Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Ngũ Khiết khẳng định gật đầu một cái:”
Dạ, Mặc thiếu đã nói với tôi là mọi chuyện đã ổn rồi, nói tiểu thư hãy yên tâm đi có hắn trợ giúp tiểu thư sẽ chạy trốn được thôi”
Lạc Tích Tuyết cực kỳ an tâm với câu nói này của Ngũ Khiết, nhưng một trận lục soát vừa rồi của Lạc Thiên Uy làm cho cô sợ không nhẹ, giờ cô mệt rã rời chỉ muốn ngã trên giường nghỉ ngơi một giấc.
Ngũ Khiết mang đến cho cô chút đồ ăn cô chỉ dùng một chút không muốn ăn nhiều.
Hiện tái suy nghĩ duy nhất của cô là làm sao chạy khỏi được nơi này, vừa nhắm mắt thì khuôn mặt nổi giận hung ác của Lạc Thiên Uy lại hiện lên.
Rốt cuộc cũng đến buổi tối, Lạc Tích Tuyết ở trong phòng chờ Mặc Cảnh an bài cho người tới dẫn cô đi.
đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng thét thảm, trong bụng của cô cả kinh, đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ nghe thanh âm giận dữ của Lạc Thiên Uy truyền đến:”
Đánh mạnh lên cho tôi, tôi đã nói không được để cho tiểu thư chạy thoát nhưng bây giờ thì sao? Các người nói xem có đáng bị đánh không?”
Thì ra hắn đang trừng phạt những người đang trực bang ngày hôm qua.
“A a!”
một hồi tiếng kêu thảm từ dưới lầu truyền đến, điện bổng vô tình đánh vào trên người của tất cả bọn họ.
Lòng của cô bị níu lấy, đều là tại cô hại bọn họ, làm thế nào bây giờ? Bọn họ có thể sẽ bị đánh chết? Nhưng nếu như bây giờ cô chạy ra thì sẽ làm lien lụy tới Ngũ Khiết.
Nói cho cùng đều là lỗi của cô nhưng tại sao hắn lại vô tình như thế,cư nhiên lại lạm dụng bạo lực hắn không biết làm như vậy là vi phạm pháp luật hay sao?
“Thiếu gia, chúng tôi thật sự không có nhìn thấy tiểu thư đi ra ngoài, thiếu gia tin tưởng chúng tôi đi”
Mấy thử vệ cố nén đau, đứt quãng thở dốc cầu khẩn.
“còn nói xạo, nơi này ngoài tram dặm cũng đã lục soát qua, trong biệt thự cung không có chẳng lẽ cô ấy có cánh bay ra ngoài? Nhất định trong tất cả các người có kẻ giúp tiểu thư trốn thoát.
Nhanh thành thật một chút đi tôi sẽ không truy cứu nữa!”
con ngươi của Lạc Thiên Uy thoáng hiện qua vằn máu rõ ràng.
“Thiếu gia, xin ngài tin tưởng chúng tôi, chúng tôi thật sự không có”
Mấy người bọn họ kêu lên.
Lạc Tích Tuyết tay chân luống cuống ở trong phòng đi tới đi lui, cô trợn tròn mắt, mở cửa hướng nơi phát ra âm thanh nhìn sang thấy trên mặt đất đanh có một vài người bị trói bên cạnh có một đám người mặc y phục màu đen, cầm trong tay điện bổng, bọn họ ai nấy cung đều bị đánh đến trầy da trốc vẩy.
Trong lòng cô một hồi khó nhịn, quả thật cô không đành lòng bỏ mặc những người đó bị đánh như thế, tất cả đều là lỗi của cô làm lien lụy đến họ.
“Tốt thôi, các ngươi đã không chịu thành thật khai báo tôi hôm nay làm cho các người sống không bẳng chết, xem các người còn mạnh miệng được nữa không”
lạc Thiên Uy không còn kiên nhẫn nữa, hắn ra lệnh những người áo đen chung quanh đi lên.
Tiếng kêu rên vang lên trong khoảng không, Lạc Tích Tuyết không còn biện pháp nào nữa cô mở cửa xông ra ngoài.
“Dừng tay lại!”
Bóng đêm đen tối, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Lạc Thiên Uy, không gian lúc này là một mảng an tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn hai người đang giằng co.
Lạc Tích Tuyết lúc nãy quần áo lam lũ, mặc quần áo của người làm, đầu tóc rối bời, nhìn qua không có chút bộ dạng tiểu thư thượng lưu chút nào.
Nhưng ánh mắt của cô vẫn kiên định như thế, cô ngẩng cao đầu, hụng hang nhìn chằm chằm Lạc Thiên Uy trong đôi mắt cơ hồ muốn toát ra lửa.
Cô biết cô không thể yếu thế trước mặt hắn nói thế nào thì cô cũng là chị, đã không dạy dỗ tốt cho hắn còn biến hắn trở thành một tên ác ma giết người không chớp mắt.
Cô không biết hắn gia nhập thế giới hắc đạo từ lúc nào, thời điểm hắn cầm súng cô cũng không biết, mười năm không gặp đã có quá nhiều chuyện xảy ra mà cô không biết.
Nhưng có một việc cô có thể xác định được đó là Lạc Thiên Uy bây giờ không còn là cậu bé bị giam trong căn phòng tối đáng sợ năm đó nữa, hiện tại hắn đã lớn đã trở thành một ác mà khát máu người.
Những người vô tội này nếu bị hắn đánh chết thì suốt cả cuộc đời cô sẽ không bao giờ an tâm, cho nên cô mới xuất hiện cô muốn cứu những người đang phải chịu tội vì cô này.
Dưới ánh trăng lành lạnh hai người cứ giằng co nhau mãi, không khí xung quanh cũng gần như hạ xuống mấy độ C, mọi người ngừng thở cảm thấy có một cỗ áp bức khổng lồ đang tiến đến.
Qua hồi lâu, Lạc Thiên Uy từng bước cất bước chậm rãi hướng chỗ cô đi tới.
Ánh mắt như mãnh thú nhìn chằm chằm cô dường như muốn nuốt chửng lấy cô.
Hắn đối với cô vẫn chưa đủ tốt sao? Mọi chuyện đều theo ý của cô, mọi việc cũng lấy cô làm đầu hắn cơ hồ muốn đem cô cưng chiều lên tận trời xanh nhưng cô cứ tram phương ngàn kế muốn chạy trốn khỏi hắn.
Trái tim của hắn bị cô làm tổn thương hết lần này đến lần khác, hắn cho rằng nếu cho cô cơ hội sẽ có một ngày cô vì tất cả những việc hắn làm mà cảm động, sẽ yêu thương hắn không ngờ mọi chuyện lại không như hắn nghĩ.
Vì muốn cho cô ấn tượng tốt, vì không muốn làm cho cô bị tổn thương nên hắn lại lần nữa khắc chế dục vọng của chính mình, trời mới biết hắn cỡ nào khát vọng cô thế nhưng hắn lại đánh chết ý nghĩ điên rồ đó hắn vẫn ẩn nhẫn không có đụng cô, nhưng tại sao cô đối với hắn vẫn lạnh nhạt như vậy.
Điều này làm cho tim của hắn bị tê liệt khổ sở, càng không có cạch nào tha thứ cho sự lừa gạt của cô.
Lạc Thiên Uy lúc nãy tựa như một con mãnh thú đang bị chọc giận, ngay cả khi cô đứng cách hắn một khoảng khá xa cũng có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn, cách không khí mà hướng tới phía cô tựa hồ muốn đem tất cả xung quanh thiệu cháy hết.
Hắn đi tới trước mặt cô đôi tay hung hang đặt trên bả vai của cô, hơi đùng sức như muốn đem nó bóp nát.
Lạc Tích Tuyết cau mày nhìn hắn chỉ thấy gương mặt âm trầm của hấn, chiếc cằm cứng ngắc, đôi môi mím chặt giống như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
“Em, tại sao lại muốn chạy trốn?”
hắn căm tức nhìn cô tâm không kìm nén được đau đớn vô cùng.
Cô không để ý đến việc hắn chất vấn, chỉ là mắt không chút gợn sóng nhìn hắn nói:”
Đe, thả bọn họ ra, chuyện này không lien quan đến bọn họ”
Cô đã quyết định đối kháng với hắn, cô không muốn lien lụy đến người khác.
“Bản thân em còn lo không xong mà còn muốn cứu họ?”
Lạc Thiên Uy vô tình chế nhạo cô, hung hang ra lệnh:”
Tiếp tục đánh, tiểu thư trốn cũng không biết, thất trách”
“Không cần, là tôi tự mình chạy trốn không lien quan gì đến bọn họ đánh một mình tôi là được rồi”
Cô ngăn trước mặt thủ vệ nói.
Những người áo đen ngừng hành động lại nhìn về phía Lạc Thiên Uy chờ chỉ thị tiếp theo.
“Không cần khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi”
Lạc Thiên Uy kềm ở cằm của cô, giữa hai hàng long mày nhăn lại.
Cô không chịu thua chống lại ánh mắt của hắn:”
Người nào làm người đó chịu, anh phạt tôi đi không lien quan gì đến bọn họ”
Đôi tròng mắt của hắn tĩnh mịch tựa như biển, cả người có một cỗ lệ khí phát ra hắn ẩn nhẫn lửa giận của mình, không để ý đến phản kháng cùng giãy dụa của Lạc Tích Tuyết liền ôm cô lên.
Lạc Thiên Uy tức giận đằng đằng ôm cô trở về phòng.
“Thiếu gia, tiểu thư cô ấy…”
Ngũ Khiết thấy vậy cuống quýt cả lên, nhìn lửa giận ngập trởi của Lạc Thiên Uy không khỏi vì cô mà tuôn mồ hôi lạnh.
“Biến, tất cả cút ra ngoài cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi bất cứ ai cũng không được vào”
Lạc Thiên Uy một cước đá văng cửa phòng cuồng lệ rống giận, cắt đứt lời nói của Ngũ Khiết.
Tiếng nói vừa dứt trong biệt thự người người đều co rúm lại lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ sợ chậm một bước sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Hắn nặng nề khép cửa phòng lại, đem cô để trên giường lớn, hắn không nói một lời, chỉ là từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, cả người tỏa ra hơi thở lạnh như bang.
Sắc mặt của cô tái nhợt, trái tim bởi vì sợ mà cuồng loạn đập không ngừng, sợ hãi trợn tròn cặp mắt nhìn hắn, người đàn ông trước mắt như một ác ma tùy thời se đem cô nuốt vào bụng.
“Tôi có phải nên cho em biết làm trái lại ý của tôi sẽ nhận hậu quả như thế nào không?”
hắn âm trầm tiến tới, gương mặt không thể nào tuấn tú hơn kề sát gương mặt của cô chỉ cách một khoảng cự ly ngắn, tầm mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Anh muốn làm gì?”
cô nuôt nước miếng, mọt hồi lâu mới tìm lại được âm thanh của chính mình, cô biết lần chạy trốn này nếu để hắn bắt được thì hậu quả khôn cùng.
“Tại sao lại muốn chạy trốn? Chẳng lẽ em cứ như vậy muốn rời khỏi nơi này?”
Lạc Thiên Uy chợt cúi người xuống, ánh mắt âm trầm quan sát cô, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn hắn.
“Chỉ có thể rời khỏi anh, cách nào tôi cũng thử!”
Lạc Tích Tuyết không sợ đáp trả lại hắn, dù sao cô cũng bị bắt rồi.
“Tại sao? Tại sao lại muốn rời tôi đi? em biết tôi yêu em nhiều như thế nào, lòng của tôi cũng chỉ vì em mà khổ sở”
tim của hắn như ngừng đập, chỉ cảm thấy ngực như bị xé rách, đau đến tận cùng.
“Anh buông ra, sao anh có thể không nói đạo lý như vậy? Tôi là chị của anh, anh không thể thích tôi được, anh có hiểu điều này không?”
cô dùng sức giùng giằng, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, lạnh lùng nói.
“Tôi mặc kệ! Tôi chỉ biết là tôi thích em, mặc kệ em có phải là chị của tôi hay không, tôi chính là vẫn thích em vẫn muốn em như vậy!”
Lạc Thiên Uy cố chấp quát “Tôi cho em cơ hội cuối cùng, lấy lòng tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện lần này”
“Không cần, càng không thể nào có chuyện nưh vậy được”
Trong bụng cô chấn động một hồi, nhận thấy được ý đồ của hắn, lập tức cuồng quýt bảo vệ ngực của mình, ra sức đẩy Lạc Thiên Uy ra nhảy nhanh xuống giường, ý đồ mở cửa phòng ra chỉ tiếc là cô đã tốn công vô ích.
“Em cứ chán ghét tôi đụng vào em như vậy sao?”
sắc mặt hắn trong nháy mắt đen đến đáng sợ, trong mắt ghen tỵ như muốn phun ra lửa, người con gái đáng chết này cô chủ động hôn Tiếu Vũ Trạch nhưng ngay cả hắn đụng vào cũng né tránh như thế, cô thật sự ghét hắn như vậy sao?
“Em không phải muốn đi qua sao?”
Lạc Tích Tuyết hô hấp dồn dập, chống đỡ lưng trên cửa, con ngươi trong suốt sợ hãi vô cùng, tâm tình thoáng qua một tia chán ghét, nếu như hắn muốn trừng phạt cô bằng cách cường bạo cô tình nguyện bị hắn đánh chết còn hơn.
Lạc Thiên Uy bị ánh mắt chán ghét của cô kích thích, cảm giác đau lòng không sao tả nổi, trên trán gân xanh đều hiện ra, hắn níu lấy một cánh tay của cô, thân thể của cô bị hắn kéo qua, lần nữa ngã nhào ở trên giường.
Lạc Tích Tuyết lập tức đứng dậy, co người lại nhanh chóng trốn ở gốc giường, đôi tay liều mạng ôm chặt lấy ngực, muốn chống cự đến cùng.
Nhưng mà giờ phút này đã bị cô chọc đến nổi điên, hắn làm sao có thể cho phép cô cự tuyệt hắn như thế?
Hắn dễ dàng đem cô đặt dưới thân thể cường tráng của hắn, cánh tay như gọng kìm giam chặt cô, giữ ở chiếc eo mảnh khảnh của cô, hắn bất chấp tất cả cúi đầu không chần chừ hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.
“Chát!”
Chỉ nghe một thanh âm thanh thúy vang lên, trên má của Lạc Thiên Uy nhanh chóng hiện lên năm dấu tay rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết đã sớm biết trước hắn sẽ hôn cô, nhưng cô lại không có cách nào tránh né nên chỉ có thể cho hắn một cái tát.
“Tôi là chị của anh điểm này anh cũng sẽ không bao giờ thay đổi được, tôi tuyệt đối sẽ không làm người phụ nữ của anh”
cô từng câu từng chữ nói rõ cho hắn biết.
Lạc Thiên Uy vẫn không nhúc nhích chỉ có điều là cả người đang không ngừng run rẩy, đôi mắt thâm thúy âm lãnh của hắn hiện qua nhất mạt đau lòng cùng chua xót, tâm vì một câu nói của cô mà thương tích không thể nào chữa lành.
Cô đây là đang nói cho hắn biết, bọn họ vĩnh viễn không thể nào sao? Vô luận như thế nào cô cũng sẽ không tiếp nhận hắn.
Ánh mắt hắn lạnh đến kinh người, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, hắn khổ sở nhắm hai mắt lại, cất giọng hô lớn:”
Người đâu!”
Mấy người áo đen ngoài cửa lập tức đi vào, chờ đợi Lạc Thiên Uy phân phó.
“Đem Ngũ Khiết vào đây!”
hắn nắm chặt hai quả đấm, giọng nói cực kỳ rét lạnh.
“Dạ!”
Cũng không lâu lắm ngoài cửa liền xuất hiện máy người áo đen đang trói Ngũ Khiết đi vào.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Nhìn Ngũ Khiết bị trói tay chân cùng sắc mặt đều trắng bệch, một loại dự cảm xấu đánh úp trong lòng Lạc Tích Tuyết, cô khàn khàn giọng lo lắng hỏi.
Lạc Thiên Uy mặt không vẻ gì nhìn cô một cái, con ngươi âm trầm thoáng qua một tia rét lạnh, hắn cũng không có trả lời vấn đề của cô mà trực tiếp quay đầu đi, hướng về phía Ngũ Khiết quát:”
Tôi sớm đã cảnh cáo cô nếu tiểu thư chạy đi thì cô phải chịu hậu quả khôn lường, bộ cô quên rồi sao?”
“Thiếu gia, là tôi sơ sót, kính xin thiếu gia jtha thứ cho tôi lần này”
Ngũ Khiết sợ đến mức hai đầu gối lập tức quỳ xuống đất, sắc mặt hốt hoảng lo lắng, cúi thấp đầu cầu khẩn.
“Sơ sót? Chỉ là sơ sót thôi sao? Cô căn bản có lòng giúp cô ấy chạy trốn”
tròng mắt đen của hắn hung ác, lệ sắc nồng đậm, dần dần dâng lên một cỗ khí ngày càng lạnh lẽo:”
Người đâu.
Dạy dỗ cô ta cho tôi”
Vừa dứt lời mấy người áo đen động tác nhanh chóng đem Ngũ Khiết đè xuống đất, giơ lên cây điện bổng, nhẫn tâm hướng về phía cô mà hạ xuống.
“Dừng tay, dừng tay mau!”
lạc Tích Tuyết trong bụng chấn động, vội vàng chạy lên trước chắn trước người của Ngũ Khiết, lớn tiếng hô.
Mấy người áo đen do dự nhìn Lạc Thiên Uy một cái, thấy hắn không có chỉ thị gì khác chỉ có thể đem Lạc Tích Tuyết kéo qua một bên tiếp tục đanh Ngũ Khiết.
“Không, các người mau dừng tay lại, mau dừng lại, các người đang lạm dụng tư hình đây là phạm pháp”
Cô kinh sợ hét lên những âm thanh chói tai, nhìn sắc mặt của Ngũ Khiết càng ngày càng trắng bệch, trên người quần áo bị rách nát và máu rượm ra ngày càng nhiều hơn làm tim của cô đau như dao cắt.
Là cô cầu xin cô ấy mang cô rời đi, là cô làm lien lụy đến cô ấy, đây tất cả đều là chuyện của cô cùng Lạc Thiên Uy nhưng lại làm Ngũ Khiết chịu ảnh hường như thế này.
Mấy người áo đen ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hung dữ quật roi, thiếu gia không có hô ngừng bọn họ làm gì có lá gan mà ngừng lại.
“Tiểu thư, cô đừng lo lắng, Ngũ Khiết không có việc gì”
Ngũ Khiết cố nén đau trên người, đột nhiên ngẩng đầu lên hướng Lạc Tích tuyết yếu đuối cười một tiếng.
Chỉ là cô càng nói như vậy lại càng khiến cho Tích Tuyết càng them xấu hổ cùng tự trách, là cô chủ động cầu xin Ngũ Khiết giúp cô bỏ trốn, cô tại sao có thể đứng trơ mắt nhìn Ngũ Khiết thay cô chịu khổ như thế?
“Không!!”
Rốt cuộc, cô sợ hãi rống lên một tiếng, sau một khắc cô không quản được cái gì nữa ra sức kéo mấy tên thủ hạ ra hướng trên người của Ngũ Khiết nhào qua.
Mấy người áo đen hiển nhiên không ngờ rằng Lạc Tích Tuyết lại làm chuyện như vậy còn chưa có phản ứng kịp đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nên trên tay điện bổng vô ý thức dùng sức vung đi.
“A………..”
bị đánh thật mạnh vào lưng, từng trận từng trần đau đớn truyền đến tứ chi, cảm giác đau đớn làm cô gần như bất tỉnh, nước mắt xen lẫn máu, hòa lẫn vào trong miệng nhưng lại bị cô nuốt vào trong bụng.
Con ngươi của Lạc Thiên Uy bị chấn động mạnh, thân thể bị cứng còng, nhìn trên làn da tuyết trắng của cô hiện lên một vệt đỏ rướm mau rõ ràng làm tim của hắn lộp bộp trùng xuống.
Không chần chừ, hắn nhanh chóng chạy vội đến bên người cô, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, trợn mắt quét ngang mấy tên thủ hạ một cái, bực tức quát:”
Các người toàn bộ đi xuống hết cho tôi, chờ xử lý đi”
Mấy tên thủ hạ sợ đến mức rối rít ra khỏi phòng như ong vỡ tổ, tiện thể đem Ngũ Khiết rời khỏi luôn.
Trong lúc nhất thời, tại căn phòng to lớn hào hoa chỉ còn lại mình Lạc Thiên Uy cùng Lạc Tích Tuyết.
“Đáng chết, em ngu ngốc sao? Ai bảo em đi ngăn cản?”
hắn đem cô ôm đến trên giường, vén áo của cô lên, cẩn thận giúp cô xem xét vết thương.
“Tránh ra, không nên đụng vào tôi!”
cô hờ hững tránh ra, trong mắt hiện lên tức giận, cô không quên lúc nãy hắn xem thường lời cầu xin của cô như thế nào.
“Không nên chọc giận tôi!”
gương mặt tuấn tú của Lạc Thiên Uy trầm xuống, làm cho cô đối mặt với hắn, ẩn nhẫn nói.
Cô chán ghét chau mày, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, âm thanh lạnh lùng nói:”
Muốn như thế nào thì anh mới có thể bỏ qua cho Ngũ Khiết!”
cô không muốn liên lụy đến bất cứ người nào nữa.
“Cô ta dám can đảm cãi lại mệnh lệnh của tôi, thì nên bị trừng phạt”
Lạc Thiên Uy không để lộ vẻ xúc động nói, giống như trần thuật một câu chuyện của một người cùng hắn không có quan hệ gì còn hắn là một vương giả cao cao tại thượng.
“Là tôi cầu xin cô ấy giúp tôi, không liên quan đến cô ấy”
lạc Tích tuyết lần nữa cường điệu nói.
Tròng mắt của hắn xẹt qua nhất mạt thâm trầm, đột nhiên cúi đầu đè Tích tuyết ở dưới, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô:”
Nếu như muốn cứu cô ta, phải xem biểu hiện của em như thế nào?”
Thân thể của cô run lên, ý thức được thâm ý trong lời nói của hắn, cô nâng lên con ngươi tức giận nhìn trừng trừng hắn.
Vốn định cùng hắn thương lượng một phen cũng trong lúc này khóe mắt của cô đảo qua súng lục được giấu trong áo hắn, nhất thời nảy sinh chủ ý.
“Tốt, tôi đồng ý với anh, không bỏ trốn nữa”
Cô đè xuống ý lạnh trong lòng, giọng nói của cô tận lực êm ái mà nói.
Trong lòng thì đang tính toán làm sao đoạt lấy cây súng trong ngực của hắn.
“Em nói thật??”
trong mắt của hắn xẹt qua nhất mạt hoảng hốt cùng vui vẻ, nhưng cung nghi ngờ cau mày, hăn hiển nhiên không ngờ được cô đột nhiên trở nên mềm mai như thế.
“Đúng vậy, chỉ cần anh chịu bỏ qua cho Ngũ Khiết”
Cô cắn môi, không tình nguyện mà nói.
Hắn lại mừng rỡ lần nữa, hung phấn đem cô kéo đến bên cạnh mình, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô:”
Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, cái gì tôi cũng làm theo ý em”
“Ừ”
Lạc tích Tuyết gật nhẹ đầu, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, hiện tại tất cả ý định của cô chỉ tập trung vào viêc làm sao lấy được cây súng trong ngực của hắn.
Hít sâu một hơi, đôi tay của cô đột nhiên vòng lấy hông rắn chắc của hắn, chủ động đem môi của mình dâng lên cho hắn.
Lạc Thiên Uy thoáng sửng sốt, tựa như không nghĩ tới cô lại chủ động hôn hắn, mặc dù trên lý trí chuyện này hết sức khác thường nhưng lại không biết chỗ nào không đúng, nhất thời cảm xúc mèm mại ào đến, xen lẫn ngọt ngào làm cho hắn không suy nghĩ nhiều thêm nữa.
Rất nhanh hắn liến đổi bị động thành chủ động, thật sâu hôn cô, mang theo nồng đậm say đắm cùng thân thiết, trằn mọc mút thỏa thích, nhiệt tình triền miên, ngón tay thon dài đem Lạc tích tuyết gắt gao ôm lấy, giống như sợ rằng buông ra cô sẽ tự nhiên biến mất vậy.
Lạc Tích Tuyết lần này không có phản kháng, cũng không có giãy dụa, chỉ là yên lặng thừa nhận thậm chí còn bắt đầu đáp lại hắn, điều này làm cho Lạc Thiên Uy cảm thấy không khỏi càng thêm hung phấn, lửa nóng ngày càng trở nên nóng bỏng hơn, tiếng thở dốc cũng ngày càng tăng lên, trong mắt hắn càng thêm vẻ nồng đậm của dục vọng.
Đang ở thời điểm hắn ý loạn tình mê, tay của cô bắt đầu dao động trên người của hắn, Lạc Tích Tuyết giả bộ tới gần thân thể của hắn một tay mò vô ngực hắn chộp nhanh cây súng lục.
Nhanh chóng đem súng lục rút ra, chống đỡ trên ngực hắn đẩy hắn ra trong mắt hiện lên một đạo sát ý:”
Lạc Thiên Uy, mau thả tôi cùng Ngũ Khiết ra nếu không tôi sẽ nổ súng”
Hắn không ngờ cô lại hành động như thế, một cô cảm giác đâu đớn đánh úp trái tim vừa mới vui mừng của hắn, lòng của hắn trong nháy mắt rơi thẳng xuống địa ngục, hắn biết cô không thể nào chủ động hôn hắn như thế.
Mặt hắn bỗng chuyển sang lạnh lùng, trong mắt lóe lên sự tức giận khôn cùng, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng cô:”
Em cứ như vậy muốn trốn khỏi đây?”
“Không sai, tôi nhất định muốn rời khỏi đây”
Cô giọng cô kiên định nói, cô cũng không chịu được cuộc sống bị chính em trai của mình nhốt lại như thế này, toàn bộ sẽ kết thúc trong ngày hôm nay.
Hoặc là chết, hoặc là rời đi cô không có lựa chọn nào nữa!!
“Mau thả tôi đi!”
cô dùng súng chỉ vào Lạc Thiên Uy, trong mắt bắn ra từng trận hận ý, thân thể từng bước từng bước lui về phía sau, cô biết hắn có luyện tập từ nhỏ nếu đứng gần hắn nhất định súng sẽ bị hắn cướp đi.
“Em cho rằng như vậy thì có thể chạy trốn sao? Muốn rời khỏi nơi này quả thực là chuyện si tâm vọng tưởng!”
hắn che giấu trong mắt lệ khí, tròng mắt sắc bén đen nháy bình tĩnh đến đáng sợ, giọng nói không có chút nhiệt độ nào mang theo phi thường châm chọc.
Hắn từ năm 10 tuổi đã lăn lộn trong bạch đạo hắc đạo có máu tanh gì mà hắn chưa từng trải qua nên việc uy hiếp hắn càng là không thể nào.
“lạc Thiên Uy, nếu như hôm nay anh không thả tôi đi, tôi liền nổ súng giết chết anh”
Lạc Tích Tuyết nắm chặt súng lục ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt hắn, nội tâm của cô mặc dù hoảng hốt không ít nhưng đầy là cơ hội duy nhất của cô, nếu muốn ra khỏi căn biệt thự này nhất định cô phải thành công.
Lạc Thiên Uy hạ mày kiếm ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô:”
Lạc Tích Tuyết, em cho rằng uy hiếp tôi như vậy thì tôi sẽ thả em đi sao? Tôi đã sớm nói qua em là người của tôi, tôi không thể nào để em chạy mất được nếu như em muốn rời đi như thế thì không bằng bóp cò bắn chết tôi đi”
“Anh đừng cho là tôi không dám?”
cô cố đè xuống cõi lòng e ngại, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào mắt hắn lạnh lùng nói.
“Vậy em nổ súng đi, tốt nhất là một phát bắn chết tôi để có thể rời đi”
hắn từng bước từng bước tới gần cô, trong mắt lóe lên tia khát máu như địa ngục tu la.
“Anh đừng bước tới đây, nếu còn tới nữa tôi sẽ nổ súng!”
sắc mặt của cô ngày càng tái nhợt liền tiếp lui về sau, đôi tay nhịn không được run rẩy.
Cô là lần đầu tiên cầm súng càng là lần đầu tiên chỉa súng về phía người khác, đối tượng lại là em mình.
Trong mắt của Lạc Thiên Uy xẹt qua một tia sáng loáng, nhẹ câu khóe miệng, ánh mắt làm cho người khác phải rùng mình:”
Tuyết nhi, em sẽ không dám nổ súng đâu, tới đây, ngoan đưa súng cho tôi”
“Không, không cần, anh còn tới nữa tôi nhất định nổ súng!”
thân thể của Lạc Tích Tuyết cứng nhắc, đề phòng nhìn chằm chằm môi một động tác của Lạc Thiên Uy, cô đã bị dồn đến cửa, không thể lui được nữa.
“Tuyết nhi, em không biết dùng súng để tôi tới dạy em”
thân thể hắn từng bước hướng gần về phía cô khí phách bá đạo từ thân thể hắn tản mát ra, giờ phút này hắn như một con thú rình mồi, sẽ ăn hết cô.
“Không…”
lý trí của cô sớm đã bị sập đổ, cô thấy ghét hắn hơn bao giờ hết.
Tất cả đều là tội ác, cô không thể nào chịu được mối quan hệ tội ác này thêm chút nào nữa.
“Pằng!”
một thanh âm vang dội của tiếng súng phá vỡ chân trời, toàn bộ lý trí của cô đã bị phá hỏng, cô thét chói tai bóp cò trong vô thức.
Mà viên đạn kia xuyên thẳng qua vai trái của Lạc Thiên Uy, trong nháy mắt máu đỏ tươi trào ra, vẩy trên mặt cô trên người nhiễm đỏ một mảng.
“A tôi đã giết người rồi”
Lạc Tích Tuyết hoảng hốt vội bỏ súng xuống, sắc mặt trắng xanh, cả người run rẩy, mặt đầy khiếp sợ nhìn quần áo Lạc Thiên Uy một màu đỏ tươi, nhất thời trong đầu trống rông.
“Tuyết nhi, đừng sợ!”
Lạc Thiên Uy lấy tay che vết thương, nơi đó máu chảy ra không ngừng, mặc dù hắn biết tính mạng của hắn đang bị đe dọa nhưng tim của hắn thủy chung vẫn chỉ nghĩ đến cô, nếu như hắn có chết hắn cũng muốn được chết ở bên cạnh cô.
“Thật là nhiều máu!”
cô nhìn quần áo trên người hắn đã bị nhuộm thành một mảng đỏ rực lòng bỗng kinh hãi nhiều hơn, cô có cảm giác hai tay của mình đầy máu tươi, trong đầu chỉ còn lại sự lo lắng.
Nếu hắn có chuyện gì cô làm sao nói với ba, nói với lương tâm của cô đây?
“A…..”
Lạc Tích Tuyết luống cuống hét lên môt tiếng, đôi tay ôm lấy tai của mình thật chặt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Thật xin lỗi!”
sắc mặt của cô tái nhợt nói ra những lời này, ở tại giờ phút này cô vô lực như vậy.
Trong mắt hắn chứa đầy vẻ đau xót, khóe môi giương lên một nụ cười yếu ớt, giống như là cười khổ.
“Em cứ như vậy muốn rời khỏi tôi sao?”
hắn ho nhẹ một tiếng, nắm tay của cô đặt trên lồng ngực của hắn, lạnh lùng mở miệng:”
Nếu như em thật sự muốn rời đi, hãy bắn tôi một lần nữa đi”
“Thiên Uy!”
Lạc Tích Tuyết mở to mắt, đôi tay run rẩy nhìn về phía hắn.
“Nơi này không thể làm tôi chết được, em chỉ có thể giết chết tôi khi bắn ở đây thôi!”
Lạc thiên Uy nắm chặt tay của cô, tròng mắt đen u lãnh, từng câu từng chữ nói:”
Tôi nói rồi, nếu muốn tôi thả em đi, trừ khi tôi chết.
Em thật sự muốn rời đi, nhất định phải giết chết tôi, mà không phải chỉ có vết thương nhỏ như thế này!”
Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc, hai con mắt mở lớn nhìn hắn, trái tim cơ hồ giờ khắc này như muốn ngừng đập.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới, em trai lại đối với cô cố chấp như vậy, dù là không quan tâm nhưng nhất định phải lấy được cô.
Cô vô lực sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích, giống như đang lạc vào trong cơn ác mộng.
Cùng lúc đó, người làm cùng những hộ vệ của biệt thự nghe tiếng súng cũng chạy ngay vào trong phòng.
“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Mặc Cảnh vội vàng vịn Lạc Thiên Uy, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc tích Tuyết một cái, trên mặt hiện lên sự lo lắng.
Những người còn lại trong phòng cũng không thể nào tin được sự việc trước mắt nên cũng đều trừng lớn mắt nhìn về phía Lạc Tích Tuyết.
Lấy sức lực của thiếu gia không thể nào dễ dàng để một người con gái đả thương đến như vậy trừ khi thiếu gia cố ý để mình bị thương, nhưng thiếu gia tại sao lại làm như vậy?
“Tôi không sao, các người lui ra cả đi!”
hắn nhàn nhạt nói.
Trong biệt thự tất cả mọi người đều lui xuống duy chỉ có Mặc Cảnh là vẫn còn ở lại, hắn đem hòm thuốc đến, ở bên người Lạc Thiên Uy ngồi xổm xuống:”
Tôi trước bang bó cho thiếu gia”
Lạc Thiên Uy không có phản bác, chỉ là ánh mắt bình tinh nhìn cô, mà cô chỉ biết trầm mặc cúi đầu, xảy ra tình huống như thế làm cho cô không biết đối mặt với hắn như thế nào nữa.
Trong lúc nhất thời, Mặc Cảnh đã xử lý vết thương cho Lạc Thiên Uy xong, hai người như cũ cứng đờ đối mặt với cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lạc Tích Tuyết gắt gao cắn chặt đôi môi đên trắng bệch, tâm tình hỗn loạn không ngừng.
Rốt cuộc, Lạc Thiên Uy nâng lên hai chân đi về phía cô, mỗi một bước đều giống như nặng cả ngàn cân, cô cảm thấy như cánh cổng địa ngục đang tiến đến gần chỗ cô.
Trên mặt của hắn không có chút gợn sóng nào, vì mất khá nhiều máu nên sắc mặt của hắn hiện giờ trắng bệch.
Hắn đi tới trước mặt của cô, cúi đầu nhìn cô hồi lâu, lúc hắn cúi xuống ôm cô vào trong ngực, mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt cô, hơi thở dung hòa, ánh mắt của bọn họ như nhìn về chung một điểm
“Đồng ý sau này sẽ không bao giờ rời khỏi tôi”
hắn trầm giọng ra lệnh, không cho cô có chút kháng cự nào.
Lòng của cô run lên, mắt khép hờ, cắn môi không nói.
Vẻ mặt của hắn âm trầm xuống, nhìn cô quật cường ngậm miệng, hắn hung hang ra lệnh lần nữa:”
Lạc Tích Tuyết, nói em sẽ không rời khỏi tôi, nói em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, nói mau!”
Mười ngón tay của cô đan xen vào nhau, cô vẫn trầm mặc cúi đầu như cũ.
Kiên nhẫn của hắn cơ hồ như bị cô cuốn trôi hết, hắn hung hang nhắm mắt lại, chợt cúi đầu gặm cắn lên chiếc cỗ trắng nõn của cô.
Hắn giống như một dã thú, tựa hồ muốn ăn thịt cô, uống máu của cô đem cô nuốt vào bụng.
Lạc Tích Tuyết cắn môi đè xuống cảm giác bị đau, nhưng lực của hắn càng ngày lại càng lớn tay cũng bắt đầu không an phận dao động trên thân thể của cô.
Dạ, Mặc thiếu đã nói với tôi là mọi chuyện đã ổn rồi, nói tiểu thư hãy yên tâm đi có hắn trợ giúp tiểu thư sẽ chạy trốn được thôi”
Lạc Tích Tuyết cực kỳ an tâm với câu nói này của Ngũ Khiết, nhưng một trận lục soát vừa rồi của Lạc Thiên Uy làm cho cô sợ không nhẹ, giờ cô mệt rã rời chỉ muốn ngã trên giường nghỉ ngơi một giấc.
Ngũ Khiết mang đến cho cô chút đồ ăn cô chỉ dùng một chút không muốn ăn nhiều.
Hiện tái suy nghĩ duy nhất của cô là làm sao chạy khỏi được nơi này, vừa nhắm mắt thì khuôn mặt nổi giận hung ác của Lạc Thiên Uy lại hiện lên.
Rốt cuộc cũng đến buổi tối, Lạc Tích Tuyết ở trong phòng chờ Mặc Cảnh an bài cho người tới dẫn cô đi.
đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng thét thảm, trong bụng của cô cả kinh, đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ nghe thanh âm giận dữ của Lạc Thiên Uy truyền đến:”
Đánh mạnh lên cho tôi, tôi đã nói không được để cho tiểu thư chạy thoát nhưng bây giờ thì sao? Các người nói xem có đáng bị đánh không?”
Thì ra hắn đang trừng phạt những người đang trực bang ngày hôm qua.
“A a!”
một hồi tiếng kêu thảm từ dưới lầu truyền đến, điện bổng vô tình đánh vào trên người của tất cả bọn họ.
Lòng của cô bị níu lấy, đều là tại cô hại bọn họ, làm thế nào bây giờ? Bọn họ có thể sẽ bị đánh chết? Nhưng nếu như bây giờ cô chạy ra thì sẽ làm lien lụy tới Ngũ Khiết.
Nói cho cùng đều là lỗi của cô nhưng tại sao hắn lại vô tình như thế,cư nhiên lại lạm dụng bạo lực hắn không biết làm như vậy là vi phạm pháp luật hay sao?
“Thiếu gia, chúng tôi thật sự không có nhìn thấy tiểu thư đi ra ngoài, thiếu gia tin tưởng chúng tôi đi”
Mấy thử vệ cố nén đau, đứt quãng thở dốc cầu khẩn.
“còn nói xạo, nơi này ngoài tram dặm cũng đã lục soát qua, trong biệt thự cung không có chẳng lẽ cô ấy có cánh bay ra ngoài? Nhất định trong tất cả các người có kẻ giúp tiểu thư trốn thoát.
Nhanh thành thật một chút đi tôi sẽ không truy cứu nữa!”
con ngươi của Lạc Thiên Uy thoáng hiện qua vằn máu rõ ràng.
“Thiếu gia, xin ngài tin tưởng chúng tôi, chúng tôi thật sự không có”
Mấy người bọn họ kêu lên.
Lạc Tích Tuyết tay chân luống cuống ở trong phòng đi tới đi lui, cô trợn tròn mắt, mở cửa hướng nơi phát ra âm thanh nhìn sang thấy trên mặt đất đanh có một vài người bị trói bên cạnh có một đám người mặc y phục màu đen, cầm trong tay điện bổng, bọn họ ai nấy cung đều bị đánh đến trầy da trốc vẩy.
Trong lòng cô một hồi khó nhịn, quả thật cô không đành lòng bỏ mặc những người đó bị đánh như thế, tất cả đều là lỗi của cô làm lien lụy đến họ.
“Tốt thôi, các ngươi đã không chịu thành thật khai báo tôi hôm nay làm cho các người sống không bẳng chết, xem các người còn mạnh miệng được nữa không”
lạc Thiên Uy không còn kiên nhẫn nữa, hắn ra lệnh những người áo đen chung quanh đi lên.
Tiếng kêu rên vang lên trong khoảng không, Lạc Tích Tuyết không còn biện pháp nào nữa cô mở cửa xông ra ngoài.
“Dừng tay lại!”
Bóng đêm đen tối, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Lạc Thiên Uy, không gian lúc này là một mảng an tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn hai người đang giằng co.
Lạc Tích Tuyết lúc nãy quần áo lam lũ, mặc quần áo của người làm, đầu tóc rối bời, nhìn qua không có chút bộ dạng tiểu thư thượng lưu chút nào.
Nhưng ánh mắt của cô vẫn kiên định như thế, cô ngẩng cao đầu, hụng hang nhìn chằm chằm Lạc Thiên Uy trong đôi mắt cơ hồ muốn toát ra lửa.
Cô biết cô không thể yếu thế trước mặt hắn nói thế nào thì cô cũng là chị, đã không dạy dỗ tốt cho hắn còn biến hắn trở thành một tên ác ma giết người không chớp mắt.
Cô không biết hắn gia nhập thế giới hắc đạo từ lúc nào, thời điểm hắn cầm súng cô cũng không biết, mười năm không gặp đã có quá nhiều chuyện xảy ra mà cô không biết.
Nhưng có một việc cô có thể xác định được đó là Lạc Thiên Uy bây giờ không còn là cậu bé bị giam trong căn phòng tối đáng sợ năm đó nữa, hiện tại hắn đã lớn đã trở thành một ác mà khát máu người.
Những người vô tội này nếu bị hắn đánh chết thì suốt cả cuộc đời cô sẽ không bao giờ an tâm, cho nên cô mới xuất hiện cô muốn cứu những người đang phải chịu tội vì cô này.
Dưới ánh trăng lành lạnh hai người cứ giằng co nhau mãi, không khí xung quanh cũng gần như hạ xuống mấy độ C, mọi người ngừng thở cảm thấy có một cỗ áp bức khổng lồ đang tiến đến.
Qua hồi lâu, Lạc Thiên Uy từng bước cất bước chậm rãi hướng chỗ cô đi tới.
Ánh mắt như mãnh thú nhìn chằm chằm cô dường như muốn nuốt chửng lấy cô.
Hắn đối với cô vẫn chưa đủ tốt sao? Mọi chuyện đều theo ý của cô, mọi việc cũng lấy cô làm đầu hắn cơ hồ muốn đem cô cưng chiều lên tận trời xanh nhưng cô cứ tram phương ngàn kế muốn chạy trốn khỏi hắn.
Trái tim của hắn bị cô làm tổn thương hết lần này đến lần khác, hắn cho rằng nếu cho cô cơ hội sẽ có một ngày cô vì tất cả những việc hắn làm mà cảm động, sẽ yêu thương hắn không ngờ mọi chuyện lại không như hắn nghĩ.
Vì muốn cho cô ấn tượng tốt, vì không muốn làm cho cô bị tổn thương nên hắn lại lần nữa khắc chế dục vọng của chính mình, trời mới biết hắn cỡ nào khát vọng cô thế nhưng hắn lại đánh chết ý nghĩ điên rồ đó hắn vẫn ẩn nhẫn không có đụng cô, nhưng tại sao cô đối với hắn vẫn lạnh nhạt như vậy.
Điều này làm cho tim của hắn bị tê liệt khổ sở, càng không có cạch nào tha thứ cho sự lừa gạt của cô.
Lạc Thiên Uy lúc nãy tựa như một con mãnh thú đang bị chọc giận, ngay cả khi cô đứng cách hắn một khoảng khá xa cũng có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn, cách không khí mà hướng tới phía cô tựa hồ muốn đem tất cả xung quanh thiệu cháy hết.
Hắn đi tới trước mặt cô đôi tay hung hang đặt trên bả vai của cô, hơi đùng sức như muốn đem nó bóp nát.
Lạc Tích Tuyết cau mày nhìn hắn chỉ thấy gương mặt âm trầm của hấn, chiếc cằm cứng ngắc, đôi môi mím chặt giống như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
“Em, tại sao lại muốn chạy trốn?”
hắn căm tức nhìn cô tâm không kìm nén được đau đớn vô cùng.
Cô không để ý đến việc hắn chất vấn, chỉ là mắt không chút gợn sóng nhìn hắn nói:”
Đe, thả bọn họ ra, chuyện này không lien quan đến bọn họ”
Cô đã quyết định đối kháng với hắn, cô không muốn lien lụy đến người khác.
“Bản thân em còn lo không xong mà còn muốn cứu họ?”
Lạc Thiên Uy vô tình chế nhạo cô, hung hang ra lệnh:”
Tiếp tục đánh, tiểu thư trốn cũng không biết, thất trách”
“Không cần, là tôi tự mình chạy trốn không lien quan gì đến bọn họ đánh một mình tôi là được rồi”
Cô ngăn trước mặt thủ vệ nói.
Những người áo đen ngừng hành động lại nhìn về phía Lạc Thiên Uy chờ chỉ thị tiếp theo.
“Không cần khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi”
Lạc Thiên Uy kềm ở cằm của cô, giữa hai hàng long mày nhăn lại.
Cô không chịu thua chống lại ánh mắt của hắn:”
Người nào làm người đó chịu, anh phạt tôi đi không lien quan gì đến bọn họ”
Đôi tròng mắt của hắn tĩnh mịch tựa như biển, cả người có một cỗ lệ khí phát ra hắn ẩn nhẫn lửa giận của mình, không để ý đến phản kháng cùng giãy dụa của Lạc Tích Tuyết liền ôm cô lên.
Lạc Thiên Uy tức giận đằng đằng ôm cô trở về phòng.
“Thiếu gia, tiểu thư cô ấy…”
Ngũ Khiết thấy vậy cuống quýt cả lên, nhìn lửa giận ngập trởi của Lạc Thiên Uy không khỏi vì cô mà tuôn mồ hôi lạnh.
“Biến, tất cả cút ra ngoài cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi bất cứ ai cũng không được vào”
Lạc Thiên Uy một cước đá văng cửa phòng cuồng lệ rống giận, cắt đứt lời nói của Ngũ Khiết.
Tiếng nói vừa dứt trong biệt thự người người đều co rúm lại lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ sợ chậm một bước sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Hắn nặng nề khép cửa phòng lại, đem cô để trên giường lớn, hắn không nói một lời, chỉ là từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, cả người tỏa ra hơi thở lạnh như bang.
Sắc mặt của cô tái nhợt, trái tim bởi vì sợ mà cuồng loạn đập không ngừng, sợ hãi trợn tròn cặp mắt nhìn hắn, người đàn ông trước mắt như một ác ma tùy thời se đem cô nuốt vào bụng.
“Tôi có phải nên cho em biết làm trái lại ý của tôi sẽ nhận hậu quả như thế nào không?”
hắn âm trầm tiến tới, gương mặt không thể nào tuấn tú hơn kề sát gương mặt của cô chỉ cách một khoảng cự ly ngắn, tầm mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Anh muốn làm gì?”
cô nuôt nước miếng, mọt hồi lâu mới tìm lại được âm thanh của chính mình, cô biết lần chạy trốn này nếu để hắn bắt được thì hậu quả khôn cùng.
“Tại sao lại muốn chạy trốn? Chẳng lẽ em cứ như vậy muốn rời khỏi nơi này?”
Lạc Thiên Uy chợt cúi người xuống, ánh mắt âm trầm quan sát cô, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn hắn.
“Chỉ có thể rời khỏi anh, cách nào tôi cũng thử!”
Lạc Tích Tuyết không sợ đáp trả lại hắn, dù sao cô cũng bị bắt rồi.
“Tại sao? Tại sao lại muốn rời tôi đi? em biết tôi yêu em nhiều như thế nào, lòng của tôi cũng chỉ vì em mà khổ sở”
tim của hắn như ngừng đập, chỉ cảm thấy ngực như bị xé rách, đau đến tận cùng.
“Anh buông ra, sao anh có thể không nói đạo lý như vậy? Tôi là chị của anh, anh không thể thích tôi được, anh có hiểu điều này không?”
cô dùng sức giùng giằng, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, lạnh lùng nói.
“Tôi mặc kệ! Tôi chỉ biết là tôi thích em, mặc kệ em có phải là chị của tôi hay không, tôi chính là vẫn thích em vẫn muốn em như vậy!”
Lạc Thiên Uy cố chấp quát “Tôi cho em cơ hội cuối cùng, lấy lòng tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện lần này”
“Không cần, càng không thể nào có chuyện nưh vậy được”
Trong bụng cô chấn động một hồi, nhận thấy được ý đồ của hắn, lập tức cuồng quýt bảo vệ ngực của mình, ra sức đẩy Lạc Thiên Uy ra nhảy nhanh xuống giường, ý đồ mở cửa phòng ra chỉ tiếc là cô đã tốn công vô ích.
“Em cứ chán ghét tôi đụng vào em như vậy sao?”
sắc mặt hắn trong nháy mắt đen đến đáng sợ, trong mắt ghen tỵ như muốn phun ra lửa, người con gái đáng chết này cô chủ động hôn Tiếu Vũ Trạch nhưng ngay cả hắn đụng vào cũng né tránh như thế, cô thật sự ghét hắn như vậy sao?
“Em không phải muốn đi qua sao?”
Lạc Tích Tuyết hô hấp dồn dập, chống đỡ lưng trên cửa, con ngươi trong suốt sợ hãi vô cùng, tâm tình thoáng qua một tia chán ghét, nếu như hắn muốn trừng phạt cô bằng cách cường bạo cô tình nguyện bị hắn đánh chết còn hơn.
Lạc Thiên Uy bị ánh mắt chán ghét của cô kích thích, cảm giác đau lòng không sao tả nổi, trên trán gân xanh đều hiện ra, hắn níu lấy một cánh tay của cô, thân thể của cô bị hắn kéo qua, lần nữa ngã nhào ở trên giường.
Lạc Tích Tuyết lập tức đứng dậy, co người lại nhanh chóng trốn ở gốc giường, đôi tay liều mạng ôm chặt lấy ngực, muốn chống cự đến cùng.
Nhưng mà giờ phút này đã bị cô chọc đến nổi điên, hắn làm sao có thể cho phép cô cự tuyệt hắn như thế?
Hắn dễ dàng đem cô đặt dưới thân thể cường tráng của hắn, cánh tay như gọng kìm giam chặt cô, giữ ở chiếc eo mảnh khảnh của cô, hắn bất chấp tất cả cúi đầu không chần chừ hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.
“Chát!”
Chỉ nghe một thanh âm thanh thúy vang lên, trên má của Lạc Thiên Uy nhanh chóng hiện lên năm dấu tay rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết đã sớm biết trước hắn sẽ hôn cô, nhưng cô lại không có cách nào tránh né nên chỉ có thể cho hắn một cái tát.
“Tôi là chị của anh điểm này anh cũng sẽ không bao giờ thay đổi được, tôi tuyệt đối sẽ không làm người phụ nữ của anh”
cô từng câu từng chữ nói rõ cho hắn biết.
Lạc Thiên Uy vẫn không nhúc nhích chỉ có điều là cả người đang không ngừng run rẩy, đôi mắt thâm thúy âm lãnh của hắn hiện qua nhất mạt đau lòng cùng chua xót, tâm vì một câu nói của cô mà thương tích không thể nào chữa lành.
Cô đây là đang nói cho hắn biết, bọn họ vĩnh viễn không thể nào sao? Vô luận như thế nào cô cũng sẽ không tiếp nhận hắn.
Ánh mắt hắn lạnh đến kinh người, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, hắn khổ sở nhắm hai mắt lại, cất giọng hô lớn:”
Người đâu!”
Mấy người áo đen ngoài cửa lập tức đi vào, chờ đợi Lạc Thiên Uy phân phó.
“Đem Ngũ Khiết vào đây!”
hắn nắm chặt hai quả đấm, giọng nói cực kỳ rét lạnh.
“Dạ!”
Cũng không lâu lắm ngoài cửa liền xuất hiện máy người áo đen đang trói Ngũ Khiết đi vào.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Nhìn Ngũ Khiết bị trói tay chân cùng sắc mặt đều trắng bệch, một loại dự cảm xấu đánh úp trong lòng Lạc Tích Tuyết, cô khàn khàn giọng lo lắng hỏi.
Lạc Thiên Uy mặt không vẻ gì nhìn cô một cái, con ngươi âm trầm thoáng qua một tia rét lạnh, hắn cũng không có trả lời vấn đề của cô mà trực tiếp quay đầu đi, hướng về phía Ngũ Khiết quát:”
Tôi sớm đã cảnh cáo cô nếu tiểu thư chạy đi thì cô phải chịu hậu quả khôn lường, bộ cô quên rồi sao?”
“Thiếu gia, là tôi sơ sót, kính xin thiếu gia jtha thứ cho tôi lần này”
Ngũ Khiết sợ đến mức hai đầu gối lập tức quỳ xuống đất, sắc mặt hốt hoảng lo lắng, cúi thấp đầu cầu khẩn.
“Sơ sót? Chỉ là sơ sót thôi sao? Cô căn bản có lòng giúp cô ấy chạy trốn”
tròng mắt đen của hắn hung ác, lệ sắc nồng đậm, dần dần dâng lên một cỗ khí ngày càng lạnh lẽo:”
Người đâu.
Dạy dỗ cô ta cho tôi”
Vừa dứt lời mấy người áo đen động tác nhanh chóng đem Ngũ Khiết đè xuống đất, giơ lên cây điện bổng, nhẫn tâm hướng về phía cô mà hạ xuống.
“Dừng tay, dừng tay mau!”
lạc Tích Tuyết trong bụng chấn động, vội vàng chạy lên trước chắn trước người của Ngũ Khiết, lớn tiếng hô.
Mấy người áo đen do dự nhìn Lạc Thiên Uy một cái, thấy hắn không có chỉ thị gì khác chỉ có thể đem Lạc Tích Tuyết kéo qua một bên tiếp tục đanh Ngũ Khiết.
“Không, các người mau dừng tay lại, mau dừng lại, các người đang lạm dụng tư hình đây là phạm pháp”
Cô kinh sợ hét lên những âm thanh chói tai, nhìn sắc mặt của Ngũ Khiết càng ngày càng trắng bệch, trên người quần áo bị rách nát và máu rượm ra ngày càng nhiều hơn làm tim của cô đau như dao cắt.
Là cô cầu xin cô ấy mang cô rời đi, là cô làm lien lụy đến cô ấy, đây tất cả đều là chuyện của cô cùng Lạc Thiên Uy nhưng lại làm Ngũ Khiết chịu ảnh hường như thế này.
Mấy người áo đen ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hung dữ quật roi, thiếu gia không có hô ngừng bọn họ làm gì có lá gan mà ngừng lại.
“Tiểu thư, cô đừng lo lắng, Ngũ Khiết không có việc gì”
Ngũ Khiết cố nén đau trên người, đột nhiên ngẩng đầu lên hướng Lạc Tích tuyết yếu đuối cười một tiếng.
Chỉ là cô càng nói như vậy lại càng khiến cho Tích Tuyết càng them xấu hổ cùng tự trách, là cô chủ động cầu xin Ngũ Khiết giúp cô bỏ trốn, cô tại sao có thể đứng trơ mắt nhìn Ngũ Khiết thay cô chịu khổ như thế?
“Không!!”
Rốt cuộc, cô sợ hãi rống lên một tiếng, sau một khắc cô không quản được cái gì nữa ra sức kéo mấy tên thủ hạ ra hướng trên người của Ngũ Khiết nhào qua.
Mấy người áo đen hiển nhiên không ngờ rằng Lạc Tích Tuyết lại làm chuyện như vậy còn chưa có phản ứng kịp đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nên trên tay điện bổng vô ý thức dùng sức vung đi.
“A………..”
bị đánh thật mạnh vào lưng, từng trận từng trần đau đớn truyền đến tứ chi, cảm giác đau đớn làm cô gần như bất tỉnh, nước mắt xen lẫn máu, hòa lẫn vào trong miệng nhưng lại bị cô nuốt vào trong bụng.
Con ngươi của Lạc Thiên Uy bị chấn động mạnh, thân thể bị cứng còng, nhìn trên làn da tuyết trắng của cô hiện lên một vệt đỏ rướm mau rõ ràng làm tim của hắn lộp bộp trùng xuống.
Không chần chừ, hắn nhanh chóng chạy vội đến bên người cô, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, trợn mắt quét ngang mấy tên thủ hạ một cái, bực tức quát:”
Các người toàn bộ đi xuống hết cho tôi, chờ xử lý đi”
Mấy tên thủ hạ sợ đến mức rối rít ra khỏi phòng như ong vỡ tổ, tiện thể đem Ngũ Khiết rời khỏi luôn.
Trong lúc nhất thời, tại căn phòng to lớn hào hoa chỉ còn lại mình Lạc Thiên Uy cùng Lạc Tích Tuyết.
“Đáng chết, em ngu ngốc sao? Ai bảo em đi ngăn cản?”
hắn đem cô ôm đến trên giường, vén áo của cô lên, cẩn thận giúp cô xem xét vết thương.
“Tránh ra, không nên đụng vào tôi!”
cô hờ hững tránh ra, trong mắt hiện lên tức giận, cô không quên lúc nãy hắn xem thường lời cầu xin của cô như thế nào.
“Không nên chọc giận tôi!”
gương mặt tuấn tú của Lạc Thiên Uy trầm xuống, làm cho cô đối mặt với hắn, ẩn nhẫn nói.
Cô chán ghét chau mày, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, âm thanh lạnh lùng nói:”
Muốn như thế nào thì anh mới có thể bỏ qua cho Ngũ Khiết!”
cô không muốn liên lụy đến bất cứ người nào nữa.
“Cô ta dám can đảm cãi lại mệnh lệnh của tôi, thì nên bị trừng phạt”
Lạc Thiên Uy không để lộ vẻ xúc động nói, giống như trần thuật một câu chuyện của một người cùng hắn không có quan hệ gì còn hắn là một vương giả cao cao tại thượng.
“Là tôi cầu xin cô ấy giúp tôi, không liên quan đến cô ấy”
lạc Tích tuyết lần nữa cường điệu nói.
Tròng mắt của hắn xẹt qua nhất mạt thâm trầm, đột nhiên cúi đầu đè Tích tuyết ở dưới, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô:”
Nếu như muốn cứu cô ta, phải xem biểu hiện của em như thế nào?”
Thân thể của cô run lên, ý thức được thâm ý trong lời nói của hắn, cô nâng lên con ngươi tức giận nhìn trừng trừng hắn.
Vốn định cùng hắn thương lượng một phen cũng trong lúc này khóe mắt của cô đảo qua súng lục được giấu trong áo hắn, nhất thời nảy sinh chủ ý.
“Tốt, tôi đồng ý với anh, không bỏ trốn nữa”
Cô đè xuống ý lạnh trong lòng, giọng nói của cô tận lực êm ái mà nói.
Trong lòng thì đang tính toán làm sao đoạt lấy cây súng trong ngực của hắn.
“Em nói thật??”
trong mắt của hắn xẹt qua nhất mạt hoảng hốt cùng vui vẻ, nhưng cung nghi ngờ cau mày, hăn hiển nhiên không ngờ được cô đột nhiên trở nên mềm mai như thế.
“Đúng vậy, chỉ cần anh chịu bỏ qua cho Ngũ Khiết”
Cô cắn môi, không tình nguyện mà nói.
Hắn lại mừng rỡ lần nữa, hung phấn đem cô kéo đến bên cạnh mình, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô:”
Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, cái gì tôi cũng làm theo ý em”
“Ừ”
Lạc tích Tuyết gật nhẹ đầu, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, hiện tại tất cả ý định của cô chỉ tập trung vào viêc làm sao lấy được cây súng trong ngực của hắn.
Hít sâu một hơi, đôi tay của cô đột nhiên vòng lấy hông rắn chắc của hắn, chủ động đem môi của mình dâng lên cho hắn.
Lạc Thiên Uy thoáng sửng sốt, tựa như không nghĩ tới cô lại chủ động hôn hắn, mặc dù trên lý trí chuyện này hết sức khác thường nhưng lại không biết chỗ nào không đúng, nhất thời cảm xúc mèm mại ào đến, xen lẫn ngọt ngào làm cho hắn không suy nghĩ nhiều thêm nữa.
Rất nhanh hắn liến đổi bị động thành chủ động, thật sâu hôn cô, mang theo nồng đậm say đắm cùng thân thiết, trằn mọc mút thỏa thích, nhiệt tình triền miên, ngón tay thon dài đem Lạc tích tuyết gắt gao ôm lấy, giống như sợ rằng buông ra cô sẽ tự nhiên biến mất vậy.
Lạc Tích Tuyết lần này không có phản kháng, cũng không có giãy dụa, chỉ là yên lặng thừa nhận thậm chí còn bắt đầu đáp lại hắn, điều này làm cho Lạc Thiên Uy cảm thấy không khỏi càng thêm hung phấn, lửa nóng ngày càng trở nên nóng bỏng hơn, tiếng thở dốc cũng ngày càng tăng lên, trong mắt hắn càng thêm vẻ nồng đậm của dục vọng.
Đang ở thời điểm hắn ý loạn tình mê, tay của cô bắt đầu dao động trên người của hắn, Lạc Tích Tuyết giả bộ tới gần thân thể của hắn một tay mò vô ngực hắn chộp nhanh cây súng lục.
Nhanh chóng đem súng lục rút ra, chống đỡ trên ngực hắn đẩy hắn ra trong mắt hiện lên một đạo sát ý:”
Lạc Thiên Uy, mau thả tôi cùng Ngũ Khiết ra nếu không tôi sẽ nổ súng”
Hắn không ngờ cô lại hành động như thế, một cô cảm giác đâu đớn đánh úp trái tim vừa mới vui mừng của hắn, lòng của hắn trong nháy mắt rơi thẳng xuống địa ngục, hắn biết cô không thể nào chủ động hôn hắn như thế.
Mặt hắn bỗng chuyển sang lạnh lùng, trong mắt lóe lên sự tức giận khôn cùng, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng cô:”
Em cứ như vậy muốn trốn khỏi đây?”
“Không sai, tôi nhất định muốn rời khỏi đây”
Cô giọng cô kiên định nói, cô cũng không chịu được cuộc sống bị chính em trai của mình nhốt lại như thế này, toàn bộ sẽ kết thúc trong ngày hôm nay.
Hoặc là chết, hoặc là rời đi cô không có lựa chọn nào nữa!!
“Mau thả tôi đi!”
cô dùng súng chỉ vào Lạc Thiên Uy, trong mắt bắn ra từng trận hận ý, thân thể từng bước từng bước lui về phía sau, cô biết hắn có luyện tập từ nhỏ nếu đứng gần hắn nhất định súng sẽ bị hắn cướp đi.
“Em cho rằng như vậy thì có thể chạy trốn sao? Muốn rời khỏi nơi này quả thực là chuyện si tâm vọng tưởng!”
hắn che giấu trong mắt lệ khí, tròng mắt sắc bén đen nháy bình tĩnh đến đáng sợ, giọng nói không có chút nhiệt độ nào mang theo phi thường châm chọc.
Hắn từ năm 10 tuổi đã lăn lộn trong bạch đạo hắc đạo có máu tanh gì mà hắn chưa từng trải qua nên việc uy hiếp hắn càng là không thể nào.
“lạc Thiên Uy, nếu như hôm nay anh không thả tôi đi, tôi liền nổ súng giết chết anh”
Lạc Tích Tuyết nắm chặt súng lục ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt hắn, nội tâm của cô mặc dù hoảng hốt không ít nhưng đầy là cơ hội duy nhất của cô, nếu muốn ra khỏi căn biệt thự này nhất định cô phải thành công.
Lạc Thiên Uy hạ mày kiếm ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô:”
Lạc Tích Tuyết, em cho rằng uy hiếp tôi như vậy thì tôi sẽ thả em đi sao? Tôi đã sớm nói qua em là người của tôi, tôi không thể nào để em chạy mất được nếu như em muốn rời đi như thế thì không bằng bóp cò bắn chết tôi đi”
“Anh đừng cho là tôi không dám?”
cô cố đè xuống cõi lòng e ngại, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào mắt hắn lạnh lùng nói.
“Vậy em nổ súng đi, tốt nhất là một phát bắn chết tôi để có thể rời đi”
hắn từng bước từng bước tới gần cô, trong mắt lóe lên tia khát máu như địa ngục tu la.
“Anh đừng bước tới đây, nếu còn tới nữa tôi sẽ nổ súng!”
sắc mặt của cô ngày càng tái nhợt liền tiếp lui về sau, đôi tay nhịn không được run rẩy.
Cô là lần đầu tiên cầm súng càng là lần đầu tiên chỉa súng về phía người khác, đối tượng lại là em mình.
Trong mắt của Lạc Thiên Uy xẹt qua một tia sáng loáng, nhẹ câu khóe miệng, ánh mắt làm cho người khác phải rùng mình:”
Tuyết nhi, em sẽ không dám nổ súng đâu, tới đây, ngoan đưa súng cho tôi”
“Không, không cần, anh còn tới nữa tôi nhất định nổ súng!”
thân thể của Lạc Tích Tuyết cứng nhắc, đề phòng nhìn chằm chằm môi một động tác của Lạc Thiên Uy, cô đã bị dồn đến cửa, không thể lui được nữa.
“Tuyết nhi, em không biết dùng súng để tôi tới dạy em”
thân thể hắn từng bước hướng gần về phía cô khí phách bá đạo từ thân thể hắn tản mát ra, giờ phút này hắn như một con thú rình mồi, sẽ ăn hết cô.
“Không…”
lý trí của cô sớm đã bị sập đổ, cô thấy ghét hắn hơn bao giờ hết.
Tất cả đều là tội ác, cô không thể nào chịu được mối quan hệ tội ác này thêm chút nào nữa.
“Pằng!”
một thanh âm vang dội của tiếng súng phá vỡ chân trời, toàn bộ lý trí của cô đã bị phá hỏng, cô thét chói tai bóp cò trong vô thức.
Mà viên đạn kia xuyên thẳng qua vai trái của Lạc Thiên Uy, trong nháy mắt máu đỏ tươi trào ra, vẩy trên mặt cô trên người nhiễm đỏ một mảng.
“A tôi đã giết người rồi”
Lạc Tích Tuyết hoảng hốt vội bỏ súng xuống, sắc mặt trắng xanh, cả người run rẩy, mặt đầy khiếp sợ nhìn quần áo Lạc Thiên Uy một màu đỏ tươi, nhất thời trong đầu trống rông.
“Tuyết nhi, đừng sợ!”
Lạc Thiên Uy lấy tay che vết thương, nơi đó máu chảy ra không ngừng, mặc dù hắn biết tính mạng của hắn đang bị đe dọa nhưng tim của hắn thủy chung vẫn chỉ nghĩ đến cô, nếu như hắn có chết hắn cũng muốn được chết ở bên cạnh cô.
“Thật là nhiều máu!”
cô nhìn quần áo trên người hắn đã bị nhuộm thành một mảng đỏ rực lòng bỗng kinh hãi nhiều hơn, cô có cảm giác hai tay của mình đầy máu tươi, trong đầu chỉ còn lại sự lo lắng.
Nếu hắn có chuyện gì cô làm sao nói với ba, nói với lương tâm của cô đây?
“A…..”
Lạc Tích Tuyết luống cuống hét lên môt tiếng, đôi tay ôm lấy tai của mình thật chặt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Thật xin lỗi!”
sắc mặt của cô tái nhợt nói ra những lời này, ở tại giờ phút này cô vô lực như vậy.
Trong mắt hắn chứa đầy vẻ đau xót, khóe môi giương lên một nụ cười yếu ớt, giống như là cười khổ.
“Em cứ như vậy muốn rời khỏi tôi sao?”
hắn ho nhẹ một tiếng, nắm tay của cô đặt trên lồng ngực của hắn, lạnh lùng mở miệng:”
Nếu như em thật sự muốn rời đi, hãy bắn tôi một lần nữa đi”
“Thiên Uy!”
Lạc Tích Tuyết mở to mắt, đôi tay run rẩy nhìn về phía hắn.
“Nơi này không thể làm tôi chết được, em chỉ có thể giết chết tôi khi bắn ở đây thôi!”
Lạc thiên Uy nắm chặt tay của cô, tròng mắt đen u lãnh, từng câu từng chữ nói:”
Tôi nói rồi, nếu muốn tôi thả em đi, trừ khi tôi chết.
Em thật sự muốn rời đi, nhất định phải giết chết tôi, mà không phải chỉ có vết thương nhỏ như thế này!”
Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc, hai con mắt mở lớn nhìn hắn, trái tim cơ hồ giờ khắc này như muốn ngừng đập.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới, em trai lại đối với cô cố chấp như vậy, dù là không quan tâm nhưng nhất định phải lấy được cô.
Cô vô lực sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích, giống như đang lạc vào trong cơn ác mộng.
Cùng lúc đó, người làm cùng những hộ vệ của biệt thự nghe tiếng súng cũng chạy ngay vào trong phòng.
“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Mặc Cảnh vội vàng vịn Lạc Thiên Uy, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc tích Tuyết một cái, trên mặt hiện lên sự lo lắng.
Những người còn lại trong phòng cũng không thể nào tin được sự việc trước mắt nên cũng đều trừng lớn mắt nhìn về phía Lạc Tích Tuyết.
Lấy sức lực của thiếu gia không thể nào dễ dàng để một người con gái đả thương đến như vậy trừ khi thiếu gia cố ý để mình bị thương, nhưng thiếu gia tại sao lại làm như vậy?
“Tôi không sao, các người lui ra cả đi!”
hắn nhàn nhạt nói.
Trong biệt thự tất cả mọi người đều lui xuống duy chỉ có Mặc Cảnh là vẫn còn ở lại, hắn đem hòm thuốc đến, ở bên người Lạc Thiên Uy ngồi xổm xuống:”
Tôi trước bang bó cho thiếu gia”
Lạc Thiên Uy không có phản bác, chỉ là ánh mắt bình tinh nhìn cô, mà cô chỉ biết trầm mặc cúi đầu, xảy ra tình huống như thế làm cho cô không biết đối mặt với hắn như thế nào nữa.
Trong lúc nhất thời, Mặc Cảnh đã xử lý vết thương cho Lạc Thiên Uy xong, hai người như cũ cứng đờ đối mặt với cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lạc Tích Tuyết gắt gao cắn chặt đôi môi đên trắng bệch, tâm tình hỗn loạn không ngừng.
Rốt cuộc, Lạc Thiên Uy nâng lên hai chân đi về phía cô, mỗi một bước đều giống như nặng cả ngàn cân, cô cảm thấy như cánh cổng địa ngục đang tiến đến gần chỗ cô.
Trên mặt của hắn không có chút gợn sóng nào, vì mất khá nhiều máu nên sắc mặt của hắn hiện giờ trắng bệch.
Hắn đi tới trước mặt của cô, cúi đầu nhìn cô hồi lâu, lúc hắn cúi xuống ôm cô vào trong ngực, mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt cô, hơi thở dung hòa, ánh mắt của bọn họ như nhìn về chung một điểm
“Đồng ý sau này sẽ không bao giờ rời khỏi tôi”
hắn trầm giọng ra lệnh, không cho cô có chút kháng cự nào.
Lòng của cô run lên, mắt khép hờ, cắn môi không nói.
Vẻ mặt của hắn âm trầm xuống, nhìn cô quật cường ngậm miệng, hắn hung hang ra lệnh lần nữa:”
Lạc Tích Tuyết, nói em sẽ không rời khỏi tôi, nói em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, nói mau!”
Mười ngón tay của cô đan xen vào nhau, cô vẫn trầm mặc cúi đầu như cũ.
Kiên nhẫn của hắn cơ hồ như bị cô cuốn trôi hết, hắn hung hang nhắm mắt lại, chợt cúi đầu gặm cắn lên chiếc cỗ trắng nõn của cô.
Hắn giống như một dã thú, tựa hồ muốn ăn thịt cô, uống máu của cô đem cô nuốt vào bụng.
Lạc Tích Tuyết cắn môi đè xuống cảm giác bị đau, nhưng lực của hắn càng ngày lại càng lớn tay cũng bắt đầu không an phận dao động trên thân thể của cô.
Bình luận facebook