Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-471
Chương 471: Đứng đến chết mới thôi - Cô là người có tính chống đối (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trưởng thôn quỳ trên đất nói khàn cả cổ, trên gương mặt nhăn nheo những nếp nhăn tràn đầy sự chờ mong, làm cho người ta nhìn mà cũng thấy chua xót trong lòng.
Gió càng thổi càng lạnh thấu xương, tầng mây như sà xuống đỉnh đầu làm người ta không thở nổi.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Hoắc Hoành cũng mở miệng.
Nhưng, anh chỉ thản nhiên nói với A Hổ một câu, “Đưa tôi về thôn nghỉ ngơi một chút.”
Sau đó, anh lại quay lại nói với Nhiếp Nhiên, “Em giúp tôi khảo sát mấy khu vực có trong hợp đồng này một lần, nhớ là phải xem xét cẩn thận, nhất định phải hạ tổn thất xuống mức nhỏ nhất.”
“Tôi biết rồi, ngài Hoắc.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ cần mẫn, gật đầu.
Trưởng thôn nghe vậy thì như quả bóng cao su xì hơi, đặt mông ngồi phịch xuống đất, ông ta cảm thấy kế hoạch thu mua lần này hết hy vọng rồi.
A Hổ chịu trách nhiệm đưa Hoắc Hoành về trong thôn, còn Nhiếp Nhiên cẩn thận đi xem xét các địa phương được thu mua có trong hợp đồng.
Thực ra mà nói, ngay cả cái vườn chè được coi là có thể hái ra tiền nhất cũng rách nát tới mức ấy thì những cái khác càng đừng mang lại hy vọng gì.
Đi xem ba, bốn chỗ, nếu không phải cỏ dại mọc lấp cả lối vào thì chính là khóa trên cổng đã hoen gỉ không ra hình dáng, duy chỉ có kho hàng là dường như vẫn có người thỉnh thoảng ra vào.
Cô mở cửa kho hàng, mùi củi mốc sắt gỉ ập thẳng vào mặt, những mạng nhện lớn lơ lửng trên không trung, trên bàn dính đầy bụi bẩn.
Nhiếp Nhiên đưa tay lên bịt mũi, bước vào trong mấy bước.
“Rầm...” Đột nhiên, cánh cửa sắt dày nặng đóng sầm lại.
Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại, vội vàng chạy tới kéo cửa, nhưng cánh cửa im lìm không hề nhúc nhích.
Sao lại thế này?
Cô vội vàng đi tới bên cửa sổ gần đó, không ngờ cửa sổ đã bị bịt kín bằng những tấm ván gỗ!
Chẳng lẽ là do gió quá lớn ư?
Đúng lúc cô còn đang trầm tư, một mùi khói phát ra từ một góc sáng sủa, Nhiếp Nhiên cẩn thận hít ngửi, cuối cùng phát hiện ra mùi cháy xuất phát từ một đống thùng gỗ mục đang chất chồng lên nhau.
Hơn nữa, theo mùi bay ra, khói đen đậm đặc cũng theo đó bốc lên.
Nhiếp Nhiên nhìn quanh một vòng, không phát hiện thấy có cái gì có thể giúp dập lửa. Hơn nữa, không chỉ như thế, cô còn phát hiện ra trong căn phòng này toàn thùng gỗ là thùng gỗ, chúng lại còn đang lần lượt bốc cháy.
Nhiếp Nhiên không nhịn được chửi tục một câu. Nếu thật sự đây là trời hanh vật khô thì sau khi cô ra khỏi cái thôn này sẽ đi mua xổ số ngay!
Khói đen càng lúc càng bốc lên nhiều, nắp thùng gỗ cũng bị bật tung ra, lửa bùng lên cao.
Nhiếp Nhiên vội vàng đập cửa kêu gào, tìm kiếm nơi có thể chạy trốn ở xung quanh.
Nhưng lửa sau khi bén hết vào các thùng gỗ thì càng lúc càng bốc lên cao hơn, thậm chí cũng bắt đầu cắn nuốt cái bàn gỗ bên cạnh.
Thế lửa càng lúc càng lớn, khói đen dày đặc bốc lên cuồn cuộn từ nóc nhà và cửa sổ.
Nhiếp Nhiên đã bị khói làm cho không thể nhìn thấy rõ đường trong kho hàng nữa.
“Khụ... khụ khụ... khụ khụ khụ...” Cô bịt chặt mũi mình, ngồi sụp xuống, cố gắng không hít phải khói lửa.
“Cứu hỏa, mau tới cứu hỏa đi!”
“Cháy rồi!”
Rốt cuộc, bên ngoài cửa cũng có tiếng gọi ầm ĩ của người dân trong thôn, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì hết.
Chờ bọn họ dập tắt được ngọn lửa này thì chắc cô đã bị cháy thành than rồi! Nhiếp Nhiên nặng nề ho mấy tiếng, ngậm chặt miệng của mình lại.
Khói đen che kín tầm mắt cô, cô đành phải dựa vào trí nhớ của mình ngẫm nghĩ lại một lần.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió càng thổi càng lạnh thấu xương, tầng mây như sà xuống đỉnh đầu làm người ta không thở nổi.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Hoắc Hoành cũng mở miệng.
Nhưng, anh chỉ thản nhiên nói với A Hổ một câu, “Đưa tôi về thôn nghỉ ngơi một chút.”
Sau đó, anh lại quay lại nói với Nhiếp Nhiên, “Em giúp tôi khảo sát mấy khu vực có trong hợp đồng này một lần, nhớ là phải xem xét cẩn thận, nhất định phải hạ tổn thất xuống mức nhỏ nhất.”
“Tôi biết rồi, ngài Hoắc.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ cần mẫn, gật đầu.
Trưởng thôn nghe vậy thì như quả bóng cao su xì hơi, đặt mông ngồi phịch xuống đất, ông ta cảm thấy kế hoạch thu mua lần này hết hy vọng rồi.
A Hổ chịu trách nhiệm đưa Hoắc Hoành về trong thôn, còn Nhiếp Nhiên cẩn thận đi xem xét các địa phương được thu mua có trong hợp đồng.
Thực ra mà nói, ngay cả cái vườn chè được coi là có thể hái ra tiền nhất cũng rách nát tới mức ấy thì những cái khác càng đừng mang lại hy vọng gì.
Đi xem ba, bốn chỗ, nếu không phải cỏ dại mọc lấp cả lối vào thì chính là khóa trên cổng đã hoen gỉ không ra hình dáng, duy chỉ có kho hàng là dường như vẫn có người thỉnh thoảng ra vào.
Cô mở cửa kho hàng, mùi củi mốc sắt gỉ ập thẳng vào mặt, những mạng nhện lớn lơ lửng trên không trung, trên bàn dính đầy bụi bẩn.
Nhiếp Nhiên đưa tay lên bịt mũi, bước vào trong mấy bước.
“Rầm...” Đột nhiên, cánh cửa sắt dày nặng đóng sầm lại.
Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại, vội vàng chạy tới kéo cửa, nhưng cánh cửa im lìm không hề nhúc nhích.
Sao lại thế này?
Cô vội vàng đi tới bên cửa sổ gần đó, không ngờ cửa sổ đã bị bịt kín bằng những tấm ván gỗ!
Chẳng lẽ là do gió quá lớn ư?
Đúng lúc cô còn đang trầm tư, một mùi khói phát ra từ một góc sáng sủa, Nhiếp Nhiên cẩn thận hít ngửi, cuối cùng phát hiện ra mùi cháy xuất phát từ một đống thùng gỗ mục đang chất chồng lên nhau.
Hơn nữa, theo mùi bay ra, khói đen đậm đặc cũng theo đó bốc lên.
Nhiếp Nhiên nhìn quanh một vòng, không phát hiện thấy có cái gì có thể giúp dập lửa. Hơn nữa, không chỉ như thế, cô còn phát hiện ra trong căn phòng này toàn thùng gỗ là thùng gỗ, chúng lại còn đang lần lượt bốc cháy.
Nhiếp Nhiên không nhịn được chửi tục một câu. Nếu thật sự đây là trời hanh vật khô thì sau khi cô ra khỏi cái thôn này sẽ đi mua xổ số ngay!
Khói đen càng lúc càng bốc lên nhiều, nắp thùng gỗ cũng bị bật tung ra, lửa bùng lên cao.
Nhiếp Nhiên vội vàng đập cửa kêu gào, tìm kiếm nơi có thể chạy trốn ở xung quanh.
Nhưng lửa sau khi bén hết vào các thùng gỗ thì càng lúc càng bốc lên cao hơn, thậm chí cũng bắt đầu cắn nuốt cái bàn gỗ bên cạnh.
Thế lửa càng lúc càng lớn, khói đen dày đặc bốc lên cuồn cuộn từ nóc nhà và cửa sổ.
Nhiếp Nhiên đã bị khói làm cho không thể nhìn thấy rõ đường trong kho hàng nữa.
“Khụ... khụ khụ... khụ khụ khụ...” Cô bịt chặt mũi mình, ngồi sụp xuống, cố gắng không hít phải khói lửa.
“Cứu hỏa, mau tới cứu hỏa đi!”
“Cháy rồi!”
Rốt cuộc, bên ngoài cửa cũng có tiếng gọi ầm ĩ của người dân trong thôn, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì hết.
Chờ bọn họ dập tắt được ngọn lửa này thì chắc cô đã bị cháy thành than rồi! Nhiếp Nhiên nặng nề ho mấy tiếng, ngậm chặt miệng của mình lại.
Khói đen che kín tầm mắt cô, cô đành phải dựa vào trí nhớ của mình ngẫm nghĩ lại một lần.
Bình luận facebook