Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-159
Chương 159: Sức hút của bạn trai trong truyền thuyết. Tôi là người của anh ấy (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
3��Cô muốn đi đến Cục Cảnh sát?” Lệ Xuyên Lâm vì bất ngờ mà nhíu mày.
“Sao thế? Không được à?”
Mặc dù Cục Cảnh sát là nơi mà người bình thường không thể tùy tiện tới, nhưng cô thì khác. Dù gì cô cũng là một người lính, lại là người hợp tác cùng Lệ Xuyên Lâm, nói thế nào thì cũng là người cùng chiến tuyến.
Lệ Xuyên Lâm trầm mặc một lát, sau đó gật đầu, “Được, chúng ta đi luôn bây giờ.”
Khi Lệ Xuyên Lâm dẫn cô vào Cục Cảnh sát, những cảnh sát làm việc trong tổ Điều tra mật mã bị hành hạ liên tục một tuần không ngủ bắt đầu tò mò hỏi:
“Ai vậy? Đội trưởng Lệ?”
“Chị dâu đúng không?” Một câu trêu ghẹo vang lên, ngay lập tức đám người kia cũng nhốn nháo3phụ họa theo.
Một người khác lúc này mới như bừng tỉnh nói: “Ồ, thảo nào lúc nãy Đội trưởng Lệ vừa nghe điện thoại xong đã căng thẳng yêu cầu định vị, hóa ra là đi đón người.”
Lập tức cả văn phòng ồ lên.
Lệ Xuyên Lâm dường như đã quen với kiểu trêu ghẹo đùa giỡn của đám người này rồi, nhưng Nhiếp Nhiên thì không. Anh ta vô thức nhìn sang phản ứng của cô.
Nhưng cô... không hề có phản ứng gì.
Thậm chí đến sự ngại ngùng giải thích của một cô gái sau khi bị trêu ghẹo cũng không có, cô thực sự không thèm để ý đến đám người kia luôn.
Đúng vậy, không thèm để ý, trong mắt cô chỉ có những chiếc máy tính kia.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, áp lực bị1trục xuất khỏi quân ngũ sau khi nhiệm vụ kết thúc quá lớn. Khó khăn lắm cô mới trộm được tài liệu, kết quả lại là giả.
Cô lao tâm khổ tứ, thứ mà suýt nữa còn mất mạng mới lấy được về lại là đồ giả, điều này khiến cô làm gì có tâm trạng gì mà quan tâm đến mấy trò đùa nhạt nhẽo này.
“Tài liệu đâu?” Cô chỉ về phía bảy, tám chiếc máy tính trên bàn, muốn biết máy nào là máy chủ.
Không biết vì sao trong lòng Lệ Xuyên Lâm bỗng dâng lên một cảm giác hụt hẫng khác lạ.
Đây là lần đầu tiên anh ta có cảm giác này. Một cảm giác rất lạ, rất khó chịu. Dường như từ lúc bắt đầu gặp Nhiếp Nhiên tâm trạng của anh ta thay đổi càng9ngày càng nhiều, như ném một viên đá giữa mặt hồ phẳng lặng, lăn tăn gợn sóng.
Cảm giác này không ổn, cực kỳ không ổn!
Bị cảm xúc của một người ảnh hưởng, cảm giác này anh ta chưa bao giờ trải qua, vì thế anh ta cố nén thứ cảm xúc này xuống.
Đám nhân viên đang cười đùa lập tức cảm thấy Đội trưởng Lệ xưa nay vốn lạnh lùng, lúc này lại càng nghiêm nghị hơn. Ánh mắt anh ta quét đến đâu, đám người im bặt đến đấy.
“Ở đâu cơ?”
Sau khi cả căn phòng trở nên yên tĩnh, Lệ Xuyên Lâm chỉ vào cái máy tính ở sau lưng. Nhiếp Nhiên ngay lập tức đi tới ngồi xuống, bắt đầu tra cứu kĩ lưỡng những mật mã trên màn hình.
Cô không hề chú ý đến phản ứng3của những người trong phòng.
Đám người kia nhìn Nhiếp Nhiên ngồi ở máy tính mà vốn dĩ Lệ Xuyên Lâm vẫn ngồi, thậm chí tay còn lướt trên bàn phím, kinh ngạc đến nỗi suýt rớt cả tròng mắt.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Sao thế? Không được à?”
Mặc dù Cục Cảnh sát là nơi mà người bình thường không thể tùy tiện tới, nhưng cô thì khác. Dù gì cô cũng là một người lính, lại là người hợp tác cùng Lệ Xuyên Lâm, nói thế nào thì cũng là người cùng chiến tuyến.
Lệ Xuyên Lâm trầm mặc một lát, sau đó gật đầu, “Được, chúng ta đi luôn bây giờ.”
Khi Lệ Xuyên Lâm dẫn cô vào Cục Cảnh sát, những cảnh sát làm việc trong tổ Điều tra mật mã bị hành hạ liên tục một tuần không ngủ bắt đầu tò mò hỏi:
“Ai vậy? Đội trưởng Lệ?”
“Chị dâu đúng không?” Một câu trêu ghẹo vang lên, ngay lập tức đám người kia cũng nhốn nháo3phụ họa theo.
Một người khác lúc này mới như bừng tỉnh nói: “Ồ, thảo nào lúc nãy Đội trưởng Lệ vừa nghe điện thoại xong đã căng thẳng yêu cầu định vị, hóa ra là đi đón người.”
Lập tức cả văn phòng ồ lên.
Lệ Xuyên Lâm dường như đã quen với kiểu trêu ghẹo đùa giỡn của đám người này rồi, nhưng Nhiếp Nhiên thì không. Anh ta vô thức nhìn sang phản ứng của cô.
Nhưng cô... không hề có phản ứng gì.
Thậm chí đến sự ngại ngùng giải thích của một cô gái sau khi bị trêu ghẹo cũng không có, cô thực sự không thèm để ý đến đám người kia luôn.
Đúng vậy, không thèm để ý, trong mắt cô chỉ có những chiếc máy tính kia.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, áp lực bị1trục xuất khỏi quân ngũ sau khi nhiệm vụ kết thúc quá lớn. Khó khăn lắm cô mới trộm được tài liệu, kết quả lại là giả.
Cô lao tâm khổ tứ, thứ mà suýt nữa còn mất mạng mới lấy được về lại là đồ giả, điều này khiến cô làm gì có tâm trạng gì mà quan tâm đến mấy trò đùa nhạt nhẽo này.
“Tài liệu đâu?” Cô chỉ về phía bảy, tám chiếc máy tính trên bàn, muốn biết máy nào là máy chủ.
Không biết vì sao trong lòng Lệ Xuyên Lâm bỗng dâng lên một cảm giác hụt hẫng khác lạ.
Đây là lần đầu tiên anh ta có cảm giác này. Một cảm giác rất lạ, rất khó chịu. Dường như từ lúc bắt đầu gặp Nhiếp Nhiên tâm trạng của anh ta thay đổi càng9ngày càng nhiều, như ném một viên đá giữa mặt hồ phẳng lặng, lăn tăn gợn sóng.
Cảm giác này không ổn, cực kỳ không ổn!
Bị cảm xúc của một người ảnh hưởng, cảm giác này anh ta chưa bao giờ trải qua, vì thế anh ta cố nén thứ cảm xúc này xuống.
Đám nhân viên đang cười đùa lập tức cảm thấy Đội trưởng Lệ xưa nay vốn lạnh lùng, lúc này lại càng nghiêm nghị hơn. Ánh mắt anh ta quét đến đâu, đám người im bặt đến đấy.
“Ở đâu cơ?”
Sau khi cả căn phòng trở nên yên tĩnh, Lệ Xuyên Lâm chỉ vào cái máy tính ở sau lưng. Nhiếp Nhiên ngay lập tức đi tới ngồi xuống, bắt đầu tra cứu kĩ lưỡng những mật mã trên màn hình.
Cô không hề chú ý đến phản ứng3của những người trong phòng.
Đám người kia nhìn Nhiếp Nhiên ngồi ở máy tính mà vốn dĩ Lệ Xuyên Lâm vẫn ngồi, thậm chí tay còn lướt trên bàn phím, kinh ngạc đến nỗi suýt rớt cả tròng mắt.
Bình luận facebook