Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1525
Chương 1525: Chương 1525 GẶP NGƯỜI QUEN CŨ - GẶNG HỎI
Mọi người bị tiếng kêu của cô ta buộc phải dừng bước lại.
Phó lão đại quay đầu lại nhìn Cửu Miêu, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Ngay cả Nhiếp Nhiên cũng dừng bước lại nhìn về phía cô ta.
Cửu Miêu chỉ mấy dấu chân ở cửa hang, “Cái hang này chắc là nơi động vật lớn ngủ đông, nếu như tùy tiện đi vào, quấy rối đến nó thì sẽ phiền phức lắm.”
Dựa vào sắc trời đã tờ mờ sáng, quả nhiên bọn họ thấy ở cửa hang có mấy dấu chân to rõ ràng.
Tất cả mọi người lập tức trợn to hai mắt, đồng loạt lui về phía sau.
Mà Giang Viễn thì còn khoa trương chắn ở trước người Cửu Miêu, che chở cho cô ta với dáng vẻ giống như là đang bảo vệ con trai của mình.
Duy chỉ có Nhiếp Nhiên là vẫn đứng tại chỗ, cô nhìn mấy dấu vết mới nhất trên mặt đất, “Không sao, dấu chân mới nhất là đi ra ngoài, chắc là nó đã đi rồi.”
Nói rồi cô đi vào trong đầu tiên.
Cửu Miêu vẫn cứ ngăn cản, lạnh lùng nói: “Nhưng như vậy cũng chứng minh đây là nơi nó thường xuyên hoạt động, chọn nơi này rất dễ trở thành đồ ăn cho nó.”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại bình tĩnh nói: “Nó mới vừa kết thúc ngủ đông, sẽ đi tìm thức ăn ở khoảng cách xa, sẽ không về lúc này đâu.”
Sau đó cô vòng qua cô ta, đi thẳng vào trong.
Mọi người đứng ở ngoài hang vẫn còn do dự mấy giây, dù sao trong cái hang này cũng đen sì không thấy rõ cái gì cả, nếu như thật sự có động vật gì ở bên trong, quấy rối đến bọn chúng, chắc chắn sẽ chết vô cùng thảm.
Đám người bọn họ sống ở trên đảo lâu như vậy, không phải là chưa từng lỡ động vào những loại động vật kia, có một số anh em bởi vì không kịp thời chạy được mà chết thảm.
Cho nên về điểm này, bọn họ vẫn rất cẩn thận.
Nhưng mà đợi ở bên ngoài mười mấy giây, bọn họ cũng không nghe thấy Nhiếp Nhiên ở bên trong hang động phát ra tiếng kêu thảm gì.
“Chắc không có vấn đề gì đâu.”
Lúc mọi người xì xào bàn tán, Giang Viễn bảo vệ ở trước người Cửu Miêu không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh Cửu, em thấy cô Diệp đi vào hình như không có vấn đề gì thật, hay là chúng ta cũng đi vào cùng đi?”
Cửu Miêu cau mày lại, sau đó đi vào.
Bên trong động tối đen u ám, phả vào mặt là mùi khó ngửi của phân động vật không thông gió trong thời gian dài.
“Cô đang nhìn cái gì thế?”
Vừa đi vào, cô ta đã mơ hồ thấy Nhiếp Nhiên đứng ở đó.
Cửu Miêu từ từ đi tới, lúc cô ta đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, lại phát hiện trong cái động này còn có một con đường nhỏ sâu hun hút, không biết thông đến nơi nào.
Nhiếp Nhiên nhìn lối đi tối đen bên trong, hỏi người bên cạnh: “Cô đoán trong này có còn động vật lớn nào chưa đi không?”
Cửu Miêu nhìn sang phía cô, trong giọng nói mang theo chút tức giận, “Không phải cô nói bọn chúng đã rời khỏi nơi này rồi à!”
Nhiếp Nhiên nhún vai một cái, vẻ mặt rất không có trách nhiệm, “Tôi không phải là thần tiên, cũng không phải thầy bói, dự đoán sai cũng là rất bình thường.”
Sau đó cô đi vào bên trong.
Cửu Miêu giữ lấy cô, không tự chủ được hạ thấp giọng, “Cô muốn làm gì?!”
Nhiếp Nhiên chỉ bên trong, trả lời như chuyện đương nhiên: “Vào xem sao, ngộ nhỡ còn con nào, nói không chừng có thể dùng làm bữa sáng.”
Làm bữa sáng?
Sự vô tư này khiến Cửu Miêu thật sự cạn lời.
Lần này cô ta từ chối rất kiên quyết, “Không được, cánh tay cô đang bị thương, nếu thật sự có gấu, mùi máu tanh rất dễ thu hút sự chú ý của nó.”
Nhiếp Nhiên chỉ khẽ cười, đồng thời đẩy tay cô ta ra, “Tôi đâu không phải là chủ thuê của cô, cô lo lắng cho tôi như vậy làm gì?”
Cô khăng khăng làm theo ý mình đi vào bên trong.
Cửu Miêu nhìn bóng lưng của cô, khẽ cau mày lại, cuối cùng vẫn đi theo cô.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế, không nhịn được liếc cô ta một cái.
“Mặc dù cô không phải là chủ thuê của tôi, nhưng cũng như cô nói, bây giờ chúng ta ở trên cùng một con thuyền, tôi không muốn cô gây phiền phức còn cần tôi phải giải quyết.” Giọng nói trầm thấp của Cửu Miêu vang vọng trong lối đi trống trải sâu thẳm này.
Gây phiền phức?
Nhiếp Nhiên nhướng mày nhưng không phản bác.
Chương 1525.2GẶP NGƯỜI QUEN CŨ - GẶNG HỎI
Cô đi từng bước vào bên trong, tiếng bước chân rất nhẹ, lúc sắp đi vào trong đó, vẻ mặt vốn căng thẳng của Nhiếp Nhiên đột nhiên thay đổi rồi lập tức đi ra ngoài.
Cửu Miêu thấy sắc mặt cô bất thường liền đi theo cô, vừa đi vừa hỏi: “Làm sao thế?”
Nhưng Nhiếp Nhiên không trả lời, sắc mặt hơi khó coi, bước chân càng nhanh hơn.
Cửu Miêu không thấy rõ vẻ mặt cô, nhưng ở trong bóng tối cô ta có thể cảm nhận được khí thế lạnh như băng phát ra từ trên người cô.
Rốt cuộc cô làm sao thế?
Cửu Miêu không hiểu cô đột nhiên thay đổi như vậy là đã xảy ra chuyện gì, cô ta cho là trong hang động này có vấn đề.
Hai người bước nhanh từ bên trong ra.
Lúc sắp ra khỏi con đường, Cửu Miêu thấy bên ngoài lối đi lại có chút ánh sáng.
Sao trong hang động này lại có ánh sáng?
Còn không đợi cô ta kịp phản ứng, Nhiếp Nhiên đã hung ác bước ra ngoài.
Phó lão đại thấy cô đi từ bên trong ra, vừa muốn tiến lên đón, lại bị Nhiếp Nhiên không đếm xỉa đến.
Cô lạnh mặt đi thẳng qua hắn, sau đó đạp tung đống lửa ở giữa bọn chúng. Đống lửa nhỏ bay tán loạn, mấy khúc gỗ tương đối lớn lăn lông lốc sang bên cạnh.
Giang Viễn khó khăn lắm mới nhóm xong đống lửa, bây giờ bị mất hết, không nhịn được có chút nóng nảy, “Cô làm gì thế hả!”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh giá, cô chất vấn từng chữ, “Câu này nên là hỏi cậu mới đúng! Ai cho phép cậu đốt lửa chỗ này!”
Giang Viễn bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm ngẩn ra, không tự chủ được hơi lắp bắp, “Ở... ở đây ẩm ướt lạnh lẽo thế này, không... không nên đốt lửa sưởi một chút à?”
Nói xong, hắn cũng vì sợ hãi mà nuốt nước miếng một cái.
Giọng Nhiếp Nhiên đã lạnh đến 0 độ, “Bây giờ cậu đang ẩn nấp, không phải đang tụ họp đi nghỉ! Nếu như không chịu được thì đi về cho tôi! Ở đó cậu muốn đốt nhà cũng không có ai quan tâm.”
Giọng cô vang vọng lại từng tiếng trong hang động này, thanh sắc nghiêm khắc kia làm cho người ở đây bị áp chế không dám mở miệng nói một câu.
Bọn chúng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở đó, ngậm chặt miệng.
Cửu Miêu thấy Giang Viễn bị mắng như vậy cũng không dám trả lời, nể tình trước kia lúc mình bị bệnh hắn phục vụ mình, cô ta lên tiếng: “Chúng ta đang ở trong hang động, chắc là khói sẽ không bay ra ngoài đâu.”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên u ám, cô chuyển tầm mắt lên người Cửu Miêu, “Vậy còn mùi gỗ cháy bốc lên thì sao?”
Cửu Miêu ngẩn ra.
“Môi trường ở khu vực này ẩm ướt, sương mù lại dày, gió không thể thổi bay hết mùi đi được, sẽ chỉ ngưng tụ giữa không trung. Nếu như có người tới, không cần tìm, chỉ cần ngửi cũng biết nơi này có người đang đốt lửa. Đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, ai sẽ chịu trách nhiệm!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng quét mắt qua từng người ở đây. Tất cả đều cúi đầu thật thấp, chỉ muốn chui luôn xuống dưới đất.
“Chuyện đó... tôi thấy cậu ta cũng không cố ý, cô Diệp, hay là tạm thời... bỏ qua cho cậu ta một lần đi, bây giờ đang là lúc thiếu người, cô nói có đúng không?” Lúc này Phó lão đại bất chấp khó khăn giải vây.
Chuyện đốt lửa ở cửa hang cũng là được hắn cho phép mới làm, nếu thật sự bàn đúng sai, hắn cũng có một chút trách nhiệm.
Cuối cùng Nhiếp Nhiên dừng tầm mắt ở trên người Giang Viễn.
Tên kia bị mắng cúi đầu không dám nói một câu.
Nhiếp Nhiên ngại vì bây giờ đang ở trong tình cảnh thật sự không thể thiếu người hơn nữa, cũng chỉ có thể kìm nén tâm trạng, “Muốn chết thì đừng liên lụy đến tôi! Nếu còn có lần sau, tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn.”
Đây chính là nguyên nhân cô thích làm một mình, dẫn theo một đám đồng đội heo lúc nào cũng có thể bị liên lụy.
Vốn dĩ cho là hồi đó lúc đám người Hà Giai Ngọc, Nghiêm Hoài Vũ cùng đánh cướp biển, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Nhưng bây giờ xem ra bọn họ còn tốt hơn nhiều!
Dù sao bọn họ cũng được huấn luyện nên điều gì nên làm, điều gì không nên làm đều vô cùng rõ ràng.
Thậm chí sẽ còn lo nghĩ cho an nguy của cô, lén chế tạo ra những cạm bẫy kia.
Đột nhiên cô lại thấy nhớ nhung những người đó.
Gần nửa năm trôi qua, không biết bọn họ sống có tốt không.
Có phải Hà Giai Ngọc vẫn không ngừng cãi nhau với Nghiêm Hoài Vũ, đôi tình nhân nhỏ Thi Sảnh và Kiều Duy thì có phải vẫn ân ân ái ái, Dương Thụ ở đơn vị dự bị lâu như vậy chắc bây giờ ít nhiều cũng giống binh lính chân chính rồi.
Còn Cổ Lâm...
Không biết cô ấy ở bệnh viện khôi phục thế nào rồi?
Có phải Tống Nhất Thành đã được điều về để chăm sóc cô ấy rồi không?
Mà Lý Kiêu chắc chắn đang liều mạng luyện tập trong đơn vị, nói không chừng sau khi cô trở về, đã cách xa cô ấy một đoạn lớn.
Càng nghĩ sâu, người cô nhớ lại càng nhiều.
Từ lúc nào, cô vốn từ một mình, dần dần bên cạnh lại bắt đầu xuất hiện nhiều bạn đồng hành như vậy.
Chương 1525.3GẶP NGƯỜI QUEN CŨ - GẶNG HỎI
“Lão đại, em nghe thấy hình như bên ngoài có tiếng động.” Đột nhiên, lời một tên cướp biển ở cửa hang động kéo cô từ trong ký ức về hiện thực.
Phó lão đại cũng lập tức cảnh giác, “Là tiếng người à?”
Tên cướp biển ở cửa hang dỏng tai nghe một lúc lâu, nói chắc chắn: “Đúng thế, hơn nữa nghe ra là hai người đang nói chuyện.”
Lần này tất cả mọi người đều cảnh giác.
Bởi vì bọn chúng không biết sau hai người này có phải là một nhóm người không.
Phó lão đại vội vàng hỏi: “Cô Diệp, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên đi tới cửa hang, nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, sau đó mới nói: “Nhân lúc trời chưa sáng, giải quyết hai tên này trước đi.”
Sắc trời thế này cộng thêm sương mù dày đặc xung quanh là thích hợp nhất để tập kích.
Nhiếp Nhiên phân phó, “Cửu Miêu dẫn hai anh em đi bắt người về đây.”
Cửu Miêu nghiêm túc gật đầu một cái, dẫn Giang Viễn và một tên thuộc hạ khác nhân lúc sắc trời hơi sáng, nhẹ nhàng đến gần hai tên lính kia trong sương mù.
Mà hai tên lính kia vẫn không biết nguy hiểm, đang cầm súng lặng lẽ đi trong rừng cây về phía trước.
“Lưu Hồng Văn, ở đây sương mù dày như vậy, cậu có phán đoán được phương hướng không? Tôi cảm thấy hơi mông lung.”
“Ngô Sướng, cậu đúng là quá vô dụng, mới đi bao lâu mà cậu đã mông lung.”
“Chỗ này cái gì cũng giống nhau, sương mù lại dày như vậy, thật sự quá khó phân biệt.”
“Cậu nên mừng vì bây giờ vẫn ở vòng ngoài đảo đi, nếu như đi vào giữa rồi, có lẽ không phải là sương mù, mà là khí metan đấy.”
“Khí metan?”
“Đúng vậy, nơi này nhiều vùng nước đầm lầy như vậy, lại sắp đến mùa hè rồi, rất dễ sinh ra khí metan.”
“Vậy chúng ta liều lĩnh chạy vào như vậy liệu có xảy ra vấn đề gì không?”
“Cho nên cố gắng nói ít, giảm hít vào, lúc cần thiết đeo mặt nạ phòng độc.”
Hai người một hỏi một đáp này chính là Lưu Hồng Văn và Ngô Sướng ở Quân khu 2 mà Dương Thụ luôn chơi cùng.
Sau khi được Nhiếp Nhiên hướng dẫn và huấn luyện, thành tích thể năng của bọn họ luôn được coi là không tệ, vì vậy trong nhiệm vụ lần này, hai người bọn họ được chỉ đích danh đi ra ngoài.
“Đợi đã! Cậu có ngửi thấy mùi than củi không?”
Lúc hai người đang nói chuyện, Lưu Hồng Văn rất nhạy bén ngửi thấy mùi lạ rất nhẹ trong không khí.
Ngô Sướng được anh ta nhắc nhở, cũng nghiêm túc ngửi một cái, sau đó gật đầu nói: “Ừ, hình như là mùi khói.”
“Vậy chắc là xung quanh đây có người, chúng ta cẩn thận...” Lưu Hồng Văn còn chưa nói hết bốn chữ “cẩn thận một chút” đã cảm thấy sau gáy nhói lên, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Ngô Sướng mới vừa quay đầu lại cũng cảm thấy gáy bị đập mạnh, ngã xuống.
“Đưa người về.” Cửu Miêu nhanh chóng đánh ngã hai người bọn họ, sau đó phân phó Giang Viễn đang nấp ở phía xa đợi.
Giang Viễn vội vàng chạy ra khỏi bụi cây, kéo người dưới đất như kéo lợn chết vào trong hang.
Hai người bị đánh ngất cứ bị kéo lê dưới đất như vậy.
Nhiếp Nhiên dựa vào ánh sáng lờ mờ bên ngoài hang động nhìn xuống đất, phát hiện hai gương mặt này hơi quen thuộc.
Cô ngồi xổm xuống, nắm cằm hai người kia nhìn, cuối cùng cũng nhớ ra.
Đây không phải là Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn sao?!
Không phải bọn họ đang ở Quân khu 2 à? Sao lại đến đây?
Chẳng lẽ lần tuần tra này có người của Quân khu 2?
Vậy có phải là có cả Nhiếp Thành Thắng không?!
“Cô Diệp, chúng ta nên làm thế nào đây?” Lúc đầu óc Nhiếp Nhiên đang xoay chuyển nhanh chóng, Phó lão đại ở bên cạnh thấy mãi mà cô không nói gì, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Chương 1525.4GẶP NGƯỜI QUEN CŨ - GẶNG HỎI
Nhiếp Nhiên lập tức tỉnh táo lại, đứng lên ra lệnh với người bên cạnh, “Lấy hết đồ trên người bọn chúng đi.”
Đám người kia vốn giỏi việc này, đánh người cướp đồ đã thành lão luyện, đặc biệt còn là hai người đã không còn tri giác thì tốc độ lại càng nhanh.
Chỉ một lát, trừ đồ lót là không bị lột ra, ngay cả giày lính bọn chúng cũng không bỏ qua.
Một đám người vây lại mở hai gói hành lý ra, kiểm tra đồ bên trong.
Mà Nhiếp Nhiên thì quen thuộc lấy hai cái lương khô và một bình nước ở cạnh túi ra trước khi bọn chúng mở túi, lại móc thuốc men xử lý vết thương cơ bản từ trong túi phụ ra.
Lấy mấy thứ đồ kia xong, Nhiếp Nhiên ngồi ở cửa hang, cởi miếng vải trên cánh tay ra, lại dùng dao chậm rãi cắt áo của mình.
Thủ pháp một tay thuần thục, căn bản không cần ai hỗ trợ.
Cô tự bôi thuốc cho mình, lại băng bó, khi tất cả đều giải quyết ổn thỏa rồi, cô mới xé một cái lương khô ra ăn.
Đám người kia lục tìm đồ ăn, đồ dùng chữa bệnh và dao quân dụng, súng xong, thấy bên trong túi còn có rất nhiều thứ bọn chúng chưa từng thấy bao giờ.
Bọn chúng tò mò lật từng cái ra, để ở trên mặt đất.
“Những thứ này là gì thế?”
“Không biết.”
“Chưa thấy bao giờ.”
Những tên cướp biển kia nhao nhao lắc đầu, bày tỏ không hiểu những thứ máy móc kỳ kỳ quái quái kia.
Lúc này, Cửu Miêu ngồi ở bên đó thờ ơ nói: “Đây là máy quang học.”
“Vậy đây là cái gì?” Tên kia lại lục một cái ra khỏi túi.
Cửu Miêu: “Bộ đàm binh sĩ.”
“Còn cái này thì sao?”
“Hệ thống định vị và dây ăng ten.”
Đám người kia được Cửu Miêu giải đáp, ít nhiều đều hiểu cả.
“Vậy cái chỗ trống ra là để cái gì?” Một tên trong đó nhìn thấy một cái ngăn trống trong gói hành lý thì không hiểu hỏi.
“Chỗ đó dùng để điều chỉnh kích thước, có thể để súng trường tự động, súng trường đánh úp hoặc là súng máy.”
Cửu Miêu không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay, cuối cùng cũng thu hút Nhiếp Nhiên vừa ăn xong ở bên kia.
Cô quay đầu lại, cười như không cười nói: “Hình như cô rất hiểu biết nhỉ?”
“Chẳng lẽ cô không hiểu à?”
Câu hỏi ngược lại này của Cửu Miêu khiến nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên hơi khựng lại mấy giây.
Mọi người bị tiếng kêu của cô ta buộc phải dừng bước lại.
Phó lão đại quay đầu lại nhìn Cửu Miêu, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Ngay cả Nhiếp Nhiên cũng dừng bước lại nhìn về phía cô ta.
Cửu Miêu chỉ mấy dấu chân ở cửa hang, “Cái hang này chắc là nơi động vật lớn ngủ đông, nếu như tùy tiện đi vào, quấy rối đến nó thì sẽ phiền phức lắm.”
Dựa vào sắc trời đã tờ mờ sáng, quả nhiên bọn họ thấy ở cửa hang có mấy dấu chân to rõ ràng.
Tất cả mọi người lập tức trợn to hai mắt, đồng loạt lui về phía sau.
Mà Giang Viễn thì còn khoa trương chắn ở trước người Cửu Miêu, che chở cho cô ta với dáng vẻ giống như là đang bảo vệ con trai của mình.
Duy chỉ có Nhiếp Nhiên là vẫn đứng tại chỗ, cô nhìn mấy dấu vết mới nhất trên mặt đất, “Không sao, dấu chân mới nhất là đi ra ngoài, chắc là nó đã đi rồi.”
Nói rồi cô đi vào trong đầu tiên.
Cửu Miêu vẫn cứ ngăn cản, lạnh lùng nói: “Nhưng như vậy cũng chứng minh đây là nơi nó thường xuyên hoạt động, chọn nơi này rất dễ trở thành đồ ăn cho nó.”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại bình tĩnh nói: “Nó mới vừa kết thúc ngủ đông, sẽ đi tìm thức ăn ở khoảng cách xa, sẽ không về lúc này đâu.”
Sau đó cô vòng qua cô ta, đi thẳng vào trong.
Mọi người đứng ở ngoài hang vẫn còn do dự mấy giây, dù sao trong cái hang này cũng đen sì không thấy rõ cái gì cả, nếu như thật sự có động vật gì ở bên trong, quấy rối đến bọn chúng, chắc chắn sẽ chết vô cùng thảm.
Đám người bọn họ sống ở trên đảo lâu như vậy, không phải là chưa từng lỡ động vào những loại động vật kia, có một số anh em bởi vì không kịp thời chạy được mà chết thảm.
Cho nên về điểm này, bọn họ vẫn rất cẩn thận.
Nhưng mà đợi ở bên ngoài mười mấy giây, bọn họ cũng không nghe thấy Nhiếp Nhiên ở bên trong hang động phát ra tiếng kêu thảm gì.
“Chắc không có vấn đề gì đâu.”
Lúc mọi người xì xào bàn tán, Giang Viễn bảo vệ ở trước người Cửu Miêu không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh Cửu, em thấy cô Diệp đi vào hình như không có vấn đề gì thật, hay là chúng ta cũng đi vào cùng đi?”
Cửu Miêu cau mày lại, sau đó đi vào.
Bên trong động tối đen u ám, phả vào mặt là mùi khó ngửi của phân động vật không thông gió trong thời gian dài.
“Cô đang nhìn cái gì thế?”
Vừa đi vào, cô ta đã mơ hồ thấy Nhiếp Nhiên đứng ở đó.
Cửu Miêu từ từ đi tới, lúc cô ta đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, lại phát hiện trong cái động này còn có một con đường nhỏ sâu hun hút, không biết thông đến nơi nào.
Nhiếp Nhiên nhìn lối đi tối đen bên trong, hỏi người bên cạnh: “Cô đoán trong này có còn động vật lớn nào chưa đi không?”
Cửu Miêu nhìn sang phía cô, trong giọng nói mang theo chút tức giận, “Không phải cô nói bọn chúng đã rời khỏi nơi này rồi à!”
Nhiếp Nhiên nhún vai một cái, vẻ mặt rất không có trách nhiệm, “Tôi không phải là thần tiên, cũng không phải thầy bói, dự đoán sai cũng là rất bình thường.”
Sau đó cô đi vào bên trong.
Cửu Miêu giữ lấy cô, không tự chủ được hạ thấp giọng, “Cô muốn làm gì?!”
Nhiếp Nhiên chỉ bên trong, trả lời như chuyện đương nhiên: “Vào xem sao, ngộ nhỡ còn con nào, nói không chừng có thể dùng làm bữa sáng.”
Làm bữa sáng?
Sự vô tư này khiến Cửu Miêu thật sự cạn lời.
Lần này cô ta từ chối rất kiên quyết, “Không được, cánh tay cô đang bị thương, nếu thật sự có gấu, mùi máu tanh rất dễ thu hút sự chú ý của nó.”
Nhiếp Nhiên chỉ khẽ cười, đồng thời đẩy tay cô ta ra, “Tôi đâu không phải là chủ thuê của cô, cô lo lắng cho tôi như vậy làm gì?”
Cô khăng khăng làm theo ý mình đi vào bên trong.
Cửu Miêu nhìn bóng lưng của cô, khẽ cau mày lại, cuối cùng vẫn đi theo cô.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế, không nhịn được liếc cô ta một cái.
“Mặc dù cô không phải là chủ thuê của tôi, nhưng cũng như cô nói, bây giờ chúng ta ở trên cùng một con thuyền, tôi không muốn cô gây phiền phức còn cần tôi phải giải quyết.” Giọng nói trầm thấp của Cửu Miêu vang vọng trong lối đi trống trải sâu thẳm này.
Gây phiền phức?
Nhiếp Nhiên nhướng mày nhưng không phản bác.
Chương 1525.2GẶP NGƯỜI QUEN CŨ - GẶNG HỎI
Cô đi từng bước vào bên trong, tiếng bước chân rất nhẹ, lúc sắp đi vào trong đó, vẻ mặt vốn căng thẳng của Nhiếp Nhiên đột nhiên thay đổi rồi lập tức đi ra ngoài.
Cửu Miêu thấy sắc mặt cô bất thường liền đi theo cô, vừa đi vừa hỏi: “Làm sao thế?”
Nhưng Nhiếp Nhiên không trả lời, sắc mặt hơi khó coi, bước chân càng nhanh hơn.
Cửu Miêu không thấy rõ vẻ mặt cô, nhưng ở trong bóng tối cô ta có thể cảm nhận được khí thế lạnh như băng phát ra từ trên người cô.
Rốt cuộc cô làm sao thế?
Cửu Miêu không hiểu cô đột nhiên thay đổi như vậy là đã xảy ra chuyện gì, cô ta cho là trong hang động này có vấn đề.
Hai người bước nhanh từ bên trong ra.
Lúc sắp ra khỏi con đường, Cửu Miêu thấy bên ngoài lối đi lại có chút ánh sáng.
Sao trong hang động này lại có ánh sáng?
Còn không đợi cô ta kịp phản ứng, Nhiếp Nhiên đã hung ác bước ra ngoài.
Phó lão đại thấy cô đi từ bên trong ra, vừa muốn tiến lên đón, lại bị Nhiếp Nhiên không đếm xỉa đến.
Cô lạnh mặt đi thẳng qua hắn, sau đó đạp tung đống lửa ở giữa bọn chúng. Đống lửa nhỏ bay tán loạn, mấy khúc gỗ tương đối lớn lăn lông lốc sang bên cạnh.
Giang Viễn khó khăn lắm mới nhóm xong đống lửa, bây giờ bị mất hết, không nhịn được có chút nóng nảy, “Cô làm gì thế hả!”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh giá, cô chất vấn từng chữ, “Câu này nên là hỏi cậu mới đúng! Ai cho phép cậu đốt lửa chỗ này!”
Giang Viễn bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm ngẩn ra, không tự chủ được hơi lắp bắp, “Ở... ở đây ẩm ướt lạnh lẽo thế này, không... không nên đốt lửa sưởi một chút à?”
Nói xong, hắn cũng vì sợ hãi mà nuốt nước miếng một cái.
Giọng Nhiếp Nhiên đã lạnh đến 0 độ, “Bây giờ cậu đang ẩn nấp, không phải đang tụ họp đi nghỉ! Nếu như không chịu được thì đi về cho tôi! Ở đó cậu muốn đốt nhà cũng không có ai quan tâm.”
Giọng cô vang vọng lại từng tiếng trong hang động này, thanh sắc nghiêm khắc kia làm cho người ở đây bị áp chế không dám mở miệng nói một câu.
Bọn chúng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở đó, ngậm chặt miệng.
Cửu Miêu thấy Giang Viễn bị mắng như vậy cũng không dám trả lời, nể tình trước kia lúc mình bị bệnh hắn phục vụ mình, cô ta lên tiếng: “Chúng ta đang ở trong hang động, chắc là khói sẽ không bay ra ngoài đâu.”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên u ám, cô chuyển tầm mắt lên người Cửu Miêu, “Vậy còn mùi gỗ cháy bốc lên thì sao?”
Cửu Miêu ngẩn ra.
“Môi trường ở khu vực này ẩm ướt, sương mù lại dày, gió không thể thổi bay hết mùi đi được, sẽ chỉ ngưng tụ giữa không trung. Nếu như có người tới, không cần tìm, chỉ cần ngửi cũng biết nơi này có người đang đốt lửa. Đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, ai sẽ chịu trách nhiệm!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng quét mắt qua từng người ở đây. Tất cả đều cúi đầu thật thấp, chỉ muốn chui luôn xuống dưới đất.
“Chuyện đó... tôi thấy cậu ta cũng không cố ý, cô Diệp, hay là tạm thời... bỏ qua cho cậu ta một lần đi, bây giờ đang là lúc thiếu người, cô nói có đúng không?” Lúc này Phó lão đại bất chấp khó khăn giải vây.
Chuyện đốt lửa ở cửa hang cũng là được hắn cho phép mới làm, nếu thật sự bàn đúng sai, hắn cũng có một chút trách nhiệm.
Cuối cùng Nhiếp Nhiên dừng tầm mắt ở trên người Giang Viễn.
Tên kia bị mắng cúi đầu không dám nói một câu.
Nhiếp Nhiên ngại vì bây giờ đang ở trong tình cảnh thật sự không thể thiếu người hơn nữa, cũng chỉ có thể kìm nén tâm trạng, “Muốn chết thì đừng liên lụy đến tôi! Nếu còn có lần sau, tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn.”
Đây chính là nguyên nhân cô thích làm một mình, dẫn theo một đám đồng đội heo lúc nào cũng có thể bị liên lụy.
Vốn dĩ cho là hồi đó lúc đám người Hà Giai Ngọc, Nghiêm Hoài Vũ cùng đánh cướp biển, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Nhưng bây giờ xem ra bọn họ còn tốt hơn nhiều!
Dù sao bọn họ cũng được huấn luyện nên điều gì nên làm, điều gì không nên làm đều vô cùng rõ ràng.
Thậm chí sẽ còn lo nghĩ cho an nguy của cô, lén chế tạo ra những cạm bẫy kia.
Đột nhiên cô lại thấy nhớ nhung những người đó.
Gần nửa năm trôi qua, không biết bọn họ sống có tốt không.
Có phải Hà Giai Ngọc vẫn không ngừng cãi nhau với Nghiêm Hoài Vũ, đôi tình nhân nhỏ Thi Sảnh và Kiều Duy thì có phải vẫn ân ân ái ái, Dương Thụ ở đơn vị dự bị lâu như vậy chắc bây giờ ít nhiều cũng giống binh lính chân chính rồi.
Còn Cổ Lâm...
Không biết cô ấy ở bệnh viện khôi phục thế nào rồi?
Có phải Tống Nhất Thành đã được điều về để chăm sóc cô ấy rồi không?
Mà Lý Kiêu chắc chắn đang liều mạng luyện tập trong đơn vị, nói không chừng sau khi cô trở về, đã cách xa cô ấy một đoạn lớn.
Càng nghĩ sâu, người cô nhớ lại càng nhiều.
Từ lúc nào, cô vốn từ một mình, dần dần bên cạnh lại bắt đầu xuất hiện nhiều bạn đồng hành như vậy.
Chương 1525.3GẶP NGƯỜI QUEN CŨ - GẶNG HỎI
“Lão đại, em nghe thấy hình như bên ngoài có tiếng động.” Đột nhiên, lời một tên cướp biển ở cửa hang động kéo cô từ trong ký ức về hiện thực.
Phó lão đại cũng lập tức cảnh giác, “Là tiếng người à?”
Tên cướp biển ở cửa hang dỏng tai nghe một lúc lâu, nói chắc chắn: “Đúng thế, hơn nữa nghe ra là hai người đang nói chuyện.”
Lần này tất cả mọi người đều cảnh giác.
Bởi vì bọn chúng không biết sau hai người này có phải là một nhóm người không.
Phó lão đại vội vàng hỏi: “Cô Diệp, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên đi tới cửa hang, nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, sau đó mới nói: “Nhân lúc trời chưa sáng, giải quyết hai tên này trước đi.”
Sắc trời thế này cộng thêm sương mù dày đặc xung quanh là thích hợp nhất để tập kích.
Nhiếp Nhiên phân phó, “Cửu Miêu dẫn hai anh em đi bắt người về đây.”
Cửu Miêu nghiêm túc gật đầu một cái, dẫn Giang Viễn và một tên thuộc hạ khác nhân lúc sắc trời hơi sáng, nhẹ nhàng đến gần hai tên lính kia trong sương mù.
Mà hai tên lính kia vẫn không biết nguy hiểm, đang cầm súng lặng lẽ đi trong rừng cây về phía trước.
“Lưu Hồng Văn, ở đây sương mù dày như vậy, cậu có phán đoán được phương hướng không? Tôi cảm thấy hơi mông lung.”
“Ngô Sướng, cậu đúng là quá vô dụng, mới đi bao lâu mà cậu đã mông lung.”
“Chỗ này cái gì cũng giống nhau, sương mù lại dày như vậy, thật sự quá khó phân biệt.”
“Cậu nên mừng vì bây giờ vẫn ở vòng ngoài đảo đi, nếu như đi vào giữa rồi, có lẽ không phải là sương mù, mà là khí metan đấy.”
“Khí metan?”
“Đúng vậy, nơi này nhiều vùng nước đầm lầy như vậy, lại sắp đến mùa hè rồi, rất dễ sinh ra khí metan.”
“Vậy chúng ta liều lĩnh chạy vào như vậy liệu có xảy ra vấn đề gì không?”
“Cho nên cố gắng nói ít, giảm hít vào, lúc cần thiết đeo mặt nạ phòng độc.”
Hai người một hỏi một đáp này chính là Lưu Hồng Văn và Ngô Sướng ở Quân khu 2 mà Dương Thụ luôn chơi cùng.
Sau khi được Nhiếp Nhiên hướng dẫn và huấn luyện, thành tích thể năng của bọn họ luôn được coi là không tệ, vì vậy trong nhiệm vụ lần này, hai người bọn họ được chỉ đích danh đi ra ngoài.
“Đợi đã! Cậu có ngửi thấy mùi than củi không?”
Lúc hai người đang nói chuyện, Lưu Hồng Văn rất nhạy bén ngửi thấy mùi lạ rất nhẹ trong không khí.
Ngô Sướng được anh ta nhắc nhở, cũng nghiêm túc ngửi một cái, sau đó gật đầu nói: “Ừ, hình như là mùi khói.”
“Vậy chắc là xung quanh đây có người, chúng ta cẩn thận...” Lưu Hồng Văn còn chưa nói hết bốn chữ “cẩn thận một chút” đã cảm thấy sau gáy nhói lên, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Ngô Sướng mới vừa quay đầu lại cũng cảm thấy gáy bị đập mạnh, ngã xuống.
“Đưa người về.” Cửu Miêu nhanh chóng đánh ngã hai người bọn họ, sau đó phân phó Giang Viễn đang nấp ở phía xa đợi.
Giang Viễn vội vàng chạy ra khỏi bụi cây, kéo người dưới đất như kéo lợn chết vào trong hang.
Hai người bị đánh ngất cứ bị kéo lê dưới đất như vậy.
Nhiếp Nhiên dựa vào ánh sáng lờ mờ bên ngoài hang động nhìn xuống đất, phát hiện hai gương mặt này hơi quen thuộc.
Cô ngồi xổm xuống, nắm cằm hai người kia nhìn, cuối cùng cũng nhớ ra.
Đây không phải là Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn sao?!
Không phải bọn họ đang ở Quân khu 2 à? Sao lại đến đây?
Chẳng lẽ lần tuần tra này có người của Quân khu 2?
Vậy có phải là có cả Nhiếp Thành Thắng không?!
“Cô Diệp, chúng ta nên làm thế nào đây?” Lúc đầu óc Nhiếp Nhiên đang xoay chuyển nhanh chóng, Phó lão đại ở bên cạnh thấy mãi mà cô không nói gì, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Chương 1525.4GẶP NGƯỜI QUEN CŨ - GẶNG HỎI
Nhiếp Nhiên lập tức tỉnh táo lại, đứng lên ra lệnh với người bên cạnh, “Lấy hết đồ trên người bọn chúng đi.”
Đám người kia vốn giỏi việc này, đánh người cướp đồ đã thành lão luyện, đặc biệt còn là hai người đã không còn tri giác thì tốc độ lại càng nhanh.
Chỉ một lát, trừ đồ lót là không bị lột ra, ngay cả giày lính bọn chúng cũng không bỏ qua.
Một đám người vây lại mở hai gói hành lý ra, kiểm tra đồ bên trong.
Mà Nhiếp Nhiên thì quen thuộc lấy hai cái lương khô và một bình nước ở cạnh túi ra trước khi bọn chúng mở túi, lại móc thuốc men xử lý vết thương cơ bản từ trong túi phụ ra.
Lấy mấy thứ đồ kia xong, Nhiếp Nhiên ngồi ở cửa hang, cởi miếng vải trên cánh tay ra, lại dùng dao chậm rãi cắt áo của mình.
Thủ pháp một tay thuần thục, căn bản không cần ai hỗ trợ.
Cô tự bôi thuốc cho mình, lại băng bó, khi tất cả đều giải quyết ổn thỏa rồi, cô mới xé một cái lương khô ra ăn.
Đám người kia lục tìm đồ ăn, đồ dùng chữa bệnh và dao quân dụng, súng xong, thấy bên trong túi còn có rất nhiều thứ bọn chúng chưa từng thấy bao giờ.
Bọn chúng tò mò lật từng cái ra, để ở trên mặt đất.
“Những thứ này là gì thế?”
“Không biết.”
“Chưa thấy bao giờ.”
Những tên cướp biển kia nhao nhao lắc đầu, bày tỏ không hiểu những thứ máy móc kỳ kỳ quái quái kia.
Lúc này, Cửu Miêu ngồi ở bên đó thờ ơ nói: “Đây là máy quang học.”
“Vậy đây là cái gì?” Tên kia lại lục một cái ra khỏi túi.
Cửu Miêu: “Bộ đàm binh sĩ.”
“Còn cái này thì sao?”
“Hệ thống định vị và dây ăng ten.”
Đám người kia được Cửu Miêu giải đáp, ít nhiều đều hiểu cả.
“Vậy cái chỗ trống ra là để cái gì?” Một tên trong đó nhìn thấy một cái ngăn trống trong gói hành lý thì không hiểu hỏi.
“Chỗ đó dùng để điều chỉnh kích thước, có thể để súng trường tự động, súng trường đánh úp hoặc là súng máy.”
Cửu Miêu không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay, cuối cùng cũng thu hút Nhiếp Nhiên vừa ăn xong ở bên kia.
Cô quay đầu lại, cười như không cười nói: “Hình như cô rất hiểu biết nhỉ?”
“Chẳng lẽ cô không hiểu à?”
Câu hỏi ngược lại này của Cửu Miêu khiến nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên hơi khựng lại mấy giây.
Bình luận facebook