Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-433
Chương 433: Đã bại lộ rồi
Trác Lỗi cau mày: “Lúc đầu có bám theo ta, nhưng khi bị phát hiện ta đã đi đường vòng, nhưng nhìn thấy hắn ta đi về hướng này, ta đã vội vàng đuổi theo, nhưng theo đến đây thì lại không thấy bóng ảnh đâu cả!” Trác Lỗi trước giờ vẫn luôn rất cẩn thận, hắn ta cũng nói điều đó trong khi xác nhận phán đoán của mình.
Tuy người thần bí rất rõ công phu của Trác Lỗi, nhưng vẫn còn một điểm mà ông ta rất lo, bởi vì công phu của Vệ quốc công rốt cuộc đã đạt đến cấp độ nào, ông ta thực chất cũng không rõ, ông ta chỉ biết ông ta, Thái Thượng Hoàng, Vệ quốc công và cả Trác Lão Tướng quân chính là những cao thủ ở Minh Quốc này, rất hiếm khi có đối thủ, nhưng bởi vì bình thường không có đấu qua nên ai lợi hại hơn căn bản là không biết. Lời của Trác Lỗi đáng tin nhưng chính vì sự nguy hiểm mà ngay cả bản thân mình cũng không ý thức ra được mới cần phải lo lắng!
Nhìn thần sắc của người bí ẩn, Trác Lỗi vốn vẫn rất tự tin vì nghĩ rằng không bị ai phát hiện, nhưng đáy lòng hắn lúc này lại rất căng thẳng: “Có gì dị thường sao?” Trác Lỗi cẩn thận hỏi, hắn ta không muốn vì sự xuất hiện của mình tại đây mà dẫn đến những rắc rối thậm chí là tai nạn đâu, vậy thì hắn có tội rồi.
Người bí ẩn lắc đầu, sau đó chỉ thở dài một hơi: “Lần sau đừng dễ dàng mạo hiểm như vậy nữa, mấy hôm nay ta đang đợi Như Ý ra ngoài nên ngàn vạn lần không thể để xảy ra chút sai sót nào được, nếu như chỉ là một người Thái thượng hoàng thì ta nghĩ ta còn có thể qua được, nhưng bây giờ phụ thân ngươi cũng ở đây, ta đã hứa với muội muội của ngươi sẽ bảo vệ người này thật tốt, cho nên…” Người bí ẩn quay đầu nhìn Thái thượng hoàng một cái, trong ánh mắt có mang theo sự ưu thương khó mà che giấu.
Trác Lỗi còn chưa kịp chú ý đến thì phụ thân của mình lại bắt đầu gào thóc rồi, dường như còn kèm theo động tác gãi nữa.
“Chuyện gì vậy?” Nghe thấy thanh âm đó, nhìn thấy cái động tác đó, làm gì còn giống với hành vi của một con người nữa chứ, rõ ràng chính là động vật, điều này khiến cho Trác Lỗi từ khó hiểu trở nên hoảng sợ, sao lại như vậy?
“Đây chính là câu thần chú, đây chính là uy lực của câu thần chú, không biết, không biết…” Người thần bí nhìn khuôn mặt càng lúc càng khô héo tàn lụi của Thái thượng hoàng, lúc này sắc mặt ông ta liền trở nên tuyệt vọng, thậm chí là khóc ra thành tiếng và ngồi uỵch xuống đất.
Nhìn tình hình đột ngột này, Trác Lỗi bị sững sờ tại chỗ, còn cha của mình, cái ánh mắt đó thay đổi rất nhanh, lúc thì rõ ràng, lúc thì lại đục ngầu, điều này khiến cho trái tim hắn bất chợt run lên.
“Hú hú hú…” Đột nhiên, thần thú kêu lên một tiếng rồi ôm lấy chân của Trác Lỗi, ánh mắt rất kỳ lạ!
“Thần thú, sao vậy?” Nhìn thần sắc kỳ lạ mà thần thú nhìn mình, hắn ta luôn cảm thấy thần thú giống như là đang muốn nhắc nhở mình điều gì vậy, bản thân thần thú cảnh giác hơn hắn rất nhiều.
Thần thú cũng biết Trác Lỗi không thể nào hiểu được ý của mình, không thể nào hiểu được lời của mình, nên nó chỉ có thể đi vòng vòng xung quanh cánh cửa đó, để nhắc cho Trác Lỗi biết nên ngoài có người phát hiện chỗ này rồi.
Trác Lỗi cũng là người thông minh, nhìn thấy thần thú đi vòng vòng ở cửa, lại cộng thêm Như Ý có nói qua về sự nhạy cảm của thần thú, lúc này hắn ta mới ý thức ra có thể mình đã dẫn người đến đây rồi.
“Chuyện gì vậy?” Người bí ẩn sau khi bình ổn thần sắc của mình, ông ta nhìn hành động của thần thú mà khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Trác Lỗi chợt thay đổi, cả người có chút lúng túng, nói ra thì đúng là rắc rối do mình gây ra rồi: “Xin lỗi, là lỗi của ta, có thể người vừa nãy đã được ta dẫn đến đây rồi, chỗ này nhất định phải bảo vệ, dù thế nào đi nữa cũng phải kiên trì đến khi Như Ý ra ngoài!” Trác Lỗi kiên định nói.
Người bí ẩn cau mày, sau một lúc trầm tư, ông ta mới nói: “Hay là như vậy đi, ta ra ngoài dụ người đó rời khỏi, tốt nhất là có thể làm ra chút động tĩnh nào đó, sau đó chờ thời cơ quay lại, còn ngươi thì tốt nhất nhân cơ hội này rời khỏi đây đi, để đợi xem ngày mai Như Ý có ra hay chưa, nếu không thì chỉ e ta phải đi tìm con bé rồi!” Người bí ẩn suy nghĩ, bây giờ chỉ còn cách này thôi.
Vệ quốc công lúc này đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá không nhúc nhích này, bây giờ ông ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được, chưa nói đến là bên trong đây rốt cuộc là có ai, mà đây còn là Hoàng cung, bây giờ bản thân ông ta không thể danh chính ngôn thuận đi vào được, nhưng mà Thái hậu có thể, cho nên ông ta chỉ có thể đợi ở bên ngoài, tuy có hơi giống há miệng chờ sung, nhưng kiểu gì cũng sẽ tra ra được chút manh mối gì đó thôi.
Nghe người bí ẩn nói như vậy, Trác Lỗi phân tích một chút, hình như đúng là chỉ còn cách này mà thôi.
Nhưng bọn họ đã quên mất con thần thú nhỏ này rồi, vào lúc người bí ẩn định rời khỏi thì thần thú lại ôm lấy chân người bí ẩn, sau đó chặn ở ngay trước mặt ông ta.
“Cái này…” Người bí ẩn có chút khó hiểu nhìn Trác Lỗi một cái, không biết đây là chuyện gì nữa.
Trác Lỗi nhìn hành vi của thần thú: “Bạch Dực, ngươi nói để cho ngươi ra trước sao?” Trác Lỗi nhìn chằm chằm vào thần thú, cũng không biết thần thú có hiểu được lời của mình hay không.
Thần thú hất hất đuôi, chắc là do Trác Lỗi nói đúng rồi.
Nhưng người bí ẩn hiển nhiên không tán thành cho lắm: “Không được, như vậy quá nguy hiểm, đối phương vốn đến để tìm thần thú, bây giờ nó làm như vậy không phải là tự dâng mình tới cửa sao?”
Trác Lỗi thật ra cũng biết điều đó, nhưng mà tình hình bây giờ rất đặc biệt, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là như vậy đi, thần thú ra ngoài, thúc cũng đi theo nó để phối hợp, sau đó để thần thú theo ta về Trác Phủ, còn thúc thì tạo động tĩnh lớn, như vậy thì Vệ quốc công chắc chắn sẽ rời khỏi, rồi thúc mới quay lại sau? Thúc thấy sao?”
“Nếu như thần thú ra ngoài vậy thì Vệ quốc công chắc chắn sẽ đi theo thần thú, lúc đó chỉ e Hoàng thượng phát hiện rồi cũng đi bắt thần thú theo, lúc đó ngươi có chắc là mình ứng phó được không?” Hai người vì chuyện này mà có chút bất đồng.
Nhưng thần thú lúc này trông rất vội vàng, giống như là bảo hai người mau mau ra quyết định vậy.
“Với tốc độ của thần thú thì bọn họ không thể nào theo được đâu, hay là cứ để thần thú trực tiếp ra ngoài đi!” Trác Lỗi ngẫm nghĩ, vẫn là cảm thấy sự sắp xếp này thoả đáng nhất.
Người bí ẩn cuối cùng cũng tán đồng quyết định của Trác Lỗi.
Vệ quốc công ở bên ngoài phải tránh né những người thỉnh thoảng đi tuần tra, hơn nữa còn phải giờ giờ phút phút chú ý đến những người có thể xuất hiện ở đây, ông ta thực sự đã đợi đến nóng lòng rồi, bây giờ đợi đã lâu nhưng lại không có ai ra, ông ta đang định đi tìm Thái hậu trực tiếp đến đây.
Ngay lúc ông ta đang đấu tranh tư tưởng thì cánh cửa đá đột nhiên mở ra, vào ngay lúc mà ông ta chưa hề có chút tâm lý chuẩn bị.
Sau đó, ông ta còn phải nghi ngờ có phải mình đã hoa mắt rồi hay không, bởi vì có một thứ màu trắng lướt qua mắt ông ta, rồi lại ngay lúc ông ta chưa kịp phản ứng lại thì thứ màu trắng đó đã vút đi rồi, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên ông ta chỉ có thể dùng từ vút để hình dung thôi.
Nhưng ông ta lại như thể hoàn toàn quên mất đi bên trong nơi này còn có người nữa rồi, hai chữ thần thú xuyên vào đầu ông ta khiến ông ta nhanh chóng đuổi theo.
“Không được chạy, thần thú!” Vệ quốc công kích động phi thân, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo thứ mình muốn.
“Chủ nhân, xuất hiện vật thần bí!” Bởi vì lông của Bạch Dực có chút phát sáng, thật ra là do nó cố ý để lộ ra đó, cho nên mới bị phát hiện, tên hắc y nhân này thấy vậy thì lập tức đi báo cho Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt vừa nghe thấy, nhìn thuộc hạ của mình sốt sắng như vậy thì cũng biết chắc chắn thứ đó rất đặc biệt rồi, thế là hắn ta phi thân một cái ra khỏi Ngự thư phòng.
Thác Bạt Liệt nhìn thấy thứ dị thường đang bay rất nhanh kia, còn có đôi cánh đó nữa, chắc chắn chính là thần thú rồi, trong lòng hắn cũng vô cùng kích động, sau đó đưa tay lên, ý bảo đám thủ hạ đi theo cùng.
“Chủ nhân, đằng sau đó hình như còn có một người!” Hắc y nhân nói với Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt gật đầu, sau đó căn dặn: “Ngăn kẻ đó lại, còn về con thần thú đó cứ để ta đi!” Thác Bạt Liệt lại muốn xem thử con thần thú đó rốt cuộc như thế nào.
Đến khi Vệ quốc công phát hiện mình bị đuổi theo, ông ta vừa muốn ứng phó với đám người đuổi theo, nhưng lại nhìn thấy thân ảnh màu vang đang từ từ tiến sát thần thú ở kia.
“Những người đột nhập vào Hoàng cung phải chết!” Hắc y nhân nói xong thì toàn lực xông lên.
Vệ quốc công hoàn toàn bị bao vây cho nên ông ta không còn cách nào bám theo thần thú nữa, trong lòng lúc này rất phẫn nộ.
Thác Bạt Liệt nở một nụ cười mỉa mai, nhìn thấy thần thú đang càng lúc càng gần, trong lòng hắn càng lúc càng vui, thiên hạ này là của hắn, cho nên tất cả các thần vật cũng phải thuộc về hắn.
Nhưng, thần thú chung quy vẫn là thần thú, nó tinh nghịch bật lên một cái, vào lúc Thác Bạt Liệt tưởng mình sắp có được thần thú một cách dễ như chơi thì thần thú chợt tăng tốc lên, kéo dài khoảng cách với Thác Bạt Liệt cả một đoạn dài.
Thác Bạt Liệt cau mày, lúc này hắn mới ý thức ra mình đã coi thường thần thú rồi, nhưng sau đó hắn ta lại nở một nụ cười, đây mới đúng là bản lĩnh mà thần thú có chứ.
Thế là hắn ta cũng tăng tốc theo, đối với hắn thì nhất định phải có được con thần thú này, nhưng có những lúc sự kiêu ngạo không thể đem đến kết quả như trong dự liệu của hắn, giống như là bây giờ Thác Bạt Liệt đã bị thần thú kéo xa một khoảng cách rất dài rồi.
Người bí ẩn không ngờ sự việc lại thuận lợi đến như vậy, phải nói là con thần thú này quá đỗi thông minh rồi, so với tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn nhiều, nó phát huy sở trường của mình để câu dẫn sự chú ý của kẻ địch, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều bị đổ dồn vào nó.
Người bí ẩn đã tận dụng cơ hội này để đi tìm Như Ý ở Ngự thư phòng, theo như sự phân tích của hắn, Như Ý kể từ khi bước chân vào Ngự thư phòng thì chưa từng ra ngoài qua, vậy thì hoặc là ở trong mật thất của Ngự thư phòng, hoặc là ở đại sảnh, nhưng nghe Trác Lỗi nói thì chắc chắn là không có ở bên ngoài Ngự thư phòng này.
Xem ra hắn ta cần phải đi xem thử một lần nữa, sau đó nói cho Như Ý nghe về tình hình ở đây, để cô ấy mau mau, tình thế càng lúc càng căng thẳng rồi.
Lúc bước vào Ngự thư phòng, có lẽ là do lúc nãy đa số người đã bị thần thú dụ ra ngoài rồi nên trong đây trống trải hơn rất nhiều, người thần bí gần như là không cảm nhận được khí tức của con người, hắn ta tìm kiếm xung quanh thì tìm thấy lối vào.
Tâm trạng Như Ý lúc này cũng không phải là tốt, cô nằm trong mật thất, tuy thời tiết đã sắp đến mùa hè rồi, nhưng cô vẫn không cảm thấy được chút ấm nóng nào cả.
“Là ai?” Như Ý không cho rằng đó là Thác Bạt Liệt, bởi vì nếu là Thác Bạt Liệt bước vào đây thì nhất định tiếng bước chân rất là lớn, không có cẩn thận như vậy.
Người bí ẩn thản nhiên cười một tiếng, nhìn Như Ý lúc nào cũng cảnh giác lanh lẹ như vậy, không biết là có nên tán dương không nữa: “Ngươi lúc nào cũng cảnh giác như vậy sao? Thật ra ta luôn rất tò mò, rốt cuộc là điều gì lại khiến cho ngươi cảnh giác như vậy, sợ hãi như vậy, không có cảm giác an toàn như vậy!” Người bí ẩn đột nhiên có cảm giác, thân phận của Như Ý không đơn giản như chỉ là thân phận con gái của Trác lão tướng quân đâu.
Thế nhưng, nhìn thấy người bí ẩn, sắc mặt Như Ý liền dịu lại, xem ra là cô cũng rất có tín nhiệm với người bí ẩn này: “Sao thúc lại đến đây, có phải là xảy ra chuyện rồi không?” Như Ý đương nhiên sẽ không nghĩ là do người bí ẩn nhớ đến mình đâu, ông ta đã đến thì chắc chắn là gặp chuyện gì đó rồi.
Người bí ẩn gật đầu, sau đó nói cho cô nghe về tình hình ở bên đó: “Nhìn cha ngươi và Thái thượng hoàng càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, ngay cả thần thú cũng rất không an phận, ta muốn hỏi cô là rốt cuộc cần bao lâu, thời gian của chúng ta không nhiều nữa, hơn nữa bây giờ nơi đó cũng đã bị bại lộ rồi, ta cũng không biết là còn có thể kiên trì bao lâu nữa!” Thần sắc người bí ẩn rất nghiêm trọng, và cũng rất lo lắng.
Như Ý cũng không ngờ rằng tình hình lại nghiêm trọng như vậy, nhưng mà cũng may là ngày hôm qua cô đã xem xong rồi, cho nên cũng không lo lắng lắm: “Được, ngày mai ta sẽ ra ngoài, cho nên không cần lo lắng, nhưng có thể là tới lúc đó sẽ có vài chuyện khiến cho mọi người bất ngờ nữa, nhưng thúc phải tin ta, ta sẽ không hại các người!” Như Ý trịnh trọng nói với người bí ẩn, muốn ông ta phải luôn tin mình.
Trác Lỗi cau mày: “Lúc đầu có bám theo ta, nhưng khi bị phát hiện ta đã đi đường vòng, nhưng nhìn thấy hắn ta đi về hướng này, ta đã vội vàng đuổi theo, nhưng theo đến đây thì lại không thấy bóng ảnh đâu cả!” Trác Lỗi trước giờ vẫn luôn rất cẩn thận, hắn ta cũng nói điều đó trong khi xác nhận phán đoán của mình.
Tuy người thần bí rất rõ công phu của Trác Lỗi, nhưng vẫn còn một điểm mà ông ta rất lo, bởi vì công phu của Vệ quốc công rốt cuộc đã đạt đến cấp độ nào, ông ta thực chất cũng không rõ, ông ta chỉ biết ông ta, Thái Thượng Hoàng, Vệ quốc công và cả Trác Lão Tướng quân chính là những cao thủ ở Minh Quốc này, rất hiếm khi có đối thủ, nhưng bởi vì bình thường không có đấu qua nên ai lợi hại hơn căn bản là không biết. Lời của Trác Lỗi đáng tin nhưng chính vì sự nguy hiểm mà ngay cả bản thân mình cũng không ý thức ra được mới cần phải lo lắng!
Nhìn thần sắc của người bí ẩn, Trác Lỗi vốn vẫn rất tự tin vì nghĩ rằng không bị ai phát hiện, nhưng đáy lòng hắn lúc này lại rất căng thẳng: “Có gì dị thường sao?” Trác Lỗi cẩn thận hỏi, hắn ta không muốn vì sự xuất hiện của mình tại đây mà dẫn đến những rắc rối thậm chí là tai nạn đâu, vậy thì hắn có tội rồi.
Người bí ẩn lắc đầu, sau đó chỉ thở dài một hơi: “Lần sau đừng dễ dàng mạo hiểm như vậy nữa, mấy hôm nay ta đang đợi Như Ý ra ngoài nên ngàn vạn lần không thể để xảy ra chút sai sót nào được, nếu như chỉ là một người Thái thượng hoàng thì ta nghĩ ta còn có thể qua được, nhưng bây giờ phụ thân ngươi cũng ở đây, ta đã hứa với muội muội của ngươi sẽ bảo vệ người này thật tốt, cho nên…” Người bí ẩn quay đầu nhìn Thái thượng hoàng một cái, trong ánh mắt có mang theo sự ưu thương khó mà che giấu.
Trác Lỗi còn chưa kịp chú ý đến thì phụ thân của mình lại bắt đầu gào thóc rồi, dường như còn kèm theo động tác gãi nữa.
“Chuyện gì vậy?” Nghe thấy thanh âm đó, nhìn thấy cái động tác đó, làm gì còn giống với hành vi của một con người nữa chứ, rõ ràng chính là động vật, điều này khiến cho Trác Lỗi từ khó hiểu trở nên hoảng sợ, sao lại như vậy?
“Đây chính là câu thần chú, đây chính là uy lực của câu thần chú, không biết, không biết…” Người thần bí nhìn khuôn mặt càng lúc càng khô héo tàn lụi của Thái thượng hoàng, lúc này sắc mặt ông ta liền trở nên tuyệt vọng, thậm chí là khóc ra thành tiếng và ngồi uỵch xuống đất.
Nhìn tình hình đột ngột này, Trác Lỗi bị sững sờ tại chỗ, còn cha của mình, cái ánh mắt đó thay đổi rất nhanh, lúc thì rõ ràng, lúc thì lại đục ngầu, điều này khiến cho trái tim hắn bất chợt run lên.
“Hú hú hú…” Đột nhiên, thần thú kêu lên một tiếng rồi ôm lấy chân của Trác Lỗi, ánh mắt rất kỳ lạ!
“Thần thú, sao vậy?” Nhìn thần sắc kỳ lạ mà thần thú nhìn mình, hắn ta luôn cảm thấy thần thú giống như là đang muốn nhắc nhở mình điều gì vậy, bản thân thần thú cảnh giác hơn hắn rất nhiều.
Thần thú cũng biết Trác Lỗi không thể nào hiểu được ý của mình, không thể nào hiểu được lời của mình, nên nó chỉ có thể đi vòng vòng xung quanh cánh cửa đó, để nhắc cho Trác Lỗi biết nên ngoài có người phát hiện chỗ này rồi.
Trác Lỗi cũng là người thông minh, nhìn thấy thần thú đi vòng vòng ở cửa, lại cộng thêm Như Ý có nói qua về sự nhạy cảm của thần thú, lúc này hắn ta mới ý thức ra có thể mình đã dẫn người đến đây rồi.
“Chuyện gì vậy?” Người bí ẩn sau khi bình ổn thần sắc của mình, ông ta nhìn hành động của thần thú mà khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Trác Lỗi chợt thay đổi, cả người có chút lúng túng, nói ra thì đúng là rắc rối do mình gây ra rồi: “Xin lỗi, là lỗi của ta, có thể người vừa nãy đã được ta dẫn đến đây rồi, chỗ này nhất định phải bảo vệ, dù thế nào đi nữa cũng phải kiên trì đến khi Như Ý ra ngoài!” Trác Lỗi kiên định nói.
Người bí ẩn cau mày, sau một lúc trầm tư, ông ta mới nói: “Hay là như vậy đi, ta ra ngoài dụ người đó rời khỏi, tốt nhất là có thể làm ra chút động tĩnh nào đó, sau đó chờ thời cơ quay lại, còn ngươi thì tốt nhất nhân cơ hội này rời khỏi đây đi, để đợi xem ngày mai Như Ý có ra hay chưa, nếu không thì chỉ e ta phải đi tìm con bé rồi!” Người bí ẩn suy nghĩ, bây giờ chỉ còn cách này thôi.
Vệ quốc công lúc này đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá không nhúc nhích này, bây giờ ông ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được, chưa nói đến là bên trong đây rốt cuộc là có ai, mà đây còn là Hoàng cung, bây giờ bản thân ông ta không thể danh chính ngôn thuận đi vào được, nhưng mà Thái hậu có thể, cho nên ông ta chỉ có thể đợi ở bên ngoài, tuy có hơi giống há miệng chờ sung, nhưng kiểu gì cũng sẽ tra ra được chút manh mối gì đó thôi.
Nghe người bí ẩn nói như vậy, Trác Lỗi phân tích một chút, hình như đúng là chỉ còn cách này mà thôi.
Nhưng bọn họ đã quên mất con thần thú nhỏ này rồi, vào lúc người bí ẩn định rời khỏi thì thần thú lại ôm lấy chân người bí ẩn, sau đó chặn ở ngay trước mặt ông ta.
“Cái này…” Người bí ẩn có chút khó hiểu nhìn Trác Lỗi một cái, không biết đây là chuyện gì nữa.
Trác Lỗi nhìn hành vi của thần thú: “Bạch Dực, ngươi nói để cho ngươi ra trước sao?” Trác Lỗi nhìn chằm chằm vào thần thú, cũng không biết thần thú có hiểu được lời của mình hay không.
Thần thú hất hất đuôi, chắc là do Trác Lỗi nói đúng rồi.
Nhưng người bí ẩn hiển nhiên không tán thành cho lắm: “Không được, như vậy quá nguy hiểm, đối phương vốn đến để tìm thần thú, bây giờ nó làm như vậy không phải là tự dâng mình tới cửa sao?”
Trác Lỗi thật ra cũng biết điều đó, nhưng mà tình hình bây giờ rất đặc biệt, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là như vậy đi, thần thú ra ngoài, thúc cũng đi theo nó để phối hợp, sau đó để thần thú theo ta về Trác Phủ, còn thúc thì tạo động tĩnh lớn, như vậy thì Vệ quốc công chắc chắn sẽ rời khỏi, rồi thúc mới quay lại sau? Thúc thấy sao?”
“Nếu như thần thú ra ngoài vậy thì Vệ quốc công chắc chắn sẽ đi theo thần thú, lúc đó chỉ e Hoàng thượng phát hiện rồi cũng đi bắt thần thú theo, lúc đó ngươi có chắc là mình ứng phó được không?” Hai người vì chuyện này mà có chút bất đồng.
Nhưng thần thú lúc này trông rất vội vàng, giống như là bảo hai người mau mau ra quyết định vậy.
“Với tốc độ của thần thú thì bọn họ không thể nào theo được đâu, hay là cứ để thần thú trực tiếp ra ngoài đi!” Trác Lỗi ngẫm nghĩ, vẫn là cảm thấy sự sắp xếp này thoả đáng nhất.
Người bí ẩn cuối cùng cũng tán đồng quyết định của Trác Lỗi.
Vệ quốc công ở bên ngoài phải tránh né những người thỉnh thoảng đi tuần tra, hơn nữa còn phải giờ giờ phút phút chú ý đến những người có thể xuất hiện ở đây, ông ta thực sự đã đợi đến nóng lòng rồi, bây giờ đợi đã lâu nhưng lại không có ai ra, ông ta đang định đi tìm Thái hậu trực tiếp đến đây.
Ngay lúc ông ta đang đấu tranh tư tưởng thì cánh cửa đá đột nhiên mở ra, vào ngay lúc mà ông ta chưa hề có chút tâm lý chuẩn bị.
Sau đó, ông ta còn phải nghi ngờ có phải mình đã hoa mắt rồi hay không, bởi vì có một thứ màu trắng lướt qua mắt ông ta, rồi lại ngay lúc ông ta chưa kịp phản ứng lại thì thứ màu trắng đó đã vút đi rồi, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên ông ta chỉ có thể dùng từ vút để hình dung thôi.
Nhưng ông ta lại như thể hoàn toàn quên mất đi bên trong nơi này còn có người nữa rồi, hai chữ thần thú xuyên vào đầu ông ta khiến ông ta nhanh chóng đuổi theo.
“Không được chạy, thần thú!” Vệ quốc công kích động phi thân, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo thứ mình muốn.
“Chủ nhân, xuất hiện vật thần bí!” Bởi vì lông của Bạch Dực có chút phát sáng, thật ra là do nó cố ý để lộ ra đó, cho nên mới bị phát hiện, tên hắc y nhân này thấy vậy thì lập tức đi báo cho Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt vừa nghe thấy, nhìn thuộc hạ của mình sốt sắng như vậy thì cũng biết chắc chắn thứ đó rất đặc biệt rồi, thế là hắn ta phi thân một cái ra khỏi Ngự thư phòng.
Thác Bạt Liệt nhìn thấy thứ dị thường đang bay rất nhanh kia, còn có đôi cánh đó nữa, chắc chắn chính là thần thú rồi, trong lòng hắn cũng vô cùng kích động, sau đó đưa tay lên, ý bảo đám thủ hạ đi theo cùng.
“Chủ nhân, đằng sau đó hình như còn có một người!” Hắc y nhân nói với Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt gật đầu, sau đó căn dặn: “Ngăn kẻ đó lại, còn về con thần thú đó cứ để ta đi!” Thác Bạt Liệt lại muốn xem thử con thần thú đó rốt cuộc như thế nào.
Đến khi Vệ quốc công phát hiện mình bị đuổi theo, ông ta vừa muốn ứng phó với đám người đuổi theo, nhưng lại nhìn thấy thân ảnh màu vang đang từ từ tiến sát thần thú ở kia.
“Những người đột nhập vào Hoàng cung phải chết!” Hắc y nhân nói xong thì toàn lực xông lên.
Vệ quốc công hoàn toàn bị bao vây cho nên ông ta không còn cách nào bám theo thần thú nữa, trong lòng lúc này rất phẫn nộ.
Thác Bạt Liệt nở một nụ cười mỉa mai, nhìn thấy thần thú đang càng lúc càng gần, trong lòng hắn càng lúc càng vui, thiên hạ này là của hắn, cho nên tất cả các thần vật cũng phải thuộc về hắn.
Nhưng, thần thú chung quy vẫn là thần thú, nó tinh nghịch bật lên một cái, vào lúc Thác Bạt Liệt tưởng mình sắp có được thần thú một cách dễ như chơi thì thần thú chợt tăng tốc lên, kéo dài khoảng cách với Thác Bạt Liệt cả một đoạn dài.
Thác Bạt Liệt cau mày, lúc này hắn mới ý thức ra mình đã coi thường thần thú rồi, nhưng sau đó hắn ta lại nở một nụ cười, đây mới đúng là bản lĩnh mà thần thú có chứ.
Thế là hắn ta cũng tăng tốc theo, đối với hắn thì nhất định phải có được con thần thú này, nhưng có những lúc sự kiêu ngạo không thể đem đến kết quả như trong dự liệu của hắn, giống như là bây giờ Thác Bạt Liệt đã bị thần thú kéo xa một khoảng cách rất dài rồi.
Người bí ẩn không ngờ sự việc lại thuận lợi đến như vậy, phải nói là con thần thú này quá đỗi thông minh rồi, so với tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn nhiều, nó phát huy sở trường của mình để câu dẫn sự chú ý của kẻ địch, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều bị đổ dồn vào nó.
Người bí ẩn đã tận dụng cơ hội này để đi tìm Như Ý ở Ngự thư phòng, theo như sự phân tích của hắn, Như Ý kể từ khi bước chân vào Ngự thư phòng thì chưa từng ra ngoài qua, vậy thì hoặc là ở trong mật thất của Ngự thư phòng, hoặc là ở đại sảnh, nhưng nghe Trác Lỗi nói thì chắc chắn là không có ở bên ngoài Ngự thư phòng này.
Xem ra hắn ta cần phải đi xem thử một lần nữa, sau đó nói cho Như Ý nghe về tình hình ở đây, để cô ấy mau mau, tình thế càng lúc càng căng thẳng rồi.
Lúc bước vào Ngự thư phòng, có lẽ là do lúc nãy đa số người đã bị thần thú dụ ra ngoài rồi nên trong đây trống trải hơn rất nhiều, người thần bí gần như là không cảm nhận được khí tức của con người, hắn ta tìm kiếm xung quanh thì tìm thấy lối vào.
Tâm trạng Như Ý lúc này cũng không phải là tốt, cô nằm trong mật thất, tuy thời tiết đã sắp đến mùa hè rồi, nhưng cô vẫn không cảm thấy được chút ấm nóng nào cả.
“Là ai?” Như Ý không cho rằng đó là Thác Bạt Liệt, bởi vì nếu là Thác Bạt Liệt bước vào đây thì nhất định tiếng bước chân rất là lớn, không có cẩn thận như vậy.
Người bí ẩn thản nhiên cười một tiếng, nhìn Như Ý lúc nào cũng cảnh giác lanh lẹ như vậy, không biết là có nên tán dương không nữa: “Ngươi lúc nào cũng cảnh giác như vậy sao? Thật ra ta luôn rất tò mò, rốt cuộc là điều gì lại khiến cho ngươi cảnh giác như vậy, sợ hãi như vậy, không có cảm giác an toàn như vậy!” Người bí ẩn đột nhiên có cảm giác, thân phận của Như Ý không đơn giản như chỉ là thân phận con gái của Trác lão tướng quân đâu.
Thế nhưng, nhìn thấy người bí ẩn, sắc mặt Như Ý liền dịu lại, xem ra là cô cũng rất có tín nhiệm với người bí ẩn này: “Sao thúc lại đến đây, có phải là xảy ra chuyện rồi không?” Như Ý đương nhiên sẽ không nghĩ là do người bí ẩn nhớ đến mình đâu, ông ta đã đến thì chắc chắn là gặp chuyện gì đó rồi.
Người bí ẩn gật đầu, sau đó nói cho cô nghe về tình hình ở bên đó: “Nhìn cha ngươi và Thái thượng hoàng càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, ngay cả thần thú cũng rất không an phận, ta muốn hỏi cô là rốt cuộc cần bao lâu, thời gian của chúng ta không nhiều nữa, hơn nữa bây giờ nơi đó cũng đã bị bại lộ rồi, ta cũng không biết là còn có thể kiên trì bao lâu nữa!” Thần sắc người bí ẩn rất nghiêm trọng, và cũng rất lo lắng.
Như Ý cũng không ngờ rằng tình hình lại nghiêm trọng như vậy, nhưng mà cũng may là ngày hôm qua cô đã xem xong rồi, cho nên cũng không lo lắng lắm: “Được, ngày mai ta sẽ ra ngoài, cho nên không cần lo lắng, nhưng có thể là tới lúc đó sẽ có vài chuyện khiến cho mọi người bất ngờ nữa, nhưng thúc phải tin ta, ta sẽ không hại các người!” Như Ý trịnh trọng nói với người bí ẩn, muốn ông ta phải luôn tin mình.
Bình luận facebook