Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-497
Chương 497: Thời hạn một năm - Người ở trong lòng (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng cô ta lại lập tức nắm chặt nắm tay vào, trên nét mặt suy yếu xuất hiện một tia lạnh lùng, “Cô không khai gì với cảnh sát đấy chứ?”
Nhiếp Nhiên vội vàng lắc đầu, “Không đâu, tôi chẳng nói gì cả.”
“Ừ, thế là tốt rồi.” Vệ Vi lập tức thở phào, tay chống tường chậm rãi đi ra ngoài.
“Nhưng mà, chị Vi à, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Nhiếp Nhiên hạ giọng hỏi, tỏ vẻ lo lắng và bối rối.
“Tôi cũng không biết, dù sao cứ chờ xem thế nào.” Vệ Vi vô lực lắc đầu.
Chính bản thân cô ta cũng không biết phải làm thế nào. Vì sao cảnh sát đột nhiên ập tới, lại nghe khẩu khí của Lưu tổng thì hình như Hoắc Nhị thiếu đã cướp hàng rồi.
Có phải người báo cảnh sát chính là Hoắc Nhị thiếu không?
Mấy nay năm, cô ta theo Lưu Chấn đã làm không ít chuyện. Tuy rằng vừa rồi ở trong kia, cô ta đã phủ nhận toàn bộ, nói mình chỉ là người làm công, nhưng chỉ cần cảnh sát điều tra sâu hơn thì cho dù cô ta không phải thủ phạm chính thì vẫn bị tính là tòng phạm.
Điều này khiến cô ta cảm thấy kinh hãi, cả người không ngừng run rẩy.
Nhưng Nhiếp Nhiên còn chưa nói gì, vài viên cảnh sát ở trong phòng thẩm vấn lại bước ra, thấy Vệ Vi đang ngồi phục xuống ở một góc sáng thì mặt lạnh nhạt đi qua.
“Xin lỗi, cô không thể rời đi.”
Vệ Vi vừa thấy có bốn, năm cảnh sát chắn trước mặt mình, dáng vẻ nhìn xuống từ trên cao làm cô ta hốt hoảng, “Vì sao?”
“Chúng tôi vừa tra được một ít tài liệu trong văn phòng làm việc của cô, không giống với những gì cô đã khai nhận. Chúng tôi có quyền bắt giữ cô trong hai mươi tư giờ.” Một cảnh sát nữ túm lấy cô ta, kéo về phía phòng thẩm vấn.
Vệ Vi nhìn thấy cánh cửa phòng thẩm vấn, nghĩ lại chuyện vừa rồi bị mấy người kia liên tục đặt câu hỏi. Cảm giác bí bách đó, cô ta không muốn tiếp tục trải qua nữa.
“Không phải, tôi... tôi bị oan...” Cô ta giãy giụa giải thích.
Nữ cảnh sát kia không ngờ cô ta lại phản kháng, liền nói với mấy viên cảnh sát ở bên cạnh, “Đưa cô ta vào trong đi.”
Nhiếp Nhiên thấy Vệ Vi bị kéo thẳng đi thì hô lên mấy tiếng tượng trưng, “Chị Vi, chị Vi!” Sau đó, cô quay ngoắt người chạy đi.
Dù sao có gọi hơn cũng vô dụng, đây là chuyện không thể thay đổi được.
Vì bị thẩm vấn suốt năm tiếng đồng hồ nên đã bỏ qua giờ cơm, lúc Nhiếp Nhiên rời khỏi Cục Cảnh sát thì trời bên ngoài vô cùng âm u, hình như sắp mưa to.
Cô mở điện thoại ra, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn đến. Cô vừa mở ra xem thì thấy một địa chỉ, ở gần một hải cảng ở thành phố A này.
Nhiếp Nhiên cười lạnh, may mà cô đã có tính toán trước, để lại một hậu chiêu cho mình.
Biết không thể dựa vào đám cảnh sát ngu xuẩn kia nên cô đã uy hiếp Lão Tam Tử bắt ông ta theo dõi giúp mình, vì thế mới có dòng địa chỉ này.
Giờ cô chỉ cần đi kiểm tra một chút, nếu chỗ hàng kia thật sự ở địa chỉ mà Lão Tam Tử gửi tới, đến lúc đó cô gọi Lệ Xuyên Lâm tới hỗ trợ cũng không muộn. Nếu không cô sợ tới lúc đó đám ngu ngốc kia sẽ rú còi cảnh sát ầm ĩ chạy tới đó.
Cô vẫy một chiếc taxi đi thẳng tới cảng.
Khi tới gần chỗ đó, lái xe đột nhiên ngừng lại.
“Cô gái à, chỗ này không thể đi tiếp được nữa, ở kia có một đài chỉ huy, cô chỉ có thể tự mình đi vào.”
“Vâng, cảm ơn bác tài.”
Nhiếp Nhiên đang định trả tiền thì lại nghe thấy tài xế kia ồ lên một tiếng, lẩm bẩm: “Sao hôm nay lại có nhiều bảo vệ tới đây vậy?”
Động tác trên tay Nhiếp Nhiên khựng lại, cô thuận thế nhìn qua cửa kính thủy tinh, quả nhiên ở trước cửa có rất nhiều vệ sĩ đang đứng.
Cô lập tức trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Nhiên vội vàng lắc đầu, “Không đâu, tôi chẳng nói gì cả.”
“Ừ, thế là tốt rồi.” Vệ Vi lập tức thở phào, tay chống tường chậm rãi đi ra ngoài.
“Nhưng mà, chị Vi à, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Nhiếp Nhiên hạ giọng hỏi, tỏ vẻ lo lắng và bối rối.
“Tôi cũng không biết, dù sao cứ chờ xem thế nào.” Vệ Vi vô lực lắc đầu.
Chính bản thân cô ta cũng không biết phải làm thế nào. Vì sao cảnh sát đột nhiên ập tới, lại nghe khẩu khí của Lưu tổng thì hình như Hoắc Nhị thiếu đã cướp hàng rồi.
Có phải người báo cảnh sát chính là Hoắc Nhị thiếu không?
Mấy nay năm, cô ta theo Lưu Chấn đã làm không ít chuyện. Tuy rằng vừa rồi ở trong kia, cô ta đã phủ nhận toàn bộ, nói mình chỉ là người làm công, nhưng chỉ cần cảnh sát điều tra sâu hơn thì cho dù cô ta không phải thủ phạm chính thì vẫn bị tính là tòng phạm.
Điều này khiến cô ta cảm thấy kinh hãi, cả người không ngừng run rẩy.
Nhưng Nhiếp Nhiên còn chưa nói gì, vài viên cảnh sát ở trong phòng thẩm vấn lại bước ra, thấy Vệ Vi đang ngồi phục xuống ở một góc sáng thì mặt lạnh nhạt đi qua.
“Xin lỗi, cô không thể rời đi.”
Vệ Vi vừa thấy có bốn, năm cảnh sát chắn trước mặt mình, dáng vẻ nhìn xuống từ trên cao làm cô ta hốt hoảng, “Vì sao?”
“Chúng tôi vừa tra được một ít tài liệu trong văn phòng làm việc của cô, không giống với những gì cô đã khai nhận. Chúng tôi có quyền bắt giữ cô trong hai mươi tư giờ.” Một cảnh sát nữ túm lấy cô ta, kéo về phía phòng thẩm vấn.
Vệ Vi nhìn thấy cánh cửa phòng thẩm vấn, nghĩ lại chuyện vừa rồi bị mấy người kia liên tục đặt câu hỏi. Cảm giác bí bách đó, cô ta không muốn tiếp tục trải qua nữa.
“Không phải, tôi... tôi bị oan...” Cô ta giãy giụa giải thích.
Nữ cảnh sát kia không ngờ cô ta lại phản kháng, liền nói với mấy viên cảnh sát ở bên cạnh, “Đưa cô ta vào trong đi.”
Nhiếp Nhiên thấy Vệ Vi bị kéo thẳng đi thì hô lên mấy tiếng tượng trưng, “Chị Vi, chị Vi!” Sau đó, cô quay ngoắt người chạy đi.
Dù sao có gọi hơn cũng vô dụng, đây là chuyện không thể thay đổi được.
Vì bị thẩm vấn suốt năm tiếng đồng hồ nên đã bỏ qua giờ cơm, lúc Nhiếp Nhiên rời khỏi Cục Cảnh sát thì trời bên ngoài vô cùng âm u, hình như sắp mưa to.
Cô mở điện thoại ra, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn đến. Cô vừa mở ra xem thì thấy một địa chỉ, ở gần một hải cảng ở thành phố A này.
Nhiếp Nhiên cười lạnh, may mà cô đã có tính toán trước, để lại một hậu chiêu cho mình.
Biết không thể dựa vào đám cảnh sát ngu xuẩn kia nên cô đã uy hiếp Lão Tam Tử bắt ông ta theo dõi giúp mình, vì thế mới có dòng địa chỉ này.
Giờ cô chỉ cần đi kiểm tra một chút, nếu chỗ hàng kia thật sự ở địa chỉ mà Lão Tam Tử gửi tới, đến lúc đó cô gọi Lệ Xuyên Lâm tới hỗ trợ cũng không muộn. Nếu không cô sợ tới lúc đó đám ngu ngốc kia sẽ rú còi cảnh sát ầm ĩ chạy tới đó.
Cô vẫy một chiếc taxi đi thẳng tới cảng.
Khi tới gần chỗ đó, lái xe đột nhiên ngừng lại.
“Cô gái à, chỗ này không thể đi tiếp được nữa, ở kia có một đài chỉ huy, cô chỉ có thể tự mình đi vào.”
“Vâng, cảm ơn bác tài.”
Nhiếp Nhiên đang định trả tiền thì lại nghe thấy tài xế kia ồ lên một tiếng, lẩm bẩm: “Sao hôm nay lại có nhiều bảo vệ tới đây vậy?”
Động tác trên tay Nhiếp Nhiên khựng lại, cô thuận thế nhìn qua cửa kính thủy tinh, quả nhiên ở trước cửa có rất nhiều vệ sĩ đang đứng.
Cô lập tức trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Bình luận facebook