Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-741
Chương 741: Ngàn cân treo sợi tóc - Anh đến rồi (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trầm mặc một lát, trong đáy mắt ông ta hiện lên một chút quyết liệt, cuối cùng trầm giọng nói: “Tôi biết rồi!”
Gánh nặng trong lòng Diệp Trân đã được tháo gỡ, khóe miệng bà ta thoáng hiện lên một nụ cười âm hiểm
Lần này, Nhiếp Nhiên coi như không thể trở mình nổi nữa
Nhiếp Thành Thắng lại cầm điện thoại, bấm gọi đi
Chín giờ tối, Nhiếp Nhiên mới từ văn phòng của Hoắc Hoành về tới phòng ngủ, còn chưa kịp đi tắm thì đã nhận được điện thoại của Nhiếp Thành Thắng
Cô nhìn ba chữ hiện trên màn hình điện thoại, lại nhìn mấy bạn cùng phòng đã ăn no rồi lũ lượt trở về, nên cô quyết định mang điện thoại xuống lầu
Đứng dưới đèn đường, cô bấm nghe, “Ba.”
này! Cái con khốn kiếp này, mày lại dám đánh con gái của Trần Mậu Trung, mày có biết mày rước họa lớn rồi không hả?”
Tin tức truyền đi nhanh thật, chuyện mới xảy ra lúc chiều mà chín giờ tôi đã truyền tới tại Nhiếp Thành Thắng rồi
Từ khi nào mà tốc độ làm việc của quân đội lại nhanh thế? Nhiếp Nhiên cười lạnh, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì vẫn thấy có gì đó không đúng lắm
Chắc chắn không thể là Hoắc Hoành gọi vì anh dường như đã đoán được ý định của cô nhằm vào Nhiếp Thành Thắng, vậy chỉ còn lại..
Uống Tư Minh!
Ha, Nhiếp Thành Thắng chỉ khách sáo nhờ anh ta để ý tới mình một chút mà thôi, không ngờ anh ta lại còn thật sự rất tận tụy với việc này
“Nhiếp Nhiên, mày đừng tưởng mày không nói gì là chuyện này sẽ xong đâu nhé!” Bên kia điện thoại, quả nhiên Nhiếp Thành Thắng vẫn còn cực kì tức giận, giọng nói lớn tới mức làm Nhiếp Nhiên phải đẩy điện thoại ra xa một chút
Cô ngoáy lỗ tai đã bị ông ta làm cho phát đau, lạnh nhạt đáp: “Con tưởng ba sẽ tự hào vì con, dù sao con cũng đã đánh bại được học sinh ưu tú của lớp 1.” “Tự hào ư? Nhà chúng ta sắp gặp tai vạ đến nơi rồi đây này! Bối cảnh của Trần Mậu Trung đến tao còn không dám trêu vào đâu, mày có biết không hả?” Nhiếp Thành Thắng quát lên giận dữ, ánh mắt Nhiếp Nhiên lập tức lạnh xuống ba phần, “Vậy ý ba muốn thế nào?” “Tao nói cho mày biết, chuyện này mày tự giải quyết đi, tao sẽ không giúp mày đâu! Toàn bộ nhà họ Nhiếp không thể bị hủy trong tay mày được!” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhếch môi cười, “Vậy ý ba là giờ muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với con chứ gì?”
Nhiếp Thành Thắng đột nhiên thấy trong lòng phát lạnh nhưng vẫn tỏ vẻ cứng rắn: “Mày thích làm thế nào thì làm, tóm lại là tự đi mà giải quyết đi!” Nói xong, ông ta cúp máy luôn
Sau khi nghe thấy những tiếng tút tút lạnh như băng, Nhiếp Nhiên chậm rãi hạ điện thoại xuống, mặt không cảm xúc
Hồi lâu sau, cô mấp máy môi, mang theo nụ cười nham hiểm độc ác, nhẹ giọng nói: “Được rồi, vậy tôi cũng chẳng cần ở đây chịu giày vò thêm nữa.” Cô vốn dĩ không muốn cái thân thể này phải dính máu của chính cha mình, muốn rời đi một cách sạch sẽ, bắt đầu một cuộc đời mới
Nhưng giờ nếu đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì..
không cần quan tâm đúng không? Thực ra, cho dù không đoạn tuyệt thì cô cũng tuyệt đối không cho ông ta được sống yên ổn
Ôi..
Cô vừa nghĩ ra vài ý tưởng thú vị, muốn áp dụng lên người Nhiếp Thành Thắng mà lại chết từ trứng nước rồi
Bỏ đi, nếu kế hoạch A không thể thực hiện, vậy thì đành phải thực hiện kế hoạch B rồi
Tầm mắt cổ nhìn vào màn đêm u tối càng trở nên lạnh lẽo hơn
Đứng trong gió hơn mười phút, sau khi cơ thể cảm thấy lạnh run, cô mới tiện tay ném điện thoại vào trong thùng rác rồi đi về phía tòa nhà ký túc xá
Nhiếp Nhiên còn chưa tới tòa nhà ký túc xá đã nhìn thấy Uống Tự Minh đang đứng cách chân tòa nhà không xa
Đêm tối không đi ngủ, anh ta tới đây làm gì chứ?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gánh nặng trong lòng Diệp Trân đã được tháo gỡ, khóe miệng bà ta thoáng hiện lên một nụ cười âm hiểm
Lần này, Nhiếp Nhiên coi như không thể trở mình nổi nữa
Nhiếp Thành Thắng lại cầm điện thoại, bấm gọi đi
Chín giờ tối, Nhiếp Nhiên mới từ văn phòng của Hoắc Hoành về tới phòng ngủ, còn chưa kịp đi tắm thì đã nhận được điện thoại của Nhiếp Thành Thắng
Cô nhìn ba chữ hiện trên màn hình điện thoại, lại nhìn mấy bạn cùng phòng đã ăn no rồi lũ lượt trở về, nên cô quyết định mang điện thoại xuống lầu
Đứng dưới đèn đường, cô bấm nghe, “Ba.”
này! Cái con khốn kiếp này, mày lại dám đánh con gái của Trần Mậu Trung, mày có biết mày rước họa lớn rồi không hả?”
Tin tức truyền đi nhanh thật, chuyện mới xảy ra lúc chiều mà chín giờ tôi đã truyền tới tại Nhiếp Thành Thắng rồi
Từ khi nào mà tốc độ làm việc của quân đội lại nhanh thế? Nhiếp Nhiên cười lạnh, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì vẫn thấy có gì đó không đúng lắm
Chắc chắn không thể là Hoắc Hoành gọi vì anh dường như đã đoán được ý định của cô nhằm vào Nhiếp Thành Thắng, vậy chỉ còn lại..
Uống Tư Minh!
Ha, Nhiếp Thành Thắng chỉ khách sáo nhờ anh ta để ý tới mình một chút mà thôi, không ngờ anh ta lại còn thật sự rất tận tụy với việc này
“Nhiếp Nhiên, mày đừng tưởng mày không nói gì là chuyện này sẽ xong đâu nhé!” Bên kia điện thoại, quả nhiên Nhiếp Thành Thắng vẫn còn cực kì tức giận, giọng nói lớn tới mức làm Nhiếp Nhiên phải đẩy điện thoại ra xa một chút
Cô ngoáy lỗ tai đã bị ông ta làm cho phát đau, lạnh nhạt đáp: “Con tưởng ba sẽ tự hào vì con, dù sao con cũng đã đánh bại được học sinh ưu tú của lớp 1.” “Tự hào ư? Nhà chúng ta sắp gặp tai vạ đến nơi rồi đây này! Bối cảnh của Trần Mậu Trung đến tao còn không dám trêu vào đâu, mày có biết không hả?” Nhiếp Thành Thắng quát lên giận dữ, ánh mắt Nhiếp Nhiên lập tức lạnh xuống ba phần, “Vậy ý ba muốn thế nào?” “Tao nói cho mày biết, chuyện này mày tự giải quyết đi, tao sẽ không giúp mày đâu! Toàn bộ nhà họ Nhiếp không thể bị hủy trong tay mày được!” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhếch môi cười, “Vậy ý ba là giờ muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với con chứ gì?”
Nhiếp Thành Thắng đột nhiên thấy trong lòng phát lạnh nhưng vẫn tỏ vẻ cứng rắn: “Mày thích làm thế nào thì làm, tóm lại là tự đi mà giải quyết đi!” Nói xong, ông ta cúp máy luôn
Sau khi nghe thấy những tiếng tút tút lạnh như băng, Nhiếp Nhiên chậm rãi hạ điện thoại xuống, mặt không cảm xúc
Hồi lâu sau, cô mấp máy môi, mang theo nụ cười nham hiểm độc ác, nhẹ giọng nói: “Được rồi, vậy tôi cũng chẳng cần ở đây chịu giày vò thêm nữa.” Cô vốn dĩ không muốn cái thân thể này phải dính máu của chính cha mình, muốn rời đi một cách sạch sẽ, bắt đầu một cuộc đời mới
Nhưng giờ nếu đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì..
không cần quan tâm đúng không? Thực ra, cho dù không đoạn tuyệt thì cô cũng tuyệt đối không cho ông ta được sống yên ổn
Ôi..
Cô vừa nghĩ ra vài ý tưởng thú vị, muốn áp dụng lên người Nhiếp Thành Thắng mà lại chết từ trứng nước rồi
Bỏ đi, nếu kế hoạch A không thể thực hiện, vậy thì đành phải thực hiện kế hoạch B rồi
Tầm mắt cổ nhìn vào màn đêm u tối càng trở nên lạnh lẽo hơn
Đứng trong gió hơn mười phút, sau khi cơ thể cảm thấy lạnh run, cô mới tiện tay ném điện thoại vào trong thùng rác rồi đi về phía tòa nhà ký túc xá
Nhiếp Nhiên còn chưa tới tòa nhà ký túc xá đã nhìn thấy Uống Tự Minh đang đứng cách chân tòa nhà không xa
Đêm tối không đi ngủ, anh ta tới đây làm gì chứ?
Bình luận facebook