Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-438
Chương 438: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Xuyên Lâm cau mày lắc đầu, “Chỗ đó quá nguy hiểm.”
“Nếu không thì làm thế nào, lẽ nào anh muốn tôi bị trục xuất khỏi quân ngũ thật à?”
Làm sao mà cô không biết nơi đó nguy hiểm đến thế nào chứ? Nhưng nếu không giải mã được thì nguy hiểm cô trải qua từ đầu đến giờ không phải là chẳng có ý nghĩa gì sao?
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó và dáng vẻ không muốn bị gạch tên của cô, Lệ Xuyên Lâm không nhịn được hỏi: “Cô không nỡ bỏ quân đội?”
Không biết vì sao, trong lòng anh ta lại có một cảm giác mong đợi, hi vọng cô sẽ gật đầu.
“Không nỡ ư? Ha ha, anh nghĩ nhiều quá rồi! Tôi chỉ không muốn xôi hỏng bỏng không mà thôi! Rõ ràng là hoàn thành nhiệm vụ của riêng mình, cuối cùng lại chết trong tay của Cục Cảnh sát các anh, tôi bực không chịu được.”
Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, sau đó đi thẳng ra cửa.
Nghĩ đến việc mình cũng có ngày không hoàn thành nhiệm vụ, Nhiếp Nhiên tức giận vô cùng. Đúng là một đời anh hùng trong phút chốc đã tiêu tan.
Lòng Lệ Xuyên Lâm lạnh đi, tia hi vọng nhỏ bé của anh ta cứ như vậy mà bị thổi tắt.
Anh ta bước nhanh lên phía trước nói một cách chắc chắn: “Tôi nhất định sẽ thuyết phục được Phó Cục trưởng Lý.”
“Đừng! Anh đừng thuyết phục ông ta, nhanh chóng ăn trộm cho tôi! Bây giờ tôi đang hối hận chết đi được đây này. Biết trước thì tôi đã lấy cho mình một bản rồi, cũng không dẫn đến bị động như thế này.”
Đối với một người luôn hoàn thành nhiệm vụ một mình như cô, lần hợp tác này đã giúp cô cảm nhận sâu sắc cái cảm giác có đồng đội heo là như thế nào. Nó cũng khiến cô càng có thêm quyết tâm thực hiện nhiệm vụ một mình.
“Xin lỗi.” Lệ Xuyên Lâm đứng trước mặt cô, tuy giọng nói có vẻ lạnh lùng nhưng thái độ thì lại vô cùng chân thành.
Nhiếp Nhiên khoanh tay liếc anh ta, “Từ sau khi tôi dạy anh cách xin lỗi, anh đúng là rất biết vận dụng đó.”
“Tôi xin lỗi thật lòng.” Lệ Xuyên Lâm nói vô cùng nghiêm túc.
“Nếu là thật lòng thì lấy USB cho tôi. Bây giờ bọn Hoắc Hoành đang tạm thời dừng giao dịch, chúng ta mới có thể hít thở được một chút. Nhưng ngộ nhỡ đến lúc bọn họ nói giao dịch là lập tức làm luôn thì hai người chúng ta thật sự là tốn công vô ích đó.”
Thứ mà cô mạo hiểm cả tính mạng đi lấy lại không có quyền lấy lại, nghĩ thôi mà tức đến hộc máu!
Lệ Xuyên Lâm khẽ gật đầu, “Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Mặc dù Lệ Xuyên Lâm liên tục bảo đảm, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn không thể yên tâm. Hiện giờ, hợp tác giữa Hoắc Hoành và Lưu Chấn không ổn định như lúc trước, rất có khả năng nói lật mặt là lật mặt, tài liệu này phải giải mã nhanh mới được.
“Ba ngày, tôi chỉ cho anh ba ngày.” Ánh mắt Nhiếp Nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh lùng.
Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy cô quả quyết như vậy thì nhìn sâu vào mắt cô gật đầu.
Bởi vì Phó Cục trưởng bị ngất nên bây giờ cả Cục Cảnh sát đang vô cùng hỗn loạn. Lệ Xuyên Lâm không thể cứ đứng ở đây được. Sau khi nói với cô vài câu, dặn dò cô đi về cẩn thận xong, anh ta đi thẳng tới tòa nhà Cục Cảnh sát.
Nhiếp Nhiên bóng dáng mạnh mẽ của Lệ Xuyên Lâm vừa đi thì rút điện thoại trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, còn không chờ đầu bên kia lên tiếng, Nhiếp Nhiên đã giành nói trước: “Phương Lượng, chuyện lần trước thầy lừa em thầy còn nhớ không?”
“Nhiếp Nhiên… em…”
Giọng nói hùng hổ của Nhiếp Nhiên khiến Phương Lượng lạnh toát sống lưng.
Anh ta còn đang lựa lời để nói thì lại nghe đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Em đang gặp chút rắc rối cần thầy giúp đỡ, coi như thầy trả lại tình nghĩa cho em đi.”
Gặp phiền phức?
Phương Lượng nghiêm túc nói: “Nói! Chuyện gì? Có phải em bị phát hiện rồi không? Bị truy sát sao?”
Nhiếp Nhiên cạn lời với con người này, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Thầy có thể mong cho em có những điều tốt hơn được không?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu không thì làm thế nào, lẽ nào anh muốn tôi bị trục xuất khỏi quân ngũ thật à?”
Làm sao mà cô không biết nơi đó nguy hiểm đến thế nào chứ? Nhưng nếu không giải mã được thì nguy hiểm cô trải qua từ đầu đến giờ không phải là chẳng có ý nghĩa gì sao?
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó và dáng vẻ không muốn bị gạch tên của cô, Lệ Xuyên Lâm không nhịn được hỏi: “Cô không nỡ bỏ quân đội?”
Không biết vì sao, trong lòng anh ta lại có một cảm giác mong đợi, hi vọng cô sẽ gật đầu.
“Không nỡ ư? Ha ha, anh nghĩ nhiều quá rồi! Tôi chỉ không muốn xôi hỏng bỏng không mà thôi! Rõ ràng là hoàn thành nhiệm vụ của riêng mình, cuối cùng lại chết trong tay của Cục Cảnh sát các anh, tôi bực không chịu được.”
Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, sau đó đi thẳng ra cửa.
Nghĩ đến việc mình cũng có ngày không hoàn thành nhiệm vụ, Nhiếp Nhiên tức giận vô cùng. Đúng là một đời anh hùng trong phút chốc đã tiêu tan.
Lòng Lệ Xuyên Lâm lạnh đi, tia hi vọng nhỏ bé của anh ta cứ như vậy mà bị thổi tắt.
Anh ta bước nhanh lên phía trước nói một cách chắc chắn: “Tôi nhất định sẽ thuyết phục được Phó Cục trưởng Lý.”
“Đừng! Anh đừng thuyết phục ông ta, nhanh chóng ăn trộm cho tôi! Bây giờ tôi đang hối hận chết đi được đây này. Biết trước thì tôi đã lấy cho mình một bản rồi, cũng không dẫn đến bị động như thế này.”
Đối với một người luôn hoàn thành nhiệm vụ một mình như cô, lần hợp tác này đã giúp cô cảm nhận sâu sắc cái cảm giác có đồng đội heo là như thế nào. Nó cũng khiến cô càng có thêm quyết tâm thực hiện nhiệm vụ một mình.
“Xin lỗi.” Lệ Xuyên Lâm đứng trước mặt cô, tuy giọng nói có vẻ lạnh lùng nhưng thái độ thì lại vô cùng chân thành.
Nhiếp Nhiên khoanh tay liếc anh ta, “Từ sau khi tôi dạy anh cách xin lỗi, anh đúng là rất biết vận dụng đó.”
“Tôi xin lỗi thật lòng.” Lệ Xuyên Lâm nói vô cùng nghiêm túc.
“Nếu là thật lòng thì lấy USB cho tôi. Bây giờ bọn Hoắc Hoành đang tạm thời dừng giao dịch, chúng ta mới có thể hít thở được một chút. Nhưng ngộ nhỡ đến lúc bọn họ nói giao dịch là lập tức làm luôn thì hai người chúng ta thật sự là tốn công vô ích đó.”
Thứ mà cô mạo hiểm cả tính mạng đi lấy lại không có quyền lấy lại, nghĩ thôi mà tức đến hộc máu!
Lệ Xuyên Lâm khẽ gật đầu, “Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Mặc dù Lệ Xuyên Lâm liên tục bảo đảm, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn không thể yên tâm. Hiện giờ, hợp tác giữa Hoắc Hoành và Lưu Chấn không ổn định như lúc trước, rất có khả năng nói lật mặt là lật mặt, tài liệu này phải giải mã nhanh mới được.
“Ba ngày, tôi chỉ cho anh ba ngày.” Ánh mắt Nhiếp Nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh lùng.
Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy cô quả quyết như vậy thì nhìn sâu vào mắt cô gật đầu.
Bởi vì Phó Cục trưởng bị ngất nên bây giờ cả Cục Cảnh sát đang vô cùng hỗn loạn. Lệ Xuyên Lâm không thể cứ đứng ở đây được. Sau khi nói với cô vài câu, dặn dò cô đi về cẩn thận xong, anh ta đi thẳng tới tòa nhà Cục Cảnh sát.
Nhiếp Nhiên bóng dáng mạnh mẽ của Lệ Xuyên Lâm vừa đi thì rút điện thoại trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, còn không chờ đầu bên kia lên tiếng, Nhiếp Nhiên đã giành nói trước: “Phương Lượng, chuyện lần trước thầy lừa em thầy còn nhớ không?”
“Nhiếp Nhiên… em…”
Giọng nói hùng hổ của Nhiếp Nhiên khiến Phương Lượng lạnh toát sống lưng.
Anh ta còn đang lựa lời để nói thì lại nghe đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Em đang gặp chút rắc rối cần thầy giúp đỡ, coi như thầy trả lại tình nghĩa cho em đi.”
Gặp phiền phức?
Phương Lượng nghiêm túc nói: “Nói! Chuyện gì? Có phải em bị phát hiện rồi không? Bị truy sát sao?”
Nhiếp Nhiên cạn lời với con người này, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Thầy có thể mong cho em có những điều tốt hơn được không?”
Bình luận facebook