Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-417
Chương 417: Đừng hoài nghi trẫm
“Hoàng Thượng nói hay lắm!” Như Ý vỗ tay, mặt mỉm cười, nhưng xảm xúc trên gương mặt cô lúc này thế nào cả hai người họ đều có thể nhìn ra, hiện tại, tâm trạng của Như Ý đang không tốt.
Thác Bạt Liệt thật không ngờ Như Ý tắm nhanh như vậy, đổi lại là phong cách làm việc của những người phụ nữ khác thì khi muốn sai sử các nàng ấy chuyện gì sợ là phải tốn không ít thời gian nhưng không ngờ Như Ý lại nhanh nhẹn như vậy, dường như hắn đã quên rằng, Như Ý không phải là một phụ nữ như bao người khác.
“Như Ý, anh của nàng, ta nghĩ hai anh em nàng bình thường ít khi được gặp nhau, nhưng tình cảm của hai người lại rất thân thiết, cho nên mới đặc biệt cho gọi riêng hắn về để báo cáo tình hình tiện thể cho hai người gặp mặt, ôn lại chuyện cũ.” Thác Bạt Liệt dường như không nhận ra sự khó chịu của Như Ý, vẫn cười nói bình thường với cô.
Hiện tại cũng không có người ngoài nên Như Ý cũng không cần cho Thác Bạt Liệt thể diện, cô trực tiếp tìm một chỗ để ngồi xuống ruồng thủng thẳng nói: “Hoàng Thượng ưu ái thần thiếp như vậy, thần thiếp sao gánh nổi, ai cũng biết con trai của thần thiếp là cốt nhục của đương kim Hoàng Thượng mà Hoàng Thượng còn chẳng thèm ngó ngàng gì đến thì thần thiếp là cái thá gì trong mắt Hoàng Thượng mà phải khiến Hoàng Thượng quan tâm như vậy!” Như Ý dùng tới toàn bộ những lời châm chọc, khiêu khich cũng không quản sắc mặt của Thác Bạt Liệt lúc này thế nào.
Thác Bạt Liệt tự biết những lời mình nói là sai nhưng hắn làm vậy cũng chỉ là vì cố ý uy hiếp Trác Lỗi mà thôi, thế nhưng chính vì những lời này của Như Ý, trong mắt hắn Trác Lỗi là người ngoài vậy mà nàng lại nói năng với hắn như vậy, hơn nữa hắn dù gì cũng là vua của một nước, mà lại để Trác Lỗi chê cười, nên trong lòng hắn rất không thoải mái, hai người tuy mang tiếng là huynh muội, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác giữa họ là tình cảm nam nữ chứ có chỗ nào giống huynh muội đâu.
“Như Ý, trẫm là Hoàng Thượng, hãy nhớ điều đó, bằng không đừng trách trẫm không nể tình, trong lúc nhất thời nói năng mồm mép như vậy, đến lúc phải chịu khổ, trẫm cũng không bảo vệ được nàng đâu!” Thác Bạt Liệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Như Ý vẫn làm ngơ.
Nhưng về phần Trác Lỗi thì hắn ta cũng không muốn đúng lúc này Như Ý lại gây ra chuyện, lại càng không muốn bởi vì tức giận, đấu võ mồm mà bị Thác Bạt Liệt trách phạt, cho nên mới giảng hòa: “Yên Nhi, sao muội có thể nói chuyện kiểu đó với Hoàng Thượng chứ, muội là hoàng hậu, phải có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, còn không nhanh tạ tội với Hoàng Thượng đi!” Trác Lỗi vừa nói vừa nháy mắt với Như Ý.
Như Ý biễu môi, mặc dù có chút không hài lòng, nhưng vẫn nghe lời mà nói với Thác Bạt Liệt: “Thần thiếp vời rồi có lời mạo phạm, xin Hoàng Thượng thứ tội!” Cúi người hành lễ, nhưng thật ra Như Ý không hề tức giận trong lòng, bởi hiện tại nàng biết rõ Thác Bạt Liệt chỉ muốn kích động anh mình, tuy những lời nói ra khiến lòng nàng khó chịu, nhưng một người có đầu óc bình tĩnh, lạnh lùng như Như Ý làm sao có thể để bụng chuyện đó, chủ yếu là vì muốn Thác Bạt Liệt tức giận mà thôi, nhưng hình như Trác Lỗi không hiểu rõ tình hình, còn cô cũng không tiện ngỗ nghịch làm trái ý hắn ta nên mới nói ra những lời biết lỗi như vậy.
“Đứng dậy di!” Thác Bạt Liệt tuy ngoài mặt thì tỏ vẻ đã tha thứ cho những lời lẽ lỗ mãng của Như Ý, nhưng tròng lòng lại càng thêm tức giận Trác Lỗi, cái nháy mắt vừa rồi của hắn ta lọt vào mắt Thác Bạt Liệt lài thành cái liếc mắt đưa tình, còn Như Ý thì lại hiển nhiên nghe lời Trác Lỗi như vậy, hai người có là huynh muộ đi chăng nữa thì lẽ ra quan hệ cũng không thể thân thiết như vậy được, huống hồ cả hai cũng không phải là huynh muội ruột thịt.
Như Ý ngồi cạnh Thác Bạt Liệt, thấy hai người không nói gì nên cô không khách khí nữa, dù sao mọi người đều là kẻ thông minh nên cô cố ý ăn nói hàm hồ: “Đúng rồi, Hoàng Thượng, vừ rồi người đã nói cái gì mà con cái? Cái gì mờ ám vậy?” Như Ý giả bộ không biết hỏi Thác Bạt Liệt.
Điều đó khiến cho bầu không khí vừa mới hạ nhiệt bỗng dưng trở nên khẩn trương.
Thác Bạt Liệt nhìn Như Ý, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn và lửa giận, tựa hồ đang chất vấn Như Ý vì sao lúc nào cũng đối nghịch với hắn.
Nhưng Như Ý làm như không nhìn thấy điều đó và hướng ánh mắt mong chờ câu trả lời qua lại giữa hai người.
Lần này là đến lượng Thác Bạt Liệt không biết làm gì, đành phải nhìn sang phía Trác Lỗi, ỷ bảo Trác Lỗi hãy giải thích.
Trác Lỗi là ai chứ, Thác Bạt Liệt có lẽ là vẫn chưa hiểu hết về năng lực của Như Ý, nếu hắn biết Như Ý là một người thông minh tuyệt đỉnh, thì không biết sẽ như thế nào đây, cho nên lúc này hắn mới nói với Như Ý: “Hồi bẩm hoàng hậu, là Hoàng Thượng bảo thảo dân tra rõ chuyện năm đó, nhưng vì đầu mối đã bị chặt đứt cho nên những người mà thảo dân phái đi đều đã trở về, vừa rồi Hoàng Thượng chất vấn thảo dân, có lẽ Hoàng Thượng cảm thấy công việc làm ăn buôn bán gần đây của thảo dân phất lên nên cho rằng thảo dân có ý tạo phản!” Trác Lỗi nói năng bình tĩnh, sắc mặt không chút biến động. .
truyện kiếm hiệp hay
Như Ý cũng tương tự, nghe xong, mặt cũng không biến sắt: “Ồ!” Như Ý ồ lên một tiếng như thể đặt dấm chấm hết cho câu chuyện nhưng mọi chuyện lại không phát triển theo chiều hướng đó, mà ngược lại Như Ý mỉm cười nói tiếp: “Hoàng Thượng, chỉ sợ là người đa nghi rồi, thần thiếp nhớ lúc trước đã từng nói với người rồi, Trác gia sẽ không tạo phản mà còn giúp người đánh bại Vệ Quốc Công, ngoại trừ Vệ Quốc Công người còn hoài nghi Trác gia muốn tạo phản, Hoàng Thượng, binh gia có câu đã dùng người thì không nghi ngờ mà đã nghi ngờ thì đừng dùng nữa, người như vậy chẳng phải là không tin tưởng tiên hoàng sao?” Như Ý nhìn chằm chằm ánh mắt của Thác Bạt Liệt, nói năng rõ ràng rành mạch nhưng vẫn đủ để hai người đàng ông đang ngồi đó không tìm được bất kỳ lời nào để phản bác.
Thác Bạt Liệt cau mày, hắn chỉ chú ý tới một điều, đó chính là tiên hoàng mà Như Ý nhắc đến, sao chuyện này lại liên quan đến tiên hoàng chứ.
“Trẫm muốn hỏi một chút, vì sao nàng lại nói trẫm không tin tiên hoàng, trẫm không muốn nàng tùy tiện chụp mũ ta!” Thác Bạt Liệt cảm thấy Như Ý rõ ràng đang thiên vị Trác phủ, hay nàng vẫn chưa nhìn rõ lòng dạ những người của Trác phủ, đặc biệt là bộ mặt thật của gã Trác Lỗi đang ngồi đây, cho nên mới tin tưởng như vậy, hãy đợi đấy, hắn sẽ nhanh chóng vạch trần bộ mặt thật của bọn họ.
Như Ý cười rồi thong thả nói: “Hoàng Thượng, chẳng lẽ người không biết, lúc trước tiên hoàng đã ban cho Trác lão tướng quân, cũng là cha của bổn cung đặc quyền và cả một kim bài miễn chết sao, như thế lẽ nào còn không đủ để thể tỏ rõ sự tin tưởng rằng Trác lão tướng quân sẽ không tạo phản ư!” Như Ý liếc mắt nhìnTrác Lỗi nhưng lại bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Trác Lỗi, cô lại cười ròi tiếp tục chất vấn Thác Bạt Liệt: “Hoàng Thượng, người nói xem, người làm vậy có phải là không tin tưởng tiên hoàng không…” Như Ý toát ra khí thế hùng hổ dọa người.
Thác Bạt Liệt không dám tin vào tai mình quay sang nhìn Trác Lỗi, thấy biểu cảm vừa giật mình vừa khác lạ của Trác Lỗi hắn liền suy đoán những gì Như Ý nói không có thật nên lập tức cười hỏi Trác Lỗi: “Trác Lỗi, trẫm hỏi ngươi, có chuyện này hay không?” Thác Bạt Liệt không tin, tên Trác Lỗi này có thể biến ra một tấm kim bài miễn chết, chỉ cần nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta cũng đủ biết rồi.
Nguyên nhân khiến Trác Lỗi kinh ngạc như vậy là bởi vì không hiểu sao Như Ý lại biết hắn có kim bài miễn chết, hắn còn nhớ rõ lúc đó, khi cha giao cho mình tấm kim bài đã nói sau này sẽ có ích, không ngờ phụ thân lại có thể nhìn xa trông rộng đến vậy.
“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương nói không sai, thảo dân đã được kế tục một tấp kim bài miễn chết, hiện đang nằm trong phủ của thảo dân!” Trác Lỗi tuyệt không lo lắng sẽ bị Hoàng Thượng biết, dù sao nếu Như Ý đã nói ra như vậy thì coi như Trác phủ đã danh chính ngôn thuận rồi, có tiếp tục giả vờ cũng không ít gì.
Như Ý rát hài lòng với sự hợp tác của Trác Lỗi, cô không ngờ hắn ta lại hiểu ý của cô, không cần biết tấm kiêm bài đó có thật hay không, nếu không có thì đến lúc cần vẫn có thể tạo ra một tấm! Nghĩ tới đây Như Ý lại thấy hài lòng cực kỳ.
Thác Bạt Liệt quan sát ánh mắt của Như Ý tựa hồ như đang trao đổi ẩn ý gì đó với Trác Lỗi, chẳng lẽ họ đang lừa gạt mình, nghĩ tới đây, Thác Bạt Liệt liền nói: “Nếu như vậy, thì hôm khác hãy mang đến cho trẫm xem thì trẫm mới biết được có phải là thật hay không!” Thác Bạt Liệt rất mong tới lúc đó sẽ được xem một vở kịch hay.
Đối với hành động ép sát từng bước từng bước như vậy của Thác Bạt Liệt, cô thật sự cảm thấy rất không thoải mái, muốn xem thì xem, lẽ nào cô sợ sao, chỉ cần chờ có cơ hội gặp ca ca rồi tự mình nói với huynh ấy mưu kế của cô là được.
Nhưng trông Trác Lỗi hình như không có chút lo lắng nào, hắn quỳ cuống rồi nói: “Thảo dân tuân chỉ, có điều thảo dân cũng muốn hỏi hỏi Hoàng Thượng, nếu như thảo dân mang nó đến, thì có thật là Hoàng Thượng sẽ không hoài nghi tiên hoàng, và cũng không nghi ngờ Trác gia chúng ta nữa không?” Trác Lỗi cũng không phải là người chịu phần thiệt về mình, đó là bản chất của một kẻ làm ăn buôn bán, ít nhất hắn ta cũng phải đòi lại được điều gì đó từ Thác Bạt Liệt!
Thác Bạt Liệt nhìn vào mắt Trác Lỗi và cảm thấy hơi lo trong lòng nhưng dù gì lời cũng đã nói ra khỏi miệng không thể nuốt lại được nên, đến lúc đó muốn làm gì thì cứ gán cho hắn ta một tội danh là được!”
“Những gì đã nói ra trẫm tự nhiên sẽ giữ lời thế nhưng đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt trẫm, nếu khiến ngươi phải chết rất thảm!” Lúc Thác Bạt Liệt nói những lời đó, ánh mắt của hắn ánh lên sự độc ác.
Mọi người không còn gì để tiếp tục thương thảo nên ai cũng nghĩ đến chuyện rời đi, Trác Lỗi đứng dậy, Như Ý muốn tiễn hắn, nhưng dường như Trác Lỗi cũng biết Như Ý muốn nói gì, nên ngắt lời cô: “Hoàng hậu, Như Ý, ta đi trước, người cứ yên tâm, tấm kim bài sẽ chứng minh sự trong sạch của Trác gia nên ta chắc chắn sẽ mang đến!” Trác Lỗi nói với Như Ý chắc như đinh đóng cột.
Như Ý gật đầu, rốt cuộc cô cũng hiểu.
Thác Bạt Liệt không quan tâm hai người họ đang bí mật trao đổi chuyện gì, hắn kéo tay Như Ý không muốn buông.
“Tại sao nàng lúc nào cũng giúp đỡ Trác Lỗi và đối đầu với trẫm?” Thác Bạt Liệt rốt cuộc cũng bộc phát ngay sau khi Trác Lỗi rời đi, hắn lôi kéo tay của Như Ý không muốn buông.
Như Ý cười, nhưng không dẫy dụa mà ngược lại còn kéo Thác Bạt Liệt lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó nói rõ từng từ từng chữ: “Hoàng Thượng, nếu thiếp lại hỏi người chuyện về đứa bé đó có thật không? Thì người định trả lời thế nào?” Biểu hiện của Như Ý rất bình tình, như mặt hồ không chút gợn sóng vậy.
Nhưng ánh mắt của Thác Bạt Liệt chớt lóe rồi lập tức quay đầu chỗ khác nói rằng: “Trẫm là vua của một nước, nàng đừng dùng giọng điệu đó để chất vấn trẫm!” Thác Bạt Liệt kỳ thực cũng không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào nên hắn hiển nhiên là hắn không thích và cũng không muốn trả lời.
Như Ý mỉm cười rồi nói, giọng điệu từ tốn, chậm rãi như hòn đá nhỏ ném vào lòng của Thác Bạt Liệt nhưng không khiến nó dậy sóng mà chỉ khẽ rung động chút thôi.
“Nếu như muốn hỏi thiếp nguyên nhân, thì người muốn thiếp đối xử như thế nào trước tiên phải xem người đối với thiếp ra làm sao đã!” Như Ý không muốn nhiều lời cũng không muốn hỏi mấy câu đại loại như người có yê thích không, hỏi nhiều quá, nói nhiều quá sẽ khiến hắn cảm thấy giả tạo, tình yêu chân thật phải là tâm ý tương thông.
Sắc mặt của Thác Bạt Liệt có chút khó coi, lúc này mới để ý thấy tay của hai người không biết tự lúc nào đã buông ra, tựa như không biết từ khi nào mà khoảng cách giữa hai người lại xa nhau như vậy, Thác Bạt Liệt nỗ lực lấy lại tâm trạng sau đó, từ phía sau thì thầm vào tai cô: “Nàng hiểu lòng trẫm thế nào mà, nên đừng hoài nghi trẫm, trẫm có làm tổn thương tất cả mọi người thì cũng sẽ không bao giờ tổn thương nàng!” Thác Bạt Liệt nói những lời này quả thật có chúng bi thương, hắn giờ đây như tên đã giương cung không thể không bắn.
Như Ý tựa hồ cũng có thể cảm nhận được sự bi thương trong lời nói của Thác Bạt Liệt rồi lại nhớ đến những chuyện xưa cũ giữa hai người, trái tim cô dần lắng lại.
“Hoàng Thượng, thần thiếp mệt rồi nên về trước!” Tuy tim cô đã dao động, thế nhưng cô vẫn chưa thể buông bỏ đề phòng, Thác Bạt Liệt chỉ nói là sẽ không làm tổn thương cô nhưng không có nghĩa là hắn đã yên tâm về Trác phủ.
Thác Bạt Liệt cũng biết hai người cần phải bình tĩnh lại nên hắn cũng cho Như Ý thời gian suy nghĩ kỹ càng, dù sao thì một Hoàng Thượng chung tình như hắn trong lịch sử không nhiều!
“Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, đêm nay trẫm không tới!” Thác Bạt Liệt không tới chỗ của Như Ý là vì hai lý do, thứ nhất nhất hắn nghĩ Như Ý cần ở một mình để yên tĩnh tự suy ngẫm, hai là nghĩ đế chuyện Bình tài nhân mắc bệnh, hắn không thể tỏ ra là mình quá bạc tình bạc nghĩa như vậy được, huống hồ là mình vừa mới mất đi cốt nhục.
Như Ý nghe Thác Bạt Liệt nói không đến thì ngoài mặt vẫn vui vẻ nhưng trong lòng lại khó chịu, con người đúng là loài động vật mâu thuẫn, mong muốn được Thác Bạt Liệt để ý nhưng lại không muốn tối nay hắn đến chỗ mình, bởi vì cô có chuyện gì muốn làm, cho nên…
“Hoàng Thượng nói hay lắm!” Như Ý vỗ tay, mặt mỉm cười, nhưng xảm xúc trên gương mặt cô lúc này thế nào cả hai người họ đều có thể nhìn ra, hiện tại, tâm trạng của Như Ý đang không tốt.
Thác Bạt Liệt thật không ngờ Như Ý tắm nhanh như vậy, đổi lại là phong cách làm việc của những người phụ nữ khác thì khi muốn sai sử các nàng ấy chuyện gì sợ là phải tốn không ít thời gian nhưng không ngờ Như Ý lại nhanh nhẹn như vậy, dường như hắn đã quên rằng, Như Ý không phải là một phụ nữ như bao người khác.
“Như Ý, anh của nàng, ta nghĩ hai anh em nàng bình thường ít khi được gặp nhau, nhưng tình cảm của hai người lại rất thân thiết, cho nên mới đặc biệt cho gọi riêng hắn về để báo cáo tình hình tiện thể cho hai người gặp mặt, ôn lại chuyện cũ.” Thác Bạt Liệt dường như không nhận ra sự khó chịu của Như Ý, vẫn cười nói bình thường với cô.
Hiện tại cũng không có người ngoài nên Như Ý cũng không cần cho Thác Bạt Liệt thể diện, cô trực tiếp tìm một chỗ để ngồi xuống ruồng thủng thẳng nói: “Hoàng Thượng ưu ái thần thiếp như vậy, thần thiếp sao gánh nổi, ai cũng biết con trai của thần thiếp là cốt nhục của đương kim Hoàng Thượng mà Hoàng Thượng còn chẳng thèm ngó ngàng gì đến thì thần thiếp là cái thá gì trong mắt Hoàng Thượng mà phải khiến Hoàng Thượng quan tâm như vậy!” Như Ý dùng tới toàn bộ những lời châm chọc, khiêu khich cũng không quản sắc mặt của Thác Bạt Liệt lúc này thế nào.
Thác Bạt Liệt tự biết những lời mình nói là sai nhưng hắn làm vậy cũng chỉ là vì cố ý uy hiếp Trác Lỗi mà thôi, thế nhưng chính vì những lời này của Như Ý, trong mắt hắn Trác Lỗi là người ngoài vậy mà nàng lại nói năng với hắn như vậy, hơn nữa hắn dù gì cũng là vua của một nước, mà lại để Trác Lỗi chê cười, nên trong lòng hắn rất không thoải mái, hai người tuy mang tiếng là huynh muội, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác giữa họ là tình cảm nam nữ chứ có chỗ nào giống huynh muội đâu.
“Như Ý, trẫm là Hoàng Thượng, hãy nhớ điều đó, bằng không đừng trách trẫm không nể tình, trong lúc nhất thời nói năng mồm mép như vậy, đến lúc phải chịu khổ, trẫm cũng không bảo vệ được nàng đâu!” Thác Bạt Liệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Như Ý vẫn làm ngơ.
Nhưng về phần Trác Lỗi thì hắn ta cũng không muốn đúng lúc này Như Ý lại gây ra chuyện, lại càng không muốn bởi vì tức giận, đấu võ mồm mà bị Thác Bạt Liệt trách phạt, cho nên mới giảng hòa: “Yên Nhi, sao muội có thể nói chuyện kiểu đó với Hoàng Thượng chứ, muội là hoàng hậu, phải có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, còn không nhanh tạ tội với Hoàng Thượng đi!” Trác Lỗi vừa nói vừa nháy mắt với Như Ý.
Như Ý biễu môi, mặc dù có chút không hài lòng, nhưng vẫn nghe lời mà nói với Thác Bạt Liệt: “Thần thiếp vời rồi có lời mạo phạm, xin Hoàng Thượng thứ tội!” Cúi người hành lễ, nhưng thật ra Như Ý không hề tức giận trong lòng, bởi hiện tại nàng biết rõ Thác Bạt Liệt chỉ muốn kích động anh mình, tuy những lời nói ra khiến lòng nàng khó chịu, nhưng một người có đầu óc bình tĩnh, lạnh lùng như Như Ý làm sao có thể để bụng chuyện đó, chủ yếu là vì muốn Thác Bạt Liệt tức giận mà thôi, nhưng hình như Trác Lỗi không hiểu rõ tình hình, còn cô cũng không tiện ngỗ nghịch làm trái ý hắn ta nên mới nói ra những lời biết lỗi như vậy.
“Đứng dậy di!” Thác Bạt Liệt tuy ngoài mặt thì tỏ vẻ đã tha thứ cho những lời lẽ lỗ mãng của Như Ý, nhưng tròng lòng lại càng thêm tức giận Trác Lỗi, cái nháy mắt vừa rồi của hắn ta lọt vào mắt Thác Bạt Liệt lài thành cái liếc mắt đưa tình, còn Như Ý thì lại hiển nhiên nghe lời Trác Lỗi như vậy, hai người có là huynh muộ đi chăng nữa thì lẽ ra quan hệ cũng không thể thân thiết như vậy được, huống hồ cả hai cũng không phải là huynh muội ruột thịt.
Như Ý ngồi cạnh Thác Bạt Liệt, thấy hai người không nói gì nên cô không khách khí nữa, dù sao mọi người đều là kẻ thông minh nên cô cố ý ăn nói hàm hồ: “Đúng rồi, Hoàng Thượng, vừ rồi người đã nói cái gì mà con cái? Cái gì mờ ám vậy?” Như Ý giả bộ không biết hỏi Thác Bạt Liệt.
Điều đó khiến cho bầu không khí vừa mới hạ nhiệt bỗng dưng trở nên khẩn trương.
Thác Bạt Liệt nhìn Như Ý, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn và lửa giận, tựa hồ đang chất vấn Như Ý vì sao lúc nào cũng đối nghịch với hắn.
Nhưng Như Ý làm như không nhìn thấy điều đó và hướng ánh mắt mong chờ câu trả lời qua lại giữa hai người.
Lần này là đến lượng Thác Bạt Liệt không biết làm gì, đành phải nhìn sang phía Trác Lỗi, ỷ bảo Trác Lỗi hãy giải thích.
Trác Lỗi là ai chứ, Thác Bạt Liệt có lẽ là vẫn chưa hiểu hết về năng lực của Như Ý, nếu hắn biết Như Ý là một người thông minh tuyệt đỉnh, thì không biết sẽ như thế nào đây, cho nên lúc này hắn mới nói với Như Ý: “Hồi bẩm hoàng hậu, là Hoàng Thượng bảo thảo dân tra rõ chuyện năm đó, nhưng vì đầu mối đã bị chặt đứt cho nên những người mà thảo dân phái đi đều đã trở về, vừa rồi Hoàng Thượng chất vấn thảo dân, có lẽ Hoàng Thượng cảm thấy công việc làm ăn buôn bán gần đây của thảo dân phất lên nên cho rằng thảo dân có ý tạo phản!” Trác Lỗi nói năng bình tĩnh, sắc mặt không chút biến động. .
truyện kiếm hiệp hay
Như Ý cũng tương tự, nghe xong, mặt cũng không biến sắt: “Ồ!” Như Ý ồ lên một tiếng như thể đặt dấm chấm hết cho câu chuyện nhưng mọi chuyện lại không phát triển theo chiều hướng đó, mà ngược lại Như Ý mỉm cười nói tiếp: “Hoàng Thượng, chỉ sợ là người đa nghi rồi, thần thiếp nhớ lúc trước đã từng nói với người rồi, Trác gia sẽ không tạo phản mà còn giúp người đánh bại Vệ Quốc Công, ngoại trừ Vệ Quốc Công người còn hoài nghi Trác gia muốn tạo phản, Hoàng Thượng, binh gia có câu đã dùng người thì không nghi ngờ mà đã nghi ngờ thì đừng dùng nữa, người như vậy chẳng phải là không tin tưởng tiên hoàng sao?” Như Ý nhìn chằm chằm ánh mắt của Thác Bạt Liệt, nói năng rõ ràng rành mạch nhưng vẫn đủ để hai người đàng ông đang ngồi đó không tìm được bất kỳ lời nào để phản bác.
Thác Bạt Liệt cau mày, hắn chỉ chú ý tới một điều, đó chính là tiên hoàng mà Như Ý nhắc đến, sao chuyện này lại liên quan đến tiên hoàng chứ.
“Trẫm muốn hỏi một chút, vì sao nàng lại nói trẫm không tin tiên hoàng, trẫm không muốn nàng tùy tiện chụp mũ ta!” Thác Bạt Liệt cảm thấy Như Ý rõ ràng đang thiên vị Trác phủ, hay nàng vẫn chưa nhìn rõ lòng dạ những người của Trác phủ, đặc biệt là bộ mặt thật của gã Trác Lỗi đang ngồi đây, cho nên mới tin tưởng như vậy, hãy đợi đấy, hắn sẽ nhanh chóng vạch trần bộ mặt thật của bọn họ.
Như Ý cười rồi thong thả nói: “Hoàng Thượng, chẳng lẽ người không biết, lúc trước tiên hoàng đã ban cho Trác lão tướng quân, cũng là cha của bổn cung đặc quyền và cả một kim bài miễn chết sao, như thế lẽ nào còn không đủ để thể tỏ rõ sự tin tưởng rằng Trác lão tướng quân sẽ không tạo phản ư!” Như Ý liếc mắt nhìnTrác Lỗi nhưng lại bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Trác Lỗi, cô lại cười ròi tiếp tục chất vấn Thác Bạt Liệt: “Hoàng Thượng, người nói xem, người làm vậy có phải là không tin tưởng tiên hoàng không…” Như Ý toát ra khí thế hùng hổ dọa người.
Thác Bạt Liệt không dám tin vào tai mình quay sang nhìn Trác Lỗi, thấy biểu cảm vừa giật mình vừa khác lạ của Trác Lỗi hắn liền suy đoán những gì Như Ý nói không có thật nên lập tức cười hỏi Trác Lỗi: “Trác Lỗi, trẫm hỏi ngươi, có chuyện này hay không?” Thác Bạt Liệt không tin, tên Trác Lỗi này có thể biến ra một tấm kim bài miễn chết, chỉ cần nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta cũng đủ biết rồi.
Nguyên nhân khiến Trác Lỗi kinh ngạc như vậy là bởi vì không hiểu sao Như Ý lại biết hắn có kim bài miễn chết, hắn còn nhớ rõ lúc đó, khi cha giao cho mình tấm kim bài đã nói sau này sẽ có ích, không ngờ phụ thân lại có thể nhìn xa trông rộng đến vậy.
“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương nói không sai, thảo dân đã được kế tục một tấp kim bài miễn chết, hiện đang nằm trong phủ của thảo dân!” Trác Lỗi tuyệt không lo lắng sẽ bị Hoàng Thượng biết, dù sao nếu Như Ý đã nói ra như vậy thì coi như Trác phủ đã danh chính ngôn thuận rồi, có tiếp tục giả vờ cũng không ít gì.
Như Ý rát hài lòng với sự hợp tác của Trác Lỗi, cô không ngờ hắn ta lại hiểu ý của cô, không cần biết tấm kiêm bài đó có thật hay không, nếu không có thì đến lúc cần vẫn có thể tạo ra một tấm! Nghĩ tới đây Như Ý lại thấy hài lòng cực kỳ.
Thác Bạt Liệt quan sát ánh mắt của Như Ý tựa hồ như đang trao đổi ẩn ý gì đó với Trác Lỗi, chẳng lẽ họ đang lừa gạt mình, nghĩ tới đây, Thác Bạt Liệt liền nói: “Nếu như vậy, thì hôm khác hãy mang đến cho trẫm xem thì trẫm mới biết được có phải là thật hay không!” Thác Bạt Liệt rất mong tới lúc đó sẽ được xem một vở kịch hay.
Đối với hành động ép sát từng bước từng bước như vậy của Thác Bạt Liệt, cô thật sự cảm thấy rất không thoải mái, muốn xem thì xem, lẽ nào cô sợ sao, chỉ cần chờ có cơ hội gặp ca ca rồi tự mình nói với huynh ấy mưu kế của cô là được.
Nhưng trông Trác Lỗi hình như không có chút lo lắng nào, hắn quỳ cuống rồi nói: “Thảo dân tuân chỉ, có điều thảo dân cũng muốn hỏi hỏi Hoàng Thượng, nếu như thảo dân mang nó đến, thì có thật là Hoàng Thượng sẽ không hoài nghi tiên hoàng, và cũng không nghi ngờ Trác gia chúng ta nữa không?” Trác Lỗi cũng không phải là người chịu phần thiệt về mình, đó là bản chất của một kẻ làm ăn buôn bán, ít nhất hắn ta cũng phải đòi lại được điều gì đó từ Thác Bạt Liệt!
Thác Bạt Liệt nhìn vào mắt Trác Lỗi và cảm thấy hơi lo trong lòng nhưng dù gì lời cũng đã nói ra khỏi miệng không thể nuốt lại được nên, đến lúc đó muốn làm gì thì cứ gán cho hắn ta một tội danh là được!”
“Những gì đã nói ra trẫm tự nhiên sẽ giữ lời thế nhưng đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt trẫm, nếu khiến ngươi phải chết rất thảm!” Lúc Thác Bạt Liệt nói những lời đó, ánh mắt của hắn ánh lên sự độc ác.
Mọi người không còn gì để tiếp tục thương thảo nên ai cũng nghĩ đến chuyện rời đi, Trác Lỗi đứng dậy, Như Ý muốn tiễn hắn, nhưng dường như Trác Lỗi cũng biết Như Ý muốn nói gì, nên ngắt lời cô: “Hoàng hậu, Như Ý, ta đi trước, người cứ yên tâm, tấm kim bài sẽ chứng minh sự trong sạch của Trác gia nên ta chắc chắn sẽ mang đến!” Trác Lỗi nói với Như Ý chắc như đinh đóng cột.
Như Ý gật đầu, rốt cuộc cô cũng hiểu.
Thác Bạt Liệt không quan tâm hai người họ đang bí mật trao đổi chuyện gì, hắn kéo tay Như Ý không muốn buông.
“Tại sao nàng lúc nào cũng giúp đỡ Trác Lỗi và đối đầu với trẫm?” Thác Bạt Liệt rốt cuộc cũng bộc phát ngay sau khi Trác Lỗi rời đi, hắn lôi kéo tay của Như Ý không muốn buông.
Như Ý cười, nhưng không dẫy dụa mà ngược lại còn kéo Thác Bạt Liệt lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó nói rõ từng từ từng chữ: “Hoàng Thượng, nếu thiếp lại hỏi người chuyện về đứa bé đó có thật không? Thì người định trả lời thế nào?” Biểu hiện của Như Ý rất bình tình, như mặt hồ không chút gợn sóng vậy.
Nhưng ánh mắt của Thác Bạt Liệt chớt lóe rồi lập tức quay đầu chỗ khác nói rằng: “Trẫm là vua của một nước, nàng đừng dùng giọng điệu đó để chất vấn trẫm!” Thác Bạt Liệt kỳ thực cũng không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào nên hắn hiển nhiên là hắn không thích và cũng không muốn trả lời.
Như Ý mỉm cười rồi nói, giọng điệu từ tốn, chậm rãi như hòn đá nhỏ ném vào lòng của Thác Bạt Liệt nhưng không khiến nó dậy sóng mà chỉ khẽ rung động chút thôi.
“Nếu như muốn hỏi thiếp nguyên nhân, thì người muốn thiếp đối xử như thế nào trước tiên phải xem người đối với thiếp ra làm sao đã!” Như Ý không muốn nhiều lời cũng không muốn hỏi mấy câu đại loại như người có yê thích không, hỏi nhiều quá, nói nhiều quá sẽ khiến hắn cảm thấy giả tạo, tình yêu chân thật phải là tâm ý tương thông.
Sắc mặt của Thác Bạt Liệt có chút khó coi, lúc này mới để ý thấy tay của hai người không biết tự lúc nào đã buông ra, tựa như không biết từ khi nào mà khoảng cách giữa hai người lại xa nhau như vậy, Thác Bạt Liệt nỗ lực lấy lại tâm trạng sau đó, từ phía sau thì thầm vào tai cô: “Nàng hiểu lòng trẫm thế nào mà, nên đừng hoài nghi trẫm, trẫm có làm tổn thương tất cả mọi người thì cũng sẽ không bao giờ tổn thương nàng!” Thác Bạt Liệt nói những lời này quả thật có chúng bi thương, hắn giờ đây như tên đã giương cung không thể không bắn.
Như Ý tựa hồ cũng có thể cảm nhận được sự bi thương trong lời nói của Thác Bạt Liệt rồi lại nhớ đến những chuyện xưa cũ giữa hai người, trái tim cô dần lắng lại.
“Hoàng Thượng, thần thiếp mệt rồi nên về trước!” Tuy tim cô đã dao động, thế nhưng cô vẫn chưa thể buông bỏ đề phòng, Thác Bạt Liệt chỉ nói là sẽ không làm tổn thương cô nhưng không có nghĩa là hắn đã yên tâm về Trác phủ.
Thác Bạt Liệt cũng biết hai người cần phải bình tĩnh lại nên hắn cũng cho Như Ý thời gian suy nghĩ kỹ càng, dù sao thì một Hoàng Thượng chung tình như hắn trong lịch sử không nhiều!
“Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, đêm nay trẫm không tới!” Thác Bạt Liệt không tới chỗ của Như Ý là vì hai lý do, thứ nhất nhất hắn nghĩ Như Ý cần ở một mình để yên tĩnh tự suy ngẫm, hai là nghĩ đế chuyện Bình tài nhân mắc bệnh, hắn không thể tỏ ra là mình quá bạc tình bạc nghĩa như vậy được, huống hồ là mình vừa mới mất đi cốt nhục.
Như Ý nghe Thác Bạt Liệt nói không đến thì ngoài mặt vẫn vui vẻ nhưng trong lòng lại khó chịu, con người đúng là loài động vật mâu thuẫn, mong muốn được Thác Bạt Liệt để ý nhưng lại không muốn tối nay hắn đến chỗ mình, bởi vì cô có chuyện gì muốn làm, cho nên…
Bình luận facebook