Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-485
Chương 485: Tự xin thuyên chuyển - Xin chào nhị thiếu (7)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh, cả ấm nước đã được rót hết vào trong bụng gã cướp biển.
Y An Đức đưa mắt nhìn Nhiếp Nhiên xin chỉ thị
“Tiếp tục rót!” Y An Đức lại vội vàng múc một ấm nữa, tiếp tục rót vào ống xông
Theo những câu mệnh lệnh lần lượt được Nhiếp Nhiên đưa ra, sắc mặt gã cướp biển cũng dần từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch
Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ thấy dân đảo chạy theo Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu, qua một hồi lâu mà vẫn không có tin tức gì thì quyết định để Cổ Lâm và Mã Tường ở lại với Khắc Lý, còn lại cũng quay về xem thế nào
Ai ngờ, vừa chạy vào trong thôn, bọn họ nhìn thấy vài người đang đè chặt một gã cướp biển, không ngừng rót nước vào mũi gã
Cảnh tượng đó làm cho hai cô gái Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh không nhịn được hít sâu một hơi
“Đang làm gì thế?” Hà Giai Ngọc đi tới bên cạnh Lý Kiều, thấp giọng hỏi
“Nghiêm hình bức cung.” Lý Kiều lạnh lùng đáp lại
“Nghiêm hình bức cung!” Hà Giai Ngọc kinh hãi trừng mắt lên nhìn gã cướp biển kia
Sau khi một ấm nước nữa được rót hết, cái bụng của gã ta bắt đầu phình lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy
“Trời ạ! Bụng to như cái trống rồi, định làm gã nổ bụng mà chết à?” “Có lẽ thế đấy.” “Cô gái này nhìn còn trẻ vậy mà tàn nhẫn quá, có phải ai đi lính cũng đều thể không?” Một người đàn ông nghe thấy thế liền khiển trách: “Nói bậy gì thế hả, người ta làm thể cũng vì dân đảo chúng ta đấy, đừng có vô ơn như thế! Cảnh cáo các cậu, đừng có thương hại đám cướp biển này!” “Đương nhiên là bọn tôi không thương hại chúng rồi, chỉ thấy hơi sợ thôi.” Đúng lúc mọi người còn tưởng Nhiếp Nhiên sẽ rót cho đến lúc gã ta nổ bụng chết mới thôi thì Nhiếp Nhiên lại bảo dừng lại
“Được rồi đấy.” Nhiếp Nhiên chậm rãi đi tới trước mặt gã cướp biển, khóe miệng nở nụ cười nhạt, giọng dịu dàng như nước, “Sao hả, nước có ngon không?” “Ô!” Gã cướp biển nằm dưới đất, tay chân và đầu đều bị giữ chặt nhưng gã ta vẫn ra sức vặn vẹo và giãy giụa, trong mắt tràn đầy lửa giận như có một mũi tên độc, chỉ muốn bắn chết Nhiếp Nhiên.
“Rút ống thông ra.” Nhiếp Nhiên lại ra lệnh
Người ở đây cảm thấy thật khó hiểu
Cắm vào mũi, rồi lại rút ra? Đây là kiểu hình phạt gì thế? Nhìn ống nhỏ từ từ được rút ra khỏi mũi gã, còn kéo theo nước chảy ra từ lỗ mũi, mọi người chỉ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y An Đức đưa mắt nhìn Nhiếp Nhiên xin chỉ thị
“Tiếp tục rót!” Y An Đức lại vội vàng múc một ấm nữa, tiếp tục rót vào ống xông
Theo những câu mệnh lệnh lần lượt được Nhiếp Nhiên đưa ra, sắc mặt gã cướp biển cũng dần từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch
Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ thấy dân đảo chạy theo Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu, qua một hồi lâu mà vẫn không có tin tức gì thì quyết định để Cổ Lâm và Mã Tường ở lại với Khắc Lý, còn lại cũng quay về xem thế nào
Ai ngờ, vừa chạy vào trong thôn, bọn họ nhìn thấy vài người đang đè chặt một gã cướp biển, không ngừng rót nước vào mũi gã
Cảnh tượng đó làm cho hai cô gái Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh không nhịn được hít sâu một hơi
“Đang làm gì thế?” Hà Giai Ngọc đi tới bên cạnh Lý Kiều, thấp giọng hỏi
“Nghiêm hình bức cung.” Lý Kiều lạnh lùng đáp lại
“Nghiêm hình bức cung!” Hà Giai Ngọc kinh hãi trừng mắt lên nhìn gã cướp biển kia
Sau khi một ấm nước nữa được rót hết, cái bụng của gã ta bắt đầu phình lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy
“Trời ạ! Bụng to như cái trống rồi, định làm gã nổ bụng mà chết à?” “Có lẽ thế đấy.” “Cô gái này nhìn còn trẻ vậy mà tàn nhẫn quá, có phải ai đi lính cũng đều thể không?” Một người đàn ông nghe thấy thế liền khiển trách: “Nói bậy gì thế hả, người ta làm thể cũng vì dân đảo chúng ta đấy, đừng có vô ơn như thế! Cảnh cáo các cậu, đừng có thương hại đám cướp biển này!” “Đương nhiên là bọn tôi không thương hại chúng rồi, chỉ thấy hơi sợ thôi.” Đúng lúc mọi người còn tưởng Nhiếp Nhiên sẽ rót cho đến lúc gã ta nổ bụng chết mới thôi thì Nhiếp Nhiên lại bảo dừng lại
“Được rồi đấy.” Nhiếp Nhiên chậm rãi đi tới trước mặt gã cướp biển, khóe miệng nở nụ cười nhạt, giọng dịu dàng như nước, “Sao hả, nước có ngon không?” “Ô!” Gã cướp biển nằm dưới đất, tay chân và đầu đều bị giữ chặt nhưng gã ta vẫn ra sức vặn vẹo và giãy giụa, trong mắt tràn đầy lửa giận như có một mũi tên độc, chỉ muốn bắn chết Nhiếp Nhiên.
“Rút ống thông ra.” Nhiếp Nhiên lại ra lệnh
Người ở đây cảm thấy thật khó hiểu
Cắm vào mũi, rồi lại rút ra? Đây là kiểu hình phạt gì thế? Nhìn ống nhỏ từ từ được rút ra khỏi mũi gã, còn kéo theo nước chảy ra từ lỗ mũi, mọi người chỉ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.
Bình luận facebook