Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1533
Chương 1533
Sau khi đi vào, ông ta nhìn thấy những binh lính được phái đi cứu viện đều đã bị trói gô lại rồi.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng ông ta cũng lập tức tiêu tan.
Lại một lần nữa bị tiêu diệt toàn quân.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ chán nản của ông ta, không chút khách khí châm chọc, “Nhưng mà nói thật, có phải các người cứ nhìn thấy người mặc đồ rằn ri thì cho rằng là chiến hữu không? Giống như câu người ta hay nói, có sữa chính là mẹ đó hả?”
Đám cướp biển đang khống chế các binh lính Quân khu 2 nghe thấy thế cười ầm lên.
Những tiếng cười nhạo chói tai kia khiến sắc mặt Nhiếp Thành Thắng đỏ bừng.
Đầu tiên, ba đội lính của ông ta bị bắt. Ông ta vừa sợ cấp trên phát hiện, lại bị Nhiếp Nhiên uy hiếp nên rơi vào đường cùng. Sau đó, bỗng dưng lại nghe báo lính của mình trốn thoát thành công, khiến ông ta vui quá hóa lơ là phòng bị.
Để rồi bây giờ lại rơi vào tay địch.
“Chỉ nhìn quần áo, chẳng quan tâm mặt mũi đối phương ra sao đã tin tưởng là người mình, trên thế giới này còn có ai ngu ngốc ngây thơ hơn các người không?”
Giọng nói tràn đầy vẻ giễu cợt của Nhiếp Nhiên càng làm đám cướp biển cười lớn hơn.
Vẻ mặt Nhiếp Thành Thắng từ từ tái mét.
Ông ta chưa từng chịu nhục thế này.
“Binh lính của tôi đâu, cô giấu lính của tôi ở đâu rồi!” Nhiếp Thành Thắng nghiến răng hỏi.
Nhiếp Nhiên liếc ông ta, “Bây giờ ông nghĩ đến bọn họ rồi à? Vậy trước đó ông làm gì? Nếu không phải tôi dụ ông ra ngoài, bây giờ chắc ông đã lập đội hình định tiến công nhỉ?”
Nhiếp Thành Thắng bị nói trúng tim đen đành câm nín.
“Chậc chậc, vì mình được sống mà không tiếc đẩy toàn bộ ba mươi người kia vào địa ngục, cấp trên như ông đúng là độc ác.”
Nhiếp Nhiên thấy sự thay đổi nhỏ ở đáy mắt ông ta, biết mình đoán trúng rồi.
“Này, cấp trên như vậy mà các người còn đi theo ông ta, không sợ bị ông ta hại chết à?” Cô cười châm biếm nói với mấy người khác: “Đến lúc nào đó, ông ta đạp lên máu tươi của các người để thăng chức, các người không thấy sợ à?”
Sự khiêu khích và cười nhạo thẳng thừng lại không che giấu kia khiến Nhiếp Thành Thắng vô cùng sốt ruột.
Ông ta không quan tâm đến con dao trên cổ, tức giận quát lên, “Cô câm miệng lại!”
“Ông bảo tôi câm miệng?” Nhiếp Nhiên vẫn nhếch miệng cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự lạnh lùng, “Xem ra ông vẫn chưa làm rõ tình hình bây giờ rồi, có cần tôi giúp ông nhận thức một chút không?”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy lời nói u ám của cô, trái tim bỗng căng lên, lửa giận tràn đầy lập tức bị dập tắt.
Chỉ vì ông ta cảm nhận được con dao sắc bén kia đã rạch một vết trên cổ mình.
Cảm giác đau nhói khiến cơ thể ông ta căng cứng lại.
Ông ta rất sợ Nhiếp Nhiên nhất thời nhỡ tay, cắt đứt cổ họng và mạch máu của mình.
Nhiếp Nhiên rất hài lòng với sự hoảng sợ của ông ta, cô cười hỏi: “Bây giờ ông đã hiểu tình hình của mình rồi chứ?”
Sự chú ý của Nhiếp Thành Thắng đều đặt lên con dao kia, căn bản không chú ý Nhiếp Nhiên đang nói gì.
Nhiếp Nhiên lại dí mạnh con dao hơn, máu nhanh chóng rỉ ra từ vết thương, “Tôi đang nói chuyện, mong ông tôn trọng tôi một chút, cho tôi một câu trả lời được chứ?”
Lời cô nói rất dịu dàng, nhưng động tác trên tay lại thô bạo.
Đó hoàn toàn chính là uy hiếp và cảnh cáo.
Chương 1533.2THẮNG LỢI TRỞ VỀ - VỀ ĐẢO
“Shhh...”
Nhiếp Thành Thắng cảm nhận được sự đau đớn, không nhịn được hít một thật sâu.
Sau khi hoàn hồn lại, ông ta mới trả lời: “Hiểu... hiểu rồi...”
Nhiếp Nhiên thấy ông ta ngoan ngoãn như vậy, đâu có còn bộ dạng oai phong như lúc ở nhà nên cười trêu đùa, “Thật thức thời.”
Biểu hiện nghe lời của ông ta khiến Nhiếp Nhiên tương đối hài lòng.
Nhưng chuyện này lại làm cho Nhiếp Thành Thắng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Đây là điều ông ta chưa bao giờ gặp.
“Các người làm như vậy sẽ chỉ khiến mình rơi vào bước đường cùng thôi, tôi khuyên các người sớm đầu hàng thì hơn.”
Ông ta bị áp chế hoàn toàn nên không có cách nào phản kháng lại được, chỉ có thể cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, cố gắng khuyên nhủ bọn họ.
Nhưng lời ông ta vào tai Nhiếp Nhiên lại như một trò cười, “Bước đường cùng? Ông cảm thấy bây giờ chúng tôi rơi vào bước đường cùng hay là các người rơi vào bước đường cùng?”
Nhiếp Thành Thắng nhìn mình, lại nhìn bọn họ.
Ai thắng ai thua, nhìn qua là thấy ngay.
“Thế nào, là ai đang ở bước đường cùng?” Nhiếp Nhiên ép sát từng bước, dường như muốn ép ông ta đến cùng.
Nhiếp Thành Thắng ngại vì con dao đặt ở trên cổ mình, không biết làm sao chỉ có thể kìm nén sự nhục nhã lại, đáp: “Chúng tôi.”
“Cái gì?” Nhiếp Nhiên giả vờ không nghe thấy, cười hỏi.
Vẻ mặt cố ý kia khiến Nhiếp Thành Thắng tức đến ngứa răng, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Nhiếp Nhiên thấy ông ta như vậy, cô lại dùng sức mấy phần, ép cho lửa giận vừa mới dâng lên của ông ta phải nén xuống.
“Là chúng tôi.”
Ông ta nâng cao giọng trả lời khiến những binh lính bên cạnh nghe thấy rối rít quay đầu đi, không đành lòng nghe tiếp.
“Lời phải nói hoàn chỉnh mới được, các người làm sao?”
Bức bách liên tục như vậy, cuối cùng cũng chạm đến ranh giới cuối cùng của Nhiếp Thành Thắng.
Ông ta lập tức nhìn cô bằng ánh mắt uy nghiêm mà sắc bén.
“Ôi ôi, tức giận rồi à, không hổ là người nhiều năm chinh chiến, nhìn ánh mắt hung dữ này đi!” Giọng Nhiếp Nhiên nồng đậm sự nhạo báng, căn bản không sợ ông ta, “Có điều, từ xưa tới nay thắng làm vua thua làm giặc, phải chịu nổi thua thiệt mới được.”
Đám cướp biển xung quanh hiếm khi thấy cô Diệp vui vẻ như vậy, ai cũng đều phối hợp với cô.
“Không sai, thắng làm vua thua làm giặc có hiểu không! Nếu thua rồi thì nhận đi.”
“Nhận đi nhận đi, gặp cô Diệp của chúng tao, chúng mày chỉ có thể cam chịu số phận thôi.”
Các binh lính bị bắt thấy sư đoàn trưởng nhà mình bị giễu cợt như vậy, lập tức tức giận, “Đủ chưa hả, rốt cuộc các người muốn thế nào, nếu như thắng làm vua thua làm giặc, vậy thì cứ dứt khoát đi!”
Có người thứ nhất mở miệng, người phía sau cũng bắt đầu phản kháng.
“Không sai, làm cho dứt khoát đi! Đừng có lải nhải nữa!”
“Đúng thế, cần gì phải lãng phí thời gian.”
So sánh với các binh lính kích động kia mà nói, phản ứng của Nhiếp Thành Thắng khiến người ta thất vọng rất nhiều.
Mặc dù vừa rồi còn uy nghi như vậy, nhưng bây giờ lại không nói tiếng nào.
Có điều, người như ông ta, vì bảo vệ tính mạng của mình mà chịu chút khuất nhục, Nhiếp Nhiên cảm thấy rất bình thường.
Chương 1533.3THẮNG LỢI TRỞ VỀ - VỀ ĐẢO
Nhiếp Nhiên nhìn Lưu Đức dẫn đầu đám lính phản kháng kia, nói: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với các người, người tôi muốn chỉ có một mình ông ta.”
Không phải Nhiếp Thành Thắng sợ chết sao, thế thì cô càng phải bắt ông ta, lợi dụng ông ta.
Còn những người không sợ chết kia, cô đều bỏ qua.
Quả nhiên, Nhiếp Thành Thắng nghe thấy cô nói như vậy thì vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Nhiếp Nhiên rất hưởng thụ dáng vẻ giận mà không dám nói của ông ta, cô mỉm cười, phân phó đám người kia: “Tước hết dao và súng của bọn chúng, sau đó thả bọn chúng đi.”
“Hả?”
Những tên cướp biển kia đều ngẩn ra.
Nhiếp Nhiên thấy bọn chúng không nhúc nhích, lạnh lùng quét mắt qua, “Không hiểu lời tôi nói à?”
Đám người kia vội vàng gật đầu lia lịa rồi nhanh nhẹn bắt tay vào lột đồ, ngay cả quần áo cũng không tha.
Sau khi lấy hết tất cả, Nhiếp Nhiên mới nói với đám lính, “Các người có thể đi rồi.”
Mấy người lính kia mặc đồ lót đứng ở đó, mặc dù gió lạnh thổi qua nhưng bọn họ đều đứng thẳng người, hung hăng trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười một tiếng, “Sao thế? Không muốn đi à? Đáng tiếc, tôi chưa bao giờ nuôi người vô dụng, nếu như các người vẫn không chịu đi, tôi cũng chỉ có thể giải quyết toàn bộ các người tại chỗ, sau đó ném xuống biển thôi.”
Điệu cười của cô khiến cho những binh lính kia run lên.
Lưu Đức đứng đầu tiên vẫn cố gắng nhắc nhở, “Tôi khuyên cô mau thả sư đoàn trưởng của chúng tôi ra đi, bây giờ quân đội của chúng tôi vẫn chưa đến, nếu như đến rồi, các người sẽ không chống lại được đâu.”
“Yên tâm, tôi có tiền đặt cược tốt như vậy, cho dù quân đội của các người đến hết, chắc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
Lưu Đức nghẹn họng không nói được gì.
“Mau đi đi, còn không đi là tôi sẽ đổi ý thật đấy.” Nhiếp Nhiên lại cảnh cáo một lần nữa.
Đám lính bị vơ vét vô cùng sạch sẽ, ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, chỉ có thể nhìn Nhiếp Thành Thắng, sau đó rời đi.
Bọn họ nhất định phải trở lại thuyền báo cáo chuyện này cho cấp trên, để cấp trên phái quân đội đến cứu sư đoàn trưởng cùng với chiến sĩ của ba đội kia.
Nhưng lúc bọn họ mới đi ra ngoài được mấy bước, Nhiếp Nhiên ở phía ở sau giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nói vọng theo: “À còn nữa, những binh lính kia đều bị trói ở trong rừng cây nhỏ hướng Tây Nam, các người đi cứu viện đi.”
Sau khi đám người kia chạy trốn một lần, cô sai người trói riêng bọn họ, mỗi người trên một thân cây.
Ngay cả Lưu Hồng Văn và Ngô Sướng cũng bị áp giải từ trong hang động qua đây trói vào.
Sau khi xác định trong thời gian ngắn bọn họ không thể cởi trói cho mình, cô mới rời đi.
“Tôi không thể chắc chắn phương hướng chính xác, nhưng các người gọi một tiếng, nhất định bọn họ có thể nghe thấy, đáp lại các người.”
Đám lính kia nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn Nhiếp Nhiên. Đáy mắt bọn họ tràn đầy vẻ kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng là không ngờ cô không chỉ thả bọn họ mà ngay cả ba đội kia cũng thả hết.
Tại sao?
Tại sao cô ta phải làm như vậy?
Hay đây cũng là một cái bẫy?
Nhiếp Nhiên nhìn thấu nghi ngờ trong mắt bọn họ nên cười nói: “Yên tâm, lần này tuyệt đối không phải là bẫy. Tôi nói rồi, tôi chỉ cần một mình ông ta, nói được là làm được.”
Lúc đầu trao đổi với sư đoàn trưởng, cô thật sự nói muốn dùng sư đoàn trưởng đổi lấy ba đội bọn họ.
Nguồn:
Nhưng mà...
Nhưng mà cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ.
Một tên cướp biển lại tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa như vậy sao?
Lưu Đức nhất thời không hiểu kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ có thể tạm thời gạt nó sang một bên, quyết định cứu người của ba đội kia đã rồi tính sau.
Chờ đến khi bóng đám lính biến mất trong sương mù, Nhiếp Nhiên mới sai người lột hết súng, quần áo cùng với giày, tất trên người Nhiếp Thành Thắng xuống.
Nhiếp Thành Thắng chưa bao giờ bị đối xử như thế này, nhìn ông ta thảm hại như một tên ăn mày.
Thấy dáng vẻ này của Nhiếp Thành Thắng, cô thầm cảm thán trong lòng. Nhiếp Nhiên ơi Nhiếp Nhiên, mặc dù tạm thời vẫn chưa quật ngã được ông ta, nhưng biến ông ta thành bộ dạng quẫn bách này, cô ở trên trời có linh thiêng, chắc trong lòng cũng thoải mái hơn một chút nhỉ?
Sau khi đi vào, ông ta nhìn thấy những binh lính được phái đi cứu viện đều đã bị trói gô lại rồi.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng ông ta cũng lập tức tiêu tan.
Lại một lần nữa bị tiêu diệt toàn quân.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ chán nản của ông ta, không chút khách khí châm chọc, “Nhưng mà nói thật, có phải các người cứ nhìn thấy người mặc đồ rằn ri thì cho rằng là chiến hữu không? Giống như câu người ta hay nói, có sữa chính là mẹ đó hả?”
Đám cướp biển đang khống chế các binh lính Quân khu 2 nghe thấy thế cười ầm lên.
Những tiếng cười nhạo chói tai kia khiến sắc mặt Nhiếp Thành Thắng đỏ bừng.
Đầu tiên, ba đội lính của ông ta bị bắt. Ông ta vừa sợ cấp trên phát hiện, lại bị Nhiếp Nhiên uy hiếp nên rơi vào đường cùng. Sau đó, bỗng dưng lại nghe báo lính của mình trốn thoát thành công, khiến ông ta vui quá hóa lơ là phòng bị.
Để rồi bây giờ lại rơi vào tay địch.
“Chỉ nhìn quần áo, chẳng quan tâm mặt mũi đối phương ra sao đã tin tưởng là người mình, trên thế giới này còn có ai ngu ngốc ngây thơ hơn các người không?”
Giọng nói tràn đầy vẻ giễu cợt của Nhiếp Nhiên càng làm đám cướp biển cười lớn hơn.
Vẻ mặt Nhiếp Thành Thắng từ từ tái mét.
Ông ta chưa từng chịu nhục thế này.
“Binh lính của tôi đâu, cô giấu lính của tôi ở đâu rồi!” Nhiếp Thành Thắng nghiến răng hỏi.
Nhiếp Nhiên liếc ông ta, “Bây giờ ông nghĩ đến bọn họ rồi à? Vậy trước đó ông làm gì? Nếu không phải tôi dụ ông ra ngoài, bây giờ chắc ông đã lập đội hình định tiến công nhỉ?”
Nhiếp Thành Thắng bị nói trúng tim đen đành câm nín.
“Chậc chậc, vì mình được sống mà không tiếc đẩy toàn bộ ba mươi người kia vào địa ngục, cấp trên như ông đúng là độc ác.”
Nhiếp Nhiên thấy sự thay đổi nhỏ ở đáy mắt ông ta, biết mình đoán trúng rồi.
“Này, cấp trên như vậy mà các người còn đi theo ông ta, không sợ bị ông ta hại chết à?” Cô cười châm biếm nói với mấy người khác: “Đến lúc nào đó, ông ta đạp lên máu tươi của các người để thăng chức, các người không thấy sợ à?”
Sự khiêu khích và cười nhạo thẳng thừng lại không che giấu kia khiến Nhiếp Thành Thắng vô cùng sốt ruột.
Ông ta không quan tâm đến con dao trên cổ, tức giận quát lên, “Cô câm miệng lại!”
“Ông bảo tôi câm miệng?” Nhiếp Nhiên vẫn nhếch miệng cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự lạnh lùng, “Xem ra ông vẫn chưa làm rõ tình hình bây giờ rồi, có cần tôi giúp ông nhận thức một chút không?”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy lời nói u ám của cô, trái tim bỗng căng lên, lửa giận tràn đầy lập tức bị dập tắt.
Chỉ vì ông ta cảm nhận được con dao sắc bén kia đã rạch một vết trên cổ mình.
Cảm giác đau nhói khiến cơ thể ông ta căng cứng lại.
Ông ta rất sợ Nhiếp Nhiên nhất thời nhỡ tay, cắt đứt cổ họng và mạch máu của mình.
Nhiếp Nhiên rất hài lòng với sự hoảng sợ của ông ta, cô cười hỏi: “Bây giờ ông đã hiểu tình hình của mình rồi chứ?”
Sự chú ý của Nhiếp Thành Thắng đều đặt lên con dao kia, căn bản không chú ý Nhiếp Nhiên đang nói gì.
Nhiếp Nhiên lại dí mạnh con dao hơn, máu nhanh chóng rỉ ra từ vết thương, “Tôi đang nói chuyện, mong ông tôn trọng tôi một chút, cho tôi một câu trả lời được chứ?”
Lời cô nói rất dịu dàng, nhưng động tác trên tay lại thô bạo.
Đó hoàn toàn chính là uy hiếp và cảnh cáo.
Chương 1533.2THẮNG LỢI TRỞ VỀ - VỀ ĐẢO
“Shhh...”
Nhiếp Thành Thắng cảm nhận được sự đau đớn, không nhịn được hít một thật sâu.
Sau khi hoàn hồn lại, ông ta mới trả lời: “Hiểu... hiểu rồi...”
Nhiếp Nhiên thấy ông ta ngoan ngoãn như vậy, đâu có còn bộ dạng oai phong như lúc ở nhà nên cười trêu đùa, “Thật thức thời.”
Biểu hiện nghe lời của ông ta khiến Nhiếp Nhiên tương đối hài lòng.
Nhưng chuyện này lại làm cho Nhiếp Thành Thắng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Đây là điều ông ta chưa bao giờ gặp.
“Các người làm như vậy sẽ chỉ khiến mình rơi vào bước đường cùng thôi, tôi khuyên các người sớm đầu hàng thì hơn.”
Ông ta bị áp chế hoàn toàn nên không có cách nào phản kháng lại được, chỉ có thể cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, cố gắng khuyên nhủ bọn họ.
Nhưng lời ông ta vào tai Nhiếp Nhiên lại như một trò cười, “Bước đường cùng? Ông cảm thấy bây giờ chúng tôi rơi vào bước đường cùng hay là các người rơi vào bước đường cùng?”
Nhiếp Thành Thắng nhìn mình, lại nhìn bọn họ.
Ai thắng ai thua, nhìn qua là thấy ngay.
“Thế nào, là ai đang ở bước đường cùng?” Nhiếp Nhiên ép sát từng bước, dường như muốn ép ông ta đến cùng.
Nhiếp Thành Thắng ngại vì con dao đặt ở trên cổ mình, không biết làm sao chỉ có thể kìm nén sự nhục nhã lại, đáp: “Chúng tôi.”
“Cái gì?” Nhiếp Nhiên giả vờ không nghe thấy, cười hỏi.
Vẻ mặt cố ý kia khiến Nhiếp Thành Thắng tức đến ngứa răng, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Nhiếp Nhiên thấy ông ta như vậy, cô lại dùng sức mấy phần, ép cho lửa giận vừa mới dâng lên của ông ta phải nén xuống.
“Là chúng tôi.”
Ông ta nâng cao giọng trả lời khiến những binh lính bên cạnh nghe thấy rối rít quay đầu đi, không đành lòng nghe tiếp.
“Lời phải nói hoàn chỉnh mới được, các người làm sao?”
Bức bách liên tục như vậy, cuối cùng cũng chạm đến ranh giới cuối cùng của Nhiếp Thành Thắng.
Ông ta lập tức nhìn cô bằng ánh mắt uy nghiêm mà sắc bén.
“Ôi ôi, tức giận rồi à, không hổ là người nhiều năm chinh chiến, nhìn ánh mắt hung dữ này đi!” Giọng Nhiếp Nhiên nồng đậm sự nhạo báng, căn bản không sợ ông ta, “Có điều, từ xưa tới nay thắng làm vua thua làm giặc, phải chịu nổi thua thiệt mới được.”
Đám cướp biển xung quanh hiếm khi thấy cô Diệp vui vẻ như vậy, ai cũng đều phối hợp với cô.
“Không sai, thắng làm vua thua làm giặc có hiểu không! Nếu thua rồi thì nhận đi.”
“Nhận đi nhận đi, gặp cô Diệp của chúng tao, chúng mày chỉ có thể cam chịu số phận thôi.”
Các binh lính bị bắt thấy sư đoàn trưởng nhà mình bị giễu cợt như vậy, lập tức tức giận, “Đủ chưa hả, rốt cuộc các người muốn thế nào, nếu như thắng làm vua thua làm giặc, vậy thì cứ dứt khoát đi!”
Có người thứ nhất mở miệng, người phía sau cũng bắt đầu phản kháng.
“Không sai, làm cho dứt khoát đi! Đừng có lải nhải nữa!”
“Đúng thế, cần gì phải lãng phí thời gian.”
So sánh với các binh lính kích động kia mà nói, phản ứng của Nhiếp Thành Thắng khiến người ta thất vọng rất nhiều.
Mặc dù vừa rồi còn uy nghi như vậy, nhưng bây giờ lại không nói tiếng nào.
Có điều, người như ông ta, vì bảo vệ tính mạng của mình mà chịu chút khuất nhục, Nhiếp Nhiên cảm thấy rất bình thường.
Chương 1533.3THẮNG LỢI TRỞ VỀ - VỀ ĐẢO
Nhiếp Nhiên nhìn Lưu Đức dẫn đầu đám lính phản kháng kia, nói: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với các người, người tôi muốn chỉ có một mình ông ta.”
Không phải Nhiếp Thành Thắng sợ chết sao, thế thì cô càng phải bắt ông ta, lợi dụng ông ta.
Còn những người không sợ chết kia, cô đều bỏ qua.
Quả nhiên, Nhiếp Thành Thắng nghe thấy cô nói như vậy thì vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Nhiếp Nhiên rất hưởng thụ dáng vẻ giận mà không dám nói của ông ta, cô mỉm cười, phân phó đám người kia: “Tước hết dao và súng của bọn chúng, sau đó thả bọn chúng đi.”
“Hả?”
Những tên cướp biển kia đều ngẩn ra.
Nhiếp Nhiên thấy bọn chúng không nhúc nhích, lạnh lùng quét mắt qua, “Không hiểu lời tôi nói à?”
Đám người kia vội vàng gật đầu lia lịa rồi nhanh nhẹn bắt tay vào lột đồ, ngay cả quần áo cũng không tha.
Sau khi lấy hết tất cả, Nhiếp Nhiên mới nói với đám lính, “Các người có thể đi rồi.”
Mấy người lính kia mặc đồ lót đứng ở đó, mặc dù gió lạnh thổi qua nhưng bọn họ đều đứng thẳng người, hung hăng trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười một tiếng, “Sao thế? Không muốn đi à? Đáng tiếc, tôi chưa bao giờ nuôi người vô dụng, nếu như các người vẫn không chịu đi, tôi cũng chỉ có thể giải quyết toàn bộ các người tại chỗ, sau đó ném xuống biển thôi.”
Điệu cười của cô khiến cho những binh lính kia run lên.
Lưu Đức đứng đầu tiên vẫn cố gắng nhắc nhở, “Tôi khuyên cô mau thả sư đoàn trưởng của chúng tôi ra đi, bây giờ quân đội của chúng tôi vẫn chưa đến, nếu như đến rồi, các người sẽ không chống lại được đâu.”
“Yên tâm, tôi có tiền đặt cược tốt như vậy, cho dù quân đội của các người đến hết, chắc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
Lưu Đức nghẹn họng không nói được gì.
“Mau đi đi, còn không đi là tôi sẽ đổi ý thật đấy.” Nhiếp Nhiên lại cảnh cáo một lần nữa.
Đám lính bị vơ vét vô cùng sạch sẽ, ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, chỉ có thể nhìn Nhiếp Thành Thắng, sau đó rời đi.
Bọn họ nhất định phải trở lại thuyền báo cáo chuyện này cho cấp trên, để cấp trên phái quân đội đến cứu sư đoàn trưởng cùng với chiến sĩ của ba đội kia.
Nhưng lúc bọn họ mới đi ra ngoài được mấy bước, Nhiếp Nhiên ở phía ở sau giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nói vọng theo: “À còn nữa, những binh lính kia đều bị trói ở trong rừng cây nhỏ hướng Tây Nam, các người đi cứu viện đi.”
Sau khi đám người kia chạy trốn một lần, cô sai người trói riêng bọn họ, mỗi người trên một thân cây.
Ngay cả Lưu Hồng Văn và Ngô Sướng cũng bị áp giải từ trong hang động qua đây trói vào.
Sau khi xác định trong thời gian ngắn bọn họ không thể cởi trói cho mình, cô mới rời đi.
“Tôi không thể chắc chắn phương hướng chính xác, nhưng các người gọi một tiếng, nhất định bọn họ có thể nghe thấy, đáp lại các người.”
Đám lính kia nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn Nhiếp Nhiên. Đáy mắt bọn họ tràn đầy vẻ kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng là không ngờ cô không chỉ thả bọn họ mà ngay cả ba đội kia cũng thả hết.
Tại sao?
Tại sao cô ta phải làm như vậy?
Hay đây cũng là một cái bẫy?
Nhiếp Nhiên nhìn thấu nghi ngờ trong mắt bọn họ nên cười nói: “Yên tâm, lần này tuyệt đối không phải là bẫy. Tôi nói rồi, tôi chỉ cần một mình ông ta, nói được là làm được.”
Lúc đầu trao đổi với sư đoàn trưởng, cô thật sự nói muốn dùng sư đoàn trưởng đổi lấy ba đội bọn họ.
Nguồn:
Nhưng mà...
Nhưng mà cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ.
Một tên cướp biển lại tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa như vậy sao?
Lưu Đức nhất thời không hiểu kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ có thể tạm thời gạt nó sang một bên, quyết định cứu người của ba đội kia đã rồi tính sau.
Chờ đến khi bóng đám lính biến mất trong sương mù, Nhiếp Nhiên mới sai người lột hết súng, quần áo cùng với giày, tất trên người Nhiếp Thành Thắng xuống.
Nhiếp Thành Thắng chưa bao giờ bị đối xử như thế này, nhìn ông ta thảm hại như một tên ăn mày.
Thấy dáng vẻ này của Nhiếp Thành Thắng, cô thầm cảm thán trong lòng. Nhiếp Nhiên ơi Nhiếp Nhiên, mặc dù tạm thời vẫn chưa quật ngã được ông ta, nhưng biến ông ta thành bộ dạng quẫn bách này, cô ở trên trời có linh thiêng, chắc trong lòng cũng thoải mái hơn một chút nhỉ?
Bình luận facebook