Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-943
Chương 943
NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (4)
“Chị Nhiên chị làm gì thế!”
“Tiểu Nhiên Tử cô mau lên đây, nước biển lạnh lắm!”
“Nhiếp Nhiên, cậu mau lên đây!”
Đám người lớp 6 thấy Nhiếp Nhiên nhảy xuống biển thật đều bị giật mình, ai cũng cuống cuồng hoảng loạn hô to với Nhiếp Nhiên ở dưới biển.
Nhiếp Nhiên khoát nước, nói với người trên thuyền: “Tôi dùng thuyền lên bờ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, nhất định phải bí mật qua đó, mọi người mau đi vòng qua phía sau lên bờ, tranh thủ thời...”
Chữ “gian” còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy một cái bóng đen nhảy từ trên thuyền xuống, sau đó “ùm...” một tiếng, nước bắn khắp nơi.
Nhiếp Nhiên bị nước biển bắn tung tóe đầy mặt, sau đó gương mặt Dương Thụ đã xuất hiện ở trước mặt mình.
“Dương Thụ, cậu làm gì thế!” Lâm Hoài thấy Dương Thụ không nói tiếng nào nhảy xuống như vậy, cuống đến nỗi không biết làm sao, “Cậu lên đây ngay!”
Anh ta tuyệt đối sẽ không tin Dương Thụ nhảy xuống biển để lôi Nhiếp Nhiên về. Với tính cách của tên này, nhất định là đi theo Nhiếp Nhiên cùng làm loạn.
“Em cũng đi!”
Lâm Hoài hô to: “Không ai được đi cả, lên hết cho tôi! Đây là quân lệnh, quân lệnh!”
Nhiếp Nhiên: “Tôi không cần anh đi, mau lên thuyền đi.”
Dương Thụ: “Tôi đâu có nói sẽ đi cùng cô, cô không quản được tôi đâu.”
Lâm Hoài tiếp tục gào lên với Dương Thụ: “Dương Thụ, cậu dám chống lại quân lệnh, cậu sẽ bị ghi lỗi!”
“Ghi thì ghi, chẳng sao cả.” Dương Thụ vẫy tay với anh ta, sau đó quay người bơi về phía hòn đảo.
“Chị Nhiên, em cũng muốn đi theo chị!”
“Tiểu Nhiên Tử, tôi cũng muốn đi!” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Hai người này cũng định trèo tay vịn nhảy xuống thì Nhiếp Nhiên ở dưới biển quát lên: “Hai người dám!”
Hai người họ đều ngẩn người ra.
“Trực tiếp lên bờ vô cùng nguy hiểm, tôi sẽ không cứu anh đâu!” Nhiếp Nhiên túm lấy áo Dương Thụ, ngăn cản động tác bơi về phía trước của anh ta.
Dương Thụ tránh tay cô ra, sắc mặt khó chịu: “Tôi là đàn ông, tôi không cần cô cứu đâu.”
“Dương Thụ, tốt nhất là anh nghĩ cho kĩ, lần này đi chưa chắc có thể trở về!” Giọng Nhiếp Nhiên đột nhiên giảm xuống mấy độ, vẻ mặt nặng nề.
“Cô có thể đi, tại sao tôi không thể đi?” Dương Thụ cảm thấy mình bị coi thường thì không vui.
“Bởi vì tôi có thể chịu trách nhiệm với mình, anh có thể sao?”
“Cô có thể làm được, tôi cũng có thể!” Dương Thụ bướng bỉnh.
NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (4)
“Chị Nhiên chị làm gì thế!”
“Tiểu Nhiên Tử cô mau lên đây, nước biển lạnh lắm!”
“Nhiếp Nhiên, cậu mau lên đây!”
Đám người lớp 6 thấy Nhiếp Nhiên nhảy xuống biển thật đều bị giật mình, ai cũng cuống cuồng hoảng loạn hô to với Nhiếp Nhiên ở dưới biển.
Nhiếp Nhiên khoát nước, nói với người trên thuyền: “Tôi dùng thuyền lên bờ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, nhất định phải bí mật qua đó, mọi người mau đi vòng qua phía sau lên bờ, tranh thủ thời...”
Chữ “gian” còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy một cái bóng đen nhảy từ trên thuyền xuống, sau đó “ùm...” một tiếng, nước bắn khắp nơi.
Nhiếp Nhiên bị nước biển bắn tung tóe đầy mặt, sau đó gương mặt Dương Thụ đã xuất hiện ở trước mặt mình.
“Dương Thụ, cậu làm gì thế!” Lâm Hoài thấy Dương Thụ không nói tiếng nào nhảy xuống như vậy, cuống đến nỗi không biết làm sao, “Cậu lên đây ngay!”
Anh ta tuyệt đối sẽ không tin Dương Thụ nhảy xuống biển để lôi Nhiếp Nhiên về. Với tính cách của tên này, nhất định là đi theo Nhiếp Nhiên cùng làm loạn.
“Em cũng đi!”
Lâm Hoài hô to: “Không ai được đi cả, lên hết cho tôi! Đây là quân lệnh, quân lệnh!”
Nhiếp Nhiên: “Tôi không cần anh đi, mau lên thuyền đi.”
Dương Thụ: “Tôi đâu có nói sẽ đi cùng cô, cô không quản được tôi đâu.”
Lâm Hoài tiếp tục gào lên với Dương Thụ: “Dương Thụ, cậu dám chống lại quân lệnh, cậu sẽ bị ghi lỗi!”
“Ghi thì ghi, chẳng sao cả.” Dương Thụ vẫy tay với anh ta, sau đó quay người bơi về phía hòn đảo.
“Chị Nhiên, em cũng muốn đi theo chị!”
“Tiểu Nhiên Tử, tôi cũng muốn đi!” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Hai người này cũng định trèo tay vịn nhảy xuống thì Nhiếp Nhiên ở dưới biển quát lên: “Hai người dám!”
Hai người họ đều ngẩn người ra.
“Trực tiếp lên bờ vô cùng nguy hiểm, tôi sẽ không cứu anh đâu!” Nhiếp Nhiên túm lấy áo Dương Thụ, ngăn cản động tác bơi về phía trước của anh ta.
Dương Thụ tránh tay cô ra, sắc mặt khó chịu: “Tôi là đàn ông, tôi không cần cô cứu đâu.”
“Dương Thụ, tốt nhất là anh nghĩ cho kĩ, lần này đi chưa chắc có thể trở về!” Giọng Nhiếp Nhiên đột nhiên giảm xuống mấy độ, vẻ mặt nặng nề.
“Cô có thể đi, tại sao tôi không thể đi?” Dương Thụ cảm thấy mình bị coi thường thì không vui.
“Bởi vì tôi có thể chịu trách nhiệm với mình, anh có thể sao?”
“Cô có thể làm được, tôi cũng có thể!” Dương Thụ bướng bỉnh.
Bình luận facebook