Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-715
Chương 715: Làm lính có khác (4)
Y Xá vội đưa Nhiếp Nhiên vào trong phòng, nhó3m Nghiêm Hoài Vũ cùng mấy người dân trên đảo2 cũng vào theo
Mọi người vây chặt bê7n trong bên ngoài ngôi nhà đến mức nước chảy3 cũng không lọt.
Y Xá cẩn thận cắt t2oàn bộ tay áo của Nhiếp Nhiên ra, thấy cánh tay trắng nõn lúc này toàn màu đỏ, mảnh vỡ của mìn cắm vào thịt trông vô cùng ghê sợ
Cảnh tượng thê thảm này khiến mọi người phải hít vào một hơi
Bị thương nặng như vậy mà không kêu, có phải là con gái không vậy? “Lúc đầu có thể sẽ rất đau, nhưng cô phải cố chịu đựng nhé.” Xá hơ chiếc kẹp trên lửa rồi cẩn thận dặn dò
Cổ Lâm nghĩ Nhiếp Nhiên sẽ sợ nên chủ động đứng ở bên cô, “Để tôi giúp cậu che mắt, che mắt rồi cậu sẽ không sợ nữa.” Lúc này Nghiêm Hoài Vũ cũng xía vào, “Tìm mảnh vải cho Tiểu Nhiên Tử cắn đi!” Hà Giai Ngọc gật đầu phụ họa, “Đúng đúng đúng, trên TV đều diễn như vậy.” Cả đám người léo nhéo bên cạnh khiến Nhiếp Nhiên vô cùng đau đầu, còn YXá cũng bị mỗi người một câu làm cho bối rối
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên lại cầm chiếc kẹp trong tay Y Xá, động tác cô cầm chiếc kẹp rất thành thạo, nhẹ nhàng kẹp lấy mảnh vỡ màu đen, sau đó rút mạnh ra
Động tác vô cùng gọn gàng dứt khoát khiến tất cả trợn tròn mắt, “Cô!” Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn dùng tay xoa thuốc chống viêm lên vết thương, cảm giác đau đớn khiến tay cô hơi dừng lại
Mấy người ở đây dù không trải qua nhưng cũng có thể cảm nhận được cơn đau của Nhiếp Nhiên lúc này
chúng tôi
Chúng tôi ra ngoài làm việc bây giờ
Cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Sau khi nói xong, lúc này họ mới tập hợp đám dân đảo rồi chia làm hai nhóm, một nhóm đi về phía rừng cây còn một nhóm đi tới chỗ thuyền cướp biển
Nhiếp Nhiên ở lại trong thôn một mình, trước tiên cô húp ít cháo dằn bụng, sau đó mới uống hết chỗ thuốc vừa nấu xong
Chỉ một lát sau thuốc có tác dụng, cô cảm thấy đầu mình mê man nên quay trở lại căn phòng nhỏ của mình, trùm kín chăn rồi vùi đầu ngủ
Tự xử lý vết thương, tự xoa thuốc, đồng thời không hề kêu đau
Quả nhiên, làm lính có khác! Đám người đó thầm nghĩ
Sau khi đã bôi xong thuốc rồi dùng bằng vải sạch buộc lại, Nhiếp Nhiên vừa dùng răng cắn vừa dùng tay cuốn từng vòng từng vòng, chỉ vài giây sau vết thương đã được băng bó xong
Nhiếp Nhiên thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cả đám người đang choáng váng, cô lạnh lùng hỏi: “Mấy người còn đứng đây làm gì?” Mấy người Nghiêm Hoài Vũ lúc này mới tỉnh táo lại, “A..
A..
Chúng tôi ra ngoài làm việc bây giờ
Cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Sau khi nói xong, lúc này họ mới tập hợp đám dân đảo rồi chia làm hai nhóm, một nhóm đi về phía rừng cây còn một nhóm đi tới chỗ thuyền cướp biển
Nhiếp Nhiên ở lại trong thôn một mình, trước tiên cô húp ít cháo dằn bụng, sau đó mới uống hết chỗ thuốc vừa nấu xong
Chỉ một lát sau thuốc có tác dụng, cô cảm thấy đầu mình mê man nên quay trở lại căn phòng nhỏ của mình, trùm kín chăn rồi vùi đầu ngủ
Bóng đêm dần buông xuống
Đến khi Nhiếp Nhiên tỉnh hẳn, bầu trời đã tối đen.
Y Xá vội đưa Nhiếp Nhiên vào trong phòng, nhó3m Nghiêm Hoài Vũ cùng mấy người dân trên đảo2 cũng vào theo
Mọi người vây chặt bê7n trong bên ngoài ngôi nhà đến mức nước chảy3 cũng không lọt.
Y Xá cẩn thận cắt t2oàn bộ tay áo của Nhiếp Nhiên ra, thấy cánh tay trắng nõn lúc này toàn màu đỏ, mảnh vỡ của mìn cắm vào thịt trông vô cùng ghê sợ
Cảnh tượng thê thảm này khiến mọi người phải hít vào một hơi
Bị thương nặng như vậy mà không kêu, có phải là con gái không vậy? “Lúc đầu có thể sẽ rất đau, nhưng cô phải cố chịu đựng nhé.” Xá hơ chiếc kẹp trên lửa rồi cẩn thận dặn dò
Cổ Lâm nghĩ Nhiếp Nhiên sẽ sợ nên chủ động đứng ở bên cô, “Để tôi giúp cậu che mắt, che mắt rồi cậu sẽ không sợ nữa.” Lúc này Nghiêm Hoài Vũ cũng xía vào, “Tìm mảnh vải cho Tiểu Nhiên Tử cắn đi!” Hà Giai Ngọc gật đầu phụ họa, “Đúng đúng đúng, trên TV đều diễn như vậy.” Cả đám người léo nhéo bên cạnh khiến Nhiếp Nhiên vô cùng đau đầu, còn YXá cũng bị mỗi người một câu làm cho bối rối
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên lại cầm chiếc kẹp trong tay Y Xá, động tác cô cầm chiếc kẹp rất thành thạo, nhẹ nhàng kẹp lấy mảnh vỡ màu đen, sau đó rút mạnh ra
Động tác vô cùng gọn gàng dứt khoát khiến tất cả trợn tròn mắt, “Cô!” Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn dùng tay xoa thuốc chống viêm lên vết thương, cảm giác đau đớn khiến tay cô hơi dừng lại
Mấy người ở đây dù không trải qua nhưng cũng có thể cảm nhận được cơn đau của Nhiếp Nhiên lúc này
chúng tôi
Chúng tôi ra ngoài làm việc bây giờ
Cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Sau khi nói xong, lúc này họ mới tập hợp đám dân đảo rồi chia làm hai nhóm, một nhóm đi về phía rừng cây còn một nhóm đi tới chỗ thuyền cướp biển
Nhiếp Nhiên ở lại trong thôn một mình, trước tiên cô húp ít cháo dằn bụng, sau đó mới uống hết chỗ thuốc vừa nấu xong
Chỉ một lát sau thuốc có tác dụng, cô cảm thấy đầu mình mê man nên quay trở lại căn phòng nhỏ của mình, trùm kín chăn rồi vùi đầu ngủ
Tự xử lý vết thương, tự xoa thuốc, đồng thời không hề kêu đau
Quả nhiên, làm lính có khác! Đám người đó thầm nghĩ
Sau khi đã bôi xong thuốc rồi dùng bằng vải sạch buộc lại, Nhiếp Nhiên vừa dùng răng cắn vừa dùng tay cuốn từng vòng từng vòng, chỉ vài giây sau vết thương đã được băng bó xong
Nhiếp Nhiên thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cả đám người đang choáng váng, cô lạnh lùng hỏi: “Mấy người còn đứng đây làm gì?” Mấy người Nghiêm Hoài Vũ lúc này mới tỉnh táo lại, “A..
A..
Chúng tôi ra ngoài làm việc bây giờ
Cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Sau khi nói xong, lúc này họ mới tập hợp đám dân đảo rồi chia làm hai nhóm, một nhóm đi về phía rừng cây còn một nhóm đi tới chỗ thuyền cướp biển
Nhiếp Nhiên ở lại trong thôn một mình, trước tiên cô húp ít cháo dằn bụng, sau đó mới uống hết chỗ thuốc vừa nấu xong
Chỉ một lát sau thuốc có tác dụng, cô cảm thấy đầu mình mê man nên quay trở lại căn phòng nhỏ của mình, trùm kín chăn rồi vùi đầu ngủ
Bóng đêm dần buông xuống
Đến khi Nhiếp Nhiên tỉnh hẳn, bầu trời đã tối đen.
Bình luận facebook