Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-225
CHƯƠNG 225: THÊ LƯƠNG BẤT ĐẮC DĨ
CHƯƠNG 225: THÊ LƯƠNG BẤT ĐẮC DĨ
Trác lão gia nói: "Xin Hoàng Thượng hãy nói!"
Bạo quân nói: "Ngộ nhỡ có một ngày Trẫm chết đi, hy vọng Trác lão gia có thể không tiếc tất cả bảo vệ tiểu hoàng đế và giang sơn xã tắc."
Trác lão gia nghiêm túc gật gật đầu: "Lão thần lấy danh dự Phủ Trác Vương mấy trăm năm qua thề, chỉ cần Phủ Trác Vương còn một người còn sống thì tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đứa con của Như Ý."
Bạo quân có chút kích động, hốc mắt có chất lỏng không giống bình thường chảy ra...
"Trẫm... an tâm rồi!"
Âm thanh của hắn có chút nghẹn ngào.
Trác lão gia khó hiểu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: "Hoàng Thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay, tại sao ....nhìn ngài không hề giống bình thường? Hoàng Thượng chắc có tâm sự gì sao? Nếu ngài không ngại nói cho lão thần, lão thần nhất định dốc hết sức san sẻ với Hoàng Thượng."
Bạo quân khôi phục vẻ lạnh lùng, nói: "Không sao, chỉ là ma công của Trẫm xảy ra một vài vấn đề, phòng ngừa chu đáo mà thôi. Tóm lại, ngài hãy ghi nhớ chuyện hai người quân thần chúng ta hứa hẹn trong nhà lao này hôm nay là được rồi."
Trác lão gia nói: "Hoàng Thượng cứ yên tâm, lão thần và phủ Trác Vương nhất định sẽ thề sống chết bảo vệ giang sơn."
"Được! Từ bây giờ Trẫm có thể yên tâm rồi."
Bạo quân đi đi lại lại hai bước, bỗng nghĩ đến một việc, nói: "Trẫm biết phủ Trác Vương còn có một số người ngầm hoạt động, Trẫm hi vọng ngài có thể khuyên nhủ những đệ tử này, gần đây đừng có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, Trẫm nhất định sẽ bảo vệ Phủ Trác Vương các ngươi. Nhưng tháng tới trong thiên hạ sẽ xảy ra chuyện trọng đại, không tránh khỏi sẽ phát sinh nhiều biến đổi, tốt nhất Phủ Trác Vương đừng có hành động gì..."
"Lão thần đã hiểu. Lão thần nhất định sẽ khuyên những đệ tử nhà họ Trác vẫn còn ở bên ngoài."
"Mấy ngày này Trẫm sẽ tiếp tục cho người bắt họ trở về, vẫn là nhốt trong thiên lao an toàn hơn. Còn chưa biết thiên hạ... sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Vẻ mặt Bạo quân hết sức mờ mịt.
Trong mờ mịt lại có vẻ thê lương bất đắc dĩ...
Đúng vậy.
Sau một tháng, sẽ phát sinh cái gì?
Thiên hạ nào ai biết được?
Dù sao, chuyện cũng không liên quan tới hắn.
Hi vọng duy nhất của hắn.
Chính là nhìn thấy con mình được sinh ra, sau đó nâng đỡ nó đăng cơ lên làm Hoàng đế... Đến lúc đó hắn có chết cũng không tiếc.
"Trẫm... không làm được một Hoàng đế có thể thống nhất thiên hạ."
"Nhưng con trai Trẫm... lại có thể hoàn thành tâm nguyện này."
"Hà Thiên Chiếu và Thác Bạt Vân, hai tướng dũng mãnh trung thành phụ tá, lại có phủ Trác Vương dốc sức tương trợ, dù nó chỉ sinh ra được một tháng đã đăng cơ, thì hoàng vị này cũng sẽ vững như Thái Sơn!"
Trong lòng Bạo quân thầm bất đắc dĩ đắc ý.
Đây là một loại thành công trong thất bại.
Kiêu ngạo trong đau khổ.
Khi rời khỏi thiên lao...
Sắc trời đã tối đen.
Hắn và Trác lão gia gần như đã nói chuyện suốt đêm.
Một đêm này, hai người quân thần đã bàn chuyện thiên hạ, thương lượng đại kế củng cố hoàng quyền tương lai, nói từ chuyện triều đình tới việc rối loạn biên cương, từ việc hủy diệt phủ Thừa Tướng tới nhà họ Bạch ở Giang Nam một mình ngồi nửa giang sơn...
Lòng bạo quân mở rộng rất nhiều, Trác lão gia chính là nguyên lão ba triều, giải thích và ý kiến của ông tất nhiên giúp ích rất lớn cho việc quản lý giang sơn của hắn.
Rời khỏi thiên lao dường như bạo quân đã thấu hiểu sinh mệnh của mình rất nhiều.
Lo lắng bao phủ trong lòng cũng được quét sạch sành sanh.
Đã không thay đổi được số phận thì đành phải cố hết sức tiếp nhận.
Bóng đêm mênh mông.
Vòm trời xẹt qua một tia chớp.
Thân pháp Bạo quân lóe lên một cái rồi biến mất...
Đi về hướng hoàng cung.
Phía sau hắn, có một bóng đen vẫn bám theo thật chặt...
Từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách...
Không tới quá gần.
Nhưng cũng sẽ không bị mất dấu.
Bạo quân bỗng nhiên cười lạnh, hắn đứng lơ lửng giữa không trung như vầng trăng lạnh giữa trời...
"Ra đi! Ngươi đi theo ta cũng lâu rồi, không mệt sao?"
Âm thanh Bạo quân lạnh lùng truyền thẳng về phía sau...
"Ngươi đã biết?"
Mộ Dung Tinh Thần từ trong bóng tối đi ra, tung người bay lên, đi tới trước mặt bạo quân.
Bạo quân cười lạnh nói: "Ngươi theo ta lâu như vậy, nếu ta còn không phát hiện được thì chẳng phải là quá kém rồi sao?"
Mộ Dung Tinh Thần có vẻ khó tin: "Không thể! Ngươi không thể phát hiện! Ta đã theo dõi rất cẩn thận, hơn nữa, từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách an toàn. Dù ngươi là cao thủ cấp bậc tông sư, cũng không thể phát hiện được ta đang theo dõi ngươi."
Bạo quân nói: "Đúng là kỹ năng theo dõi người của ngươi rất cao minh, hơn nữa hết sức kiên nhẫn, điểm này đúng là hiếm thấy, khó trách ngươi có tự tin như thế. Nếu là người bình thường, võ công cao hơn nữa, cũng không phát hiện được ngươi ở phía sau theo dõi."
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Không thể bị người phát hiện! Tại hạ chưa từng theo dõi thất bại."
Bạo quân cười lạnh nói: "Vậy ngươi cũng nhìn xem mục tiêu ngươi theo dõi là người thế nào."
Mộ Dung Tinh Thần bừng tỉnh: "Quả nhiên, ta vẫn quá bất cẩn, ngươi... ngươi là Hoàng đế! Hoàng đế lúc nào cũng nghĩ tới việc bị người hãm hại, theo dõi, bệnh đa nghi nghiêm trọng hơn người bình thường rất nhiều, nên ngươi cẩn thận và đa nghi hơn người bình thường..."
Bạo quân nói: "Ngươi nói đúng! Cuối cùng ngươi vẫn chưa ngu ngốc. Nói đi! Tại sao muốn theo dõi Trẫm, nếu ngươi không đưa ra được lý do hợp lý thì hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn làm rõ, rốt cuộc ngươi đang giấu giếm bí mật gì."
Bạo quân nói: "Vậy bây giờ ngươi đã rõ chưa?"
"Chỉ là... càng nghi ngờ hơn trước kia. Sau khi ngươi rời khỏi bang Thanh Long, đi phủ tổng đốc, đi phủ Vương gia, sau đó còn đi thiên lao... Hà Thiên Chiếu, Thác Bạt Vân, còn có đám người phủ Trác Vương đã biến thành tù phạm trong thiên lao... Tại hạ thực sự không rõ, ngươi đường đường một Hoàng đế, tại sao phải đêm khuya lén đến thăm thần tử. Rõ ràng ngươi có thể quang minh chính đại ở trong Kim điện hoàng cung mà triệu kiến bọn họ."
Bạo quân mỉm cười, vẻ lạnh lùng hơi dịu lại, nói: "Ngươi quả nhiên rất thông minh. Ngươi đã nghĩ đến những chuyện này, xem ra, ngươi đã biết rất nhiều chuyện."
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Thế nhưng tại hạ lại càng ngày càng nghi ngờ."
Ánh mắt bạo quân lộ ra hung quang nói: "Nhưng ngươi đã biết quá nhiều, nếu một người biết quá nhiều bí mật thì tính mạng của người này sẽ không còn an toàn nữa."
Mộ Dung Tinh Thần kinh ngạc nói: "Ngươi muốn giết ta?"
Bạo quân nói: "Ngươi rất thông minh, vậy ngươi đoán xem, nếu như động thủ thì Trẫm và ngươi, ai có phần thắng cao hơn."
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Ngươi không giết được ta, nhưng ta cũng không đánh lại ngươi. Võ công của ngươi... quá mức kỳ lạ, hơn nữa hình như cũng giống võ công của ta."
"Giống nhau? Ngươi đã nghiên cứu võ công của Trẫm từ khi nào?"
Bạo quân hơi tò mò.
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Từ đêm ở lầu Tịch Mịch Yên Vũ đó, võ công của các hạ đã bị rất nhiều người suy đoán nghiên cứu, nhưng Song ma tướng đã chết, không ai biết chân tướng. Dù sao, chỉ có hai người họ mới thật sự giao thủ với ngươi. Mà những người khác trong thiên hạ, càng không biết được thân phận hoàng đế của ngươi "
Bạo quân nói: "Trẫm nói không sai, ngươi thật đã biết quá nhiều bí mật của Trẫm"
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Hình như, võ công của hai chúng ta có chút tương đồng. Công lực của ta không bằng ngươi, nhưng ngươi cũng tuyệt đối không giết được ta."
Bạo quân hỏi: "Nếu ngươi là Trẫm, ngươi sẽ làm thế nào?"
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Ngươi nên biết ta căn bản không có bất cứ uy hiếp gì với ngươi?"
Bạo quân hùng hổ dọa người: "Nhưng vừa rồi ngươi cũng đã nói, Trẫm là một Hoàng đế, Hoàng đế là người đa nghi, thà rằng giết nhầm, tuyệt đối không buông tha, ngươi đã biết quá nhiều bí mật của Trẫm, vậy tại sao Trẫm có thể tha cho ngươi chứ?"
"Lý do!"
"Ngươi hãy nói ra lý do để Trẫm bỏ qua cho ngươi."
"Thì Trẫm sẽ không giết ngươi."
"Đêm nay, ta cũng coi như chưa từng gặp ngươi."
Rõ ràng bạo quân rất nghiêm túc.
Giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Mộ Dung Tinh Thần gần như có thể cảm giác được sát khí rất mãnh liệt, lặng lẽ tạo thành một vòng vây mạnh mẽ bao quanh thân thể hắn, vây chặt hắn ở bên trong...
Chỉ cần hắn nói sai một chữ...
Sát khí này sẽ lập tức khống chế hắn.
"Có lẽ tại hạ... còn có chút giá trị lợi dụng." Mộ Dung Tinh Thần suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc tìm được một lý do.
"Giá trị lợi dụng?"
"Phải!"
"Ngươi nói ta nghe một chút."
"Được!"
"Thời gian của ngươi không còn nhiều! Tốt nhất nói nhanh một chút!"
"Người ngươi quan tâm nhất là Như Ý. Ta là bạn của Như Ý. Ta có thể bảo vệ Như Ý. Lý do này đã đủ rồi nhỉ?"
Vẻ mặt Mộ Dung Tinh Thần có chút giảo hoạt vui vẻ...
Hắn biết mình đã bắt được nhược điểm của bạo quân.
Bạo quân lạnh lùng cười một tiếng, hơi khinh thường nói: "Lời của ngươi, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Câu đầu tiên, người Trẫm quan tâm nhất là Như Ý? Hoang đường. Câu thứ hai, ngươi là bạn của Như Ý? Trẫm chưa từng nghe Như Ý nhắc tới ngươi. Có lẽ các ngươi quen nhau, có lẽ ngươi thích nàng, nhưng nàng thật coi ngươi là bạn sao? Chưa chắc. Câu thứ ba, ngươi có thể bảo vệ Như Ý? Ngươi dựa vào cái gì? Chính ngươi cũng đã nói, ngay cả Trẫm ngươi cũng không đánh lại được, vậy ngươi có năng lực gì để bảo vệ người phụ nữ của Trẫm?"
Từng câu nói của Bạo quân đều có vẻ hăm dọa.
Trong khí thế bá đạo mang sự uy nghiêm và phách lối của đế vương.
Ánh mắt hắn, luôn rất cao.
Trong mắt hắn, người đời đều nhỏ bé, hèn mọn.
Mộ Dung Tinh Thần, lại có thể ở trước mặt hắn, tự xưng có năng lực bảo vệ người phụ nữ của hắn?
Điều này thật quá buồn cười rồi.
Nhưng Mộ Dung Tinh Thần gần như không quan tâm tới ánh mắt chế giễu lạnh như băng đó, bình tĩnh nói: "Chỉ sợ, điều này có liên quan đến bí mật mà ta đang điều tra."
"Bí mật?"
Bạo quân sững sờ.
Mộ Dung Tinh Thần nói tiếp: "Rõ ràng, trong lòng ngươi yêu Như Ý? Vì sao không chịu thừa nhận?"
Bạo quân lạnh lùng: "Trẫm không cần ngươi dạy Trẫm phải làm việc thế nào. "
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Vậy được rồi! Ngươi không chịu thừa nhận thì bỏ đi, nàng yêu ngươi tha thiết, điểm này chắc ngươi phải biết. Mặc kệ ngươi có yêu nàng hay không, ít nhất ngươi không cần cố ý tổn thương nàng. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến cảm nhận của nàng sao? Huống hồ, giờ nàng đang mang thai đứa con của ngươi."
"Ồ!"
Bạo quân liên tục thở dốc, nhưng lần này không hề phản bác.
Mộ Dung Tinh Thần tiếp tục: "Ta có thể giúp ngươi bảo vệ Như Ý, chỉ cần ngươi nói cho ta, rốt cuộc ngươi đang giấu giếm bí mật gì. Ngươi yên tâm, ngươi là Hoàng đế, mà ta không hứng thú với hoàng vị, cũng không hứng thú với giang sơn, càng không phải người của đảng phái hay thế lực nào đó. Ta đứng ở đây, chỉ có một thân phận, chính là bạn của Như Ý."
Bạo quân nói: "Ngươi... thật muốn biết bí mật của Trẫm?"
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Ta xin rửa tai lắng nghe!"
Bạo quân nói: "Sao ngươi biết Trẫm có bí mật?"
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Tại hạ nhìn người luôn rất chuẩn. Ngươi hãy nhìn ánh mắt Như Ý, có lẽ người khác không hiểu, nhưng tại hạ lại nhìn ra, đó là một loại tình cảm sâu đậm, yêu thật lòng."
CHƯƠNG 225: THÊ LƯƠNG BẤT ĐẮC DĨ
Trác lão gia nói: "Xin Hoàng Thượng hãy nói!"
Bạo quân nói: "Ngộ nhỡ có một ngày Trẫm chết đi, hy vọng Trác lão gia có thể không tiếc tất cả bảo vệ tiểu hoàng đế và giang sơn xã tắc."
Trác lão gia nghiêm túc gật gật đầu: "Lão thần lấy danh dự Phủ Trác Vương mấy trăm năm qua thề, chỉ cần Phủ Trác Vương còn một người còn sống thì tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đứa con của Như Ý."
Bạo quân có chút kích động, hốc mắt có chất lỏng không giống bình thường chảy ra...
"Trẫm... an tâm rồi!"
Âm thanh của hắn có chút nghẹn ngào.
Trác lão gia khó hiểu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: "Hoàng Thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay, tại sao ....nhìn ngài không hề giống bình thường? Hoàng Thượng chắc có tâm sự gì sao? Nếu ngài không ngại nói cho lão thần, lão thần nhất định dốc hết sức san sẻ với Hoàng Thượng."
Bạo quân khôi phục vẻ lạnh lùng, nói: "Không sao, chỉ là ma công của Trẫm xảy ra một vài vấn đề, phòng ngừa chu đáo mà thôi. Tóm lại, ngài hãy ghi nhớ chuyện hai người quân thần chúng ta hứa hẹn trong nhà lao này hôm nay là được rồi."
Trác lão gia nói: "Hoàng Thượng cứ yên tâm, lão thần và phủ Trác Vương nhất định sẽ thề sống chết bảo vệ giang sơn."
"Được! Từ bây giờ Trẫm có thể yên tâm rồi."
Bạo quân đi đi lại lại hai bước, bỗng nghĩ đến một việc, nói: "Trẫm biết phủ Trác Vương còn có một số người ngầm hoạt động, Trẫm hi vọng ngài có thể khuyên nhủ những đệ tử này, gần đây đừng có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, Trẫm nhất định sẽ bảo vệ Phủ Trác Vương các ngươi. Nhưng tháng tới trong thiên hạ sẽ xảy ra chuyện trọng đại, không tránh khỏi sẽ phát sinh nhiều biến đổi, tốt nhất Phủ Trác Vương đừng có hành động gì..."
"Lão thần đã hiểu. Lão thần nhất định sẽ khuyên những đệ tử nhà họ Trác vẫn còn ở bên ngoài."
"Mấy ngày này Trẫm sẽ tiếp tục cho người bắt họ trở về, vẫn là nhốt trong thiên lao an toàn hơn. Còn chưa biết thiên hạ... sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Vẻ mặt Bạo quân hết sức mờ mịt.
Trong mờ mịt lại có vẻ thê lương bất đắc dĩ...
Đúng vậy.
Sau một tháng, sẽ phát sinh cái gì?
Thiên hạ nào ai biết được?
Dù sao, chuyện cũng không liên quan tới hắn.
Hi vọng duy nhất của hắn.
Chính là nhìn thấy con mình được sinh ra, sau đó nâng đỡ nó đăng cơ lên làm Hoàng đế... Đến lúc đó hắn có chết cũng không tiếc.
"Trẫm... không làm được một Hoàng đế có thể thống nhất thiên hạ."
"Nhưng con trai Trẫm... lại có thể hoàn thành tâm nguyện này."
"Hà Thiên Chiếu và Thác Bạt Vân, hai tướng dũng mãnh trung thành phụ tá, lại có phủ Trác Vương dốc sức tương trợ, dù nó chỉ sinh ra được một tháng đã đăng cơ, thì hoàng vị này cũng sẽ vững như Thái Sơn!"
Trong lòng Bạo quân thầm bất đắc dĩ đắc ý.
Đây là một loại thành công trong thất bại.
Kiêu ngạo trong đau khổ.
Khi rời khỏi thiên lao...
Sắc trời đã tối đen.
Hắn và Trác lão gia gần như đã nói chuyện suốt đêm.
Một đêm này, hai người quân thần đã bàn chuyện thiên hạ, thương lượng đại kế củng cố hoàng quyền tương lai, nói từ chuyện triều đình tới việc rối loạn biên cương, từ việc hủy diệt phủ Thừa Tướng tới nhà họ Bạch ở Giang Nam một mình ngồi nửa giang sơn...
Lòng bạo quân mở rộng rất nhiều, Trác lão gia chính là nguyên lão ba triều, giải thích và ý kiến của ông tất nhiên giúp ích rất lớn cho việc quản lý giang sơn của hắn.
Rời khỏi thiên lao dường như bạo quân đã thấu hiểu sinh mệnh của mình rất nhiều.
Lo lắng bao phủ trong lòng cũng được quét sạch sành sanh.
Đã không thay đổi được số phận thì đành phải cố hết sức tiếp nhận.
Bóng đêm mênh mông.
Vòm trời xẹt qua một tia chớp.
Thân pháp Bạo quân lóe lên một cái rồi biến mất...
Đi về hướng hoàng cung.
Phía sau hắn, có một bóng đen vẫn bám theo thật chặt...
Từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách...
Không tới quá gần.
Nhưng cũng sẽ không bị mất dấu.
Bạo quân bỗng nhiên cười lạnh, hắn đứng lơ lửng giữa không trung như vầng trăng lạnh giữa trời...
"Ra đi! Ngươi đi theo ta cũng lâu rồi, không mệt sao?"
Âm thanh Bạo quân lạnh lùng truyền thẳng về phía sau...
"Ngươi đã biết?"
Mộ Dung Tinh Thần từ trong bóng tối đi ra, tung người bay lên, đi tới trước mặt bạo quân.
Bạo quân cười lạnh nói: "Ngươi theo ta lâu như vậy, nếu ta còn không phát hiện được thì chẳng phải là quá kém rồi sao?"
Mộ Dung Tinh Thần có vẻ khó tin: "Không thể! Ngươi không thể phát hiện! Ta đã theo dõi rất cẩn thận, hơn nữa, từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách an toàn. Dù ngươi là cao thủ cấp bậc tông sư, cũng không thể phát hiện được ta đang theo dõi ngươi."
Bạo quân nói: "Đúng là kỹ năng theo dõi người của ngươi rất cao minh, hơn nữa hết sức kiên nhẫn, điểm này đúng là hiếm thấy, khó trách ngươi có tự tin như thế. Nếu là người bình thường, võ công cao hơn nữa, cũng không phát hiện được ngươi ở phía sau theo dõi."
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Không thể bị người phát hiện! Tại hạ chưa từng theo dõi thất bại."
Bạo quân cười lạnh nói: "Vậy ngươi cũng nhìn xem mục tiêu ngươi theo dõi là người thế nào."
Mộ Dung Tinh Thần bừng tỉnh: "Quả nhiên, ta vẫn quá bất cẩn, ngươi... ngươi là Hoàng đế! Hoàng đế lúc nào cũng nghĩ tới việc bị người hãm hại, theo dõi, bệnh đa nghi nghiêm trọng hơn người bình thường rất nhiều, nên ngươi cẩn thận và đa nghi hơn người bình thường..."
Bạo quân nói: "Ngươi nói đúng! Cuối cùng ngươi vẫn chưa ngu ngốc. Nói đi! Tại sao muốn theo dõi Trẫm, nếu ngươi không đưa ra được lý do hợp lý thì hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn làm rõ, rốt cuộc ngươi đang giấu giếm bí mật gì."
Bạo quân nói: "Vậy bây giờ ngươi đã rõ chưa?"
"Chỉ là... càng nghi ngờ hơn trước kia. Sau khi ngươi rời khỏi bang Thanh Long, đi phủ tổng đốc, đi phủ Vương gia, sau đó còn đi thiên lao... Hà Thiên Chiếu, Thác Bạt Vân, còn có đám người phủ Trác Vương đã biến thành tù phạm trong thiên lao... Tại hạ thực sự không rõ, ngươi đường đường một Hoàng đế, tại sao phải đêm khuya lén đến thăm thần tử. Rõ ràng ngươi có thể quang minh chính đại ở trong Kim điện hoàng cung mà triệu kiến bọn họ."
Bạo quân mỉm cười, vẻ lạnh lùng hơi dịu lại, nói: "Ngươi quả nhiên rất thông minh. Ngươi đã nghĩ đến những chuyện này, xem ra, ngươi đã biết rất nhiều chuyện."
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Thế nhưng tại hạ lại càng ngày càng nghi ngờ."
Ánh mắt bạo quân lộ ra hung quang nói: "Nhưng ngươi đã biết quá nhiều, nếu một người biết quá nhiều bí mật thì tính mạng của người này sẽ không còn an toàn nữa."
Mộ Dung Tinh Thần kinh ngạc nói: "Ngươi muốn giết ta?"
Bạo quân nói: "Ngươi rất thông minh, vậy ngươi đoán xem, nếu như động thủ thì Trẫm và ngươi, ai có phần thắng cao hơn."
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Ngươi không giết được ta, nhưng ta cũng không đánh lại ngươi. Võ công của ngươi... quá mức kỳ lạ, hơn nữa hình như cũng giống võ công của ta."
"Giống nhau? Ngươi đã nghiên cứu võ công của Trẫm từ khi nào?"
Bạo quân hơi tò mò.
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Từ đêm ở lầu Tịch Mịch Yên Vũ đó, võ công của các hạ đã bị rất nhiều người suy đoán nghiên cứu, nhưng Song ma tướng đã chết, không ai biết chân tướng. Dù sao, chỉ có hai người họ mới thật sự giao thủ với ngươi. Mà những người khác trong thiên hạ, càng không biết được thân phận hoàng đế của ngươi "
Bạo quân nói: "Trẫm nói không sai, ngươi thật đã biết quá nhiều bí mật của Trẫm"
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Hình như, võ công của hai chúng ta có chút tương đồng. Công lực của ta không bằng ngươi, nhưng ngươi cũng tuyệt đối không giết được ta."
Bạo quân hỏi: "Nếu ngươi là Trẫm, ngươi sẽ làm thế nào?"
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Ngươi nên biết ta căn bản không có bất cứ uy hiếp gì với ngươi?"
Bạo quân hùng hổ dọa người: "Nhưng vừa rồi ngươi cũng đã nói, Trẫm là một Hoàng đế, Hoàng đế là người đa nghi, thà rằng giết nhầm, tuyệt đối không buông tha, ngươi đã biết quá nhiều bí mật của Trẫm, vậy tại sao Trẫm có thể tha cho ngươi chứ?"
"Lý do!"
"Ngươi hãy nói ra lý do để Trẫm bỏ qua cho ngươi."
"Thì Trẫm sẽ không giết ngươi."
"Đêm nay, ta cũng coi như chưa từng gặp ngươi."
Rõ ràng bạo quân rất nghiêm túc.
Giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Mộ Dung Tinh Thần gần như có thể cảm giác được sát khí rất mãnh liệt, lặng lẽ tạo thành một vòng vây mạnh mẽ bao quanh thân thể hắn, vây chặt hắn ở bên trong...
Chỉ cần hắn nói sai một chữ...
Sát khí này sẽ lập tức khống chế hắn.
"Có lẽ tại hạ... còn có chút giá trị lợi dụng." Mộ Dung Tinh Thần suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc tìm được một lý do.
"Giá trị lợi dụng?"
"Phải!"
"Ngươi nói ta nghe một chút."
"Được!"
"Thời gian của ngươi không còn nhiều! Tốt nhất nói nhanh một chút!"
"Người ngươi quan tâm nhất là Như Ý. Ta là bạn của Như Ý. Ta có thể bảo vệ Như Ý. Lý do này đã đủ rồi nhỉ?"
Vẻ mặt Mộ Dung Tinh Thần có chút giảo hoạt vui vẻ...
Hắn biết mình đã bắt được nhược điểm của bạo quân.
Bạo quân lạnh lùng cười một tiếng, hơi khinh thường nói: "Lời của ngươi, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Câu đầu tiên, người Trẫm quan tâm nhất là Như Ý? Hoang đường. Câu thứ hai, ngươi là bạn của Như Ý? Trẫm chưa từng nghe Như Ý nhắc tới ngươi. Có lẽ các ngươi quen nhau, có lẽ ngươi thích nàng, nhưng nàng thật coi ngươi là bạn sao? Chưa chắc. Câu thứ ba, ngươi có thể bảo vệ Như Ý? Ngươi dựa vào cái gì? Chính ngươi cũng đã nói, ngay cả Trẫm ngươi cũng không đánh lại được, vậy ngươi có năng lực gì để bảo vệ người phụ nữ của Trẫm?"
Từng câu nói của Bạo quân đều có vẻ hăm dọa.
Trong khí thế bá đạo mang sự uy nghiêm và phách lối của đế vương.
Ánh mắt hắn, luôn rất cao.
Trong mắt hắn, người đời đều nhỏ bé, hèn mọn.
Mộ Dung Tinh Thần, lại có thể ở trước mặt hắn, tự xưng có năng lực bảo vệ người phụ nữ của hắn?
Điều này thật quá buồn cười rồi.
Nhưng Mộ Dung Tinh Thần gần như không quan tâm tới ánh mắt chế giễu lạnh như băng đó, bình tĩnh nói: "Chỉ sợ, điều này có liên quan đến bí mật mà ta đang điều tra."
"Bí mật?"
Bạo quân sững sờ.
Mộ Dung Tinh Thần nói tiếp: "Rõ ràng, trong lòng ngươi yêu Như Ý? Vì sao không chịu thừa nhận?"
Bạo quân lạnh lùng: "Trẫm không cần ngươi dạy Trẫm phải làm việc thế nào. "
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Vậy được rồi! Ngươi không chịu thừa nhận thì bỏ đi, nàng yêu ngươi tha thiết, điểm này chắc ngươi phải biết. Mặc kệ ngươi có yêu nàng hay không, ít nhất ngươi không cần cố ý tổn thương nàng. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến cảm nhận của nàng sao? Huống hồ, giờ nàng đang mang thai đứa con của ngươi."
"Ồ!"
Bạo quân liên tục thở dốc, nhưng lần này không hề phản bác.
Mộ Dung Tinh Thần tiếp tục: "Ta có thể giúp ngươi bảo vệ Như Ý, chỉ cần ngươi nói cho ta, rốt cuộc ngươi đang giấu giếm bí mật gì. Ngươi yên tâm, ngươi là Hoàng đế, mà ta không hứng thú với hoàng vị, cũng không hứng thú với giang sơn, càng không phải người của đảng phái hay thế lực nào đó. Ta đứng ở đây, chỉ có một thân phận, chính là bạn của Như Ý."
Bạo quân nói: "Ngươi... thật muốn biết bí mật của Trẫm?"
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Ta xin rửa tai lắng nghe!"
Bạo quân nói: "Sao ngươi biết Trẫm có bí mật?"
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Tại hạ nhìn người luôn rất chuẩn. Ngươi hãy nhìn ánh mắt Như Ý, có lẽ người khác không hiểu, nhưng tại hạ lại nhìn ra, đó là một loại tình cảm sâu đậm, yêu thật lòng."
Bình luận facebook