Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-357
Chương 357: Bữa ăn cuối cùng - Mê hoặc chết người (6)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng dù Nhiếp Dập có khỏe tới đâu thì cũng có lúc xuống sức, hơn nữa còn kém về mặt nhân số, rất nhanh đã bị rơi vào hoàn cảnh xấu, bị năm đứa trẻ kia đánh cho phải ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Cuối cùng, sau một hồi đánh điên cuồng, mấy đứa trẻ kia cũng thu tay lại.
Thằng bé cầm đầu khinh bỉ nói: “Hừ! Ai bảo mày suốt ngày làm liên lụy bọn tao, đánh chết mày! Lần sau còn dám hại chúng tao bị phạt chạy thì chúng tao còn đánh mày nữa!” Nói xong lại đạp thêm một cú.
Cuối cùng, lũ trẻ nhân lúc giác quan còn chưa phát hiện ra, nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.
Nhiếp Dập bị đánh tơi tả, quần áo còn in rõ bốn năm dấu giày, quả thực hai chữ “nhếch nhác” cũng không đủ để hình dung nữa rồi.
Lúc này, Nhiếp Nhiên đứng xem diễn mới chậm rãi xuất hiện ở góc hành lang, nhìn Nhiếp Dập đang quỳ trên mặt đất ôm mông thì cười nói: “Quả đúng như bọn nó nói, yếu như sên.” Nhiếp Dập bị đánh bầm dập cả người, thậm chí khóe miệng còn rách cả ra, nó khó nhọc ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt với Nhiếp Nhiên: “Chị đã vừa lòng chưa? Chị đã vui chưa? Đồ đi, đồ đi!” “Chính em không đánh lại người ta, còn giận chó đánh mèo với chị làm gì chứ?” “Tôi hận chị!” Nhiếp Dập cố gắng đứng lên, cắn răng gằn từng tiếng một.
“Giờ tôi như thế này đều là do chị!” Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không, em sai rồi, người biến em thành thế này là chính em.” Hoặc nói đúng hơn là Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trần.
Cẩn thận ngẫm lại, thằng bé này cũng thật đáng thương, sống trong một gia đình dị dạng như thể.
Diệp Trận hi vọng nó sẽ trở thành người làm chủ nhà họ Nhiếp, mà Nhiếp Thành Thắng cũng một lòng hi vọng nó có thể kế thừa nghề nghiệp của mình, trở thành một quân nhân vĩ đại.
Nghiêm khắc mà nói, từ lúc Nhiếp Dập ra đời, ước mơ của nó đã bị tước đoạt rồi.
Nhiếp Dập không ngừng giậm chân để xả tức: “Chị nói thổi lắm! Nếu không phải vì chị nói lung tung ở trước mặt ba thì tôi chẳng cần phải tới nơi này chịu tội, cũng sẽ không bị đánh!” “Vậy em có từng nghĩ vì sao người ta muốn đánh em, mà không đánh những người khác không?” “Bởi vì..” Nhiếp Dập ngập ngừng một chút, chính bản thân nó cũng chẳng biết tại sao mình lại bị đánh.
Từ lúc bắt đầu vào trường quân đội, nó không hề biết mình đã nói gì sai, làm gì sai, ngoài việc thỉnh thoảng nó không hoàn thành nhiệm vụ khiến các bạn cũng bị phạt cùng mình mà thôi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng, sau một hồi đánh điên cuồng, mấy đứa trẻ kia cũng thu tay lại.
Thằng bé cầm đầu khinh bỉ nói: “Hừ! Ai bảo mày suốt ngày làm liên lụy bọn tao, đánh chết mày! Lần sau còn dám hại chúng tao bị phạt chạy thì chúng tao còn đánh mày nữa!” Nói xong lại đạp thêm một cú.
Cuối cùng, lũ trẻ nhân lúc giác quan còn chưa phát hiện ra, nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.
Nhiếp Dập bị đánh tơi tả, quần áo còn in rõ bốn năm dấu giày, quả thực hai chữ “nhếch nhác” cũng không đủ để hình dung nữa rồi.
Lúc này, Nhiếp Nhiên đứng xem diễn mới chậm rãi xuất hiện ở góc hành lang, nhìn Nhiếp Dập đang quỳ trên mặt đất ôm mông thì cười nói: “Quả đúng như bọn nó nói, yếu như sên.” Nhiếp Dập bị đánh bầm dập cả người, thậm chí khóe miệng còn rách cả ra, nó khó nhọc ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt với Nhiếp Nhiên: “Chị đã vừa lòng chưa? Chị đã vui chưa? Đồ đi, đồ đi!” “Chính em không đánh lại người ta, còn giận chó đánh mèo với chị làm gì chứ?” “Tôi hận chị!” Nhiếp Dập cố gắng đứng lên, cắn răng gằn từng tiếng một.
“Giờ tôi như thế này đều là do chị!” Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không, em sai rồi, người biến em thành thế này là chính em.” Hoặc nói đúng hơn là Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trần.
Cẩn thận ngẫm lại, thằng bé này cũng thật đáng thương, sống trong một gia đình dị dạng như thể.
Diệp Trận hi vọng nó sẽ trở thành người làm chủ nhà họ Nhiếp, mà Nhiếp Thành Thắng cũng một lòng hi vọng nó có thể kế thừa nghề nghiệp của mình, trở thành một quân nhân vĩ đại.
Nghiêm khắc mà nói, từ lúc Nhiếp Dập ra đời, ước mơ của nó đã bị tước đoạt rồi.
Nhiếp Dập không ngừng giậm chân để xả tức: “Chị nói thổi lắm! Nếu không phải vì chị nói lung tung ở trước mặt ba thì tôi chẳng cần phải tới nơi này chịu tội, cũng sẽ không bị đánh!” “Vậy em có từng nghĩ vì sao người ta muốn đánh em, mà không đánh những người khác không?” “Bởi vì..” Nhiếp Dập ngập ngừng một chút, chính bản thân nó cũng chẳng biết tại sao mình lại bị đánh.
Từ lúc bắt đầu vào trường quân đội, nó không hề biết mình đã nói gì sai, làm gì sai, ngoài việc thỉnh thoảng nó không hoàn thành nhiệm vụ khiến các bạn cũng bị phạt cùng mình mà thôi.
Bình luận facebook