Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Edit: babynhox
Nước mắt trong mắt Lạc Tích Tuyết như sóng trào mãnh liệt, gần như là không giữ được, nước mắt run rẩy rơi xuống, một giọt, hai giọt, nhỏ lên ngón tay đang bóp chặt cằm dưới của Chiêm Mỗ Tư.
Con ngươi Chiêm Mỗ Tư vừa sâu vừa tối, môi nóng lập tức đè xuống, hút mạnh lên nước mắt của cô, loại dịu dàng mang theo kiềm chế như có như không, từ từ an ủi cô từng chút một.
Trong phút chốc Lạc Tích Tuyết liền mê mang, hắn dịu dàng như vậy, cùng với người đàn ông hung hãn tàn bạo kia hoàn toàn là hai người, nhưng chóp mũi ngữi được mùi hương rõ ràng lại nhắc nhớ cô, đó là mùi của hắn, hắn chính là hắn, cho tới bây giờ cũng không có thay đổi.
"Thả tôi."
Cô nghẹn ngào không ngừng, giọng nói mang theo sợ hãi căng thẳng.
"Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên làm, không cần căng thẳng như thế, thoải mái!" Chiêm Mỗ Tư cúi đầu, hôn môi lên tóc ngang trán của cô, ánh mắt sắc bén do dự ở trên người cô, hô hấp trong veo rõ ràng lượn lờ tới, từng tiếng hít thở giống như biến thành sợi nhỏ rất mềm dẻo, thực tế da thịt và thần kinh của cô lại bị tách rời tàn nhẫn.
Mười ngón tay thon dài trắng nõn của Lạc Tích Tuyết nắm chặt góc giường, vì dùng sức mà đầu ngón tay trở nên trắng bệch, chỗ cổ tay bị trói mà hình thành một vòng tròn màu tím, đau đớn khó nhịn, thân thể càng trở nên nóng bỏng hơn.
Cô cau chặt hai hàng lông mày, thân thể trải qua đau đớn bị xé rách một lần nửa.
Nhưng mà, khác với trước kia, cho dù hắn dùng sức đụng chạm cô thế nào, cô cũng không phát ra một tiếng nào.
Cách trừng phạt như địa ngục này, khiến cho cô trải qua chuyện đời tới nay, đau đớn trên giường như vậy là lần đầu, thậm chí so với lần đầu tiên còn đau hơn gấp mấy lần, thân thể bị cấu xé nhiều lần, sau đó lại bị đụng chạm xé mở, một lần lại một lần xé mở, cả đêm là động tác lặp lại như vậy.
Nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không rên một tiếng, giống như tượng gỗ không cảm giác, một lòng chỉ hy vọng hắn nhanh chóng kết thúc cơn ác mộng này.
Kết thúc đi, coi như là hoàn thành xong, trước khi rời khỏi hắn, cô nhất định phải trải qua một lần đau đớn.
Chỉ cần vượt qua, cô có thể thoát khỏi hắn rồi.
103, 104, 105 Ở trong lòng cô không ngừng đếm từng con số.
Tối tâm trong đáy mắt Chiêm Mỗ Tư càng ngày càng đậm, gần như là hắn không thể khống chế ra sức sâu hơn, rơi vào mềm mại của cô.
"Tích Tuyết, anh yêu em, đời này em đừng mơ rời khỏi anh!" Hắn dựa vào bên tai cô, hơi thở thô gấp, giọng nói khàn khàn gợi cảm xa hoa, mê hoặc lòng người.
Ngay sau đó, đột nhiên hắn rút nóng bỏng ra khỏi người cô, lật chuyện thân thể cô lại, đi vào từ phía sau cô.
Rốt cuộc Lạc Tích Tuyết không nhịn được ngẩng đầu lên, tóc đẹp tung bay về phía sau, thân thể cũng cong lên về phía sau, lộ ra cái cổ nõn, mắt sáng nửa mở, càng thêm quyến rũ, Xinh đẹp động lòng người, một loại mềm mại đáng yêu không tên khiến cho Chiêm Mỗ Tư càng thêm điên cuồng.
Mùi hương trong căn phong xa hoa rất lâu cũng không tan ra.
Suốt cả một đêm, Chiêm Mỗ Tư thay đổi các tư thế khác nhau, gần như là không ngừng đòi hỏi Lạc Tích Tuyết, mãi đến khi cô mệt mỏi ngất đi, hắn vẫn không ngừng tấn công, đôi mắt xinh đẹp của cô luôn luôn tuyệt vọng và trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Không biết người phía trên đang vận động đáng sợ này ngừng lại lúc nào, chỉ biết lúc Chiêm Mỗ Tư rút ra khỏi thân thể cô, đột nhiên Lạc Tích Tuyết có cảm giác giải thoát.
Như là trải qua cực hình tàn ác nhất trên thế giới này, cô chịu đựng qua, rốt cục cũng giải thoát rồi.
Chỉ là thân thể của cô giống như bị xe tải nghiền nát, toàn thân không có một chỗ nào là không đau, cô muốn ngồi dậy, mặc quần áo vào, nhưng căn bản là bây giờ ngay cả một ngón tay cô cũng không động đậy được, dù hai cổ tay đã được tự do, nhưng vẫn đọng lại vết ứ vòng tròn nói rõ kịch liệt vừa rồi.
Toàn thân không có một chỗ da thịt không xanh tím, cũng không có một chỗ nào không đau buốt thấu xương, nhất là nơi vườn hoa mềm mại, gần như là đau đến tay chân của cô sắp rời ra rồi.
Từng hình ảnh phóng túng vừa rồi trình diễn trong đầu, của hắn cường tráng của cô yếu ớt, của hắn thô to gào thét của cô khóc ròng, của hắn dũng mãnh của cô cầu xin tha thứ, có một lúc khác cô gần như cho là ý thức của mình hỗn độn, phải qua một hồi lâu thì linh hồn tách rời mới có thể trở về lại vào thể xác.
Chiêm Mỗ Tư chậm rãi cài quần dài, lạnh lùng không có quay đầu nhìn lại thân thể mềm mại trên giường, chỉ có trong con ngươi đen sâu thoáng hiện căng thẳng âm ỷ của hắn, đúng vậy hắn đang căng thẳng, bởi vì sợ khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt căm ghét của Lạc Tích Tuyết, sẽ làm cho hắn rơi vào vực sâu đời đời kiếp kiếp cũng không trở ra được.
"Chiêm Mỗ Tư" Lạc Tích Tuyết vẫn giữ tư thế chiếm đoạt vừa rồi, toàn thân không cảm giác cuộn thành vòng tròn, tóc dài như tơ lụa mềm mại nghiêng trên đầu vai cô, da thịt trắng noãn có ửng hồng không tự nhiên, con ngươi lạnh nhạt tĩnh lặng giống như nước biển không có một chút gợn sóng.
Nghe được tiếng gọi yếu ớt của cô, Chiêm Mỗ Tư vốn muốn rời khỏi nhưng lại dừng bước, hắn không có xoay người, chỉ lạnh lùng đứng ở đó, vẻ mặt u ám phức tạp.
"Thả tôi rời khỏi đi."
Hai giọt nước mắt cô rơi xuống, ánh mắt trống rỗng mà bất lực, nhưng giọng nói lại kiên quyết khác thường.
Cô dùng thân thể trao đổi tự do, cô biết một đêm này, cô nhất định phải tiếp nhận, cho nên cô không có phản kháng, chỉ vì cô vẫn hi vọng cầu xin hắn.
Cô muốn ly hôn, cái ý nghĩ đã lượn vòng thật lâu ở trong đâu cô rồi.
Hôn nhân không có tình yêu thì sẽ không hạnh phúc, hơn nửa hắn còn có những người phụ nữ khác, cô không muốn cùng những người phụ nữ khác chia sẻ một người đàn ông, cho dù người đàn ông này yêu cô, nhưng cô cũng không thể bởi vì vậy mà tiếp nhận hắn.
Tình yêu trước sau là chuyện của hai người, trong hôn nhân càng không thể xuất hiện thêm một người khác.
Cô phải rời khỏi hắn, không tiếc toàn bộ giá lớn thế nào cũng phải rời khỏi hắn.
Thân thể Chiêm Mỗ Tư chấn động, ngực như là bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, ngón tay buông lỏng bên người dần dần nắm chặt, trái tim giống như bị đóng băng, sau đó bị lửa giận làm phun ra, từ từ tan vỡ.
"Em nói cái gì?" Hắn gần như không thể mà quay đầu đi, vẻ mặt cứng ngắc, rất lâu mới nhúc nhíchi cánh môi vài cái.
Trừng phạt vừa rồi cô còn chưa chịu đủ có phải không? Vậy mà vẫn nói với hắn những lời này? Rốt cuộc cô có hiểu hay không, cho dù chết, cũng không có khả năng hắn sẽ bỏ qua cho cô!!
"Thả tôi rời khỏi đi, chúng ta ly hôn."
Trong mắt Lạc Tích Tuyết chưa bao giờ trong suốt, cô lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh.
Cô mệt mỏi quá, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô thật sự không muốn lại cùng hắn tiếp tục lăn qua lăn lại nửa.
Nếu không tận mắt nhìn thấy hắn cùng Tống Khuynh Vũ ở cùng một chỗ, cô còn có thể lừa mình dối người, lừa gạt mình tiếp tục sống chung với hắn, mà lúc này biết rõ trong hôn nhân của bọn họ còn xuất hiện thêm một người, cô không cách nào làm bộ như không biết, càng không thể dễ dàng tha thứ bội phản trong hôn nhân.
"Không có khả năng."
Chiêm Mỗ Tư cố gắng đè nén lửa giận trong ngực không để nó bùng nổ, nhưng lửa giận vẫn lại cuồn cuộn phun ra từ trong mũi của hắn, hắn cắn chặt răng, không để đường lui nói.
"Chiêm Mỗ Tư, coi như tôi cầu xin anh, được không? Thả tôi đi, chúng ta thật sự không hơp."
Lạc Tích Tuyết hít sâu mấy hơi thở, nhìn hắn bằng ánh mắt ai oán.
Nước mắt trong mắt Lạc Tích Tuyết như sóng trào mãnh liệt, gần như là không giữ được, nước mắt run rẩy rơi xuống, một giọt, hai giọt, nhỏ lên ngón tay đang bóp chặt cằm dưới của Chiêm Mỗ Tư.
Con ngươi Chiêm Mỗ Tư vừa sâu vừa tối, môi nóng lập tức đè xuống, hút mạnh lên nước mắt của cô, loại dịu dàng mang theo kiềm chế như có như không, từ từ an ủi cô từng chút một.
Trong phút chốc Lạc Tích Tuyết liền mê mang, hắn dịu dàng như vậy, cùng với người đàn ông hung hãn tàn bạo kia hoàn toàn là hai người, nhưng chóp mũi ngữi được mùi hương rõ ràng lại nhắc nhớ cô, đó là mùi của hắn, hắn chính là hắn, cho tới bây giờ cũng không có thay đổi.
"Thả tôi."
Cô nghẹn ngào không ngừng, giọng nói mang theo sợ hãi căng thẳng.
"Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên làm, không cần căng thẳng như thế, thoải mái!" Chiêm Mỗ Tư cúi đầu, hôn môi lên tóc ngang trán của cô, ánh mắt sắc bén do dự ở trên người cô, hô hấp trong veo rõ ràng lượn lờ tới, từng tiếng hít thở giống như biến thành sợi nhỏ rất mềm dẻo, thực tế da thịt và thần kinh của cô lại bị tách rời tàn nhẫn.
Mười ngón tay thon dài trắng nõn của Lạc Tích Tuyết nắm chặt góc giường, vì dùng sức mà đầu ngón tay trở nên trắng bệch, chỗ cổ tay bị trói mà hình thành một vòng tròn màu tím, đau đớn khó nhịn, thân thể càng trở nên nóng bỏng hơn.
Cô cau chặt hai hàng lông mày, thân thể trải qua đau đớn bị xé rách một lần nửa.
Nhưng mà, khác với trước kia, cho dù hắn dùng sức đụng chạm cô thế nào, cô cũng không phát ra một tiếng nào.
Cách trừng phạt như địa ngục này, khiến cho cô trải qua chuyện đời tới nay, đau đớn trên giường như vậy là lần đầu, thậm chí so với lần đầu tiên còn đau hơn gấp mấy lần, thân thể bị cấu xé nhiều lần, sau đó lại bị đụng chạm xé mở, một lần lại một lần xé mở, cả đêm là động tác lặp lại như vậy.
Nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không rên một tiếng, giống như tượng gỗ không cảm giác, một lòng chỉ hy vọng hắn nhanh chóng kết thúc cơn ác mộng này.
Kết thúc đi, coi như là hoàn thành xong, trước khi rời khỏi hắn, cô nhất định phải trải qua một lần đau đớn.
Chỉ cần vượt qua, cô có thể thoát khỏi hắn rồi.
103, 104, 105 Ở trong lòng cô không ngừng đếm từng con số.
Tối tâm trong đáy mắt Chiêm Mỗ Tư càng ngày càng đậm, gần như là hắn không thể khống chế ra sức sâu hơn, rơi vào mềm mại của cô.
"Tích Tuyết, anh yêu em, đời này em đừng mơ rời khỏi anh!" Hắn dựa vào bên tai cô, hơi thở thô gấp, giọng nói khàn khàn gợi cảm xa hoa, mê hoặc lòng người.
Ngay sau đó, đột nhiên hắn rút nóng bỏng ra khỏi người cô, lật chuyện thân thể cô lại, đi vào từ phía sau cô.
Rốt cuộc Lạc Tích Tuyết không nhịn được ngẩng đầu lên, tóc đẹp tung bay về phía sau, thân thể cũng cong lên về phía sau, lộ ra cái cổ nõn, mắt sáng nửa mở, càng thêm quyến rũ, Xinh đẹp động lòng người, một loại mềm mại đáng yêu không tên khiến cho Chiêm Mỗ Tư càng thêm điên cuồng.
Mùi hương trong căn phong xa hoa rất lâu cũng không tan ra.
Suốt cả một đêm, Chiêm Mỗ Tư thay đổi các tư thế khác nhau, gần như là không ngừng đòi hỏi Lạc Tích Tuyết, mãi đến khi cô mệt mỏi ngất đi, hắn vẫn không ngừng tấn công, đôi mắt xinh đẹp của cô luôn luôn tuyệt vọng và trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Không biết người phía trên đang vận động đáng sợ này ngừng lại lúc nào, chỉ biết lúc Chiêm Mỗ Tư rút ra khỏi thân thể cô, đột nhiên Lạc Tích Tuyết có cảm giác giải thoát.
Như là trải qua cực hình tàn ác nhất trên thế giới này, cô chịu đựng qua, rốt cục cũng giải thoát rồi.
Chỉ là thân thể của cô giống như bị xe tải nghiền nát, toàn thân không có một chỗ nào là không đau, cô muốn ngồi dậy, mặc quần áo vào, nhưng căn bản là bây giờ ngay cả một ngón tay cô cũng không động đậy được, dù hai cổ tay đã được tự do, nhưng vẫn đọng lại vết ứ vòng tròn nói rõ kịch liệt vừa rồi.
Toàn thân không có một chỗ da thịt không xanh tím, cũng không có một chỗ nào không đau buốt thấu xương, nhất là nơi vườn hoa mềm mại, gần như là đau đến tay chân của cô sắp rời ra rồi.
Từng hình ảnh phóng túng vừa rồi trình diễn trong đầu, của hắn cường tráng của cô yếu ớt, của hắn thô to gào thét của cô khóc ròng, của hắn dũng mãnh của cô cầu xin tha thứ, có một lúc khác cô gần như cho là ý thức của mình hỗn độn, phải qua một hồi lâu thì linh hồn tách rời mới có thể trở về lại vào thể xác.
Chiêm Mỗ Tư chậm rãi cài quần dài, lạnh lùng không có quay đầu nhìn lại thân thể mềm mại trên giường, chỉ có trong con ngươi đen sâu thoáng hiện căng thẳng âm ỷ của hắn, đúng vậy hắn đang căng thẳng, bởi vì sợ khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt căm ghét của Lạc Tích Tuyết, sẽ làm cho hắn rơi vào vực sâu đời đời kiếp kiếp cũng không trở ra được.
"Chiêm Mỗ Tư" Lạc Tích Tuyết vẫn giữ tư thế chiếm đoạt vừa rồi, toàn thân không cảm giác cuộn thành vòng tròn, tóc dài như tơ lụa mềm mại nghiêng trên đầu vai cô, da thịt trắng noãn có ửng hồng không tự nhiên, con ngươi lạnh nhạt tĩnh lặng giống như nước biển không có một chút gợn sóng.
Nghe được tiếng gọi yếu ớt của cô, Chiêm Mỗ Tư vốn muốn rời khỏi nhưng lại dừng bước, hắn không có xoay người, chỉ lạnh lùng đứng ở đó, vẻ mặt u ám phức tạp.
"Thả tôi rời khỏi đi."
Hai giọt nước mắt cô rơi xuống, ánh mắt trống rỗng mà bất lực, nhưng giọng nói lại kiên quyết khác thường.
Cô dùng thân thể trao đổi tự do, cô biết một đêm này, cô nhất định phải tiếp nhận, cho nên cô không có phản kháng, chỉ vì cô vẫn hi vọng cầu xin hắn.
Cô muốn ly hôn, cái ý nghĩ đã lượn vòng thật lâu ở trong đâu cô rồi.
Hôn nhân không có tình yêu thì sẽ không hạnh phúc, hơn nửa hắn còn có những người phụ nữ khác, cô không muốn cùng những người phụ nữ khác chia sẻ một người đàn ông, cho dù người đàn ông này yêu cô, nhưng cô cũng không thể bởi vì vậy mà tiếp nhận hắn.
Tình yêu trước sau là chuyện của hai người, trong hôn nhân càng không thể xuất hiện thêm một người khác.
Cô phải rời khỏi hắn, không tiếc toàn bộ giá lớn thế nào cũng phải rời khỏi hắn.
Thân thể Chiêm Mỗ Tư chấn động, ngực như là bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, ngón tay buông lỏng bên người dần dần nắm chặt, trái tim giống như bị đóng băng, sau đó bị lửa giận làm phun ra, từ từ tan vỡ.
"Em nói cái gì?" Hắn gần như không thể mà quay đầu đi, vẻ mặt cứng ngắc, rất lâu mới nhúc nhíchi cánh môi vài cái.
Trừng phạt vừa rồi cô còn chưa chịu đủ có phải không? Vậy mà vẫn nói với hắn những lời này? Rốt cuộc cô có hiểu hay không, cho dù chết, cũng không có khả năng hắn sẽ bỏ qua cho cô!!
"Thả tôi rời khỏi đi, chúng ta ly hôn."
Trong mắt Lạc Tích Tuyết chưa bao giờ trong suốt, cô lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh.
Cô mệt mỏi quá, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô thật sự không muốn lại cùng hắn tiếp tục lăn qua lăn lại nửa.
Nếu không tận mắt nhìn thấy hắn cùng Tống Khuynh Vũ ở cùng một chỗ, cô còn có thể lừa mình dối người, lừa gạt mình tiếp tục sống chung với hắn, mà lúc này biết rõ trong hôn nhân của bọn họ còn xuất hiện thêm một người, cô không cách nào làm bộ như không biết, càng không thể dễ dàng tha thứ bội phản trong hôn nhân.
"Không có khả năng."
Chiêm Mỗ Tư cố gắng đè nén lửa giận trong ngực không để nó bùng nổ, nhưng lửa giận vẫn lại cuồn cuộn phun ra từ trong mũi của hắn, hắn cắn chặt răng, không để đường lui nói.
"Chiêm Mỗ Tư, coi như tôi cầu xin anh, được không? Thả tôi đi, chúng ta thật sự không hơp."
Lạc Tích Tuyết hít sâu mấy hơi thở, nhìn hắn bằng ánh mắt ai oán.
Bình luận facebook