Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-621
Chương 621: Cô nổi giận - Cãi nhau rồi (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng, sau nửa tiếng, Hoắc Hoành cũng tha cho bọn họ trở về phòng tắm nước nóng.
Vì ôm súng trong một thời gian dài, tay bọn họ cứng đơ không thể lập tức hạ xuống, còn đôi mắt nhắm chuẩn mục tiêu kia bị nước mưa tấn công trong thời gian dài nên cũng đã trở nên đỏ ngầu
Các binh sĩ lết cơ thể vô cùng mệt mỏi và đôi tay không thể giơ lên được nữa ra khỏi sân tập.
Nhiếp Nhiên cũng không ngoại lệ
Tuy nhìn cô có vẻ vẫn bình thản, nhưng cô không biết chút nữa đi tắm liệu có thể vắt nổi khăn hay không
Lúc đi qua người Hoắc Hoành, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, “Nếu như..
cô ta chết thì sao?” Chân Nhiếp Nhiên hơi ngừng lại, bất giác nghĩ tới chuyện ban nãy anh mượn danh nghĩa huấn luyện động tay động chân với mình, lửa giận trong lòng lại bùng lên lần nữa
“Vậy thì để cô ta chết đi thôi.” Vậy thì để cô ta chết đi..
để cô ta chết đi..
chết đi...
Ánh sáng cuối cùng phía chân trời hoàn toàn biến mất, trong màn mưa bay bay, từng câu từng chữ của cô đều mang theo sự lạnh lẽo, khiến lòng Hoắc Hoành thắt lại.
Vì Kiều Vũ Kiều bị hôn mê sâu nên cô ta được đưa thẳng tới bệnh viện quân đội ngay hôm đó
Lớp 6 không còn kẻ vướng chân nữa, chí ít mỗi lần lúc tập hợp cũng không bị phạt chạy
Cũng vì thế mà người của lớp 6 đều hi vọng Kiều Vũ Kiều cứ nắm trong bệnh viện thật lâu, tốt nhất là đừng quay về nữa
Thời gian trôi như thoi đưa.
Khóa huấn luyện ma quỷ của Hoắc Hoành vẫn tiếp tục
Mỗi ngày anh đều có thể nghĩ ra những cách mà người khác không thể nghĩ ra để giày vò người lớp 6, nhưng quả thật là rất có hiệu quả
Chí ít, Nhiếp Nhiên cảm nhận được thể lực của mình tăng lên không ít trong hai tuần ngắn ngủi này
Có lúc, nhân đêm khuya yên tĩnh, cô lén ra hành lang vận động tay chân
Cô có thể cảm thấy tốc độ của mình nhanh lên rất nhiều, hơn nữa lúc chân chạm đất không có cảm giác nặng nề nữa
Điều này khiến cô vui mừng khôn xiết
Mà điều khiến cô vui mừng nhất chính là từ sau ngày hai người nói chuyện trong mưa, cô cảm thấy rõ ràng thái độ của Hoắc Hoành với mình lạnh lùng đi rất nhiều
Nhiếp Nhiên thấy cuộc sống trong quân đội bắt đầu bình yên hơn rồi
Nhưng rất nhanh, hiện thực nói với cô rằng tất cả những thứ này chỉ là bình yên trước cơn bão tố mà thôi
VÌ..
Kiều Vũ Kiều đã trở về!
Lúc cô ta tỉnh lại trong bệnh viện, người trong bệnh viện nói cô ta suýt chút nữa chết vì thời gian hôn mê sâu quá lâu
Khi đó cô ta không hiểu được sao mình lại có thể hôn mê sâu trong thời gian dài được?
Theo lí mà nói, khi ấy ở đó có nhiều người như vậy, cứ cho là những người khác không biết, nhưng chiến hữu bên cạnh mình thì chắc chắn phải biết mình đã ngã xuống chứ!
Nhưng khi cô ta xem bệnh án của mình ở bệnh viện thì thấy lúc mình hôn mê và được đưa tới bệnh viện đã là một tiếng đồng hồ sau.
Sao lại như vậy được? Kiều Vũ Kiều nằm trên giường bệnh suy xét cẩn thận từng chút một, đột nhiên trong đầu thoáng hiện lên một ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn, đáy mắt không mang theo một chút sức sống nào, dường như đang nhìn một người chết vậy.
Là cô ta!
Nhiếp Nhiên!
Kiều Vũ Kiều bật dậy, vì dùng lực quá mạnh nên không cẩn thận kéo theo hình truyền nước, mu bàn tay lập tức bị kim đâm rách da, từng giọt máu chảy ra, đau tới mức cô ta phải chau mày lại.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì ôm súng trong một thời gian dài, tay bọn họ cứng đơ không thể lập tức hạ xuống, còn đôi mắt nhắm chuẩn mục tiêu kia bị nước mưa tấn công trong thời gian dài nên cũng đã trở nên đỏ ngầu
Các binh sĩ lết cơ thể vô cùng mệt mỏi và đôi tay không thể giơ lên được nữa ra khỏi sân tập.
Nhiếp Nhiên cũng không ngoại lệ
Tuy nhìn cô có vẻ vẫn bình thản, nhưng cô không biết chút nữa đi tắm liệu có thể vắt nổi khăn hay không
Lúc đi qua người Hoắc Hoành, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, “Nếu như..
cô ta chết thì sao?” Chân Nhiếp Nhiên hơi ngừng lại, bất giác nghĩ tới chuyện ban nãy anh mượn danh nghĩa huấn luyện động tay động chân với mình, lửa giận trong lòng lại bùng lên lần nữa
“Vậy thì để cô ta chết đi thôi.” Vậy thì để cô ta chết đi..
để cô ta chết đi..
chết đi...
Ánh sáng cuối cùng phía chân trời hoàn toàn biến mất, trong màn mưa bay bay, từng câu từng chữ của cô đều mang theo sự lạnh lẽo, khiến lòng Hoắc Hoành thắt lại.
Vì Kiều Vũ Kiều bị hôn mê sâu nên cô ta được đưa thẳng tới bệnh viện quân đội ngay hôm đó
Lớp 6 không còn kẻ vướng chân nữa, chí ít mỗi lần lúc tập hợp cũng không bị phạt chạy
Cũng vì thế mà người của lớp 6 đều hi vọng Kiều Vũ Kiều cứ nắm trong bệnh viện thật lâu, tốt nhất là đừng quay về nữa
Thời gian trôi như thoi đưa.
Khóa huấn luyện ma quỷ của Hoắc Hoành vẫn tiếp tục
Mỗi ngày anh đều có thể nghĩ ra những cách mà người khác không thể nghĩ ra để giày vò người lớp 6, nhưng quả thật là rất có hiệu quả
Chí ít, Nhiếp Nhiên cảm nhận được thể lực của mình tăng lên không ít trong hai tuần ngắn ngủi này
Có lúc, nhân đêm khuya yên tĩnh, cô lén ra hành lang vận động tay chân
Cô có thể cảm thấy tốc độ của mình nhanh lên rất nhiều, hơn nữa lúc chân chạm đất không có cảm giác nặng nề nữa
Điều này khiến cô vui mừng khôn xiết
Mà điều khiến cô vui mừng nhất chính là từ sau ngày hai người nói chuyện trong mưa, cô cảm thấy rõ ràng thái độ của Hoắc Hoành với mình lạnh lùng đi rất nhiều
Nhiếp Nhiên thấy cuộc sống trong quân đội bắt đầu bình yên hơn rồi
Nhưng rất nhanh, hiện thực nói với cô rằng tất cả những thứ này chỉ là bình yên trước cơn bão tố mà thôi
VÌ..
Kiều Vũ Kiều đã trở về!
Lúc cô ta tỉnh lại trong bệnh viện, người trong bệnh viện nói cô ta suýt chút nữa chết vì thời gian hôn mê sâu quá lâu
Khi đó cô ta không hiểu được sao mình lại có thể hôn mê sâu trong thời gian dài được?
Theo lí mà nói, khi ấy ở đó có nhiều người như vậy, cứ cho là những người khác không biết, nhưng chiến hữu bên cạnh mình thì chắc chắn phải biết mình đã ngã xuống chứ!
Nhưng khi cô ta xem bệnh án của mình ở bệnh viện thì thấy lúc mình hôn mê và được đưa tới bệnh viện đã là một tiếng đồng hồ sau.
Sao lại như vậy được? Kiều Vũ Kiều nằm trên giường bệnh suy xét cẩn thận từng chút một, đột nhiên trong đầu thoáng hiện lên một ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn, đáy mắt không mang theo một chút sức sống nào, dường như đang nhìn một người chết vậy.
Là cô ta!
Nhiếp Nhiên!
Kiều Vũ Kiều bật dậy, vì dùng lực quá mạnh nên không cẩn thận kéo theo hình truyền nước, mu bàn tay lập tức bị kim đâm rách da, từng giọt máu chảy ra, đau tới mức cô ta phải chau mày lại.
Bình luận facebook