Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-453
Chương 453: Bới lông tìm vết - Cô là miếng ngọc thô (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, Hoắc Hoành ngồi xe về nhà, bởi vì hôm nay là ngày trị liệu phục hồi chức năng của anh ta.
A Hổ vừa mới đẩy anh ta đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong phòng khách vọng ra
“Bà xem con trai bà kìa, lớn thế này rồi mà có bạn gái cũng không nói với chúng ta.”
“Mẹ, con chỉ muốn dạy dỗ trước đã, nếu không đến lúc ấy lại chọc giận ba mẹ, vậy lại thành ra lỗi của con.”
“Đúng, đúng! Con trai của mẹ nói gì cũng đúng.” Hoắc Hoành nghe được cuộc hội thoại ở trong nhà, mặt lạnh tanh, không hề có cảm xúc gì
A Hổ ở phía sau nghe thấy thì trong lòng lại không thoải mái
Những năm gần đây Nhị thiểu nỗ lực thế nào anh ta đều biết, nhưng lão gia và phu nhân lại không có sự thay đổi gì về thái độ cả
Có thể nói cả nhà coi Nhị thiếu như người ngoài đến ở đây vậy
Thế nhưng Nhị thiểu vẫn cứ bình thản cười, sau khi được đẩy vào nhà, anh ta vừa cười vừa nói: “Ba, mẹ, anh đang nói gì mà vui thế?” Không khí vốn đang vui vẻ, Hoắc Hoành vừa nói một câu thì mọi thứ trở nên im lặng ngay tức thì
Ba, bốn giây sau, anh trai Hoắc Hoành - Hoắc Mân đứng lên khỏi ghế sofa, giọng thở phào: “Cuối cùng em đã về rồi, nếu không không biết ba mẹ còn bắt anh phải nói chuyện đến bao giờ nữa.” Ba của Hoắc Hoành - Hoắc Lãng Khải lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Hoành bằng đôi mắt nhạy bén của người sành sỏi, “Nghe nói lần này sang bên kia xảy ra chuyện gì à?” Hoắc Hoành mỉm cười nói: “Đều đã giải quyết xong rồi ạ, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.”
“Thế thì tốt, đừng làm ta thất vọng đấy.” Hoắc Lãng Khải sầm mặt nói xong liền xoay người đi lên tầng trên
Còn đại phu nhân lại không có cảm tình với đứa con riêng này, đến biểu cảm còn lười chả muốn thể hiện ra, cùng Hoắc Lãng Khải đi thẳng lên tầng.
Vì thế, lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em họ
Hoắc Mân đang cười nói vui vẻ ôn hòa nhìn thấy Hoắc Lãng Khải rời đi ngay lập tức đổi thái độ, hắn ta ngồi xuống sofa, hai chân bắt tréo, miệng nhếch lên nụ cười chế giễu
“Nghe nói hợp đồng lần này cậu đã hoãn lại rồi phải không? Không phải là vì một tên sát thủ mà dừng hợp tác đó chứ? Lẽ nào cậu sợ rồi sao, em trai?”
Từ lúc Hoắc Mân nhận Hoắc Hoành thì đã gọi anh ta là em trai rồi.
Người ngoài nghe thấy hắn ta gọi như thể đều nghĩ rằng Hoắc Hoành là em trai.
Nhưng chỉ có Hoắc Hoành mới biết đây chính là lời châm chọc, coi thường.
Em trai..
chỉ có người hầu ở chỗ đỗ xe mới gọi là em trai
Sắc mặt Hoắc Hoành không hề thay đổi, anh ta nói: “Cẩn thận không bao giờ là thừa cả, chỉ tạm dừng thôi
Đợi khi mọi việc có kết quả rồi thì lại tiếp tục hợp tác thôi.” “Cẩn thận? Tao thấy mày đúng là bị tên sát thủ kia dọa cho sợ rồi, vẫn còn tìm cớ à? Nói thật, nếu mày thật sự sợ thì nhường chỗ đi, chân của mày hỏng rồi, không cử động được nữa thì thật là áy náy.” Hắn ta cười mà như không cười nhìn xuống đôi chân của Hoắc Hoành.
A Hổ đứng ở cửa nãy giờ nhìn thấy Nhị thiểu nhà mình chỉ mỉm cười không nói lại, thật sự là tức không chịu được, đành rảo bước đi vào, nói một cách trang trọng: “Đại thiếu, đến giờ Nhị thiếu điều trị rồi ạ.”
Hoắc Mân dựa lưng vào sofa, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Em trai, bây giờ mày không chỉ nhát gan, đối với bọn thuộc hạ lại nhu nhược như vậy, sắp trèo lên đầu chủ nhân ngồi nói chuyện đến nơi rồi đấy! Nếu mày không để ý thì tao sẽ giúp mày dạy bảo chúng.” Giọng nói không nặng không nhẹ nhưng lại khiến A Hổ nghe mà giật mình, lúc này anh ta mới ý thức được bản thân đã quá phận, theo bản năng nhìn về phía Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành chậm rãi nói: “Mặc dù cậu ấy là cấp dưới, nhưng dù gì cũng là ba chọn cho tôi, xấu tốt gì cũng nên chiểu cổ vài phần.” Hoắc Mẫn đừng phắt dậy, đi đến trước mặt Hoắc Hoành, cúi người cười chế nhạo: “Đây là nhà của tao, người mà ba yêu thương nhất cũng là tao, tao cần phải chiểu cổ sao? Chỉ có người ngoài mới cần đến sự chiếu cố thôi! Em trai à, tao nói có đúng không?”
Hoắc Hoành nhìn thẳng vào mắt Hoắc Mân vài giây, lúc này mới nhếch miệng cười: “Anh nói đúng, là tôi nói sai rồi.” “Biết là tốt rồi.” Hoắc Mân cười vô cùng đắc chí, vỗ vai Hoắc Hoành: “Được rồi, tao có việc phải đi rồi, mày nhanh chóng làm trị liệu đi, hi vọng đôi chân tàn phế này của mày có thể có cơ hội đứng lên được
Mặc dù tất cả mọi người đều biết đó là điều không thể.” Nói rồi, hắn ta đeo kính râm vừa cười vừa bước ra ngoài.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Hổ vừa mới đẩy anh ta đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong phòng khách vọng ra
“Bà xem con trai bà kìa, lớn thế này rồi mà có bạn gái cũng không nói với chúng ta.”
“Mẹ, con chỉ muốn dạy dỗ trước đã, nếu không đến lúc ấy lại chọc giận ba mẹ, vậy lại thành ra lỗi của con.”
“Đúng, đúng! Con trai của mẹ nói gì cũng đúng.” Hoắc Hoành nghe được cuộc hội thoại ở trong nhà, mặt lạnh tanh, không hề có cảm xúc gì
A Hổ ở phía sau nghe thấy thì trong lòng lại không thoải mái
Những năm gần đây Nhị thiểu nỗ lực thế nào anh ta đều biết, nhưng lão gia và phu nhân lại không có sự thay đổi gì về thái độ cả
Có thể nói cả nhà coi Nhị thiếu như người ngoài đến ở đây vậy
Thế nhưng Nhị thiểu vẫn cứ bình thản cười, sau khi được đẩy vào nhà, anh ta vừa cười vừa nói: “Ba, mẹ, anh đang nói gì mà vui thế?” Không khí vốn đang vui vẻ, Hoắc Hoành vừa nói một câu thì mọi thứ trở nên im lặng ngay tức thì
Ba, bốn giây sau, anh trai Hoắc Hoành - Hoắc Mân đứng lên khỏi ghế sofa, giọng thở phào: “Cuối cùng em đã về rồi, nếu không không biết ba mẹ còn bắt anh phải nói chuyện đến bao giờ nữa.” Ba của Hoắc Hoành - Hoắc Lãng Khải lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Hoành bằng đôi mắt nhạy bén của người sành sỏi, “Nghe nói lần này sang bên kia xảy ra chuyện gì à?” Hoắc Hoành mỉm cười nói: “Đều đã giải quyết xong rồi ạ, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.”
“Thế thì tốt, đừng làm ta thất vọng đấy.” Hoắc Lãng Khải sầm mặt nói xong liền xoay người đi lên tầng trên
Còn đại phu nhân lại không có cảm tình với đứa con riêng này, đến biểu cảm còn lười chả muốn thể hiện ra, cùng Hoắc Lãng Khải đi thẳng lên tầng.
Vì thế, lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em họ
Hoắc Mân đang cười nói vui vẻ ôn hòa nhìn thấy Hoắc Lãng Khải rời đi ngay lập tức đổi thái độ, hắn ta ngồi xuống sofa, hai chân bắt tréo, miệng nhếch lên nụ cười chế giễu
“Nghe nói hợp đồng lần này cậu đã hoãn lại rồi phải không? Không phải là vì một tên sát thủ mà dừng hợp tác đó chứ? Lẽ nào cậu sợ rồi sao, em trai?”
Từ lúc Hoắc Mân nhận Hoắc Hoành thì đã gọi anh ta là em trai rồi.
Người ngoài nghe thấy hắn ta gọi như thể đều nghĩ rằng Hoắc Hoành là em trai.
Nhưng chỉ có Hoắc Hoành mới biết đây chính là lời châm chọc, coi thường.
Em trai..
chỉ có người hầu ở chỗ đỗ xe mới gọi là em trai
Sắc mặt Hoắc Hoành không hề thay đổi, anh ta nói: “Cẩn thận không bao giờ là thừa cả, chỉ tạm dừng thôi
Đợi khi mọi việc có kết quả rồi thì lại tiếp tục hợp tác thôi.” “Cẩn thận? Tao thấy mày đúng là bị tên sát thủ kia dọa cho sợ rồi, vẫn còn tìm cớ à? Nói thật, nếu mày thật sự sợ thì nhường chỗ đi, chân của mày hỏng rồi, không cử động được nữa thì thật là áy náy.” Hắn ta cười mà như không cười nhìn xuống đôi chân của Hoắc Hoành.
A Hổ đứng ở cửa nãy giờ nhìn thấy Nhị thiểu nhà mình chỉ mỉm cười không nói lại, thật sự là tức không chịu được, đành rảo bước đi vào, nói một cách trang trọng: “Đại thiếu, đến giờ Nhị thiếu điều trị rồi ạ.”
Hoắc Mân dựa lưng vào sofa, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Em trai, bây giờ mày không chỉ nhát gan, đối với bọn thuộc hạ lại nhu nhược như vậy, sắp trèo lên đầu chủ nhân ngồi nói chuyện đến nơi rồi đấy! Nếu mày không để ý thì tao sẽ giúp mày dạy bảo chúng.” Giọng nói không nặng không nhẹ nhưng lại khiến A Hổ nghe mà giật mình, lúc này anh ta mới ý thức được bản thân đã quá phận, theo bản năng nhìn về phía Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành chậm rãi nói: “Mặc dù cậu ấy là cấp dưới, nhưng dù gì cũng là ba chọn cho tôi, xấu tốt gì cũng nên chiểu cổ vài phần.” Hoắc Mẫn đừng phắt dậy, đi đến trước mặt Hoắc Hoành, cúi người cười chế nhạo: “Đây là nhà của tao, người mà ba yêu thương nhất cũng là tao, tao cần phải chiểu cổ sao? Chỉ có người ngoài mới cần đến sự chiếu cố thôi! Em trai à, tao nói có đúng không?”
Hoắc Hoành nhìn thẳng vào mắt Hoắc Mân vài giây, lúc này mới nhếch miệng cười: “Anh nói đúng, là tôi nói sai rồi.” “Biết là tốt rồi.” Hoắc Mân cười vô cùng đắc chí, vỗ vai Hoắc Hoành: “Được rồi, tao có việc phải đi rồi, mày nhanh chóng làm trị liệu đi, hi vọng đôi chân tàn phế này của mày có thể có cơ hội đứng lên được
Mặc dù tất cả mọi người đều biết đó là điều không thể.” Nói rồi, hắn ta đeo kính râm vừa cười vừa bước ra ngoài.
Bình luận facebook