Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-247
CHƯƠNG 247: ĐÂY LÀ HOA CÔ MUỐN
CHƯƠNG 247: ĐÂY LÀ HOA CÔ MUỐN
"A!" Suy nghĩ một chút, Như Ý lại ngắt hoa, gai đâm vào tay, đây là hoa gì, lại có gai! Gai? Chữ hoa hồng lóe lên trong đầu cô, nhưng cũng như mũi tên lướt qua không để lại dấu vết.
Ánh mắt bất ngờ rơi trên khóm thực vật kỳ quái bên người, đây là cái gì, có ký ức hiện lên, trùng hợp với thứ này, chỉ là cà qua cửa thì bị thứ gì đó ngăn lại. Ánh mắt Như Ý có chút vô hồn, giống như muốn xuyên thấu hạch quả này để nhìn thấy một thứ sâu xa hơn, lại không biết đang tìm kiếm cái gì, ký ức trống rỗng làm ánh mắt cô cũng trống rỗng.
"Không nghĩ tới năm này, chỗ này còn có người yêu hoa như bà già ta!" Giọng nói hiền lành cắt ngang suy nghĩ Như Ý.
Như Ý lập tức cảnh giác tìm kiếm thanh âm, nhưng trên mặt lại bình tĩnh như nước, động tác khéo léo mà ổn trọng, giống như đây là bản năng, thói quen của cô.
Một khuôn mặt bình thản đập vào ánh mắt cô, điều duy nhất làm cô thấy không giống bình thường là nụ cười đó, không phải kỳ dị, không phải quái đản, càng không phải giả tạo, mà giống như đem theo tất cả hy vọng và khoan dung: "Xin chào ma ma!" Khom người lần nữa, cô ngoan ngoãn ôn nhu bái kiến, mình là người mới, vậy cấp bậc người ở đây đều cao hơn mình, hơn nữa thấy quần áo trên người không phải chủ tử, nhưng cũng không phải người đơn giản.
"Ha ha, bà già ta cô cần gì phải bái kiến, nhưng tính cách thận trọng yên tĩnh ta rất thích, làm việc thật tốt, Vệ phủ này sẽ có chỗ đứng cho cô.
Trong đôi mắt đó rõ ràng có thứ ý tứ sâu xa, điểm này Như Ý nhìn không sai, chỉ là vì sao, cô lại không quá rõ ràng, thậm chí lời khen đó cô có thể nghe thấy, vì dung mạo của cô dù không có chút son phấn nào cũng trơn mượt, bộ dạng không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh.
"Đa tạ ma ma cất nhắc, nô tỳ nhất định thành thật nghiêm túc phục vụ thật tốt chủ tử, làm tốt bổn phận của mình!" Mới một lát cô đã gặp được hai người thâm sâu khó lường, vậy còn có nhiều người chưa gặp tới như vậy, Vệ phủ này xem ra nước cũng không cạn đi!
"Ừ, như vậy tốt nhất, nha hoàn phải biết bổn phận của mình, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, phải nắm thật rõ mới tốt!" Ánh mắt bà đột nhiên nghiêm túc, còn có ánh mắt liếc trên người mình, giống như một thanh đao, nhẹ nhàng đụng tới da thị mình, dù không xuống tay, nhưng lại vẫn có thể bị lưỡi dao lạnh lẽo làm cho run rẩy.
Như Ý không phải đồ ngốc, lời nói vừa nãy của ma ma cô hiểu rất rõ, dung mạo này của mình, nếu muốn dựa vào người có quyền thế vậy kết cục...
"Đa ta chỉ bảo của ma ma, nô tỳ nhất định cẩn thận ghi nhớ! Còn xin ma ma cho chút chỉ thị, khuê phòng của nhị tiểu thư đi hướng nào có thể tìm thấy!" Cúi mi cụp mắt, cô không dám lỗ mãng, càng không dám có động tác dư thừa.
Người được gọi là ma ma gật gật đầu, giống như rất hài lòng với đáp án của cô: "Hiểu là tốt, không sao, sau này bà lão sẽ dạy cô nhiều thứ, cô cũng không cần sợ, sau này không gần gọi ta ma ma, gọi ta dì Mộng đi, ta còn thật sự muốn có một cô con gái lớn như cô đâu!"
"Ta lúc nãy cũng nhìn thấy rồi, nhị nha đầu đó làm người ta thích hơn tỷ tỷ nó, nhưng nó lại quá đơn thuần, vẫn là đại nha đầu ổn trọng hơn nhiều!" Dì Mộng tự nói, ánh mắt khi nói mang theo vô vàn tình cảm và từ ái, là từ ái của tình mẹ.
Đôi mắt Như Ý cụp xuống lóe lên kinh ngạc, nếu vừa nãy cô không nghe nhầm, dì Mộng gọi đại tiểu thư là đại nha đầu, vậy...
"Cô đi theo con đường này, quẹo, băng qua con đường nhỏ đó, ngửi thấy mùi hoa quế là có thể tìm thấy khuê phòng của nhị nha đầu!" Nói xong, dì Mộng liền xoay người rời đi, chữ nha đầu kia dường như đã trờ thành tiếc nuối của bà, mà lần rời đi này rõ ràng có chút đột ngột còn có chút kỳ lạ, không cho Như Ý cơ hội để suy nghĩ.
Nhưng, đối với Như Ý mà nói đã không còn quan trọng, vì cô chỉ là một người muốn sống an tĩnh, quá khứ nếu quên thì quên đi, có thể tránh được phân tranh đương nhiên càng tốt.
Trong đầu phản ứng lại các tin tức mà dì Mộng vừa nói cho mình, cô đi về hướng đó.
"Cốc cốc cốc!" Quy cũ gõ cửa vài lần, Như Ý an tĩnh đợi ở cửa, nơi này quả nhiên mùi thơm phảng phất khắp nơi, xem ra nhị tiểu thư thật sự là người yêu hoa.
"Ha ha ha, vào...đi." Nhị tiểu thư đáp lại tiếng gõ cửa của Như Ý, xem lẫn tiếng cười, thật sự là chủ tử tốt.
Nhẹ mở cửa, Như Ý rõ ràng rất cẩn thận, như một người mới sinh ra sợ hãi và nhút nhát với hoàn cảnh xa lạ.
"Bái kiến nhị tiểu thư, đây là hoa người muốn!"
"A? Nhanh như vậy!" Nhị tiểu thư trực tiếp nhảy tới, hoàn toàn không có chút nho nhã lịch sự của tiểu thư khuê các, chuyện này lại làm cho người trong phòng hâm mộ.
"Linh Xảo, sao ngươi giống như con khỉ, bản cô nương mà giống một trái hồ lô?" Giọng nói buồn bực vang lên bên cạnh, có sự non nớt và vô ưu giống như nhị tiểu thư.
"Wa, Băng Nhi, ngươi lại đây xem xem, sao ta cảm thấy hoa này con đẹp hơn nhìn thấy trước đó!?" Nhị tiểu thư nhẹ hô lên, nụ cười trên mặt càng sáng lạn.
"Hử? Ta xem xem, hử? Hoa này xem thấy đẹp hơn nhiều so với hoa bình thường cắm trong bình, chuyện này là tại sao?" Thật là một chủ nhân hiếm thấy, chuyện này cùng làm cho hai người vui vẻ.
"Ai, người làm thế nào, thế này đẹp hơn rất nhiều a!" Nhị tiểu thư rõ ràng bị loài hoa khác với bình thường hay cắm hấp dẫn hết toàn bộ lực chú ý.
Thật sự là một đứa trẻ, Như Ý trong lòng thêm một câu, nhưng lại cũng không có chút lười biếng, mặc dù việc cắm hoa này, dù là dễ như trở bàn tay, thậm chí cô cảm thấy chuyện này tất cả mọi người đều biết, không nghĩ tới vẫn còn người khác biệt.
"Thực ra, hoa này chỉ là phân cấp độ, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ nhất định, cũng chính là, nếu đứng ở một nơi khác, nhìn thấy cũng sẽ khác, như vậy cần đem cảm giác ở cấp độ khác nhìn bó hoa, giống như nhị tiểu thư vẽ tranh! Nhìn hoa trên tường của nhị tiểu thư đẹp như vậy cũng biết nhị tiểu thư nghiên cứu rất nhiều!” Như Ý không có chút sai lầm nào trả lời vấn đề, nhưng cũng không qua loa.
"Wa, thì ra là vậy, như vậy xem ra ngươi hiểu biết thật sự nhiều, hử? Nói cho bản tiểu thư biết, sao ngươi biết điều này?" Nói rồi, nhị tiểu thư đột nhiên xụ mặt hỏi.
"Nhị tiểu thư thứ tội, nô tỳ chỉ là lúc học thêu thùa với Ngưu thẩm trong nhà, lần đầu tiên thêu hoa, ngẫu nhiên nghĩ tới, sau đó hái chút hoa dại ở nơi nào đó làm thử, quả nhiên thật sự đẹp hơn cắm lộn xộn bình thường nhiều!" Như Ý vừa thấy sắc mặt không vui của nhị tiểu thư, phù một tiếng quỳ xuống.
"Như vậy à, Linh Xảo, một nha đầu nông thôn sao có thể so với đại tiểu thư khuê các, đây có lẽ là trùng hợp đi! Đi thôi, hôm nay Thần ca ca về, ta đi cùng ngươi, ta đặc biệt đến tìm ngươi cùng đi đại sảnh!"
"Ai, vậy cũng phải, ngươi gấp gáp, mùa xuân vừa qua!" Nhị tiểu thư nháy mắt với Băng Nhi, ánh mắt nhanh chóng híp thành một đường kẻ.
"À mà, ngươi đi kêu quản gia phát quần áo vừa người, đừng làm mất mặt Vệ gia chúng ta, nếu làm phụ thân xấu hổ sẽ cho ngươi biết tay!" Lúc đi ra cửa, nhị tiểu thư đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu phân phó Như Ý.
"Dạ, nhị tiểu thư!"
Tiễn hai người đi, hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Như Ý nhìn bàn ghế, trà cụ trong phòng, mộng ảo ấm áp là cảm giác duy nhất của cô, nghiêm túc cắm hoa, đóng cửa phòng, Như Ý chuẩn bị rời đi.
"Ai ui!" Cú tông đột ngột làm Như Ý xém chút té ngã, may sao cửa sau lưng vừa khóa xong, như vậy mới không bị ngã xuống, chỉ là sức lực trên tay lại làm lực chú ý của cô chuyển dời về phía trên.
Chỉ thấy tay phải cô lại kéo một cô bé khoảng mười bốn tuổi sắp ngã, tại sao cô bé này xuất hiện ở đây không phải trọng điểm, cũng không phải là nghi hoặc của cô, mà là tay của cô, đúng, đôi tay tinh tế cô mà lại có sức đỡ thân thể cô bé, hơn nữa còn nhanh như vậy.
"Cảm ơn! Cảm ơn!..." Cô bé nhanh chóng đứng dậy, cố gắng nói xin lỗi.
"Không cần cảm ơn, hẳn là ta nói xin lỗi mới đúng! Muội không sao chứ!" Ôn hòa mở miệng, Như Ý thu hồi lại vấn đề của mình, cô đợi yên tĩnh sẽ suy nghĩ.
"Không, không sao!" Vừa nghe giọng nói ấm áp lại lễ phép như vậy của Như Ý, tiểu nha đầu trở nên có chút xấu hổ.
"Muội gấp gáp như vậy..." Như Ý cố ý dừng lại một chút, cô không thể nhiều lời, nhưng có lúc không thể không nói, đặc biệt là lúc này, thấy phản ứng của cô nương này, hẳn là cũng xem là thơ ngây, cô biết cô bé nhất định tự mình nói ra.
"Muội tìm nhị tiểu thư, đại phu nhân tìm cô ấy, nói là có khách quan trọng Thần thiếu gia quay về rồi. Đúng rồi, nhị tiểu thư trong phòng sao?" Cô bé ngưỡng cổ nhìn, muốn xác định xem nhị tiểu thư có ở trong phòng không.
"Nhị tiểu thư không có trong phòng!" Thu được tin tức, Như Ý suy nghĩ không biết có nên cho cô bé biết tung tích của nhị tiểu thư không, cô đành phải cẩn thận đề phòng, cho dù một câu nói có lẽ cũng có thể mất mạng, hơn nữa thậm chí liên lụy đến Ngưu thẩm Ngưu thúc, nếu chỉ là mình cô thì cũng không sao, dù sao chỉ có mình cô, không có ký ức, thân thể này vốn không có nơi nương tựa, nhưng nếu liên lụy đến ân nhân của mình đương nhiên không được, điều này không khác với lấy oán báo đức.
"Ta đi trước đây!" Lúc cô bé sững sờ, Như Ý tranh thủ rời đi, phương pháp tốt nhất chính là không nghe không hỏi, có lẽ sẽ không dẫn tới phiền phức không cần thiết, cho hay không cho biết hành tung của nhị tiểu thư đều là sai lầm.
Dựa vào trí nhớ và cảm giác phương hướng tốt của mình, Như Ý rất thuận lợi tìm được Ngưu thẩm đang chăm chỉ giặt quần áo, thấy người ngồi bên thùng gỗ cố gắng vò quần áo, trên đầu đã nổi đầy gân xanh, trên trán sớm đã thấm ra từng giọt mồ hôi, mùa này lại dễ dàng làm người ta đổ mồ hôi.
"Ngưu thẩm, người vất vả rồi, để Như Ý làm đi!" Đôi mắt trống rỗng lướt qua đau lòng, Như Ý nhanh chóng đi đến cạnh Ngưu thẩm, nhanh chóng cúi người lấy quần áo trong tay Ngưu thẩm, không cho Ngưu thẩm bất kỳ cơ hội phản ứng nào, động tác trên tay dừng lại ở đó, mà bộ quần áo đó sớm đã chạy tới trong tay Như Ý.
"Thật là nha đầu ngốc, chút việc này, Ngưu thẩm không mệt!" Giơ tay kéo quần áo lau lau trán đầy mồ hôi, nhìn động tác Như Ý không chút ngập ngừng, trên mặt lộ ra thỏa mãn, đứa con gái này rất đáng giá, không nhiều lời, lại luôn biết mình nghĩ gì, đôi tay đó rõ ràng tinh tế giống như tay tiểu thư khuê các, lại việc gì cũng biết làm.
"Thật là khổ cho con! Ai, trách cũng trách Ngưu thẩm Ngưu thúc không có năng lực, nếu không người giống tiên nữ như con sao lại là mệnh nha hoàn!"
"Ngưu thẩm, sao người có thể nói vậy? Nếu không phải hai người tốt bụng, hiện tại sao còn có con!" Như Ý tự mình cảm thấy không phải người đại từ đại bi, nhưng cô cũng không phải một người vong ơn phụ nghĩa, ai tốt với cô trong lòng cô rất rõ ràng.
CHƯƠNG 247: ĐÂY LÀ HOA CÔ MUỐN
"A!" Suy nghĩ một chút, Như Ý lại ngắt hoa, gai đâm vào tay, đây là hoa gì, lại có gai! Gai? Chữ hoa hồng lóe lên trong đầu cô, nhưng cũng như mũi tên lướt qua không để lại dấu vết.
Ánh mắt bất ngờ rơi trên khóm thực vật kỳ quái bên người, đây là cái gì, có ký ức hiện lên, trùng hợp với thứ này, chỉ là cà qua cửa thì bị thứ gì đó ngăn lại. Ánh mắt Như Ý có chút vô hồn, giống như muốn xuyên thấu hạch quả này để nhìn thấy một thứ sâu xa hơn, lại không biết đang tìm kiếm cái gì, ký ức trống rỗng làm ánh mắt cô cũng trống rỗng.
"Không nghĩ tới năm này, chỗ này còn có người yêu hoa như bà già ta!" Giọng nói hiền lành cắt ngang suy nghĩ Như Ý.
Như Ý lập tức cảnh giác tìm kiếm thanh âm, nhưng trên mặt lại bình tĩnh như nước, động tác khéo léo mà ổn trọng, giống như đây là bản năng, thói quen của cô.
Một khuôn mặt bình thản đập vào ánh mắt cô, điều duy nhất làm cô thấy không giống bình thường là nụ cười đó, không phải kỳ dị, không phải quái đản, càng không phải giả tạo, mà giống như đem theo tất cả hy vọng và khoan dung: "Xin chào ma ma!" Khom người lần nữa, cô ngoan ngoãn ôn nhu bái kiến, mình là người mới, vậy cấp bậc người ở đây đều cao hơn mình, hơn nữa thấy quần áo trên người không phải chủ tử, nhưng cũng không phải người đơn giản.
"Ha ha, bà già ta cô cần gì phải bái kiến, nhưng tính cách thận trọng yên tĩnh ta rất thích, làm việc thật tốt, Vệ phủ này sẽ có chỗ đứng cho cô.
Trong đôi mắt đó rõ ràng có thứ ý tứ sâu xa, điểm này Như Ý nhìn không sai, chỉ là vì sao, cô lại không quá rõ ràng, thậm chí lời khen đó cô có thể nghe thấy, vì dung mạo của cô dù không có chút son phấn nào cũng trơn mượt, bộ dạng không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh.
"Đa tạ ma ma cất nhắc, nô tỳ nhất định thành thật nghiêm túc phục vụ thật tốt chủ tử, làm tốt bổn phận của mình!" Mới một lát cô đã gặp được hai người thâm sâu khó lường, vậy còn có nhiều người chưa gặp tới như vậy, Vệ phủ này xem ra nước cũng không cạn đi!
"Ừ, như vậy tốt nhất, nha hoàn phải biết bổn phận của mình, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, phải nắm thật rõ mới tốt!" Ánh mắt bà đột nhiên nghiêm túc, còn có ánh mắt liếc trên người mình, giống như một thanh đao, nhẹ nhàng đụng tới da thị mình, dù không xuống tay, nhưng lại vẫn có thể bị lưỡi dao lạnh lẽo làm cho run rẩy.
Như Ý không phải đồ ngốc, lời nói vừa nãy của ma ma cô hiểu rất rõ, dung mạo này của mình, nếu muốn dựa vào người có quyền thế vậy kết cục...
"Đa ta chỉ bảo của ma ma, nô tỳ nhất định cẩn thận ghi nhớ! Còn xin ma ma cho chút chỉ thị, khuê phòng của nhị tiểu thư đi hướng nào có thể tìm thấy!" Cúi mi cụp mắt, cô không dám lỗ mãng, càng không dám có động tác dư thừa.
Người được gọi là ma ma gật gật đầu, giống như rất hài lòng với đáp án của cô: "Hiểu là tốt, không sao, sau này bà lão sẽ dạy cô nhiều thứ, cô cũng không cần sợ, sau này không gần gọi ta ma ma, gọi ta dì Mộng đi, ta còn thật sự muốn có một cô con gái lớn như cô đâu!"
"Ta lúc nãy cũng nhìn thấy rồi, nhị nha đầu đó làm người ta thích hơn tỷ tỷ nó, nhưng nó lại quá đơn thuần, vẫn là đại nha đầu ổn trọng hơn nhiều!" Dì Mộng tự nói, ánh mắt khi nói mang theo vô vàn tình cảm và từ ái, là từ ái của tình mẹ.
Đôi mắt Như Ý cụp xuống lóe lên kinh ngạc, nếu vừa nãy cô không nghe nhầm, dì Mộng gọi đại tiểu thư là đại nha đầu, vậy...
"Cô đi theo con đường này, quẹo, băng qua con đường nhỏ đó, ngửi thấy mùi hoa quế là có thể tìm thấy khuê phòng của nhị nha đầu!" Nói xong, dì Mộng liền xoay người rời đi, chữ nha đầu kia dường như đã trờ thành tiếc nuối của bà, mà lần rời đi này rõ ràng có chút đột ngột còn có chút kỳ lạ, không cho Như Ý cơ hội để suy nghĩ.
Nhưng, đối với Như Ý mà nói đã không còn quan trọng, vì cô chỉ là một người muốn sống an tĩnh, quá khứ nếu quên thì quên đi, có thể tránh được phân tranh đương nhiên càng tốt.
Trong đầu phản ứng lại các tin tức mà dì Mộng vừa nói cho mình, cô đi về hướng đó.
"Cốc cốc cốc!" Quy cũ gõ cửa vài lần, Như Ý an tĩnh đợi ở cửa, nơi này quả nhiên mùi thơm phảng phất khắp nơi, xem ra nhị tiểu thư thật sự là người yêu hoa.
"Ha ha ha, vào...đi." Nhị tiểu thư đáp lại tiếng gõ cửa của Như Ý, xem lẫn tiếng cười, thật sự là chủ tử tốt.
Nhẹ mở cửa, Như Ý rõ ràng rất cẩn thận, như một người mới sinh ra sợ hãi và nhút nhát với hoàn cảnh xa lạ.
"Bái kiến nhị tiểu thư, đây là hoa người muốn!"
"A? Nhanh như vậy!" Nhị tiểu thư trực tiếp nhảy tới, hoàn toàn không có chút nho nhã lịch sự của tiểu thư khuê các, chuyện này lại làm cho người trong phòng hâm mộ.
"Linh Xảo, sao ngươi giống như con khỉ, bản cô nương mà giống một trái hồ lô?" Giọng nói buồn bực vang lên bên cạnh, có sự non nớt và vô ưu giống như nhị tiểu thư.
"Wa, Băng Nhi, ngươi lại đây xem xem, sao ta cảm thấy hoa này con đẹp hơn nhìn thấy trước đó!?" Nhị tiểu thư nhẹ hô lên, nụ cười trên mặt càng sáng lạn.
"Hử? Ta xem xem, hử? Hoa này xem thấy đẹp hơn nhiều so với hoa bình thường cắm trong bình, chuyện này là tại sao?" Thật là một chủ nhân hiếm thấy, chuyện này cùng làm cho hai người vui vẻ.
"Ai, người làm thế nào, thế này đẹp hơn rất nhiều a!" Nhị tiểu thư rõ ràng bị loài hoa khác với bình thường hay cắm hấp dẫn hết toàn bộ lực chú ý.
Thật sự là một đứa trẻ, Như Ý trong lòng thêm một câu, nhưng lại cũng không có chút lười biếng, mặc dù việc cắm hoa này, dù là dễ như trở bàn tay, thậm chí cô cảm thấy chuyện này tất cả mọi người đều biết, không nghĩ tới vẫn còn người khác biệt.
"Thực ra, hoa này chỉ là phân cấp độ, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ nhất định, cũng chính là, nếu đứng ở một nơi khác, nhìn thấy cũng sẽ khác, như vậy cần đem cảm giác ở cấp độ khác nhìn bó hoa, giống như nhị tiểu thư vẽ tranh! Nhìn hoa trên tường của nhị tiểu thư đẹp như vậy cũng biết nhị tiểu thư nghiên cứu rất nhiều!” Như Ý không có chút sai lầm nào trả lời vấn đề, nhưng cũng không qua loa.
"Wa, thì ra là vậy, như vậy xem ra ngươi hiểu biết thật sự nhiều, hử? Nói cho bản tiểu thư biết, sao ngươi biết điều này?" Nói rồi, nhị tiểu thư đột nhiên xụ mặt hỏi.
"Nhị tiểu thư thứ tội, nô tỳ chỉ là lúc học thêu thùa với Ngưu thẩm trong nhà, lần đầu tiên thêu hoa, ngẫu nhiên nghĩ tới, sau đó hái chút hoa dại ở nơi nào đó làm thử, quả nhiên thật sự đẹp hơn cắm lộn xộn bình thường nhiều!" Như Ý vừa thấy sắc mặt không vui của nhị tiểu thư, phù một tiếng quỳ xuống.
"Như vậy à, Linh Xảo, một nha đầu nông thôn sao có thể so với đại tiểu thư khuê các, đây có lẽ là trùng hợp đi! Đi thôi, hôm nay Thần ca ca về, ta đi cùng ngươi, ta đặc biệt đến tìm ngươi cùng đi đại sảnh!"
"Ai, vậy cũng phải, ngươi gấp gáp, mùa xuân vừa qua!" Nhị tiểu thư nháy mắt với Băng Nhi, ánh mắt nhanh chóng híp thành một đường kẻ.
"À mà, ngươi đi kêu quản gia phát quần áo vừa người, đừng làm mất mặt Vệ gia chúng ta, nếu làm phụ thân xấu hổ sẽ cho ngươi biết tay!" Lúc đi ra cửa, nhị tiểu thư đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu phân phó Như Ý.
"Dạ, nhị tiểu thư!"
Tiễn hai người đi, hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Như Ý nhìn bàn ghế, trà cụ trong phòng, mộng ảo ấm áp là cảm giác duy nhất của cô, nghiêm túc cắm hoa, đóng cửa phòng, Như Ý chuẩn bị rời đi.
"Ai ui!" Cú tông đột ngột làm Như Ý xém chút té ngã, may sao cửa sau lưng vừa khóa xong, như vậy mới không bị ngã xuống, chỉ là sức lực trên tay lại làm lực chú ý của cô chuyển dời về phía trên.
Chỉ thấy tay phải cô lại kéo một cô bé khoảng mười bốn tuổi sắp ngã, tại sao cô bé này xuất hiện ở đây không phải trọng điểm, cũng không phải là nghi hoặc của cô, mà là tay của cô, đúng, đôi tay tinh tế cô mà lại có sức đỡ thân thể cô bé, hơn nữa còn nhanh như vậy.
"Cảm ơn! Cảm ơn!..." Cô bé nhanh chóng đứng dậy, cố gắng nói xin lỗi.
"Không cần cảm ơn, hẳn là ta nói xin lỗi mới đúng! Muội không sao chứ!" Ôn hòa mở miệng, Như Ý thu hồi lại vấn đề của mình, cô đợi yên tĩnh sẽ suy nghĩ.
"Không, không sao!" Vừa nghe giọng nói ấm áp lại lễ phép như vậy của Như Ý, tiểu nha đầu trở nên có chút xấu hổ.
"Muội gấp gáp như vậy..." Như Ý cố ý dừng lại một chút, cô không thể nhiều lời, nhưng có lúc không thể không nói, đặc biệt là lúc này, thấy phản ứng của cô nương này, hẳn là cũng xem là thơ ngây, cô biết cô bé nhất định tự mình nói ra.
"Muội tìm nhị tiểu thư, đại phu nhân tìm cô ấy, nói là có khách quan trọng Thần thiếu gia quay về rồi. Đúng rồi, nhị tiểu thư trong phòng sao?" Cô bé ngưỡng cổ nhìn, muốn xác định xem nhị tiểu thư có ở trong phòng không.
"Nhị tiểu thư không có trong phòng!" Thu được tin tức, Như Ý suy nghĩ không biết có nên cho cô bé biết tung tích của nhị tiểu thư không, cô đành phải cẩn thận đề phòng, cho dù một câu nói có lẽ cũng có thể mất mạng, hơn nữa thậm chí liên lụy đến Ngưu thẩm Ngưu thúc, nếu chỉ là mình cô thì cũng không sao, dù sao chỉ có mình cô, không có ký ức, thân thể này vốn không có nơi nương tựa, nhưng nếu liên lụy đến ân nhân của mình đương nhiên không được, điều này không khác với lấy oán báo đức.
"Ta đi trước đây!" Lúc cô bé sững sờ, Như Ý tranh thủ rời đi, phương pháp tốt nhất chính là không nghe không hỏi, có lẽ sẽ không dẫn tới phiền phức không cần thiết, cho hay không cho biết hành tung của nhị tiểu thư đều là sai lầm.
Dựa vào trí nhớ và cảm giác phương hướng tốt của mình, Như Ý rất thuận lợi tìm được Ngưu thẩm đang chăm chỉ giặt quần áo, thấy người ngồi bên thùng gỗ cố gắng vò quần áo, trên đầu đã nổi đầy gân xanh, trên trán sớm đã thấm ra từng giọt mồ hôi, mùa này lại dễ dàng làm người ta đổ mồ hôi.
"Ngưu thẩm, người vất vả rồi, để Như Ý làm đi!" Đôi mắt trống rỗng lướt qua đau lòng, Như Ý nhanh chóng đi đến cạnh Ngưu thẩm, nhanh chóng cúi người lấy quần áo trong tay Ngưu thẩm, không cho Ngưu thẩm bất kỳ cơ hội phản ứng nào, động tác trên tay dừng lại ở đó, mà bộ quần áo đó sớm đã chạy tới trong tay Như Ý.
"Thật là nha đầu ngốc, chút việc này, Ngưu thẩm không mệt!" Giơ tay kéo quần áo lau lau trán đầy mồ hôi, nhìn động tác Như Ý không chút ngập ngừng, trên mặt lộ ra thỏa mãn, đứa con gái này rất đáng giá, không nhiều lời, lại luôn biết mình nghĩ gì, đôi tay đó rõ ràng tinh tế giống như tay tiểu thư khuê các, lại việc gì cũng biết làm.
"Thật là khổ cho con! Ai, trách cũng trách Ngưu thẩm Ngưu thúc không có năng lực, nếu không người giống tiên nữ như con sao lại là mệnh nha hoàn!"
"Ngưu thẩm, sao người có thể nói vậy? Nếu không phải hai người tốt bụng, hiện tại sao còn có con!" Như Ý tự mình cảm thấy không phải người đại từ đại bi, nhưng cô cũng không phải một người vong ơn phụ nghĩa, ai tốt với cô trong lòng cô rất rõ ràng.
Bình luận facebook