Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Editor:lovelygirl262
"Haha, Tích Tuyết đúng là một đại mỹ nhân, bất quá cũng không dằn lòng được muốn thưởng thức, ngộ nhỡ tôi và em ở chung một chỗ mấy ngày liền mất hứng thú, thì phải làm sao đây?" Lãnh Khinh Cuồng nhíu mày, khó xử suy nghĩ.
Bên cạnh hắn cũng không thiếu phụ nữ đẹp, nhưng chân chính làm cho hắn để vào mắt, muốn cùng cô đi hết cuộc đời vẫn chưa có, hắn mặc dù bất cần đời, nhưng cũng biết hôn nhân là chuyện thiêng liêng, nếu như hắn xác định muốn cùng một người phụ nữ ở chung, cả đời sẽ chỉ thích một mình cô ấy, nhưng người phụ nữ này anh nhất định phải thận trọng tìm kiếm.
"Cha, con vừa trở về, những chuyện này để sau hãy nói đi."
Lạc Tích Tuyết chủ động lên tiếng, cha cứ như vậy mang cô đẩy ra ngoài, giống như cô không có ai muốn vậy.
Cô sẽ không yêu bất kỳ ai nữa, lòng cô đã đóng chặt, không bao giờ...có người đàn ông nào tiến vào lòng cô nữa.
"Tích Tuyết, trước tiên đừng cự tuyệt, thật ra thì con người của Khinh Cuồng không tệ, cũng không phải loại người giống con nghĩ, có nó ở bên cạnh chăm sóc con, cha cũng có thể bớt lo lắng, đồng ý với ta, trước là chung sống với nó một thời gian xem sao."
Phương Tiêu Thần thành khẩn khuyên.
Nhìn gương mặt khẩn thiết của cha, Lạc Tích Tuyết thoả hiệp, nếu như không phải như vậy, thì, là ai đúng với cô mà nói cũng không sao cả, coi như là vì hiếu thuận với cha đi!
"Nếu anh ấy đồng với, con cũng không có ý kiến."
Lạc Tích Tuyết chỉ có thể gật đầu một cái.
Phương Tiêu Thần lập tức mang ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng, giống như nếu hắn không đồng ý, ông sẽ hung hăng dạy dỗ hắn.
Lãnh Khinh Cuồng nhún vai, cười tà khí: "Ok, dù sao cũng có người đẹp chịu làm vợ của con, không muốn cũng uổng!"
Phương Tiêu Thần giận đến tím mặt, cảnh cáo hắn: "Con nói gì vậy, nếu con dám nói Tích Tuyết không tốt, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con."
Đôi mắt đào hoa của Lãnh Khinh Cuồng, mập mờ quan sát trên người Lạc Tích Tuyết, đột nhiên có một loại cảm giác khác thường xông lên đầu.
Cha nuôi mang cô ấy gả cho mình, ông là bởi vì nhớ lại chuyện cũ mà bi thương quá độ, hay bởi vì cùng con gái ruột gặp lại mà hưng phấn quá mức? Mới nghĩ ra chủ ý này.
Bất luận nói thế nào, có cơ hội đến gần cô, đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng hưng phấn.
Sau này, cô chính là bạn gái danh chính ngôn thuận của hắn, nghĩ đến đây, nụ cười trên khoé môi Lãnh Khinh Cuồng càng sâu hơn, xóa sạch nụ cười như có như không.
Cùng nhau ăn trưa xong, Phương Tử Nhan lấy chiếc xe thể thao cô yêu thích, đến từng địa điểm, Phương Tử Nhan luôn luôn thích thú bừng bừng liên tục lôi kéo cô vừa không ngừng nói chuyện, Lạc Tích Tuyết vui sướng nhìn cô, phát hiện cô em gái cùng cha khác mẹ này, thật là một cô gái trong sáng.
Nơi bọn họ ở chính là toà biệt thự tư nhân cao quý nhất khu.
Ở đây phong cảnh tươi đẹp, cây cối xanh biếc, còn có thể thấy sóng trên biển bao la hùng vĩ.
Lạc Tích Tuyết nhàn rỗi đi dạo trên bờ biển, cô đã đến Nam Mĩ cũng một khoảng thời gian, cha cả ngày bận bịu không thấy bóng dáng, chỉ có Phương Tử Nhan ở bên cạnh cô, hai chị em sống rất vui vẻ.
Dĩ nhiên trừ một chuyện, chính là Lãnh Khinh Cuồng.
Mỗi lần cha cố ý sắp đặt, cô cùng Lãnh Khinh Cuồng hẹn hò, Phương Tử Nhan trên mặt luôn tràn đầy buồn bã và tủi thân, cô biết cô gái nhỏ này tám phần là rơi vào lưới tình.
Cũng giống như Phương Tử Nhan, Trần Tiểu Mạt cũng là một cô gái ngây thơ đơn giản, luôn thích Lãnh Khinh Cuồng tiêu sái không kềm chế được, nhìn qua một người đàn ông phong lưu phóng khoáng, các cô sẽ cảm thấy hắn phong độ nhẹ nhàng.
Nhưng với Lạc Tích Tuyết cô, cũng không hoàn toàn như vậy.
Theo cô thấy Lãnh Khinh Cuồng bất quá là người đàn ông tự cho là phong lưu, nghĩ đến cặp mắt đào hoa kia của hắn, dụ dỗ phụ nữ khắp nơi, cô liền không khỏi thấy ác cảm.
Thật không biết tại sao cha lại muốn sắp đặt như vậy? Lại muốn mang cô giao phó cả đời cho Lãnh Khinh Cuồng, chẳng lẽ cha không nhìn ra tâm ý của em gái sao?
Cô vẫn là thích loại đàn ông có mùi vị đàn ông, tựa như Lạc Thiên Uy vậy.
Mặc dù hắn bá đạo, nóng nảy dã man, nhưng tuyệt đối là quan minh chính đại, một người đàn ông đội trời đạp đất.
(loại đàn ông có mùi vị đàn ông: Nam tính)
Vừa nghĩ đến hắn, trong lòng Lạc Tích Tuyết liền xẹt qua một dòng nước ấm.
"Tiểu thư, ông chủ đã trở lại, vừa mới tìm cô đấy."
Dì Ngô đến bờ biển nói cho cô biết.
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, lập tức trở về biệt thự.
"Cha!" Lạc Tích Tuyết vừa vào cửa, đã thấy cha mệt mỏi thưởng thức trà.
Phương Tiêu Thần ra hiệu cô ngồi xuống, thưởng thức một ngụm trà, trong mắt như có điều suy nghĩ nói: "Tích Tuyết, Lãnh Khinh Cuồng vừa mới làm nhiệm vụ trở về, hiện tại nó bị thương, con đi xem nó một chút đi."
Lạc Tích Tuyết ngớ ra, cũng không tiện từ chối, dù sao cô cũng đã đồng ý với cha, sẽ cùng Lãnh Khinh Cuồng qua lại một thời gian.
Cô về phòng thay quần áo, ngồi vào xe riêng, đi đến công ty phân phối Nam Mĩ của Lãnh Khinh Cuồng.
Vào thang mấy, Lạc Tích Tuyết đi thẳng đến phòng làm việc ở tầng cao nhất.
Nhưng mà, Lãnh Khi Cuồng ở trong phòng làm việc, lúc này đang trình diễn một màn làm cho người ta huyết mạch phun trào.
Lãnh Khi Cuồng lười biếng ngồi trên ghế xô-pha, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, ánh mắt lạnh băng.
"Lãnh thiếu, người ta muốn anh mà!" Thân thể người phụ nữ lẳng lơ như thuỷ xà, không biết lúc nào đã dán vào, ngồi ở trên đùi Lãnh Khinh Cuồng.
Hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lêo lên cổ Lãnh Khinh Cuồng, ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, một tay mập mờ lần mò trên quần của hắn, đang muốn cởi khóa kéo quần của hắn xuống.
Lãnh Khanh Cuồng đưa tay ngăn cản động tác này của cô ta, con ngươi không kiên nhẫn, trên khuôn mặt anh tuấn tà mị của hắn là nụ cười thản nhiên, khẽ mở môi mỏng: "Tôi thích tự mình chủ động với phụ nữ!"
Người phụ nữ nghe xong, ngẩng đầu lên, mặt yêu kiều nhìn hắn.
"Anh thật là xấu!" Ngón tay thon dài của cô ta mơn trớn trên khuôn mặt có đường nét kiên nghị của Lãnh Khinh Cuồng.
Nói xong cũng bắt đầu ỡm ờ, chỉ là ánh mắt vẫn mơ màng như cũ nhìn chăm chú vào người đàn ông anh tuấn như thiên thần trước mặt.
Cổ áo sơ mi của hắn đã bị cô ta cởi ra, ẩn hiện da thịt màu đồng hoàn mỹ của hắn, người phụ nữ không nhịn được phấn khởi nuốt nước bọt.
Rất nhanh, cô ta mang mình cởi không còn một mống, thân thể xinh đẹp như hoa như ngọc để lộ trong không khí, người phụ nữ dùng ánh mắt mời gọi nhìn Lãnh Khinh Cuồng.
Chỉ là Lãnh Khinh Cuồng lại không nổi lên bất kỳ hứng thú nào.
Chuyện vui không dứt trong quá khứ, nhưng lúc này lại làm cho hắn cảm thấy tẻ nhạt vô vị?
Trong mắt và trong lòng của hắn, tất cả đều chỉ có một hình dáng, mặc dù cô thanh lệ thoát tục, không giống người phụ nữ trước mặt này, nhưng lại làm cho hắn mê muội.
Để cho hắn khát vọng.
Ngoài cô, hắn căn bản không muốn những người khác.
Mặc dù người phụ nữ này dây dưa với hắn đã lâu, đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng, hôm nay hắn mang cô ta đến đây chính là muốn tạm giải toả tâm tình một chút, nhưng cho dù cô ta cởi hết để lộ trước mặt mình, hắn vẫn không có bất cứ hứng thú gì.
Đây là tại sao chứ? Lãnh Khinh Cuồng nghi hoặc...
Ngay lúc này, Lạc Tích Tuyết đẩy cửa vào, khi thấy một màn làm người ta đỏ mặt tim nhanh trong phòng làm việc, cô sửng sốt.
"Haha, Tích Tuyết đúng là một đại mỹ nhân, bất quá cũng không dằn lòng được muốn thưởng thức, ngộ nhỡ tôi và em ở chung một chỗ mấy ngày liền mất hứng thú, thì phải làm sao đây?" Lãnh Khinh Cuồng nhíu mày, khó xử suy nghĩ.
Bên cạnh hắn cũng không thiếu phụ nữ đẹp, nhưng chân chính làm cho hắn để vào mắt, muốn cùng cô đi hết cuộc đời vẫn chưa có, hắn mặc dù bất cần đời, nhưng cũng biết hôn nhân là chuyện thiêng liêng, nếu như hắn xác định muốn cùng một người phụ nữ ở chung, cả đời sẽ chỉ thích một mình cô ấy, nhưng người phụ nữ này anh nhất định phải thận trọng tìm kiếm.
"Cha, con vừa trở về, những chuyện này để sau hãy nói đi."
Lạc Tích Tuyết chủ động lên tiếng, cha cứ như vậy mang cô đẩy ra ngoài, giống như cô không có ai muốn vậy.
Cô sẽ không yêu bất kỳ ai nữa, lòng cô đã đóng chặt, không bao giờ...có người đàn ông nào tiến vào lòng cô nữa.
"Tích Tuyết, trước tiên đừng cự tuyệt, thật ra thì con người của Khinh Cuồng không tệ, cũng không phải loại người giống con nghĩ, có nó ở bên cạnh chăm sóc con, cha cũng có thể bớt lo lắng, đồng ý với ta, trước là chung sống với nó một thời gian xem sao."
Phương Tiêu Thần thành khẩn khuyên.
Nhìn gương mặt khẩn thiết của cha, Lạc Tích Tuyết thoả hiệp, nếu như không phải như vậy, thì, là ai đúng với cô mà nói cũng không sao cả, coi như là vì hiếu thuận với cha đi!
"Nếu anh ấy đồng với, con cũng không có ý kiến."
Lạc Tích Tuyết chỉ có thể gật đầu một cái.
Phương Tiêu Thần lập tức mang ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng, giống như nếu hắn không đồng ý, ông sẽ hung hăng dạy dỗ hắn.
Lãnh Khinh Cuồng nhún vai, cười tà khí: "Ok, dù sao cũng có người đẹp chịu làm vợ của con, không muốn cũng uổng!"
Phương Tiêu Thần giận đến tím mặt, cảnh cáo hắn: "Con nói gì vậy, nếu con dám nói Tích Tuyết không tốt, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con."
Đôi mắt đào hoa của Lãnh Khinh Cuồng, mập mờ quan sát trên người Lạc Tích Tuyết, đột nhiên có một loại cảm giác khác thường xông lên đầu.
Cha nuôi mang cô ấy gả cho mình, ông là bởi vì nhớ lại chuyện cũ mà bi thương quá độ, hay bởi vì cùng con gái ruột gặp lại mà hưng phấn quá mức? Mới nghĩ ra chủ ý này.
Bất luận nói thế nào, có cơ hội đến gần cô, đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng hưng phấn.
Sau này, cô chính là bạn gái danh chính ngôn thuận của hắn, nghĩ đến đây, nụ cười trên khoé môi Lãnh Khinh Cuồng càng sâu hơn, xóa sạch nụ cười như có như không.
Cùng nhau ăn trưa xong, Phương Tử Nhan lấy chiếc xe thể thao cô yêu thích, đến từng địa điểm, Phương Tử Nhan luôn luôn thích thú bừng bừng liên tục lôi kéo cô vừa không ngừng nói chuyện, Lạc Tích Tuyết vui sướng nhìn cô, phát hiện cô em gái cùng cha khác mẹ này, thật là một cô gái trong sáng.
Nơi bọn họ ở chính là toà biệt thự tư nhân cao quý nhất khu.
Ở đây phong cảnh tươi đẹp, cây cối xanh biếc, còn có thể thấy sóng trên biển bao la hùng vĩ.
Lạc Tích Tuyết nhàn rỗi đi dạo trên bờ biển, cô đã đến Nam Mĩ cũng một khoảng thời gian, cha cả ngày bận bịu không thấy bóng dáng, chỉ có Phương Tử Nhan ở bên cạnh cô, hai chị em sống rất vui vẻ.
Dĩ nhiên trừ một chuyện, chính là Lãnh Khinh Cuồng.
Mỗi lần cha cố ý sắp đặt, cô cùng Lãnh Khinh Cuồng hẹn hò, Phương Tử Nhan trên mặt luôn tràn đầy buồn bã và tủi thân, cô biết cô gái nhỏ này tám phần là rơi vào lưới tình.
Cũng giống như Phương Tử Nhan, Trần Tiểu Mạt cũng là một cô gái ngây thơ đơn giản, luôn thích Lãnh Khinh Cuồng tiêu sái không kềm chế được, nhìn qua một người đàn ông phong lưu phóng khoáng, các cô sẽ cảm thấy hắn phong độ nhẹ nhàng.
Nhưng với Lạc Tích Tuyết cô, cũng không hoàn toàn như vậy.
Theo cô thấy Lãnh Khinh Cuồng bất quá là người đàn ông tự cho là phong lưu, nghĩ đến cặp mắt đào hoa kia của hắn, dụ dỗ phụ nữ khắp nơi, cô liền không khỏi thấy ác cảm.
Thật không biết tại sao cha lại muốn sắp đặt như vậy? Lại muốn mang cô giao phó cả đời cho Lãnh Khinh Cuồng, chẳng lẽ cha không nhìn ra tâm ý của em gái sao?
Cô vẫn là thích loại đàn ông có mùi vị đàn ông, tựa như Lạc Thiên Uy vậy.
Mặc dù hắn bá đạo, nóng nảy dã man, nhưng tuyệt đối là quan minh chính đại, một người đàn ông đội trời đạp đất.
(loại đàn ông có mùi vị đàn ông: Nam tính)
Vừa nghĩ đến hắn, trong lòng Lạc Tích Tuyết liền xẹt qua một dòng nước ấm.
"Tiểu thư, ông chủ đã trở lại, vừa mới tìm cô đấy."
Dì Ngô đến bờ biển nói cho cô biết.
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, lập tức trở về biệt thự.
"Cha!" Lạc Tích Tuyết vừa vào cửa, đã thấy cha mệt mỏi thưởng thức trà.
Phương Tiêu Thần ra hiệu cô ngồi xuống, thưởng thức một ngụm trà, trong mắt như có điều suy nghĩ nói: "Tích Tuyết, Lãnh Khinh Cuồng vừa mới làm nhiệm vụ trở về, hiện tại nó bị thương, con đi xem nó một chút đi."
Lạc Tích Tuyết ngớ ra, cũng không tiện từ chối, dù sao cô cũng đã đồng ý với cha, sẽ cùng Lãnh Khinh Cuồng qua lại một thời gian.
Cô về phòng thay quần áo, ngồi vào xe riêng, đi đến công ty phân phối Nam Mĩ của Lãnh Khinh Cuồng.
Vào thang mấy, Lạc Tích Tuyết đi thẳng đến phòng làm việc ở tầng cao nhất.
Nhưng mà, Lãnh Khi Cuồng ở trong phòng làm việc, lúc này đang trình diễn một màn làm cho người ta huyết mạch phun trào.
Lãnh Khi Cuồng lười biếng ngồi trên ghế xô-pha, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, ánh mắt lạnh băng.
"Lãnh thiếu, người ta muốn anh mà!" Thân thể người phụ nữ lẳng lơ như thuỷ xà, không biết lúc nào đã dán vào, ngồi ở trên đùi Lãnh Khinh Cuồng.
Hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lêo lên cổ Lãnh Khinh Cuồng, ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, một tay mập mờ lần mò trên quần của hắn, đang muốn cởi khóa kéo quần của hắn xuống.
Lãnh Khanh Cuồng đưa tay ngăn cản động tác này của cô ta, con ngươi không kiên nhẫn, trên khuôn mặt anh tuấn tà mị của hắn là nụ cười thản nhiên, khẽ mở môi mỏng: "Tôi thích tự mình chủ động với phụ nữ!"
Người phụ nữ nghe xong, ngẩng đầu lên, mặt yêu kiều nhìn hắn.
"Anh thật là xấu!" Ngón tay thon dài của cô ta mơn trớn trên khuôn mặt có đường nét kiên nghị của Lãnh Khinh Cuồng.
Nói xong cũng bắt đầu ỡm ờ, chỉ là ánh mắt vẫn mơ màng như cũ nhìn chăm chú vào người đàn ông anh tuấn như thiên thần trước mặt.
Cổ áo sơ mi của hắn đã bị cô ta cởi ra, ẩn hiện da thịt màu đồng hoàn mỹ của hắn, người phụ nữ không nhịn được phấn khởi nuốt nước bọt.
Rất nhanh, cô ta mang mình cởi không còn một mống, thân thể xinh đẹp như hoa như ngọc để lộ trong không khí, người phụ nữ dùng ánh mắt mời gọi nhìn Lãnh Khinh Cuồng.
Chỉ là Lãnh Khinh Cuồng lại không nổi lên bất kỳ hứng thú nào.
Chuyện vui không dứt trong quá khứ, nhưng lúc này lại làm cho hắn cảm thấy tẻ nhạt vô vị?
Trong mắt và trong lòng của hắn, tất cả đều chỉ có một hình dáng, mặc dù cô thanh lệ thoát tục, không giống người phụ nữ trước mặt này, nhưng lại làm cho hắn mê muội.
Để cho hắn khát vọng.
Ngoài cô, hắn căn bản không muốn những người khác.
Mặc dù người phụ nữ này dây dưa với hắn đã lâu, đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng, hôm nay hắn mang cô ta đến đây chính là muốn tạm giải toả tâm tình một chút, nhưng cho dù cô ta cởi hết để lộ trước mặt mình, hắn vẫn không có bất cứ hứng thú gì.
Đây là tại sao chứ? Lãnh Khinh Cuồng nghi hoặc...
Ngay lúc này, Lạc Tích Tuyết đẩy cửa vào, khi thấy một màn làm người ta đỏ mặt tim nhanh trong phòng làm việc, cô sửng sốt.
Bình luận facebook