Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211
Lạc Tích Tuyết đổi một than trang phục đi xuống lầu.
“Tiểu thư, mời ngồi”
quản gia thay cô đẩy chiếc cửa của phòng ăn ra.
Lạc Tích Tuyết nện bước chân đi vào, chỉ thấy gian phòng này lớn đến không ngờ, ở giữa đặt một cái bàn, phía trên là các loại thức ăn đa dạng.
Những chiếc đèn thủy tinh, chiếu sang cả một góc phòng, người làm cung kính đứng ở hai bên, thấy Lạc Tích Tuyết vào rối rít cúi đầu hành lễ.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc mà nhìn tất cả trước mắt, chậm rãi bước tới gần bàn ăn, Quản gia thay cô kéo ghế ra ý bảo cô ngồi xuống.
Cô mới vừa ngồi vững vàng, ngẩng đầu nhìn thấy hai sắc mặt bất đồng của hai người đối diện, một là Thẩm Tâm Lam mặt hết sức nghiêm nghị, không có chút vui vẻ nào; người còn lại là Lisa, nhìn Lạc Tích Tuyết với ánh mắt cảnh cáo, lại nhanh chóng cúi đầu dùng cơm, hai người đối với cô không có chút hảo ý nào.
Phía sau là những người làm mặc đồng phục không ngừng phục vụ bữa ăn thịnh soạn này.
Lạc Tích Tuyết không cách nào thích ứng với hoàn cảnh xa lạ như thế này, nhất là Thâm Tâm Lam ánh mắt hết sức bén nhọn nhìn cô, làm cô bất ngờ rung minh một chút, đầu cúi thấp hơn.
Không khí nặng nề, trầm muộn đè nén, Lạc Tích Tuyết thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, muốn tìm kiếm bong dáng của Chiêm Mỗ Tư, tìm chút cảm giác an toàn, nhưng anh không có ở đây.
Anh ném cô cho người nhà của anh, mặc cho cô tự sinh tự diệt, nghĩ tới đây, trong long Lạc Tích Tuyết dâng lên cảm giác chua chat.
Đang lúc ấy thì Thẩm Tâm Lam đột nhiên buông đũa xuống, ánh mắt thẳng tắp hướng tới mặt của cô, giống như muốn nhìn thấu cô vậy, Lisa cũng đồng thời ngừng ăn, Lạc Tích Tuyết bị dọa sợ đén mức không dám nhúc nhích, mặc cho Thẩm Tâm Lam quan sát cô.
“Các người đều lui ra cả đi!”
Thẩm Tâm Lam phất phất tay, ý bảo người làm chung quanh lui xuống hết.
Trong phòng ăn chỉ còn lại ba người, Lạc Tích Tuyết, Thẩm Tâm Lam và Lisa.
Cặp mắt bốc lửa của Thẩm Tâm Lam nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, hận đến cắn răng nghiến lợi:”
Tiện nhân, còn không quỳ xuống! Là ai cho phép cô vào nhà của tôi, cô đúng là không biết xấu hổ! Tôi thật không hiểu nó luôn tự cho ánh mắt của nó rất cao tại sao lại có thể coi trọng một người phụ nữ ti tiện phóng đãng như cô?”
Lạc Tích Tuyết cười khổ, thanh âm trầm thấp cũng không có chút độ ấm nào:”
Tôi không muốn dây dưa với con của bà, một chút cũng không muốn! Nếu như Chiêm Mỗ Tư chịu thả tôi ra, tôi cầu còn không được!”
Cô đã cố gắng trốn anh rồi nhưng làm sao cũng không được, vậy sao có thể nói là cô quấn lấy anh đây?
“Cô cho rằng nó sẽ coi trọng tiện nhân như cô sao? Nhất định là cô quyến rũ nó!”
Thẩm Tâm Lam khinh thường quát.
Lisa cũng ở một bên hùa theo:”
Đúng là như vậy, anh ấy làm sao có thể thích loại phụ nữ lẳng lơ như cô, nhất định là cô chủ động quấn lấy anh ấy”
Lạc Tích Tuyết nóng long, lạnh lung cãi lại:”
Tôi không có, là con của bà cưỡng bách tôi”
“Cô còn dám nói bậy? Xem ra không cho cô chút giáo huấn cô không biết quy cũ của nhà chúng tôi, người đâu!”
Thẩm Tâm Lam âm lãnh ra lệnh.
Than hình cao lớn của hộ vệ đi tới, mũi chân vừa dùng lực, than thể của cô mềm nhũn, lập tức quỵ xuống đất.
Uy Mục thầm kêu không tốt, hôm nay lão bản ra cửa cố ý lưu lại hắn để bảo vệ phu nhân, không thể để phu nhân gặp chuyện không may, nào biết chủ nhân vừa đi, lão phu nhân lại tìm phu nhân gây phiền toái như vậy.
Hắn nhanh chóng báo cho Chiêm Mỗ Tư, sau đó đẩy cửa phòng ra thấy loại tình trạng này, hắn lập tức chắn trước mặt của Lạc Tích Tuyết, nhỏ giọng khẩn cầu:
“Lão phu nhân, không cần gây khó khăn cho phu nhân, chủ nhân để tôi bảo vệ cho phu nhân, ngài làm như vậy, thuộc hạ thế nào cũng bị chủ nhân phạt? Huống chi than thể của phu nhân vốn rất yêu, chịu đựng không được hơi sức của những người hộ vệ này, nếu như ngài thật sự muốn phạt, vậy Uy Mục nguyện ý thay phu nhân chịu phạt!”
Dứt lời, hai chân khụy xuống, quỳ xuống đất.
“Phu nhân? Uy Mục, cậu làm việc cho gia đình của tôi lâu như vậy, không phải không biết quy cũ nơi này chứ, cô ta can đảm cãi lại lời của tôi, tôi đương nhiên muốn cho cô ta biết chút màu sắc nơi này, không có chuyện của cậu ở đây, chủ nhân của cậu trở lại tôi sẽ giải thích với nó, cậu đi xuống trước đi”
Nói xong, Thẩm Tâm Lam hướng về phía những người hộ vệ hung tợn ra lệnh “Còn chưa động thủ?”
Người hộ vệ nghe vậy không chút thương tiếc giơ tay lên hướng trên mặt của Lạc Tích Tuyết hạ xuống, máu lập tức theo khóe môi của cô chậm rãi nhỏ xuống, nhưng Lạc Tích Tuyết lại quật cường mím môi thật chặt không cho tiếng rên rỉ bật ra!
Cô không có sai, tại sao lại muốn khuất phục, cô rõ rang chưa từng có ý định quyến rũ con trai của bà ta, là bà ta căn bản không có thích cô, cho nên mới cố gắng hành hạ cô như vậy, tìm lý do nhục nhã cô.
Một bạt tai nữa lại hạ xuống, từ từ trên mặt của Lạc Tích Tuyết dần hiện lên dấu tay ngày càng rõ rang, đau đến không có tri giác, cho đến khi đầu hoa mắt váng, cô rốt cuộc không thể kiên trì được nữa, than thể nghiêng một cái, ngã xuống dưới chân Uy Mục.
“Giả chết? Cô cho rằng làm vậy thì tôi bỏ qua cho cô sao, nếu không phải là do cô thì sao Mỗ Tư có thể không cần Lisa? Hôm nay tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cho cô!”
Thẩm Tâm Lam đối với Lạc Tích Tuyết trong mắt chỉ còn hận ý, bà ta ngoan ác lần nữa ra lệnh.
“Đánh tiếp cho tôi”
“Dạ”
hộ vệ chần chừ một chút, giơ cánh tay tráng kiện lên lần nữa, vừa hung hăng hạ xuống, Lạc Tích Tuyết cảm thấy trời đất mù mịt rồi, cô căn bản không chịu nổi nữa.
“Dừng tay!”
Một thanh âm vô cùng tức giận vang lên, Uy Mục thở dài một cái, cảm tạ ông trời, chủ nhân rốt cuộc cũng về rồi!
Chiêm Mỗ Tư một cước đã văng cửa phòng ăn ra, bong dáng cao lớn cùng khí phách như vậy xuất hiện trước mắt mọi người, Thẩm Tâm Lam sửng sốt, nó làm sao lại về nhanh như vậy được, cô lập tức nhìn về phía Uy Mục với ánh mắt oán hận, thấy ánh mắt né tránh của hắn, bà biết chuyện gì đã xảy ra!
Cực kỳ tức giận nhìn chằm chặm Mục Uy nói: “Tôi biết ngay là do cậu, coi như nó quay lại thì sao, nó là con trai của tôi.
Cũng tốt thôi nếu nó đã trở lại, tôi cũng không cần gì phải che giấu nữa”
Thẩm Tâm Lam đem tầm mắt quét trên người con trai mình, trực tiếp mở miệng nói: “Người phụ nữ này ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nó ở bên cạnh con! Con cùng ả ta ly hôn đi, không cần ở lại làm dơ nơi này!”
Chiêm Mỗ Tư đối với lời cảnh báo của bà căn bản mắt điếc tai ngơ, anh đẩy đám hộ vệ ra ôm Lạc Tích Tuyết vào trong ngực, quan sát cẩn thận thương thế của cô!
Hai gò má của Lạc Tích Tuyết đã sớm bị biến hình, vết máu ở khóe môi còn chưa khô, cường ngạnh giùng giằng, cố gắng thoát đi khuỷu tay của anh, thấy dáng vẻ bi thảm của cô, Chiêm Mỗ Tư tan nát cõi long.
Theo bản năng đưa tay lau vết máu giúp cô, nhưng Lạc Tích Tuyết lại cau mày, lạnh lung đẩy anh ra, người đàn ông này có biết vì ai mà cô ra như thế này không?
Nếu như cô tiếp tục lưu lại nơi này, không biết Thẩm Tâm Lam sẽ dùng biện pháp gì đối phó với cô nữa, dù sao bà ta cũng là một người mẹ nên tất cả các việc làm đều là vì con.
Bà ta đối với cô có định kiến lớn như vậy!
Sắc mặt của Chiêm Mỗ Tư lúc này như sương lạnh, trong mắt bốc lửa, tức giận hướng về phía bà mà nói:”
Là mẹ cố ý dụ con ra ngoài, làm công bộ tài vụ gì đó, mẹ nhân cơ hội con không có ở đây để tùy ý vũ nhục cô ấy? Coi như Uy Mục không nói cho con, con cũng đại khái đoán được, con sẽ không để chuyện này phát sinh nữa, Tích Tuyết nêu như có chuyện không hay các người cũng không yên với con đâu!”
Hai hàng long mày của Thẩm Tâm Lam nhăn lại:”
Con dám, cô ta là loại người như thế nào đáng để con dùng thái độ này nói chuyện với mẹ sao? Không cần thiết bởi vì nó mà làm mất hòa khí của mẹ con chúng ta, Chiêm Mỗ Tư tương lai của con còn rất dài, tuyệt đối không thể bị hủy trong tay của ả đàn bà này được, mẹ không cho phép!”
“Tích Tuyết đã là vợ của con, xin mẹ đừng dùng mọi cách để hãm hại cô ấy, nếu không kể cả mẹ con cũng không bỏ qua!”
Chiêm Mỗ Tư bảo vệ Lạc Tích Tuyết thật chặt, cùng mẹ mình đối chọi gay gắt.
Thẩm Tâm Lam đè nén phẫn nộ trong long, tận lực nói:”
Chiêm Mỗ Tư, con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ sẽ không để cho cô ta hủy hoại tiền đồ của con! Rời cô ta đi, mẹ sẽ cho con một tương lai tốt nhất! Mẹ sẽ từ bỏ tất cả các quyền lực và mối quan hệ của mẹ, mẹ sẽ cho con, đây chẳng phải là điều mà con muốn sao? Chỉ cần con đồng ý rời khỏi cô ta, mẹ sẽ cho con tất cả những gì con muốn!”
Chiêm Mỗ Tư mắt lạnh nhìn mẹ của mình, bà đưa ra điều kiện thật mê người, nhưng chẳng lẽ trước giờ bà không biết anh ghét nhất là uy hiếp, dùng người phụ nữ mà mình yêu nhất đời để đổi lấy tương lai tốt đẹp của mình, đó là điều không thể nào! Cuộc sống không có cô, nó không còn hoàn mỹ nữa!
Anh coi cô như tính mạng của anh, là một phần không thể thiếu, buông tay ra anh nhất định sẽ chết!
Anh không chút nghĩ ngợi, liền lạnh lung hồi tuyệt nói:”
Mẹ cho con tất cả, con đều không cần, nếu như không phải anh ngoài ý muốn qua đời, mẹ sẽ thấy sự tồn tại của con sao? Mẹ là bất đắc dĩ bởi vì ngoài con ra mẹ không có sự lựa chọn nào khác nữa! Đang tiếc thật đáng tiếc, con không thể nào đồng ý! Hơn nữa mẹ cũng rất rõ rang rằng, mẹ căn bản không uy hiếp được con! Nguyện đánh nguyện phạt, mẹ muốn làm gì con thì làm nhưng con không cho phép mẹ tổn thương cô ấy nữa.
Cô ấy đã là vợ của con, mặc kệ là ai dám can đảm tổn thương người con yêu nhất, con cũng giết không tha!”
Trong mắt Chiêm Mỗ Tư giờ phút này chỉ còn lại sự tuyệt tình cùng âm u, khiến trái tim của Thẩm Tâm Lam bất chợt run lên, bà run rẩy giơ tay lên, chỉ vào mặt của anh căm giận nói:”
Tên súc sinh này, xem như cậu lợi hại, tôi ngược lại muốn xem thử các người có thể hạnh phúc bao lâu! Con hồ ly tinh này, sớm muốn gì cũng sẽ hủy hoại cậu!”
“Tiểu thư, mời ngồi”
quản gia thay cô đẩy chiếc cửa của phòng ăn ra.
Lạc Tích Tuyết nện bước chân đi vào, chỉ thấy gian phòng này lớn đến không ngờ, ở giữa đặt một cái bàn, phía trên là các loại thức ăn đa dạng.
Những chiếc đèn thủy tinh, chiếu sang cả một góc phòng, người làm cung kính đứng ở hai bên, thấy Lạc Tích Tuyết vào rối rít cúi đầu hành lễ.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc mà nhìn tất cả trước mắt, chậm rãi bước tới gần bàn ăn, Quản gia thay cô kéo ghế ra ý bảo cô ngồi xuống.
Cô mới vừa ngồi vững vàng, ngẩng đầu nhìn thấy hai sắc mặt bất đồng của hai người đối diện, một là Thẩm Tâm Lam mặt hết sức nghiêm nghị, không có chút vui vẻ nào; người còn lại là Lisa, nhìn Lạc Tích Tuyết với ánh mắt cảnh cáo, lại nhanh chóng cúi đầu dùng cơm, hai người đối với cô không có chút hảo ý nào.
Phía sau là những người làm mặc đồng phục không ngừng phục vụ bữa ăn thịnh soạn này.
Lạc Tích Tuyết không cách nào thích ứng với hoàn cảnh xa lạ như thế này, nhất là Thâm Tâm Lam ánh mắt hết sức bén nhọn nhìn cô, làm cô bất ngờ rung minh một chút, đầu cúi thấp hơn.
Không khí nặng nề, trầm muộn đè nén, Lạc Tích Tuyết thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, muốn tìm kiếm bong dáng của Chiêm Mỗ Tư, tìm chút cảm giác an toàn, nhưng anh không có ở đây.
Anh ném cô cho người nhà của anh, mặc cho cô tự sinh tự diệt, nghĩ tới đây, trong long Lạc Tích Tuyết dâng lên cảm giác chua chat.
Đang lúc ấy thì Thẩm Tâm Lam đột nhiên buông đũa xuống, ánh mắt thẳng tắp hướng tới mặt của cô, giống như muốn nhìn thấu cô vậy, Lisa cũng đồng thời ngừng ăn, Lạc Tích Tuyết bị dọa sợ đén mức không dám nhúc nhích, mặc cho Thẩm Tâm Lam quan sát cô.
“Các người đều lui ra cả đi!”
Thẩm Tâm Lam phất phất tay, ý bảo người làm chung quanh lui xuống hết.
Trong phòng ăn chỉ còn lại ba người, Lạc Tích Tuyết, Thẩm Tâm Lam và Lisa.
Cặp mắt bốc lửa của Thẩm Tâm Lam nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, hận đến cắn răng nghiến lợi:”
Tiện nhân, còn không quỳ xuống! Là ai cho phép cô vào nhà của tôi, cô đúng là không biết xấu hổ! Tôi thật không hiểu nó luôn tự cho ánh mắt của nó rất cao tại sao lại có thể coi trọng một người phụ nữ ti tiện phóng đãng như cô?”
Lạc Tích Tuyết cười khổ, thanh âm trầm thấp cũng không có chút độ ấm nào:”
Tôi không muốn dây dưa với con của bà, một chút cũng không muốn! Nếu như Chiêm Mỗ Tư chịu thả tôi ra, tôi cầu còn không được!”
Cô đã cố gắng trốn anh rồi nhưng làm sao cũng không được, vậy sao có thể nói là cô quấn lấy anh đây?
“Cô cho rằng nó sẽ coi trọng tiện nhân như cô sao? Nhất định là cô quyến rũ nó!”
Thẩm Tâm Lam khinh thường quát.
Lisa cũng ở một bên hùa theo:”
Đúng là như vậy, anh ấy làm sao có thể thích loại phụ nữ lẳng lơ như cô, nhất định là cô chủ động quấn lấy anh ấy”
Lạc Tích Tuyết nóng long, lạnh lung cãi lại:”
Tôi không có, là con của bà cưỡng bách tôi”
“Cô còn dám nói bậy? Xem ra không cho cô chút giáo huấn cô không biết quy cũ của nhà chúng tôi, người đâu!”
Thẩm Tâm Lam âm lãnh ra lệnh.
Than hình cao lớn của hộ vệ đi tới, mũi chân vừa dùng lực, than thể của cô mềm nhũn, lập tức quỵ xuống đất.
Uy Mục thầm kêu không tốt, hôm nay lão bản ra cửa cố ý lưu lại hắn để bảo vệ phu nhân, không thể để phu nhân gặp chuyện không may, nào biết chủ nhân vừa đi, lão phu nhân lại tìm phu nhân gây phiền toái như vậy.
Hắn nhanh chóng báo cho Chiêm Mỗ Tư, sau đó đẩy cửa phòng ra thấy loại tình trạng này, hắn lập tức chắn trước mặt của Lạc Tích Tuyết, nhỏ giọng khẩn cầu:
“Lão phu nhân, không cần gây khó khăn cho phu nhân, chủ nhân để tôi bảo vệ cho phu nhân, ngài làm như vậy, thuộc hạ thế nào cũng bị chủ nhân phạt? Huống chi than thể của phu nhân vốn rất yêu, chịu đựng không được hơi sức của những người hộ vệ này, nếu như ngài thật sự muốn phạt, vậy Uy Mục nguyện ý thay phu nhân chịu phạt!”
Dứt lời, hai chân khụy xuống, quỳ xuống đất.
“Phu nhân? Uy Mục, cậu làm việc cho gia đình của tôi lâu như vậy, không phải không biết quy cũ nơi này chứ, cô ta can đảm cãi lại lời của tôi, tôi đương nhiên muốn cho cô ta biết chút màu sắc nơi này, không có chuyện của cậu ở đây, chủ nhân của cậu trở lại tôi sẽ giải thích với nó, cậu đi xuống trước đi”
Nói xong, Thẩm Tâm Lam hướng về phía những người hộ vệ hung tợn ra lệnh “Còn chưa động thủ?”
Người hộ vệ nghe vậy không chút thương tiếc giơ tay lên hướng trên mặt của Lạc Tích Tuyết hạ xuống, máu lập tức theo khóe môi của cô chậm rãi nhỏ xuống, nhưng Lạc Tích Tuyết lại quật cường mím môi thật chặt không cho tiếng rên rỉ bật ra!
Cô không có sai, tại sao lại muốn khuất phục, cô rõ rang chưa từng có ý định quyến rũ con trai của bà ta, là bà ta căn bản không có thích cô, cho nên mới cố gắng hành hạ cô như vậy, tìm lý do nhục nhã cô.
Một bạt tai nữa lại hạ xuống, từ từ trên mặt của Lạc Tích Tuyết dần hiện lên dấu tay ngày càng rõ rang, đau đến không có tri giác, cho đến khi đầu hoa mắt váng, cô rốt cuộc không thể kiên trì được nữa, than thể nghiêng một cái, ngã xuống dưới chân Uy Mục.
“Giả chết? Cô cho rằng làm vậy thì tôi bỏ qua cho cô sao, nếu không phải là do cô thì sao Mỗ Tư có thể không cần Lisa? Hôm nay tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cho cô!”
Thẩm Tâm Lam đối với Lạc Tích Tuyết trong mắt chỉ còn hận ý, bà ta ngoan ác lần nữa ra lệnh.
“Đánh tiếp cho tôi”
“Dạ”
hộ vệ chần chừ một chút, giơ cánh tay tráng kiện lên lần nữa, vừa hung hăng hạ xuống, Lạc Tích Tuyết cảm thấy trời đất mù mịt rồi, cô căn bản không chịu nổi nữa.
“Dừng tay!”
Một thanh âm vô cùng tức giận vang lên, Uy Mục thở dài một cái, cảm tạ ông trời, chủ nhân rốt cuộc cũng về rồi!
Chiêm Mỗ Tư một cước đã văng cửa phòng ăn ra, bong dáng cao lớn cùng khí phách như vậy xuất hiện trước mắt mọi người, Thẩm Tâm Lam sửng sốt, nó làm sao lại về nhanh như vậy được, cô lập tức nhìn về phía Uy Mục với ánh mắt oán hận, thấy ánh mắt né tránh của hắn, bà biết chuyện gì đã xảy ra!
Cực kỳ tức giận nhìn chằm chặm Mục Uy nói: “Tôi biết ngay là do cậu, coi như nó quay lại thì sao, nó là con trai của tôi.
Cũng tốt thôi nếu nó đã trở lại, tôi cũng không cần gì phải che giấu nữa”
Thẩm Tâm Lam đem tầm mắt quét trên người con trai mình, trực tiếp mở miệng nói: “Người phụ nữ này ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nó ở bên cạnh con! Con cùng ả ta ly hôn đi, không cần ở lại làm dơ nơi này!”
Chiêm Mỗ Tư đối với lời cảnh báo của bà căn bản mắt điếc tai ngơ, anh đẩy đám hộ vệ ra ôm Lạc Tích Tuyết vào trong ngực, quan sát cẩn thận thương thế của cô!
Hai gò má của Lạc Tích Tuyết đã sớm bị biến hình, vết máu ở khóe môi còn chưa khô, cường ngạnh giùng giằng, cố gắng thoát đi khuỷu tay của anh, thấy dáng vẻ bi thảm của cô, Chiêm Mỗ Tư tan nát cõi long.
Theo bản năng đưa tay lau vết máu giúp cô, nhưng Lạc Tích Tuyết lại cau mày, lạnh lung đẩy anh ra, người đàn ông này có biết vì ai mà cô ra như thế này không?
Nếu như cô tiếp tục lưu lại nơi này, không biết Thẩm Tâm Lam sẽ dùng biện pháp gì đối phó với cô nữa, dù sao bà ta cũng là một người mẹ nên tất cả các việc làm đều là vì con.
Bà ta đối với cô có định kiến lớn như vậy!
Sắc mặt của Chiêm Mỗ Tư lúc này như sương lạnh, trong mắt bốc lửa, tức giận hướng về phía bà mà nói:”
Là mẹ cố ý dụ con ra ngoài, làm công bộ tài vụ gì đó, mẹ nhân cơ hội con không có ở đây để tùy ý vũ nhục cô ấy? Coi như Uy Mục không nói cho con, con cũng đại khái đoán được, con sẽ không để chuyện này phát sinh nữa, Tích Tuyết nêu như có chuyện không hay các người cũng không yên với con đâu!”
Hai hàng long mày của Thẩm Tâm Lam nhăn lại:”
Con dám, cô ta là loại người như thế nào đáng để con dùng thái độ này nói chuyện với mẹ sao? Không cần thiết bởi vì nó mà làm mất hòa khí của mẹ con chúng ta, Chiêm Mỗ Tư tương lai của con còn rất dài, tuyệt đối không thể bị hủy trong tay của ả đàn bà này được, mẹ không cho phép!”
“Tích Tuyết đã là vợ của con, xin mẹ đừng dùng mọi cách để hãm hại cô ấy, nếu không kể cả mẹ con cũng không bỏ qua!”
Chiêm Mỗ Tư bảo vệ Lạc Tích Tuyết thật chặt, cùng mẹ mình đối chọi gay gắt.
Thẩm Tâm Lam đè nén phẫn nộ trong long, tận lực nói:”
Chiêm Mỗ Tư, con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ sẽ không để cho cô ta hủy hoại tiền đồ của con! Rời cô ta đi, mẹ sẽ cho con một tương lai tốt nhất! Mẹ sẽ từ bỏ tất cả các quyền lực và mối quan hệ của mẹ, mẹ sẽ cho con, đây chẳng phải là điều mà con muốn sao? Chỉ cần con đồng ý rời khỏi cô ta, mẹ sẽ cho con tất cả những gì con muốn!”
Chiêm Mỗ Tư mắt lạnh nhìn mẹ của mình, bà đưa ra điều kiện thật mê người, nhưng chẳng lẽ trước giờ bà không biết anh ghét nhất là uy hiếp, dùng người phụ nữ mà mình yêu nhất đời để đổi lấy tương lai tốt đẹp của mình, đó là điều không thể nào! Cuộc sống không có cô, nó không còn hoàn mỹ nữa!
Anh coi cô như tính mạng của anh, là một phần không thể thiếu, buông tay ra anh nhất định sẽ chết!
Anh không chút nghĩ ngợi, liền lạnh lung hồi tuyệt nói:”
Mẹ cho con tất cả, con đều không cần, nếu như không phải anh ngoài ý muốn qua đời, mẹ sẽ thấy sự tồn tại của con sao? Mẹ là bất đắc dĩ bởi vì ngoài con ra mẹ không có sự lựa chọn nào khác nữa! Đang tiếc thật đáng tiếc, con không thể nào đồng ý! Hơn nữa mẹ cũng rất rõ rang rằng, mẹ căn bản không uy hiếp được con! Nguyện đánh nguyện phạt, mẹ muốn làm gì con thì làm nhưng con không cho phép mẹ tổn thương cô ấy nữa.
Cô ấy đã là vợ của con, mặc kệ là ai dám can đảm tổn thương người con yêu nhất, con cũng giết không tha!”
Trong mắt Chiêm Mỗ Tư giờ phút này chỉ còn lại sự tuyệt tình cùng âm u, khiến trái tim của Thẩm Tâm Lam bất chợt run lên, bà run rẩy giơ tay lên, chỉ vào mặt của anh căm giận nói:”
Tên súc sinh này, xem như cậu lợi hại, tôi ngược lại muốn xem thử các người có thể hạnh phúc bao lâu! Con hồ ly tinh này, sớm muốn gì cũng sẽ hủy hoại cậu!”
Bình luận facebook