Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-211
CHƯƠNG 211: MỘT TRÁI TRỨNG HÓA THẠCH
Cuối cùng là đá, hay là trứng?
Ai cùng không thể nói rõ!
Như Ý cười khổ: "Mặc dù không có dụng cụ tiên tiến để đo chu kỳ đồng vị, nhưng nếu không ngoài ý muốn thì đây chính là một trái trứng hóa thạch!"
Thái hậu hỏi: "Trứng hóa thạch là trứng gì?"
Như Ý: "Trứng hóa thạch, xác thực mà nói thì nó là trứng, sau khi trôi qua rất nhiều rất nhiều năm, sẽ trở thành đá!"
Thái hậu tức giận: "Nói hàm hồ! Cho dù là một trái trứng trôi qua 20 năm thì cũng không thể biến thành đá! Tối đa chỉ là bị hỏng mà thôi!"
Như Ý cười: "20 năm? E rằng quá ít đi! Ít nhất 20 triệu năm! Nếu không kiểm tra chu kỳ đồng vị bên trong trái trứng hóa thạch này, thì không có cách nào xác định được thời gian cụ thể! Có thể là 200 triệu năm! Có thể là 100 triệu năm! Nhưng, tuyệt đối sẽ không ít hơn 20 triệu năm!"
Thái hậu nghe xong, trừng mắt há miệng: "20 triệu năm? Cô ...Cô làm sao biết chuyện này?"
Ám Băng càng tò mò hỏi: "Trải qua 20 triệu năm, trứng sẽ không bị hư sao? Làm sao biến thành đá?"
Như Ý: "Đa số trứng sẽ bị hỏng! Nhưng, nếu được chôn dưới một số loại đất đặc thù, sẽ từ từ hình thành hóa thạch! Nhưng việc này cần ít nhất mấy chục triệu năm!
Ám Băng: "Vậy trái trứng đá này...hiện tại cuối cùng là trứng, hay là đá?"
Như Ý: "Trước đây là trứng! Hiện tại chỉ có thể xem là đá rồi! Vì nó không thể ăn, cũng không thể ấp ra gà con. Đương nhiên, nếu đây là trứng là!"
Ám Băng: "Làm sao có thể có trứng gà lớn như vậy?"
Như Ý: "Trái trứng này lớn cỡ quả dưa hấu, nhất định không phải trứng gà, nếu thế giới nay và quê chúng tôi có cùng lịch sự sinh vật tiến hóa, vậy đây có thể là trứng khủng long! Trứng này nếu là ở quê tôi, ít nhất giá trị 20 tỷ đô la Mỹ!"
"20 tỷ đô là Mỹ?"
"Hờ hờ. Chính là rất nhiều rất nhiều tiền!" Như Ý cười nhạt.
Thực ra Như Ý còn kinh ngạc hơn họ!
Trứng đá?
Hóa thạch khủng long?
Đây...
Đây là chuyện quá kỳ quái rồi!
Bên trong hộp đặc công cư nhiên lại không có hộ chiếu, không có súng lục... thông tin và vật dụng cá nhân đều không có.
Chỉ có một trái trứng khủng long hóa thạch?
Đặc công tương lai này xem ra thật sự rất tham tiền!
Như Ý biết tổ quốc không tích cực nghiên cứu khủng long, e răng là đặc công tương lai này ngầm nhận nhiệm vụ bí mật của chính phủ quốc gia khác, không biết trộm được quả trứng khủng long hóa thạch này ở đâu định đem đi bán đây!
Nhưng hộp đặc công này ngay cả súng ngắn và hộ chiếu cũng không có, quả thật có chút kỳ quái!
Như Ý chỉ có thể cười khổ!
Vốn dĩ cho răng mở được hộp thì có thể phát hiện tin tức về thân phận của đặc công tương lai!
Hiện tại không nghĩ tới trong hộp đặc công tương lai lại chỉ có một quả trứng...
Thái hậu nghe được cuộc đối thoại của Như Ý và Ám Băng, có chút không kiên nhẫn nói: "Trứng hóa thạch cái gì? Đô la Mỹ? Ai gia đều không có hứng thú! Ai gia chỉ muốn biết, tại sao trong hộp thần chỉ có một quả trứng đá thế này?"
Như Ý cười khổ: "Vấn đề này, tôi càng muốn biết hơn thái hậu! Nhưng mà, nếu thái hậu cho tôi biết chủ nhân của hộp thần là ai, có lẽ có thể biết!"
Thái hậu: "Cô cho rằng ai gia sẽ cho cô biết sao?"
Như Ý: "Thái hậu, giữa chúng ta không phải có hiệp nghị sao? Hiện tại tôi đã mở hộp thần, chứng minh lời tôi nói toàn bộ đều là sự thật, như vậy, thái hậu cũng nên tuân thủ lời hứa của mình, nói cho tôi biết tên của người đó đi? Thái hậu không phải muốn đổi ý chứ?"
Thái hậu lạnh lùng nói: "Ai gia đổi ý thì như thế nào?"
Trong mắt Như Ý tràn đầy sát khí: "Bà già! Bà đừng ép tôi!"
Thái hậu: "Ép cô thì sao? Võ công của cô toàn bộ bị mất, chẳng lẽ còn có thể uy hiếp ai gia? Cô đừng cho là có Ám Băng bảo vệ cô, thì cô có thể không kiêng nể gì! Người của ai gia sắp tới rồi, nếu thức thời thì các người tốt nhất nên chạy đí Nếu không, các người sắp không thể chạy rồi!"
Ám Băng cũng nói: "Như Ý! Thôi bỏ đi, chúng ta chạy đi! Nếu không sẽ muộn mất!"
Như Ý lạnh lùng: "Hừ! Bà già, bà phạm phải sai lầm rất lớn! Trên thế giới này, chỉ có tôi có thể lừa người, không ai có thể lừa tôi! Bà dám lừa tôi? Hậu quả, e là bà chịu không nổi!"
Thái hậu lạnh lùng nói: "Cô muốn thế nào? Cô đừng quên, võ công cô đã mất hết!"
Như Ý tức giận: "Sai! Là nội lực mất hết!"
Thái hậu: "Có gì khác nhau?"
"Khác nhau?"
"Hừ!"
"Bà già!"
"Chị đây cho bà biết cái gì gọi là khác nhau!"
Như Ý luôn rất ít khi tức giận, đặc công phải biết kiềm chế!
Động chút giết người là đồ tể!
Một câu không hợp thì tức giận đó là bao cỏ!
Đặc công thực sự không phải giống như trong tiểu thuyết nói rác rưởi cẩu huyết như vậy.
Một đặc công thực sự, trải qua huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, khống chế cảm xúc của bản thân chỉ là một tốt chất cơ bản!
Giữ đầu óc bình tĩnh dù ở bất kỳ tình huống nào mới là một loại thông minh mà không biểu đạt ra ngoài!
Như Ý luôn tin rằng nụ cười là vũ khí có uy lực để đối phó kẻ địch hơn bạo lực!
Năm cô chín tuổi!
Lúc trải qua huấn luyện đặc biệt ở trường đặc công.
Có một lần thầy dạy cô lái xe!
Lúc quẹo và qua làn, người lái xe đều biết là cần phải bật đèn xi nhan...
Đây là kiến thức cơ bản!
Thầy dạy lại không làm vậy.
Như Ý tò mò hỏi: "Thầy, thầy quẹo xe, vượt lên, chuyển làn tại sao không bật đèn xi nhan? Như vậy rất dễ xảy ra tai nạn!"
Thầy lại bình tĩnh nói: "Vĩnh viễn không cần cho người khác biết con đang nghĩ gì! Cho dù là lái xe, cũng phải biết che dấu mình! Đặc công, vĩnh viễn đều phải sống trong tối tăm và bí mật!"
Lúc đó Như Ý còn nhỏ nên hỏi: "Nhưng như vậy rất dễ xảy ra tai nạn!"
Thầy nói: "Mỗi một lần nhiệm vụ của đặc công đều phải ra vào sinh tử, nếu không có sự nắm chắc và năng lực khống chế toàn cục, con là một đặc công không đủ tiêu chuẩn! Sớm muộn gì cũng sẽ chết khi đang chấp hành nhiệm vụ! Nếu con có thể phân tích tình huống chính xác, đưa ra phán đoán nhanh chóng và chuẩn xác, bất kể con có bật đèn xi nhan hay không, đều sẽ an toàn!"
Như Ý lúc đó còn nhỏ, không hiểu lắm lời thầy dạy.
Nhưng cô lại nhớ rất rõ một câu!
Vĩnh viễn không được để người khác biết con đang nghĩ gì!
Đây mới là đặc công thực sự!
Lúc Như Ý tức giận sẽ cười, lúc vui cũng cười, lúc căng thẳng cũng cười, lúc đau khổ cũng sẽ giữ nụ cười...
Cười...là vũ khí có thể mê hoặc kẻ địch nhất!
Có lúc còn có hiệu quả hơn cả bạo lực!
Nhưng bà già thái hậu này, làm Như Ý mất đi toàn bộ sự nhẫn nại!
"Bà già! Bà muốn sự khác nhau giữa mất đi võ công và mất đi nội lực sao?"
Như Ý thần thái bình tĩnh, từng bước từng bước, chậm rãi mà khí thế bức người lại gần thái hậu...
Thái hậu cảm thấy một luồng sát khí cường đại, gấp gáp nói: "Hộ giá! Nhanh chóng bao vây cô ta lại!"
Tất cả cung nữ và ma ma, toàn bộ đều cầm kiếm che trước mặt Như Ý...
Ám Băng: "Đừng liều mạng! Nhanh rời khỏi đây!"
Cô tính xong thời gian, nếu không đi sẽ không kịp!
Như Ý không trả lời, chỉ là thân thể giống như thanh kiếm sắc bén, lao về phía cung nữ!
Cô không có nội lực, bước đi không nhanh!
Mỗi người đều nhìn rất rõ hướng hành động của cô...
Tất cả các thanh kiếm, đều cùng lúc đâm về phía cơ thể Như Ý...
Thế công sắc bén và hung mãnh, nhưng cung nữ này lại không phải cao thủ tuyệt đỉnh.
Nhưng đối với Như Ý đã mất hết nội lực mà nói, mỗi người đều là uy hiếp chí mạng.
Huống chi, trước mặt cô có hai mươi cung nữ!
"Hừ!"
Như Ý cười lạnh một tiếng, đột nhiên thân thể trượt một cái, đột ngột biến mất trước mặt mọi người...
Cô giống như một con cá chạch, thoát ra khỏi từ khe hở của lưới kiếm, sau đó đột ngột giành lấy một thanh kiếm...
Không có nội lực.
Nhưng Lê hoa thần kiếm của cô thì vẫn còn.
Lê hoa thần kiếm vốn là kiếm pháp tinh diệu đệ nhất thiên hạ, những cung nữ này làm sao có thể là đối thủ?
Hơn nữa Như Ý dựa vào bộ pháp thần bí lừa những người trước mặt...
"Phanh" "Phanh" "Phanh!"
Mấy thanh kiếm công kích lẫn nhau...
Nội lực Như Ý không đủ, kiếm pháp lại tinh diệu kỳ dị.
Kiếm trong tay của bốn năm cung nữ liên tiếp bị bộ đánh rơi!
Đột nhiên...
Hai luồng kiếm khí hung mãnh từ trên đầu áp xuống...
Như Ý biết là ma ma Trương và ma ma Lý hai người công lực thâm sâu nhất ra tay rồi...
Cô duỗi tay, thanh kiếm sắc bén bay ra khỏi tay...
Cả người lại giống như một con cá chạch, từ góc độ kỳ quái và kỳ dị, chui vào trong lưới kiếm, tránh ra, nhanh chóng xuất chưởng, lúc ra tay rất tự nhiên tiêu sái...
Hai mươi mấy cung nữ này nhanh chóng loạn thành một cục!
Tốc độ của Như Ý rõ ràng không nhanh, ai cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhưng lúc họ tiến công lại phát hiện mục tiêu đã biến mất!
Hoặc là mục tiêu đã biến thành đồng đội của mình...
"Người đâu!"
"Người đâu!?"
"Trác Như Ý đâu?"
"Sao lại không thấy nữa?"
Rất nhanh, trong lúc chiến đấu hỗn loạn, tất cả mọi người đều mất đi thân ảnh của Trác Như Ý.
"Không cần tìm nữa! Tôi ở đây!"
Trên sảnh vọng lại giọng nói bình tĩnh của Trác Như Ý...
Tất cả mọi người nhìn, sững sờ!
Trong tay Trác Như Ý lại cầm một thanh kiếm mỏng màu hồng đậm, đặt ở trên cổ thái hậu.
Mà trong tay thái hậu còn cầm một thanh kiếm đã bị gãy một nữa.
Rất rõ ràng...
Lúc mọi người hỗn loạn ban nãy, Trác Như Ý đã đánh lén thái hậu, một chiêu cắt gãy kiếm của thái hậu, sau đó khống chế thái hậu.
Ám Băng vốn muốn ra tay giúp đỡ, nhưng chỉ là chớp mắt một cái, Trác Như Ý đã bắt được thái hậu...
"Này...Trác Vương phi này rốt cuộc là ai?"
Ngay cả Ám Băng võ công cao cường nhất của không nhịn được tò mò!
Vừa rồi cô thấy rất rõ ràng!
Trác Như Ý rõ ràng thật sự không có nội lực, bước chân bay bổng, hơi thở nặng nề...
Nhưng không có nội lực, tốc độ của cô rất chậm, ra chiêu không có sức...
Nhưng dưới tình huống như vậy, cô lại ra chiêu thức kỳ quái ngoài ý muốn, nhanh chóng đột phá phòng thủ của hơn hai mươi cao thủ, trực tiếp kiềm chế thái hậu?
Thái hậu càng kinh ngạc sợ hại đến toàn thân phát run: "Cô...Cô...Đây là võ công gì?"
Như Ý cười lạnh: "Đây là võ thuật vật lộn 22 chiêu thức! Là Cục đặc công chính phủ Trung Quốc phái chuyên gia võ thuật nghiên cứu phá giải 22 loại võ thuật trên thế giới, là một võ thuật công kích có hiệu quả nhất được tổng hợp từ các nghiên cứu của các chuyên gia! Nói bà cũng không hiểu đâu! Tóm lại, chị đây rất bực, hậu quả rất nghiêm trọng!"
Thanh kiếm trong tay Như Ý, từ từ đâm vào yết hầu thái hậu...
Đây là lần đầu tiên cô sử dụng loại võ thuật lợi hại này sau khi xuyên không!
Thái hậu kinh ngạc nói: "Không! Đừng! Ai gia nói cho cô biết tên của chủ nhân hộp thần! Ai ai cái gì cũng nói cho cô biết!"
Như Ý cười lạnh: "Tôi rất ghét bị người khác lừa! Bà mắc phải một sai lầm không nên mắc!"
Thái hậu: "Ai gia sẽ bồi thường! Ai gia nhất định sẽ bồi thường!"
Như Ý: "Được! Bà hiện tại nói ra thân phận của chủ nhân hộp thần ngay lập tức! Nói nhanh!"
Thái hậu:"Chủ nhân hộp thần thật ra chính là..."
Bà ta nói một nửa, sắc mặt đột nhiên chăm chú.
Như Ý giục: "Nói nhanh!"
Thái hậu toàn thân cực kỳ run rẩy, lại không nói ra được gì.
Ám Băng kinh ngạc hô lên: "Cẩn thận! Sư phụ đến rồi!"
Lời nói của cô còn chưa nói hết, một ánh kiếm màu vàng giống như thiểm điện bay đến...
Thiểm điện kim sắc đâm vào trong phòng, đi đến vô tung...
Như Ý cuối cũng đã biết tại sao thái hậu lại đột nhiên lợi hại như vậy!
Cô lại không sợ hãi chút nào, sắc mặt trấn định, buông thái hậu ra, cười lạnh: "Thì ra là sư đệ đến! Sư đệ, khó khăn lắm tỷ đệ đồng môn chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ, cậu xuất hiện đi!"
Cuối cùng là đá, hay là trứng?
Ai cùng không thể nói rõ!
Như Ý cười khổ: "Mặc dù không có dụng cụ tiên tiến để đo chu kỳ đồng vị, nhưng nếu không ngoài ý muốn thì đây chính là một trái trứng hóa thạch!"
Thái hậu hỏi: "Trứng hóa thạch là trứng gì?"
Như Ý: "Trứng hóa thạch, xác thực mà nói thì nó là trứng, sau khi trôi qua rất nhiều rất nhiều năm, sẽ trở thành đá!"
Thái hậu tức giận: "Nói hàm hồ! Cho dù là một trái trứng trôi qua 20 năm thì cũng không thể biến thành đá! Tối đa chỉ là bị hỏng mà thôi!"
Như Ý cười: "20 năm? E rằng quá ít đi! Ít nhất 20 triệu năm! Nếu không kiểm tra chu kỳ đồng vị bên trong trái trứng hóa thạch này, thì không có cách nào xác định được thời gian cụ thể! Có thể là 200 triệu năm! Có thể là 100 triệu năm! Nhưng, tuyệt đối sẽ không ít hơn 20 triệu năm!"
Thái hậu nghe xong, trừng mắt há miệng: "20 triệu năm? Cô ...Cô làm sao biết chuyện này?"
Ám Băng càng tò mò hỏi: "Trải qua 20 triệu năm, trứng sẽ không bị hư sao? Làm sao biến thành đá?"
Như Ý: "Đa số trứng sẽ bị hỏng! Nhưng, nếu được chôn dưới một số loại đất đặc thù, sẽ từ từ hình thành hóa thạch! Nhưng việc này cần ít nhất mấy chục triệu năm!
Ám Băng: "Vậy trái trứng đá này...hiện tại cuối cùng là trứng, hay là đá?"
Như Ý: "Trước đây là trứng! Hiện tại chỉ có thể xem là đá rồi! Vì nó không thể ăn, cũng không thể ấp ra gà con. Đương nhiên, nếu đây là trứng là!"
Ám Băng: "Làm sao có thể có trứng gà lớn như vậy?"
Như Ý: "Trái trứng này lớn cỡ quả dưa hấu, nhất định không phải trứng gà, nếu thế giới nay và quê chúng tôi có cùng lịch sự sinh vật tiến hóa, vậy đây có thể là trứng khủng long! Trứng này nếu là ở quê tôi, ít nhất giá trị 20 tỷ đô la Mỹ!"
"20 tỷ đô là Mỹ?"
"Hờ hờ. Chính là rất nhiều rất nhiều tiền!" Như Ý cười nhạt.
Thực ra Như Ý còn kinh ngạc hơn họ!
Trứng đá?
Hóa thạch khủng long?
Đây...
Đây là chuyện quá kỳ quái rồi!
Bên trong hộp đặc công cư nhiên lại không có hộ chiếu, không có súng lục... thông tin và vật dụng cá nhân đều không có.
Chỉ có một trái trứng khủng long hóa thạch?
Đặc công tương lai này xem ra thật sự rất tham tiền!
Như Ý biết tổ quốc không tích cực nghiên cứu khủng long, e răng là đặc công tương lai này ngầm nhận nhiệm vụ bí mật của chính phủ quốc gia khác, không biết trộm được quả trứng khủng long hóa thạch này ở đâu định đem đi bán đây!
Nhưng hộp đặc công này ngay cả súng ngắn và hộ chiếu cũng không có, quả thật có chút kỳ quái!
Như Ý chỉ có thể cười khổ!
Vốn dĩ cho răng mở được hộp thì có thể phát hiện tin tức về thân phận của đặc công tương lai!
Hiện tại không nghĩ tới trong hộp đặc công tương lai lại chỉ có một quả trứng...
Thái hậu nghe được cuộc đối thoại của Như Ý và Ám Băng, có chút không kiên nhẫn nói: "Trứng hóa thạch cái gì? Đô la Mỹ? Ai gia đều không có hứng thú! Ai gia chỉ muốn biết, tại sao trong hộp thần chỉ có một quả trứng đá thế này?"
Như Ý cười khổ: "Vấn đề này, tôi càng muốn biết hơn thái hậu! Nhưng mà, nếu thái hậu cho tôi biết chủ nhân của hộp thần là ai, có lẽ có thể biết!"
Thái hậu: "Cô cho rằng ai gia sẽ cho cô biết sao?"
Như Ý: "Thái hậu, giữa chúng ta không phải có hiệp nghị sao? Hiện tại tôi đã mở hộp thần, chứng minh lời tôi nói toàn bộ đều là sự thật, như vậy, thái hậu cũng nên tuân thủ lời hứa của mình, nói cho tôi biết tên của người đó đi? Thái hậu không phải muốn đổi ý chứ?"
Thái hậu lạnh lùng nói: "Ai gia đổi ý thì như thế nào?"
Trong mắt Như Ý tràn đầy sát khí: "Bà già! Bà đừng ép tôi!"
Thái hậu: "Ép cô thì sao? Võ công của cô toàn bộ bị mất, chẳng lẽ còn có thể uy hiếp ai gia? Cô đừng cho là có Ám Băng bảo vệ cô, thì cô có thể không kiêng nể gì! Người của ai gia sắp tới rồi, nếu thức thời thì các người tốt nhất nên chạy đí Nếu không, các người sắp không thể chạy rồi!"
Ám Băng cũng nói: "Như Ý! Thôi bỏ đi, chúng ta chạy đi! Nếu không sẽ muộn mất!"
Như Ý lạnh lùng: "Hừ! Bà già, bà phạm phải sai lầm rất lớn! Trên thế giới này, chỉ có tôi có thể lừa người, không ai có thể lừa tôi! Bà dám lừa tôi? Hậu quả, e là bà chịu không nổi!"
Thái hậu lạnh lùng nói: "Cô muốn thế nào? Cô đừng quên, võ công cô đã mất hết!"
Như Ý tức giận: "Sai! Là nội lực mất hết!"
Thái hậu: "Có gì khác nhau?"
"Khác nhau?"
"Hừ!"
"Bà già!"
"Chị đây cho bà biết cái gì gọi là khác nhau!"
Như Ý luôn rất ít khi tức giận, đặc công phải biết kiềm chế!
Động chút giết người là đồ tể!
Một câu không hợp thì tức giận đó là bao cỏ!
Đặc công thực sự không phải giống như trong tiểu thuyết nói rác rưởi cẩu huyết như vậy.
Một đặc công thực sự, trải qua huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, khống chế cảm xúc của bản thân chỉ là một tốt chất cơ bản!
Giữ đầu óc bình tĩnh dù ở bất kỳ tình huống nào mới là một loại thông minh mà không biểu đạt ra ngoài!
Như Ý luôn tin rằng nụ cười là vũ khí có uy lực để đối phó kẻ địch hơn bạo lực!
Năm cô chín tuổi!
Lúc trải qua huấn luyện đặc biệt ở trường đặc công.
Có một lần thầy dạy cô lái xe!
Lúc quẹo và qua làn, người lái xe đều biết là cần phải bật đèn xi nhan...
Đây là kiến thức cơ bản!
Thầy dạy lại không làm vậy.
Như Ý tò mò hỏi: "Thầy, thầy quẹo xe, vượt lên, chuyển làn tại sao không bật đèn xi nhan? Như vậy rất dễ xảy ra tai nạn!"
Thầy lại bình tĩnh nói: "Vĩnh viễn không cần cho người khác biết con đang nghĩ gì! Cho dù là lái xe, cũng phải biết che dấu mình! Đặc công, vĩnh viễn đều phải sống trong tối tăm và bí mật!"
Lúc đó Như Ý còn nhỏ nên hỏi: "Nhưng như vậy rất dễ xảy ra tai nạn!"
Thầy nói: "Mỗi một lần nhiệm vụ của đặc công đều phải ra vào sinh tử, nếu không có sự nắm chắc và năng lực khống chế toàn cục, con là một đặc công không đủ tiêu chuẩn! Sớm muộn gì cũng sẽ chết khi đang chấp hành nhiệm vụ! Nếu con có thể phân tích tình huống chính xác, đưa ra phán đoán nhanh chóng và chuẩn xác, bất kể con có bật đèn xi nhan hay không, đều sẽ an toàn!"
Như Ý lúc đó còn nhỏ, không hiểu lắm lời thầy dạy.
Nhưng cô lại nhớ rất rõ một câu!
Vĩnh viễn không được để người khác biết con đang nghĩ gì!
Đây mới là đặc công thực sự!
Lúc Như Ý tức giận sẽ cười, lúc vui cũng cười, lúc căng thẳng cũng cười, lúc đau khổ cũng sẽ giữ nụ cười...
Cười...là vũ khí có thể mê hoặc kẻ địch nhất!
Có lúc còn có hiệu quả hơn cả bạo lực!
Nhưng bà già thái hậu này, làm Như Ý mất đi toàn bộ sự nhẫn nại!
"Bà già! Bà muốn sự khác nhau giữa mất đi võ công và mất đi nội lực sao?"
Như Ý thần thái bình tĩnh, từng bước từng bước, chậm rãi mà khí thế bức người lại gần thái hậu...
Thái hậu cảm thấy một luồng sát khí cường đại, gấp gáp nói: "Hộ giá! Nhanh chóng bao vây cô ta lại!"
Tất cả cung nữ và ma ma, toàn bộ đều cầm kiếm che trước mặt Như Ý...
Ám Băng: "Đừng liều mạng! Nhanh rời khỏi đây!"
Cô tính xong thời gian, nếu không đi sẽ không kịp!
Như Ý không trả lời, chỉ là thân thể giống như thanh kiếm sắc bén, lao về phía cung nữ!
Cô không có nội lực, bước đi không nhanh!
Mỗi người đều nhìn rất rõ hướng hành động của cô...
Tất cả các thanh kiếm, đều cùng lúc đâm về phía cơ thể Như Ý...
Thế công sắc bén và hung mãnh, nhưng cung nữ này lại không phải cao thủ tuyệt đỉnh.
Nhưng đối với Như Ý đã mất hết nội lực mà nói, mỗi người đều là uy hiếp chí mạng.
Huống chi, trước mặt cô có hai mươi cung nữ!
"Hừ!"
Như Ý cười lạnh một tiếng, đột nhiên thân thể trượt một cái, đột ngột biến mất trước mặt mọi người...
Cô giống như một con cá chạch, thoát ra khỏi từ khe hở của lưới kiếm, sau đó đột ngột giành lấy một thanh kiếm...
Không có nội lực.
Nhưng Lê hoa thần kiếm của cô thì vẫn còn.
Lê hoa thần kiếm vốn là kiếm pháp tinh diệu đệ nhất thiên hạ, những cung nữ này làm sao có thể là đối thủ?
Hơn nữa Như Ý dựa vào bộ pháp thần bí lừa những người trước mặt...
"Phanh" "Phanh" "Phanh!"
Mấy thanh kiếm công kích lẫn nhau...
Nội lực Như Ý không đủ, kiếm pháp lại tinh diệu kỳ dị.
Kiếm trong tay của bốn năm cung nữ liên tiếp bị bộ đánh rơi!
Đột nhiên...
Hai luồng kiếm khí hung mãnh từ trên đầu áp xuống...
Như Ý biết là ma ma Trương và ma ma Lý hai người công lực thâm sâu nhất ra tay rồi...
Cô duỗi tay, thanh kiếm sắc bén bay ra khỏi tay...
Cả người lại giống như một con cá chạch, từ góc độ kỳ quái và kỳ dị, chui vào trong lưới kiếm, tránh ra, nhanh chóng xuất chưởng, lúc ra tay rất tự nhiên tiêu sái...
Hai mươi mấy cung nữ này nhanh chóng loạn thành một cục!
Tốc độ của Như Ý rõ ràng không nhanh, ai cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhưng lúc họ tiến công lại phát hiện mục tiêu đã biến mất!
Hoặc là mục tiêu đã biến thành đồng đội của mình...
"Người đâu!"
"Người đâu!?"
"Trác Như Ý đâu?"
"Sao lại không thấy nữa?"
Rất nhanh, trong lúc chiến đấu hỗn loạn, tất cả mọi người đều mất đi thân ảnh của Trác Như Ý.
"Không cần tìm nữa! Tôi ở đây!"
Trên sảnh vọng lại giọng nói bình tĩnh của Trác Như Ý...
Tất cả mọi người nhìn, sững sờ!
Trong tay Trác Như Ý lại cầm một thanh kiếm mỏng màu hồng đậm, đặt ở trên cổ thái hậu.
Mà trong tay thái hậu còn cầm một thanh kiếm đã bị gãy một nữa.
Rất rõ ràng...
Lúc mọi người hỗn loạn ban nãy, Trác Như Ý đã đánh lén thái hậu, một chiêu cắt gãy kiếm của thái hậu, sau đó khống chế thái hậu.
Ám Băng vốn muốn ra tay giúp đỡ, nhưng chỉ là chớp mắt một cái, Trác Như Ý đã bắt được thái hậu...
"Này...Trác Vương phi này rốt cuộc là ai?"
Ngay cả Ám Băng võ công cao cường nhất của không nhịn được tò mò!
Vừa rồi cô thấy rất rõ ràng!
Trác Như Ý rõ ràng thật sự không có nội lực, bước chân bay bổng, hơi thở nặng nề...
Nhưng không có nội lực, tốc độ của cô rất chậm, ra chiêu không có sức...
Nhưng dưới tình huống như vậy, cô lại ra chiêu thức kỳ quái ngoài ý muốn, nhanh chóng đột phá phòng thủ của hơn hai mươi cao thủ, trực tiếp kiềm chế thái hậu?
Thái hậu càng kinh ngạc sợ hại đến toàn thân phát run: "Cô...Cô...Đây là võ công gì?"
Như Ý cười lạnh: "Đây là võ thuật vật lộn 22 chiêu thức! Là Cục đặc công chính phủ Trung Quốc phái chuyên gia võ thuật nghiên cứu phá giải 22 loại võ thuật trên thế giới, là một võ thuật công kích có hiệu quả nhất được tổng hợp từ các nghiên cứu của các chuyên gia! Nói bà cũng không hiểu đâu! Tóm lại, chị đây rất bực, hậu quả rất nghiêm trọng!"
Thanh kiếm trong tay Như Ý, từ từ đâm vào yết hầu thái hậu...
Đây là lần đầu tiên cô sử dụng loại võ thuật lợi hại này sau khi xuyên không!
Thái hậu kinh ngạc nói: "Không! Đừng! Ai gia nói cho cô biết tên của chủ nhân hộp thần! Ai ai cái gì cũng nói cho cô biết!"
Như Ý cười lạnh: "Tôi rất ghét bị người khác lừa! Bà mắc phải một sai lầm không nên mắc!"
Thái hậu: "Ai gia sẽ bồi thường! Ai gia nhất định sẽ bồi thường!"
Như Ý: "Được! Bà hiện tại nói ra thân phận của chủ nhân hộp thần ngay lập tức! Nói nhanh!"
Thái hậu:"Chủ nhân hộp thần thật ra chính là..."
Bà ta nói một nửa, sắc mặt đột nhiên chăm chú.
Như Ý giục: "Nói nhanh!"
Thái hậu toàn thân cực kỳ run rẩy, lại không nói ra được gì.
Ám Băng kinh ngạc hô lên: "Cẩn thận! Sư phụ đến rồi!"
Lời nói của cô còn chưa nói hết, một ánh kiếm màu vàng giống như thiểm điện bay đến...
Thiểm điện kim sắc đâm vào trong phòng, đi đến vô tung...
Như Ý cuối cũng đã biết tại sao thái hậu lại đột nhiên lợi hại như vậy!
Cô lại không sợ hãi chút nào, sắc mặt trấn định, buông thái hậu ra, cười lạnh: "Thì ra là sư đệ đến! Sư đệ, khó khăn lắm tỷ đệ đồng môn chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ, cậu xuất hiện đi!"
Bình luận facebook