Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301: Chân tướng, mưu đồ đã lâu!
"Ha ha!!"
Vĩnh Chí lại cười lớn một cách kỳ quái,"Người chết, vậy thì không dễ chơi! Trước nhất tôi phải đi nhìn Lạc Thiên Uy ăn nói khép nép, dáng vẻ cầu xin?"
Lạc Tích Tuyết hung ác trừng mắt liếc hắn một cái: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
Vĩnh Chí híp mắt, lè lưỡi nhìn máu tươi trên mũi dao, lưỡi dao chiếu sáng khuôn mặt điên cuồng đang tươi cười của hắn, bộ dáng kia thật kinh khủng!
"Nếu không, nhìn từ trên người cô xuống, có cái gì khiến chồng của cô mau đến đây đi! Cô cũng muốn hắn chết sao!" Vĩnh Chí liếc nhìn cây dao, lưỡi dao sáng loáng lắc lư trước mặt Lạc Tích Tuyết.
Thân thể Lạc Tích Tuyết không nhịn được mà run lên, dao gần đến tay cô, cô bị sợ đến sắp khóc.
"Gương mặt thật sự rất hoàn mỹ, vừa nhìn đã động lòng! Nhưng ngộ nhỡ đôi mắt ngọc bị mất đi một con, tiểu tử Lạc Thiên Uy kia còn có thể mê luyến cô sao? Cô đã dựa vào gương mặt này để mê hoặc hắn, làm hại hắn phải giết em gái tôi!" Vĩnh Chí đưa tay vuốt ve gò má của Lạc Tích Tuyết, từ từ chà xát, như một kẻ thần kinh mà cười to.
Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, trên da thịt lập tức nổi lên một tầng da gà, cô đã ý thức được hắn nghĩ muốn làm gì rồi!!
Hắn muốn phá hủy gương mặt của cô hắn muốn để cho cô nếm thử những năm tháng chịu khổ của Tống Khuynh Vũ!!
Lạc Tích Tuyết sợ hãi trợn to hai mắt, theo bản năng hướng về phía lưng mà lẫn trốn, nhưng lập tức, cô liền thất vọng, sau lưng, đã là vách tường lạnh lẽo, nhìn mặt mũi dữ tợn càng lúc càng gần mình, cô kinh hãi trợn to hai mắt, có lẽ, đây chính là số mạng của cô.
Có lẽ, mất đi gương mặt mê người của mình, cô sẽ ít đi một chút xíu nguy hiểm? Dù sao, chẳng ai chú ý đến cô nếu cô có một bộ dáng xấu xí? Nói yêu cô, còn không phải là bởi vì gương mặt này của cô sao?
Hàn Diệp Thần cũng sẽ không tìm Lạc Thiên Uy gây thêm phiền toái, Vĩnh Chí cũng không báo thù, nói cho cùng cô bởi gương mặt này mà khiến cho thảm hại, đàn ông điên cuồng đuổi theo, không phải chỉ vì dung mạo tuyệt sắc của cô gái thôi sao?
Vậy thì tới đi, cô đã bất chấp mọi thứ rồi, sẽ để cho tất cả được giải thoát!!
Cơ hồ có lẽ đã cảm thấy phiến dao lạnh trước mặt, Lạc Tích Tuyết không sợ mà cười lạnh, trơ mắt nhìn nó cách mình càng ngày càng gần.
Tiếng cười của Vĩnh Chí càng lúc càng lớn, một bộ dáng hết sức hài lòng.
Biến thái!
Kẻ điên!
Lạc Tích Tuyết căm hận nhìn chằm chằm vào hắn.
Thời khắc mạng mình là chỉ mành treo chuông, một người đàn ông lấy khí thế bức người xuất hiện, một cước bay lên, chính xác không có lầm là đá vào cổ tay Vĩnh Chí, đau đớn tan lòng nát dạ khiến hắn không nhịn được mà nhỏ giọng gào khóc!
"Vĩnh Chí, ai cho cậu tổn thương cô ấy!!" Một giọng nói đàn ông lạnh lẽo truyền đến.
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, người tới lại là Mực Cảnh!
Anh sải bước đi tới trước mặt cô, cầm chặt đôi tay nhỏ bé của Lạc Tích Tuyết, chậm rãi đỡ cô lên, ân cần dò hỏi:
"Tích Tuyết, cô không sao đó chứ?"
Lạc Tích Tuyết trợn to hai mắt ngơ ngác nhìn anh, phản ứng không kịp với những chuyện đã xảy ra, nhưng đến với bàn tay ấm áp ấy cô lại có một cảm giác an toàn, không để cho cô sợ hãi!
Mực Cảnh, vì sao anh ấy lại ở đây?
Sau đó, Mực Cảnh xoay người, đem Lạc Tích Tuyết ngăn phía sau mình, thân hình của hắn cao lớn rắn rỏi giống như chận lấy vách tường cứng rắn, bảo vệ cô!
"Mực Cảnh, tại sao cậu muốn ngăn cản tôi? Thật vất vả mới có cơ hội này, cậu có thể buông tay sao?" Vĩnh Chí tức giận bất bình nhìn chằm chằm người đi tới.
"Vĩnh Chí, để cho cậu tham gia vào kế hoạch của chúng tôi, đã là giới hạn lắm rồi, người chúng tôi muốn đối phó chỉ là Lạc Thiên Uy, Tích Tuyết cũng chỉ là mồi hấp dẫn hắn tới, cậu dám làm tổn thương cô ấy, tôi là người đầu tiên giết cậu" Mực Cảnh đưa đôi mắt lạnh lẽo nói lời cảnh cáo.
Vĩnh Chí không phục trừng mắt về phía anh: "Được, cậu có gan!" Nói xong, chỉ vào lỗ mũi Mực Cảnh rồi đi ra ngoài.
"Tích Tuyết, tôi dẫn cô đi một chỗ khác!" Mực Cảnh ngồi xổm xuống, muốn ôm Lạc Tích Tuyết lên.
Lạc Tích Tuyết lại cứ lắc đầu, trên mặt khó nén được tức giận: "Tại sao? Tại sao anh lại giống họ? Tại sao anh lại bắt cóc tôi?"
"Tích Tuyết, có thể cô không biết, thật ra thì tôi là anh em của Lạc Thiên Uy!" Mực Cảnh thở dài, ánh mắt trở nên phức tạp.
Lạc Tích Tuyết kinh hãi: "Cậu nói cái gì?"
"Năm đó Thẩm Tâm Lam mang thai Chiêm Mỗ Tư, rồi gả cho một người đàn ông nước Pháp, sanh ra Lạc Thiên Uy, thật ra tôi là con của người đàn ông Pháp đó và vợ trước ông ta, chỉ bởi vì có Lạc Thiên Uy mà ba tôi bỏ mặc tôi.
Những năm này tôi dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Lạc Thiên Uy, nói rõ làm giúp hắn, nhưng thật ra là vì lấy đi toàn bộ thuộc hạ của hắn! Tôi không muốn tổn thương cô, nhưng mà tôi sẽ lấy lại những gì tôi muốn, tuyệt đối không buông tha!" Mực Cảnh đem tất cả những gì chôn giấu tất cả trong lòng mình nói ra.
Lạc Tích Tuyết khiếp sợ, không nghĩ tới Mực Cảnh sẽ có đoạn thân thế này.
Khó trách năm đó anh ưu tú như vậy, cũng không thuộc về Lạc Thiên Uy, lại cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh anh.
"Năm đó anh nói muốn dẫn tôi đi, cũng vì muốn trả thù Lạc Thiên Uy hả?" Lạc Tích Tuyết đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, quay đầu hỏi.
Mực Cảnh gật đầu: "Đúng, tôi bí mật giám xác nhất cử nhất động của Lạc Thiên Uy, tôi hiểu rõ cô là người anh ta yêu, vì trả thù, tôi sẽ giành lấy cô, để cho anh ta nếm thử tư vị bị ruồng bỏ! Cho nên tôi giúp cô chạy trốn, ở tại nước Pháp xuất hiện để cảnh cáo cô, anh ta không phải Chiêm Mỗ Tư! Hàn Diệp Thần cũng vì cứu tôi, tôi không muốn anh ấy bị Lạc Thiên Uy giết, cho nên liền âm thầm cứu anh ta một mạng, mang anh ta đến tổ chức, cùng nhau hợp tác!"
Lạc Tích Tuyết chợt cười lạnh: "Thì ra tất cả đều là do anh sớm sắp xếp! Anh dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn giết Lạc Thiên Uy!! Ba anh thiên vị, không phải lỗi của Thiên Uy, tại sao anh lại âm mưu trả thù anh ấy? Đến tột cùng là anh muốn như thế nào?"
"Tôi nói rồi, tôi không muốn tổn hại đến bất cứ kẻ nào, tôi chỉ muốn có được chỗ di sản thuộc về tôi, di chúc ba tôi lâm chung, chỉ rõ Lạc Thiên Uy là người thừa kế thứ nhất, tôi là thứ hai, nên chỉ khi nào hắn chết tôi mới có được tất cả! Nhưng cô yên tâm, chỉ cần hắn ta chịu đem những gì thuộc về tôi trả lại cho tôi, tôi sẽ không giết hắn, nhưng Hàn Diệp Thần có muốn mạng của hắn hay không, tôi không thể bảo đảm!" Mực Cảnh thoáng qua một chút tính toán.
Lạc Tích Tuyết rống to, ánh mắt sắc bén: "Mực Cảnh, anh là một thằng hám tiền! Anh vì tiền cho nên bày mưu tính kế giết người, anh biết rõ Hàn Diệp Thần hận Lạc Thiên Uy đến tận xương tủy, anh lợi dụng sự thù hận này mà định giết người.
Vĩnh Chí tìm đến bắt cóc chúng tôi, còn cố ý kết những người có thù oán với Lạc Thiên Uy lại, không phải là muốn mượn tay của bọn hắn, giết em trai của anh sao, như vậy anh sẽ là người thừa kế hàng thứ nhất rồi!"
Cô thật không thể tin được, một người tính tình luôn trầm ổn như Mực Cảnh, trong nội tâm lại là loại người ham tiền.
Từ mười năm trước đã bắt đầu ra mưu giết em trai mình, vẫn dự mưu tính toán, cho tới hôm nay lợi dụng kẻ thù của Lạc Thiên Uy mà cướp lấy di sản.
Thật là bởi vì tài mà chết, vì hám ăn mà chết, một chút cũng không đáng!! Có thể che giấu nhiều năm như thế, có thể thấy được Mực Cảnh rất nguy hiểm!!
"Được rồi, không nên nói tất cả những gì tôi biết, hiện tại cô có thể gọi điện cho chồng của cô, báo bình an?" Mực Cảnh đưa điện thoại di động tới.
Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác, cô mới không cần làm đồng lõa của anh ta.
"Cô không thể gọi, cũng chẳng sao, nhưng con gái của cô đang sốt lên, nó không thể chờ quá lâu!!" Mực Cảnh đã sớm nhìn ra nhược điểm của Lạc Tích Tuyết, uy hiếp nói.
Lạc Tích Tuyết căm hận trừng mắt về phía anh, đáng ghét, thế nhưng anh ta dám lấy Băng Băng ra uy hiếp cô!
Mực Cảnh nhìn chằm chằm mắt của cô, bấm số điện thoại của Lạc Thiên Uy, trong điện thoại di động truyền đến tiếng chuông Lạc Tích Tuyết thích nhất, sau đó điện thoại được tiếp thông.
"Lạc Thiên Uy, biết tôi là ai không?" Mực Cảnh dùng giọng quen thuộc của mình, cùng Lạc Thiên Uy chào hỏi.
Lạc Tích Tuyết chỉ có thể nghe được giọng nói nho nhỏ lại Lạc Thiên Uy, lại nghe không rõ anh đang nói gì.
Mực Cảnh nói tiếp: "Đúng! Họ đều đang ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không làm bọn họ tổn thương, cũng còn sống!"
Lạc Thiên Uy tiếp đó lại nói những thứ gì, cho đến khi Mực Cảnh đưa điện thoại cho Lạc Tích Tuyết, "Chồng cô muốn nói chuyện với cô!"
Lạc Tích Tuyết nhận lấy điện thoại, lần đầu tiên cảm giác cầm điện thoại lên lại nặng nề như thế
Trước kia cô cũng bị bắt cóc, chỉ là khi đó không có Băng Băng, cũng không có nhiều kế hoạch trả thù như vậy, họ chỉ thuần túy là lợi dụng cô, hướng Lạc Thiên Uy uy hiếp rồi đòi ít tiền mà thôi.
Thế nhưng lần này không giống lần trước, đây là kế hoạch do Mực Cảnh tỉ mỉ lên trong nhiều năm qua, Hàn Diệp Thần, Vĩnh Chí, bọn họ đều là những kẻ muốn lấy mạng Lạc Thiên Uy, cả nhà bọn họ đang lọt trong nguy hiểm.
"Tích Tuyết?" Trong điện thoại di động là giọng nói đau lòng của Lạc Thiên Uy, cũng không có như trong tưởng tượng là nóng nảy đến phát điên, tuy nhiên nó khiến Lạc Tích Tuyết lã chã rơi lệ.
Cô không muốn đau lòng như thế, chỉ có thể hướng về điện thoại, nhẹ nhàng gật đầu đáp một tiếng: "Ừ."
"Em và Băng Băng có khỏe không?" Mặc dù rất tỉnh táo, lại lộ ra vẻ lo lắng!
"Băng Băng sốt cao, em còn tốt."
Lạc Tích Tuyết cố gắng ẩn nhẫn nhìn vết thương trên cánh tay, tận lực làm cho giọng mình có vẻ bình thường.
"Tích Tuyết, hãy nghe anh nói, Mực Cảnh là người khá tỉnh táo, hắn ta cũng làm việc rất có kế hoạch, em đừng tự mình hành động, nếu không chọc giận hắn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Giọng nói của Lạc Thiên Uy trầm thấp, ý bảo cô không cần bất chấp nguy hiểm mà chạy trốn, phải đợi anh.
"Ừ."
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái.
Lạc Thiên Uy một lần nữa cường điệu: "Em phải chờ anh, tất cả đều đã được anh an bày, đây là ân oán nhiều năm trước của tụi anh, em chỉ cần nhớ kỹ một điểm, một khi có cơ hội, lập tức ôm Băng Băng bỏ chạy.
Vô luận xảy ra chuyện gì, đều phải giữ mạng của mình."
Nước mắt Lạc Tích Tuyết đã lăn ra ngoài, yên lặng gật đầu.
Lạc Thiên Ny sợ cô không nghe thấy, lập lại một lần: "Nghe hiểu không? Em phải mang Băng Băng bỏ chạy, đừng động tới bất luận kẻ nào!"
"Em biết rồi!" Lạc Tích Tuyết rốt cuộc trả lời: "Thiên Uy, anh nhất định phải sống"
Lời của cô vẫn chưa nói hết, điện thoại di động đã bị Mực Cảnh đoạt đi.
"Thời gian và địa điểm, tối nay tôi sẽ nói cho anh biết, anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho vợ và con anh!" Mực Cảnh muốn cắt đứt điện thoại di động.
Lạc Thiên Uy bên kia không biết nói cái gì, Mực Cảnh đột nhiên quát: "Anh gấp cái gì? Tôi với vợ anh đã lâu chưa gặp nhau, đương nhiên là muốn ôn lại chuyện xưa rồi! Về phần anh, chờ chúng tôi chơi đã rồi mới đến lượt anh!"
Vĩnh Chí lại cười lớn một cách kỳ quái,"Người chết, vậy thì không dễ chơi! Trước nhất tôi phải đi nhìn Lạc Thiên Uy ăn nói khép nép, dáng vẻ cầu xin?"
Lạc Tích Tuyết hung ác trừng mắt liếc hắn một cái: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
Vĩnh Chí híp mắt, lè lưỡi nhìn máu tươi trên mũi dao, lưỡi dao chiếu sáng khuôn mặt điên cuồng đang tươi cười của hắn, bộ dáng kia thật kinh khủng!
"Nếu không, nhìn từ trên người cô xuống, có cái gì khiến chồng của cô mau đến đây đi! Cô cũng muốn hắn chết sao!" Vĩnh Chí liếc nhìn cây dao, lưỡi dao sáng loáng lắc lư trước mặt Lạc Tích Tuyết.
Thân thể Lạc Tích Tuyết không nhịn được mà run lên, dao gần đến tay cô, cô bị sợ đến sắp khóc.
"Gương mặt thật sự rất hoàn mỹ, vừa nhìn đã động lòng! Nhưng ngộ nhỡ đôi mắt ngọc bị mất đi một con, tiểu tử Lạc Thiên Uy kia còn có thể mê luyến cô sao? Cô đã dựa vào gương mặt này để mê hoặc hắn, làm hại hắn phải giết em gái tôi!" Vĩnh Chí đưa tay vuốt ve gò má của Lạc Tích Tuyết, từ từ chà xát, như một kẻ thần kinh mà cười to.
Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, trên da thịt lập tức nổi lên một tầng da gà, cô đã ý thức được hắn nghĩ muốn làm gì rồi!!
Hắn muốn phá hủy gương mặt của cô hắn muốn để cho cô nếm thử những năm tháng chịu khổ của Tống Khuynh Vũ!!
Lạc Tích Tuyết sợ hãi trợn to hai mắt, theo bản năng hướng về phía lưng mà lẫn trốn, nhưng lập tức, cô liền thất vọng, sau lưng, đã là vách tường lạnh lẽo, nhìn mặt mũi dữ tợn càng lúc càng gần mình, cô kinh hãi trợn to hai mắt, có lẽ, đây chính là số mạng của cô.
Có lẽ, mất đi gương mặt mê người của mình, cô sẽ ít đi một chút xíu nguy hiểm? Dù sao, chẳng ai chú ý đến cô nếu cô có một bộ dáng xấu xí? Nói yêu cô, còn không phải là bởi vì gương mặt này của cô sao?
Hàn Diệp Thần cũng sẽ không tìm Lạc Thiên Uy gây thêm phiền toái, Vĩnh Chí cũng không báo thù, nói cho cùng cô bởi gương mặt này mà khiến cho thảm hại, đàn ông điên cuồng đuổi theo, không phải chỉ vì dung mạo tuyệt sắc của cô gái thôi sao?
Vậy thì tới đi, cô đã bất chấp mọi thứ rồi, sẽ để cho tất cả được giải thoát!!
Cơ hồ có lẽ đã cảm thấy phiến dao lạnh trước mặt, Lạc Tích Tuyết không sợ mà cười lạnh, trơ mắt nhìn nó cách mình càng ngày càng gần.
Tiếng cười của Vĩnh Chí càng lúc càng lớn, một bộ dáng hết sức hài lòng.
Biến thái!
Kẻ điên!
Lạc Tích Tuyết căm hận nhìn chằm chằm vào hắn.
Thời khắc mạng mình là chỉ mành treo chuông, một người đàn ông lấy khí thế bức người xuất hiện, một cước bay lên, chính xác không có lầm là đá vào cổ tay Vĩnh Chí, đau đớn tan lòng nát dạ khiến hắn không nhịn được mà nhỏ giọng gào khóc!
"Vĩnh Chí, ai cho cậu tổn thương cô ấy!!" Một giọng nói đàn ông lạnh lẽo truyền đến.
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, người tới lại là Mực Cảnh!
Anh sải bước đi tới trước mặt cô, cầm chặt đôi tay nhỏ bé của Lạc Tích Tuyết, chậm rãi đỡ cô lên, ân cần dò hỏi:
"Tích Tuyết, cô không sao đó chứ?"
Lạc Tích Tuyết trợn to hai mắt ngơ ngác nhìn anh, phản ứng không kịp với những chuyện đã xảy ra, nhưng đến với bàn tay ấm áp ấy cô lại có một cảm giác an toàn, không để cho cô sợ hãi!
Mực Cảnh, vì sao anh ấy lại ở đây?
Sau đó, Mực Cảnh xoay người, đem Lạc Tích Tuyết ngăn phía sau mình, thân hình của hắn cao lớn rắn rỏi giống như chận lấy vách tường cứng rắn, bảo vệ cô!
"Mực Cảnh, tại sao cậu muốn ngăn cản tôi? Thật vất vả mới có cơ hội này, cậu có thể buông tay sao?" Vĩnh Chí tức giận bất bình nhìn chằm chằm người đi tới.
"Vĩnh Chí, để cho cậu tham gia vào kế hoạch của chúng tôi, đã là giới hạn lắm rồi, người chúng tôi muốn đối phó chỉ là Lạc Thiên Uy, Tích Tuyết cũng chỉ là mồi hấp dẫn hắn tới, cậu dám làm tổn thương cô ấy, tôi là người đầu tiên giết cậu" Mực Cảnh đưa đôi mắt lạnh lẽo nói lời cảnh cáo.
Vĩnh Chí không phục trừng mắt về phía anh: "Được, cậu có gan!" Nói xong, chỉ vào lỗ mũi Mực Cảnh rồi đi ra ngoài.
"Tích Tuyết, tôi dẫn cô đi một chỗ khác!" Mực Cảnh ngồi xổm xuống, muốn ôm Lạc Tích Tuyết lên.
Lạc Tích Tuyết lại cứ lắc đầu, trên mặt khó nén được tức giận: "Tại sao? Tại sao anh lại giống họ? Tại sao anh lại bắt cóc tôi?"
"Tích Tuyết, có thể cô không biết, thật ra thì tôi là anh em của Lạc Thiên Uy!" Mực Cảnh thở dài, ánh mắt trở nên phức tạp.
Lạc Tích Tuyết kinh hãi: "Cậu nói cái gì?"
"Năm đó Thẩm Tâm Lam mang thai Chiêm Mỗ Tư, rồi gả cho một người đàn ông nước Pháp, sanh ra Lạc Thiên Uy, thật ra tôi là con của người đàn ông Pháp đó và vợ trước ông ta, chỉ bởi vì có Lạc Thiên Uy mà ba tôi bỏ mặc tôi.
Những năm này tôi dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Lạc Thiên Uy, nói rõ làm giúp hắn, nhưng thật ra là vì lấy đi toàn bộ thuộc hạ của hắn! Tôi không muốn tổn thương cô, nhưng mà tôi sẽ lấy lại những gì tôi muốn, tuyệt đối không buông tha!" Mực Cảnh đem tất cả những gì chôn giấu tất cả trong lòng mình nói ra.
Lạc Tích Tuyết khiếp sợ, không nghĩ tới Mực Cảnh sẽ có đoạn thân thế này.
Khó trách năm đó anh ưu tú như vậy, cũng không thuộc về Lạc Thiên Uy, lại cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh anh.
"Năm đó anh nói muốn dẫn tôi đi, cũng vì muốn trả thù Lạc Thiên Uy hả?" Lạc Tích Tuyết đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, quay đầu hỏi.
Mực Cảnh gật đầu: "Đúng, tôi bí mật giám xác nhất cử nhất động của Lạc Thiên Uy, tôi hiểu rõ cô là người anh ta yêu, vì trả thù, tôi sẽ giành lấy cô, để cho anh ta nếm thử tư vị bị ruồng bỏ! Cho nên tôi giúp cô chạy trốn, ở tại nước Pháp xuất hiện để cảnh cáo cô, anh ta không phải Chiêm Mỗ Tư! Hàn Diệp Thần cũng vì cứu tôi, tôi không muốn anh ấy bị Lạc Thiên Uy giết, cho nên liền âm thầm cứu anh ta một mạng, mang anh ta đến tổ chức, cùng nhau hợp tác!"
Lạc Tích Tuyết chợt cười lạnh: "Thì ra tất cả đều là do anh sớm sắp xếp! Anh dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn giết Lạc Thiên Uy!! Ba anh thiên vị, không phải lỗi của Thiên Uy, tại sao anh lại âm mưu trả thù anh ấy? Đến tột cùng là anh muốn như thế nào?"
"Tôi nói rồi, tôi không muốn tổn hại đến bất cứ kẻ nào, tôi chỉ muốn có được chỗ di sản thuộc về tôi, di chúc ba tôi lâm chung, chỉ rõ Lạc Thiên Uy là người thừa kế thứ nhất, tôi là thứ hai, nên chỉ khi nào hắn chết tôi mới có được tất cả! Nhưng cô yên tâm, chỉ cần hắn ta chịu đem những gì thuộc về tôi trả lại cho tôi, tôi sẽ không giết hắn, nhưng Hàn Diệp Thần có muốn mạng của hắn hay không, tôi không thể bảo đảm!" Mực Cảnh thoáng qua một chút tính toán.
Lạc Tích Tuyết rống to, ánh mắt sắc bén: "Mực Cảnh, anh là một thằng hám tiền! Anh vì tiền cho nên bày mưu tính kế giết người, anh biết rõ Hàn Diệp Thần hận Lạc Thiên Uy đến tận xương tủy, anh lợi dụng sự thù hận này mà định giết người.
Vĩnh Chí tìm đến bắt cóc chúng tôi, còn cố ý kết những người có thù oán với Lạc Thiên Uy lại, không phải là muốn mượn tay của bọn hắn, giết em trai của anh sao, như vậy anh sẽ là người thừa kế hàng thứ nhất rồi!"
Cô thật không thể tin được, một người tính tình luôn trầm ổn như Mực Cảnh, trong nội tâm lại là loại người ham tiền.
Từ mười năm trước đã bắt đầu ra mưu giết em trai mình, vẫn dự mưu tính toán, cho tới hôm nay lợi dụng kẻ thù của Lạc Thiên Uy mà cướp lấy di sản.
Thật là bởi vì tài mà chết, vì hám ăn mà chết, một chút cũng không đáng!! Có thể che giấu nhiều năm như thế, có thể thấy được Mực Cảnh rất nguy hiểm!!
"Được rồi, không nên nói tất cả những gì tôi biết, hiện tại cô có thể gọi điện cho chồng của cô, báo bình an?" Mực Cảnh đưa điện thoại di động tới.
Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác, cô mới không cần làm đồng lõa của anh ta.
"Cô không thể gọi, cũng chẳng sao, nhưng con gái của cô đang sốt lên, nó không thể chờ quá lâu!!" Mực Cảnh đã sớm nhìn ra nhược điểm của Lạc Tích Tuyết, uy hiếp nói.
Lạc Tích Tuyết căm hận trừng mắt về phía anh, đáng ghét, thế nhưng anh ta dám lấy Băng Băng ra uy hiếp cô!
Mực Cảnh nhìn chằm chằm mắt của cô, bấm số điện thoại của Lạc Thiên Uy, trong điện thoại di động truyền đến tiếng chuông Lạc Tích Tuyết thích nhất, sau đó điện thoại được tiếp thông.
"Lạc Thiên Uy, biết tôi là ai không?" Mực Cảnh dùng giọng quen thuộc của mình, cùng Lạc Thiên Uy chào hỏi.
Lạc Tích Tuyết chỉ có thể nghe được giọng nói nho nhỏ lại Lạc Thiên Uy, lại nghe không rõ anh đang nói gì.
Mực Cảnh nói tiếp: "Đúng! Họ đều đang ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không làm bọn họ tổn thương, cũng còn sống!"
Lạc Thiên Uy tiếp đó lại nói những thứ gì, cho đến khi Mực Cảnh đưa điện thoại cho Lạc Tích Tuyết, "Chồng cô muốn nói chuyện với cô!"
Lạc Tích Tuyết nhận lấy điện thoại, lần đầu tiên cảm giác cầm điện thoại lên lại nặng nề như thế
Trước kia cô cũng bị bắt cóc, chỉ là khi đó không có Băng Băng, cũng không có nhiều kế hoạch trả thù như vậy, họ chỉ thuần túy là lợi dụng cô, hướng Lạc Thiên Uy uy hiếp rồi đòi ít tiền mà thôi.
Thế nhưng lần này không giống lần trước, đây là kế hoạch do Mực Cảnh tỉ mỉ lên trong nhiều năm qua, Hàn Diệp Thần, Vĩnh Chí, bọn họ đều là những kẻ muốn lấy mạng Lạc Thiên Uy, cả nhà bọn họ đang lọt trong nguy hiểm.
"Tích Tuyết?" Trong điện thoại di động là giọng nói đau lòng của Lạc Thiên Uy, cũng không có như trong tưởng tượng là nóng nảy đến phát điên, tuy nhiên nó khiến Lạc Tích Tuyết lã chã rơi lệ.
Cô không muốn đau lòng như thế, chỉ có thể hướng về điện thoại, nhẹ nhàng gật đầu đáp một tiếng: "Ừ."
"Em và Băng Băng có khỏe không?" Mặc dù rất tỉnh táo, lại lộ ra vẻ lo lắng!
"Băng Băng sốt cao, em còn tốt."
Lạc Tích Tuyết cố gắng ẩn nhẫn nhìn vết thương trên cánh tay, tận lực làm cho giọng mình có vẻ bình thường.
"Tích Tuyết, hãy nghe anh nói, Mực Cảnh là người khá tỉnh táo, hắn ta cũng làm việc rất có kế hoạch, em đừng tự mình hành động, nếu không chọc giận hắn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Giọng nói của Lạc Thiên Uy trầm thấp, ý bảo cô không cần bất chấp nguy hiểm mà chạy trốn, phải đợi anh.
"Ừ."
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái.
Lạc Thiên Uy một lần nữa cường điệu: "Em phải chờ anh, tất cả đều đã được anh an bày, đây là ân oán nhiều năm trước của tụi anh, em chỉ cần nhớ kỹ một điểm, một khi có cơ hội, lập tức ôm Băng Băng bỏ chạy.
Vô luận xảy ra chuyện gì, đều phải giữ mạng của mình."
Nước mắt Lạc Tích Tuyết đã lăn ra ngoài, yên lặng gật đầu.
Lạc Thiên Ny sợ cô không nghe thấy, lập lại một lần: "Nghe hiểu không? Em phải mang Băng Băng bỏ chạy, đừng động tới bất luận kẻ nào!"
"Em biết rồi!" Lạc Tích Tuyết rốt cuộc trả lời: "Thiên Uy, anh nhất định phải sống"
Lời của cô vẫn chưa nói hết, điện thoại di động đã bị Mực Cảnh đoạt đi.
"Thời gian và địa điểm, tối nay tôi sẽ nói cho anh biết, anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho vợ và con anh!" Mực Cảnh muốn cắt đứt điện thoại di động.
Lạc Thiên Uy bên kia không biết nói cái gì, Mực Cảnh đột nhiên quát: "Anh gấp cái gì? Tôi với vợ anh đã lâu chưa gặp nhau, đương nhiên là muốn ôn lại chuyện xưa rồi! Về phần anh, chờ chúng tôi chơi đã rồi mới đến lượt anh!"
Bình luận facebook