• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cưng chiều cô vợ quân nhân Full 2024 (22 Viewers)

  • Chap-1541

Chương 1541




Hoàng hôn buông xuống, tham mưu trưởng ở trên thuyền đợi mãi không thấy phó tham mưu trưởng báo cáo tin tức gì. Quá sốt ruột, ông ta hỏi lính cần vụ ở bên cạnh, “Phó tham mưu trưởng đâu? Sao cả ngày nay tôi không nhìn thấy anh ta đâu cả?”



Anh lính kia trả lời ấp úng: “Chuyện này… Báo cáo, đến bây giờ phó tham mưu trưởng vẫn chưa về.”



“Chưa về? Đã một ngày rồi, sao mà vẫn chưa về?”



“Chúng tôi cũng không biết.”



“Vậy các cậu còn không lập tức phái người đi xem xem.”



Tham mưu trưởng nói như vậy, lính cần vụ kia lập tức vâng lệnh, đi ra ngoài.



Một tiếng sau, người được phái ra ngoài đã quay lại, “Báo cáo tham mưu trưởng. Phó tham mưu trưởng đang ngồi một mình ở chỗ đó kiểm tra tiền cho bọn chúng, bọn chúng nói không kiểm tra xong sẽ không cho gặp người.”



“Cái gì?!” Tham mưu trưởng kinh ngạc, đứng phắt lên khỏi ghế.



Mấy sĩ quan đang định tới hỏi tiến triển của chuyện này, không nhịn được tức giận mắng, “Thế này đúng là ức hiếp người quá đáng! Bọn khốn kiếp này!”



“Tham mưu trưởng, chuyện này không thể nhịn được nữa, rõ ràng là bọn chúng đang khiêu khích chúng ta!”



“Tham mưu trưởng, đêm nay chúng ta phái người tập kích bất ngờ đi.”



“Đúng vậy, bọn chúng không để cho chúng ta gặp người, cứ kéo dài mãi, nói không chừng đã sớm âm thầm giải quyết người rồi. Tham mưu trưởng, chúng ta không thể kéo dài như vậy nữa.”



“Không sai, kéo dài càng lâu càng không tốt.”



Một đám người hùng hổ, vẻ mặt giận dữ, dễ thấy là bị sự khiêu khích của cô gái kia chọc giận hoàn toàn rồi.



Lần này tham mưu trưởng đã bắt đầu dao động.



Đối phương ba lần bốn lượt kiếm cớ trì hoãn, điều này thật sự là quá khả nghi.



“Nhưng bây giờ chúng ta không có chứng cứ chứng minh có phải Sư đoàn trưởng Nhiếp đã bị giải quyết rồi không, nếu như không có thì phải làm thế nào?” Tham mưu trưởng ngồi tại chỗ, vẻ mặt rất băn khoăn. “Hơn nữa, chúng ta không hiểu rõ vị trí địa lý nơi này, chúng ta đều là lục quân, nếu như không thành công sẽ chỉ khiến Sư đoàn trưởng Nhiếp càng rơi vào nguy hiểm lớn hơn.”



Lần này Quân khu 2 bị điều đến đột xuất, lên đảo tác chiến cũng không phải là thế mạnh của bọn họ, bây giờ bọn họ vốn ở thế yếu, nếu như làm việc lỗ mãng, ngộ nhỡ tệ hơn thì làm thế nào?



“Thế này đi, bây giờ tôi lập tức lập tức gọi điện thoại cho cấp trên, yêu cầu điều động một đội tới.” Một sĩ quan ở bên cạnh nói.



Đề nghị của ông ta nhanh chóng được mọi người đồng ý.



Bọn họ lập tức liên lạc với phó tham mưu trưởng, bảo ông ta cứ ở yên trên đảo; sau đó lại cấp tốc xin điều động một đội thủy quân lục chiến đến chi viện.



Rất nhanh, chỉ sau hai tiếng, một tiểu đội đã đi trực thăng tới.



Nhận được tin tức, tham mưu trưởng đã dẫn người đứng ở trên boong tàu đợi từ sớm.



Ánh đèn của máy bay trực thăng lóe lên từ phía xa, đi kèm với đó là tiếng quạt quay phành phạch. Tốc độ gió lớn khiến người đứng ở trên boong tàu đều phải nheo mắt lại.



Bọn họ ngẩng đầu nhìn máy bay trực thăng dừng lại trên bầu trời phía trên đầu.



Tiếp đó, một cái thang dây được ném xuống.



Các binh lính theo thứ tự, thuần thục trèo xuống rồi đứng nghiêm ở boong tàu.



Ai cũng mặc đồ rằn ri đứng thẳng tắp ở đó, giống như một cái kiếm rét lạnh rút ra khỏi vỏ, khiến cho người ta cảm nhận được khí thế không thể xem nhẹ, khác hẳn với binh lính thông thường.



Nhưng lúc tham mưu trưởng vừa định tiến lên đón đội trưởng của đội thủy quân lục chiến thì lại phát hiện lần này không chỉ có người của đội thủy quân lục chiến, còn có cả chỉ huy cao nhất của đơn vị dự bị - Lý Tông Dũng, cũng cùng xuống máy bay trực thăng.



Lúc nhìn thấy Lý Tông Dũng, tham mưu trưởng không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Sao Tiểu đoàn trưởng Lý cũng đến đây?”




Chương 1541.2ĐƠN VỊ DỰ BỊ TIẾN ĐÁNH



Lý Tông Dũng cười nói: “Nói ra cũng trùng hợp, tôi đang cùng Đội trưởng Lưu tổ chức diễn tập dã ngoại thì nghe thấy chỗ các anh xảy ra chuyện, nên tôi đến cùng.”



“Vậy thì thật là cảm ơn, bây giờ tôi không biết phải làm thế nào nữa.”



Cả nhóm người đi vào bên trong phòng họp, Lý Tông Dũng là chỉ huy trưởng cao nhất của lần cứu viện này, ông bắt đầu hỏi thăm toàn bộ quá trình.



“Nghe nói Sư đoàn trưởng Nhiếp bị bắt rồi à?”



Chức vụ tiểu đoàn trưởng của Lý Tông Dũng không cao, nhưng đơn vị dự bị lại có vị trí không thấp, cho nên cũng không coi là thấp hơn vị tham mưu trưởng kia.



“Đúng vậy, bị bắt vào hai ngày trước.” Tham mưu trưởng trả lời ngắn gọn.



“Đối phương có đưa ra điều kiện gì không?”



“Tạm thời là ba trăm triệu, cộng thêm đồ đạc.”



Lý Tông Dũng không nhịn được khẽ cau mày lại, “Tạm thời là ý gì?”



Nhắc đến chuyện này, tham mưu trưởng lộ ra vẻ khó xử, “Bởi vì mỗi ngày bọn chúng đều sẽ không ngừng tăng giá, qua tối nay, ngày mai sẽ tăng lên bốn trăm triệu.”



Đội trưởng Lưu của đội thủy quân lục chiến kinh ngạc hỏi: “Vậy không phải là cố ý đùa giỡn mọi người à?”



“Đúng vậy, chính là không ngừng kéo dài thời gian.” Tham mưu trưởng nói tới chỗ này, đột nhiên nghĩ đến phó tham mưu trưởng xui xẻo kia, “Còn quá đáng hơn là cô gái kia còn bắt phó tham mưu trưởng của chúng tôi ở lại trên đảo, nói là phải kiểm tra tiền, ba trăm triệu, đếm suốt đêm vẫn chưa được về.”



“Con gái?” Đội trưởng Lưu lập tức kinh ngạc.



“Đúng vậy, lão đại của bọn chúng là phụ nữ, nghe giọng thì còn rất trẻ, nhưng lại vô cùng gian xảo, hoàn toàn không ra bài theo lẽ tự nhiên, cũng rất to gan. Ba đội của chúng tôi bị thua hết trong tay cô ta.”



“Có thể khiến nhiều người đàn ông nghe lời cô ta như vậy, có lẽ là có chút thủ đoạn và năng lực.” Đội trưởng Lưu chuyển tầm mắt sang nhìn Lý Tông Dũng, “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào, lập tức lên đảo tập kích bất ngờ à?”



Lý Tông Dũng hỏi: “Đám cướp biển kia có cho các anh gặp Sư đoàn trưởng Nhiếp không?”



Tham mưu trưởng sầm mặt, thở dài một tiếng, “Không gặp được, cô ta nói có ba trăm triệu, tâm trạng cô ta tốt sẽ cho gặp, bây giờ lại nói đếm xong tiền mới cho gặp, không ngừng kéo dài thời gian.”



“Nhìn từ tình hình này, tôi cảm thấy có lẽ Sư đoàn trưởng Nhiếp không ổn rồi.” Đội trưởng Lưu phát biểu suy nghĩ của cá nhân mình.



Tham mưu trưởng nghe xong, thấy hơi căng thẳng, “Cậu nói là…”



“Đối phương ba lần bốn lượt kéo dài thời gian, không để cho chúng ta gặp, chuyện này đối với bọn chúng mà nói cũng không phải là một lựa chọn quá tốt, nhưng bọn chúng vẫn làm như vậy, thế thì tôi chỉ có thể cho là Sư đoàn trưởng Nhiếp đã bị xử lý rồi.”



Anh ta là người đứng ngoài quan sát, những chỗ phân tích đều đúng trọng tâm nhất.



Tham mưu trưởng lập tức cuống lên, “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”



“Chúng ta không quen thuộc địa hình trên đảo bằng bọn chúng, nếu muốn giao chiến chính diện thì khá bất lợi, chỉ có thể tập kích bất ngờ.” Đội trưởng Lưu nói xong, lại quay ra hỏi Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng Lý, anh cảm thấy thế nào?”



Lý Tông Dũng ngồi đó với vẻ mặt nặng nề, mãi mà không nói gì.



Hình như là ông đang suy nghĩ cái gì đó.



Qua rất lâu sau, ông mới đáp, “Được.”




Chương 1541.3ĐƠN VỊ DỰ BỊ TIẾN ĐÁNH



Sau khi lấy được sự đồng ý của ông, tất cả mọi người lập tức bắt đầu chuẩn bị.



Bọn họ đều không rõ địa hình trên đảo.



Không có bản đồ, bọn họ không thể nào chắc chắn nơi bọn chúng ẩn nấp, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên phó tham mưu trưởng.



Ông ta là người duy nhất có thể ở trên đảo.



Bọn họ quyết định để cho ông ta dụ những tên cướp biển kia ra, sau đó sẽ để cho binh lính ẩn nấp chờ cơ hội ở xung quanh tiến lên bắt trọn bọn chúng.



Chỉ cần bắt được lão đại của bọn chúng, thế thì những tên tôm tép kia cũng không nhảy được bao lâu.



Trong phòng họp sôi nổi thảo luận đủ kiểu phương án và ý kiến khác nhau, mà các binh lính bên ngoài thì tạm thời nghỉ ngơi ở trên boong tàu.



Vừa rồi đúng là đơn vị dự bị đang làm sát hạch huấn luyện dã ngoại. Lần sát hạch này cấp bách và căng thẳng hơn so với bất cứ lần sát hạch nào trước kia.



Bọn họ không chỉ phải tự sinh tồn ở trên đảo mười ngày, hơn nữa còn phải lo lắng “quân địch” tập kích bất ngờ.



Mà lần này “quân địch” chính là binh lính của đội thủy quân lục chiến.



Tuy nói đơn vị dự bị là đơn vị ưu tú, là nơi cung cấp lính mũi nhọn cho các đơn vị khác, nhưng so với những người đã trải qua đủ loại huấn luyện tàn khốc này, bọn họ vẫn là kẻ tay mơ.



Sáu lớp, phần lớn đều bị tiêu diệt trong vòng năm, sáu ngày.



Không có nước, không có thức ăn, ngay cả lửa cũng không thể đốt để tránh bị người tập kích, lúc ngủ lại càng lo lắng sợ hãi.



Dưới áp lực tinh thần lớn như vậy, chỉ có mấy người kiên trì được.



Nhưng đến khi kết thúc cũng đều kiệt sức ngã ra đó, không thể nhúc nhích.



Khó khăn lắm mới tuyên bố kết thúc sát hạch thì tiểu đoàn trưởng lại ra lệnh cho bọn họ đi theo đội thủy quân lục chiến tới nơi này.



Còn người của đội thủy quân lục chiến hình như không cảm thấy sát hạch mười ngày này có cái gì vất vả, bọn họ huấn luyện còn khổ cực hơn thế này nhiều.



Đám người kia dã ngoại sinh tồn mười ngày, về cơ bản đều chưa ăn cái gì.



Bây giờ lên thuyền, bọn họ nhân thời gian nghỉ ngơi đến phòng bếp bảo người làm cho ít bánh bao để lấp đầy bụng.



Đám người cũ kia lúc huấn luyện thì nghiêm khắc với những người mới này, nhưng ở phương diện sinh hoạt thì vẫn chiếu cố những tay mơ của đơn vị dự bị, chủ động cầm bánh bao đến, phát cho từng người.



“Nhìn dáng vẻ mấy cậu đi, đợi ngày nào đó tân binh các cậu đến đơn vị của chúng tôi, các cậu sẽ biết cái gì gọi là không chết cũng phải lột một lớp da.” Mấy người lính cũ ở đội thủy quân lục chiến thấy Nghiêm Hoài Vũ và cả mấy người Hà Giai Ngọc ngồi tựa vào nhau, ngay cả sức ăn bánh bao cũng không có, tốt bụng nhắc nhở.



“Đúng vậy, các cậu còn quá trẻ tuổi, cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được.”



Những người cũ ở bên cạnh vừa châm chọc vừa gặm bánh bao trắng, vô cùng thảnh thơi.



“Các anh là lính cũ dĩ nhiên nói như vậy rồi, ban đầu lúc là tân binh tôi không tin các anh có thể chịu được.” Nghiêm Hoài Vũ bị người ta chế giễu như vậy, cầm bánh bao lên cắn mạnh một miếng.



“Không chịu được?” Binh lính kia cười một tiếng, gọi hai người đang phân phát bánh bao lại: “Tôi nói này Phương Lượng, Uông Tư Minh, không phải hai người cũng mới từ đơn vị dự bị ra ngoài sao, mau dùng kinh nghiệm bản thân dạy bọn họ đi. Các cậu ở đó có chịu được không?”



Lúc này Phương Lượng và Uông Tư Minh đã phát bánh bao xong một vòng rồi, cầm cái túi không đi đến.



Lúc sát hạch bọn họ không thấy đám người quen cũ này, bây giờ nhìn thấy, vẻ mặt cũng tươi cười hơn nhiều.



“Không có gì là chịu hay không chịu được cả, ở đó thời gian trôi qua rất nhanh.” Phương Lượng tìm một chỗ trống bên cạnh Lý Kiêu ngồi xuống.



Lý Kiêu thuận miệng lanh lảnh gọi một tiếng, “Giáo quan.”



“Tại sao em vẫn gọi tôi là giáo quan thế, tôi đã không phải là giáo quan của em nữa rồi.” Phương Lượng gặp được người quen cũ đã lâu không gặp nên tâm tình rất tốt. Ở đội thủy quân lục chiến trải qua huấn luyện lâu như vậy, gương mặt vốn có chút non trẻ của anh ta đã dần dần trở nên trưởng thành hơn. “Có điều vẫn là đã lâu không gặp, ở đơn vị dự bị sống có tốt không? Đã quen thuộc với huấn luyện ở lớp 1 chưa?”



“Bây giờ em không ở lớp 1.” Lý Kiêu đáp.



Phương Lương hơi ngạc nhiên, hỏi: “Vậy em ở lớp nào?”



“Em vẫn ở lớp 6.” Lý Kiêu trả lời.



“Làm sao có thể, hồi đó em vào lớp 6 chẳng qua là tạm thời mà thôi, sao lại...”



Anh ta vẫn muốn tiếp tục nói, lại nghe thấy Lý Kiêu nói: “Em từ chối.”



“Cái gì?” Phương Lượng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



Hồi đó lúc ở đội tân binh, anh ta đã biết mơ ước của Lý Kiêu chính là vào lớp 1 của đơn vị dự bị.



“Bây giờ chế độ đã sửa lại rồi nên không cần thiết nữa.” Vẻ mặt Lý Kiêu thản nhiên, hình như không vì thế mà cảm thấy hối hận.



Khi đó Nhiếp Nhiên “phản bội” quân đội, đám người Hà Giai Ngọc cũng được chia vào lớp 3 lớp 4, nhưng bọn họ không có một ai vui vẻ cả.



Đặc biệt là khi nhìn thấy tên Nhiếp Nhiên vẫn còn ở lớp 6, những người đó tự động từ bỏ suất vào lớp học mới, vẫn ở lại lớp cũ.



Giây phút đó, Lý Kiêu lại sinh ra suy nghĩ giống như bọn họ, cuối cùng lại cũng cùng nhau ở lại.



Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời này cô làm trái lại mơ ước ban đầu của mình.



Cô không biết tại sao mình lại làm như vậy. Nhưng mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, trong đầu cô lại nhớ đến cảnh năm đó cô và Nhiếp Nhiên ngồi ở trên con đường nhỏ trên đảo, uống rượu trò chuyện.



Không biết tại sao, đoạn ký ức này lại vô cùng sâu sắc với cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom