Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-769
Chương 769: Anh mất khống chế - Giữ lại (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đừng hoảng!” Người đàn ông vừa rồi đứng sau Phất Lôi khẽ quát một tiếng.
Hắn là em trai của Phất Lôi, bây giờ đại ca chết, có lẽ nhị ca cũng tiêu đời rồi, trong đội ngũ chỉ còn lại mình hắn có tiếng nói, cho nên tuyệt đối không thể lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Đường Hưng không ngừng quan sát hai bên sườn núi, bây giờ bọn chúng ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối nên rất bị động.
Hơn nữa từ phát súng vừa rồi là có thể thấy là một tay thiện xạ.
Không được, bọn chúng không thể tiếp tục đứng ở đây nữa.
Hắn lập tức nói với đám cướp biển sau lưng: “Rút, mau rút về!” Nhiếp Nhiên đứng ở trong bụi cỏ nhìn đám người kia lui về phía sau, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu! Cô đã sớm dặn dò nhóm người Nghiệm Hoài Vũ, chỉ cần đám cướp biển kia muốn xông ra thì sẽ bắn quét toàn bộ.
Mặc dù cô thất bại trong việc đánh úp, nhưng những thứ khác sẽ không tính sai nữa.
Quả nhiên, đám cướp biển kia vừa mới định lui về phía sau, nhóm người Nghiêm Hoài Vũ mai phục ở cửa thôn lập tức hành động.
Đường Hưng không ngờ bọn họ lại dùng chiêu đóng cửa đánh chó này.
“Mau, quay lại!” Nhưng phía trước có người đánh úp, phía sau lại có súng bắn quét nên bọn chúng chỉ có thể nấp ở một cái hố trên đường, miễn cưỡng tránh được thế tấn công hai phía.
“Tam ca, bây giờ chúng ta làm thế nào?” “Đúng vậy tam ca, anh mau nghĩ đi, nếu không chúng ta toi đời!” “Tam ca, anh nói gì đi chứ!” Đường Hưng vừa cuống vừa giận rồi vô tình liếc thấy sử Tử đang run rẩy nấp trong đám người.
Hắn tức giận túm lấy cổ áo Sử Tử, nhấc gã ra.
“Thằng nhãi, mày dám tìm người tới giết đại ca! Có tin tao bắn chết mày ngay bây giờ không!” Đường Hưng dí khẩu súng trong tay lên trán Sử Tử, tức giận quát lớn.
Sử Tử ngã nhào xuống đất, “Không, không phải vậy, em bị ép, em cũng bị ép...
Tam ca, em bất đắc dĩ.” “Nói, bọn chúng có bao nhiêu tên!”
Sử Tử nhìn khẩu súng trên trán mình, bây giờ bảo vệ tính mạng quan trọng, gã nào có còn quan tâm Nhiếp Nhiên dặn dò cái gì, vội vàng nói: “Bảy...
bảy tám người.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn là em trai của Phất Lôi, bây giờ đại ca chết, có lẽ nhị ca cũng tiêu đời rồi, trong đội ngũ chỉ còn lại mình hắn có tiếng nói, cho nên tuyệt đối không thể lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Đường Hưng không ngừng quan sát hai bên sườn núi, bây giờ bọn chúng ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối nên rất bị động.
Hơn nữa từ phát súng vừa rồi là có thể thấy là một tay thiện xạ.
Không được, bọn chúng không thể tiếp tục đứng ở đây nữa.
Hắn lập tức nói với đám cướp biển sau lưng: “Rút, mau rút về!” Nhiếp Nhiên đứng ở trong bụi cỏ nhìn đám người kia lui về phía sau, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu! Cô đã sớm dặn dò nhóm người Nghiệm Hoài Vũ, chỉ cần đám cướp biển kia muốn xông ra thì sẽ bắn quét toàn bộ.
Mặc dù cô thất bại trong việc đánh úp, nhưng những thứ khác sẽ không tính sai nữa.
Quả nhiên, đám cướp biển kia vừa mới định lui về phía sau, nhóm người Nghiêm Hoài Vũ mai phục ở cửa thôn lập tức hành động.
Đường Hưng không ngờ bọn họ lại dùng chiêu đóng cửa đánh chó này.
“Mau, quay lại!” Nhưng phía trước có người đánh úp, phía sau lại có súng bắn quét nên bọn chúng chỉ có thể nấp ở một cái hố trên đường, miễn cưỡng tránh được thế tấn công hai phía.
“Tam ca, bây giờ chúng ta làm thế nào?” “Đúng vậy tam ca, anh mau nghĩ đi, nếu không chúng ta toi đời!” “Tam ca, anh nói gì đi chứ!” Đường Hưng vừa cuống vừa giận rồi vô tình liếc thấy sử Tử đang run rẩy nấp trong đám người.
Hắn tức giận túm lấy cổ áo Sử Tử, nhấc gã ra.
“Thằng nhãi, mày dám tìm người tới giết đại ca! Có tin tao bắn chết mày ngay bây giờ không!” Đường Hưng dí khẩu súng trong tay lên trán Sử Tử, tức giận quát lớn.
Sử Tử ngã nhào xuống đất, “Không, không phải vậy, em bị ép, em cũng bị ép...
Tam ca, em bất đắc dĩ.” “Nói, bọn chúng có bao nhiêu tên!”
Sử Tử nhìn khẩu súng trên trán mình, bây giờ bảo vệ tính mạng quan trọng, gã nào có còn quan tâm Nhiếp Nhiên dặn dò cái gì, vội vàng nói: “Bảy...
bảy tám người.”
Bình luận facebook