăn mở một cánh cửa trong đó ra, chỉ bên trong nói: “Nơi này chính là phòng sách của tôi.”
Nhiếp Nhiên đi tới, liếc nhìn vào trong, tuy nói là phòng sách nhưng thiết bị cơ bản đều có, thậm chí còn có một cái giường mềm kiểu tiện lợi.
“Không tệ, tôi rất hài lòng.” Nhiếp Nhiên đi vào, trực tiếp nằm ở trên giường, thử tính đàn hồi rồi nói.
“Phòng của tôi rất đơn giản, không có chỗ nào bí mật cả.” Hoắc Hoành chỉ hai cánh cửa đối diện phòng sách, “Hai cánh cửa này, một là phòng thay đồ, một là phòng tắm, cô có thể dùng phòng tắm rửa mặt chải đầu.”
Nói xong anh đẩy xe lăn rời khỏi cửa phòng sách.
“Tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên nằm đó nhìn ngắm xung quanh. Một lúc sau cô mới đứng dậy, lấy đồ đi tắm.
Đi từ phòng sách ra, cô nhìn thấy Hoắc Hoành ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhiếp Nhiên không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm.
Cô vặn vòi nước, sau đó ngồi ở bên cạnh bồn tắm, yên tĩnh chờ.
Không lâu sau, bên ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ nhẹ.
Nhiếp Nhiên vừa mở cửa ra, một bóng người đã nhanh chóng chui vào.
Cô khoanh hai tay trước ngực cười như không cười nhìn Hoắc Hoành hỏi: “Nhị thiếu đi vào bây giờ không thỏa đáng lắm đâu.”
Hoắc Hoành lập tức kéo cô vào lòng, nỉ non: “Thật tốt.”
“Thật tốt?” Nhiếp Nhiên không thay đổi động tác, hai tay vẫn khoanh lại như cũ, ngăn cản thân thể anh.
“Đúng vậy, cả phòng chắc chỉ có chỗ này là không có máy quay, cảm giác không có ai quấy rầy thật tốt.” Hoắc Hoành vẫn cứ ôm như vậy, mặc kệ đôi tay trong lòng kia vướng thế nào, vẻ mặt anh vẫn vui vẻ.
Không phải là Nhiếp Nhiên không biết trong phòng anh có vấn đề.
Hoắc Hoành biến cái phòng ngủ đẹp đẽ thành đơn giản như vậy, nhất định là có lý do của anh. Sau đó, từ lời nói, hành động và thái độ của anh là cô biết trong phòng này nhất định có thứ khác.
Cô cũng lập tức theo phân phó của anh vào phòng tắm chờ.
Nhiếp Nhiên bị anh ôm chặt, không cần nhìn cũng biết bây giờ anh vui thế nào, cô không buông hai tay xuống mà hỏi: “Chuyện điện thoại là thế nào? Tại sao lại bị ông ta tìm được?”
“Chắc là lúc chú Trần gọi điện thoại nói rõ sự tồn tại của em, vì tìm hồ sơ cá nhân của em nên đã tới phòng anh lục soát.”
Hoắc Hoành nói rất đơn giản dứt khoát, nhưng Nhiếp Nhiên nghe thấy lại nhíu mày, “Cứ quang minh chính đại lục soát như vậy à?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn cần lén lén lút lút với anh à? Khi anh chưa đánh thắng trong trận chiến người thừa kế này, anh vĩnh viễn không có quyền lợi và danh phận.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế cũng không nói được gì.
Không sai, nếu Hoắc Khải Lãng dám lắp máy quay ở trong phòng của anh, vậy đi vào lục soát tài liệu cũng là quá bình thường.
“Có điều, sao em lại hiểu anh như vậy, lời khai vô cùng trót lọt. Trời mới biết, vừa rồi anh sợ em nói sai một chữ thế nào.” Hoắc Hoành nói đến đây thì cọ mặt vào đỉnh đầu cô.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, giơ tay đẩy đầu anh ra, “Nói thì nói, đừng có động tay động chân còn chạm vào mặt.”
Hoắc Hoành bị đẩy ra bèn lên tiếng nhắc nhở: “Hôm đó em đồng ý với anh rồi.”
Nhiếp Nhiên nảy ý xấu muốn trêu anh liền giả vờ nghiêm túc hỏi: “Em có thể thu hồi không?”
Quả nhiên Hoắc Hoành khẽ híp mắt lại, khàn giọng nói: “Em đang ép anh hành động sớm à?”
Nhiếp Nhiên không chút nao núng, cười khiêu khích, “Không phải nói là hai tháng sau sao? Không thể nuốt lời được.”
Hoắc Hoành không làm gì được, chỉ đành vùi đầu vào cổ cô, hậm hực, ấm ức nói: “Điều kiện trước tiên của việc nhịn hai tháng là phải cho anh chút phúc lợi chứ.”
Lần này, Nhiếp Nhiên không đẩy anh ra nữa mà còn khẽ đặt tay lên lưng anh.
Hành động đáp lại này của cô khiến cơ thể anh khẽ run lên, trong lòng vui mừng khôn xiết.
“Anh nhất định phải tiếp tục âm thầm hợp tác với Đạt Khôn à? Làm như vậy là vi phạm quân lệnh đó.” Lúc này Nhiếp Nhiên chỉ một lòng nghĩ tới nhiệm vụ, đâu biết Hoắc Hoành đang kích động nhường nào.
Nói đến vấn đề nhiệm vụ, vẻ mặt Hoắc Hoành liền trầm xuống, “Ừm, chuyện đã đến mức này rồi, muốn quay lại cũng không được. Ngày mai anh phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, em cùng anh đến bệnh viện, sau đó anh sẽ nghĩ cách đưa em đi.”
“Anh bảo em chạy trốn à? Nhưng như vậy không phải sẽ càng khiến Hoắc Khải Lãng chú ý sao?”
“Không sao, anh đã chuẩn bị thân phận của em ở bên kia rồi, che giấu rất tốt, cho dù ông ta có tra thế nào đi nữa cũng sẽ không tra được vấn đề. Em cứ rời đi là được.”
Anh nhìn Nhiếp Nhiên với ánh mắt sâu lắng mang theo sự quyến luyến và không nỡ.
Nhiếp Nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, nghiêm mặt nói: “Em không nói mình, mà là nói anh! Em chạy trốn khỏi chỗ anh, Hoắc Khải Lãng nhất định sẽ cho là anh cố ý để em đi, đến lúc đó khó tránh khỏi việc ông ta sẽ có những suy đoán và liên tưởng khác.”
“Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, ông ta có đoán thế nào cũng chỉ là suy đoán, không có cách nào chứng thực.”
Dáng vẻ “yên tâm, không làm gì được anh đâu” của anh khiến Nhiếp Nhiên lườm anh một cái.
Coi cô là trẻ con à?
Hay là cảm thấy chỉ số thông minh của cô bây giờ bằng trẻ con?
“Không giống nhau, một khi trong lòng có nghi kị, sau này ông ta sẽ càng nghiêng về phía Hoắc Chử.”
Từ đầu tới cuối cô chỉ là một vai phụ mà thôi, cần gì phải vì một cái vai phụ mà mất đi hào quang của nhân vật chính?
Một khi vị trí của nhân vật chính bị cướp, anh cũng sẽ trở thành nhân vật phụ như mình.
Đến lúc đó nhiệm vụ nội gián những năm qua của anh sẽ đổ sông đổ bể hết.
“Em cho là em tự dưng xuất hiện như vậy, trong lòng ông ta sẽ không nghi ngờ sao?” Hoắc Hoành thấy cô lo lắng cho mình, trong lòng vui như nở hoa, giơ tay lên véo mũi cô, “Ngây thơ!”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra một chút, sau đó cô sờ mũi mình, cau mày, “Nhưng chỉ cần em ở lại đây thì sự băn khoăn của ông ta sẽ giảm đi rất nhiều. Dù sao bây giờ em cũng ở ngoài sáng, nhưng nếu như anh thả em đi, như vậy sẽ tuyên bố anh đối nghịch với ông ta, ông ta có thể cho là anh có dụng tâm xấu.”
“Có dụng tâm xấu thì có dụng tâm xấu.” Hoắc Hoành đặt hai tay lên vai cô, giọng vô cùng nghiêm túc, “Dù sao thì sự an toàn của em cũng phải đặt lên hàng đầu.”
“Sự an toàn của em đặt lên hàng đầu, thế thì sự an toàn của anh không quan trọng à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi.
“Anh đã chịu đựng được nhiều năm như vậy, chút chuyện này sẽ không thành vấn đề. Còn em, nếu như ông ta biết em rời đi, nhất định sẽ phái người tìm, cho nên em phải cẩn thận nhiều hơn.”
Anh dặn đi dặn lại, cẩn thận cái gì, chú ý cái gì, nói mãi không phiền.
Hai tay Nhiếp Nhiên đặt lên lưng anh dần dần vòng lấy eo anh, cười khẽ dịch lại gần, “Nếu em không rời đi mà cứ ở lại bên cạnh anh, không phải là không cần cẩn thận nữa sao?”
Cơ thể Hoắc Hoành cứng đờ, nhưng rất nhanh, anh đã kéo cô vào trong lòng, lập tức tỉnh táo lại.
Đây là mỹ nhân kế!
Không được, không thể mắc lừa!
Hoắc Hoành từ chối: “Không được, nhiệm vụ ở đây quá nguy hiểm, hơn nữa cũng không biết lúc nào mới kết thúc, em không cần phải mất thời gian cùng anh.”
Nhiếp Nhiên không buông tay, càng ép sát người anh hơn, “Anh cảm thấy em ở đó đợi anh thì không phải là đang mất thời gian?”
Khoảng cách giữa hai người gần như bằng 0.
Hoắc Hoành cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình, trong lòng chỉ cảm thấy thỏa mãn.
Anh khẽ cong khóe miệng lên, cốc nhẹ lên trán cô, nói khẽ: “Yên tâm, anh sẽ tranh thủ thời gian nhanh chóng kết thúc.”
“Tranh thủ thế nào? Lại muốn dùng mạng đi đổi lấy sự tín nhiệm của đối phương à?” Nhiếp Nhiên nhớ lại chuyện này mà tức giận. Đôi tay vốn dĩ đang ôm eo anh lập tức túm lấy cổ áo anh, vẻ mặt cũng biến thành tàn bạo, “Hoắc Hoành, em cảnh cáo anh, nếu anh còn dám làm như vậy, em mặc kệ anh là vì ai, vì nguyên nhân gì, em cũng sẽ không tha thứ cho anh!”
Hoắc Hoành đang đắm chìm trong sự dịu dàng lập tức bị ném xuống hầm băng khiến cả người ngơ ngẩn. Mất mấy giây sau, anh mới hoàn hồn hỏi: “Vậy em thì sao, em cũng thường xuyên dùng mạng để liều, tại sao em có thể còn anh thì không thể?”
Ồ, có ý tính sổ với cô à?
Nhiếp Nhiên khẽ híp đôi mắt phượng lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười rực rỡ, ngọt ngào nói: “Vậy anh có thể không tha thứ cho em.”
Hoắc Hoành vốn tưởng là Nhiếp Nhiên sẽ nhận thua, nhưng lại không ngờ cô lại phản đòn như vậy.
Không tha thứ cho cô?
Không tha thứ cho cô có tác dụng gì!
Cuối cùng người xui xẻo không phải vẫn là mình sao!
Nguồn:
Cô gái xấu xa này!
Hoắc Hoành giận đến ngứa răng, chỉ muốn bế ngang cô lên, đánh vào mông cô mấy cái.
Nhưng thấy hậu quả nếu làm như vậy quá đẫm máu bạo lực nên anh chỉ có thể tưởng tượng.
Anh tươi cười dỗ dành: “Vậy chúng ta đều lùi một bước, sau này làm việc đều suy nghĩ đến đối phương nhiều hơn một chút, có được không?”
“Anh nói vòng vo như vậy, mục đích là đây đúng không?” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên thay đổi.
“Đâu có, anh cũng có hy vọng giống em. Em không biết dáng vẻ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc của em mấy lần trước dọa anh thế nào đâu, bây giờ em bồi thường cho anh một lời hứa cũng là việc nên làm thôi.”
Nhiếp Nhiên lại lập tức bị anh ôm vào trong lòng.
Cô cau chặt mày, “Nghe xem, anh một câu bồi thường, hai câu hứa, sao em lại cảm thấy mình nợ anh nhiều như vậy chứ? Em nhớ trước kia anh nói em chưa bao giờ nợ anh cái gì cả.”
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của Hoắc Hoành vang lên bên tai cô, “Làm việc vì em, anh cam tâm tình nguyện, tất cả đều đáng. Nhưng điều kiện trước tiên là em phải sống, sống thật tốt. Cho nên, em nợ anh lời hứa này.”
Bình luận facebook