Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Việc tuyển trợ lý cho Lâm Hi, Lý Huyền có phần đau đầu.
Khi Lâm Hi đến công ty, ánh mắt luôn vô tình một cách cố ý, liếc mắt đưa tình với các cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học tới công ty thực tập, chưa được mấy ngày, Lâm Hi đã vô cùng thân quen với các cô ấy.
Trong lòng Lý Huyền rất không vui, dù sao cũng là idol cấp bậc trăm nghìn fans, có thể chú ý đến hình tượng một chút hay không, có thể giữ mình trong sạch hay không, con thỏ còn không gặm cỏ gần hang đấy! Tại sao ai anh cũng dám trêu chọc, hơn nữa còn trêu chọc hẳn một đám!
Lý Huyền giao việc tuyển trợ lý cho Dịch Tiểu Gia.
“Không có yêu cầu nào khác, chỉ cần là nam.” Lý Huyền dặn dò rất trịnh trọng.
“Chị Huyền, trợ lý vào công ty thực tập năm nay, đa số đều là con gái ạ!” Dịch Tiểu Gia khiêng thiết bị ghi âm vào phòng âm nhạc của Lý Huyền, đặt xuống, lau mồ hôi, thở hổn hển hỏi: “Nhất định phải là nam ạ.”
“Phải là!” Lý Huyền gật đầu: “Đại gia chuyên phủi tay như Lâm Hi, em tìm cho cậu ấy một cô gái yếu ớt gánh không gánh nổi, vác không vác được làm gì? Ăn cơm không làm bình hoa à!”
Dịch Tiểu Gia nhìn thiết bị ghi âm mấy chục cân mà mình vừa mới khiêng vào nhà, hơi tủi thân.
“Ngoan, em không giống họ.” Lý Huyền sờ đầu cô ấy vỗ về.
“Có cái lông mới không giống ấy!” Dịch Tiểu Gia gào thét trong lòng: “Người ta cũng là cô gái yếu ớt có tiềm chất làm bình hoa đấy!”
Ngày hôm sau, Dịch Tiểu Gia tới bộ phận thực tập sinh làm việc, giờ nghỉ trưa, các nữ thực tập trẻ trung xinh đẹp tụ tập vào một chỗ, thảo luận về thời trang và tin dạo, nhất định phải chọn được một người mang giới tính nam, Dịch Tiểu Gia hắng giọng nói: “Hừm.”
Thấy cô ấy đến, các cô gái tản ra như ong vỡ tổ, bên trong cùng dần lộ ra một chàng trai xinh đẹp, trong tay cầm bộ làm móng, đang để các cô gái sơn móng tay cho mình.
Vóc dáng cậu nho nhỏ, thân hình gầy nhưng rắn chắc, diện mạo thanh tú, môi hồng răng trắng vô cùng đáng yêu.
Nhìn thấy Dịch Tiểu Gia đột nhiên xuất hiện, nam thực tập kia bỗng dưng đứng dậy, ném bộ làm móng xuống, mặt đỏ bừng:” Chị Gia.”
“Cậu tên là gì?” Dịch Tiểu Gia hỏi.
“Em tên là Lý Vi Long.” Cậu ngoan ngoãn trả lời.
“Uy Long à! Tên rất nam tính đấy.” Dịch Tiểu Gia nhướn mày, quan sát cậu, những diện mạo có phần nữ tính.
“Không phải Uy trong uy phong, mà là Vi trong mỉm cười (1).” Lý Vi Long chần chừ giải thích:” Khi làm hộ khẩu, nhân viên công tác dùng ngũ bút nên đánh sai chữ.”
“Ồ, ra là vậy.” Dịch Tiểu Gia bất đắc dĩ đỡ trán: “Dù sao cũng không có ai, đành chọn cậu vậy.”
———-
Chương trình 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 kết thúc, Lâm Hi dọn ra khỏi khách sạn Hải Thiên, căn phòng trong ngõ Tam Lộ trước đây không thể quay về, xung quanh chỗ đó đều là khu dân cư nghèo, đi lại thật sự không tiện. Trước khi tìm được nhà thích hợp, anh đành phải dắt theo chú chó đen, ủ rũ kéo hành lý, tới ở biệt thự rộng rãi sáng ngời của Lý Huyền.
Lý Huyền khoanh tay đứng trước cửa, nhìn anh chỉ huy bạn nhỏ Lý Vi Long có vóc dáng thấp hơn anh cả cái đầu, xách theo túi lớn túi nhỏ, tay chân run rẩy từ cổng lớn đi vào, cô vội vàng ra đỡ đồ cho bạn nhỏ xui xẻo này.
Chó đen đi theo Lâm Hi, vừa thấy chú chó lông vàng Tây Bảo, lông trên người nó dựng ngược lên, sủa gâu gâu gâu như điên vài tiếng. Lông vàng bị dọa sợ, bất an ư ử, núp sau lưng Lý Huyền, giống như một cô gái thẹn thùng.
Tây Bảo cũng là chó đực, kích thước to gấp đôi Mao Mao, nhưng lá gan rất nhỏ, cơ thể trắng trẻo to lớn.
“Đừng sợ.” Lý Huyền ngồi xổm xuống dịu dàng trấn an: “Đó là anh cả, sẽ không bắt nạt mày đâu.”
“Mao Mao, mày phải lịch sự một chút chứ.” Lâm Hi quát một tiếng, Mao Mao không sủa nhặng lên nữa, mà thong thả đi về phía Tây Bảo và Lý Huyền, Lý Huyền bây giờ không sợ Mao Mao, vì thế vươn tay xoa xoa đầu của nó, Mao Mao hưởng thụ nằm bên người cô, để lộ cái bụng trắng của mình cho cô sờ.
Điều này làm Tây Bảo không vui, lại kêu ư ử vài tiếng, cắn góc áo Lý Huyền, định kéo cô đi, kết quả Mao Mao gầm nhẹ một tiếng đe dọa, Tây Bảo sợ tới mức vội vàng chạy đến trốn sau người Lâm Hi.
“Cô nuôi giống chó gì thế! Sao lại hay sợ như vậy!” Lâm Hi kéo kéo lỗ tai của Mao Mao, nhìn về phía Lý Huyền.
“Chó lông vàng vốn là loại vô hại mà.” Lý Huyền lầm bầm: “Mao Mao là giống chó gì vậy?”
“Chó hoang.” Lâm Hi nói: “Tôi nhặt được trên đường.”
“Hả?” Lý Huyền đứng lên ngạc nhiện hỏi: “Nó đã tiêm vắc-xin phòng bệnh chưa?”
“Tiêm rồi, lúc tôi nhặt nó về, đã nửa sống nửa chết, phải ở viện thú y hai tháng mới được mang về nhà.” Lâm Hi giải thích.
“Tại sao thế?” Lý Huyền tò mò hỏi.
“Chó hoang, thường xuyên bị người ta đánh, khi tôi gặp nó, nó còn chưa tròn một tuổi, bị mấy đứa trẻ ngược đãi.” Lâm Hi đi tới ngồi xổm xuống, chỉ vào một mảng da trụi lông trên bụng Mao Mao: “Chỗ này, lúc ấy bị rách một mảng da rất lớn, máu thịt lẫn lộn, trên người còn có rất nhiều lỗ thủng ứa máu do tàn thuốc.”
Chân mày Lý Huyền cau lại, không nghĩ tới lúc còn nhỏ Mao Mao lại bị ngược đãi!
“Cho nên thỉnh thoảng nó sẽ khá hung dữ.” Lâm Hi bất đắc dĩ cười cười: “Nhưng nó chỉ cố làm ra vẻ thôi, trong xương cốt vẫn rất dịu dàng.”
Nó đối xử với Lý Huyền rất dịu dàng, Lý Huyền quyết định, phải đối xử với nó thật tốt, giống như với Tây Bảo, coi thành con của mình.
“Tây Bảo.” Cô xoay người đối diện với chú chó lông vàng nói: “Phải hòa thuận với anh nhé.”
Dường như Tây Bảo đã hiểu được một nửa, kêu ư ử một tiếng, từ sau lưng Lý Huyền đi ra, ghé sát vào Mao Mao, ngửi ngửi, kết quả lại bị Mao Mao khẽ gầm một tiếng đe dọa khiến cu cậu phải lùi về, vẫn hay sợ hãi như vậy.
Lâm Hi hoàn toàn coi biệt thự như nhà của mình, chọn căn phòng cho khách lớn nhất ở tầng hai, để Lý Vi Long giúp anh mang hành lý lên, chờ cậu ấy đi, Lâm Hi không đợi Lý Huyền nói chuyện đã oán trách:” Tại sao lại chọn cho tôi một trợ lý nữ tính như thế? Nói năng thì nhỏ nhẹ, ngón tay còn thỉnh thoảng nắm hoa lan, định bẻ cong ông đây à!”
“Nữ tính thì sao, cậu nhìn phong cách quần áo của người ta xem, rất hợp mode, chịu khó học hỏi người ta đi.” Lý Huyền tấm tắc nói.
Lâm Hi “Hừ” một tiếng, xếp giày thể thao còn đặt ngoài cửa của mình lên tủ giày, đồng thời lấy một đôi giày cao gót màu đỏ từ trong túi màu trắng vừa mới xách vào, sau đó cũng bỏ vào tủ giày.
“Này!” Lý Huyền vội vàng gọi anh lại: “Cậu bỏ giày của ai vào trong tủ của tôi thế! Lâm Hi tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám mang phụ nữ về nhà tôi, tôi…”
Cô còn chưa nói xong, Lâm Hi cạn lời mà xách đôi giày cao gót màu đỏ ra, giơ giơ trước mặt Lý Huyền: “Nhìn rõ lại đi, đây là giày ai.”
Lý Huyền chớp mắt, quan sát lại đôi giày cao gót màu đỏ kia, cảm thấy rất quen! Đột nhiên nhớ ra, đấy không phải là đôi giày Roger Vivier mùa xuân mới mua mà cô đã giẫm hỏng trước đây sao? Cô nhớ rõ hôm đó cô đi tìm Lâm Hi, kết quả lại gặp phải bọn bắt cóc trong ngõ nhỏ, đôi giày cao gót này đã bị giẫm hỏng rồi, sau đó cô để lại đôi giày này ở nhà Lâm Hi, sau lại chưa từng nhớ tới, cô là giày khống (1), trong nhà còn có một phòng chuyên để trưng bày giày, giày nhiều không kể xiết nên cô căn bản không nhớ nổi mình đã để mất một đôi giày xa xỉ như vậy.
Lý Huyền như nhặt được bảo bối nhận lại đôi giày, gót giày vốn bị giẫm hỏng nay đã được sửa lại, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết bị tổn hại.
“Anh giúp tôi sửa rồi à?”
“Nói nhảm.”
Đúng là biết rõ còn cố hỏi, nhưng Lý Huyền vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên: ” Vì sao!”
“Cái gì mà vì sao?”
“Với tình cách của anh, không phải nên là trực tiếp ném đi à?”
“Tôi ném, lại bị tên Từ Diệp không có tiền đồ kia nhặt về.” Lâm Hi đút tay vào túi quần, thờ ơ nói: “Cậu ấy nói đôi giày này thoạt nhìn rất đáng giá, cứ ném bừa như vậy thì hời cho người nhặt ve chai rồi.”
“……”
———-
Truyền thông Thịnh Ngu vừa mới ký hợp đồng với Lâm Hi, không đợi Lý Huyền nói, bên trên đã cố ý chuẩn bị cho anh ra album. Trước mắt, kiếm được tiền ở lĩnh vực sản xuất âm nhạc trong nước không hề dễ dàng, người tiêu thụ trong nước cũng không có khái niệm trả phí nghe nhạc, nếu không phải fans vô cùng trung thành, đa phần người nghe sẽ không tiêu tiền để mua một đĩa album. Cái này không cần thiết, vì tài nguyên miễn phí trên internet muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, khiến thị trường bán đĩa nhạc trượt giá, sản xuất album, phải soạn nhạc, thu MV, hậu kỳ chế tác, tuyên truyền… Hạng mục nào cũng cần bỏ vốn đầu tư kếch xù, mà bỏ vốn như thế này, đối với một người vừa mới debut mà nói, nếu chỉ dựa vào số lượng fans trung thành hữu hạn mua vài đĩa album, căn bản không thể lấy lại tiền vốn.
Thế nên trước mắt truyền thông Thịnh Ngu bồi dưỡng cho người mới, chủ yếu đặt vào điện ảnh và phim truyền hình, để bọn họ có được chút danh tiếng, mới chậm rãi thử tiến hành sản xuất âm nhạc, chờ đến khi có được nhóm fans cố định, thật sự nổi tiếng, ra album, mới có thể thu được hiệu quả tốt.
Ban đầu Lý Huyền cho rằng phải tốn một chút miệng lưỡi mới có thể lay chuyển Lục Tinh Chước cùng nhóm cổ đông, không ngờ cô còn chưa mở miệng, Lục Tinh Chước đã giải quyết dứt khoát, để Lâm Hi sản xuất album, điều này vô cùng trâu bò, một số người mới được vào công ty cũng qua chương trình 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》, không có một ai có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy, hoặc ra đơn khúc trước, hoặc chuyển sang lĩnh vực khác, hoặc nhận vai khách mời cho một số phim điện ảnh… Nếu Lâm Hi có thể ra một đĩa album chất lượng trong năm nay, anh sẽ có tư cách nhận đề cử giải ca sĩ mới của Kim Khấu trong làng âm nhạc Hoa Ngữ vào cuối năm, Kim Khấu là lễ trao giải vô cùng quan trọng của làng âm nhạc Hoa Ngữ, nếu có thể nhận được giải thưởng ca sĩ mới năm nay, đối với con đường tương lai của Lâm Hi mà nói, chắc chắn sẽ là phát súng mở màn đầu tiên.
Lý Huyền có lòng tin, với trình độ của Lâm Hi, giành được giải ca sĩ mới của Kim Khấu tuyệt đối không thành vấn đề.
Quá trình chế tác Album rất dài, bình quân một tuần có thể thu xong một bài cũng coi như tạm ổn, mà sau khi thu xong, còn phải quay MV, sau đó chờ hậu kỳ chế tác, Lý Huyền lo không kịp đến buổi lễ trao giải Kim Khấu vào cuối năm, thế nên cô quyết định giúp Lâm Hi sản xuất mini album năm bài hát trước, phương án này hiển nhiên được cổ đông của công ty ủng hộ, rốt cuộc tuy Lục Tinh Chước ủng hộ Lâm Hi, nhưng để nhóm cổ đông bỏ vốn đầu tư cho một người mới ra album, vẫn có phần không yên tâm, bây giờ Lý Huyền đưa ra phương án sản xuất mini album trước, vừa khéo lại đúng tâm ý của họ, vừa có thể kiểm nghiệm trình độ của Lâm Hi đến đâu, lại không gặp nguy hiểm quá lớn, một công đôi việc.
Sau khi chốt xong phương án, Lý Huyền dẫn Lâm Hi đến phòng thu âm chuyên nghiệp của công ty, truyền thông Thịnh Ngu có rất nhiều phòng thu âm để người mới dùng, cũng có phòng cho ca sĩ nổi tiếng dùng, thiết bị thu âm có cấp bậc tốt nhất, chính là cấp bậc siêu sao thiên vương, nghe nói truyền thông Thịnh Ngu đã bỏ vốn lớn mua từ nước ngoài, hiệu quả thu âm vô cùng tốt, Lý Huyền dứt khoát dẫn Lâm Hi đến căn phòng này thu âm.
“Lúc đi vào thì cẩn thận một chút, đừng có sờ mó lung tung, thứ gì không nên chạm thì đừng chạm, nếu làm hỏng, có mang bán cậu đi cũng không bồi thường nổi đâu!” Lý Huyền đứng ngoài cửa phòng thu âm dặn dò Lâm Hi mấy trăm lần.
Lâm Hi không để bụng mà nhún nhún vai.
Đoàn đội thu âm là đoàn đội đứng đầu truyền thông Thịnh Ngu, đã từng hợp tác với Lý Huyền rất nhiều lần, nhưng bây giờ, Lý Huyền lại mang một người mới đến, tuy là ý của công ty, nhưng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút bất mãn, lấy Đường Trì dẫn đầu, đoàn đội này từ xưa đến nay đều tiếp xúc với các ngôi sao nổi tiếng đứng đầu giới giải trí Hoa Ngữ, mắt sớm đã cao hơn đỉnh, đã quên mất cảm giác hợp tác với người mới là gì rồi.
Đường Trì đánh giá Lâm Hi từ trên xuống dưới, thoáng khinh thường hỏi: ” Đây là người mới nào đấy?” Giọng điệu ông ta biếng nhác, có cảm giác như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
“Cậu ấy tên là Lâm Hi.” Ngữ điệu của Lý Huyền rất khách khí, nhân tiện lấy khuỷu tay chọc chọc Lâm Hi: “Vị này chính là thầy Đường Trì, ông ấy phụ trách thu âm album và hậu kỳ chế tác lần này của cậu.”
Năm nay Đường Trì đã bốn mươi tuổi, số ca khúc từ tay ông ta ra, nhiều đến không đếm xuể, hơn nữa những ca khúc đó đều là tác phẩm kinh điển nổi tiếng mà cả nước đều nghe, là một danh gia chế tác chân chính.
“Chào ông.” Lâm Hi lãnh đạm chào hỏi.
Đường Trì hơi nheo đôi mắt lại đánh giá tên nhóc này, ông ta lăn lộn trong giới giải trí vài thập niên, cũng duyệt qua vô số người, đa phần nghệ sĩ tiếp xúc với ông ta, nói dễ nghe một chút thì là tôn kính, nói khó nghe một chút thì là chân chó nịnh hót, nhưng trên thực tế, bọn họ không quá coi trọng ông ta, làm sao ông ta không nhìn ra cơ chứ, mà người mới này, không biết là do mới bước vào Showbiz nên thiếu kinh nghiệm hay tính cách thật như thế, thế mà lại không biểu hiện thái độ nịnh hót mà Đường Trì căm ghét.
Ông ta cũng không để ý đến cử chỉ lãnh đạm của Lâm Hi, chỉ nói: “Trước khi vào phòng thu âm, cậu hát vài cậu cho tôi nghe xem nào.”
Lý Huyền ngước mắt nhìn về phía Lâm Hi, chỉ thấy Lâm Hi nhíu mày, cô biết, chỉ sợ tên nhóc này lại gây ra tình huống khó xử.
Đúng là như thế, Lâm Hi dứt khoát từ chối: “Tôi không hát.”
Đường Trì nhướn mày, hiển nhiên không đoán được người mới này lại từ chối yêu cầu của mình: “Tại sao không hát? Cậu tới đây không phải để hát hả?”
Lâm Hi nhìn quanh mấy nhân viên công tác có vẻ mặt khó chịu trong phòng thu âm một cái, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi tới, để thu âm, không phải biểu diễn cho ai xem, muốn nghe tôi hát, được thôi, năm ngàn tệ một bài.”
Lý Huyền thật sự hận không thể tát anh một cái, anh mẹ nó ở đây làm loạn gì thế! Bây giờ là lúc để anh cáu kỉnh à?!
Đương nhiên, không gây khó dễ thì không phải Lâm Hi.
“Năm ngàn tệ một bài.” Đường Trì nâng kính đen quan sát Lâm Hi lại một lần nữa: “Cũng không rẻ nhỉ? Một khi đã như vậy, mời cậu đến nơi có người bằng lòng bỏ tiền ra nghe cậu hát đi, chỗ của tôi không chào đón cậu.” Ông ta vừa dứt lời thì trực tiếp quay người đi, hạ lệnh đuổi khách.
“Thầy Đường Trì, thu âm ca khúc cho Lâm Hi, là công việc được giao của ngài, không phải trò giải trí mà ngài có quyền lựa chọn.”
Lâm Hi thoáng kinh ngạc nhìn về phía Lý Huyền, thật là ngoài mong đợi! Nhất định trong lòng người phụ nữ này đã lôi anh ra mắng chửi đến máu chó phun đầy đầu, nhưng cuối cùng, lại vẫn đứng về phía anh, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Đường Trì bỗng nhiên quay đầu lại, Lý Huyền đã hợp tác với ông ta rất nhiều lần, từ xưa đến nay quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, không ngờ chỉ vì một người mới, nói trở mặt liền trở mặt.
Quả thực Lý Huyền nói không sai, tuy Đường Trì có tiếng tăm, nhưng dù sao vẫn là nhân viên của truyền thông Thịnh Ngu, thu âm cho ca sĩ là bổn phận của ông ta, dù có thành tích, có điều tự hào, cũng không thể không nghe việc công ty giao.
Đường Trì hừ lạnh một tiếng: “Nếu nhà sản xuất Lý Huyền đã lên tiếng, tôi cũng không còn gì để nói, vào phòng thu âm chuẩn bị đi.”
Thật ra ông ta cũng muốn nhìn, người mới này rốt cuộc có năng lực như thế nào!
Lý Huyền quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hi, Lâm Hi nhếch miệng cười với cô, nói khẩu hình: “Cảm ơn.” Sau đó đi vào phòng thu âm.
Rất nhiều năm sau, trong một chương trình phỏng vấn âm nhạc, người dẫn chương trình tò mò hỏi Lâm Hi, kiểu người có tính tình xấu xa gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng ma quỷ như anh, debut nhiều năm như vậy, tại sao lại không hề thay đổi, tại sao anh có thể giữ vững lý tưởng ban đầu trong giới giải trí thâm sâu như nước biển này?
Ánh mắt Lâm Hi trìu mến, mỉm cười nhìn về phía Lý Huyền ngồi trước khán phòng: “Bởi vì ngay từ đầu, người nào đó đã nuông chiều tôi đến hư rồi.”
Hết chương 25
Khi Lâm Hi đến công ty, ánh mắt luôn vô tình một cách cố ý, liếc mắt đưa tình với các cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học tới công ty thực tập, chưa được mấy ngày, Lâm Hi đã vô cùng thân quen với các cô ấy.
Trong lòng Lý Huyền rất không vui, dù sao cũng là idol cấp bậc trăm nghìn fans, có thể chú ý đến hình tượng một chút hay không, có thể giữ mình trong sạch hay không, con thỏ còn không gặm cỏ gần hang đấy! Tại sao ai anh cũng dám trêu chọc, hơn nữa còn trêu chọc hẳn một đám!
Lý Huyền giao việc tuyển trợ lý cho Dịch Tiểu Gia.
“Không có yêu cầu nào khác, chỉ cần là nam.” Lý Huyền dặn dò rất trịnh trọng.
“Chị Huyền, trợ lý vào công ty thực tập năm nay, đa số đều là con gái ạ!” Dịch Tiểu Gia khiêng thiết bị ghi âm vào phòng âm nhạc của Lý Huyền, đặt xuống, lau mồ hôi, thở hổn hển hỏi: “Nhất định phải là nam ạ.”
“Phải là!” Lý Huyền gật đầu: “Đại gia chuyên phủi tay như Lâm Hi, em tìm cho cậu ấy một cô gái yếu ớt gánh không gánh nổi, vác không vác được làm gì? Ăn cơm không làm bình hoa à!”
Dịch Tiểu Gia nhìn thiết bị ghi âm mấy chục cân mà mình vừa mới khiêng vào nhà, hơi tủi thân.
“Ngoan, em không giống họ.” Lý Huyền sờ đầu cô ấy vỗ về.
“Có cái lông mới không giống ấy!” Dịch Tiểu Gia gào thét trong lòng: “Người ta cũng là cô gái yếu ớt có tiềm chất làm bình hoa đấy!”
Ngày hôm sau, Dịch Tiểu Gia tới bộ phận thực tập sinh làm việc, giờ nghỉ trưa, các nữ thực tập trẻ trung xinh đẹp tụ tập vào một chỗ, thảo luận về thời trang và tin dạo, nhất định phải chọn được một người mang giới tính nam, Dịch Tiểu Gia hắng giọng nói: “Hừm.”
Thấy cô ấy đến, các cô gái tản ra như ong vỡ tổ, bên trong cùng dần lộ ra một chàng trai xinh đẹp, trong tay cầm bộ làm móng, đang để các cô gái sơn móng tay cho mình.
Vóc dáng cậu nho nhỏ, thân hình gầy nhưng rắn chắc, diện mạo thanh tú, môi hồng răng trắng vô cùng đáng yêu.
Nhìn thấy Dịch Tiểu Gia đột nhiên xuất hiện, nam thực tập kia bỗng dưng đứng dậy, ném bộ làm móng xuống, mặt đỏ bừng:” Chị Gia.”
“Cậu tên là gì?” Dịch Tiểu Gia hỏi.
“Em tên là Lý Vi Long.” Cậu ngoan ngoãn trả lời.
“Uy Long à! Tên rất nam tính đấy.” Dịch Tiểu Gia nhướn mày, quan sát cậu, những diện mạo có phần nữ tính.
“Không phải Uy trong uy phong, mà là Vi trong mỉm cười (1).” Lý Vi Long chần chừ giải thích:” Khi làm hộ khẩu, nhân viên công tác dùng ngũ bút nên đánh sai chữ.”
“Ồ, ra là vậy.” Dịch Tiểu Gia bất đắc dĩ đỡ trán: “Dù sao cũng không có ai, đành chọn cậu vậy.”
———-
Chương trình 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 kết thúc, Lâm Hi dọn ra khỏi khách sạn Hải Thiên, căn phòng trong ngõ Tam Lộ trước đây không thể quay về, xung quanh chỗ đó đều là khu dân cư nghèo, đi lại thật sự không tiện. Trước khi tìm được nhà thích hợp, anh đành phải dắt theo chú chó đen, ủ rũ kéo hành lý, tới ở biệt thự rộng rãi sáng ngời của Lý Huyền.
Lý Huyền khoanh tay đứng trước cửa, nhìn anh chỉ huy bạn nhỏ Lý Vi Long có vóc dáng thấp hơn anh cả cái đầu, xách theo túi lớn túi nhỏ, tay chân run rẩy từ cổng lớn đi vào, cô vội vàng ra đỡ đồ cho bạn nhỏ xui xẻo này.
Chó đen đi theo Lâm Hi, vừa thấy chú chó lông vàng Tây Bảo, lông trên người nó dựng ngược lên, sủa gâu gâu gâu như điên vài tiếng. Lông vàng bị dọa sợ, bất an ư ử, núp sau lưng Lý Huyền, giống như một cô gái thẹn thùng.
Tây Bảo cũng là chó đực, kích thước to gấp đôi Mao Mao, nhưng lá gan rất nhỏ, cơ thể trắng trẻo to lớn.
“Đừng sợ.” Lý Huyền ngồi xổm xuống dịu dàng trấn an: “Đó là anh cả, sẽ không bắt nạt mày đâu.”
“Mao Mao, mày phải lịch sự một chút chứ.” Lâm Hi quát một tiếng, Mao Mao không sủa nhặng lên nữa, mà thong thả đi về phía Tây Bảo và Lý Huyền, Lý Huyền bây giờ không sợ Mao Mao, vì thế vươn tay xoa xoa đầu của nó, Mao Mao hưởng thụ nằm bên người cô, để lộ cái bụng trắng của mình cho cô sờ.
Điều này làm Tây Bảo không vui, lại kêu ư ử vài tiếng, cắn góc áo Lý Huyền, định kéo cô đi, kết quả Mao Mao gầm nhẹ một tiếng đe dọa, Tây Bảo sợ tới mức vội vàng chạy đến trốn sau người Lâm Hi.
“Cô nuôi giống chó gì thế! Sao lại hay sợ như vậy!” Lâm Hi kéo kéo lỗ tai của Mao Mao, nhìn về phía Lý Huyền.
“Chó lông vàng vốn là loại vô hại mà.” Lý Huyền lầm bầm: “Mao Mao là giống chó gì vậy?”
“Chó hoang.” Lâm Hi nói: “Tôi nhặt được trên đường.”
“Hả?” Lý Huyền đứng lên ngạc nhiện hỏi: “Nó đã tiêm vắc-xin phòng bệnh chưa?”
“Tiêm rồi, lúc tôi nhặt nó về, đã nửa sống nửa chết, phải ở viện thú y hai tháng mới được mang về nhà.” Lâm Hi giải thích.
“Tại sao thế?” Lý Huyền tò mò hỏi.
“Chó hoang, thường xuyên bị người ta đánh, khi tôi gặp nó, nó còn chưa tròn một tuổi, bị mấy đứa trẻ ngược đãi.” Lâm Hi đi tới ngồi xổm xuống, chỉ vào một mảng da trụi lông trên bụng Mao Mao: “Chỗ này, lúc ấy bị rách một mảng da rất lớn, máu thịt lẫn lộn, trên người còn có rất nhiều lỗ thủng ứa máu do tàn thuốc.”
Chân mày Lý Huyền cau lại, không nghĩ tới lúc còn nhỏ Mao Mao lại bị ngược đãi!
“Cho nên thỉnh thoảng nó sẽ khá hung dữ.” Lâm Hi bất đắc dĩ cười cười: “Nhưng nó chỉ cố làm ra vẻ thôi, trong xương cốt vẫn rất dịu dàng.”
Nó đối xử với Lý Huyền rất dịu dàng, Lý Huyền quyết định, phải đối xử với nó thật tốt, giống như với Tây Bảo, coi thành con của mình.
“Tây Bảo.” Cô xoay người đối diện với chú chó lông vàng nói: “Phải hòa thuận với anh nhé.”
Dường như Tây Bảo đã hiểu được một nửa, kêu ư ử một tiếng, từ sau lưng Lý Huyền đi ra, ghé sát vào Mao Mao, ngửi ngửi, kết quả lại bị Mao Mao khẽ gầm một tiếng đe dọa khiến cu cậu phải lùi về, vẫn hay sợ hãi như vậy.
Lâm Hi hoàn toàn coi biệt thự như nhà của mình, chọn căn phòng cho khách lớn nhất ở tầng hai, để Lý Vi Long giúp anh mang hành lý lên, chờ cậu ấy đi, Lâm Hi không đợi Lý Huyền nói chuyện đã oán trách:” Tại sao lại chọn cho tôi một trợ lý nữ tính như thế? Nói năng thì nhỏ nhẹ, ngón tay còn thỉnh thoảng nắm hoa lan, định bẻ cong ông đây à!”
“Nữ tính thì sao, cậu nhìn phong cách quần áo của người ta xem, rất hợp mode, chịu khó học hỏi người ta đi.” Lý Huyền tấm tắc nói.
Lâm Hi “Hừ” một tiếng, xếp giày thể thao còn đặt ngoài cửa của mình lên tủ giày, đồng thời lấy một đôi giày cao gót màu đỏ từ trong túi màu trắng vừa mới xách vào, sau đó cũng bỏ vào tủ giày.
“Này!” Lý Huyền vội vàng gọi anh lại: “Cậu bỏ giày của ai vào trong tủ của tôi thế! Lâm Hi tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám mang phụ nữ về nhà tôi, tôi…”
Cô còn chưa nói xong, Lâm Hi cạn lời mà xách đôi giày cao gót màu đỏ ra, giơ giơ trước mặt Lý Huyền: “Nhìn rõ lại đi, đây là giày ai.”
Lý Huyền chớp mắt, quan sát lại đôi giày cao gót màu đỏ kia, cảm thấy rất quen! Đột nhiên nhớ ra, đấy không phải là đôi giày Roger Vivier mùa xuân mới mua mà cô đã giẫm hỏng trước đây sao? Cô nhớ rõ hôm đó cô đi tìm Lâm Hi, kết quả lại gặp phải bọn bắt cóc trong ngõ nhỏ, đôi giày cao gót này đã bị giẫm hỏng rồi, sau đó cô để lại đôi giày này ở nhà Lâm Hi, sau lại chưa từng nhớ tới, cô là giày khống (1), trong nhà còn có một phòng chuyên để trưng bày giày, giày nhiều không kể xiết nên cô căn bản không nhớ nổi mình đã để mất một đôi giày xa xỉ như vậy.
Lý Huyền như nhặt được bảo bối nhận lại đôi giày, gót giày vốn bị giẫm hỏng nay đã được sửa lại, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết bị tổn hại.
“Anh giúp tôi sửa rồi à?”
“Nói nhảm.”
Đúng là biết rõ còn cố hỏi, nhưng Lý Huyền vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên: ” Vì sao!”
“Cái gì mà vì sao?”
“Với tình cách của anh, không phải nên là trực tiếp ném đi à?”
“Tôi ném, lại bị tên Từ Diệp không có tiền đồ kia nhặt về.” Lâm Hi đút tay vào túi quần, thờ ơ nói: “Cậu ấy nói đôi giày này thoạt nhìn rất đáng giá, cứ ném bừa như vậy thì hời cho người nhặt ve chai rồi.”
“……”
———-
Truyền thông Thịnh Ngu vừa mới ký hợp đồng với Lâm Hi, không đợi Lý Huyền nói, bên trên đã cố ý chuẩn bị cho anh ra album. Trước mắt, kiếm được tiền ở lĩnh vực sản xuất âm nhạc trong nước không hề dễ dàng, người tiêu thụ trong nước cũng không có khái niệm trả phí nghe nhạc, nếu không phải fans vô cùng trung thành, đa phần người nghe sẽ không tiêu tiền để mua một đĩa album. Cái này không cần thiết, vì tài nguyên miễn phí trên internet muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, khiến thị trường bán đĩa nhạc trượt giá, sản xuất album, phải soạn nhạc, thu MV, hậu kỳ chế tác, tuyên truyền… Hạng mục nào cũng cần bỏ vốn đầu tư kếch xù, mà bỏ vốn như thế này, đối với một người vừa mới debut mà nói, nếu chỉ dựa vào số lượng fans trung thành hữu hạn mua vài đĩa album, căn bản không thể lấy lại tiền vốn.
Thế nên trước mắt truyền thông Thịnh Ngu bồi dưỡng cho người mới, chủ yếu đặt vào điện ảnh và phim truyền hình, để bọn họ có được chút danh tiếng, mới chậm rãi thử tiến hành sản xuất âm nhạc, chờ đến khi có được nhóm fans cố định, thật sự nổi tiếng, ra album, mới có thể thu được hiệu quả tốt.
Ban đầu Lý Huyền cho rằng phải tốn một chút miệng lưỡi mới có thể lay chuyển Lục Tinh Chước cùng nhóm cổ đông, không ngờ cô còn chưa mở miệng, Lục Tinh Chước đã giải quyết dứt khoát, để Lâm Hi sản xuất album, điều này vô cùng trâu bò, một số người mới được vào công ty cũng qua chương trình 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》, không có một ai có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy, hoặc ra đơn khúc trước, hoặc chuyển sang lĩnh vực khác, hoặc nhận vai khách mời cho một số phim điện ảnh… Nếu Lâm Hi có thể ra một đĩa album chất lượng trong năm nay, anh sẽ có tư cách nhận đề cử giải ca sĩ mới của Kim Khấu trong làng âm nhạc Hoa Ngữ vào cuối năm, Kim Khấu là lễ trao giải vô cùng quan trọng của làng âm nhạc Hoa Ngữ, nếu có thể nhận được giải thưởng ca sĩ mới năm nay, đối với con đường tương lai của Lâm Hi mà nói, chắc chắn sẽ là phát súng mở màn đầu tiên.
Lý Huyền có lòng tin, với trình độ của Lâm Hi, giành được giải ca sĩ mới của Kim Khấu tuyệt đối không thành vấn đề.
Quá trình chế tác Album rất dài, bình quân một tuần có thể thu xong một bài cũng coi như tạm ổn, mà sau khi thu xong, còn phải quay MV, sau đó chờ hậu kỳ chế tác, Lý Huyền lo không kịp đến buổi lễ trao giải Kim Khấu vào cuối năm, thế nên cô quyết định giúp Lâm Hi sản xuất mini album năm bài hát trước, phương án này hiển nhiên được cổ đông của công ty ủng hộ, rốt cuộc tuy Lục Tinh Chước ủng hộ Lâm Hi, nhưng để nhóm cổ đông bỏ vốn đầu tư cho một người mới ra album, vẫn có phần không yên tâm, bây giờ Lý Huyền đưa ra phương án sản xuất mini album trước, vừa khéo lại đúng tâm ý của họ, vừa có thể kiểm nghiệm trình độ của Lâm Hi đến đâu, lại không gặp nguy hiểm quá lớn, một công đôi việc.
Sau khi chốt xong phương án, Lý Huyền dẫn Lâm Hi đến phòng thu âm chuyên nghiệp của công ty, truyền thông Thịnh Ngu có rất nhiều phòng thu âm để người mới dùng, cũng có phòng cho ca sĩ nổi tiếng dùng, thiết bị thu âm có cấp bậc tốt nhất, chính là cấp bậc siêu sao thiên vương, nghe nói truyền thông Thịnh Ngu đã bỏ vốn lớn mua từ nước ngoài, hiệu quả thu âm vô cùng tốt, Lý Huyền dứt khoát dẫn Lâm Hi đến căn phòng này thu âm.
“Lúc đi vào thì cẩn thận một chút, đừng có sờ mó lung tung, thứ gì không nên chạm thì đừng chạm, nếu làm hỏng, có mang bán cậu đi cũng không bồi thường nổi đâu!” Lý Huyền đứng ngoài cửa phòng thu âm dặn dò Lâm Hi mấy trăm lần.
Lâm Hi không để bụng mà nhún nhún vai.
Đoàn đội thu âm là đoàn đội đứng đầu truyền thông Thịnh Ngu, đã từng hợp tác với Lý Huyền rất nhiều lần, nhưng bây giờ, Lý Huyền lại mang một người mới đến, tuy là ý của công ty, nhưng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút bất mãn, lấy Đường Trì dẫn đầu, đoàn đội này từ xưa đến nay đều tiếp xúc với các ngôi sao nổi tiếng đứng đầu giới giải trí Hoa Ngữ, mắt sớm đã cao hơn đỉnh, đã quên mất cảm giác hợp tác với người mới là gì rồi.
Đường Trì đánh giá Lâm Hi từ trên xuống dưới, thoáng khinh thường hỏi: ” Đây là người mới nào đấy?” Giọng điệu ông ta biếng nhác, có cảm giác như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
“Cậu ấy tên là Lâm Hi.” Ngữ điệu của Lý Huyền rất khách khí, nhân tiện lấy khuỷu tay chọc chọc Lâm Hi: “Vị này chính là thầy Đường Trì, ông ấy phụ trách thu âm album và hậu kỳ chế tác lần này của cậu.”
Năm nay Đường Trì đã bốn mươi tuổi, số ca khúc từ tay ông ta ra, nhiều đến không đếm xuể, hơn nữa những ca khúc đó đều là tác phẩm kinh điển nổi tiếng mà cả nước đều nghe, là một danh gia chế tác chân chính.
“Chào ông.” Lâm Hi lãnh đạm chào hỏi.
Đường Trì hơi nheo đôi mắt lại đánh giá tên nhóc này, ông ta lăn lộn trong giới giải trí vài thập niên, cũng duyệt qua vô số người, đa phần nghệ sĩ tiếp xúc với ông ta, nói dễ nghe một chút thì là tôn kính, nói khó nghe một chút thì là chân chó nịnh hót, nhưng trên thực tế, bọn họ không quá coi trọng ông ta, làm sao ông ta không nhìn ra cơ chứ, mà người mới này, không biết là do mới bước vào Showbiz nên thiếu kinh nghiệm hay tính cách thật như thế, thế mà lại không biểu hiện thái độ nịnh hót mà Đường Trì căm ghét.
Ông ta cũng không để ý đến cử chỉ lãnh đạm của Lâm Hi, chỉ nói: “Trước khi vào phòng thu âm, cậu hát vài cậu cho tôi nghe xem nào.”
Lý Huyền ngước mắt nhìn về phía Lâm Hi, chỉ thấy Lâm Hi nhíu mày, cô biết, chỉ sợ tên nhóc này lại gây ra tình huống khó xử.
Đúng là như thế, Lâm Hi dứt khoát từ chối: “Tôi không hát.”
Đường Trì nhướn mày, hiển nhiên không đoán được người mới này lại từ chối yêu cầu của mình: “Tại sao không hát? Cậu tới đây không phải để hát hả?”
Lâm Hi nhìn quanh mấy nhân viên công tác có vẻ mặt khó chịu trong phòng thu âm một cái, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi tới, để thu âm, không phải biểu diễn cho ai xem, muốn nghe tôi hát, được thôi, năm ngàn tệ một bài.”
Lý Huyền thật sự hận không thể tát anh một cái, anh mẹ nó ở đây làm loạn gì thế! Bây giờ là lúc để anh cáu kỉnh à?!
Đương nhiên, không gây khó dễ thì không phải Lâm Hi.
“Năm ngàn tệ một bài.” Đường Trì nâng kính đen quan sát Lâm Hi lại một lần nữa: “Cũng không rẻ nhỉ? Một khi đã như vậy, mời cậu đến nơi có người bằng lòng bỏ tiền ra nghe cậu hát đi, chỗ của tôi không chào đón cậu.” Ông ta vừa dứt lời thì trực tiếp quay người đi, hạ lệnh đuổi khách.
“Thầy Đường Trì, thu âm ca khúc cho Lâm Hi, là công việc được giao của ngài, không phải trò giải trí mà ngài có quyền lựa chọn.”
Lâm Hi thoáng kinh ngạc nhìn về phía Lý Huyền, thật là ngoài mong đợi! Nhất định trong lòng người phụ nữ này đã lôi anh ra mắng chửi đến máu chó phun đầy đầu, nhưng cuối cùng, lại vẫn đứng về phía anh, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Đường Trì bỗng nhiên quay đầu lại, Lý Huyền đã hợp tác với ông ta rất nhiều lần, từ xưa đến nay quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, không ngờ chỉ vì một người mới, nói trở mặt liền trở mặt.
Quả thực Lý Huyền nói không sai, tuy Đường Trì có tiếng tăm, nhưng dù sao vẫn là nhân viên của truyền thông Thịnh Ngu, thu âm cho ca sĩ là bổn phận của ông ta, dù có thành tích, có điều tự hào, cũng không thể không nghe việc công ty giao.
Đường Trì hừ lạnh một tiếng: “Nếu nhà sản xuất Lý Huyền đã lên tiếng, tôi cũng không còn gì để nói, vào phòng thu âm chuẩn bị đi.”
Thật ra ông ta cũng muốn nhìn, người mới này rốt cuộc có năng lực như thế nào!
Lý Huyền quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hi, Lâm Hi nhếch miệng cười với cô, nói khẩu hình: “Cảm ơn.” Sau đó đi vào phòng thu âm.
Rất nhiều năm sau, trong một chương trình phỏng vấn âm nhạc, người dẫn chương trình tò mò hỏi Lâm Hi, kiểu người có tính tình xấu xa gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng ma quỷ như anh, debut nhiều năm như vậy, tại sao lại không hề thay đổi, tại sao anh có thể giữ vững lý tưởng ban đầu trong giới giải trí thâm sâu như nước biển này?
Ánh mắt Lâm Hi trìu mến, mỉm cười nhìn về phía Lý Huyền ngồi trước khán phòng: “Bởi vì ngay từ đầu, người nào đó đã nuông chiều tôi đến hư rồi.”
Hết chương 25
Bình luận facebook