Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1551
Chương 1551
Bởi vì nghi ngờ nên khoảng thời gian đó Nhiếp Thành Thắng ở bệnh viện nghỉ ngơi thường xuyên gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng, muốn hỏi tình hình của Nhiếp Nhiên.
Lần nào Lý Tông Dũng cũng lấy lý do Nhiếp Nhiên đang huấn luyện, hoặc là Nhiếp Nhiên bận để đối phó với ông ta.
Càng kéo dài như vậy, Nhiếp Thành Thắng càng nghi ngờ.
Rốt cuộc là vì sao mà Lý Tông Dũng luôn từ chối không cho Nhiếp Nhiên nói chuyện điện thoại với mình?
Vì thế ông ta quyết định xuất viện trước hai ngày, cùng Diệp Trân đến sân bay, nhưng điểm đến của hai chuyến bay lại hoàn toàn khác nhau.
Ông ta bay đến đơn vị dự bị, còn Diệp Trân thì về nhà.
Từ buổi sáng làm thủ tục xuất viện đến khi ông ta đứng ở cổng đơn vị dự bị mất khoảng năm tiếng đồng hồ.
Lúc này đã là hai giờ chiều.
Thời tiết đầu mùa hè đã hơi nóng, đặc biệt là thời gian từ mười hai giờ trưa đến hai giờ chiều, mặt trời rất gay gắt.
Mà lúc này, Nhiếp Thành Thắng cứ đứng dưới ánh mặt trời đợi lính gác thông báo cho Lý Tông Dũng.
Lý Tông Dũng ngồi ở trong phòng làm việc nghe được tin tức này, nhảy dựng ra khỏi ghế, sắc mặt cũng thay đổi mấy lần, “Cái gì? Cậu nói Sư đoàn trưởng Nhiếp đang đợi ở cổng đơn vị hả?”
Binh lính đứng gác kia bình tĩnh trần thuật: “Đúng vậy, ngài ấy nói hôm nay tới là để đặc biệt cảm ơn ngài.”
“Chuyện này…”
Lý Tông Dũng còn chưa nghĩ ra cách để bảo lính đứng gác đuổi ông ta đi, đã nghe thấy ở đầu kia điện thoại đổi thành một giọng nói khác.
“Tiểu đoàn trưởng Lý, không phải là anh không chào đón tôi không mời mà đến chứ?”
Khoảng thời gian này Nhiếp Thành Thắng gọi điện thoại đến quá thường xuyên, đến nỗi giọng nói này thật sự quá quen thuộc, không cần hỏi cũng có thể biết là ai.
Lý Tông Dũng thầm thở dài một hơi, nhưng ngoài mặt vẫn cười vui vẻ: “Sư đoàn trưởng Nhiếp đại giá đến chơi, sao tôi lại không chào đón được. Chỉ là…” Ông dừng lại mấy giây, tùy tiện nói: “Chỉ là bây giờ tôi đang họp, có lẽ là không tiện lắm.”
“Không sao, cả ngày hôm nay tôi rảnh, có rất nhiều thời gian.” Nhiếp Thành Thắng đã đến thì đâu có dễ bị đuổi đi thế.
Đã nói đến mức này rồi, Lý Tông Dũng biết hôm nay nhất định không trốn thoát được, ông chỉ có thể cười nói: “Vậy à? Nếu anh đã nói như vậy, thế thì đến phòng nghỉ đợi trước đi.”
“Vậy tôi sẽ đợi.”
Nhiếp Thành Thắng trả lại điện thoại cho lính gác kia.
Lính gác kia sau khi nhận được mệnh lệnh của Lý Tông Dũng, lập tức mở cổng ra.
Cửa sắt chậm rãi di chuyển vào bên trong.
Nhiếp Thành Thắng ngồi vào trong xe, bảo Lưu Đức lái xe vào.
Lính cần vụ của Lý Tông Dũng nhanh chóng chạy từ tòa cao ốc ra đón, đưa ông ta và Lưu Đức lên thẳng phòng nghỉ trên tầng ba.
Nhiếp Thành Thắng ngồi trên sofa, nhìn kim giây trên cái đồng hồ treo tường, bình tĩnh chờ đợi.
Mà trong lúc này, Lý Tông Dũng đang đi qua đi lại trong phòng làm việc nghĩ đối sách. Bởi vì ông ta rất rõ ràng mục đích lần này Nhiếp Thành Thắng tới là gì.
Lý Tông Dũng đành gọi điện cho bên kia hỏi: “Thế nào rồi, cô ấy tỉnh chưa?”
Người đàn ông bên kia hình như đang ăn gì, lúc nói chuyện nghe lúng ba lúng búng, “Vẫn chưa mở mắt, ngủ say lắm.”
Bốn chữ “vẫn chưa mở mắt” hoàn toàn dập tắt chút hy vọng cuối cùng của Lý Tông Dũng, ông chỉ có thể thở dài hỏi, “Vậy bác sĩ nói thế nào?”
“Nói là vấn đề thể chất, cần phải nghỉ ngơi tử tế.”
“Được, tôi biết rồi. Cô ấy mà tỉnh lại nhất định phải nói cho tôi ngay, nhớ đấy!”
“Mấy ngày nay thầy đã nói câu này rất nhiều lần rồi.”
Lý Tông Dũng nghiêm túc thấp giọng mắng: “Lần này khác, tóm lại nhất định phải báo cho tôi ngay!”
Người kia nghe thấy giọng ông ta nghiêm nghị như vậy, vội đáp: “Rõ!”
Sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn, Lý Tông Dũng vẫn không thả lỏng được, vẻ mặt ông càng căng thẳng hơn.
Nhiếp Nhiên chưa tỉnh lại, đồng nghĩa với việc ông lại phải kiếm cớ với Nhiếp Thành Thắng, sau đó đuổi ông ta đi mới được.
Chương 1551.2TÌM ĐẾN TẬN NƠI - LỘ TẨY!
Hít sâu một hơi, lúc này Lý Tông Dũng mới cầm điện thoại đi xuống phòng nghỉ ở dưới tầng.
Ông cố điều chỉnh để vẻ mặt mình nhìn như bình thường, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Mang theo nụ cười ôn hòa, Lý Tông Dũng tiến lên chủ động bắt tay Nhiếp Thành Thắng, “Sư đoàn trưởng Nhiếp, thất lễ thất lễ quá, vừa rồi họp quá lâu, để anh phải đợi lâu rồi.”
Nhiếp Thành Thắng cũng lập tức đứng dậy bắt tay ông: “Đâu có, là tôi không tốt, đường đột tới thăm quấy rầy anh.”
“Đâu có, Sư đoàn trưởng Nhiếp có thể tới đây, tôi hoan nghênh còn không kịp, sao có thể nói là quấy rầy được?” Lý Tông Dũng cười, sau đó chuyển chủ đề, “Đúng rồi, anh đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, không có vấn đề gì quá lớn.”
“Cho dù đã đỡ hơn nhiều cũng phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được, lần này anh bị bệnh cũng không nhẹ, phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, như vậy mới có sức mà dẫn dắt binh lính.”
Nhiếp Thành Thắng ngồi đối diện ông, nụ cười trên mặt không thay đổi, “Bác sĩ nói tôi đã không có gì đáng ngại rồi. Hơn nữa, chúng ta là quân nhân mà suốt ngày nằm trên giường sẽ cảm thấy nặng nề hơn, còn không bằng dậy hoạt động một chút, cho nên tôi muốn vào hai ngày nghỉ bệnh cuối cùng đích thân đến đây cảm ơn anh.”
Nghe những lời cảm ơn lặp đi lặp lại này, Lý Tông Dũng chỉ muốn đuổi ông ta đi cho xong.
“Sư đoàn trưởng Nhiếp, anh khách sáo quá rồi, toàn là chuyện nên làm thôi.”
“Đâu có, lần này các anh đã giúp sức rất lớn, nếu không có anh, nữ cướp biển kia đâu có dễ dàng bị hạ gục như vậy.”
Lý Tông Dũng đành ứng phó, “Tôi cũng là may mắn thôi, nhân lúc cô ta chưa lấy lại tinh thần mới có cơ hội nổ súng.”
Nhiếp Thành Thắng nhớ tới phát súng then chốt kia thì cảm thán, “Nếu không có anh, lúc này có lẽ tôi lành ít dữ nhiều rồi.”
“Anh yên tâm, cho dù không có tôi, đội trưởng Lưu cũng nhất định sẽ cứu anh.” Trên mặt Lý Tông Dũng vẫn là nụ cười, nhưng trên thực tế bây giờ ông chỉ hận không thể đóng gói Nhiếp Thành Thắng lại ném ra khỏi đơn vị dự bị.
Nhưng còn chưa đợi ông tìm được lời lẽ uyển chuyển nào, đã nghe thấy Nhiếp Thành Thắng ngồi đối diện cười nói: “Nhưng cho dù như thế nào tôi vẫn phải cảm ơn anh, không chỉ là vì tôi, còn vì con gái tôi nữa. Nó ở đơn vị dự bị huấn luyện lâu như vậy chắc chắn gây cho anh không ít phiền toái.”
Lần này, trong lòng Lý Tông Dũng không nhịn được giật thót.
Quả nhiên vẫn không thoát được.
Đối phương đã nói đến mức này rồi, ông không thể không trả lời.
Lý Tông Dũng vẫn cười như cũ, nói: “Không đâu, Nhiếp Nhiên rất thông minh, huấn luyện cũng rất tốt, không gây phiền toái gì cho tôi cả.”
Nhưng lúc này Nhiếp Thành Thắng lại xua tay, trong nụ cười lộ ra vẻ khổ tâm: “Nó là con gái tôi, ít nhiều tôi vẫn hiểu nó. Trước kia tính cách của nó rất hướng nội, vì thế tôi mới đặc biệt đưa nó đến quân đội để rèn luyện, không ngờ từ sau khi vào quân đội, tính cách của nó đã cởi mở hơn rất nhiều, mới khiến tôi và mẹ nó yên tâm hơn hẳn, trong này chắc chắn không thiếu được công lao của Tiểu đoàn trưởng Lý.”
Lời này nếu để cho Nhiếp Nhiên nghe thấy, chỉ sợ cô thật sự sẽ phải cười ra tiếng.
Rèn luyện?
Rèn luyện một cô gái vô tội nhát gan đến chết, nếu như đây cũng tính là một loại rèn luyện, thế thì cô thật sự muốn lập tức ấn Nhiếp Thành Thắng xuống nước, sau đó “rèn luyện” một phen!
Chương 1551.3TÌM ĐẾN TẬN NƠI - LỘ TẨY!
Lúc này vẻ mặt Lý Tông Dũng cũng không có thay đổi gì quá lớn, ông và Hoắc Hoành đã từng âm thầm điều tra Nhiếp Nhiên.
Trước khi vào quân đội, cô sống không quá thoải mái.
Ba ruột lạnh nhạt, mẹ kế đối xử thờ ơ, thậm chí còn bị làm giả tuổi ném vào quân đội.
Chỉ dựa vào những chuyện này, ông đã không thể tin Nhiếp Thành Thắng một chút nào rồi, nhưng lại không thể bác bỏ ngay trước mặt ông ta, chỉ cười nói: “Có lẽ trong đơn vị có nhiều bạn cùng lứa tuổi, được giao lưu nhiều, đây cũng là một nguyên nhân lớn.”
“Có lẽ thế, công việc của tôi bận rộn, luôn sợ không quan tâm được nó. Mẹ nó thì luôn đặt trọng tâm lên em trai, khó tránh được sẽ khiến nó cảm thấy mất mát, thật ra về điểm này tôi cũng tự trách.”
“Tôi tin sau này em ấy sẽ hiểu.”
“Hy vọng là thế.” Nhiếp Thành Thắng thở dài một hơi, sau đó làm như vô tình hỏi: “Đúng rồi, bây giờ nó có ở đây không? Tôi rất nhớ nó, hơn một năm nó chưa về rồi.”
Có bước đệm trước đó, vào lúc này nói ra câu này có thể nói là vừa khéo, ngay cả Lý Tông Dũng cũng không có cách nào bắt bẻ được gì.
Lý Tông Dũng chỉ có thể dùng cái cớ cũ rích để trả lời: “Chuyện này… em ấy đi huấn luyện dã ngoại, cho nên tạm thời không có ở đây.”
Lần này Nhiếp Thành Thắng không dễ qua loa như trước nữa, “Hai ngày trước tôi gọi điện thoại, không phải nó đang huấn luyện dã ngoại sao? Hơn nữa tôi nhớ anh nói lần huấn luyện này chỉ cần năm ngày, hôm nay là ngày thứ sáu rồi đúng không?”
“Lần này huấn luyện ở nơi tương đối xa, bởi vì lần này tình hình lên đảo không quá tốt nên mới phải kéo dài huấn luyện.” Lý Tông Dũng cũng tìm cho mình một lý do.
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, khẽ cau mày lại.
Lại là huấn luyện.
Lần nào ông ta nhắc tới Nhiếp Nhiên, Lý Tông Dũng cũng đưa ra lý do huấn luyện, khiến ông ta không thể làm gì.
Lần này lại nói là kéo dài huấn luyện dã ngoại.
Đây rõ ràng là không cho gặp.
Nhất thời ông ta không có cách nào, lại nghĩ cách vòng mấy vòng với Lý Tông Dũng, sau khi xác định hôm nay nhất định không gặp được Nhiếp Nhiên, ông ta chỉ đành hàn huyên với Lý Tông Dũng một lúc rồi định về.
Lúc Lý Tông Dũng đang định tiễn Nhiếp Thành Thắng đi, lại nghe thấy ở cửa vang lên một tiếng báo cáo.
Lý Tông Dũng thấy là Quý Chính Hổ của lớp 6, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
Quý Chính Hổ lật bảng đánh giá tổng hợp của binh lính trong tay, nói thẳng: “Tôi muốn hỏi một chút, nửa năm nay Nhiếp Nhiên không về đơn vị huấn luyện, nhưng giữa mùa hè sẽ có một lần đánh giá…”
Nụ cười ở khóe miệng Lý Tông Dũng lập tức cứng lại.
Mà Nhiếp Thành Thắng vốn muốn rời đi lúc này cũng dừng bước, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, “Cậu nói cái gì?”
Lý Tông Dũng lập tức thầm kêu không ổn, vội vàng nói với Quý Chính Hổ: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Quý Chính Hổ không hiểu chuyện gì, đứng ở cửa nhìn hai người bên trong phòng, cảm thấy hình như bầu không khí bên trong phòng trở nên khá kỳ quặc, vì vậy trả lời một câu rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Quý Chính Hổ vừa đi, Nhiếp Thành Thắng đã lạnh mặt, nghiêm túc hỏi: “Tiểu đoàn trưởng Lý, tôi hy vọng anh có thể giải thích cho tôi chuyện ‘nửa năm nay Nhiếp Nhiên không về đơn vị’ mà sĩ quan huấn luyện đó vừa nói.”
Lý Tông Dũng vẫn cười, nói: “Làm sao có thể? Nhiếp Nhiên vẫn luôn ở trong đơn vị, chưa bao giờ có chuyện rời đơn vị.”
Nhưng trên thực tế, trong lòng ông đang rất rối loạn.
Khoảng thời gian trước ngày nào Nhiếp Thành Thắng cũng hỏi hành tung của Nhiếp Nhiên, lúc này nếu ông nói thật, chỉ sợ đến lúc đó lộ hết mọi chuyện, cũng lộ luôn nhiệm vụ của thằng nhóc kia.
Cho nên ông chỉ có thể khăng khăng là không có chuyện này.
Nhưng trong lòng lại không tránh được có chút trách cứ Quý Chính Hổ kia đúng là không có năng lực quan sát.
Vốn dĩ đã sắp tiễn người đi rồi, kết quả lúc này lại bị lộ.
Đến nỗi bây giờ đối mặt với Nhiếp Thành Thắng, ông không nhịn được có chút căng thẳng.
Chương 1551.4TÌM ĐẾN TẬN NƠI - LỘ TẨY!
“Vậy sao? Vậy bây giờ tôi muốn nhìn thấy nó!” Nhiếp Thành Thắng lạnh mặt nói.
Lý Tông Dũng cố nhịn nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Bây giờ em ấy đang huấn luyện, tạm thời không thể nào về được.”
“Vậy thì tạm thời dừng huấn luyện, dùng máy bay trực thăng đưa nó về đây cho tôi.”
Nhiếp Thành Thắng như vậy khiến Lý Tông Dũng không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt ông vẫn phải cười, “Sư đoàn trưởng Nhiếp, chuyện này không hợp quy củ, bọn họ đang huấn luyện, nửa đường em ấy trở lại, đến lúc đó tính thành tích thế nào?”
“Bây giờ tôi không quan tâm đến thành tích, bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy nó! Lập tức đưa nó về đây!”
Nhiếp Thành Thắng vung tay lên, không cho thương lượng khiến Lý Tông Dũng thoáng không vui.
Giữa bọn họ trước không nói chức vụ của ai lớn hơn ai, nhưng ở đơn vị dự bị là do Lý Tông Dũng quyết định, Nhiếp Thành Thắng không có tư cách ra lệnh cho ông làm việc!
“Anh nói như vậy là đang không tuân theo quy định của quân đội. Sư đoàn trưởng Nhiếp, tôi tin anh cũng hiểu rõ quy củ trong quân đội như tôi.”
“Nhưng bây giờ con gái tôi biến mất ở trong đơn vị của các anh, anh cảm thấy tôi còn phải tuân theo cái quy củ này à?”
Quả nhiên Lý Tông Dũng không cãi lại được nữa, ông hòa hoãn trả lời: “Em ấy không hề biến mất, nếu như em ấy biến mất, tôi nhất định sẽ báo cho anh ngay.”
“Vậy thì tại sao sĩ quan huấn luyện đó lại nói nó nửa năm không về đơn vị? Mà anh thì cứ mãi không chịu cho tôi nói chuyện điện thoại với con gái tôi?! Đừng nói với tôi là tôi nghe lầm, tôi chưa già, tai tôi cũng không điếc!”
Nhiếp Thành Thắng cương quyết như vậy khiến Lý Tông Dũng rất khó xử.
Sau lưng Nhiếp Nhiên liên quan đến lần hành động này cùng với mười năm tâm huyết của thằng nhóc kia, ông không thể tùy tiện nói thật được.
Nhiếp Thành Thắng thấy Lý Tông Dũng cau mày, do dự từ đầu đến cuối không nói tiếp, lại lạnh giọng nhắc nhở một câu, “Nếu như anh không nói, tôi chỉ có thể cho là con gái tôi bị đơn vị các anh để lạc. Đến lúc đó sẽ không phải là một mình tôi đến nữa đâu, Tiểu đoàn trưởng Lý.”
Câu này của ông ta vô cùng có trọng lượng.
Nhất thời hai bên cứ giằng co như vậy.
Bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng.
Cốc cốc cốc…
Bởi vì nghi ngờ nên khoảng thời gian đó Nhiếp Thành Thắng ở bệnh viện nghỉ ngơi thường xuyên gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng, muốn hỏi tình hình của Nhiếp Nhiên.
Lần nào Lý Tông Dũng cũng lấy lý do Nhiếp Nhiên đang huấn luyện, hoặc là Nhiếp Nhiên bận để đối phó với ông ta.
Càng kéo dài như vậy, Nhiếp Thành Thắng càng nghi ngờ.
Rốt cuộc là vì sao mà Lý Tông Dũng luôn từ chối không cho Nhiếp Nhiên nói chuyện điện thoại với mình?
Vì thế ông ta quyết định xuất viện trước hai ngày, cùng Diệp Trân đến sân bay, nhưng điểm đến của hai chuyến bay lại hoàn toàn khác nhau.
Ông ta bay đến đơn vị dự bị, còn Diệp Trân thì về nhà.
Từ buổi sáng làm thủ tục xuất viện đến khi ông ta đứng ở cổng đơn vị dự bị mất khoảng năm tiếng đồng hồ.
Lúc này đã là hai giờ chiều.
Thời tiết đầu mùa hè đã hơi nóng, đặc biệt là thời gian từ mười hai giờ trưa đến hai giờ chiều, mặt trời rất gay gắt.
Mà lúc này, Nhiếp Thành Thắng cứ đứng dưới ánh mặt trời đợi lính gác thông báo cho Lý Tông Dũng.
Lý Tông Dũng ngồi ở trong phòng làm việc nghe được tin tức này, nhảy dựng ra khỏi ghế, sắc mặt cũng thay đổi mấy lần, “Cái gì? Cậu nói Sư đoàn trưởng Nhiếp đang đợi ở cổng đơn vị hả?”
Binh lính đứng gác kia bình tĩnh trần thuật: “Đúng vậy, ngài ấy nói hôm nay tới là để đặc biệt cảm ơn ngài.”
“Chuyện này…”
Lý Tông Dũng còn chưa nghĩ ra cách để bảo lính đứng gác đuổi ông ta đi, đã nghe thấy ở đầu kia điện thoại đổi thành một giọng nói khác.
“Tiểu đoàn trưởng Lý, không phải là anh không chào đón tôi không mời mà đến chứ?”
Khoảng thời gian này Nhiếp Thành Thắng gọi điện thoại đến quá thường xuyên, đến nỗi giọng nói này thật sự quá quen thuộc, không cần hỏi cũng có thể biết là ai.
Lý Tông Dũng thầm thở dài một hơi, nhưng ngoài mặt vẫn cười vui vẻ: “Sư đoàn trưởng Nhiếp đại giá đến chơi, sao tôi lại không chào đón được. Chỉ là…” Ông dừng lại mấy giây, tùy tiện nói: “Chỉ là bây giờ tôi đang họp, có lẽ là không tiện lắm.”
“Không sao, cả ngày hôm nay tôi rảnh, có rất nhiều thời gian.” Nhiếp Thành Thắng đã đến thì đâu có dễ bị đuổi đi thế.
Đã nói đến mức này rồi, Lý Tông Dũng biết hôm nay nhất định không trốn thoát được, ông chỉ có thể cười nói: “Vậy à? Nếu anh đã nói như vậy, thế thì đến phòng nghỉ đợi trước đi.”
“Vậy tôi sẽ đợi.”
Nhiếp Thành Thắng trả lại điện thoại cho lính gác kia.
Lính gác kia sau khi nhận được mệnh lệnh của Lý Tông Dũng, lập tức mở cổng ra.
Cửa sắt chậm rãi di chuyển vào bên trong.
Nhiếp Thành Thắng ngồi vào trong xe, bảo Lưu Đức lái xe vào.
Lính cần vụ của Lý Tông Dũng nhanh chóng chạy từ tòa cao ốc ra đón, đưa ông ta và Lưu Đức lên thẳng phòng nghỉ trên tầng ba.
Nhiếp Thành Thắng ngồi trên sofa, nhìn kim giây trên cái đồng hồ treo tường, bình tĩnh chờ đợi.
Mà trong lúc này, Lý Tông Dũng đang đi qua đi lại trong phòng làm việc nghĩ đối sách. Bởi vì ông ta rất rõ ràng mục đích lần này Nhiếp Thành Thắng tới là gì.
Lý Tông Dũng đành gọi điện cho bên kia hỏi: “Thế nào rồi, cô ấy tỉnh chưa?”
Người đàn ông bên kia hình như đang ăn gì, lúc nói chuyện nghe lúng ba lúng búng, “Vẫn chưa mở mắt, ngủ say lắm.”
Bốn chữ “vẫn chưa mở mắt” hoàn toàn dập tắt chút hy vọng cuối cùng của Lý Tông Dũng, ông chỉ có thể thở dài hỏi, “Vậy bác sĩ nói thế nào?”
“Nói là vấn đề thể chất, cần phải nghỉ ngơi tử tế.”
“Được, tôi biết rồi. Cô ấy mà tỉnh lại nhất định phải nói cho tôi ngay, nhớ đấy!”
“Mấy ngày nay thầy đã nói câu này rất nhiều lần rồi.”
Lý Tông Dũng nghiêm túc thấp giọng mắng: “Lần này khác, tóm lại nhất định phải báo cho tôi ngay!”
Người kia nghe thấy giọng ông ta nghiêm nghị như vậy, vội đáp: “Rõ!”
Sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn, Lý Tông Dũng vẫn không thả lỏng được, vẻ mặt ông càng căng thẳng hơn.
Nhiếp Nhiên chưa tỉnh lại, đồng nghĩa với việc ông lại phải kiếm cớ với Nhiếp Thành Thắng, sau đó đuổi ông ta đi mới được.
Chương 1551.2TÌM ĐẾN TẬN NƠI - LỘ TẨY!
Hít sâu một hơi, lúc này Lý Tông Dũng mới cầm điện thoại đi xuống phòng nghỉ ở dưới tầng.
Ông cố điều chỉnh để vẻ mặt mình nhìn như bình thường, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Mang theo nụ cười ôn hòa, Lý Tông Dũng tiến lên chủ động bắt tay Nhiếp Thành Thắng, “Sư đoàn trưởng Nhiếp, thất lễ thất lễ quá, vừa rồi họp quá lâu, để anh phải đợi lâu rồi.”
Nhiếp Thành Thắng cũng lập tức đứng dậy bắt tay ông: “Đâu có, là tôi không tốt, đường đột tới thăm quấy rầy anh.”
“Đâu có, Sư đoàn trưởng Nhiếp có thể tới đây, tôi hoan nghênh còn không kịp, sao có thể nói là quấy rầy được?” Lý Tông Dũng cười, sau đó chuyển chủ đề, “Đúng rồi, anh đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, không có vấn đề gì quá lớn.”
“Cho dù đã đỡ hơn nhiều cũng phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được, lần này anh bị bệnh cũng không nhẹ, phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, như vậy mới có sức mà dẫn dắt binh lính.”
Nhiếp Thành Thắng ngồi đối diện ông, nụ cười trên mặt không thay đổi, “Bác sĩ nói tôi đã không có gì đáng ngại rồi. Hơn nữa, chúng ta là quân nhân mà suốt ngày nằm trên giường sẽ cảm thấy nặng nề hơn, còn không bằng dậy hoạt động một chút, cho nên tôi muốn vào hai ngày nghỉ bệnh cuối cùng đích thân đến đây cảm ơn anh.”
Nghe những lời cảm ơn lặp đi lặp lại này, Lý Tông Dũng chỉ muốn đuổi ông ta đi cho xong.
“Sư đoàn trưởng Nhiếp, anh khách sáo quá rồi, toàn là chuyện nên làm thôi.”
“Đâu có, lần này các anh đã giúp sức rất lớn, nếu không có anh, nữ cướp biển kia đâu có dễ dàng bị hạ gục như vậy.”
Lý Tông Dũng đành ứng phó, “Tôi cũng là may mắn thôi, nhân lúc cô ta chưa lấy lại tinh thần mới có cơ hội nổ súng.”
Nhiếp Thành Thắng nhớ tới phát súng then chốt kia thì cảm thán, “Nếu không có anh, lúc này có lẽ tôi lành ít dữ nhiều rồi.”
“Anh yên tâm, cho dù không có tôi, đội trưởng Lưu cũng nhất định sẽ cứu anh.” Trên mặt Lý Tông Dũng vẫn là nụ cười, nhưng trên thực tế bây giờ ông chỉ hận không thể đóng gói Nhiếp Thành Thắng lại ném ra khỏi đơn vị dự bị.
Nhưng còn chưa đợi ông tìm được lời lẽ uyển chuyển nào, đã nghe thấy Nhiếp Thành Thắng ngồi đối diện cười nói: “Nhưng cho dù như thế nào tôi vẫn phải cảm ơn anh, không chỉ là vì tôi, còn vì con gái tôi nữa. Nó ở đơn vị dự bị huấn luyện lâu như vậy chắc chắn gây cho anh không ít phiền toái.”
Lần này, trong lòng Lý Tông Dũng không nhịn được giật thót.
Quả nhiên vẫn không thoát được.
Đối phương đã nói đến mức này rồi, ông không thể không trả lời.
Lý Tông Dũng vẫn cười như cũ, nói: “Không đâu, Nhiếp Nhiên rất thông minh, huấn luyện cũng rất tốt, không gây phiền toái gì cho tôi cả.”
Nhưng lúc này Nhiếp Thành Thắng lại xua tay, trong nụ cười lộ ra vẻ khổ tâm: “Nó là con gái tôi, ít nhiều tôi vẫn hiểu nó. Trước kia tính cách của nó rất hướng nội, vì thế tôi mới đặc biệt đưa nó đến quân đội để rèn luyện, không ngờ từ sau khi vào quân đội, tính cách của nó đã cởi mở hơn rất nhiều, mới khiến tôi và mẹ nó yên tâm hơn hẳn, trong này chắc chắn không thiếu được công lao của Tiểu đoàn trưởng Lý.”
Lời này nếu để cho Nhiếp Nhiên nghe thấy, chỉ sợ cô thật sự sẽ phải cười ra tiếng.
Rèn luyện?
Rèn luyện một cô gái vô tội nhát gan đến chết, nếu như đây cũng tính là một loại rèn luyện, thế thì cô thật sự muốn lập tức ấn Nhiếp Thành Thắng xuống nước, sau đó “rèn luyện” một phen!
Chương 1551.3TÌM ĐẾN TẬN NƠI - LỘ TẨY!
Lúc này vẻ mặt Lý Tông Dũng cũng không có thay đổi gì quá lớn, ông và Hoắc Hoành đã từng âm thầm điều tra Nhiếp Nhiên.
Trước khi vào quân đội, cô sống không quá thoải mái.
Ba ruột lạnh nhạt, mẹ kế đối xử thờ ơ, thậm chí còn bị làm giả tuổi ném vào quân đội.
Chỉ dựa vào những chuyện này, ông đã không thể tin Nhiếp Thành Thắng một chút nào rồi, nhưng lại không thể bác bỏ ngay trước mặt ông ta, chỉ cười nói: “Có lẽ trong đơn vị có nhiều bạn cùng lứa tuổi, được giao lưu nhiều, đây cũng là một nguyên nhân lớn.”
“Có lẽ thế, công việc của tôi bận rộn, luôn sợ không quan tâm được nó. Mẹ nó thì luôn đặt trọng tâm lên em trai, khó tránh được sẽ khiến nó cảm thấy mất mát, thật ra về điểm này tôi cũng tự trách.”
“Tôi tin sau này em ấy sẽ hiểu.”
“Hy vọng là thế.” Nhiếp Thành Thắng thở dài một hơi, sau đó làm như vô tình hỏi: “Đúng rồi, bây giờ nó có ở đây không? Tôi rất nhớ nó, hơn một năm nó chưa về rồi.”
Có bước đệm trước đó, vào lúc này nói ra câu này có thể nói là vừa khéo, ngay cả Lý Tông Dũng cũng không có cách nào bắt bẻ được gì.
Lý Tông Dũng chỉ có thể dùng cái cớ cũ rích để trả lời: “Chuyện này… em ấy đi huấn luyện dã ngoại, cho nên tạm thời không có ở đây.”
Lần này Nhiếp Thành Thắng không dễ qua loa như trước nữa, “Hai ngày trước tôi gọi điện thoại, không phải nó đang huấn luyện dã ngoại sao? Hơn nữa tôi nhớ anh nói lần huấn luyện này chỉ cần năm ngày, hôm nay là ngày thứ sáu rồi đúng không?”
“Lần này huấn luyện ở nơi tương đối xa, bởi vì lần này tình hình lên đảo không quá tốt nên mới phải kéo dài huấn luyện.” Lý Tông Dũng cũng tìm cho mình một lý do.
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, khẽ cau mày lại.
Lại là huấn luyện.
Lần nào ông ta nhắc tới Nhiếp Nhiên, Lý Tông Dũng cũng đưa ra lý do huấn luyện, khiến ông ta không thể làm gì.
Lần này lại nói là kéo dài huấn luyện dã ngoại.
Đây rõ ràng là không cho gặp.
Nhất thời ông ta không có cách nào, lại nghĩ cách vòng mấy vòng với Lý Tông Dũng, sau khi xác định hôm nay nhất định không gặp được Nhiếp Nhiên, ông ta chỉ đành hàn huyên với Lý Tông Dũng một lúc rồi định về.
Lúc Lý Tông Dũng đang định tiễn Nhiếp Thành Thắng đi, lại nghe thấy ở cửa vang lên một tiếng báo cáo.
Lý Tông Dũng thấy là Quý Chính Hổ của lớp 6, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
Quý Chính Hổ lật bảng đánh giá tổng hợp của binh lính trong tay, nói thẳng: “Tôi muốn hỏi một chút, nửa năm nay Nhiếp Nhiên không về đơn vị huấn luyện, nhưng giữa mùa hè sẽ có một lần đánh giá…”
Nụ cười ở khóe miệng Lý Tông Dũng lập tức cứng lại.
Mà Nhiếp Thành Thắng vốn muốn rời đi lúc này cũng dừng bước, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, “Cậu nói cái gì?”
Lý Tông Dũng lập tức thầm kêu không ổn, vội vàng nói với Quý Chính Hổ: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Quý Chính Hổ không hiểu chuyện gì, đứng ở cửa nhìn hai người bên trong phòng, cảm thấy hình như bầu không khí bên trong phòng trở nên khá kỳ quặc, vì vậy trả lời một câu rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Quý Chính Hổ vừa đi, Nhiếp Thành Thắng đã lạnh mặt, nghiêm túc hỏi: “Tiểu đoàn trưởng Lý, tôi hy vọng anh có thể giải thích cho tôi chuyện ‘nửa năm nay Nhiếp Nhiên không về đơn vị’ mà sĩ quan huấn luyện đó vừa nói.”
Lý Tông Dũng vẫn cười, nói: “Làm sao có thể? Nhiếp Nhiên vẫn luôn ở trong đơn vị, chưa bao giờ có chuyện rời đơn vị.”
Nhưng trên thực tế, trong lòng ông đang rất rối loạn.
Khoảng thời gian trước ngày nào Nhiếp Thành Thắng cũng hỏi hành tung của Nhiếp Nhiên, lúc này nếu ông nói thật, chỉ sợ đến lúc đó lộ hết mọi chuyện, cũng lộ luôn nhiệm vụ của thằng nhóc kia.
Cho nên ông chỉ có thể khăng khăng là không có chuyện này.
Nhưng trong lòng lại không tránh được có chút trách cứ Quý Chính Hổ kia đúng là không có năng lực quan sát.
Vốn dĩ đã sắp tiễn người đi rồi, kết quả lúc này lại bị lộ.
Đến nỗi bây giờ đối mặt với Nhiếp Thành Thắng, ông không nhịn được có chút căng thẳng.
Chương 1551.4TÌM ĐẾN TẬN NƠI - LỘ TẨY!
“Vậy sao? Vậy bây giờ tôi muốn nhìn thấy nó!” Nhiếp Thành Thắng lạnh mặt nói.
Lý Tông Dũng cố nhịn nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Bây giờ em ấy đang huấn luyện, tạm thời không thể nào về được.”
“Vậy thì tạm thời dừng huấn luyện, dùng máy bay trực thăng đưa nó về đây cho tôi.”
Nhiếp Thành Thắng như vậy khiến Lý Tông Dũng không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt ông vẫn phải cười, “Sư đoàn trưởng Nhiếp, chuyện này không hợp quy củ, bọn họ đang huấn luyện, nửa đường em ấy trở lại, đến lúc đó tính thành tích thế nào?”
“Bây giờ tôi không quan tâm đến thành tích, bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy nó! Lập tức đưa nó về đây!”
Nhiếp Thành Thắng vung tay lên, không cho thương lượng khiến Lý Tông Dũng thoáng không vui.
Giữa bọn họ trước không nói chức vụ của ai lớn hơn ai, nhưng ở đơn vị dự bị là do Lý Tông Dũng quyết định, Nhiếp Thành Thắng không có tư cách ra lệnh cho ông làm việc!
“Anh nói như vậy là đang không tuân theo quy định của quân đội. Sư đoàn trưởng Nhiếp, tôi tin anh cũng hiểu rõ quy củ trong quân đội như tôi.”
“Nhưng bây giờ con gái tôi biến mất ở trong đơn vị của các anh, anh cảm thấy tôi còn phải tuân theo cái quy củ này à?”
Quả nhiên Lý Tông Dũng không cãi lại được nữa, ông hòa hoãn trả lời: “Em ấy không hề biến mất, nếu như em ấy biến mất, tôi nhất định sẽ báo cho anh ngay.”
“Vậy thì tại sao sĩ quan huấn luyện đó lại nói nó nửa năm không về đơn vị? Mà anh thì cứ mãi không chịu cho tôi nói chuyện điện thoại với con gái tôi?! Đừng nói với tôi là tôi nghe lầm, tôi chưa già, tai tôi cũng không điếc!”
Nhiếp Thành Thắng cương quyết như vậy khiến Lý Tông Dũng rất khó xử.
Sau lưng Nhiếp Nhiên liên quan đến lần hành động này cùng với mười năm tâm huyết của thằng nhóc kia, ông không thể tùy tiện nói thật được.
Nhiếp Thành Thắng thấy Lý Tông Dũng cau mày, do dự từ đầu đến cuối không nói tiếp, lại lạnh giọng nhắc nhở một câu, “Nếu như anh không nói, tôi chỉ có thể cho là con gái tôi bị đơn vị các anh để lạc. Đến lúc đó sẽ không phải là một mình tôi đến nữa đâu, Tiểu đoàn trưởng Lý.”
Câu này của ông ta vô cùng có trọng lượng.
Nhất thời hai bên cứ giằng co như vậy.
Bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng.
Cốc cốc cốc…