Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1532
Chương 1532
Tâm trạng của Nhiếp Thành Thắng lúc này giống như là một người sắp chết đuối vớ được một miếng gỗ nổi.
Vốn dĩ còn lo lắng đủ loại vấn đề, theo sự trở lại của bọn họ mà lập tức được giải quyết hết.
Chỉ cần đám binh lính này không xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó báo cáo lên trên, yêu cầu quân đội tới tấn công, những người trong hòn đảo này căn bản không chống đỡ được bao lâu.
Ông ta càng nghĩ càng kích động, nhìn Lưu Đức lượn lờ bên cạnh, ông ta lập tức vung tay lên nói: “Bỏ đi bỏ đi, tôi đích thân dẫn đội đi là được rồi!”
Nói rồi ông ta cũng bước nhanh ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, hình như ông ta nghĩ đến cái gì đó, quay lại ra lệnh cho Lưu Đức ở cửa: “Lưu Đức, cậu lập tức phái người chuẩn bị đội chữa bệnh, sẵn sàng đợi lệnh.”
Lưu Đức lập tức đáp lại, “Rõ.”
Anh ta gọi điện thoại phân phó xong, cũng vội vàng đi xuống thuyền.
Nhiếp Thành Thắng rất vui vì bọn họ có thể thành công trốn về, dẫn mấy người lên đảo đón.
Lúc này đã là hai giờ chiều, sương mù trên đảo không chỉ không tản đi mà lại càng dày hơn.
Bọn họ hoàn toàn không nhìn ra được con đường phía trước, chỉ có thể dựa vào bóng người màu xám lắc lư đến gần trong sương mù dày đặc kia, cùng với tiếng bước chân của bọn họ.
Nhiếp Thành Thắng đứng ở đó, hô lên: “Thế nào rồi, các cậu vẫn ổn chứ?!”
Xa xa có một giọng nam yếu ớt truyền tới, “Báo cáo, lúc mấy người đang trốn bị súng bắn nên đều bị thương. Chúng tôi thật sự không có sức kéo.”
Nói xong lại nghe thấy “rầm” một tiếng, hình như là tiếng vật nặng ngã xuống.
Nhiếp Thành Thắng vội vàng phân phó hai binh lính sau lưng, “Mau, mau đi lên giúp đi!”
Hai người sau lưng lập tức nhận lệnh lao vào bên trong sương mù.
Nhiếp Thành Thắng theo sát phía sau, sau đó tiếp tục hỏi với vào trong: “Vậy có phải tất cả mọi người đều đi ra được rồi không?”
Người đàn ông trong sương mù tiếp tục nói: “Còn có mấy người ở phía sau, về cơ bản đều đã trốn ra ngoài rồi, nhưng bị thương nặng nhẹ khác nhau, có lẽ cần mọi người vào tìm một chút.”
Nhiếp Thành Thắng thấy người mình dẫn theo không nhiều, nhưng bây giờ nếu như đi gọi người đến giúp nữa thì quá lãng phí thời gian, ông ta dứt khoát nói: “Mấy người bị thương không nặng lên thuyền trước đi. Lưu Đức, cậu dẫn người đi vào đưa mấy người phía sau ra ngoài.”
“Rõ.”
Một bóng người trong sương mù hơi lảo đảo, lao chuẩn xác vào Nhiếp Thành Thắng.
Nhiếp Thành Thắng không phòng bị, bị va một cái, suýt nữa ngã thẳng xuống đất.
Ông ta giữ lấy người kia, cố gắng đứng vững, nhưng bởi vì quán tính nên cơ thể vẫn lui về phía sau hai bước.
Khó khăn lắm ông ta mới đứng vững được, cúi đầu hỏi, “Cậu không sao chứ?”
Nhưng hình như người bám trên cánh tay ông ta đã ngất, không có bất cứ tiếng động nào.
Đám người Lưu Đức đã theo phân phó của ông ta đi vào lối vào tìm mấy người bị thương rất nặng kia, lúc này bên cạnh ông ta không có ai khác.
Ông ta không biết làm sao, chỉ đành nửa đỡ nửa kéo cái người đã sắp ngất đó từng bước một về phía thuyền.
Lúc ông ta đỡ người này trên tay, phát hiện người này rất nhẹ, cảm giác không có chút sức nào.
Không phải lúc ngất sẽ nặng hơn lúc tỉnh à?
Sao cậu ta lại nhẹ như vậy?
Là huấn luyện quá vất vả? Hay là gần đây cơm ở đơn vị quá kém?
Chương 1532.2KHÓ MÀ ĐỀ PHÒNG - ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY?
Mà một người hình như bị trúng đạn trên chân ở sau lưng thì cứ khập khiễng mãi, một binh lính bên cạnh Nhiếp Thành Thắng thấy anh ta trầy trật như vậy, vội vàng tiến lên đỡ, căn dặn, “Cẩn thận một chút.”
Người kia hạ thấp vành mũ, đầu cũng cúi rất thấp, cười ha ha một tiếng rồi nói: “Cảm ơn người anh em.”
Binh lính kia nghe thấy hắn khách sáo như vậy thì cười nói: “Khách sáo cái gì, bây giờ chân cậu bị thương, cố gắng dựa vào người tôi, đừng dùng quá nhiều sức.”
Nói rồi anh ta lại cầm lấy cánh tay hắn vòng qua cổ mình.
Người kia thấy anh ta làm như vậy định rụt tay lại, “Không cần không cần, chân phải của tôi bị trầy da thôi, không nghiêm trọng, tôi tự đi được, tự đi được.”
Vì sợ anh ta không tin, người bị thương đó còn đặc biệt đi về phía trước hai bước.
Người lính đứng tại chỗ nghe thấy thế, không nhịn được khẽ cau mày lại, anh ta cau mày hỏi: “Chân phải bị thương? Vậy tại sao cậu lại kéo lê chân trái?”
Câu nói của anh ta khiến cho tất cả mọi người lập tức dừng bước.
Người đang đi đó bị câu này của anh ta làm cho khựng lại, giống như là bị điểm huyệt.
Trong nháy mắt, bầu không khí lạnh ngắt như tờ.
Sau khi dừng lại hai giây, cái người vốn đã bất tỉnh bám trên tay Nhiếp Thành Thắng đột nhiên vùng lên, nhanh chóng rút dao găm ra dí vào cổ ông ta. Tốc độ nhanh đến nỗi khiến Nhiếp Thành Thắng không kịp phản ứng. Đến khi đại não kịp phản ứng lại thì ông ta đã bị bắt rồi.
“Không được nhúc nhích!”
Giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên.
Hóa ra người ngã vào lòng Nhiếp Thành Thắng chính là con gái ông ta - Nhiếp Nhiên!
Lúc này, đám cướp biển kia cũng lập tức động thủ, bắt hết ba binh lính kia lại.
Nhiếp Thành Thắng bị dí dao vào cổ, không dám tùy ý nhúc nhích, chỉ có thể cứng người ra đó hỏi: “Cô là ai!”
Nhiếp Nhiên nhìn người cha đã lâu không gặp, thấy sắc mặt ông ta vì bị mình uy hiếp mà đã thay đổi mấy lần, ý cười ở khóe miệng càng thêm lạnh lùng.
Cô đã nghĩ đến cảnh cô cầm dao dí vào cổ ông ta ở trong đầu rất lâu rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được.
Thật là không dễ dàng.
Vì cảnh này, cô đã đợi hai năm.
Có điều có cái màn mở đầu này rồi, cô tin là cảnh nhà họ Nhiếp sụp đổ, Nhiếp Thành Thắng rơi đến đáy vực mà cô hy vọng cũng sẽ thay nhau xuất trận.
“Sao thế, vừa nãy không nghe ra giọng tôi à?” Nhiếp Nhiên đè thấp giọng, dùng giọng lúc nói chuyện với ông ta qua bộ đàm.
Nhiếp Thành Thắng lập tức nhớ ra, ông ta khiếp sợ trợn to hai mắt, “Là cô?! Sao... sao cô lại... sao cô lại ở đây!”
“Tại sao tôi lại không ở đây? Tôi đã nói là đợi ông ở cổng vào rồi, chỉ có điều tôi cảm thấy chắc chắn ông sẽ không đi ra, cho nên chỉ đành dùng chiêu này thôi.”
“Cô! Cô dám lừa tôi!”
Uổng công ông ta mừng hụt, tưởng là binh lính của mình thành công tự giải thoát chạy ra khỏi đó.
Hóa ra đây là một cái bẫy dụ ông ta cắn câu!
“Thật ra cái này không tính là lừa.”
Dáng vẻ nghiêm túc của Nhiếp Nhiên khiến Nhiếp Thành Thắng càng thêm sôi gan phẫn nộ.
Đây không tính là lừa?
Vậy cái gì mới tính là lừa?! Nguồn:
Ông ta nghiến răng, vẻ mặt tức giận trở nên hơi đáng sợ.
Nhưng trên thực tế, Nhiếp Nhiên thật sự không lừa ông ta.
Chương 1532.3KHÓ MÀ ĐỀ PHÒNG - ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY?
Ban đầu đám người kia đúng là đã cắt được dây thừng ra chạy đi. Chỉ là bọn họ mải chạy trốn quá mà sơ ý sa vào vũng bùn bị đám cướp biển quen thuộc địa hình đuổi theo bắt được chỉ trong vòng có nửa tiếng.
Lúc ấy đám binh lính kia bị bắt về có mấy người bị đánh cho một trận suýt nữa gãy chân.
Có mấy người thì bị đánh hộc máu.
Nhưng đám cướp biển kia vẫn cảm thấy không đủ.
Bọn chúng chửi ầm lên, tiếp tục đạp đám người bị trói lại dưới đất kia.
“Cho mày chạy, cho mày chạy này! Mẹ kiếp!”
“Dám chạy trốn trên địa bàn của ông đây à, đúng là chán sống rồi!”
“Lần sau còn dám chạy trốn nữa, tao sẽ đánh gãy cái chân chó của chúng mày!”
Những tên đó mỗi người một câu, vừa đá vừa đạp, càng đạp càng hăng.
Bởi vì bọn chúng rất sợ đám binh lính này chạy rồi, cô Diệp sẽ xử lý bọn chúng.
Bọn chúng đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của cô Diệp với A Cửu.
A Cửu là người của cô Diệp còn có thể bị đánh thành như vậy, đám cướp biển bọn chúng có thể tính là cái gì, có lẽ đến lúc đó đạp gãy mấy cái xương sườn còn là nhẹ.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh chỉ lạnh lùng nhìn mà không ra tay ngăn lại như vừa rồi.
Cô không thích chuyện gì ngoài ý muốn, nếu như những người này chạy đi thì kế hoạch của cô cũng sẽ bị hủy đi quá nửa.
Người của ba tiểu đội đổi một mình Nhiếp Thành Thắng. Số người càng nhiều mới càng có thể ép Nhiếp Thành Thắng không thể không nghe theo, chỉ cần bớt một người, Nhiếp Thành Thắng sẽ ôm suy nghĩ bọn họ có thể tự chạy trốn, từ đó kéo dài thời gian với mình.
Cô không lãng phí được nhiều thời gian như vậy.
Đã sắp qua một ngày rồi, cô phải sớm bắt được người.
Huống hồ, hệ thống định vị của những người này đã bị hủy hết rồi, đối với hoàn cảnh nơi này căn bản giống như thầy bói xem voi.
Tùy ý lỗ mãng xông ra, đến lúc đó bị vùi ở chỗ nào đó, ngay cả tín hiệu cầu cứu cũng không phát ra được, sẽ chỉ có một con đường chết.
Cho nên, bọn họ cần phải bị dạy dỗ.
Đến khi đám lính bị đánh đến mức khóe miệng rỉ máu, ai cũng kiệt sức ngã xuống đất không bò dậy nổi nữa, cô mới lên tiếng ngăn lại:
“Đủ rồi, còn đánh nữa tôi sẽ không đổi được hàng tốt đâu.”
Cô hờ hững nói một câu, lập tức khiến đám cướp biển kia dừng tay lại.
Nhiếp Nhiên cất bước đi tới bên cạnh mấy người kia, dùng mũi chân đá binh sĩ nam gần mình nhất.
Cô động thủ trước mặt những binh lính không chạy trốn được là muốn mượn chuyện này để giết gà dọa khỉ cho bọn họ xem, để cho bọn họ từ bỏ suy nghĩ chạy trốn lần nữa.
Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua mặt những binh lính kia, cô thấy trong mắt bọn họ đều phừng phừng lửa giận.
Đó là ánh mắt hình viên đạn đối với kẻ địch.
Không có sợ hãi, chỉ có tức giận vì không cứu được anh em của mình.
Nhiếp Nhiên có cảm giác hình như chiêu này của mình đối với bọn họ đã thất bại rồi.
Cô cảm thấy, chỉ cần không chú ý, những người này vẫn sẽ trốn.
Hơn ba mươi người, chạy trốn hết lần này đến lần khác, bắt từng người lại, thật sự quá mất công.
Chuyện tốn sức không được lợi này, cô không muốn lãng phí tinh thần.
Vì vậy, trong đầu cô đột nhiên nảy sinh ra một kế.
Quyết định chủ động đánh ra!
Nếu đám binh lính kia thấy đồ rằn ri liền cho là chiến hữu, vậy không bằng lợi dụng bộ quần áo này đi.
Có lẽ Nhiếp Thành Thắng sẽ không tính đến việc bọn họ sẽ chủ động chạy đến địa bàn của ông ta để bắt người.
Cô định lên thuyền cướp thuyền, có điều không ngờ cái tên thiểu năng chân trái chân phải cũng không phân rõ đó lại bị phát hiện.
Cực chẳng đã, cô chỉ có thể lập tức bỏ kế hoạch cướp thuyền mà chuyển sang bắt lấy Nhiếp Thành Thắng.
Lúc này, Nhiếp Nhiên giữ Nhiếp Thành Thắng, con dao sắc bén dí trên cổ ông ta, sai người nhanh chóng lui vào trong đảo.
Tâm trạng của Nhiếp Thành Thắng lúc này giống như là một người sắp chết đuối vớ được một miếng gỗ nổi.
Vốn dĩ còn lo lắng đủ loại vấn đề, theo sự trở lại của bọn họ mà lập tức được giải quyết hết.
Chỉ cần đám binh lính này không xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó báo cáo lên trên, yêu cầu quân đội tới tấn công, những người trong hòn đảo này căn bản không chống đỡ được bao lâu.
Ông ta càng nghĩ càng kích động, nhìn Lưu Đức lượn lờ bên cạnh, ông ta lập tức vung tay lên nói: “Bỏ đi bỏ đi, tôi đích thân dẫn đội đi là được rồi!”
Nói rồi ông ta cũng bước nhanh ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, hình như ông ta nghĩ đến cái gì đó, quay lại ra lệnh cho Lưu Đức ở cửa: “Lưu Đức, cậu lập tức phái người chuẩn bị đội chữa bệnh, sẵn sàng đợi lệnh.”
Lưu Đức lập tức đáp lại, “Rõ.”
Anh ta gọi điện thoại phân phó xong, cũng vội vàng đi xuống thuyền.
Nhiếp Thành Thắng rất vui vì bọn họ có thể thành công trốn về, dẫn mấy người lên đảo đón.
Lúc này đã là hai giờ chiều, sương mù trên đảo không chỉ không tản đi mà lại càng dày hơn.
Bọn họ hoàn toàn không nhìn ra được con đường phía trước, chỉ có thể dựa vào bóng người màu xám lắc lư đến gần trong sương mù dày đặc kia, cùng với tiếng bước chân của bọn họ.
Nhiếp Thành Thắng đứng ở đó, hô lên: “Thế nào rồi, các cậu vẫn ổn chứ?!”
Xa xa có một giọng nam yếu ớt truyền tới, “Báo cáo, lúc mấy người đang trốn bị súng bắn nên đều bị thương. Chúng tôi thật sự không có sức kéo.”
Nói xong lại nghe thấy “rầm” một tiếng, hình như là tiếng vật nặng ngã xuống.
Nhiếp Thành Thắng vội vàng phân phó hai binh lính sau lưng, “Mau, mau đi lên giúp đi!”
Hai người sau lưng lập tức nhận lệnh lao vào bên trong sương mù.
Nhiếp Thành Thắng theo sát phía sau, sau đó tiếp tục hỏi với vào trong: “Vậy có phải tất cả mọi người đều đi ra được rồi không?”
Người đàn ông trong sương mù tiếp tục nói: “Còn có mấy người ở phía sau, về cơ bản đều đã trốn ra ngoài rồi, nhưng bị thương nặng nhẹ khác nhau, có lẽ cần mọi người vào tìm một chút.”
Nhiếp Thành Thắng thấy người mình dẫn theo không nhiều, nhưng bây giờ nếu như đi gọi người đến giúp nữa thì quá lãng phí thời gian, ông ta dứt khoát nói: “Mấy người bị thương không nặng lên thuyền trước đi. Lưu Đức, cậu dẫn người đi vào đưa mấy người phía sau ra ngoài.”
“Rõ.”
Một bóng người trong sương mù hơi lảo đảo, lao chuẩn xác vào Nhiếp Thành Thắng.
Nhiếp Thành Thắng không phòng bị, bị va một cái, suýt nữa ngã thẳng xuống đất.
Ông ta giữ lấy người kia, cố gắng đứng vững, nhưng bởi vì quán tính nên cơ thể vẫn lui về phía sau hai bước.
Khó khăn lắm ông ta mới đứng vững được, cúi đầu hỏi, “Cậu không sao chứ?”
Nhưng hình như người bám trên cánh tay ông ta đã ngất, không có bất cứ tiếng động nào.
Đám người Lưu Đức đã theo phân phó của ông ta đi vào lối vào tìm mấy người bị thương rất nặng kia, lúc này bên cạnh ông ta không có ai khác.
Ông ta không biết làm sao, chỉ đành nửa đỡ nửa kéo cái người đã sắp ngất đó từng bước một về phía thuyền.
Lúc ông ta đỡ người này trên tay, phát hiện người này rất nhẹ, cảm giác không có chút sức nào.
Không phải lúc ngất sẽ nặng hơn lúc tỉnh à?
Sao cậu ta lại nhẹ như vậy?
Là huấn luyện quá vất vả? Hay là gần đây cơm ở đơn vị quá kém?
Chương 1532.2KHÓ MÀ ĐỀ PHÒNG - ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY?
Mà một người hình như bị trúng đạn trên chân ở sau lưng thì cứ khập khiễng mãi, một binh lính bên cạnh Nhiếp Thành Thắng thấy anh ta trầy trật như vậy, vội vàng tiến lên đỡ, căn dặn, “Cẩn thận một chút.”
Người kia hạ thấp vành mũ, đầu cũng cúi rất thấp, cười ha ha một tiếng rồi nói: “Cảm ơn người anh em.”
Binh lính kia nghe thấy hắn khách sáo như vậy thì cười nói: “Khách sáo cái gì, bây giờ chân cậu bị thương, cố gắng dựa vào người tôi, đừng dùng quá nhiều sức.”
Nói rồi anh ta lại cầm lấy cánh tay hắn vòng qua cổ mình.
Người kia thấy anh ta làm như vậy định rụt tay lại, “Không cần không cần, chân phải của tôi bị trầy da thôi, không nghiêm trọng, tôi tự đi được, tự đi được.”
Vì sợ anh ta không tin, người bị thương đó còn đặc biệt đi về phía trước hai bước.
Người lính đứng tại chỗ nghe thấy thế, không nhịn được khẽ cau mày lại, anh ta cau mày hỏi: “Chân phải bị thương? Vậy tại sao cậu lại kéo lê chân trái?”
Câu nói của anh ta khiến cho tất cả mọi người lập tức dừng bước.
Người đang đi đó bị câu này của anh ta làm cho khựng lại, giống như là bị điểm huyệt.
Trong nháy mắt, bầu không khí lạnh ngắt như tờ.
Sau khi dừng lại hai giây, cái người vốn đã bất tỉnh bám trên tay Nhiếp Thành Thắng đột nhiên vùng lên, nhanh chóng rút dao găm ra dí vào cổ ông ta. Tốc độ nhanh đến nỗi khiến Nhiếp Thành Thắng không kịp phản ứng. Đến khi đại não kịp phản ứng lại thì ông ta đã bị bắt rồi.
“Không được nhúc nhích!”
Giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên.
Hóa ra người ngã vào lòng Nhiếp Thành Thắng chính là con gái ông ta - Nhiếp Nhiên!
Lúc này, đám cướp biển kia cũng lập tức động thủ, bắt hết ba binh lính kia lại.
Nhiếp Thành Thắng bị dí dao vào cổ, không dám tùy ý nhúc nhích, chỉ có thể cứng người ra đó hỏi: “Cô là ai!”
Nhiếp Nhiên nhìn người cha đã lâu không gặp, thấy sắc mặt ông ta vì bị mình uy hiếp mà đã thay đổi mấy lần, ý cười ở khóe miệng càng thêm lạnh lùng.
Cô đã nghĩ đến cảnh cô cầm dao dí vào cổ ông ta ở trong đầu rất lâu rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được.
Thật là không dễ dàng.
Vì cảnh này, cô đã đợi hai năm.
Có điều có cái màn mở đầu này rồi, cô tin là cảnh nhà họ Nhiếp sụp đổ, Nhiếp Thành Thắng rơi đến đáy vực mà cô hy vọng cũng sẽ thay nhau xuất trận.
“Sao thế, vừa nãy không nghe ra giọng tôi à?” Nhiếp Nhiên đè thấp giọng, dùng giọng lúc nói chuyện với ông ta qua bộ đàm.
Nhiếp Thành Thắng lập tức nhớ ra, ông ta khiếp sợ trợn to hai mắt, “Là cô?! Sao... sao cô lại... sao cô lại ở đây!”
“Tại sao tôi lại không ở đây? Tôi đã nói là đợi ông ở cổng vào rồi, chỉ có điều tôi cảm thấy chắc chắn ông sẽ không đi ra, cho nên chỉ đành dùng chiêu này thôi.”
“Cô! Cô dám lừa tôi!”
Uổng công ông ta mừng hụt, tưởng là binh lính của mình thành công tự giải thoát chạy ra khỏi đó.
Hóa ra đây là một cái bẫy dụ ông ta cắn câu!
“Thật ra cái này không tính là lừa.”
Dáng vẻ nghiêm túc của Nhiếp Nhiên khiến Nhiếp Thành Thắng càng thêm sôi gan phẫn nộ.
Đây không tính là lừa?
Vậy cái gì mới tính là lừa?! Nguồn:
Ông ta nghiến răng, vẻ mặt tức giận trở nên hơi đáng sợ.
Nhưng trên thực tế, Nhiếp Nhiên thật sự không lừa ông ta.
Chương 1532.3KHÓ MÀ ĐỀ PHÒNG - ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY?
Ban đầu đám người kia đúng là đã cắt được dây thừng ra chạy đi. Chỉ là bọn họ mải chạy trốn quá mà sơ ý sa vào vũng bùn bị đám cướp biển quen thuộc địa hình đuổi theo bắt được chỉ trong vòng có nửa tiếng.
Lúc ấy đám binh lính kia bị bắt về có mấy người bị đánh cho một trận suýt nữa gãy chân.
Có mấy người thì bị đánh hộc máu.
Nhưng đám cướp biển kia vẫn cảm thấy không đủ.
Bọn chúng chửi ầm lên, tiếp tục đạp đám người bị trói lại dưới đất kia.
“Cho mày chạy, cho mày chạy này! Mẹ kiếp!”
“Dám chạy trốn trên địa bàn của ông đây à, đúng là chán sống rồi!”
“Lần sau còn dám chạy trốn nữa, tao sẽ đánh gãy cái chân chó của chúng mày!”
Những tên đó mỗi người một câu, vừa đá vừa đạp, càng đạp càng hăng.
Bởi vì bọn chúng rất sợ đám binh lính này chạy rồi, cô Diệp sẽ xử lý bọn chúng.
Bọn chúng đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của cô Diệp với A Cửu.
A Cửu là người của cô Diệp còn có thể bị đánh thành như vậy, đám cướp biển bọn chúng có thể tính là cái gì, có lẽ đến lúc đó đạp gãy mấy cái xương sườn còn là nhẹ.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh chỉ lạnh lùng nhìn mà không ra tay ngăn lại như vừa rồi.
Cô không thích chuyện gì ngoài ý muốn, nếu như những người này chạy đi thì kế hoạch của cô cũng sẽ bị hủy đi quá nửa.
Người của ba tiểu đội đổi một mình Nhiếp Thành Thắng. Số người càng nhiều mới càng có thể ép Nhiếp Thành Thắng không thể không nghe theo, chỉ cần bớt một người, Nhiếp Thành Thắng sẽ ôm suy nghĩ bọn họ có thể tự chạy trốn, từ đó kéo dài thời gian với mình.
Cô không lãng phí được nhiều thời gian như vậy.
Đã sắp qua một ngày rồi, cô phải sớm bắt được người.
Huống hồ, hệ thống định vị của những người này đã bị hủy hết rồi, đối với hoàn cảnh nơi này căn bản giống như thầy bói xem voi.
Tùy ý lỗ mãng xông ra, đến lúc đó bị vùi ở chỗ nào đó, ngay cả tín hiệu cầu cứu cũng không phát ra được, sẽ chỉ có một con đường chết.
Cho nên, bọn họ cần phải bị dạy dỗ.
Đến khi đám lính bị đánh đến mức khóe miệng rỉ máu, ai cũng kiệt sức ngã xuống đất không bò dậy nổi nữa, cô mới lên tiếng ngăn lại:
“Đủ rồi, còn đánh nữa tôi sẽ không đổi được hàng tốt đâu.”
Cô hờ hững nói một câu, lập tức khiến đám cướp biển kia dừng tay lại.
Nhiếp Nhiên cất bước đi tới bên cạnh mấy người kia, dùng mũi chân đá binh sĩ nam gần mình nhất.
Cô động thủ trước mặt những binh lính không chạy trốn được là muốn mượn chuyện này để giết gà dọa khỉ cho bọn họ xem, để cho bọn họ từ bỏ suy nghĩ chạy trốn lần nữa.
Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua mặt những binh lính kia, cô thấy trong mắt bọn họ đều phừng phừng lửa giận.
Đó là ánh mắt hình viên đạn đối với kẻ địch.
Không có sợ hãi, chỉ có tức giận vì không cứu được anh em của mình.
Nhiếp Nhiên có cảm giác hình như chiêu này của mình đối với bọn họ đã thất bại rồi.
Cô cảm thấy, chỉ cần không chú ý, những người này vẫn sẽ trốn.
Hơn ba mươi người, chạy trốn hết lần này đến lần khác, bắt từng người lại, thật sự quá mất công.
Chuyện tốn sức không được lợi này, cô không muốn lãng phí tinh thần.
Vì vậy, trong đầu cô đột nhiên nảy sinh ra một kế.
Quyết định chủ động đánh ra!
Nếu đám binh lính kia thấy đồ rằn ri liền cho là chiến hữu, vậy không bằng lợi dụng bộ quần áo này đi.
Có lẽ Nhiếp Thành Thắng sẽ không tính đến việc bọn họ sẽ chủ động chạy đến địa bàn của ông ta để bắt người.
Cô định lên thuyền cướp thuyền, có điều không ngờ cái tên thiểu năng chân trái chân phải cũng không phân rõ đó lại bị phát hiện.
Cực chẳng đã, cô chỉ có thể lập tức bỏ kế hoạch cướp thuyền mà chuyển sang bắt lấy Nhiếp Thành Thắng.
Lúc này, Nhiếp Nhiên giữ Nhiếp Thành Thắng, con dao sắc bén dí trên cổ ông ta, sai người nhanh chóng lui vào trong đảo.