Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
Editor: lovelygirl262
Lúc Lạc Tích Tuyết từ hôn mê tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người.
Chỉ có mình cô nằm trên nền nhà lạnh như băng, tất cả đều tốt tựa như không có gì thay đổi, nhưng lại giống như đã xảy ra biến đổi lớn.
Hình ảnh kinh khủng của Tiếu Vũ Trạch trước khi chết, nhất thời làm cho cả người cô đều co rúm run rẩy.
"Không, tại sao? Tại sao phải như vậy?" Cô lảo đảo đứng lên, cả người đau đớn giống như bị lửa đốt.
Nếu không phải vì cô, muốn chứng minh Chiêm Mỗ Tư đến tột cùng có phải là Lạc Thiên Uy, Vũ Trạch ca cũng sẽ không mang cô đến yến tiệc lần đó, cô cũng sẽ không gặp gỡ Chiêm Mỗ Tư, như vậy thân phận của Vũ Trạch ca cũng sẽ không bại lộ.
Đều là cô hại hắn, nghĩ như vậy, trong lòng cô lại nóng lên, nước mắt rơi như mưa.
Một tiếng vọng không ngừng vang lên bên tai cô: "Giết hắn, giết hắn!"
Cô muốn giết tên khốn kia!
Chiêm Mỗ Tư, lại phái người dùng phương pháp như thế giết Vũ Trạch ca của cô, cô nhất định phải thay hắn trả thù!
Nếu không, làm thế nào cô có thể.
xứng đáng với hắn đây?
Lạc Tích Tuyết giống như điên xông về phía phòng Chiêm Mỗ Tư, ở đây, cô tìm được một thanh dao găm sắc bén.
Cô nhận ra cái dao găm này, là vũ khí thống nhất đặt chế của thuộc hạ Chiêm Mỗ Tư, người phụ nữ vừa rồi kia, nhất định là dùng dao găm giống thế này, giết chết Vũ Trạch ca.
Tay Lạc Tích Tuyết run lên.
Vì đoạt lấy cô, hắn lại có thể làm ra loại chuyện như thế!
Chiêm Mỗ Tư, hắn quả thực chính là một người điên, hắn và Lạc Thiên Uy làm sao có thể giống nhau đây?
Cô tin em trai vốn là người tốt và thanh khiết, cho dù hắn ép bức cô, nhưng giết người sẽ liên quan đến pháp luật, cô tin chắc hắn sẽ không làm.
Huống chi giết chết Tiếu Vũ Trạch, chính là trực tiếp làm tổn thương cô, Lạc Thiên Uy làm sao có thể làm tổn thương cô đây? Cho nên Chiêm Mỗ Tư và Lạc Thiên Uy nhất định là hai người khác nhau.
Lạc Tích Tuyết giấu kỹ dao găm, chuẩn bị hỏi thăm người giúp việc chỗ của Chiêm Mỗ Tư.
Lúc này, cửa lớn ở dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh, ngay sau đó liền nghe thấy giọng người giúp việc đang quét dọn phòng khách kinh hãi kêu to: "Chủ nhân đã trở lại, chào chủ nhân?!"
"Cút ngay, tất cả đều cút!" Chiêm Mỗ Tư che đầu bị choáng do uống rượu, nhìn người giúp việc trước mắt lúc ẩn lúc hiện đếm không hết, không nhịn được gào thét.
Suốt đêm hắn một mình ở trong xe uống rượu giải sầu, cho dù tửu lượng khá hơn nữa, lúc này cũng chống đỡ không được say.
Tất cả người giúp việc đều bị hù doạ tản qua một bên, nhìn bộ dạng Chiêm Mỗ Tư lảo đảo chênh vênh rời đi, muốn tiến lên dìu, lại không dám.
Bước đi của Chiêm Mỗ Tư xiêu vẹo, kèm theo là tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan, còn có tiếng hắn rống to, cùng với âm thanh người giúp việc ở ngoài cửa hỗn loạn, cũng làm cho Lạc Tích Tuyết còn đang ở trong phòng của hắn nhanh chóng bước ra ngoài, kinh ngạc tiêu soái đi ra phòng ăn.
"Xảy ra chuyện gì?" Nhìn phòng khách lộn xộn, Lạc Tích Tuyết nhất thời cũng không hiểu đến cùng là xảy ra chuyện gì.
"Tiểu thư, chủ nhân uống nhiều quá!" Mấy nữ giúp việc vừa định đỡ Chiêm Mỗ Tư ngồi vào ghế xô-pha, lại đổi lấy tiếng gào thét của hắn.
"Không được đụng vào ta, cút ngay, tất cả đều cút ngay.
"
Hắn không muốn bởi vì nhất thời say rượu, tuỳ ý kéo những người phụ nữ bên cạnh qua coi là cô, cái loại đạt được lại mất đi mùi vị đó, nếm một lần là đủ rồi.
"Tiểu thư, nên làm sao bây giờ?" Mấy nữ giúp việc nhất thời không biết làm sao, chuyện xảy ra hôm nay thật đúng là kỳ quái, mặc dù chủ nhân thường xuyên uống rượu, nhưng say mèm nhưng thế này vẫn là lần đầu tiên.
Lạc Tích Tuyết nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư đang say mèm ở trước mắt, đây là lần đầu tiên cô ứng phó với loại đàn ông uống rượu say như thế này, còn là người đàn ông mà cô thù hận, nhất thời trong lòng cô đan xen nhiều cảm xúc.
Rõ ràng trong đầu muốn tìm hắn báo thù, nhưng nhìn hắn say thành ra như vậy, oán thù gì cô cũng không có tâm tư để báo.
"Các người nhanh đi nấu chút canh giải rượu.
"
Tự suy nghĩ chốc lát, cô hướng về phía nữ giúp việc căn dặn.
Mấy nữ giúp việc sau khi nghe Lạc Tích Tuyết căn dặn xong, lập tức đi xuống phòng bếp chuẩn bị, mà Chiêm Mỗ Tư từ lúc nghe được giọng của cô, càng gấp gáp tìm kiếm bóng dáng cô.
"Anh có sao không?" Lạc Tích Tuyết đứng cách Chiêm Mỗ Tư một khoảng, đưa tay ra trước mặt hắn quơ quơ, cũng không dám lại gần quá, cô sợ sau khi hắn say rượu, sẽ làm hành động khiến cô lo lắng.
Chiêm Mỗ Tư nâng cặp mắt say mông lung lên, nhìn thấy Lạc Tích Tuyết, ngây ngốc cười: "Tích Tuyết, em tại sao lại lảo đảo lắc lư trước mặt tôi như vậy, đừng nhúc nhích.
"
Lạc Tích Tuyết có chút bất đắc dĩ thở dài, hắn tại sao lại uống nhiều rượu như vậy, đoán chừng hiện tại ngay cả cô là ai cũng không nhận ra.
Cô vốn còn muốn chất vấn hắn chuyện Vũ Trạch ca bị giết, đến cùng có phải là hắn làm, bây giờ nhìn hắn uống say như vậy, không cần nói nhất định hắn đã làm chuyện trái với lương tâm, nên mượn rượu giải sầu.
"Các người cũng đi xuống đi.
"
Trong đầu Lạc Tích Tuyết thoáng qua một ý niệm, trước tiên bảo người làm trong phòng khách rời đi.
Thấy Chiêm Mỗ Tư ngã bên cạnh bậc cầu thang không nhúc nhích, Lạc Tích Tuyết nắm chặt dao găm trong ngực, hiện tại hắn say như vậy nên không có phòng bị chút nào, đây là thời cơ tốt nhất để lấy mạng hắn, nhưng mà cô không có tâm trí để đưa ra bất kỳ quyết định nào, nhất định phải xác nhận rõ ràng Vũ Trạch ca là do hắn phái người giết, cô mới có thể ra tay.
Suy đi nghĩ lại, Lạc Tích Tuyết quyết định chờ sau khi Chiêm Mỗ Tư tỉnh lại, cô sẽ hỏi rõ ràng, nhưng cô vừa muốn rời khỏi, thì đột nhiên bị hắn ôm lại một chân.
"A" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ kêu lên, hồi hộp lo lắng quát to: "Anh muốn làm gì?"
"Ha ha, cuối cùng cũng đạt được em.
"
Chiêm Mỗ Tư vui vẻ giống như đứa bé, hắn từ từ đứng lên, muốn nhào qua ôm Lạc Tích Tuyết, lại bị cô kịp thời trốn đi.
"Tôi mệt mỏi, gọi người giúp việc đỡ anh về phòng được không?" Lạc Tích Tuyết giữ khoảng cách với hắn, đàn ông uống rượu say bất kể chuyện gì cũng làm được.
"Tôi không muốn họ đỡ, tôi muốn em đỡ, chỉ muốn em.
"
Chiêm Mỗ Tư đứng lảo đảo, chỉ vào mũi Lạc Tích Tuyết nói.
Lạc Tích Tuyết không biết làm sao, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Chiêm Mỗ Tư, cô cũng không nổi giận, cho dù cô có ý muốn tranh luận cùng hắn, hắn cũng chưa chắc hiểu cô đang nói gì.
"Vậy cũng được, tôi đỡ anh lên lầu.
"
Cô cuối cùng cũng quyết định.
Người ta nói khi say đều có thể nói ra sự thật, hiện tại hắn say, cô có thể từ trong miệng hắn hỏi ra tất cả chân tướng?
Lạc Tích Tuyết cố gắng đỡ Chiêm Mỗ Tư lên lầu, lại nghe được trong miệng hắn lẩm bẩm tên của cô, cô khẽ cau mày, thật vất vả lắm mới đưa được người đàn ông có thân hình cao lớn này trở về phòng của hắn, cô đã thở hồng hộc.
Sau khi vào phòng, cô tưởng là Chiêm Mỗ Tư uống say mèm sẽ ngã xuống giường ngủ, ai ngờ họ vừa vào cửa, hắn lại đột nhiên dùng sức ôm cô, hôn điên cuồng.
"Thật là em sao Tích Tuyết?"
Hắn mơ hồ gọi tôi cô, một tay nhanh chóng xen vào những sợi tóc của cô, ép buộc cô thừa nhận nụ hôn khát khao của mình.
Lúc Lạc Tích Tuyết từ hôn mê tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người.
Chỉ có mình cô nằm trên nền nhà lạnh như băng, tất cả đều tốt tựa như không có gì thay đổi, nhưng lại giống như đã xảy ra biến đổi lớn.
Hình ảnh kinh khủng của Tiếu Vũ Trạch trước khi chết, nhất thời làm cho cả người cô đều co rúm run rẩy.
"Không, tại sao? Tại sao phải như vậy?" Cô lảo đảo đứng lên, cả người đau đớn giống như bị lửa đốt.
Nếu không phải vì cô, muốn chứng minh Chiêm Mỗ Tư đến tột cùng có phải là Lạc Thiên Uy, Vũ Trạch ca cũng sẽ không mang cô đến yến tiệc lần đó, cô cũng sẽ không gặp gỡ Chiêm Mỗ Tư, như vậy thân phận của Vũ Trạch ca cũng sẽ không bại lộ.
Đều là cô hại hắn, nghĩ như vậy, trong lòng cô lại nóng lên, nước mắt rơi như mưa.
Một tiếng vọng không ngừng vang lên bên tai cô: "Giết hắn, giết hắn!"
Cô muốn giết tên khốn kia!
Chiêm Mỗ Tư, lại phái người dùng phương pháp như thế giết Vũ Trạch ca của cô, cô nhất định phải thay hắn trả thù!
Nếu không, làm thế nào cô có thể.
xứng đáng với hắn đây?
Lạc Tích Tuyết giống như điên xông về phía phòng Chiêm Mỗ Tư, ở đây, cô tìm được một thanh dao găm sắc bén.
Cô nhận ra cái dao găm này, là vũ khí thống nhất đặt chế của thuộc hạ Chiêm Mỗ Tư, người phụ nữ vừa rồi kia, nhất định là dùng dao găm giống thế này, giết chết Vũ Trạch ca.
Tay Lạc Tích Tuyết run lên.
Vì đoạt lấy cô, hắn lại có thể làm ra loại chuyện như thế!
Chiêm Mỗ Tư, hắn quả thực chính là một người điên, hắn và Lạc Thiên Uy làm sao có thể giống nhau đây?
Cô tin em trai vốn là người tốt và thanh khiết, cho dù hắn ép bức cô, nhưng giết người sẽ liên quan đến pháp luật, cô tin chắc hắn sẽ không làm.
Huống chi giết chết Tiếu Vũ Trạch, chính là trực tiếp làm tổn thương cô, Lạc Thiên Uy làm sao có thể làm tổn thương cô đây? Cho nên Chiêm Mỗ Tư và Lạc Thiên Uy nhất định là hai người khác nhau.
Lạc Tích Tuyết giấu kỹ dao găm, chuẩn bị hỏi thăm người giúp việc chỗ của Chiêm Mỗ Tư.
Lúc này, cửa lớn ở dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh, ngay sau đó liền nghe thấy giọng người giúp việc đang quét dọn phòng khách kinh hãi kêu to: "Chủ nhân đã trở lại, chào chủ nhân?!"
"Cút ngay, tất cả đều cút!" Chiêm Mỗ Tư che đầu bị choáng do uống rượu, nhìn người giúp việc trước mắt lúc ẩn lúc hiện đếm không hết, không nhịn được gào thét.
Suốt đêm hắn một mình ở trong xe uống rượu giải sầu, cho dù tửu lượng khá hơn nữa, lúc này cũng chống đỡ không được say.
Tất cả người giúp việc đều bị hù doạ tản qua một bên, nhìn bộ dạng Chiêm Mỗ Tư lảo đảo chênh vênh rời đi, muốn tiến lên dìu, lại không dám.
Bước đi của Chiêm Mỗ Tư xiêu vẹo, kèm theo là tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan, còn có tiếng hắn rống to, cùng với âm thanh người giúp việc ở ngoài cửa hỗn loạn, cũng làm cho Lạc Tích Tuyết còn đang ở trong phòng của hắn nhanh chóng bước ra ngoài, kinh ngạc tiêu soái đi ra phòng ăn.
"Xảy ra chuyện gì?" Nhìn phòng khách lộn xộn, Lạc Tích Tuyết nhất thời cũng không hiểu đến cùng là xảy ra chuyện gì.
"Tiểu thư, chủ nhân uống nhiều quá!" Mấy nữ giúp việc vừa định đỡ Chiêm Mỗ Tư ngồi vào ghế xô-pha, lại đổi lấy tiếng gào thét của hắn.
"Không được đụng vào ta, cút ngay, tất cả đều cút ngay.
"
Hắn không muốn bởi vì nhất thời say rượu, tuỳ ý kéo những người phụ nữ bên cạnh qua coi là cô, cái loại đạt được lại mất đi mùi vị đó, nếm một lần là đủ rồi.
"Tiểu thư, nên làm sao bây giờ?" Mấy nữ giúp việc nhất thời không biết làm sao, chuyện xảy ra hôm nay thật đúng là kỳ quái, mặc dù chủ nhân thường xuyên uống rượu, nhưng say mèm nhưng thế này vẫn là lần đầu tiên.
Lạc Tích Tuyết nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư đang say mèm ở trước mắt, đây là lần đầu tiên cô ứng phó với loại đàn ông uống rượu say như thế này, còn là người đàn ông mà cô thù hận, nhất thời trong lòng cô đan xen nhiều cảm xúc.
Rõ ràng trong đầu muốn tìm hắn báo thù, nhưng nhìn hắn say thành ra như vậy, oán thù gì cô cũng không có tâm tư để báo.
"Các người nhanh đi nấu chút canh giải rượu.
"
Tự suy nghĩ chốc lát, cô hướng về phía nữ giúp việc căn dặn.
Mấy nữ giúp việc sau khi nghe Lạc Tích Tuyết căn dặn xong, lập tức đi xuống phòng bếp chuẩn bị, mà Chiêm Mỗ Tư từ lúc nghe được giọng của cô, càng gấp gáp tìm kiếm bóng dáng cô.
"Anh có sao không?" Lạc Tích Tuyết đứng cách Chiêm Mỗ Tư một khoảng, đưa tay ra trước mặt hắn quơ quơ, cũng không dám lại gần quá, cô sợ sau khi hắn say rượu, sẽ làm hành động khiến cô lo lắng.
Chiêm Mỗ Tư nâng cặp mắt say mông lung lên, nhìn thấy Lạc Tích Tuyết, ngây ngốc cười: "Tích Tuyết, em tại sao lại lảo đảo lắc lư trước mặt tôi như vậy, đừng nhúc nhích.
"
Lạc Tích Tuyết có chút bất đắc dĩ thở dài, hắn tại sao lại uống nhiều rượu như vậy, đoán chừng hiện tại ngay cả cô là ai cũng không nhận ra.
Cô vốn còn muốn chất vấn hắn chuyện Vũ Trạch ca bị giết, đến cùng có phải là hắn làm, bây giờ nhìn hắn uống say như vậy, không cần nói nhất định hắn đã làm chuyện trái với lương tâm, nên mượn rượu giải sầu.
"Các người cũng đi xuống đi.
"
Trong đầu Lạc Tích Tuyết thoáng qua một ý niệm, trước tiên bảo người làm trong phòng khách rời đi.
Thấy Chiêm Mỗ Tư ngã bên cạnh bậc cầu thang không nhúc nhích, Lạc Tích Tuyết nắm chặt dao găm trong ngực, hiện tại hắn say như vậy nên không có phòng bị chút nào, đây là thời cơ tốt nhất để lấy mạng hắn, nhưng mà cô không có tâm trí để đưa ra bất kỳ quyết định nào, nhất định phải xác nhận rõ ràng Vũ Trạch ca là do hắn phái người giết, cô mới có thể ra tay.
Suy đi nghĩ lại, Lạc Tích Tuyết quyết định chờ sau khi Chiêm Mỗ Tư tỉnh lại, cô sẽ hỏi rõ ràng, nhưng cô vừa muốn rời khỏi, thì đột nhiên bị hắn ôm lại một chân.
"A" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ kêu lên, hồi hộp lo lắng quát to: "Anh muốn làm gì?"
"Ha ha, cuối cùng cũng đạt được em.
"
Chiêm Mỗ Tư vui vẻ giống như đứa bé, hắn từ từ đứng lên, muốn nhào qua ôm Lạc Tích Tuyết, lại bị cô kịp thời trốn đi.
"Tôi mệt mỏi, gọi người giúp việc đỡ anh về phòng được không?" Lạc Tích Tuyết giữ khoảng cách với hắn, đàn ông uống rượu say bất kể chuyện gì cũng làm được.
"Tôi không muốn họ đỡ, tôi muốn em đỡ, chỉ muốn em.
"
Chiêm Mỗ Tư đứng lảo đảo, chỉ vào mũi Lạc Tích Tuyết nói.
Lạc Tích Tuyết không biết làm sao, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Chiêm Mỗ Tư, cô cũng không nổi giận, cho dù cô có ý muốn tranh luận cùng hắn, hắn cũng chưa chắc hiểu cô đang nói gì.
"Vậy cũng được, tôi đỡ anh lên lầu.
"
Cô cuối cùng cũng quyết định.
Người ta nói khi say đều có thể nói ra sự thật, hiện tại hắn say, cô có thể từ trong miệng hắn hỏi ra tất cả chân tướng?
Lạc Tích Tuyết cố gắng đỡ Chiêm Mỗ Tư lên lầu, lại nghe được trong miệng hắn lẩm bẩm tên của cô, cô khẽ cau mày, thật vất vả lắm mới đưa được người đàn ông có thân hình cao lớn này trở về phòng của hắn, cô đã thở hồng hộc.
Sau khi vào phòng, cô tưởng là Chiêm Mỗ Tư uống say mèm sẽ ngã xuống giường ngủ, ai ngờ họ vừa vào cửa, hắn lại đột nhiên dùng sức ôm cô, hôn điên cuồng.
"Thật là em sao Tích Tuyết?"
Hắn mơ hồ gọi tôi cô, một tay nhanh chóng xen vào những sợi tóc của cô, ép buộc cô thừa nhận nụ hôn khát khao của mình.
Bình luận facebook