Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-508
Chương 508: Thờ ơ lạnh nhạt - Huấn luyện bắn súng (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Kiều lạnh lùng nói: “Không phải cậu nói mình không thể cầm súng sao?”
Mắt Lý Kiều vẫn dừng bên bàn tay cầm súng của Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thực sự chịu thua dưới sự kiên trì ấy, “Cậu có biết nếu như vừa rồi tôi bóp cò, cậu sẽ chết không?” “Cậu không dám, vì cậu sợ mà.” Lý Kiều tránh thoát khỏi bàn tay Nhiếp Nhiên, sau đó đứng thẳng dậy.
Nhiếp Nhiên híp mắt rất nguy hiểm.
“Cậu đang khiêu khích tôi.” Lý Kiêu cầm khẩu súng trong tay Nhiếp Nhiên, “Tôi không khiêu khích, tôi nói sự thật.” Đúng vào lúc này có một tiếng súng vang lên, làm cả căn cứ đang yên tĩnh bỗng trở nên náo động.
Tiếng còi báo động liên tục vang lên.
“Mẹ nó, tại sao lại có tiếng súng?” Nghiêm Hoài Vũ đang trò chuyện rất hứng khởi với hai binh sĩ đứng gác Quân khu 2, sau khi nghe thấy tiếng súng thì giật mình chửi tục một câu, sau đó chạy về phía ký túc xá của Nhiếp Nhiên.
“Chuyện gì xảy ra thế?” “Tiếng súng ở đâu vậy?” Mấy binh sĩ đứng gác lập tức tăng cường cảnh giác, họ chạy theo Nghiêm Hoài Vũ.
Những người còn lại bao gồm cả mấy người Hà Giai Ngọc và An Viễn Đạo đều vội vã từ nhiều hướng khác nhau mà chạy về ký túc xá của Nhiếp Nhiên.
An Viễn Đạo gạt đám người đó ra, anh ta thấy mấy người Nghiêm Hoài Vũ đang đứng ở trung tâm và muốn chạy lên trên.
“Tại sao mấy đứa lại ở đây?” An Viễn Đạo nhíu mày hỏi.
“Cứu người!” Nghiêm Hoài Vũ lo lắng thúc giục anh ta.
Đột nhiên trên tầng lại phát ra tiếng động rất lớn.
Tiếng động đó khiến mọi người ở dưới phải duỗi cổ lên nhìn.
Lần này An Viễn Đạo cũng bất chấp mọi thứ, anh ta đẩy mấy người xung quanh ra rồi sải bước lên tầng.
Đám Nghiêm Hoài Vũ thấy An Viễn Đạo chạy lên thì cũng đi theo.
Chỉ cần một cước, An Viễn Đạo đã đạp tung cửa.
Cảnh tượng trước mặt dọa anh ta phải kêu lên một tiếng.
Trong phòng bừa bộn như vừa có bão quét qua, không những vô cùng lộn xộn mà Lý Kiêu còn đang cầm súng chĩa vào Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên thì có vẻ mặt sợ hãi đứng ở phía đối diện.
“Các người đang làm gì thế?” Nghiêm Hoài Vũ đứng phía sau không nhịn được chửi tục, “Mẹ kiếp, sao thế Lý Kiêu, chẳng phải đã bảo chỉ cầm súng rồng dọa cô ấy thôi sao?” “Dọa? Cầm súng dọa cô ấy?” An Viễn Đạo trợn mắt như sắp nứt ra, sau đó anh ta tức giận hộ: “Mấy cô cậu theo tôi đến phòng làm việc!” Nhiếp Nhiên cùng với đám người lớp 6, kèm theo cả Uông Tư Minh và Phương Lượng ở lớp 1, cũng bị gọi lên trước mắt bao nhiêu người.
Trong văn phòng, An Viễn Đạo đập tay mạnh đến rung cả bàn.
“Các cô cậu giỏi nhỉ? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được nên nghịch súng đúng không?” Cả đám người đứng xếp thành một hàng, ai nấy đều im lặng không nói gì.
“Mấy người còn có kỷ luật không! Dám tự mình đi đánh lén, còn nổ súng với đồng đội! Mấy người đến hết rồi à! Bây giờ là lúc nào, sắp phải tác chiến rồi, mấy người nghĩ là đi du lịch hả?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt Lý Kiều vẫn dừng bên bàn tay cầm súng của Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thực sự chịu thua dưới sự kiên trì ấy, “Cậu có biết nếu như vừa rồi tôi bóp cò, cậu sẽ chết không?” “Cậu không dám, vì cậu sợ mà.” Lý Kiều tránh thoát khỏi bàn tay Nhiếp Nhiên, sau đó đứng thẳng dậy.
Nhiếp Nhiên híp mắt rất nguy hiểm.
“Cậu đang khiêu khích tôi.” Lý Kiêu cầm khẩu súng trong tay Nhiếp Nhiên, “Tôi không khiêu khích, tôi nói sự thật.” Đúng vào lúc này có một tiếng súng vang lên, làm cả căn cứ đang yên tĩnh bỗng trở nên náo động.
Tiếng còi báo động liên tục vang lên.
“Mẹ nó, tại sao lại có tiếng súng?” Nghiêm Hoài Vũ đang trò chuyện rất hứng khởi với hai binh sĩ đứng gác Quân khu 2, sau khi nghe thấy tiếng súng thì giật mình chửi tục một câu, sau đó chạy về phía ký túc xá của Nhiếp Nhiên.
“Chuyện gì xảy ra thế?” “Tiếng súng ở đâu vậy?” Mấy binh sĩ đứng gác lập tức tăng cường cảnh giác, họ chạy theo Nghiêm Hoài Vũ.
Những người còn lại bao gồm cả mấy người Hà Giai Ngọc và An Viễn Đạo đều vội vã từ nhiều hướng khác nhau mà chạy về ký túc xá của Nhiếp Nhiên.
An Viễn Đạo gạt đám người đó ra, anh ta thấy mấy người Nghiêm Hoài Vũ đang đứng ở trung tâm và muốn chạy lên trên.
“Tại sao mấy đứa lại ở đây?” An Viễn Đạo nhíu mày hỏi.
“Cứu người!” Nghiêm Hoài Vũ lo lắng thúc giục anh ta.
Đột nhiên trên tầng lại phát ra tiếng động rất lớn.
Tiếng động đó khiến mọi người ở dưới phải duỗi cổ lên nhìn.
Lần này An Viễn Đạo cũng bất chấp mọi thứ, anh ta đẩy mấy người xung quanh ra rồi sải bước lên tầng.
Đám Nghiêm Hoài Vũ thấy An Viễn Đạo chạy lên thì cũng đi theo.
Chỉ cần một cước, An Viễn Đạo đã đạp tung cửa.
Cảnh tượng trước mặt dọa anh ta phải kêu lên một tiếng.
Trong phòng bừa bộn như vừa có bão quét qua, không những vô cùng lộn xộn mà Lý Kiêu còn đang cầm súng chĩa vào Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên thì có vẻ mặt sợ hãi đứng ở phía đối diện.
“Các người đang làm gì thế?” Nghiêm Hoài Vũ đứng phía sau không nhịn được chửi tục, “Mẹ kiếp, sao thế Lý Kiêu, chẳng phải đã bảo chỉ cầm súng rồng dọa cô ấy thôi sao?” “Dọa? Cầm súng dọa cô ấy?” An Viễn Đạo trợn mắt như sắp nứt ra, sau đó anh ta tức giận hộ: “Mấy cô cậu theo tôi đến phòng làm việc!” Nhiếp Nhiên cùng với đám người lớp 6, kèm theo cả Uông Tư Minh và Phương Lượng ở lớp 1, cũng bị gọi lên trước mắt bao nhiêu người.
Trong văn phòng, An Viễn Đạo đập tay mạnh đến rung cả bàn.
“Các cô cậu giỏi nhỉ? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được nên nghịch súng đúng không?” Cả đám người đứng xếp thành một hàng, ai nấy đều im lặng không nói gì.
“Mấy người còn có kỷ luật không! Dám tự mình đi đánh lén, còn nổ súng với đồng đội! Mấy người đến hết rồi à! Bây giờ là lúc nào, sắp phải tác chiến rồi, mấy người nghĩ là đi du lịch hả?”
Bình luận facebook