• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cưng Chiều Của Bạo Quân (7 Viewers)

  • Chương 366-370

CHƯƠNG 366: ĐAU ĐỚN, SỈ NHỤC VÀO GIỜ KHẮC NÀY

Mọi người ngẩn ra tại đó, thậm chí không có ai chú ý tới một chữ “ta” trong lời nói. Còn có “muội muội”. Thác Bạc Liệt lại không si mê như mọi người, không phải hắn không thích Như Ý, mà là hắn biết Như Ý bị thương, làm gì dễ dàng thức dậy như vậy, không nghĩ tới cô lại chẳng ngó ngàng gì tới xuất hiện trên đại điện này.

“Nếu đã vậy, biểu diễn cho các vị đi, không có chuyện gì đeo khăn che mặt làm gì!”

Như Ý hành lễ, lộ ra một nụ cười, cho dù ẩn dưới khăn che mặt, nhưng vẫn động lòng người.

Tiếp theo, rất nhiều người mang vào rất nhiều ly đặt trên đài, hơn nữa dường như tất cả ly đều là màu đỏ, nhiều ly như vậy đã hiếm thấy, hôm nay toàn bộ còn quét màu đỏ.

Mọi người đều nín thở, nhìn xem Như Ý muốn làm những gì.

Nhưng Thác Bạt Liệt lại đưa mắt khóa trên đôi chân trên đất của Như Ý, rõ ràng vết thương của Như Ý là cô mạnh mẽ chống đỡ.

Tiếp đến, Như Ý lấy một phiến lá thổi một điệu nhạc, đó là khúc Hoa nở trăng tròn trong trí nhớ của cô, lần trước ở “Trung tâm từ thiện”, Như Ý cũng tấu ca khúc này.

Sau đó Như Ý dùng tay không búng từng chiếc ly, làm ca khúc rất là có nhịp điệu trùng điệp.

Mọi người từ hiếm thấy, đến thần kỳ, đến sau cùng là khó tin.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, cái ly cuối cùng cũng đi xuống. Nhưng cũng ngay lúc cái ly cuối cùng đi xuống, khăn che mặt của Như Ý rơi xuống, trên gương mặt đó, trong sáng thuần khiết, bình tĩnh như nước, ánh mắt không tí gợn sóng, nhưng vẫn khiến người khác ngắm nhìn không đủ, chỉ có loại kích động cam tâm tình nguyện bị đắm chìm.

Mọi người nhìn vào mấy chữ kia, khó mà mở miệng nói.

“Năm mới vui vẻ!” Dùng ly đỏ thế mà lại xếp được như vậy, đây là chuyện vĩ đại biết bao.

Mà gương mặt đó, toàn thể xôn xao, phải, có thể nói là gương mặt vốn xinh đẹp của Như Ý, hôm nay cộng thêm trải chuốt trang điểm, càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, như một đóa hoa bách hợp, nở rộ bên năm mới vui vẻ đó, cộng với bộ đồ trắng, càng nổi lên nét thanh thuần của cô.

Thác Bạc Liệt chính ngay khoảnh khắc như vậy, trời và đất, đều không tồn tại, chỉ có hắn, còn có cô trong mắt hắn, hắn mở miệng, cũng không biết nói gì.

“Báo!” Một người lính xông vào cắt đứt tất cả suy nghĩ của mọi người.

Thác Bạc Liệt chỉ có thể đem chuyện này để ở một bên trước, bởi vì bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, thế này cũng tốt, để Như Ý và mình cùng nhau chứng giám thời khắc thắng lợi sắp đến.

Thác Bạc Liệt đi tới trước mặt người kia: “Chuyện gì?” Mặc dù hắn nói câu này một cách âm u, nhưng trong lòng hắn một chút cũng không lo lắng, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là không có gì bất ngờ xảy ra.

“Vệ quốc công tạo phản!” Người nọ lập tức quỳ xuống, vội vàng báo cáo.

Một câu nói của binh lính, giống như ném đá vào biển khơi, nhất thời kinh động hàng ngàn con sóng. Người phía dưới toàn thể xôn xao, trừ mấy người sợ hãi trong lòng có quỷ, những người khác tỏ ra rất kinh hoảng lo sợ.

Có điều, Thác Bạc Liệt lại không vội vàng chút nào, tất cả dường như đối với hắn mà nói, đã sớm tính toán xong, hắn lập tức hạ lệnh càng làm cho những người hốt hoảng kia càng khẩn trương.

“Người đâu, canh giữ cửa đại điện, không được để bất kỳ ai ra ngoài!” Thác Bạc Liệt đen mặt lại, quét về phía mọi người: “Kẻ làm trái giết không tha!”

Nói xong, Thác Bạc Liệt cố ý quét mắt về phía mấy người có âm mưu với Vệ quốc công, hắn đã từng đi qua biên giới, người nào bí mật ra kinh thành tụ họp với Vệ quốc công, Thác Bạc Liệt làm sao có thể không biết chứ.

Những người đó chạm phải ánh mắt của Thác Bạc Liệt, mặc dù có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến quân đội của Vệ quốc công lập tức vào cung, bọn họ cao hứng, thứ bọn họ có thể bỏ ra thật ra thì từ sớm đã lấy lại, mặc dù Thác Bạc Liệt nhốt người của mình, nhưng cũng không có nghĩa là, bọn họ chỉ có ngồi chờ chết như vậy.

“Báo!” Lại một người lính đi vào, nhưng xem ra vẫn như đang liều mạng đi ra từ trong trận chiến, Thác Bạc Liệt hơi sửng sốt, hiển nhiên còn không nghĩ tới bên mình sẽ thương vong như vậy.

Như Ý chỉ là lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nhìn tất cả những thứ này, bởi vì cô vẫn luôn nhốt ở trong cung, cho nên cũng không biết tình hình cụ thể bên ngoài thế nào, cho nên bây giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến.

“Bẩm Hoàng thượng , Vệ quốc công xông phá phòng thủ kinh thành, đã lập tức chuẩn bị vào cung rồi!”

Thác Bạc Liệt vừa nghe, cả người chấn động, làm sao có thể: “Là ai dẫn binh.” Thác Bạc Liệt lập tức tóm quần áo người lính kia, có chút nóng nảy hỏi.

Người lính kia bản thân đã bị thương, giờ phút này làm gì còn chịu được động tác thô bạo như vậy của Thác Bạc Liệt: “Trác…” Người kia lời còn chưa nói hết, trực tiếp bị Thác Bạc Liệt túm đến không còn sức.

“Thác Bạc Liệt, ngài buông tay!” Như Ý đẩy tay Thác Bạc Liệt ra, nhìn hắn với ánh mắt kiên định: “Ngài không thể như vậy, bây giờ chuyện chưa chắc như ngài nghĩ.”

Mặc dù Thác Bạc Liệt chán nản, nhưng cũng không phải là thứ hèn nhát, rút kiếm của một người lính bên cạnh, chuẩn bị xông ra.

“Thác Bạc Liệt, ngài bình tỉnh một chút!” Như Ý phi thân tới, kéo tay Thác Bạc Liệt, tức giận hét lên.

“Nàng không phải là bị phong bế công phu rồi sao, sao lại còn công phu!” Thác Bạc Liệt nói lời này, khiến Như Ý hơi sửng sốt, ngay sau đó hắn thừa dịp Như Ý đang lúc sững sờ, xông người ra ngoài.

“Bốp bốp bốp!” Mấy tiếng vỗ tay từ bên ngoài truyền vào.

Ngay sau đó Vệ quốc công đi vào. “Các ngươi thật đúng là tình thâm nghĩa nặng mà!” Vệ quốc công cười thô bỉ, mặc long bào đã sớm làm xong đi vào.

Sắc mặt Thác Bạc Liệt và Như Ý đều biến đổi, đây là xảy ra chuyện gì? Trong lòng Như Ý lẩm bẩm, bởi vì cô quả thực không biết tiến độ này cũng quá nhanh rồi.

“Thác Bạc Liệt, hôn quân ngươi, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!” Vệ quốc công vừa vào cửa, mấy đại thần kia mới vừa rồi ánh mắt còn tránh né liền nghênh ngang đi tới sau lưng ông ta, diễu võ dương oai nhìn Thác Bạc Liệt, dường như đang cười nhạo, càng giống đang khoe khoang.

“Loạn thần tặc tử, lại dám tạo phản!” Không biết là Thác Bạc Liệt mạnh miệng, hay là hắn vốn không quan tâm những người này, to gan đến ngông nghênh, ngay cả chết cũng không sợ.

Như Ý đi tới, nhìn Thác Bạc Liệt, ánh mắt có chút phức tạp, vì sao không nhìn thấy Trác Tuấn, cũng không thấy ca ca.

Thác Bạc Liệt nhìn Như Ý cau mày, cho rằng cô lo lắng, hoặc đang sợ hãi, Thác Bạc Liệt cười một tiếng: “Không sợ, ta cùng nàng lại cùng nhau trải qua sinh tử!”

Một khắc kia, Như Ý không biết vì sao thấy cảm động không sao giải thích được, lại làm hành động gật đầu một cái.

Bản thân Vệ quốc công ban đầu đã muốn có được Như Ý, hôm nay thấy Như Ý, tướng mạo càng thêm mê người, điều này làm Vệ quốc công thề nhất định phải có được Như Ý, nhìn về phía Thác Bạc Liệt càng hung ác: “Vậy ngươi tới ngay chỗ Diêm vương báo danh đi! Người đâu,, bắt Thác Bạc Liệt lại!”

Sau đó tràn vào một đám người, bay vây toàn bộ đại điện lại.

Trác Tuấn, vào lúc này cũng vọt vào.

Vệ quốc công thấy mọi người đến đúng lúc, trên mặt lộ ra nụ cười ngông cuồng: “Thác Bạc Liệt, hôm nay xem ngươi có chắp cánh cũng không thể bay được!”

Ngay sau đó, Thác Bạc Liệt lộ một nụ cười tự tin, đối với nụ cười này, Như Ý quá mức quen thuộc, biểu cảm đó chỉ khi trong lòng hắn đối với sự việc đã có dự tính mới có, Như Ý hiểu lui về.

Vệ quốc công nhìn nụ cười của Thác Bạc Liệt, đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy Thác Bạc Liệt này hơn phân nửa là bị mình làm cho hồ đồ, lập tức ha ha cười lớn: “Thác Bạc Liệt, ngươi cứ chờ chịu chết đi! Ha ha!”

Ánh mắt Thác Bạc Liệt rét lạnh, ngay sau đó vung tay lên: “Bắt tên loạn thần tặc tử này cho trẫm!”

Lúc tất cả mọi người đầu còn chưa quay lại, lại là một đám người ở trên nóc nhà, còn có bên ngoài, người bắn cung đã chuẩn bị xong.

Mặt Vệ quốc công biến sắc: “Thác Bạc Liệt, ngươi cho là chút binh lực của ngươi có thể chạy khỏi sao? Nói cho ngươi biết, ta sớm còn có chuẩn bị!” Vừa nói Vệ quốc công lại vung tay lên.

“Ông là nói bọn họ sao?” Tiếng của Trác Lỗi từ bên ngoài vang lên.

Giờ phút này hắn giống như một vị thần, thần giải cứu, xuất hiện trước mặt mọi người.

Vệ quốc công xoay người, thấy là Trác Lỗi, trên mặt lộ ra nụ cười: “Ngươi tới rồi, đúng lúc! Nhanh bắt hắn báo thù cho cha ngươi!”

Vệ quốc công dường như quên một vấn đề rất quan trọng, đó chính là một quân đội khác của ông ta, dường như chưa từng nói với Trác Lỗi, bây giờ ông ta muốn tóm lấy cha của Trác Lỗi, sau đó có thể lợi dụng.

Có điều ông ta dường như không biết trong đó có vài thứ ẩn giấu.

Trác Lỗi ngẩng đầu, nho nhã cười một tiếng: “Người đâu!” Khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp, những quân lính kia đã xông tới muốn bắt Vệ quốc công.

Vệ quốc công phản ứng kịp thời, lập tức né người, bay qua hướng Như Ý.

Thác Bạc Liệt lẹ mắt, nhìn Vệ quốc công gần đó, phi thân ra trận, đánh nhau với Vệ quốc công.

Vệ quốc công xuống tay hung ác, với Thác Bạc Liệt cũng coi như là xuống chiêu độc.

Như Ý không nghĩ tới lâu rồi không gặp, công phu của Vệ quốc công này càng lợi hại, lại còn có thể đấu với Thác Bạc Liệt.

Như Ý phi thân, cũng nhập vào trận đấu.

“Tự tìm cái chết!” Mặt Vệ quốc công tàn bạo, động tác trên tay càng nhanh hơn.

Như Ý nhìn trong tay Vệ quốc công trở nên càng đen hơn, lại có khói đen bốc lên, đây là công phu gì, nham hiểm như vậy?

Như Ý ngửi mùi kia, cảm thấy có chút quái dị.

“Cẩn thận!” Như Ý cũng không biết, thứ này có độc, không nghĩ tới Vệ quốc công này lại luyện chiêu thức tự hại mình như vậy.

Mắt thấy thần trí Thác Bạc Liệt mơ hồ, động tác hơi chậm lại, Như Ý lắc người một cái, chắn bên cạnh Thác Bạc Liệt, tiếp nhận một chưởng của Vệ quốc công.

Như Ý biết nếu như rơi xuống, vậy thì sợ rằng hai người không có vận khí tốt như vậy, hơn nữa bây giờ cô không muốn để Trác Lỗi bộc lộ võ công, Như Ý đưa một ngón tay vào trong miệng cắn, máu lập tức phun ra ngoài, Như Ý duỗi ra đưa vào trong miệng Thác Bạc Liệt, Thác Bạc Liệt lập tức hoàn hồn lại, lập tức đưa tay phải ra, ôm lấy Như Ý, vững vàng rơi xuống mặt đất.

Thác Bạc Liệt phân phó người bên cạnh chăm sóc Như Ý, phi thân lên, dùng tuyệt chiêu, động tác ác hơn, bởi vì máu ban nãy, độc thủ của Vệ quốc công đã không còn hiệu quả, rất nhanh liền thua trận.

“Không được!”

Không biết vì sao, Thái hậu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thác Bạc Liệt, cản hắn muốn chém đao về phía Vệ quốc công.

“Cút!” Giờ khắc này, không biết vì sao, Thác Bạc Liệt lại như vậy, sắc mặt bầm đen, thậm chí còn có đau đớn.

Không người nào có thể hiểu được đau đớn, sỉ nhục vào thời khắc này của Thác Bạc Liệt.

Thác Bạc Liệt không để ý tới Thái hậu, chuẩn bị tiếp tục hạ thủ, có điều ngay sau đó, tay kia dừng lại.

Bởi vì một câu nói của Vệ quốc công: “Ngươi chẳng lẽ không muốn gặp lại con mình hay sao?”

Thác Bạc Liệt nhớ tới một câu nói trước kia của Trác Lỗi, hắn nói Như Ý từng sinh một đứa con.

Như Ý, Thác Bạc Liệt xoay người, nhưng chỉ thấy một người áo đen mang Như Ý đi, hiện ra quá mức đột nhiên.

“Nhốt Vệ quốc công vào thiên lao!”

Thác Bạc Liệt nói xong câu này, phi thân đuổi theo người kia, có điều hiển nhiên công phu người kia rất mạnh.

Người kia giống như là biết Thác Bạc Liệt đuổi theo, tăng thêm tốc độ, rất nhanh đã bỏ Thác Bạc Liệt ra xa.

CHƯƠNG 367: CHO ANH TRỪNG, LẠI KHÔNG THỂ CÓ CON

Thác Bạc Liệt trở lại tẩm cung, cả người đều giống như lửa, không người nào dám đến gần.

“Người đâu, dẫn trẫm đi gặp Vệ quốc công!” Hắn nghĩ mới vừa rồi nếu không phải Vệ quốc công, Như Ý sẽ không vì mình ngăn một chưởng như vậy, cũng sẽ không bị thương.

“Nói, đứa trẻ ở đâu?” Thác Bạc Liệt tới gần Vệ quốc công một chút, cả người giống như bốc lửa, ánh mắt kia muốn nuốt Vệ quốc công xuống.

Vệ quốc công lắc đầu: “Ta có một yêu cầu, ngươi đem ta và Trác lão tướng quân giam chung một chỗ đi!

Vệ quốc công nói lời này, mặt giống như nhớ lại, cũng không phải nghĩ tới chuyện gì.

Đối với yêu cầu của Vệ quốc công, Thác Bạc Liệt có chút kinh ngạc, hiển nhiên người này thật sự mặt dày như thế: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi?” Thác Bạc Liệt cho tới bây giờ không biết, người này tại sao tự tin như vậy mình sẽ không chém hắn, hoặc là tru di cửu tộc.

Vệ quốc công cười cười: “Biết Thái hậu vì sao cầu xin tha thứ cho ta không? Ta không thể tùy tiện chết như vậy, hơn nữa chẳng lẽ ngươi không muốn đứa trẻ của ngươi, long chủng của người?”

Không nhắc tới Thái hậu còn được, nhắc tới Thái hậu, Thác Bạc Liệt càng tức giận, bóp mặt Vệ quốc công: “Trẫm nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ban đầu chuyện cẩu thả giữa ngươi và Thái hậu, trẫm không biết, bà ta cho là cầu xin trẫm tha thứ, trẫm sẽ thả ngươi sao? Nói cho các người biết, không thể nào!”

“Tuổi trẻ kiêu ngạo, lời này cũng không nên nói sớm như vậy!” Vệ quốc công cười không một chút để ý, dường như tất cả đường lui ông ta đã sớm suy nghĩ xong, một chút cũng không lo lắng.

Vừa nghe lời này của Vệ quốc công, lòng Thác Bạc Liệt dao động, mặc dù hắn chỉ là trừng mắt với Vệ quốc công: “Ngươi nghĩ xong nói thế nào, hãy cầu xin trầm tha thứ! Trẫm phải bảo đảm hoàng tử của trẫm thật tốt!” Thác Bạc Liệt nói xong, cũng không nhìn Vệ quốc công, xoay người rời đi.

Trong mơ hồ, hắn nghe được Vệ quốc công thở dài một tiếng: “Aiya, cuối cùng vẫn nghi ngờ lòng trung thành của Trác lão tướng quân!”

Thác Bạc Liệt dừng một lát, không biết tại sao Vệ quốc công lại có cảm khái như vậy, ông ta không nghĩ ra, bây giờ chuyện dây dưa rất nhiều, trải qua lễ rửa máu này, mặc dù đầu năm, nhưng hơi thở đè nén cả nước còn lẩn quẩn, “Giai thoại” lưu lại duy nhất sợ rằng chỉ có mấy chứ năm mới vui vẻ của Như Ý trên đại điện kia.

Lúc Thác Bạc Liệt bước vào Băng Từ Cung, hắn mới phát hiện, cả người Thái hậu bỗng chốc già hơn rất nhiều rất nhiều, mơ hồ hắn lại nhìn thấy tóc trắng.

Nhưng vừa nghĩ tới bà ta phản bội phụ vương mình, điều này làm trong lòng Thác Bạc Liệt cũng thấy vinh quang không được hoàn chỉnh, cái loại đáng xấu hổ đó, mỗi lần hắn nhìn thấy phụ vương của năm đó đều lộ ra vẻ tự ti.

Thái hậu vừa thấy Thác Bạc Liệt đến, trên mặt đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó lại bị khói mù vờn quanh.

“Thế nào, còn đang đau lòng cho tên đàn ông chó kia sao!” Thác Bạc Liệt nói lời này lộ ra chút cay nghiệt chanh chua.

Rõ ràng thấy người Thái hậu chấn động, vẻ mặt nhìn về phía Thác Bạc Liệt có một loại khó thể tin.

Thác Bạc Liệt khinh thường hừ một cái: “Ta nói như vậy chẳng lẽ có sai sao? Bà chẳng lẽ một chút liêm sỉ cũng không có?”

“Con đối xử với mẫu hậu như vậy?” Lòng Thái hậu trầm xuống, trong lời nói mang theo tang thương, ánh mắt rũ thấp, giống như đang che giấu đôi mắt sắp rơi lệ của mình.

Thác Bạc Liệt cuối cùng cũng lộ chút vẻ xúc động, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha người, “Bà bảo trẫm nhìn bà thế nào, ban đầu trẫm tận mắt nhìn thấy, bà khiến trẫm những năm này thống khổ biết bao nhiêu, bà vĩnh viễn không biết!” Nói tới đây, giọng Thác Bạc Liệt cũng có chút nghẹn ngào, tất cả những thứ này giống như con ấn rơi trên người hắn, lau cũng lau không đi.

Nhưng Thái hậu càng thương tâm, “Tất cả những thứ này không phải ai gia sai, là Hoàng thượng bày mưu đặt kế!” Lời nói này ra, từ trong miệng một người đàn bà phun ra, chân tướng lại lộ ra tàn nhẫn như vậy, nghĩ xem một người đàn bà, chồng mình xúi giục mình làm chuyện cẩu thả.

Người Thác Bạc Liệt chấn động, khó có thể tin nhìn Thái hậu, tiếp theo là kinh hoàng đến con ngươi co rút lại.

“Ha ha ha, hoang đường, thật là hoang đường, Phụ hoàng tại sao có thể là người ngu muội như vậy, sẽ để cho người đàn bà của mình cắm sừng mình, bà muốn kiếm cớ, cũng không cần tìm một cái cớ vụng về như vậy, giống như ngày đó hãm hại Như Ý vậy, thật sự là vụng về, ha ha…” Thác Bạc Liệt vừa nói, vừa cười, lại không muốn nghe Thái hậu giải thích, đi ra ngoài.

Thật ra thì hắn biết đây là sự thật, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng hắn biết đây chính là cái gọi là chân tướng, mà Thái hậu cầu xin tha thứ cho Vệ quốc công, khẳng định vẫn có ẩn tình khác.

Chỉ là dường như trong lòng hắn không tiếp thu nổi, chân tướng mình giữ nhiều năm như vậy, thù hận nhiều năm như vậy, giờ khắc này tất cả lại đều thay đổi.

Mặc dù Thái hậu biết chân tướng này rất tàn nhẫn, nhưng bà ta không thể không nói, ban đầu bà ta cho rằng giết chết Như Ý có thể ngăn cản chân tướng nổi lên mặt nước, nhưng kết quả lại phát hiện, hoàng cung này làm gì có thứ có thể cất giấu, đều là trong hoàng cung chân tướng nhiều, nhưng tất cả chân tướng luôn có ngày ra ánh sáng.

Cho nên, mới có bây giờ, Như Ý không chết, Vệ quốc công bị bắt, mà Thác Bạc Liệt dường như cũng bị đả kích.

Thái hậu thở dài, tiếp theo, những thứ được gọi là chân tướng có phải hay không, thì phải từ từ moi ra toàn bộ: “Hoàng thượng, nơi này con để lại một đống đồ lớn, bảo ta làm sao đón nhận con.” Nước mắt theo gương mặt già nua của Thái hậu từ từ tuột xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.

Thác Bạc Liệt ngồi trên chiếc giường Như Ý đã từng ngủ, sờ chăn nệm, dường như còn có thể cảm thụ được hơi thở của cô.

Hắn muốn nói vì sao những thứ Như Ý cho hắn tất cả đều quen thuộc thế, thấy cô cười, hắn cười, thấy cô thương tâm, hắn sẽ đau lòng.

“Như Ý, rốt cuộc nàng ở đâu? Rõ ràng cũng xuất hiện rồi, vì sao còn phải trốn tránh trẫm, nếu như nàng ở đây, nàng có thể phân tích một chút cho trẫm, trẫm nên làm như thế nào, năm đó vì sao nàng giấu giếm chuyện đứa trẻ, rốt cuộc có chuyện gì để nàng cũng đem cả chuyện đứa trẻ gạt trẫm, vì sao trẫm thật không hiểu!”

Thác Bạc Liệt mơ màng ngã xuống giường, cảm nhận hơi thở của Như Ý, từ từ tiến vào trong mộng.

Trong mơ hồ, dường như hắn nhìn thấy một đứa bé trai đi về phía mình, trong miệng kêu ê a, giống như là đang gọi mình: “Phụ hoàng, phụ hoàng…”

Bên cạnh đi theo một người phụ nữ, người phụ nữ kia có nụ cười như hoa, lúc ngẩng đầu lên, thế mà lại là Như Ý, nhìn về phía mình: “Liệt!”

Thác Bạc Liệt cảm thấy thỏa mãn, muốn đón lấy. Khi hắn nhào qua, lại phát hiện cái gì cũng không có.

Lúc hắn đang mê man, hình ảnh lại thay đổi, vậy mà lại là cơ thể mẫu hậu mình và cẩu tặc Vệ quốc công đó đang dây dưa.

Thác Bạc Liệt trợn mắt liếc nhìn, dường như ánh mắt hắn giờ phút này muốn giết người: “Cẩu nam nữ!” Hắn đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí.

Thác Bạc Liệt không biết từ đâu ra cầm một cây dao, phi thân qua muốn đâm về phía người trên giường, nhưng hai người giống như là hoàn toàn không có phản ứng, tiếp tục làm chuyện dơ bẩn.

“Bịch!” Nhưng Thác Bạc Liệt nhào qua một khoảng trống không, để lại cảm giác đau buồn.

Lại một hình ảnh, đó là phụ hoàng và Thái hậu hai người đang cãi vã, nhìn Thái hậu kích động khác thường, tiếp theo là Phụ hoàng hắn phất tay áo đi, nhưng khoảnh khắc xoay người kia lộ ra vẻ mặt đầy hiu quạnh và chán nản, cuối cùng lại không xoay người.

Thác Bạc Liệt thấy Thái hậu bước một bước dài ôm lấy phụ hoàng từ phía sau lưng, lẩm bẩm nói: “Thần thiếp đồng ý là được, thần thiếp đồng ý là được, thần thiếp đi làm!”

Thác Bạc Liệt không biết hai người có chuyện gì mà cãi vã, theo hắn thấy, thật ra thì đó không phải là ý đồ cuối cùng trong mơ hồ, trong trí nhớ của hắn chỉ có những thứ này, dù là một giấc mộng, nhưng cũng chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng như có như không, nửa thật nửa giả.

Lúc Thác Bạc Liệt tỉnh lại lần nữa, đã là chạng vạng tối, bóng đêm cũng đã tối xuống.

“Hoàng thượng , nên dùng cơm rồi!” Lý công công vẫn luôn canh ở bên ngoài, vừa nghe thấy động tĩnh trong phòng, cũng biết Thác Bạc Liệt hẳn là đã rời giường, vội vàng đề nghị.

Thác Bạc Liệt mệt mỏi đứng dậy, mặc dù không có khẩu vị gì, nhưng hắn biết bây giờ mình vẫn không thể ngã xuống nhanh như vậy.

“Truyền!” Gương mặt Thác Bạc Liệt anh tuấn đẹp trai, mệt mỏi quá độ làm trên mặt hắn có chút cảm giác chán nản, nhưng dường như một chút cũng không ảnh hưởng tới mỹ cảm khác tỏa ra từ hắn.

Lý công công vừa nghe Thác Bạc Liệt để cho truyền lên, cao hứng, đáp lại.

Nhìn mấy món ăn trên bàn, lại có chút phô trương, Thác Bạc Liệt bất giác nhớ tới lời của Như Ý: “Các người thật là xa xỉ, nhiều như vậy, không thể ăn hết, đổ thì lãng phí, ngài không biết một bữa cơm của mình, người bình thường ăn được bao lâu đâu.”

Nghĩ đến lời Như Ý nói, trên gương mặt bình tĩnh kia rốt cuộc có chút căm phẫn, lúc đó Thác Bạc Liệt còn ngốc nghếch phản bác cô, bây giờ suy nghĩ một chút mình thật đúng là ngu muội.

“Lần sau, không cần làm nhiều món như vậy!” Thác Bạc Liệt ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý công công, rất bình tĩnh nói, có điều ánh mắt kia lại mang theo vẻ không cho phép nghi ngờ.

“Vâng!” Mặc dù không biết sao Thác Bạc Liệt ăn cơm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy thế, có điều trong lòng chủ tử nghĩ như thế nào dù sao không phải nô tài hắn nên nghĩ.

Thác Bạc Liệt ăn rồi ăn, mặc dù bụng có chút đói, nhưng hắn cảm thấy vẫn tẻ nhạt vô vị.

Lại nghĩ tới lần đó, mình đang ăn cơm, cảm giác được sự yên tĩnh của Như Ý, hắn không nhịn được quan sát Như Ý tỉ mỉ, rất hiển nhiên Như Ý là người lanh lợi như vậy, làm sao có thể không cảm giác được ánh mắt của mình, nhưng Như Ý vẫn ngồi đó không nhúc nhích, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.

Cuối cùng, bản thân rốt cuộc không nhịn được khụ một tiếng, sau đó dùng thanh âm từ tính của mình nói: “Chẳng lẽ nàng đối với việc ta nhìn nàng lâu như vậy, thật sự thờ ơ sao?” Bây giờ Thác Bạc Liệt phát hiện khi đó mình cực kỳ giống một đứa trẻ.

Rốt cuộc Như Ý cũng ngẩng đầu, có điều đều là vì cô đã ăn cơm xong, lúc này mới nhìn về phía Thác Bạc Liệt: “Ngài thích trợn mắt, mắt không mọc trên mặt tôi, có trừng cũng sẽ không sinh con được!” Như Ý nói lời này, còn nhét đồ ăn vào miệng.

Thác Bạc Liệt suy nghĩ một chút, bây giờ lại cười, hắn rốt cuộc cũng biết mình đối với sự dung túng một người phụ nữ lại đến mức này, vì sao lúc đó mình không ý thức được mất đi cô chính là lúc có ý sắc phong Hoàng hậu của mình chứ, thì ra rất nhiều thứ không phải chúng ta buông tay, hơn nữa chúng ta còn chưa có cơ hội đưa tay ra, những thứ hạnh phúc kia đã là bọt nước bay lên không khung, càng bay càng cách xa mình.

Thác Bạc Liệt bây giờ rất muốn biết ban đầu đã xảy ra chuyện gì, khiến Như Ý ở bên cạnh mình, nhưng vẫn không nhìn nhận mình, nhưng tại sao xuất hiện trong trường hợp trọng đại như vậy.

Lý công công nhìn dáng vẻ như vậy của Thác Bạc Liệt, thật có chút ngây ngốc, từ lúc nào Hoàng thượng cũng trở nên nhu tình thế, nghĩ tới chỗ Thác Bạc Liệt nhìn, chính là chỗ ngồi ngày xưa của Như Ý cô nương, Lý công công không biết mình có nên quấy rầy tư tưởng của Thác Bạc Liệt không.

Có điều Thác Bạc Liệt rõ ràng vẫn lí trí, tinh thần hoảng loạn cũng chỉ là chuyện trong thời gian ngắn.

“Lý công công, ngươi truyền Trác Lỗi vào cung, trẫm muốn gặp hắn!” Cũng không biết Thác Bạc Liệt từ lúc nào đột nhiên có quyết định này, hơn nữa dường như hắn cũng không nghĩ tới thời gian bên ngoài, có điều cũng chỉ có hắn mới không quan tâm đến thời gian, hắn là Hoàng thượng , có ai có thể dám có ý kiến chứ.


CHƯƠNG 368: BÓNG ĐEN NHẢY VÀO CỬA SỔ
Mà lúc này ở trong Trác phủ.
“Đại ca, đây được xem là muội muội huynh nói?” Trác Tuấn nhìn gương mặt còn nhợt nhạt nằm trên giường của Như Ý, mặt nghi ngờ hỏi, hắn giờ phút này cảm thấy Như Ý đẹp đến không thể tả, lông mày như lá liễu, cái miệng nhỏ nhắn như trái đào, còn có gương mặt không tì vết, thần sắc bình tĩnh khoan thai càng khiến mặt Trác Tuấn thêm kinh ngạc.
Ánh mắt của Trác Lỗi cuối cùng cũng từ chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Như Ý mà hồi hồn lại, liếc nhìn Trác Tuấn: “Sau này, nàng sẽ ở bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ nàng!”
Thật ra ý định ban đầu của Trác Lỗi là muốn nói Như Ý lợi hại dường nào, nhưng hắn cũng biết cây to gió lớn, bây giờ Trác phủ từ từ lấy lại oai phong năm đó, nhưng hắn biết chuyện năm đó, có thể có một phần nguyên nhân rất lớn được coi là cây to gió lớn, cho nên mới có quang cảnh như vậy.
Trác Tuấn thấy Trác Lỗi nhìn về phía Như Ý mang theo sự cưng chiều, thậm chí hắn ở trong lòng thầm nhủ, có phải đại ca có chuyện gì đó với nữ nhân hay không.
Có điều, Trác Tuấn vẫn thông minh gật đầu.
“Tướng quân!” Đang lúc hai người suy nghĩ chuyện của mình, quản gia chạy vào, mặc dù xem như là ổn định, nhưng rất dễ dàng nhìn ra, giờ khắc này bên ngoài có chuyện.
Trác Tuấn đương nhiên biết, thần sắc quản gia như vậy Trác Tuấn kết luận không phải chuyện bình thường.
“Nhị thiếu gia, bên ngoài có công công trong cung tới, nói là tuyên chỉ của Hoàng thượng, bảo Đại thiếu gia lập tức vào cung diện thánh!”
Trác Tuấn chau mày, lúc này, sao Hoàng thượng muốn đại ca vào cung, giương mắt nhìn người trông coi ở mép giường, vẻ mặt Trác Tuấn có chút lo âu, nhưng lệnh vua không thể trái.
Không biết là cảm nhận được ánh mắt khó xử của Trác Tuấn, hay là hắn nghe thấy lời của quản gia, Trác Lỗi bình tĩnh dửng dưng.
“Trả lời vị công công kia, ta đi ngay!” Trác Lỗi nói lời này người đã đứng lên, cuối cùng liếc nhìn Như Ý, đi tới bên cạnh Trác Tuấn: “Chăm sóc nàng ấy thật tốt, không được để người khác quấy rầy, bây giờ xem ra mạch đập nàng ấy không có thêm độc tính gì, dường như không còn nguy hiểm, nhưng bởi vì nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại, ta lo lắng… Cho nên phiền đệ chăm sóc!”
Trác Tuấn cũng biết tầm quan trọng của Như Ý đối với Trác Lỗi, trịnh trọng gật đầu, bày tỏ đáp ứng yêu cầu của Trác Lỗi.
Trác Lỗi lúc này mới vội vàng đi thay bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ, hắn mới vừa hộ giá, trên người dính đầy mùi máu tanh, Trác Lỗi ghét mùi máu tanh, theo hắn thấy, thứ mùi đó gay mũi khó ngửi, thậm chí còn khiến hắn có chút choáng váng.
Trác Tuấn đi tới ngồi xuống bên cạnh Như Ý, nhìn Như Ý trong giấc mộng dường như cũng không yên ổn lắm, thỉnh thoảng cau mày, ngay cả trên mặt cũng thỉnh thoảng căng thẳng, giống như là trải qua rất nhiều chuyện vậy.
Trác Tuấn không hiểu sao lại có loại cảm giác quen thuộc với Như Ý, cảm giác thân thiết, nhưng dường như hắn không nghĩ tới Như Ý là muội muội mình, bởi vì thân phận đại ca mặc dù ẩn trốn, nhưng vẫn để cho mấy huynh đệ bọn họ biết, bây giờ còn để cho mấy người bọn họ sống tốt như vậy, nếu thật sự là muội muội bọn họ, làm sao không biết chứ.
Điểm duy nhất, Trác Tuấn không nghĩ ra là, sao Như Ý lại xuất hiện ở chỗ này, hắn lúc ấy chỉ biết là người áo đen cướp một người đi, nhưng không nghĩ tới người kia công phu lại còn lợi hại hơn vạn phần so với đương kim Hoàng thượng .
Trác Tuấn không biết, cho nên nhìn gương mặt xinh đẹp này, hắn tỏ ra có chút lo âu, cứ như vậy không chớp mắt mà nhìn, lẳng lặng, lẳng lặng.
“Chủ tử, mấy tiểu chủ tử đang chờ ngài dùng bữa!” Khi Trác Tuấn nhìn, đôi mắt đều có chút căng, một người có bộ dáng người làm đi vào báo cáo với Trác Tuấn.
Lúc này Trác Tuấn mới cảm giác mình có chút đói, sờ cái bụng khô đét, Trác Tuấn mới nhớ tới đã một ngày không ăn uống gì rồi, gật đầu một cái: “Các người trông chừng cho tốt!”
Vừa nói, xoay người đi ra ngoài.
Có lúc, chuyện muốn tới, bạn muốn tránh cũng không tránh khỏi, giống như giờ phút này, người hầu kia vốn nên trông chừng Như Ý thật kĩ, nhưng bất ngờ bụng đau, đi về hướng nhà vệ sinh, đều nói người có ba cái gấp, đây là vấn đề không có cách nào khác.
Khi hắn vừa ra ngoài, một bóng đen nhảy cửa sổ vào.
Trong mơ hồ, Như Ý cảm giác có cái gì liếm chỗ mình bị thương, phụ nữ đều tương đối cảnh giác mẫn cảm với sự xâm phạm, Như Ý muốn mở mắt ra nhìn, nhưng phát hiện cả người bất lực.
Có điều, mặc dù bất lực, nhưng ý thức cô quả thật từ từ tỉnh táo lại, sức lực cũng đang dần dần hồi phục.
Rốt cuộc, Như Ý cũng góp nhặt đủ sức lực để mở mắt, cô lập tức mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy một thứ đồ nhỏ đang liếm vết thương cho mình, thế mà lại là thần thú.
Như Ý theo sức lực khôi phục của mình, rốt cuộc có thể ngồi dậy, sờ đầu nhỏ của thần thú kia, trong mắt Như Ý đầy cưng chiều, nói chuyện cũng êm ái: “Thần thú à, ngươi thật là thần thú!”
Như Ý cao hứng nói, nhưng sao cô cảm giác khóe miệng thần thú căng ra, giống như là nghe hiểu lời mình vậy, nhưng cô cũng không phải rất để ý.
Hiện cô đang khôi phục trí nhớ, có đủ sự bình tĩnh của hiện đại, cũng có sự cởi mở của Như Ý ở cổ đại, tính cách dung hợp vào một chỗ lại càng hoàn mỹ.
Như Ý để thần thú ngồi ở mép giường mình, những mệnh lệnh này đều là cô trực tiếp trao đổi tâm linh với thần thú, sau đó cô ngồi đó, điều phối huyết mạch trong người mình. Từ từ có một dòng nhiệt lưu chảy vào người, Như Ý cười cười, vốn là lần trước bị thương, đã ăn cỏ Tống mệnh, công lực tăng lên nhiều, hôm nay sau khi trí nhớ khôi phục, càng không thể dòm ngó, lại thêm thần thú nhà mình, đó chính là thần y, cô có thể không gia tăng công lực, trở nên vô địch mới lạ đó.
“Thần thú à, đi theo ta đi!” Như Ý giống như đã sớm làm xong quyết định, ôm lấy thần thú nho nhỏ chuẩn bị rời đi, có điều nào biết thần thú kia tự nhận mình anh tuấn vô cùng, giờ phút này còn giận dữ, nó lại không đi.
Lúc Như Ý đang nghi ngờ, thần thú kia uốn éo người dường như muốn xuống đất, Như Ý không biết làm sao, bởi vì hiểu tính tình thần thú, cho nên cô cũng dựa theo ý thần thú, đặt nó trên mặt đất.
Lúc thần thú chạm đất, uốn éo người kéo sang bên trái một chút, ẹo bên phải một chút, thật kì diệu cơ thể kia không ngừng to lớn, nhưng Như Ý đã từng thấy dáng vẻ của nó, đương nhiên sẽ không thấy kỳ lạ, điều cô thật sự thấy kỳ quái chính là hai cánh thần thú kia lại dài ra, hơn nữa cánh còn trắng đến chói mắt, dùng lời hiện đại mà nói, đó chính là cánh của thiên sứ.
Thần thú kia vỗ cánh hai cái, sau đó đung đưa đi về phía Như Ý, Như Ý hiểu ngay, ngồi lên phần lưng dày rộng kia của nó.
Như Ý đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô phủ lên mình cái khăn che mặt, sau đó nhắm hai mắt lại, giống như là cảm giác được Như Ý đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả, thần thú kia vọt lên không trung bay ra ngoài.
“Hoàng thượng, không biết đêm khuya cho triệu thảo dân vào cung là có chuyện gì?” Hắn là quân, mình là dân, Trác Lỗi mặc dù đối với Thác Bạc Liệt có mang theo khúc mắc, nhưng vẫn một mực cung kính quỳ lạy.
Thác Bạc Liệt cũng là ngoại trừ Như Ý ra, không lộ ra biểu cảm gì, tỏ ra lạnh như băng, thậm chí lạnh đến thật sự lãnh khốc.
“Đứng lên đi!” Trong lời nói kia cũng như trời đông giá rét vậy, đông cứng không có nhiệt độ.
Trác Lỗi đương nhiên biết tính tình Thác Bạc Liệt, chỉ là đối với Thác Bạc Liệt ban đầu trong miệng Như Ý, vẫn khó mà trùng khớp thành một người.
Thác Bạc Liệt cảm giác được ánh mắt quái dị của Trác Lỗi, không biết là bởi vì hắn lập công lớn, hay là bởi vì Thác Bạc Liệt có chuyện muốn sắp xếp hắn đi làm, khóe miệng lại có thể kéo ra một nụ cười, mặc dù nhàn nhạt như vậy, cũng căng cứng rắn như vậy, nhưng lại cười.
“Trẫm có gì không ổn sao? Khiến ngươi nhìn xuất thần như vậy?” Thác Bạc Liệt có chút hiếu kỳ với cái nhìn của Trác Lỗi vào giờ phút này đối với mình.
Trác Lỗi sửng sốt, vội vàng trả lời “Bẩm Hoàng thượng , cũng không phải không ổn, chỉ là từng nghe muội muội nhắc tới Hoàng thượng, hôm nay chân chính có thời gian nhìn với khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện Hoàng thượng phong nhã tài hoa!” Trác Lỗi cũng không biết từ lúc nào mình đã học được cách nịnh nọt người khác.
Thác Bạc Liệt cười một tiếng: “Thì ra người ở lâu với Như Ý, quả nhiên sẽ bị ảnh hưởng, ngươi lại biết nói chuyện như vậy!”
Trác Lỗi không nói, cúi đầu: “Hoàng thượng không phải triệu kiến thảo dân, chính là vì thảo luận vấn đề này chứ?”
Thác Bạc Liệt lúc này mới thu hồi vẻ tự do gần gũi với dân thường vừa nãy, chăm chú nhìn về phía Trác Lỗi: “Trẫm muốn biết tất cả điều ngươi biết về chuyện Như Ý mất tích năm đó!”
Đối với suy nghĩ đột ngột của Thác Bạc Liệt, Trác Lỗi cũng ngây ngẩn, hắn cho là Thác Bạc Liệt ít nhất hẳn là quan tâm một số chuyện sau khi đại quân bỏ lệnh cấm, nhưng không biết lại là như vậy: “Bẩm Hoàng thượng, thảo dân biết cũng không nhiều!”
Trác Lỗi bây giờ cũng không thể khoe khoang khoác lác nói mình biết nhiều, hiểu nhiều, có chút trốn tránh trách nhiệm, nhưng hắn biết Thác Bạc Liệt làm việc, nếu như quyết định làm, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn hỏi vấn đề như vậy, cũng đương nhiên là có mục đích.
Thác Bạc Liệt cau mày, rất không hài lòng câu trả lời của Trác Lỗi. “Trẫm là muốn biết toàn bộ điều ngươi biết!” Hơi cắn răng, Thác Bạc Liệt nhắc lại một lần nữa.
Đối với lời nhắc lại của Thác Bạc Liệt, Trác Lỗi cũng biết mình giờ phút này có chút tức giận, vì vậy từ từ nói tới chuyện năm đó mình biết, nhưng quả thật theo như lời hắn nói, rất ít!
Thác Bạc Liệt nghe kĩ càng xong, tổng kết lời của Trác Lỗi: “Đầu tiên không biết ai lừa gạt Như Ý ra ngoài cung? Thứ hai, lúc đầu trẫm có biết điều đó không? Thứ ba, ngày đó ngươi điều tra việc Như Ý xảy ra chuyện, trẫm lại bị bệnh, hơn nữa bệnh không dậy nổi, dường như nằm rất lâu?
Thứ tư, đứa con của trẫm trẫm lại không biết, vậy các người là làm thế nào mà biết? Còn nữa, mặc dù Thái hậu nhiều lần muốn muốn ám sát Như Ý, nhưng cũng không thể nói Như Ý xảy ra chuyện có liên quan đến Thái hậu chứ? …”
Sau khi Thác Bạc Liệt sửa sang lại lời của Trác Lỗi, điểm khả nghi có được hơi nhiều.
Trác Lỗi cau mày, suy nghĩ một chút, sau đó chắp tay: “Ban đầu là ai đó truyền tin tức bảo Như Ý xuất cung, hơn nữa còn ôm đứa trẻ cùng xuất cung, thảo dân cảm thấy sau lưng nhất định là một âm mưu lớn, sau đó Hoàng thượng không có tin tức của Như Ý, chẳng lẽ không biết người đã từng nằm trên giường trong thời gian rất lâu? Hoặc là nói, Hoàng thượng trúng độc, trúng ly rượu vong, còn về vì sao Hoàng thượng không biết sự tồn tại của đứa bé này, kết nối hai vấn đề trước mặt, thảo dân cho là, Hoàng thượng có lẽ là mất trí nhớ!”
Trác Lỗi nói lời này ra tỏ ra rất thận trọng, nhưng cũng khó khăn lạ thường, giống như lý do này, hắn không biết có phải đang đắc tội với Thác Bạc Liệt hay không.
Thác Bạc Liệt vừa nghe đến cái từ mất trí nhớ này, thấy mông lung, mình mất trí nhớ? Làm sao có thể?
“Trẫm không quên mất bất kỳ thứ gì!” Đối với điểm này, Thác Bạc Liệt dường như rất khẳng định, nhưng vấn đề phía sau kia, nếu như không mất trí nhớ, đứa con của mình chẳng lẽ lại không biết, phải biết mang thai mười tháng, cần nhiều thời gian như vậy, làm sao có thể…
“Nói tiếp!” Thác Bạc Liệt tỏ ý Trác Lỗi tiếp tục đề tài vừa rồi.
Trác Lỗi nhìn trời bên kia, thở dài, “Hành vi của Thái hậu, bất luận thế nào đối với một người phụ nữ mà nói, với một người không có nguy hiểm gì với bà ấy mà có nhiều ý định giết người thế, vậy thì rất có khả năng chính là Như Ý biết một số thứ chúng ta không biết!”
Cứ như vậy, hai người đều lâm vào trong yên lặng, ai cũng không mở miệng, vốn cũng không phải là người nhiều lời, đưa vấn đề ra, vậy thì tiếp theo sẽ là với cách nào đó mà làm.

CHƯƠNG 369: CHO CÔ TUYỆT VỌNG
Thác Bạc Liệt cũng nhìn về phương xa đến ngây ngốc: “Đó là cái gì?” Trong mắt Thác Bạc Liệt thoáng qua kinh ngạc, đẹp như thế, một bộ đồ trắng, chờ đã, đồ trắng, Thác Bạc Liệt nhớ đến Như Ý, nhưng Như Ý bị thương, hơn nữa cô sẽ không cưỡi thứ đồ biết bay kia mới đúng.
Không thể không nói giờ phút này mặc dù Thác Bạc Liệt nhớ nhung, cũng sẽ không mù quáng, nhìn quái thú kia càng bay càng xa, hoặc có lẽ là thần thú, Thác Bạc Liệt mang một loại ngạc nhiên và chấn động.
Mà giờ khắc này Trác Lỗi lại càng khiếp sợ, trong lòng hắn đang cao hứng, trong cao hứng xen lẫn lo lắng, còn có mâu thuẫn, đó là Như Ý sao? Nhưng hôm nay, bộ đồ kia giống với bộ cô mặc trên người, hơn nữa dáng vẻ thần thú kia lớn như vậy, hắn thấy nhiều rồi, khác nhau duy nhất là thần thú kia không có cánh.
Thác Bạc Liệt quay đầu nhìn về phía Trác Lỗi, mặc dù hắn không biểu hiện ngạc nhiên, nhưng trong lời nói kia lúc này cũng lộ ra vẻ khó tin: “Thế gian lại có chuyện kì lạ như thế!”
Có điều sau khi lại nhìn thấy vẻ mặt của Trác Lỗi, Thác Bạc Liệt có chút nghi ngờ, bởi vì vẻ mặt Trác Lỗi quá mức phức tạp: “Ngươi quen hay là ngươi biết?” Thác Bạc Liệt nói chuyện với Trác Lỗi mang theo chút lòng thù địch.
Trác Lỗi không biết Thác Bạc Liệt này vì sao lòng thù địch nói đến là đến, hắn cũng thu hồi ánh mắt của mình, cung kính nhìn Thác Bạc Liệt: “Hoàng thượng, nếu như không có chuyện gì, thảo dân xin được cáo lui trước!” Vừa nói, Trác Lỗi liền muốn lui ra ngoài.
Mặt Thác Bạc Liệt lập tức đỏ lên, nhưng đương nhiên không thể nào do xấu hổ được, mà là bị loại coi thường này của Trác Lỗi mà tức giận.
“Trẫm không nói đi, ngươi dám đi!” Quát to một tiếng, mang theo phong ba bão táp, muốn nuốt chửng Trác Lỗi.
Muốn về dĩ nhiên là thật, có điều Trác Lỗi đương nhiên không phải là bởi vì chuyện của Như Ý liền vội vã trở về, nếu như người nọ là Như Ý, hắn không cần nóng vội, nếu như người nọ không phải Như Ý, vậy thì giờ phút này mình vẫn chưa nghĩ ra nơi chữa bệnh cho Như Ý, đương nhiên sớm trở về thì thế nào, bây giờ mình còn có một số việc phải lý luận với Thác Bạc Liệt.
Trác Lỗi vừa lui về phía sau, qùy xuống đất: “Vậy thì mời Hoàng thượng bàn chuyện đi!” Trác Lỗi hành lễ lớn như vậy, Thác Bạc Liệt cũng biết nhất định Trác Lỗi có chuyện, bây giờ câu nói của chuẩn xác như tay xạ thủ bắn tên bắn vào chỗ hiểm.
Thác Bạc Liệt ngồi về long vị của mình, hành động này đơn giản là muốn chứng minh địa vị của hắn mà thôi.
“Trẫm triệu kiến ngươi, đương nhiên là có nhiệm vụ sắp xếp cho ngươi, Trác gia các ngươi lần trước cũng coi như là lập được công lao, trẫm sẽ nhớ!” Thác Bạc Liệt luôn miệng nói Trác gia, dường như đã tin lòng trung thành của Trác gia vậy.
Trác Lỗi nhìn Thác Bạc Liệt, cúi đầu: “Thần là một thảo dân, chỉ sợ sẽ làm cho Hoàng thượng thất vọng!”
“Trẫm không cảm thấy người nào thích hợp hơn so với ngươi.” Thác Bạc Liệt lại không nghĩ tới Trác Lỗi này có lá gan lớn như vậy, lại dám ngay trước mình mặt không vâng lời mình: “Hơn nữa, ngươi chẳng lẽ không muốn biết Như Ý rốt cuộc là ai hãm hại, hoặc là cháu của ngươi, hoàng nhi của trẫm bây giờ ở chỗ nào?”
Thật ra thì Trác Lỗi vẫn chưa nghĩ thông suốt, Thác Bạc Liệt này vì sao thế nào cũng phải là mình: “Cái này …”
“Sau khi tìm được, có thưởng!” Thác Bạc Liệt thấy Trác Lỗi có lộ chút vẻ xúc động, lại cho cái lợi hắn muốn, với hắn mà nói bây giờ hắn có tiền, tiếp theo nên cho chút danh lợi gì, hơn nữa hắn sở dĩ cảm thấy Trác Lỗi là lựa chọn tốt nhất, Trác Lỗi là người có thế lực sau lưng bao lớn, hắn có thể hiểu được, hơn nữa cũng có thể không làm thương hại đến phi, mặc dù hắn không muốn biết việc Trác Lỗi này đối với Như Ý quá tốt, nhưng đây cũng là sự thật.
“Thảo dân tuân chỉ!” Thấy từ chối không thành, Trác Lỗi chỉ đành phải tiếp nhận, hắn lăn lộn trên thương trường đã học được cách quan sát lời nói của người khác, cũng coi như là hiểu biết: “Có điều!” Lúc Trác Lỗi nói có điều nhìn về Hoàng thượng, ánh mắt rất kiên định và dũng cảm, không có nửa điểm lùi bước.
Ánh mắt Thác Bạc Liệt biến đổi nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, còn chưa tới đáy mắt biến mất không thấy: “Nói!” Một chữ vang vọng phun ra từ cổ họng hắn.
“Có điều, thảo dân có một yêu cầu quá đáng, chắc hẳn Hoàng thượng còn nhớ ước hẹn ngày đó của Như Ý với Hoàng thượng chứ!”
“Đương nhiên nhớ!” Thác Bạc Liệt cũng không có ý quỵt nợ, có điều nhưng nhìn Trác Lỗi một chút cũng không che giấu việc không để ý đối với chuyện này.
“Ngày đó Như Ý nói muốn Hoàng thượng sau này đáp ứng một chuyện!” Rốt cuộc Trác Lỗi cũng lấy dũng khí nói ra. Hắn đang đợi, chờ Thác Bạc Liệt cho hắn câu trả lời, nhìn xem Thác Bạc Liệt có giữ chữ tín hay không.
Nhưng, Thác Bạc Liệt không có một chút kỳ lạ, cũng không có bất kỳ lo lắng nào, thậm chí không có chút che giấu cười nhạt, mặc dù ngay cả độ cong khóe nâng lên cũng nhỏ như vậy, nhưng vẫn có thể phân biệt được sự đắc ý thời khắc này của hắn: “Trẫm đương nhiên nhớ, có điều trẫm nhớ là, đây là ước định của Như Ý và trẫm, bây giờ Như Ý không ở bên cạnh, ngươi bảo trẫm thực hiện cam kết với ai, cho nên trẫm mới để ngươi hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ này chính là tra ra chân tướng năm đó, còn có chính là tìm ra Như Ý!”
Giờ khắc này, Trác Lỗi rốt cuộc biết tại sao Thác Bạc Liệt có thể tỏ ra trấn định như vậy, không có chút hốt hoảng, cũng không có chút nóng ruột, cũng không ai biết sẽ có biến cố như vậy, cũng không biết Như Ý bây giờ ở đâu, cho nên Thác Bạc Liệt mới phải dùng cách này.
Nghĩ tới đây, Trác Lỗi tỏ ra có chút nhức đầu, nhưng cũng biết mình đã tiếp chỉ, nếu như đổi ý, chỉ sợ sẽ cướp đi mạng sống của Trác phủ.
“Thảo dân tuân chỉ!” Một tiếng tuân chỉ, nhưng giống như là bán đứng linh hồn mình vậy, trong lòng Trác Lỗi chịu đòn đả kích nghiêm trọng, tỏ ra đau đớn dị thường và nặng nề.
Thác Bạc Liệt phất tay, tỏ ý Trác Lỗi lui ra.
Trác Lỗi đã không còn gì khác để nói, tự nhiên xoay người rời đi, lúc chuẩn bị đi ra cửa lại bị Thác Bạc Liệt gọi lại.
“Trẫm tốt nhất nhắc nhở ngươi, Như Ý là phi của trẫm, thê tử của trẫm!” Thác Bạc Liệt nói lời này mang theo sự ngang ngược và mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng.
Mặc dù không quá rõ vì sao Thác Bạc Liệt nhấn mạnh như vậy, nhưng có một điểm, đó chính là Thác Bạc Liệt quan tâm Như Ý, sợ mất đi cô, Ý Nhi, ca nên chúc phúc muội sao? Trác Lỗi hỏi mình như vậy: “Cô ấy mất trí!” Nhưng Trác Lỗi quay đầu nói bốn chữ với Thác Bạc Liệt, cứ như vậy rời đi.
“Cô ấy mất trí, cô ấy mất trí…” Mấy chữ nặng nề đánh vào lòng Thác Bạc Liệt, khó trách cô không biết mình, bài xích mình, nhưng lại nghênh hợp mình, khi đó nhất định rất mâu thuẫn, nhớ tới lần đó ở chỗ Thái hậu, ánh mắt cô nhìn mình kia, mang theo trông đợi, cuối cùng là cho cô tuyệt vọng sao?
Nhưng cô không biết hắn lúc ấy mâu thuẫn biết bao, hắn đối với Hoàng hậu yêu sâu đậm bao nhiêu, nên mới dung túng cho Bình Tài Nhân trông giống Hoàng hậu như vậy, ôi! Thác Bạc Liệt chỉ ca thán ở trong lòng.
Thần thú mang theo Như Ý bay lên, loại tâm trạng này không biết nên dùng cái gì để hình dung, mặc dù từng ngồi máy bay, nhưng cũng kém hơn kiểu thuần thiên nhiên này, hơn nữa bay vào ban đêm, không nghĩ tới hai cánh nó vậy mà sẽ sáng lên.
“Thần thú, lấy tên gì cho ngươi đây? Ngươi uy vũ như vậy!” Như Ý suy nghĩ trong lòng, nhưng không biết cụ thể tên thế nào có thể nổi lên cá tính của nó.
“Bạch Dực như thế nào?” Như Ý suy cho cùng không phải văn nhân nhã sĩ, cho dù trí nhớ cổ đại đều có, nhưng bởi vì trộn chung với trí nhớ hiện đại, cho dù không hỗn loạn, nhưng cũng không có cách để cô ôn nhã như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cô của cổ đại chủ yếu học công phu.
Bạch Dực không phản đối gì, tính tình nó giống Như Ý của hiện đại, đều là quá yên tĩnh, có lẽ là bởi vì trí nhớ hiện đại của Như Ý khôi phục, cũng kích thích Bạch Dực lớn lên, Như Ý luôn cảm giác trên người Bạch Dực này còn cất giấu bí mật gì đó.
Rõ ràng là mùa đông giá rét, gió này theo lý thuyết cũng nên đông cứng, nhưng Như Ý lại cảm giác gió êm dịu bổ về, còn mang theo chút ôn nhu, giống như là một thiếu niên đang từ từ vuốt ve gò má mình.
“Bạch Dực, ngươi lạnh không?” Như Ý dĩ nhiên kỳ quái, đối với bất kỳ một sát thủ nào, mặc dù loại trực giác này không thể coi như điều kiện chắc chắn cho việc giết người của mình, nhưng thường thường sẽ mang đến hiệu quả không tưởng được cho sát thủ đặc công, hoặc là tăng thêm phán đoán để chuẩn bị.
Cho nên, trong lòng Như Ý cảm thấy Bạch Dực này khác với mọi người, gió này cũng vậy.
Tiếp đó coi như là Như Ý từ từ tiến vào nội tâm Bạch Dực, cô dường như có thể nghe được Bạch Dực ôn nhu tự nói với mình, không lạnh, gió này cũng là nó làm.
Như Ý biết nó đặc biệt, cũng không có hỏi tới vì sao nó không lạnh, vì sao gió này có thể trở nên ấm áp, hỏi tới cùng, thật ra là không thực tế.
“Ngươi biết ta đi đâu không?” Như Ý không nhịn được hỏi.
“Chủ tử là muốn tới chỗ Bạch Dực và chủ tử gặp mặt!” Bạch Dực quả nhiên là thông minh không thôi, cái gì cũng trốn không thoát khỏi phán đoán của nó.
Như Ý cũng không nói chuyện, suy nghĩ chỉ là từ từ trở lại quá khứ, giấc mộng kia, quang cảnh lúc mình mấy tuổi.
“Chủ tử, chuyện này còn có thể lừa gạt tới khi nào?” Một thanh âm kỳ quái xuất hiện trước mặt một người đàn bà, chỉ là mặt mũi thật của hai người dường như cũng không như con người, lộ ra quá mức quỷ dị.
Nhưng chính là thân phận hai người quỷ dị như vậy, lại hợp tác như vậy hơn mười năm, cái này dường như có chút không tưởng tượng nổi.
“Ta cũng biết, nhưng chỉ có thể đi một bước tính một bước, ban đầu hạ thủ lưu tình quá nhiều rồi!” Người đàn bà thở dài một tiếng, nhưng lại không biết thế nào cho phải.
“Vì sao ngươi vẫn không muốn lộ mặt nạ, để ta nhìn một chút!” Người đàn bà không biết làm sao, cái yêu cầu này rốt cuộc bà ta nhắc bao lâu rồi, nhưng đối phương vẫn cố chấp không cho mình nhìn, mà cái giọng nói kia bà ta nghe thấy cực kỳ quái dị, làm thế nào cũng cũng không biết thân phận của hắn.
Người đàn ông kia còn không thấy phiền nói: “Trước kia chủ tử phân phó thuộc hạ, không phải vạn bất đắc dĩ, vạn vạn không thể lấy mặt nạ xuống, hơn nữa bây giờ, chúng ta như vậy không phải cũng rất tốt sao, thuộc hạ cũng không có bất kỳ hành động lừa dối nào với chủ tử!”
Đối với cự tuyệt lần nữa của người đàn ông, người đàn bà có chút tức giận, có thể là bởi vì ẩn dưới khăn che mặt kia, bà ta cho là người đàn ông không chú ý tới.
“Vậy thuộc hạ cáo lui!” Nói xong bóng người như ảo ảnh dời đi nhanh chóng, lại không còn bóng người nữa.
“Đuổi theo đi!” Người đàn bà nói lời này, mang theo sự hung ác.
Ngay sau đó một bóng đen vút qua, nhưng có điều đang bay không bao xa, bóng đen kia rơi vào trước mặt người đàn bà, người đàn bà vui mừng, nhưng khi nhìn thấy ký hiệu trên cổ áo người nọ, bản mặt cứng nhắc: “Lui ra đi!”
“Chủ tử, đó không còn là một thân phận vô ảnh nữa, thời điểm nên biết sẽ biết!” Một nơi trống không, nhưng truyền tới tiếng nói của người đàn ông vừa rồi, rõ ràng không có ai, người đàn bà lại cảm giác ở bên tai mình, cái này được coi là thiên lý truyền âm thất truyền bao lâu sao.
Người đàn bà lắc đầu, cũng biết người này không giống bình thường, có thể kêu mình một tiếng chủ tử thì thôi, chỉ là đúng như hắn hỏi, cái nên biết không nên biết, biết càng ngày càng nhiều, không biết cũng biến thành càng ngày càng ít, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
“Thái hậu, người trở lại rồi, Hoàng thượng chờ người đã lâu!” Ngay lúc Thái hậu đi đi lại lại, giải sầu một chút, cảm giác tất cả đều già nua đi, nghe thấy cung nữ Từ Nhụy nói với mình, Thái hậu cũng tỏ ra không nóng không lạnh, không nhanh không chậm vào trong phòng.
CHƯƠNG 370: CÓ NGƯỜI KHÁC GÂY RA

Vừa nhìn thấy tư thế của hai mẫu thân con này, tất cả mọi người đều khôn ngoan hiểu ra, tất nhiên không cần ở lại, bước nhanh ra ngoài rồi đóng cửa.

“Mẫu hậu…” Không biết lấy được bao nhiêu can đảm, Thác Bạt Liệt vẫn gọi một tiếng, nhưng lại vẫn không dám nhìn thẳng vào Thái hậu.

Biểu cảm của Thái hậu quá mức bình thản, giống như đã đã đoán trước được Thác Bạt Liệt biết gì rồi.

“Không biết muộn như vậy Hoàng thượng đến tẩm cung của ai gia có chuyện gì, đêm dài sương dày, người là vua của một nước, vất vả quốc gia đại sự, nhất định phải chú ý đến thân thể của mình!” Mặc dù Thái hậu nói lời này bình tĩnh không một tia gợn sóng, thậm chí còn không hề có biểu cảm gì, nhưng Thác Bạt Liệt vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được dịu dàng ẩn sâu trong đó.

“Hài nhi, hài nhi nhận lỗi với mẫu hậu!” Vậy mà Thác Bạt Liệt quỳ gối xuống trước mặt Thái hậu.

Thái hậu không ngờ Thác Bạt Liệt sẽ có hành động như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ Thác Bạt Liệt tự thấy bản thân đã cứng cáp, bèn muốn chắp cánh bay đi một mình.

“Con…” Trong khoảnh khắc đó, vậy mà Thái hậu lại khóc, nước mắt dễ dàng ngập trong hốc mắt của bà, chảy xuống khuôn mặt bà, bà mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang theo đau buồn vô tận. Cũng là nghĩ đến trước kia bà lại có thể đồng ý vấn đề hoang đường như vậy với Hoàng thường khi đó, cũng chính là Thái thượng hoàng bây giờ, không ngờ chẳng những không được ca ngợi, lại còn bị con mình hiểu lầm nhiều năm như vậy, loại đau xót này ai có thể hiểu thấu.

Thác Bạt Liệt chờ Thái hậu từ từ ngăn lại nước mắt của mình, lẳng lặng đứng nhìn, thật ra hắn vẫn hiểu, hiểu lúc trước mình không hiểu chuyện, hiểu rõ thứ Thái hậu gánh trên lưng, hắn muốn biết rốt cuộc chân tướng năm đó là cái gì.

Thật ra Thái hậu vẫn đánh giá cao Thác Bạt Liệt, dù sao Thác Bạt Liệt sống sót trong hoàng cung cá lớn nuốt cá bé này, còn lạnh lùng ác độc hơn so với người bình thường, sao hắn có thể dễ dàng sám hối, cho dù chỉ là một chút.

“Con trai muốn biết giao hẹn năm đó của người và phụ hoàng!” Thác Bạt Liệt nói lời này vẫn vô cùng dịu dàng, giống như muốn biết chân tướng kia là để cho Thái hậu không phải đau lòng, không phải gánh vác nhiều như vậy.

Thái hậu sững sờ, lập tức lắc đầu: “Ta không thể nói!”

Dịu dàng trong mắt Thác Bạt Liệt lập tức biến thành băng sương: “Trẫm nói, nói chân tướng năm đó cho trẫm biết!”

Hắn vĩnh viễn khoác lên mình tấm da sói, không giống người thường, dù khoác lên mình tấm da sói nhưng có lòng dạ của dê cừu, mà chính là người khoác lên mình tấm da sói lại có lòng dạ của lang sói!

Thái hậu nhìn Thác Bạt Liệt bằng ánh mắt phức tạp, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, liếc một cái thôi cũng có thể khiến Thái hậu đông lạnh, cuối cung vẫn là bà quá mức ngây thơ, sao Thác Bạt Liệt lại dễ dàng cảm động chứ, nếu dễ dàng cảm động như vậy, năm đó cũng sẽ không đối xử tàn nhẫn với Trác lão tướng quân như thế.

Thái hậu ngồi xuống, kéo lấy Hoàng thượng, ai oán thở dài rồi bắt đầu kể lại chuyện năm đó.

“Hoàng thượng, chàng nói cái gì?” Thái hậu, cũng chính là Hoàng hậu năm đó không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt, đây là trượng phu của mình, đây là lời mà một người phu quân sẽ nói với thê tử của mình sao?

Thác Bạt Diệu – Hoàng thượng năm đó, phụ hoàng của Thác Bạt Liệt, hai tay nắm lấy bả vai Hoàng hậu, trên khuôn mặt tràn đầy đau buồn và bất đắc dĩ: “Trẫm cho nàng đoàn tụ với Vệ quốc công!” Lời này của Thác Bạt Diệu, một chữ lại một chữ, gian nan đến nhường nào, hắn ta cũng không có cách nào, đây là biện pháp duy nhất mà hắn ta có thể làm, hắn là vua của một nước, nào lại muốn thê tử đội nón xanh cho mình chứ, hơn nữa còn là chính mình đội lên cho nàng.

Cơ thể Hoàng hậu run lên, trọng tâm không ổn định, ngã về phía sau.

“Hân Nhi!” Thác Bạt Diệu đỡ lấy Hoàng hậu.

Hai mắt Hoàng hậu đẫm nước mắt, ánh mắt nhìn Thác Bạt Diệu tuyệt vọng hơn bao giờ hết: “Vì sao là thiếp, vì sao là thiếp, những người khác không được sao? Đúng, những người khác, không phải chàng vẫn còn phi tần sao?” Dường như Hoàng hậu chợt nhận ra, vô cùng mừng rỡ nói.

Thác Bạt Diệu thở dài, ánh mắt có chút oán hận: “Trừ phi, nàng cảm thấy Bạt Liệt sẽ gần như không leo lên được ngôi vị Hoàng thượng này!”

Hoàng hậu tuyệt vọng nhìn về phía Thác Bạt Diệu: “Vì sao việc này lại có liên quan đến hoàng vị của Bạt Liệt, chàng nói rõ ràng cho thần thiếp đi!”

Thật ra lúc này Hoàng hậu lại muốn châm chọc, nhưng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, đây đã là giới hạn lớn nhất của nàng rồi.

Cuối cùng Thác Bạt Diệu nói lý do rồi, lại có vẻ hơi mơ hồ, thần trí Hoàng hậu có chút lẫn lộn, nghe thấy lời của Thác Bạt Diệu, mang máng biết là Huyết Chú, còn có cái gì do tổ tiên để lại.

Thái hậu nói xong những lời này, dường như nước mắt kia đã khô cạn, mặc dù tất cả quá khứ khiến bà đau đớn, nhưng cũng không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ là cả người lại càng trở nên già nua.

Thác Bạt Liệt nghe xong toàn bộ chuyện xưa, cũng không nên nói là chuyện xưa mà là sự thật, lúc này mới ánh mát nhìn Thái Hậu mới dịu dàng hơn nhiều, nhưng cũng chỉ có một chút như vậy, sự dịu dàng của hắn đã bị hoàng cung này, giang sơn này mài mòn gần như không còn.

“Người khổ cực rồi!” Thác Bạt Liệt khẽ thì thầm, nhưng không hề dừng lại, sau đó hắn lại hỏi tiếp, đây chính là tính cách của hắn, vĩnh viễn sẽ không thật sự thương tiếc ai, cho dù là Thái hậu, nếu như nói người duy nhất có thể khiến hắn trở nên bình thường một chút thì cũng chỉ có Như Ý thôi.

“Chuyện Như Ý mất tích năm đó có phải là người làm không?” Thác Bạt Liệt nhìn thẳng vào Thái hậu, dường như là muốn nhìn ra manh mối gì, hắn thấy, Thái hậu có thể ngồi tại vị trí hiện giờ, cũng là nhờ sự khôn khéo và thủ đoạn của bà.

Thái hậu lại rất bình tĩnh, bình tĩnh tựa như biển lớn không hề có một gợn sóng.

“Đúng là ai gia có khiến cho nàng rời đi, nhưng những chuyện khác, chỉ sợ là có người khác gây ra!” Thái hậu không hề sợ hãi nói ra, hoàn toàn đều là lời nói thật.

Thác Bạt Liệt còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, Thái hậu cũng đã nói ra điều này, rốt cuộc sẽ là ai chứ?

“Sau này trẫm không muốn nghe thấy rằng có bất kỳ ai làm tổn thương đến Như Ý, bằng không cũng đừng trách trẫm không khách khí!” Mặc dù Thác Bạt Liệt nói không chỉ thẳng tên Thái hậu ra, nhưng dù là ai cũng có thể nghe ra ẩn ý trong đó.

Thác Bạt Liệt liếc nhìn Thái hậu, rất lâu sau, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được lên tiếng: “Mẫu hậu, bây giờ người vẫn còn cầu xin cho Vệ quốc công sao?” Cũng không biết ý đồ Thác Bạt Liệt nói lời này, phải chăng hắn vẫn đang thử thăm dò tính chân thật trong câu chuyện của Thái hậu.

Lần này Thái hậu lại nhìn rất thoáng, tràng hạt trong tay cũng xoay chuyển vững vàng, không hề có chút hoảng hốt nào.

“Ai gia vẫn hi vọng Hoàng thượng giữ ông ta lại, còn những việc khác, đều do Hoàng thượng làm chủ!” Thái hậu nói ra không hề lo lắng, cho dù là chút hi vọng kia, cũng lộ ra vẻ đúng mực, dường như chuyện này làm như vậy mới là tốt nhất.

Thác Bạt Liệt nhìn Thái hậu, rất lâu sau, hắn xoay người rời khỏi Băng Từ Cung.

Cả một buổi tối, những chuyện Thác Bạt Liệt trải qua giống như rất nhiều, nhưng lại cũng giống như rất ít, nhiều đến mức hắn không hiểu rõ ràng, nhưng lại ít đến mức dường như chỉ dây dưa đến một người.

Ngày mai, hắn có nên thỏa mãn ý muốn của Vệ quốc công không, để ông ta ở bên cạnh Trác lão tướng quân, thật ra đối với lòng trung thành của Trác gia, có lúc Thác Bạt Liệt lại có hơi nghi ngờ, loại mâu thuẫn này khiến hắn rất buồn phiền.

Được rồi, vẫn nên ngủ thôi, ngày mai sắp xếp tiếp, có lẽ quá mệt mỏi, Thác Bạt Liệt vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Khi Trác Lỗi quay về Trác phủ, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đến phòng của Như Ý, tất cả mọi chuyện giống như nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý.

Giờ phút này người hầu kia đang quỳ trên mặt đất, nhận lấy lửa giận của Trác Tuấn.

“Đến người mà ngươi cũng không trông coi được, Trác phủ chúng ta nuôi ngươi làm gì!” Đối với võ tướng như Trác Tuấn mà nói, có lẽ khả năng nhẫn nhịn vẫn chưa đủ, dường như tất cả đều là người hầu kia sai, bản thân thì không hề sai chút nào.

Khi người trong phòng nhìn thấy Trác Lỗi trở về, tất cả mọi người đều giật nảy mình, nhưng cũng biết không giấu diếm được việc này, rốt cuộc là ai to gan như vậy, thừa dịp không có người cướp mất Như Ý vẫn đang hôn mê.

“Đại ca, xin lỗi, đều là lỗi của đệ, khiến cho Như Ý cô nương bị người ta cướp đi rồi, mong đại ca thứ tội, đệ đã phái người ra ngoài tìm, huynh yên tâm, đệ nhất định tìm nàng trở về!” Dường như bây giờ Trác Tuấn cũng chỉ có thể nghĩ đến câu này, quả thật hắn không tìm được việc gì khác để đền bù lỗi lầm của mình.

Nói xong lời này, tất cả mọi người đều giương mắt thấp thỏm không yên đợi Trác Lỗi mắng, hoặc là đổi một cách khác, ít nhất cũng không phải là im lặng như hiện giờ.

Bọn họ sợ hãi, đây chính là im lặng trước khi giông tố kéo đến.

“Đại ca, muốn đánh muốn chửi, huynh nói một câu đi, huynh không nói lời nào thế này, chúng ta lại càng không biết phải làm sao, nếu như huynh khổ sở, đau buồn, huynh cũng không cần kìm nén!” Trong mắt bọn họ, nam tử hán đại trượng phu, hoặc là thoải mái cười to, phải nói năng hùng hùng hổ hổ, hoặc là đau đớn khóc rống lên, chưa từng có hành động đàn bà giống như những tên nhân sĩ tri thức.

Trác Lỗi cố tình tỏ ra như vậy để cho bọn họ sốt ruột, đây chính là trừng trị, thật ra chuyện đã xảy ra rồi, đánh chửi cũng không giải quyết được vấn đề.

“Các ngươi triệu hồi người đã phái đi về đây!” Trác Lỗi mỉm cười, giống như là muốn làm dịu bầu không khí một chút, nhưng dường như hắn cười một tiếng như vậy, chẳng những không làm cho bầu không khí dịu lại, ngược lại còn khiến cho bầu không khí càng trở nên kỳ lạ, mấy người đều càng căng thẳng hơn.

“Đại ca, chúng ta sẽ mau chóng tìm người trở về, huynh đừng sốt sắng, làm như vậy phải chăng là đã tuyệt vọng rồi!” Cuối cùng Trác Uy có chút không rõ, chẳng lẽ đại ca đau buồn quá mức, thần kinh xảy ra vấn đề, nếu đã vậy, hắn cũng vội vàng ra hiệu với Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ bên cạnh, để bọn họ gọi đại phu đến.

Vừa rồi Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ cũng có cùng suy nghĩ với Trác Uy, mau chóng ra ngoài muốn gọi đại phu.

“Quay lại!” Trác Lỗi nói lời này lại cố tình nghiêm mặt, điều này khiến người ở đây lại càng cảm thấy chuyện vốn không đơn giản như vậy.

Trác Lỗi quay đầu liếc hai người đứng tại cửa chính kia, đã bước một chân ra ngoài, cái chân còn lại cũng không biết có phải là vì tiếng gọi lại lạnh lùng của hắn hay không, mà lúc này không biết đi tiếp hay dừng lại : “Như Ý không sao, vì thế các đệ không cần phải lo lắng!’

Cuối cùng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kỳ quái, rõ ràng Trác Lỗi tiến cung gặp hoàng thượng, vì sao hắn biết.

Trác Lỗi cũng không muốn giải thích, bởi vì thật ra hắn cũng không biết tình huống cụ thể, hắn luôn cảm thấy Như Ý không giống với mọi người, phải biết năm đó mình giành được kỳ ngộ kia, rõ ràng nàng bị thứ gì đó tha đi, lại bình yên vô sự trở về, chỉ là sau lần trở về đó, nàng bắt đầu trở nên ít nói, hăn vẫn luôn cho rằng lần đó Như Ý gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa vô cùng quan trọng.

“Đại ca, đại ca…” Thấy Trác Lỗi chìm trong suy nghĩ, mấy người lại có chút lo lắng, lại không hiểu vì sao.

“Ừm! Không sao.” Trác Lỗi miễn cưỡng mỉm cười, lại có chút xấu hổ: “Gọi người trở về, ta cần dùng người!” Bây giờ hắn là người của Trác phủ, chắc chắn phải sắp xếp những người này, nhưng mà, loại gióng trống khua chiêng tìm kiếm thế này, ngược lại hắn có tính toán khác. Nghĩ đến điều này, Trác Lỗi lộ ra nụ cười thâm thúy khó lường.

“Vâng!” Mấy người đều đã thấy được mưu kế của Trác Lỗi, bây giờ hoàn toàn nghe theo sắp xếp của hắn, bon họ luôn cảm thấy chắc chắn trong này có manh mối lớn, nếu như mình đi làm, cũng không biết có bị lợi dụng không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom