• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cưng chiều cô vợ quân nhân Full 2024 (19 Viewers)

  • Chap-1553

Chương 1553




Lúc đám người kia đi đến phòng ăn, Hà Giai Ngọc vô tình nhìn về phía sau thấy Lý Kiêu vẫn đứng ở cửa.



Cô ta lấy làm lạ, đi tới, không nhịn được hỏi: “Chị Kiêu, sao chị còn chưa đi?”



Lý Kiêu không đáp, mắt nhìn chăm chăm ra phía xa, khẽ nhíu mày.



Nữ binh vừa nãy ngồi ở trong xe nhìn hơi giống… Nhiếp Nhiên?



Là Nhiếp Nhiên sao?



Lý Kiêu không dám chắc.



Hà Giai Ngọc ở bên cạnh thấy cô không nói gì, chỉ đứng ngẩn ra đó, không nhịn được tiến lên kéo tay cô đi đến phía phòng ăn, “Đi mau lên, hôm nay đám người kia đói phát điên lên rồi, nếu như chúng ta đến chậm, nói không chừng chỉ có thể ăn hai cái bánh bao trắng mất.”



Lý Kiêu bị cô ta kéo đi vào bên trong, nhưng vẫn nhìn bóng đêm đã hoàn toàn đen thẫm lại phía xa.



Cuối cùng đến khi cổng đơn vị dự bị đóng vào, cô mới quay đầu lại đi đến phòng ăn.



Nhưng nhìn cô có rất nhiều tâm sự.







Ở trên xe, Lý Tông Dũng không ngừng giục tăng nhanh tốc độ.



Người đàn ông lái xe thấy Lý Tông Dũng gấp gáp như vậy, không nhịn được nói: “Em chưa bao giờ gặp cô gái nào điên thế này.”



Nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của cô lúc tỉnh lại, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, nhưng vừa nghe thấy Lý Tông Dũng vội vàng tìm mình thì không biết cô lấy đâu ra sức bò dậy khỏi giường.



Lảo đảo đi chưa được mười mấy bước, cô đã ngã xuống đất, lão Phùng và anh ta đưa cô về giường dễ như trở bàn tay.



Đầu tiên anh ta đi ra ngoài gọi điện thoại bảo bác sĩ trên tầng mau đến đây xem, khi đó lão Phùng vào phòng tắm muốn dùng thuốc nước rửa sạch vết thương.



Khoảng thời gian trước anh ta bị thương nhẹ, bác sĩ điều chế cho anh ta một ít thuốc, tiện cho anh ta tự chữa trị.



Vậy mà không ngờ cô gái kia lại nhân lúc hai người bọn họ không chú ý lại ngồi dậy, tìm một ống Methyl Theobromine sau đó tự tiêm cho mình.



Sau đó cô còn lấy trộm quần áo anh ta để trên sofa, trốn ra khỏi khách sạn đó.



Đến khi anh ta và lão Phùng hoàn hồn lại đuổi theo, cô đã ngồi lên xe rời khỏi con phố kia rồi.



Hai người đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, tạo thành kết cục như bây giờ.



“Nói thật, cô ta là con gái hả thầy?”



To gan điên cuồng như vậy, sao lại cứ cảm giác giống như con trai thế?



À không, nghiêm túc mà nói thì còn mạnh hơn con trai.



Lý Tông Dũng ngồi ở phía sau lúc nào cũng nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, đâu có tâm trạng nói chuyện phiếm, chỉ giục anh ta lái nhanh lên.



Xe mới vừa tới cổng bệnh viện, những nhân viên y tế đã đứng đợi ở đó lập tức dùng cáng khiêng Nhiếp Nhiên xuống, sau đó nhanh chóng đưa tới phòng cấp cứu.



Lý Tông Dũng theo ở phía sau, cho đến tận cửa phòng cấp cứu, ông mới bị y tá ngăn lại.



“Thầy yên tâm đi, lượng thuốc kia chắc sẽ không làm chết người đâu.” Người đàn ông thấy Lý Tông Dũng bất an và căng thẳng thì rất kinh ngạc.



Trước kia anh ta là binh lính của Lý Tông Dũng, chung sống với ông ta cũng nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta có tâm trạng như vậy.



Chẳng lẽ vì giới tính khác nhau nên đãi ngộ khác nhau à?



Lúc này, thời gian trở nên vô cùng chậm chạp.




Chương 1553.2BẠN GÁI? - BÂY GIỜ THÌ CHƯA CHẮC ĐÂU



Đợi mãi cửa phòng cấp cứu mới mở ra, Lý Tông Dũng lập tức đi lên, “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”



Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc, trong giọng nói cũng mang theo ý khiển trách, “Thân thể bệnh nhân yếu như vậy, tại sao lại tiêm thuốc kích thích cho cô ấy? May mà liều lượng không quá lớn, nếu không sẽ xảy ra chuyện rồi.”



“Vậy bây giờ cô ấy thế nào?” Lý Tông Dũng lập tức hỏi: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”



Bác sĩ thấy Lý Tông Dũng lo lắng căng thẳng như vậy, giọng dịu đi một chút, “Đã không sao rồi, có điều thân thể quá yếu ớt, cưỡng chế tiêm thuốc kích thích mặc dù sẽ kích thích thần kinh, nhưng thân thể không chịu được, vì thế mới ngất đi.”



“Thuốc đó liệu có có ảnh hưởng đến thân thể của cô ấy không?”



Dù sao Nhiếp Nhiên cũng còn nhỏ, mới vừa trưởng thành, nếu như vì vậy mà thân thể có tổn thương thì đó chính là chuyện cả đời.



“Liều lượng không quá lớn, cho nên tạm thời không có ảnh hưởng gì.”



Lúc này Lý Tông Dũng mới thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh cẳng thẳng cũng dịu đi, “Thật sự cảm ơn bác sĩ.”



Sau đó Nhiếp Nhiên được đẩy từ trong phòng cấp cứu ra, bố trí vào một phòng bệnh VIP để nghỉ ngơi.



Thấy cô đã ổn định rồi, về cơ bản không có gì đáng ngại nữa, Lý Tông Dũng mới đưa hai người kia ra khỏi phòng bệnh, bắt đầu tính sổ.



“Hai người làm việc kiểu gì thế? Tôi bảo hai người trông coi cô ấy, tại sao lại để cô ấy xảy ra chuyện này!” Đã rất nhiều năm Lý Tông Dũng không lớn tiếng mắng ai như vậy rồi.



“Bọn em cũng không biết cô ta không muốn sống như vậy, thuốc kia là của lão Phùng, vốn dĩ anh ấy định rửa sạch vết thương xong sẽ tiêm, vậy mà trong nháy mắt đã bị cô ta cướp mất.” Người đàn ông kia oan ức nói.



“Hai người còn có mặt mũi nói những lời này à! Ngay cả bệnh nhân cũng không trông nom được, sau này hai người còn có thể làm nhiệm vụ gì!” Lý Tông Dũng đứng trong hành lang yên tĩnh, mắng cho bọn họ một trận.



Hai người kia biết mình đuối lý nên không tiếp tục thanh minh nữa, mặc cho Lý Tông Dũng trách mắng.



Đến khi mắng xong rồi, Lý Tông Dũng lại ra lệnh cho bọn họ phải trông chừng Nhiếp Nhiên thật tốt, tuyệt đối không thể có chút bất trắc nào.



Vì vậy, để quán triệt mệnh lệnh của Lý Tông Dũng, hai người cứ ngồi 24/24 giờ trong phòng bệnh VIP, trừng mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên ngủ mê man ở trên giường.



Sau hai tuần liên tục, cuối cùng người trên giường bệnh cũng có chút động tĩnh.



Lúc Nhiếp Nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy trần nhà và tường phòng trắng xóa.



“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.” Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực ngồi trên cái sofa đơn bên cạnh nhìn thấy cô mở mắt ra, làm ra vẻ khoa trương thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với lão Phùng đối diện: “Lão Phùng, anh đi nói với người của phòng y tá, bảo bọn họ mau gọi người tới đi.”



Lão Phùng gật đầu, sau đó đưa y tá ngoài cửa vào.



Y tá là hộ lý đặc biệt của Nhiếp Nhiên đã lập tức chạy tới.



Thấy cô tỉnh thật rồi, y tá vô cùng mừng rỡ, vội vàng rót cho cô một cốc nước, dùng băng ngón tay vải thấm nước làm ướt môi cho cô, sau đó mới dùng ống hút để cô uống mấy ngụm.



Cổ họng vốn khô ran như sắp cháy của Nhiếp Nhiên lúc này mới dịu đi một chút.



Cô khàn giọng hỏi: “Tôi ngủ mấy ngày rồi?”



“Nửa tháng.” Y tá đặt cốc nước lên trên tủ, nói: “Giấc ngủ này của cô thật sự quá lâu, tiểu đoàn trưởng của các cô tới mấy lần, nhưng cô vẫn không tỉnh.”



Hóa ra cô đã ngủ tận nửa tháng. Chẳng trách cả người đau nhức đến thế.



Nhiếp Nhiên muốn bò từ trên giường dậy, nhưng y tá lập tức kêu lên: “Ôi ôi ôi, cô không thể dậy được, trên người cô vẫn bị thương, không thể cử động. Bây giờ tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô, cô nhất định đừng cử động.”



Cô ta căng thẳng dặn đi dặn lại, sau đó chạy ra ngoài gọi bác sĩ chính tới.




Chương 1553.3BẠN GÁI? - BÂY GIỜ THÌ CHƯA CHẮC ĐÂU



Sau khi bác sĩ chính đến kiểm tra tổng thể cho cô xong, chắc chắn không còn vấn đề gì mới lên tiếng: “Cô hồi phục rất tốt, tỉnh rồi là không sao hết. Cô ở lại đây nghỉ thêm một khoảng thời gian nữa là có thể xuất viện.”



Bác sĩ viết cái gì đó lên sổ, sau đó nói: “Bây giờ tôi đi gọi điện thoại cho tiểu đoàn trưởng của cô, báo cho ông ấy tin tức này. Mấy ngày nay ông ấy liên tục gọi điện thoại cho tôi hỏi tình hình của cô, còn đặc biệt dặn dò tôi nhất định phải chăm sóc cô thật tốt, bây giờ cuối cùng cũng giải thoát rồi.”



Bác sĩ kia lại quay sang nói với y tá bên cạnh mấy câu, hai người nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.



Bên trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại.



Người đàn ông ngồi trên sofa vẫn duy trì tư thế khoanh tay như vừa rồi, trêu chọc: “Tôi nói này nhóc, cô đúng là điên quá rồi, không thèm nhìn thuốc mà đã dám tiêm cho mình, cho dù muốn tự sát thì cũng đừng liên lụy đến hai anh em chúng tôi chứ.”



Nhiếp Nhiên ngồi trên giường bệnh, nói với giọng khàn khàn: “Tại sao hai người còn chưa đi?”



Trên gương mặt của cô viết bốn chữ lớn “người lạ cấm vào”, nhìn lạnh như băng.



“Bởi vì tiểu đoàn trưởng của các cô nói, muốn chúng tôi chăm sóc cô.” Người đàn ông kia trả lời.



Nhưng hình như Nhiếp Nhiên không hề cảm kích, cô lãnh đạm ra lệnh đuổi, “Ở đây có y tá là được rồi, các người đi đi.”



Người đàn ông kia khẽ cười rồi nghiền ngẫm nói: “Cô đúng là biết qua cầu rút ván. Chúng tôi có lòng tốt tốn sức ba bò chín trâu mới cứu được cô, cô không chỉ không cảm kích mà lại còn đuổi chúng tôi đi.”



“Cảm ơn.” Nhiếp Nhiên phun ra hai chữ, giọng nói vô cùng qua loa lấy lệ.



Người đàn ông kia nhướng mày cười chứ không giận.



Lúc này, lão Phùng đi từ ngoài cửa vào, nói với người đàn ông kia: “Đến giờ rồi, chúng ta nên đi thôi.”



Người đàn ông kia lập tức đứng lên, “Được rồi, nhóc, bây giờ như cô mong muốn, chúng tôi đi đây, cô tự chăm sóc tốt cho mình nhé.”



Nói xong anh ta cầm áo khoác lên, không quay đầu lại rời khỏi phòng bệnh.



Hai người này đến đi vội vàng, ngay cả tên là gì cũng không biết, nhìn có vẻ rất thần bí.



Nhưng Nhiếp Nhiên không quan tâm những thứ này, đợi bọn họ đi rồi, cô lại nằm xuống, ngủ thêm một giấc nữa.



Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường bệnh nhìn tưởng là ngủ rất say, nhưng khi có tiếng bước chân vang lên trên hành lang, cô liền lập tức mở mắt ra.



Tầm mắt cô chạm thẳng vào Lý Tông Dũng đang mở cửa đi vào.



Lý Tông Dũng vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, vẻ mặt dịu đi ngay, “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”



Nhìn thấy người quen, cuối cùng vẻ mặt Nhiếp Nhiên cũng hòa hoãn đi một chút, hơn nữa ngủ cả buổi chiều nên cô đã có tinh thần hơn.



“Hết cách rồi, ai bảo suốt ngày ngài chạy qua đây, ầm ĩ khiến tôi không ngủ được.” Cô cố ý trêu. Nguồn:



Lý Tông Dũng đi đến ngồi xuống sofa, hỏi: “Bác sĩ nói bây giờ cô thế nào?”



“Ngày nào ngài cũng gọi điện thoại đến làm phiền người ta, còn hỏi tôi tình hình làm gì?” Nhiếp Nhiên tựa vào giường bệnh, khóe miệng cong lên.



“Thấy cô miệng lưỡi lanh lợi thế này, chắc là không có vấn đề gì rồi.” Nói rồi, ông lại khiển trách, “Lần này cô làm việc quá lỗ mãng, cô có biết thân thể mình yếu thế nào không mà dám tiêm loạn thuốc cho mình?”



“Yên tâm, tôi đã xem liều lượng rồi, chút xíu đó không khiến tôi chết được.” Nhiếp Nhiên tự tin nói.



Nhưng Lý Tông Dũng vẫn tiếp tục mắng, “Cái gì gọi là sẽ không khiến cô chết được? Chuyện này là do cô làm loạn!”



Trời mới biết, khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngất đi, ông đã hốt hoảng đến mức toát mồ hôi lưng.



Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ông phải ăn nói với thằng nhóc kia thế nào?



“Vậy nếu không thì làm thế nào, còn có cách thứ hai à?” Nhiếp Nhiên bình thản đáp.



Lúc ấy khi cô lao vào, rõ ràng Nhiếp Thành Thắng và Lý Tông Dũng đang đối chọi với nhau.



Từ khi cô tỉnh lại biết Lý Tông Dũng tìm mình, cô đã cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó xảy ra rồi.



Lý Tông Dũng không phải kiểu người nóng vội như vậy, nếu không phải gặp chuyện gì, ông ta tuyệt đối không thể nào dặn dò người đàn ông đó trong điện thoại là khi cô tỉnh lại phải gọi điện thoại cho ông ta ngay.



Vì thế cô mới nghĩ cách nhanh chóng trở về.




Chương 1553.4BẠN GÁI? - BÂY GIỜ THÌ CHƯA CHẮC ĐÂU



“Sao lại không có cách nào? Cùng lắm thì tôi đưa ông ta qua đó, nói là cô bị thương trong lúc huấn luyện, hoặc bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, những thứ này đều là lý do.” Lý Tông Dũng nói.



Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, “Ông ta sẽ không tin. Thứ nhất, tạm thời không nói đến việc có phải tôi huấn luyện thật không, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh cũng đủ khiến ông ta nghi ngờ rồi.”



Nhiếp Thành Thắng không ngu, càng kiếm lý do chỉ càng khiến ông ta nghi ngờ mà thôi.



Trừ khi cô hoàn hảo không sứt mẻ đứng ở trước mặt, vui vẻ nói chuyện với ông ta, như vậy mới có thể xóa bỏ tất cả nghi ngờ của ông ta.



“Thứ hai, nếu như ngài nói làm nhiệm vụ bị thương, vậy thì càng cho ông ta lý do chắc chắn, từ đó ông ta sẽ tò mò rốt cuộc tôi ở đó làm gì, sau đó truy xét tôi, vậy thì phía sau sẽ có một chuỗi phiền toái và nguy hiểm.”



Cô không thể mạo hiểm được.



Đặc biệt là người phụ nữ Diệp Trân đó, có lẽ Nhiếp Thành Thắng rất dễ mềm lòng, ai biết đến khi trở về có xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn không.



Lý Tông Dũng thở dài một hơi.



Dưới tình hình này, Nhiếp Nhiên vẫn có thể cân nhắc thiệt hơn chỉ ra nhiều điểm mấu chốt như vậy, khiến ông cũng không biết nên nói gì nữa.



Thật ra đâu phải ông không biết những điều này, chỉ là nếu thật sự không có cách nào thì ông chỉ có thể ổn định bên này trước.



“Cô nói như vậy cũng có sơ hở, người trong đơn vị nửa năm không nhìn thấy cô, hơn nữa ai cũng biết cô xảy ra chuyện, nhưng cô lại nói cô tham gia lần sát hạch này, rất dễ bị phát hiện.” Lý Tông Dũng nhắc nhở.



“Chuyện này thì phải do ngài giải quyết rồi.” Nhiếp Nhiên nói như chuyện đương nhiên, “Tôi đã vì ngài mà đánh cược mạng sống, thì ngài cũng phải làm gì chứ.”



Lý Tông Dũng không nhịn được bật cười, “Được rồi được rồi, chuyện này để tôi làm.”



Sau khi nói xong, ông lại như nhớ ra cái gì đó, nghiêm túc hỏi: “Có điều, cô… có phải lần này bị ông ta phát hiện cái gì rồi không?”



Theo lý mà nói, Nhiếp Thành Thắng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tới đây tìm Nhiếp Nhiên hết lần này đến lần khác mới đúng.



Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không biết.”



Lần này trên đường Nhiếp Thành Thắng gần như là bị mình kéo đi, nói không chừng trong lúc mình vội vàng chạy trốn, đã để ông ta nhìn thấy động tác quen thuộc gì đó.



Có điều, cô cảm thấy cho dù Nhiếp Thành Thắng phát hiện thì cũng không có chứng cứ, thế thì cũng chỉ là suy nghĩ vô căn cứ thôi.



“Tôi cảm thấy lần này cô vì đại nghĩa không quản người thân, khiến ba cô thảm như vậy, nằm trong bệnh viện, suýt nữa mất luôn cái mạng già, chắc ông ta sẽ không quá tin là người bắt ông ta, hại ông ta khổ như vậy lại là con gái của mình đâu.”



Nhiếp Nhiên tựa vào gối, không nói thêm gì nữa.



Nếu như có thể, cô hoàn toàn không muốn Nhiếp Thành Thắng có thể trở về.



Lý Tông Dũng thấy cô im lặng, lại tiếp tục nói gần nó xa, đến nỗi Nhiếp Nhiên phải ngẩng đầu lên hỏi: “Tiểu đoàn trưởng, rốt cuộc ngài muốn nói gì với tôi?”



Lý Tông Dũng không nhịn được ho nhẹ mấy cái, “Khụ khụ, xét thấy tôi còn có một thân phận khác, cho nên tôi vẫn phải nhiều chuyện hỏi cái khác.”



Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Thân phận gì?”



“Thằng nhóc kia là do tôi một tay dạy dỗ, vẫn nói một ngày làm thầy cả đời làm cha. Nghe nói hình như bây giờ cô là bạn gái của thằng nhóc đó. Cho nên…”



Ông còn chưa nói hết, Nhiếp Nhiên đã lạnh lùng cong môi lên cười, “Bạn gái? Chưa chắc đâu.”



Nụ cười trên môi Lý Tông Dũng lập tức cứng lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom