• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cưng chiều cô vợ quân nhân Full 2024 (52 Viewers)

  • Chap-1506

Chương 1506




Ông ta bắt đầu hối hận vừa rồi đang yên đang lành mình lại tìm đường chết trêu chọc cô.



Đột nhiên ông ta cảm thấy có một câu cô nói không sai, cô chỉ là một người liều mạng kiếm cơm, không có gì cả, chỉ có cái mạng này.



Mặc dù ông ta cũng là người kiếm sống trên mũi dao, nhưng ông ta có tiền, có quyền, còn có địa vị.



Vì một thuộc hạ thần kinh như vậy mà chết cùng, rõ ràng là một chuyện vô cùng không đáng!



Ông ta cố gắng ổn định lại tâm trạng, đè nén ưu tư nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, cậu đừng quên tôi và cậu đã hợp tác bao nhiêu năm nay, bây giờ cậu vì một người phụ nữ mà qua cầu rút ván, sau này còn ai dám hợp tác với cậu nữa!”



Hoắc Hoành nghe thấy ông ta tố cáo mình, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, giọng nói không có bất cứ chút thay đổi nào, “Sao Nghiêm lão đại lại nói như vậy, toàn bộ người của tôi đều chĩa súng vào cô ta, không phải là đang tỏ rõ thái độ của tôi sao? Sao có thể nói là qua cầu rút ván được?”



Anh bình tĩnh ung dung như vậy, vào lúc này lại thành lạnh lùng vô tình.



Lửa giận bốc lên cuồn cuộn trong lòng Nghiêm lão đại, nhưng ông ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng mà… dù sao cậu cũng không thể chỉ chĩa súng vào cô ta là xong, cậu không định khuyên cô ta mấy câu à?”



Hoắc Hoành vẫn cười nhạt, không có bất cứ hành động nào, “Điều tôi có thể làm chính là, một khi cô ta bắn chết ông, tôi sẽ lập tức bắn chết cô ta, chỉ như vậy mà thôi.”



Anh nói dứt khoát gọn gàng, nhưng chính cách làm quả quyết như vậy mới càng khiến lòng người ta lạnh run.



Trong lòng Nghiêm lão đại thắt lại, trợn trừng mắt: “Cô ta là người phụ nữ của cậu, cậu nỡ à?”



Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên, đáy mắt không có bất cứ tình cảm nào, nói thẳng: “Không nhắc tới việc cô ta có phải là người phụ nữ của tôi hay không, cho dù là người phụ nữ của tôi, chỉ cần cô ta dám phá hỏng việc hợp tác của tôi, cũng không cần phải giữ lại nữa.”



Nhiếp Nhiên nghe xong, ý cười trên khóe miệng càng thêm tùy tiện, cô dịch lại gần Nghiêm lão đại hơn, “Thế nào, Nghiêm lão đại, chúng ta cùng chết đi?”



Đáy mắt cô lóe lên ánh sáng điên cuồng, dọa cho Nghiêm lão đại sợ xanh mặt, ông ta dùng sức lắc đầu, “Không, không, không, không, cô… cô đừng kích động, cô... đừng… cô…”



Ngay lúc Nghiêm lão đại không biết nên làm thế nào, cuối cùng Hoắc Khải Lãng cũng nói, “Được rồi! Diệp Nhiễm, bỏ súng xuống.”



“Nếu tôi không bỏ thì sao?” Nhiếp Nhiên lạnh giọng.



“Nghiêm lão đại chỉ nói đùa thôi, không thể coi là thật được.”



Nhiếp Nhiên cười lạnh ồ một tiếng rồi hỏi: “Vậy sao?”



Nghiêm lão đại nhìn khẩu súng đen ngòm trong tay cô, không ngừng ra sức gật đầu, “Đúng… đúng đúng… đúng, tôi… tôi đùa thôi, không, không thể coi là thật.”



Lúc này Nghiêm lão đại đâu có còn sự uy nghiêm nào của lão đại nữa.



Vẫn nói kẻ đi chân trần không sợ người đi giày, ông ta thật sự sợ cô gái này rồi.



Ngộ nhỡ cô mà bắn thật, không phải ông ta sẽ xong đời sao!



Nhiếp Nhiên cười nhướng mày lên, dường như là đang suy nghĩ.



Tiếng Hoắc Khải Lãng lại vang lên, “Diệp Nhiễm, cần gì phải vì một câu đùa mà ầm ĩ thành như vậy? Đùa giỡn cũng phải có ranh giới cuối cùng.”



Câu nói cuối cùng khiến cho trái tim Nhiếp Nhiên thắt lại.



Rõ ràng là ông ta đã nhìn ra mình không có ý đồ giết Nghiêm lão đại.



Nhưng…



Rốt cuộc ông ta nhìn ra mình chỉ tức giận nên nhất thời hù dọa, hay là có ý đồ khác?



Nhiếp Nhiên tạm thời không thể xác định được.



Chuyện này khiến cô không nhịn được cảm thán, chẳng trách Hoắc Hoành ở bên cạnh ông ta phải cẩn thận từng li từng tí nhiều năm như vậy.



Đúng là muốn giao chiến với Hoắc Khải Lãng thì phải dùng 120% tinh thần cùng với một trái tim vô cùng mạnh mẽ thì mới không lộ ra sơ hở ở trước mặt ông ta.




Chương 1506.2CÔ ĐANG SỢ - LÀ TÔI!



Nhiếp Nhiên đang thầm suy nghĩ thì lại nghe thấy Hoắc Khải Lãng trầm giọng nói với Hoắc Hoành, “A Hoành, con thấy sao?”



Nhiếp Nhiên liếc Hoắc Hoành, quả nhiên thấy vẻ mặt anh lạnh đi.



Qua một lúc lâu anh mới lên tiếng: “Diệp Nhiễm, bỏ súng xuống. Nể tình chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, hơn nữa cô cũng không muốn tôi tự tay giết cô chứ?”



Lời của anh vào tai người ngoài thì rất có trọng lượng, nhưng chỉ có Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành nói vậy là đang nhắc nhở cô rằng chiêu này thất bại rồi, hai người không thể tiếp tục một tung một hứng nữa.



Vì vậy cô giả vờ suy nghĩ mấy giây rồi cười với Nghiêm lão đại một tiếng, làm cho Nghiêm lão đại sợ hãi trong lòng.



Lúc ông ta còn tưởng là ngay cả lời của Hoắc Hoành mà Nhiếp Nhiên cũng không nghe, lại thấy súng trên tay cô xoay một vòng, lưu loát nhanh nhẹn gài vào bên hông cô.



“Được rồi, nếu Hoắc tổng đã lên tiếng, vậy thì tôi sẽ nể tình nhiều năm hợp tác, bỏ qua cho ông ta. Nhưng mà Nghiêm lão đại, sau này đùa cũng phải chú ý có chừng mực, câu nói họa là từ miệng mà ra không phải là không có lý đâu.”



Nghiêm lão đại sống sót sau tai nạn, trong đầu vô cùng hỗn loạn, theo bản năng gật đầu nói: “Được… được được… tôi… tôi sẽ chú ý…”



Nhưng sau đó ông ta mới nhớ ra, mình là lão đại, mà cô gái trước mặt này chỉ là một thuộc hạ mà thôi!



Mẹ kiếp!



Lần này coi như mất hết mặt mũi rồi!



Lúc này trong lòng Nghiêm lão đại toàn là chuyện mình mất mặt, đã sớm quên mất chuyện trước đó.



Nhưng hình như Hoắc Khải Lãng không quên.



Lúc Nhiếp Nhiên đang định rời đi, đột nhiên ông ta nói, “Đợi đã.”



Nhiếp Nhiên dừng chân lại.



“Hoắc thị và Nghiêm lão đại đã hợp tác nhiều năm rồi, mà tương lai tôi cũng hy vọng tiếp tục hợp tác với Nghiêm lão đại, nhưng hôm nay cô ầm ĩ như vậy, khó bảo đảm sẽ không khiến cho hai bên sinh lòng thù ghét. Để tương lai có thể tiếp tục hợp tác, Diệp Nhiễm, hôm nay tốt nhất là cô có thể chứng minh sự trong sạch của cô, nếu không tôi chỉ có thể ngầm thừa nhận có vấn đề.”



Nhiếp Nhiên không ngờ Hoắc Khải Lãng lại không bỏ qua chuyện này, giọng cô hơi trầm xuống: “Chủ tịch Hoắc, ngài đang nghi ngờ tôi à?”



“Tôi hy vọng nghi ngờ của tôi là sai, nhưng điều kiện tiên quyết là cô có thể chứng minh.”



Nhiếp Nhiên hơi híp mắt lại, vẻ mặt không vui, “Vậy ngài muốn tôi chứng minh thế nào? Cởi quần áo ngay trước mặt mọi người à?”



“Cô Diệp là vệ sĩ của Hoắc thị, đương nhiên không thể đối đãi qua loa đại khái như vậy được.” Sau đó, Hoắc Khải Lãng quay sang phân phó chú Trần, “Đi tìm hai nhân viên nữ, sau đó bảo bọn họ tới xem hộ.”



Lúc này Hoắc Hoành nhắc nhở: “Ba, muộn thế này, trong công ty đã không còn ai nữa rồi.”



“Vậy thì tìm người giúp việc ở nhà tới. Hôm nay nhất định phải tra rõ ràng chuyện này.” Câu nói cuối cùng của Hoắc Khải Lãng mang theo mệnh lệnh không thể cãi lại.



Nghiêm lão đại mất hết mặt mũi lúc này cuối cùng cũng tìm lại được chút lý trí, đứng ở sau lưng thuộc hạ của mình, hừ lạnh nói: “Cần gì phải tìm người giúp việc, như vậy phiền toái lắm, đó không phải là phụ nữ sao, bảo cô ta xem là được rồi.”



Mọi người nhìn theo hướng ông ta chỉ, thấy Cửu Miêu đứng ở cửa.



Lúc bị tầm mắt mọi người tập trung nhìn, cô ta vẫn không nói một lời, vẻ mặt bình thản.



Chỉ có khi nhìn thấy ánh mắt Nhiếp Nhiên, ánh mắt cô ta mới hơi dừng lại.



Nhưng đó không phải là né tránh, cũng không phải chột dạ và hốt hoảng.



Có phải là hôm nay cô ta sẽ định giải quyết mình, để dễ bề lên chức không?



Đáy mắt Nhiếp Nhiên lóe lên một tia sắc bén, sau đó thấy Cửu Miêu định bước tới kiểm tra vết thương cho cô.



Nhưng cô ta còn chưa bước ra được một bước, đã nghe thấy Hoắc Hoành lên tiếng nhắc nhở: “Nghiêm lão đại, Cửu Miêu là thuộc hạ của Diệp Nhiễm, ông chắc chắn muốn để cô ta làm chứ?”



Nghiêm lão đại nhìn Cửu Miêu và Nhiếp Nhiên một cái, sau đó lập tức xua tay, “Nếu là thuộc hạ của cô ta thì thôi.”




Chương 1506.3CÔ ĐANG SỢ - LÀ TÔI!



“Đi dẫn cô Lâm tới kiểm tra vết thương cho cô Diệp đi.” Hoắc Hoành nói với một thuộc hạ đứng ở cửa.



Tên thuộc hạ kia gật đầu định đi ra ngoài.



“Dẫn cả chị Ngô tới cho tôi.” Là Hoắc Khải Lãng nói.



Khi Hoắc Khải Lãng nhắc đến chị Ngô, Nhiếp Nhiên thấy đáy mắt Hoắc Hoành nổi lên biến hóa cực kì nhỏ.



Xem ra cô Lâm là người của anh, mà chị Ngô... chắc là người của Hoắc Khải Lãng rồi.



Chỉ sợ lần này Hoắc Khải Lãng thật sự không định bỏ qua cho cô.



Nhìn tên thuộc hạ đó rời đi đón người, Nhiếp Nhiên làm như vô tình nhìn Hoắc Hoành một cái.



Hoắc Hoành nhân lúc Hoắc Khải Lãng nhắm mắt nghỉ ngơi, tầm mắt anh lướt nhanh qua mặt cô, đối mặt với cô vài giây. Trong ánh mắt kia mang theo ám chỉ bảo cô yên tâm đừng nóng nảy.



Chẳng lẽ anh vẫn còn chiêu gì khác à?



Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt trầm tĩnh như nước của anh, không nói gì nữa, chỉ có thể chờ đợi.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút.



Trong phòng làm việc không có một ai nói chuyện.



Dưới tình huống này, hình như ngay cả tiếng hít thở cũng không dám quá lớn.



Những tên thuộc hạ kia đều nín thở nghiêm mặt đứng ở đó, duy trì cảnh giác cao độ.



Cả phòng làm việc rơi vào sự yên tĩnh.



Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.



Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng vang, sau đó cô Lâm và chị Ngô theo tên thuộc hạ kia nhanh chóng đi vào.



“Chủ tịch, đã dẫn người tới rồi.” Tên thuộc hạ kia cung kính nói với Hoắc Khải Lãng.



Hoắc Khải Lãng nghe thấy thế mới mở mắt ra, nhìn sang Nhiếp Nhiên, “Cô Diệp, bây giờ có thể rồi chứ?”



Nhiếp Nhiên nhìn chị Ngô và cô Lâm đứng ở bên cạnh.



Không được, chiêu cuối của Hoắc Hoành vẫn chưa xuất hiện, cô không thể khoanh tay chờ chết đi theo bọn họ như vậy được.



Một khi phát hiện ra trên người cô có sẹo, cô sẽ không có cơ hội trở mình nữa.



Cô lạnh mặt hỏi: “Chủ tịch Hoắc, hôm nay ngài vì hợp tác mà có thể không do dự nghi ngờ tôi, thậm chí có thể đẩy tôi ra ngoài làm người chịu tội thay. Vậy có phải là tôi có thể cho rằng số phận của mỗi vệ sĩ trong Hoắc thị đều như vậy không?”



Lời nói của cô dù là ý tứ hay ngoài mặt đều lộ ra thông tin mình bị oan, là người vô tội, dùng thân phận người bị hại tố cáo sự bất công của Hoắc thị.



Chú Trần nghe cô nói thế, lập tức đứng ra, “Diệp Nhiễm, chủ tịch làm như vậy cũng là vì chứng minh sự trong sạch của cô! Cô đừng có kích động càn quấy! Nếu như cô không làm, chủ tịch nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô!”



Nhiếp Nhiên lạnh lùng châm biếm, “Đòi lại công bằng? Cách đòi lại công bằng cho thuộc hạ của Hoắc thị chính là cởi quần áo à? Ha, đúng là lần đầu tiên tôi nghe nói đấy.”



“Diệp Nhiễm, cô…” Chú Trần nhất thời cứng họng.



“Nếu như cô thật sự không có vấn đề, kiểm tra một chút đâu có sao. Trừ khi, cô đang sợ.” Giọng nói bình tĩnh của Hoắc Khải Lãng giống như đã nhìn thấu Nhiếp Nhiên.



Nhiếp Nhiên cười giễu cợt, “Sợ? Ngay cả chết tôi còn không sợ thì còn sợ cái gì? Tôi chỉ cực kì ghét những người tùy ý ra lệnh cho tôi, nghi ngờ tôi thôi. Lúc đầu tôi đã nói là tôi không muốn. Nhưng Chủ tịch Hoắc, là ngài khăng khăng bắt tôi gia nhập, hơn nữa hứa hẹn với tôi tất cả, bây giờ lại tự tay lật đổ. Nhớ lấy, là ngài đã hủy giao hẹn giữa chúng ta.”



Hoắc Khải Lãng khẽ cau mày lại.



Mà chú Trần ở bên cạnh một lòng muốn dồn cô vào chỗ chết lạnh lùng mắng: “Diệp Nhiễm, cô không cần kéo dài thời gian. Nếu cô thật sự vô tội thì chứng minh cho chúng tôi xem đi!”



“Vậy nếu tôi vô tội thật, chú Trần định bồi thường cho tôi thế nào đây?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi ngược lại.



Chú Trần ngẩn ra, sau đó nói: “Đợi cô thật sự có thể chứng minh mình trong sạch rồi hãy nói.”



“Chú Trần, đừng tưởng rằng tôi không biết chú đang nghĩ gì. Tôi nói cho chú biết, nếu như lần này chú không thể chỉnh chết tôi, vậy thì lần sau chú nhất định sẽ chết rất thảm. Tôi là người có thù trừng mắt cũng phải trả, chưa bao giờ chùn tay.”



Nhiếp Nhiên không khách khí uy hiếp ngay trước mặt mọi người khiến cho chú Trần nhất thời hoảng loạn trong lòng, “Cô, cô nói linh tinh cái gì thế!”



“Có phải nói linh tinh hay không, chú rõ hơn tôi.”



“Diệp Nhiễm, cô không cần lãng phí thời gian, nếu như cô muốn dùng cách này để kéo dài thời gian cho mình, vậy thì đúng là quá ngây thơ rồi!”



Nói xong, chú Trần đưa mắt ra hiệu cho chị Ngô.



“Cô Diệp, xin mời.” Chị Ngô nhận được mệnh lệnh, đứng ở trước mặt cô, vẻ mặt không hề thay đổi.



Đáng chết!



Lại bị ông ta nhìn thấu rồi.



Nhiếp Nhiên không thể không đi theo cô Lâm và chị Ngô. Đồng thời, cô cũng tính toán trong lòng, nếu thật sự đến mức vạn bất đắc dĩ kia, cô chỉ có thể đánh ngất hai người này rồi xông ra.



Đúng lúc cô sắp bước ra khỏi cửa phòng làm việc, đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Là tôi.”



Trong nháy mắt, tầm mắt của tất cả mọi người ở đây đều như dừng lại trên người người kia.



Ngay cả Nhiếp Nhiên cũng không tự chủ được dừng bước lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom