Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-937
Chương 937
AI LÀM NGƯỜI ĐẤY CHỊU - KHÔNG LÀM LÍNH ĐÀO NGŨ (3)
Lý Kiêu khẽ cau mày, dừng lại hai giây rồi mới nói: “Tôi hỏi là có nguy hiểm hơn lần trước không?”
Nhiếp Nhiên: “Cướp biển cộng thêm sương mù và khả năng sạt lở, anh nói xem có nguy hiểm không?”
“...”
Mọi người lập tức im lặng.
Đúng lúc này, Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn đi tới.
Hai người cười xoa xoa tay, lúng túng nói: “Chị Nhiên... trước kia mấy người chúng tôi không hiểu chuyện, chị đừng để ý nhé, đùa thôi chị đừng coi là thật.”
Hà Giai Ngọc nhảy lên, “Chị Nhiên cái gì, chị Nhiên là tôi gọi, anh không được gọi!”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không để ý.”
“Vậy lần trước Dương Thụ nổi giận với cô, cô cũng đừng để ý nhé.” Ngô Sướng vội vàng bồi thêm.
Nhiếp Nhiên cảm thấy bây giờ đã rất phiền rồi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với bọn họ: “Không đâu.”
Ngô Sướng lập tức thở phào nhẹ nhõm, gào lên về một phía: “Dương Thụ, Dương Thụ, chị Nhiên nói không để ý, cậu mau qua đây đi!”
Quả nhiên Dương Thụ đang đứng ở đó, lúc thấy Nhiếp Nhiên nhìn mình, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cô ấy có để ý không đâu.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy đám người này thật ồn ào nên cô dứt khoát đi vào bên trong khoang thuyền.
“Cô đi đâu thế, Tiểu Nhiên Tử?”
“Đi sửa chữa sai lầm!”
Bên trong khoang thuyền, tất cả lớp 2 đều ngồi im ở đó. Nhiếp Nhiên đi vào thấy Lâm Hoài đang đứng ở trước bàn xem một tấm bản đồ địa hình.
“Cô ngồi đây chứ?” Mấy người Ngô Sướng đi theo sau nhìn thấy tình hình trong khoang thuyền, chủ động mời Nhiếp Nhiên ngồi với bọn họ.
“Ai muốn ngồi với mấy người!” Hà Giai Ngọc đi vào theo nghe thấy lời Ngô Sướng thì lẩm bẩm, sau đó nói với Nhiếp Nhiên: “Chị Nhiên, chúng ta ngồi bên đó đi.”
“Không cần, mọi người ngồi đi.” Nhiếp Nhiên từ chối, đi tới trước mặt Lâm Hoài ngay trước mắt mọi người.
AI LÀM NGƯỜI ĐẤY CHỊU - KHÔNG LÀM LÍNH ĐÀO NGŨ (3)
Lý Kiêu khẽ cau mày, dừng lại hai giây rồi mới nói: “Tôi hỏi là có nguy hiểm hơn lần trước không?”
Nhiếp Nhiên: “Cướp biển cộng thêm sương mù và khả năng sạt lở, anh nói xem có nguy hiểm không?”
“...”
Mọi người lập tức im lặng.
Đúng lúc này, Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn đi tới.
Hai người cười xoa xoa tay, lúng túng nói: “Chị Nhiên... trước kia mấy người chúng tôi không hiểu chuyện, chị đừng để ý nhé, đùa thôi chị đừng coi là thật.”
Hà Giai Ngọc nhảy lên, “Chị Nhiên cái gì, chị Nhiên là tôi gọi, anh không được gọi!”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không để ý.”
“Vậy lần trước Dương Thụ nổi giận với cô, cô cũng đừng để ý nhé.” Ngô Sướng vội vàng bồi thêm.
Nhiếp Nhiên cảm thấy bây giờ đã rất phiền rồi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với bọn họ: “Không đâu.”
Ngô Sướng lập tức thở phào nhẹ nhõm, gào lên về một phía: “Dương Thụ, Dương Thụ, chị Nhiên nói không để ý, cậu mau qua đây đi!”
Quả nhiên Dương Thụ đang đứng ở đó, lúc thấy Nhiếp Nhiên nhìn mình, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cô ấy có để ý không đâu.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy đám người này thật ồn ào nên cô dứt khoát đi vào bên trong khoang thuyền.
“Cô đi đâu thế, Tiểu Nhiên Tử?”
“Đi sửa chữa sai lầm!”
Bên trong khoang thuyền, tất cả lớp 2 đều ngồi im ở đó. Nhiếp Nhiên đi vào thấy Lâm Hoài đang đứng ở trước bàn xem một tấm bản đồ địa hình.
“Cô ngồi đây chứ?” Mấy người Ngô Sướng đi theo sau nhìn thấy tình hình trong khoang thuyền, chủ động mời Nhiếp Nhiên ngồi với bọn họ.
“Ai muốn ngồi với mấy người!” Hà Giai Ngọc đi vào theo nghe thấy lời Ngô Sướng thì lẩm bẩm, sau đó nói với Nhiếp Nhiên: “Chị Nhiên, chúng ta ngồi bên đó đi.”
“Không cần, mọi người ngồi đi.” Nhiếp Nhiên từ chối, đi tới trước mặt Lâm Hoài ngay trước mắt mọi người.
Bình luận facebook