Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-228
Chương 228: Bị nhận ra. Vở kịch bị đảo ngược (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
1oắc Mân thấy anh còn muốn giãy chết thì không khỏi cười lạnh đầy càn rỡ và đắc ý: “Hoắc Hoành, không, là Cố Ngự, dù mày có nói gì thì cũng không cứu vãn được đâu. Mày lừa ba tao nhiều năm như thế, cuối cùng mày cũng có ngày này rồi!”
Hoắc Hoành không nhanh không chậm, ung dung nói: “Dì Nguyễn, năm đó chính dì đón cháu về. Cháu còn nhớ rõ, trước khi dì dẫn cháu vào cửa nhà họ Hoắc, dì đã nói với cháu rằng, cháu nhất định phải hiếu thuận với ba. Dì nói ba rất khổ, khổ hơn nửa đời người, bảo cháu phải hiếu thuận với ông ấy.”
Nguyễn Lương Nguyên ngồi bên cạnh anh không khỏi run rẩy nhè nhẹ một chút.
“Thế nên cháu không tin, cháu không tin dì lại oán hận ba cháu. Dì nói cho cháu biết, đã xảy ra3chuyện gì thế?”
Nhiếp Nhiên nghe anh ta nói vậy, bỗng nhiên nhớ lại lần trước khi anh ta bảo cô nổ súng, anh ta cũng nói bằng giọng điệu thế này.
Mặc dù lúc trước cô cũng có diễn kịch một chút, nhưng nếu là người thường, e là nghe thấy anh ta nói thế, chắc chắn sẽ bị mê hoặc.
Giọng anh ta nhẹ nhàng, dịu dàng đi thẳng vào lòng người, làm cho người ta không muốn lay động cũng không được.
Quả nhiên, Nguyễn Lương Nguyên nghe thấy thế thì đau khổ lắc đầu, kháng cự, “Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Tôi tuyệt đối không muốn nghe!”
“Không muốn nghe ư? Là không muốn nghe, không dám nghe, hay là sợ phải nghe, hoặc là dì sợ mình nghe xong sẽ bị dao động!” Hoắc Hoành lập tức dồn ép, túm chặt lấy hai tay đang bịt tai mình lại2của Nguyễn Lương Nguyên, giống như mạnh mẽ ép bà phải nghe.
“Không... không... đừng nói nữa... Là tôi hận ông ấy, tôi không hề quên được cảnh mà tôi nhìn thấy ở trong phòng năm đó!” Nguyễn Lương Nguyên tỏ vẻ đau khổ, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không chịu nói.
“Được! Dì nói là dì không quên được. Nếu đã hận như thế, vì sao lúc trước dì không chọn cách giết chết người đàn bà kia, còn cả đứa con trong bụng bà ta nữa, vì sao lại lựa chọn ra đi, vì sao muốn tác thành cho bọn họ?”
Đối mặt với chất vấn của Hoắc Hoành, Nguyễn Lương Nguyên trở nên hơi kích động, “Tôi... tôi...”
“Dì nói đi, dì nói đi chứ!”
Ở trong mắt Hoắc Mân, sự khác thường của Hoắc Hoành rốt cuộc cũng chỉ là vì quá sợ hãi nên mới trở nên điên cuồng như thế1mà thôi.
Hắn lập tức cao giọng cắt ngang, “Đủ rồi Cố Ngự, mày đừng có cố nữa, có nói thì chuyện thân phận mày là giả cũng sẽ chẳng thay đổi được đâu!”
Hắn lập tức phất tay, muốn kéo Hoắc Hoành ra ngoài.
Vài tên thuộc hạ vừa tiến lên, tay còn chưa chạm được vào Hoắc Hoành, A Hổ phía sau đã vọt lên chắn trước mặt anh.
“A Hổ, cậu là thuộc hạ của ba tôi, tốt nhất cậu nên biết mình nên làm gì.” Hoắc Mân lạnh lùng cười cảnh cáo.
“Ông chủ bảo A Hổ bảo vệ Nhị thiếu, tôi đang chấp hành.” A Hổ chắn trước mặt Hoắc Hoành, nét mặt không thay đổi.
“Kéo cả hai đứa nó xuống.” Hoắc Mân không hề khách khí phất tay, nhất thời xung quanh có thêm bốn, năm người nữa.
A Hổ từng là cao thủ Muay Thái, là thuộc hạ tốt nhất1được Hoắc Khải Lãng đưa về từ nước T. Sau đó, Hoắc Khải Lãng thấy anh ta có thiên phú nên dốc lòng bồi dưỡng mấy năm, với công lực hiện tại của anh ta thì sao người bình thường có thể xông lên bắt nổi chứ?
Không khí nặng nề tới mức làm người ta không thể nào hít thở nổi.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hoắc Hoành không nhanh không chậm, ung dung nói: “Dì Nguyễn, năm đó chính dì đón cháu về. Cháu còn nhớ rõ, trước khi dì dẫn cháu vào cửa nhà họ Hoắc, dì đã nói với cháu rằng, cháu nhất định phải hiếu thuận với ba. Dì nói ba rất khổ, khổ hơn nửa đời người, bảo cháu phải hiếu thuận với ông ấy.”
Nguyễn Lương Nguyên ngồi bên cạnh anh không khỏi run rẩy nhè nhẹ một chút.
“Thế nên cháu không tin, cháu không tin dì lại oán hận ba cháu. Dì nói cho cháu biết, đã xảy ra3chuyện gì thế?”
Nhiếp Nhiên nghe anh ta nói vậy, bỗng nhiên nhớ lại lần trước khi anh ta bảo cô nổ súng, anh ta cũng nói bằng giọng điệu thế này.
Mặc dù lúc trước cô cũng có diễn kịch một chút, nhưng nếu là người thường, e là nghe thấy anh ta nói thế, chắc chắn sẽ bị mê hoặc.
Giọng anh ta nhẹ nhàng, dịu dàng đi thẳng vào lòng người, làm cho người ta không muốn lay động cũng không được.
Quả nhiên, Nguyễn Lương Nguyên nghe thấy thế thì đau khổ lắc đầu, kháng cự, “Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Tôi tuyệt đối không muốn nghe!”
“Không muốn nghe ư? Là không muốn nghe, không dám nghe, hay là sợ phải nghe, hoặc là dì sợ mình nghe xong sẽ bị dao động!” Hoắc Hoành lập tức dồn ép, túm chặt lấy hai tay đang bịt tai mình lại2của Nguyễn Lương Nguyên, giống như mạnh mẽ ép bà phải nghe.
“Không... không... đừng nói nữa... Là tôi hận ông ấy, tôi không hề quên được cảnh mà tôi nhìn thấy ở trong phòng năm đó!” Nguyễn Lương Nguyên tỏ vẻ đau khổ, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không chịu nói.
“Được! Dì nói là dì không quên được. Nếu đã hận như thế, vì sao lúc trước dì không chọn cách giết chết người đàn bà kia, còn cả đứa con trong bụng bà ta nữa, vì sao lại lựa chọn ra đi, vì sao muốn tác thành cho bọn họ?”
Đối mặt với chất vấn của Hoắc Hoành, Nguyễn Lương Nguyên trở nên hơi kích động, “Tôi... tôi...”
“Dì nói đi, dì nói đi chứ!”
Ở trong mắt Hoắc Mân, sự khác thường của Hoắc Hoành rốt cuộc cũng chỉ là vì quá sợ hãi nên mới trở nên điên cuồng như thế1mà thôi.
Hắn lập tức cao giọng cắt ngang, “Đủ rồi Cố Ngự, mày đừng có cố nữa, có nói thì chuyện thân phận mày là giả cũng sẽ chẳng thay đổi được đâu!”
Hắn lập tức phất tay, muốn kéo Hoắc Hoành ra ngoài.
Vài tên thuộc hạ vừa tiến lên, tay còn chưa chạm được vào Hoắc Hoành, A Hổ phía sau đã vọt lên chắn trước mặt anh.
“A Hổ, cậu là thuộc hạ của ba tôi, tốt nhất cậu nên biết mình nên làm gì.” Hoắc Mân lạnh lùng cười cảnh cáo.
“Ông chủ bảo A Hổ bảo vệ Nhị thiếu, tôi đang chấp hành.” A Hổ chắn trước mặt Hoắc Hoành, nét mặt không thay đổi.
“Kéo cả hai đứa nó xuống.” Hoắc Mân không hề khách khí phất tay, nhất thời xung quanh có thêm bốn, năm người nữa.
A Hổ từng là cao thủ Muay Thái, là thuộc hạ tốt nhất1được Hoắc Khải Lãng đưa về từ nước T. Sau đó, Hoắc Khải Lãng thấy anh ta có thiên phú nên dốc lòng bồi dưỡng mấy năm, với công lực hiện tại của anh ta thì sao người bình thường có thể xông lên bắt nổi chứ?
Không khí nặng nề tới mức làm người ta không thể nào hít thở nổi.
Bình luận facebook